Bạch Ngọc Lão Hổ - Hồi 05 - Phần 1

Hồi 5: Hẻm Lạc Tiêu

Rượu cũng có rất
nhiều loại.

Có một loại màu đỏ
giống như máu, là rượu bồ đào của Ba Tư tiến cống.

Rót vào chén thủy
tinh dạ quang lại càng đẹp hơn. Một cái đẹp vừa thần bí, vừa thê lương.

Bạch y nhân nhấp
một ngụm, trên khuôn mặt trắng nhợt phảng phất cũng có một nét đỏ hồng vừa thần
bí, vừa thê lương.

Y chầm chậm nói
tiếp:

– Hành tung của ta
tuy rất bí mật, nhưng mấy năm gần đây chừng như cũng dần dần bị tiết lộ ra, đám
anh em con cháu của cừu gia năm xưa của ta đã có người đến Cửu Hoa Sơn tìm nơi
hạ lạc của ta.

Y cố ý không nhìn
Phượng Nương:

– Người hôm đó bị
Tiểu Lôi trừ khử là môn hạ của một cừu gia cực kỳ lợi hại.

Phượng Nương cúi
đầu, tận lực kềm mình không nghĩ đến đứa bé kỳ quái đó, không nghĩ đến chuyện
đêm đó.

Nàng đã nhận thấy
quan hệ giữa nó và bạch y nhân.

Bạch y nhân thốt:

– Ta tuy không sợ
bọn chúng, nhưng độc của ta lúc nào cũng có thể phát tác, lúc đó ta khó tránh
khỏi chết trong tay bọn chúng.

Nét đỏ hồng trên
mặt y đã dần dần tan biến, chung quy lại quay mặt ngưng thị nhìn Phượng Nương:

– Chỉ cần ta vừa
chết đi, những người theo ta cũng tất phải chết, mà còn có thể chết rất thảm.

Phượng Nương không
mở miệng. Nàng thật không biết nên nói gì, y vốn không nên đem mấy chuyện đó kể
cho nàng biết.

Bạch y nhân nói:

– Ta nói cho ngươi
biết những chuyện đó chỉ vì ta... ta muốn ngươi ở lại đây với ta.

Y bất chợt nói câu
đó ra, Phượng Nương thất kinh.

Bạch y nhân nói:

– Những năm gần
đây, ta luôn luôn rất tịch mịch, chưa bao giờ tìm được một người hợp ý có thể
nói chuyện với ta.

Dạng nữ nhân như
Phượng Nương trên thế gian quả thật không có nhiều.

Bạch y nhân nói:

– Nhưng ta đối với
ngươi tịnh không có ý tứ gì khác, ngươi chắc nhìn ra ta là phế nhân.

Y tuy đang tận lực
khống chế lấy mình, nhưng một thứ thống khổ và bi thương mà ai ai cũng vô
phương khống chế nổi đã lộ ra từ trong ánh mắt lãnh khốc vô tình của y.

Phượng Nương không
để y nói nữa, chợt thốt:

– Tôi đáp ứng ông.

Bạch y nhân phảng
phất cũng giật mình:

– Ngươi... ngươi
đáp ứng ta?

Phượng Nương đáp:

– Tôi có thể lưu
lại đây với ông.

Hiện tại nàng còn
chưa thể gặp Vô Kỵ, không cần biết là vì nguyên nhân gì, điều đó là sự thật vô
phương cải đổi.

Nàng tin rằng Thiên
Thiên và Khúc Bình nhất định có thể tự chiếu cố lấy mình, tuyệt sẽ không vì
nàng mà thương tâm.

Nàng cảm thấy
chuyện duy nhất mình hiện tại có thể làm là giúp cho con người vừa kiêu ngạo,
vừa thống khổ, vừa đáng sợ, lại vừa đáng thương này có vài ngày khoái lạc hơn
xưa.

Trên mặt bạch y
nhân lại ửng hồng:

– Ta tịnh không
miễn cưỡng ngươi.

Phượng Nương đáp:

– Đây là do tôi
nguyện ý, chuyện tôi không nguyện ý làm, ai cũng không thể miễn cưỡng tôi.

