Cô Lâu Quái Kiệt - Hồi 02 - Phần 1
Hồi 2: Bát chỉ phi ma
Trên mặt Lạc phách
trì gợn lên những đợt sóng lăn tăn. Cảnh vật bốn bên đang yên tĩnh như một cõi
chết.
Nhưng cậu bé Gia
Cát Ngọc đang đứng ngây người bên đầm, lại rộn lên bao nhiêu ý nghĩ. Ơn cha mẹ
sâu tựa biển, thế mà giờ đây cậu có dịp báo đền muôn một nhưng sự cách biệt đã
làm cho cậu không còn cách chi thực hiện ý muốn của mình được.
Thử hỏi trước một
hoàn cảnh như thế, cậu không xót xa sao được?
Càng nghĩ cậu càng
đau buồn, lệ trào ràn rụa. Và cuối cùng cậu không còn dằn được sự đau đớn và
uất ức trong lòng nên vừa khóc vừa gào lên rằng:
– Ôi hỡi má ơi! Má
đã vì Ngọc nhi mà hi sinh tính mệnh, với ơn sâu tợ biển rộng trời cao ấy, con
làm thế nào báo đền cho được?
Vì quá thương đau
nên quên hẳn việc kim xà trong đầm nước, có thể nghe tiếng người mà tràn đến
tấn công. Mãi đến khi cậu nghe tiếng nước khua động thì mới giật mình ngó lại
và hết sức kinh hoàng.
Nhưng những con kim
xà hung tợn kia đã nối tiếp nhau lao mình về phía cậu!
Chúng cất tiếng kêu
khè khè nghe thực rùng rợn, ánh sáng lấp lánh trên mình chúng đang lập lòe lao
vun vút tới như những vì sao sa trên nền trời.
Xem ra cậu bé cô
đơn hoạn nạn này, chỉ trong chốc lát đây là sẽ mất mạng trước sự tấn công của
lũ rắn độc.
Nhưng thốt nhiên
giữa giờ phút hết sức nguy hiểm ấy bỗng có một ngọn gió lạnh buốt người, từ
phía sau lưng cậu cuốn tới.
Tức thì hàng trăm
con kim xà liền bị hất tung đi tan xương nát thịt, rớt xuống khắp nơi trong
vòng ba trượng chung quanh đấy, chẳng khác nào một cơn mưa máu thịt.
Trong khi Gia Cát
Ngọc còn đang kinh hoàng sợ hãi, thì đã bị một cánh tay quàng ngang eo lưng,
rồi thì lao mình thoắt đi. Chỉ qua mấy tiếng vèo vèo bên tai, cậu đã thấy mình
bị mang bay đi có ngoài mấy chục trượng rồi. Kịp khi người cậu rơi trở lại mặt
đất, thì bỗng nghe có tiếng rên dài sát bên tai.
Cậu quay đầu ngó
lại, thì thấy một lão già áo vàng, đầu tóc bạc phơ, đang chậm rãi bỏ đi. Cậu
nhìn thấy lưng lão già ấy hơi gù, chứng tỏ tuổi hạc đã cao, tuy thân người còn
tráng kiện, bước chân còn nhanh nhẹn, nhưng vẫn hiện rõ nét ưu sầu cô độc của
tuổi về già.
Gia Cát Ngọc trông
thấy cụ già ấy cứu tính mạng của mình rồi không nói không rằng chi cả, quay
lưng bỏ đi mất thì trong lòng vừa lấy làm lạ vừa cuống quít lên lên tiếng gọi
rằng:
– Thưa lão bá xin
hãy chậm chân đã, để Ngọc nhi được lạy tạ ơn cứu mạng!
Lão già áo vàng có
thể do dự, rồi vụt quay người lại!
Sau khi Gia Cát
Ngọc trông rõ được diện mạo của lão già ấy thì quả tim không khỏi nghe thình
thịch, suýt nữa buột miệng kêu lên thành tiếng.
Vì khuôn mặt của
lão già tái nhợt, chẳng hề trông thấy có máu hồng hào. Hơn nữa lại có một lằn
trầy rướm máu rộng độ hai ngón tay, bắt đầu từ chót chân mày bên trái chạy
thẳng xuống đến khóe miệng trông hết sức ghê rợn.