Bạch y nhân thốt:

– Nhưng ngươi...

Phượng Nương nói:

– Tôi chỉ hi vọng
ông cũng có thể đáp ứng một chuyện với tôi.

Bạch y nhân thốt:

– Ngươi cứ nói.

Phượng Nương nói:

– Một khi có tin
tức của Triệu Vô Kỵ, ông phải để tôi đi gặp chàng.

Bạch y nhân hỏi:

– Ngươi không có
điều kiện khác?

Phượng Nương đáp:

– Nếu quả ông còn
muốn đáp ứng điều kiện khác của tôi, ông... ông đang vũ nhục tôi.

Bạch y nhân nhìn
nàng, trên khuôn mặt trắng tái chợt phát sáng, giống như một thân cây khô héo
chợt có sinh cơ.

Đối với một thứ
người mà nói, “ban cấp” hạnh phúc khoái lạc hơn xa “tranh giành”.

Phượng Nương, không
còn nghi ngờ gì nữa, là thứ người đó.

Người mù đang đứng
xa xa, trong đôi mắt không nhìn thấy đó lại phảng phất đã nhìn thấy bi ai bất
hạnh.

Sau khi đến đây,
Phượng Nương cũng không bỏ rơi thói quen viết nhật ký của mình.

Nàng căn cứ vào
đồng hồ cát mà tính toán ngày giờ, mỗi một tháng đều không đoán sai quá nửa
canh giờ.

Lịch thời đó mỗi
năm chỉ có ba trăm sáu chục ngày.

Sinh hoạt dưới đất
vừa đơn thuần, vừa bình đạm, chỉ cần chọn ra ghi chú của ba ngày là đã có thể biết
được hết những tao ngộ và kinh nghiệm nàng trải qua trong bao nhiêu tháng ngày
đó.

Ba ngày đó đương
nhiên là ba ngày đặc biệt quan trọng, có rất nhiều chuyện đủ để cải biến cả
mệnh vận của một người, là chuyện đã xảy tra trong ba ngày đó.

Có hạnh vận, cũng
có bất hạnh.

Chuyện bất hạnh thứ
nhất xảy ra vào ngày hai mươi ba tháng chín.

Ngày hai mươi ba
tháng chín, nắng ấm.

Ở đây tuy không
nhìn thấy khí hậu là trong lành hay là âm u, tôi lại biết hôm nay nhất định là
ngày nắng ấm.

Bởi vì lúc vị tiên
sinh mù đó đi ra, y phục vận rất đơn bạc, lúc trở về chân tay người ngợm đều
khô ráo.

Y đi ra là vì muốn
đi tìm Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi đã bỏ đi.

Tôi ở đây không gặp
nó, “Địa Tạng” chừng như cố ý tránh để bọn tôi tương hội.

“Địa Tạng” thật là
một quái nhân, Tiểu Lôi cũng thật là một đứa bé kỳ quái.

Kỳ thật tâm địa bọn
họ đều rất thiện lương.

Đặc biệt là Tiểu
Lôi, tôi chưa từng tức hận nó, nó làm vậy đối với tôi có lẽ chỉ vì nó chưa từng
hưởng nhận tình mẹ, có lẽ tôi giống mẫu thân của nó.

Trong tâm tưởng của
đám trẻ, mẫu thân vĩnh viễn là nữ nhân ôn nhu mỹ lệ nhất trong thiên hạ.

Nhưng nó tại sao
lại phải bỏ đi?

Tìm "Địa
Tạng" hỏi, tính khí của ông ta lại đột nhiên biến thành rất hung bạo, đối
với tôi cũng hung ác hơn bình thường.

Tôi cũng không
trách ông ta, tôi biết ông ta đang vì chuyện Tiểu Lôi đã bỏ đi mà tức giận,
thương tâm.

Ông ta có kỳ vọng
rất cao đối với Tiểu Lôi.

Lúc bọn họ đang tìm
kiếm Tiểu Lôi, tôi lại phát hiện ra một quái sự.

Chỗ này tổng cộng
có mười sáu gian phòng, đằng sau còn có một cửa đá, bình thời đóng chặt, tôi
đoán nhất định là một bảo khố bí mật.

Hôm nay bọn họ đi
tìm đủ mọi chỗ, lại không đến đó tìm, lẽ nào bọn họ nghĩ Tiểu Lôi tuyệt không
thể trốn trong đó, chỉ vì nơi đó bất cứ người nào cũng không vào được?

Tôi nhịn không được
len lén đi hỏi vị tiên sinh mù, y vừa nghe câu hỏi của tôi, lại giống như đột
nhiên bị độc xà cắn một phát, không nói gì bỏ đi liền.

Tôi chưa bao giờ
thấy y sợ như vậy, y sợ cái gì?

Ngày mười lăm tháng
mười một.

Tính ra hôm nay
đáng lẽ là ngày rằm trăng tròn, không biết bên ngoài trăng có sáng hay không?
Trăng sáng có còn tròn trịa giống như trước không?

Tôi đã ở đây độ
khoảng hơn bốn đêm trăng tròn.

Tôi thường nghĩ đến
Vô Kỵ, khi không cứ nghĩ đến, giờ nào khắc nào cũng nghĩ đến, nhưng tôi lại
không nói gì.

Bởi vì tôi biết có
nói cũng vô dụng.

Vô Kỵ hình như đang
ở trong một tình huống rất đặc biệt, tôi nhất định phải đợi đến một ngày mới có
thể gặp được chàng.

Tôi có cảm giác như
vậy, cho nên tôi quyết định phải có lòng nhẫn nại.

Hơn nữa tôi tin
"Địa Tạng", ông ta tuyệt không phải là người không có tín nghĩa, ông
ta đối với tôi cũng rất tốt, chưa từng có ý tứ gì khác đối với tôi, một điểm đó
ông ta rất thủ tín.

Nhưng từ khi Tiểu
Lôi bỏ đi, tính khí của ông ta càng lúc càng kỳ quái, thường nằm một mình trong
quan tài cả ngày không nói gì hết, tôi cũng chỉ còn nước ngồi ngây ở đó.

Ngày tháng như vậy
tự nhiên tịnh không tốt đẹp gì, nhưng tôi cuối cùng cũng đã vượt qua.

Có người nói tôi
rất mềm yếu, cũng có người nói tôi giống như một thứ đồ sứ vậy, vừa đụng vào là
vỡ tan.

Tôi chưa từng phản
bác lại.

Trên thân thể con
người, mềm nhất là đầu tóc, cứng nhất là răng, nhưng thứ dễ dàng hư hoại nhất,
dễ dàng rơi rụng nhất trên thân thể lại cũng là răng. Đợi đến khi người đã
chết, toàn thân trên dưới đều rữa nát, đầu tóc lại vẫn còn nguyên.

Trên thân thể con
người yếu nhược nhất là mắt, nhưng mọi người mỗi ngày từ sớm cho đến khuya đều
phải dùng mắt, dùng không ngừng, mắt lại không mệt, nếu quả mình dùng miệng nói
chuyện không ngừng, dùng tay hoạt động không ngưng, dùng chân đi không dừng,
mình đã sớm bị mệt muốn chết.

Cho nên tôi nghĩ,
giữa “yếu nhược” và “cứng rắn” cũng không phải tuyệt đối có thể phân biệt được.

Cho đến hôm nay tôi
mới biết Tiểu Lôi bỏ đi là vì tôi.

Nguyên lai lúc nó
bỏ đi còn lưu lại một phong thư, trên thư chỉ có vài câu.

“Tôi thích Phượng
Nương, ông giành lấy Phượng Nương, tôi đi, sẽ có một ngày tôi sẽ giành lại”.

Tiểu Lôi thật là
một đứa bé kỳ quái, tôi luôn luôn không hiểu nó vì sao lại đối với tôi như vậy.

Mỗi một ngày trăng
tròn, "Địa Tạng" lại biến thành đặc biệt hung bạo bất an.

Hôm nay tính khí
của ông ta càng tồi tệ, hơn nữa còn uống vào chút rượu, cho nên mới đưa phong
thư của Tiểu Lôi cho tôi đọc.

Hiện tại tôi mới
minh bạch vị tiên sinh mù đó tại sao lại có ánh mắt như vậy.