Lúc ấy đôi mắt của
lão phát ra những luồng ánh sáng lạnh lùng, im lặng nhìn từ đầu đến chân cậu
bé. Cuối cùng tia mắt sáng rực và lạnh lùng ấy bỗng dịu lại rồi lắc đầu nói:
– Thực là kỳ duyên
trời ban, không thể nào cưỡng lại được. Này thằng bé kia, người là môn hạ của
ai?
Gia Cát Ngọc không
khỏi kinh ngạc, nói lẩm bẩm rằng:
– Tôi... tôi...
Từ nhỏ đến giờ cậu
nào có rời khỏi nhà một bước, nên đâu biết cái chi là môn hạ, cậu ấp úng không
biết trả lời như thế nào.
Lão già trông thấy
thế, vụt trợn người đôi mắt gằn giọng nạt rằng:
– Thằng ranh không
biết sống chết là chi kia! Nếu hôm nay người không nói thật, thì chớ trách lão
phu tại sao giết chết người đó!
Tức thì một bóng
vàng lướt tới nhanh như trận gió thoảng, êm ru như không nghe một tiếng động.
Thế là đã thấy lão già thoắt đến sát bên mình cậu bé, và tay mặt nhanh nhẹn
vung ra, chụp lấy cánh tay của Gia Cát Ngọc siết mạnh.
Cậu ta là một đứa
bé vốn có tánh cứng cỏi, chịu nói phải quấy chứ không chịu dùng áp lực nên tuy
cảm thấy cánh tay đau đớn vô cùng, song định ngửa mặt lên cất tiếng mắng lại đối
phương.
Nhưng cậu bỗng sự
nhớ lại mạng mình là do lão già này đã cứu nguy cho, đâu lại có thái độ vô lễ
như thế được. Bởi thế cậu liền nén giận và ngăn ngay những câu nói sắp thốt ra
khỏi miệng lại, rồi làm vui nói rằng:
– Tôi không phải là
môn đồ của ai cả, nếu ông không tin, thì hãy mau xuống tay đi! Vì tôi nể ông là
người cứu mạng cho tôi không mắng ông là tốt lắm rồi đó!
Nghe qua câu nói
ấy, đôi mắt lão già bỗng thoáng hiện những tia mừng rỡ, ấm áp như những tia mặt
trời, đột nhiên hiện lên giữa một buổi bình minh lạnh lẽo.
Thế rồi lão già cất
tiếng cười to như cuồng dại. Tiếng cười như cao vút tận mây xanh, rung chuyển
cả bốn bên, khiến cho cát đá tung bay xào xạc.
Gia Cát Ngọc trông
thấy thế không khỏi hồn phi phách tán, khuôn mặt ấu thơ của cậu ta không ngớt
kinh hoàng.
Trong khi cậu ta
cảm thấy nội tạng của mình, như bị rung chuyển của tiếng cười làm cho tan rã ra
thành từng mảnh vụn thì lão già bỗng dưng im bặt không cười nữa, lão hạ giọng
hỏi:
– Thằng bé kia
người nói thật đấy chứ?
Vừa hỏi nhưng đôi
mắt của lão già đầy vẻ phấn khởi và chờ mong.
Gia Cát Ngọc nhất
thời bỗng cảm thấy lão già đáng kinh sợ kia lại có vẻ như cô đơn, sầu muộn nên
trong lòng không khỏi thương tình nói:
– Ngọc nhi từ trước
tới nay không hề nói dối bao giờ. Lão bá vậy lão không tin sao?
Lão già hết sức vui
mừng nói:
– Thằng bé ngoan kia, ta tin! Ta tin!
Vừa nói đến đấy thì lão bỗng lộ vẻ ngơ ngác nói tiếp:
– Mất cái này lại được cái nọ! Thực con người sắp chết như Bát
Chỉ Phi Ma ta, lại có được may mắn như ngày hôm nay!
Gia Cát Ngọc vừa nghe đến bốn tiếng Bát
Chỉ Phi Ma thì không khỏi giật bắn người. Ngay lúc ấy bỗng có một giọng
nói dịu dàng vọng đến bên tai cậu rằng:
– Thằng bé kia lão phu có ý muốn thu người làm môn đồ, không
rõ người có bằng lòng hay không?
Bát Chỉ Phi Ma là một đệ nhất
quái kiệt trong võ lâm, suốt một trăm năm gần đây, Gia Cát Ngọc tuy là một đứa
bé, song cũng được cha mình là Bát đẩu thư sinh nói qua về ông ta rồi.