Y nhất định nghĩ
rằng sau khi tôi đến đây, tất mang đến tai họa và bất hạnh, sự ra đi của Tiểu
Lôi chỉ bất quá là một ví dụ.

Tôi tịnh không lo
lắng cho Tiểu Lôi, một hài tử như nó, vô luận đi đến đâu cũng không thua thiệt
gì.

Tôi chỉ hi vọng nó
không bước vào giang hồ, bởi vì nó quá thông minh, kiếm pháp lại cao như vậy,
nếu quả nó bước vào giang hồ, thiên hạ tất có đại loạn.

Tôi từ ngày rằm
tháng tám đã bắt đầu học kiếm, cho đến hôm nay cũng đã ba tháng rồi.

Tôi cả một chút căn
cơ kiếm thuật cũng không có, ngoại trừ lúc còn nhỏ tôi có học một chút phương
pháp thổ nạp nội công từ tam thúc ra, tôi căn bản cả một chút võ công cũng
không hiểu.

Nhưng "Địa
Tạng" lại khơi khơi nói tôi có thể học kiếm.

Ông ta nói tôi cũng
rất cổ quái, có lẽ có thể luyện một thứ kiếm pháp đã tuyệt truyền trong giang
hồ từ rất lâu, “Ngọc Nữ Kiếm Pháp”, bởi vì tính khí và tính cách của tôi rất
phù hợp để luyện thứ kiếm pháp đó.

Tôi chưa bao giờ
biết luyện kiếm cũng phải xem tính khí và tính cách của một người, tôi đã luyện
ba tháng, cũng không biết thật ra đã luyện đến mức nào.

Chỉ bất quá
"Địa Tạng" thật là một người vĩ đại, cho dù có nói ông ta trước đây
“nhất kiếm tung hoành, thiên hạ vô địch” chừng như tịnh không phải là nói xạo.

Kiếm pháp của ông
ta thật rất kinh hồn.

Có một lần ông ta
nói ông ta có thể cắt một đoạn của một sợi tóc trên đầu tôi, chỉ cắt đứt một
sợi, sau đó lại cắt thêm một đoạn của sợi tóc đó nữa, tùy tiện tôi muốn ông ta
cắt bao nhiêu đoạn cũng được.

Ông ta thật đã làm
được.

Tôi cố ý chải đầu
ép thật chặt, chỉ nhìn thấy kiếm quang trong tay ông ta lóe lên một cái, đầu
tóc của tôi đã bị ông ta cắt mất một sợi, đợi đến khi sợi tóc đó rơi xuống đất,
đã biến thành mười ba đoạn.

Kiếm quang của ông
ta chỉ lóe lên một cái, đầu tóc của tôi bị ông ta cắt đứt mất đúng một sợi tóc,
hơn nữa lại cắt thành đúng mười ba đoạn.

Tôi tuy không hiểu
kiếm pháp, nhưng tôi cũng thấy được kiếm pháp của ông ta nhất định rất ít có
người có thể bì được.

Bởi vì ông ta xuất
thủ thật quá nhanh, nhanh đến mức khiến người ta không có cách nào tin được.

Ông ta nói tôi đã
học hết bí quyết của “Ngọc Nữ Kiếm Pháp”, chỉ cần sau này thường xuyên luyện
tập, người khác cho dù đã luyện kiếm mười năm cũng vị tất đã có thể so với tôi.

Tôi tin ông ta
tuyệt đối là một minh sư, lại không thể tin tôi có thể là một đồ đệ giỏi như
vậy.

Không cần biết ra
sao, một khi ông ta vừa nằm vào quan tài, tôi liền đi luyện kiếm.

Tôi đương nhiên
không dám đụng vào thanh kiếm trên miếu thờ của ông ta, cả ông ta cũng không
đụng đến.

Ông ta thường nói,
hiện tại cả chính ông ta cũng không xứng dùng thanh kiếm đó, bởi vì thanh kiếm
đó chưa từng bại, hiện tại ông ta lại đã không còn là kiếm khách thiên hạ vô
địch như trước đây.

Ngày hai mươi bảy
tháng ba.