Bởi thế cậu ta hết sức vui mừng, vội vàng quỳ xuống lạy ba
lạy, rồi mới cung kính nói:
– Ngọc nhi xin ra mắt sư phụ!
Bát Chỉ Phi Ma đợi cho cậu lạy xong, mới cười to nói:
– Đồ đệ hãy đứng lên. Người may mắn mới gặp kỳ duyên, nên ăn
được trái Kim Tuyến Huyết Lan. Vậy hôm nay sư phụ sẽ tự đánh thông kỳ cân bát
mạch cho người lấy đó làm món quà gặp gỡ.
Nói xong ông ta bảo Gia Cát Ngọc xếp bằng ngồi ngay ngắn, rồi
vung tám ngón tay ra nhắm một trăm lẻ tám huyệt đạo lớn nhỏ trong người của cậu
điểm tới nhanh như chớp, và tới tấp chẳng khác nào một trận mưa.
Gia Cát Ngọc trông thấy bóng tám ngón tay của lão không ngớt
chập chờn nơi nơi, rót gió nghe vèo vèo. Mỗi một đầu ngón tay, đều có một luồng
kình lực bay ra. Tuy lão chỉ vừa điểm tới da của Gia Cát Ngọc, thì lấy tay kia
liền ra nhưng cậu cảm thấy có một luồng hơi nóng xâm nhập thẳng vào cơ thể, y như
là một thứ vật chất hữu hình vậy.
Những luồng hơi nóng ấy đều là chân lực của Bát Chỉ Phi Ma nên
khi đã vào trong cơ thể của Gia Cát Ngọc thì liền vận chuyển khắp tứ chi, trên
lên đến linh cái, dưới tiến sâu vào tạng phủ.
Thốt nhiên cậu cảm thấy đơn điền có một luồng hơi nóng xông
lên. Luồng hơi nóng ấy mỗi lúc một nóng thêm, chẳng khác nào lửa đốt da thịt,
khiến cho mồ hôi ra dầm dề.
Thì ra sau khi Bát Chỉ Phi Ma đã điểm thông tất cả huyệt đạo
trong người cậu, thì liền đưa bàn tay mặt ra đặt vào giữa hai mặt linh đài và
mạng môn rồi vận dụng chân lực từ từ truyền thẳng vào người cậu.
Nên biết quả Kim Tuyến Huyết Lan mà Gia Cát Ngọc đã nuốt vào
bụng là một thứ tinh hoa của trời đất. Nhưng vì bản thân cậu không biết võ học
nên không thể dùng thuật nội công điều tức để biến thứ tinh anh của thứ huyết
lan ấy làm thành nội lực của mình. Do đó, tuy trái huyết lan vào bụng, nhưng
vẫn còn nằm yên phần tinh lực của nó tại đan điền cậu.
Đến khi Bát Chỉ Phi Ma dùng chân lực truyền vào người cậu, thì
phần tinh hoa của trái huyết lan, mới từ đan điền xông lên, hòa trong số máu
huyết đang chuyển vận, rồi lan ra khắp cơ thể.
Vì vậy nên Gia Cát Ngọc mới cảm thấy có một luồng hơi nóng như
lửa đốt truyền khắp chân thân.
Nhưng vì cậu vốn có tánh cứng cỏi, nên dù khắp người đang bị
nóng râm ran như lửa đốt, vẫn cố cắn răng chịu đựng.
Tình trạng ấy kéo dài độ khoảng một thời gian dùng xong chén
trà nóng, thì sức nóng đã bớt dần, đồng thời cậu từ từ cảm thấy có một luồng
hơi mát dịu, chạy qua khắp các khớp xương, khắp huyệt đạo rồi lan ra ngoài.
Đột nhiên cậu cảm thấy luồng chân khí đang vận chuyển ấy tự
nhiên đứng dừng cả lại.
Sự thật thì cậu nào có biết, giờ phút ấy chính là giờ phút
quan trọng nhất.
Người luyện võ công, khi luyện được đến mức độ đó, thì hoặc sẽ
được thành công mỹ mãn, mà cũng có thể sẽ bị thất bại hoàn toàn.
Vì nếu trong giờ phút đó không giữ được hơi thở điều hòa, hoặc
có những sự nghĩ ngợi lo xa không hoàn toàn tập trung được tinh thần, sẽ bị
những luồng chân khí đó phá hoại cơ thể, trở thành tàn phế vĩnh viễn.
Nhưng đối với Gia Cát Ngọc thì hoàn toàn không giống những
trường hợp thông thường. Bởi cậu đã may mắn dùng được một thứ linh dược hiếm có
trên đời, chân lực tiềm tàng trong người còn rất dồi dào hơn nữa, người giúp
cậu thành công lại là một đệ nhất quái kiệt trong võ lâm. Song điều cốt yếu hơn
hết là tấm lòng trong sạch như tờ giấy của cậu, hoàn toàn không biết lo nghĩ
chi đến việc thành công hay thất bại.
Qua một chặp sau, nơi cổ của Bát Chỉ Phi Ma đã toát mồ hôi
lạnh, hơi thở cũng trở thành nặng nề hổn hển, bàn tay đặt trên mạng môn huyệt
của Gia Cát Ngọc cũng bắt đầu khẽ run rẩy.
Nhưng lúc ấy ông bỗng lại vận dụng thêm chân lực, đôi mắt hiện
lên vẻ nghiêm trọng phi thường.
Trong khi đó Gia Cát Ngọc vẫn ngồi bình tĩnh như thường, chứ
không biết chi cả. Cậu chỉ cảm thấy chân khí trong người vận chuyển mau hơn mà
thôi. Những nơi nào luồng chân khí đi qua mà bị vướng lại, thì cậu cảm thấy có
một áp lực thực mạnh như muốn tung vỡ chướng ngại đó đi.
Thế rồi luồng chân khí dồi dào trong người cậu đã ồ ạt như
nước vỡ bờ, truyền khắp cả người cậu một cách mau lẹ. Do đó những nơi từ trước
đến nay, không hề có nội lực đến được, giờ đây cũng tràn đầy tất cả.
Tuy nhiên cậu nào có biết được lúc đó là lúc Bát Chỉ Phi Ma đã
tổn hao không biết bao nhiêu chân lực trong người, giúp cậu đánh thông hai mạch
Nhâm đốc mà những người luyện võ lúc nào cũng ao ước thực hiện cho kỳ được.
Sau khi luồng chân khí đã vận chuyển khắp chân thân, thì Gia
Cát Ngọc cảm thấy trong người hết sức dễ chịu, tất cả những cảm giác bực bội
đều tiêu tan ca đi.
Bàn tay của Bát Chỉ Phi Ma cũng đã lấy đi. Cậu ta vui mừng vọt
mình nhảy tung tới.
Nhưng bỗng cậu ta giật mình sợ hãi.
Vì khi nhìn lại cậu ta thấy sư phụ của mình ngồi xếp bằng trên
đất, mồ hôi chảy giọt theo mớ tóc bạc phơ, đôi mắt lờ đờ, hơi thở hổn hển,
trông chẳng khác nào một người đã ngã bệnh lâu năm.
Cậu ta biết rằng, sở dĩ sư phụ mình có vẻ mệt nhọc như vậy là
hoàn toàn đã vì mình.
Bởi thế trong tâm linh thuần hậu và thơ ngây của cậu, bỗng cảm
thấy hết sức khổ sở ái ngại.
Nét mặt thanh tú của cậu đang trùm lên một vẻ buồn rầu, và
cuối cùng không ngăn được hai dòng lệ tuôn rơi. Cậu nghẹn ngào nói:
– Sư phụ! Đây là tại Ngọc nhi nên khiến sư phụ phải mệt nhọc
như thế này. Đây hoàn toàn là lỗi của Ngọc nhi!
Một ác ma khiến cho ai trong võ lâm nghe đến cũng tán đởm như
Bát Chỉ Phi Ma thế mà giờ đây lại phải cảm động trước thái độ chân thành và
trong sạch của một cậu bé. Đôi mắt ông ta đầy vẻ hiền hòa, cất giọng dịu dàng
nói:
– Thằng bé ngươi có một thiên bẩm đặc biệt, tính tình lại
thuần hậu, như vậy là ta không xem lầm, dù có bao nhiêu tâm huyết, cũng không
phải là vô ích!
Nói đến đây thì bỗng lão ta ụa lên một tiếng, rồi nhổ ra mấy
búng máu tươi.