Bất tri bất giác,
đã ở đây tám tháng rồi, hôm nay đã đến ngày giỗ của phụ thân Vô Kỵ.

Hôm nay năm ngoái,
cũng chính là ngày thành thân của tôi và Vô Kỵ, mọi người đều nói đây là ngày
lành hoàng đạo đại cát đại lợi.

Ôi! Thảm án xảy ra
vào cái ngày lành hoàng đạo đó không những đã lấy đi sinh mạng của lão gia tử,
hủy đi một nhà của Vô Kỵ, cũng hủy luôn một đời tôi.

Nếu quả lão gia tử
còn chưa chết, hôm nay tôi đã là người hạnh phúc làm sao, khoái lạc làm sao,
không chừng tôi đã có con với Vô Kỵ.

Nhưng hôm nay...

Bên dưới hai chữ
“hôm nay” có rất nhiều vết ẩm ngấn đọng, phảng phất là lệ ngân.

Lẽ nào chuyện xảy
ra hôm nay còn bi thảm đáng sợ hơn so với hôm nay của năm ngoái?

Nếu quả mình có thể
nhìn thấy những ghi chú bí mật đó của nàng, xem đến đó, mình đương nhiên nhất
định sẽ xem tiếp phía dưới.

Nét chữ bên dưới
rối loạn hơn nhiều so với bình thường.

Sáng sớm hôm nay,
"Địa Tạng" không ngờ đã dậy còn sớm hơn tôi, lúc tôi ngồi dậy, ông ta
đã đang đợi tôi, thần tình cũng không giống như bình thời.

Ông ta nói trong
động phủ của ông ta, chỉ còn một chỗ tôi chưa đi qua, ông ta muốn dẫn tôi đi
xem.

Tôi đương nhiên rất
hưng phấn, bởi vì tôi đã đoán ra chỗ ông ta muốn dẫn tôi đi, là bảo khố bí mật
đó.

Tôi đoán không sai.

Ông ta quả nhiên
kêu người mở cánh cửa đá phía sau, lúc tôi theo ông ta tiến vào mới biết tôi
còn đoán sai chút ít.

Địa phương đó không
những không phải là bảo khố, mà còn hôi thúi muốn chết, tôi vừa tiến vào, liền
cảm thấy có một luồng hơi hôi thúi xộc vào mũi, giống như mùi hôi trong chuồng
heo vậy.

Tôi tuy bị mùi hôi
làm cho gần hôn mê, muốn ói, nhưng trong tâm lại càng hiếu kỳ, vẫn cứng đầu đi
theo ông ta tiến vào.

Bên trong cũng là
một gian phòng làm bằng đá cẩm thạch, cách bài trí vốn cũng không tệ, hiện tại
lại đã hoàn toàn biến dạng, bức màn đỏ thêu kim hoa cơ hồ đã biến thành đen
thui, bô tiểu tiện, chén dĩa đồ ăn còn thừa chất đống.

Trên tường, dưới
đất, chỗ nào cũng bài đầy kiếm phổ vẽ hình người, mỗi một quyển kiếm phổ đều
rất cũ kĩ rách nát.

Một người đầu tóc
bù xù, vừa dơ vừa thúi đang ngồi trong đó, nhìn những kiếm phổ đó, có lúc phảng
phất nhìn đến xuất thần, có lúc chợt nhảy bật dậy, múa may loạn xạ, ai cũng
không đoán ra hắn đang dùng chiêu thức gì.

Người của hắn đã
gầy còm đến mức không còn hình dạng người nữa, hơn nữa ít ra cũng đã mấy tháng
chưa tắm rửa, trên khuôn mặt vừa dơ vừa ốm mọc đầy râu ria bờm xờm, tôi thật cả
nhìn cũng không dám nhìn.

Hắn cũng chừng như
hoàn toàn không biết có người tiến vào, cả nhìn cũng không nhìn bọn tôi một
lần, đột nhiên cầm một quyển kiếm phổ ôm vào lòng há miệng cười lớn, đột nhiên
lại khóc rống lên.

Tôi thấy người đó
nhất định là người điên.