Gia Cát Ngọc hết sức sợ hãi, cất giọng kinh hoàng kêu lên
rằng:
– Sư phụ làm sao thế?
Bát Chỉ Phi Ma đưa tay áo lên chùi vết máu trên khóe miệng rồi
cười ha hả nói:
– Vì sư phụ nhất thời dùng quá nhiều sức nên bị nội thương tái
phát, chứ không có hại gì.
Một con người tên tuổi làm run sợ cả võ lâm như Bát Chỉ Phi
Ma, thế mà lại bị nội thương trầm trọng đến mức ấy, thử hỏi làm sao Gia Cát
Ngọc không sợ hãi được?
Ngay lúc ấy, trong đầu óc cậu, bỗng nhớ lại những sự việc kỳ
lạ trong chốn giang hồ, mà cha cậu đã kể lại cho cậu nghe.
Người có võ học cao nhất trong chốn giang hồ, trước tiên phải
kể đến Càn khôn ngũ bá, trong Càn khôn ngũ bá, phải kể đến Bát Chỉ Phi Ma Âu
Dương Thiên là người có võ công cao cường nhất.
Trước đây nhiều năm, Càn khôn ngũ bá đã hẹn nhau đến ngọn Thủy
tín phong tại núi Huỳnh sơn để tỷ võ tranh tài hầu tranh đoạt ngôi đệ nhất anh hùng
trong võ lâm làm cho cả võ lâm phải bàn tán sôi nổi một thời.
Trong trận thứ nhất, Cùng thần đã đấu với Túy quỉ, Mộ cổ đấu
với Thần chung, họ đã đấu với nhau kéo dài ba ngày, đôi bên sử dụng đến ngoài
hai ngàn thế võ, nhưng vẫn không thể phân được thắng bại, đành phải bắt tay
giảng hòa, hẹn ngày tái đấu.
Nào ngờ trong cuộc bắt thăm cho cuộc tỷ thí thứ hai, lại chia
thành hai cặp là Cung thần Công Tôn Xú đấu với Thạch cổ hòa thượng, Túy Quỉ
Thương Huyền Tắc đấu với Đồng chung đạo nhân.
Sau ba ngày giao tranh, lại đi đến tình thế kẻ nửa cân người
tám lạng, không có ai hơn ai.
Qua trận đấu thứ ba, vì thấy bốn người kia đã kiệt sức mà Bát
Chỉ Phi Ma Âu Dương Thiên thì hai lần trước đều bắt thăm lọt đứng ngoài cuộc,
cho nên lần này ông không muốn nhân dịp đối phương kiệt sức để thủ thắng, nên
cương quyết bãi bỏ cuộc rút lui, hẹn hai mươi năm sau sẽ tỷ thí lại để quyết
định hơn kém.
Nhưng trước khi bỏ đi ông đã vận dụng Thiên ma chỉ là một
ngành võ học riêng biệt của ông, phi thân lên in một dấu bàn tay trên đỉnh vách
đá cao vút.
Chỉ pháp tuyệt luân và chỉ lực hùng hậu ấy của ông đã khiến
bốn người kia trong số Càn khôn ngũ tuyệt phải thán phục không ngớt.
Sau những trận tỷ thí ấy, tuy chưa thể phân cao thấp, song tất
cả những nhân vật trong giới giang hồ vô hình trung đã xem Bát Chỉ Phi Ma như
đệ nhất cao thủ trong chốn võ lâm.
Những sự việc ấy giờ đây đều hiện rõ trong trí nhớ của Gia Cát
Ngọc khiến cậu buột miệng hỏi rằng:
– Sư phụ, tại sao sư phụ lại bị nội thương? Ai lại có thể?
Cậu chỉ mới nói đến đó, thì sực nhớ lại mình hỏi như vậy e
rằng sẽ chạm đến lòng tự ái của sư phụ chăng? Bởi thế mặt cậu đỏ bừng lên, rồi
im lặng không nói chi nữa.
Bát Chỉ Phi Ma thấy vậy cười ha hả thật to. Tiếng cười của ông
tay tuy có vẻ như thoải mái, nhưng thực ra bên trong lại đầy vẻ u buồn, tựa hồ
như trong lòng ông ta đang chất chứa bao nhiêu nỗi muộn phiền uất ức, muốn dùng
tiếng cười ấy để phát tiết ra ngoài một phần nào vậy!
Thốt nhiên ông ta im bặt tiếng cười, và sắc mặt nghiêm trang
trở lại nói:
– Ngọc nhi! Có phải người muốn hỏi ai đã có võ công cao cường
đến mức có thể đả thương sư phụ được hay chăng?
Gia Cát Ngọc khẽ gật đầu.
Đôi mắt của Bát Chỉ Phi Ma lạnh lùng đến mức đáng sợ hừ một
tiếng rồi nói:
– Khắp trong trời đất này, kẻ thắng được Bát Chỉ Phi Ma ta
chút ít, e ngoài Phụng Lân Mao Giác thì không còn ai nữa. Nhưng bọn đê tiện hèn
hạ ấy, ha ha... chắc chắn sẽ có ngày ta đòi lại món nợ ấy!
Nói đến đây ông ta bỗng nhìn thẳng về phía Gia Cát Ngọc rồi hạ
giọng hỏi rằng:
– Ngọc nhi, con có bằng lòng đòi món nợ máu ấy giúp cho thầy
không?
Trong lòng Gia Cát Ngọc đang đầy rẫy những sự buồn rầu uất ức.
Giờ lại không ngờ một người uy danh lừng lẫy như sư phụ mình, mà cũng có bao
nhiêu món nợ máu, nên khi nghe qua câu hỏi thì máu nóng trong người cậu sôi
sục, đôi mày dựng ngược nói:
– Sư phụ! Chỉ cần sư phụ nói rõ mọi việc cho Ngọc nhi này
nghe, thì dù có phải lội vào nước sôi hay lửa bỏng, Ngọc nhi cũng nhất định sẽ
làm cho kỳ được!
Trong khi nói đôi mắt cậu nảy lửa, khóe miệng thoáng hiện một
làn sát khí, trông chẳng khác nào hiện thân của Bát Chỉ Phi Ma.
Thái độ ấy khiến Bát Chỉ Phi Ma hết sức vừa lòng, bởi thế trên
khuôn mặt lạnh như tiền của ông ta liền hiện lên một nụ cười thực ghê rợn, rồi
chậm rãi kể lại việc ông ta đã bị thương trước kia.
Thì ra Bát Chỉ Phi Ma Âu Dương Thiên chẳng những võ công siêu
tuyệt mà còn hết sức hung tợn. Đối với việc trừng trị lũ gian ác, ông không hề
nới tay bao giờ. Bởi thế hai phe hắc bạch trong giới giang hồ, bị hại dưới tay
ông không biết bao nhiêu mà kể.
Mười năm về trước, ông nhận được lời hẹn của Thất Điểu bang,
mời đến Lãnh Nguyệt Bình tại Vân Trung sơn để thanh toán mối thù cũ. Ông là
người tài cao lại đầy can đảm, nên đã đến địa điểm trên đúng ngày giờ kẻ địch
đã cho biết.
Nhưng trong số nhân vật tụ tập đến Lãnh Nguyệt Bình ngoài số người
của Thất Điểu bang, lại còn có những cao thủ hai phe hắc bạch trong võ lâm,
đông đến ngoài sáu mươi người.
Số người ấy đều đến với mục đích thanh toán cựu thù với ông.
Thế là tại Lãnh Nguyệt Bình
đã diễn ra một cuộc ác chiến ghê rợn chưa từng có. Đây cũng là một cuộc ác
chiến bất công và hèn hạ nhất.
Bát Chỉ Phi Ma tuy bị các cao thủ vây đánh nhưng cũng hạ sát
được đối phương đến ngoài bốn mươi người. Song cuối cùng vì quả bất địch chúng,
nên bị trọng thương, bắt buộc phải mở đường máu chạy thoát.
Những người còn sống sót trong trận giao tranh này, một mặt vì
sợ Bát Chỉ Phi Ma sẽ tìm đến trả thù, một mặt vì trận đánh ấy không có danh dự
chi, nên sau đó đều im lặng không hề nhắc đến bao giờ.
Bát Chỉ Phi Ma tìm một nơi kín đáo để chữa nội thương, nhưng
vì ông nôn nóng tập rèn một môn tuyệt học, trong khi vết thương chưa lành hẳn,
nên chân khí hao tổn nặng nề, từ đó không làm sao bình phục được như cũ.
Trong khi ông ta đang thối chí ngã lòng, thì bỗng nhớ tới
trước đây ông ta đi ngang ven sa mạc Đại Qua Bích, có trông thấy trên một phiến
đá to cạnh ven đầm Lạc Hồn Trì, có một bụi Kim Tuyến Huyết Lan. Ông thầm tính
thì biết bụi tuyết lan ấy sẽ có trái chín vào ngày cốc vũ năm Giáp Tý, nên hết
sức vui mừng, vội lên đường đến đây định hái trái tuyết lan đó, để chữa trị cho
dứt căn bệnh.
Nhưng nào ngờ tạo hóa trêu người, ông đã đến chậm một bước nên
quả Kim Tuyến Huyết Lan lại rơi vào tay Gia Cát Ngọc, cậu bé hoàn toàn không
biết một tý võ công nào. Do đó ông ta hết sức thất vọng.
Song nào ngờ thái độ, sự thơ ngây của Gia Cát Ngọc đã làm ông
ta thay đổi hẳn ý định.
Ông biết mình không sống đặng bao lâu nữa, nên cần phải nghĩ
đến việc thu dạy một đứa môn đồ.
Ông nhất định phải tranh đấu với số mệnh, ông phải đem bao
nhiêu võ công tuyệt nghệ của mình truyền dạy cho một môn đồ thân yêu, ông phải
đem sinh mệnh của mình, tái thể hiện trên người của môn đồ ông sau này.
Sau khi ông kể rõ qua mọi việc, thì Gia Cát Ngọc cảm động đến
rơi lệ nói:
– Sư phụ! Thực Ngọc nhi đáng tội chết, nếu Ngọc nhi biết sư
phụ cần đến bụi huyết lan, thì lúc ấy dù có phải chết khát, cũng không khi nào
dám nuốt chửng trái huyết lan như vậy. Hiện giờ... chỉ còn lại có hai mảnh lá,
vậy xin sư phụ...
Cậu lấy hai mảnh lá huyết lan ấy ra nhưng mặt cậu bỗng bừng
đỏ, trong lòng cảm thấy hối hận nghĩ rằng:
– Quả huyết lan mình đã nuốt vào bụng rồi, giờ đây chỉ còn lại
hai mảnh lá đưa ra để làm trò cười cho sư phụ hay sao?
Nhưng nào ngờ sự thật chẳng phải như thế. Bát Chỉ Phi Ma đã
thò tay cầm lấy hai mảnh lá màu đỏ ấy, rồi cất tiếng cười khà khà tỏ ra hết sức
hân hoan nói:
– Ta tưởng đâu người đã ăn luôn cả gốc lẫn rễ bụi huyết lan
rồi, nhưng không ngờ còn chừa lại hai lá. Ôi! Xem ra thầy đây nhờ nó lại kéo
dài thêm mạng sống được hai năm nữa.
Gia Cát Ngọc trông thấy sư phụ vui mừng, liền vỗ tay cười nói:
– Nếu sớm biết cọng và lá của bụi huyết lan này hữu dụng như
vậy, thì con sẽ không bao giờ dùng nó để cứu nguy cho con chim ưng to lớn kia.
Bát Chỉ Phi Ma sau khi dùng xong hai lá huyết lan ngồi yên một
lúc, rồi hỏi rõ thân thế của đứa môn đồ vừa mới thu nhận.
Nghe sư phụ hỏi đến thân thế mình, Gia Cát Ngọc lại chạnh lòng
đau xót, vừa thuật lại thân thế mình cho sư phụ nghe.
Bát Chỉ Phi Ma tuy bên ngoài có vẻ lạnh như tiền, nhưng thực
ra bên trong có nhiều tình cảm. Ông nghe nói đến Gia Cát phu nhân đã nhận hi
sinh mạng sống để cứu con mình thì trong lòng hết sức cảm động, không ngớt cất
tiếng than dài.
Nếu là trước đây có lẽ ông đã dẫn môn đồ của mình, đi nghìn
dặm tìm lại kẻ thù và điều tra cho biết rõ mọi hư thiệt, đã khiến gia đình của
môn đồ mình phải tan nát.
Nhưng giờ đây thân ông mang nặng vết thương, nên bầu nhiệt
huyết cũng đã trở thành lạnh lẽo như băng giá. Thôi! Tất cả mọi việc đành chờ
đợi đến khi môn đồ của ông khôn lớn thành người rồi sẽ hay.