"Địa
Tạng" lại nói hắn tịnh không điên, chỉ bất quá đã si, bởi vì hắn đã bị
những quyển kiếm phổ đó mê hoặc, mê đến mức ăn cũng không ăn, ngủ cũng không
ngủ, tắm cũng không tắm, mê đến mức cái gì cũng quên hết.

Tôi cũng không phân
biệt được “điên” và “si” có gì khác biệt.

Không cần biết hắn
có điên cũng được, si cũng được, tôi không muốn ở lại nơi đó nữa.

"Địa
Tạng" vẫn đang nhìn hắn chằm chằm, không ngờ chừng như rất có hứng thú đối
với người đó.

Tôi len lén đi ra,
bởi vì tôi thật nhịn không được muốn ói, lại không muốn ói trước mặt hắn.

Không cần biết ra
sao, hắn cũng là người.

Tôi trốn ra ói một
trận, uống một chén trà nóng, "Địa Tạng" đã đi ra.

Ông ta lại chăm
chăm nhìn tôi cả nửa ngày mới nói cho tôi biết hiện tại lại đã đến lúc ông ta
đi xin giải dược hàng năm, lần này lộ trình không gần, phải khoảng một tháng
mới có thể về tới.

Ông ta hỏi tôi có
chịu theo ông ta không? Hay là muốn ở lại đây?

Tôi đương nhiên
chịu theo ông ta, tôi cũng đã ở đây quá lâu rồi, đương nhiên muốn ra ngoài xem
xem.

Ra đến bên ngoài,
không chừng có tin tức của Vô Kỵ, hà huống tôi cũng muốn biết tình hình của
Thiên Thiên và Khúc Bình.

Tôi cảm thấy hai
người bọn họ thật rất tương xứng, tính khí của Thiên Thiên không tốt, Khúc Bình
nhất định có thể nhường nàng ta, Thiên Thiên gặp phiền hà gì, Khúc Bình nhất
định có thể giải quyết cho nàng.

Chỉ tiếc Thiên
Thiên đối với Khúc Bình lại luôn luôn lạnh như băng, chưa bao giờ nhìn hắn với
một nụ cười.

"Địa
Tạng" nghe tôi chịu đi theo cũng rất cao hứng, rót một chén rượu bồ đào
cho tôi uống.

Tôi uống được nửa chén
là ngủ vùi.

Đợi đến khi tôi
tỉnh dậy mới biết bọn tôi đã rời khỏi động phủ dưới đất đó.

Tôi đang ngồi trên
một cỗ xe ngựa, toàn thân vận tang phục vải gai dầu, mấy người vận hắc y đang
khiêng cỗ quan tài của "Địa Tạng" đi theo đằng sau xe.

Tôi biết ông ta
nhất định đang ở trong quan tài, tôi có bộ dạng như vầy cũng là một cách yểm
hộ.

Đêm đến bọn tôi
dừng chân ở một khách sạn rất vắng vẻ, hơn nữa đã bao cả một khu.

Người chạy bàn của
khách sạn nghĩ tôi là một quả phụ chồng mới chết, đối với tôi chiếu cố đặc biệt
chu đáo.

Tôi một mình trú
trong một gian phòng rộng rãi, lại không ngủ được, bởi vì tôi biết "Địa
Tạng" nhất định sẽ đến.

Đến khuya quả nhiên
ông ta đã đến, tôi múc cho ông ta một chén cháo, ông ta lại nhìn tôi chằm chằm,
chợt hỏi tôi một câu rất kỳ quái:

– Ngươi thật không
nhận ra hắn?

Lúc ban đầu tôi còn
chưa hiểu, sau đó tôi nhìn thấy biểu tình kỳ quái của ông ta, trong tâm chợt có
một ý tưởng vừa cuồng dại, lại vừa đáng sợ. Người vừa dơ vừa thúi mà tôi không
dám nhìn tới đó lẽ nào lại là người mà tôi không ngại hy sinh, chỉ muốn nhìn
thấy một lần, là Vô Kỵ?

"Địa
Tạng" đã nhìn thấy tôi đang nghĩ gì:

– Ngươi không nghĩ
sai, hắn là Vô Kỵ.

Tôi muốn điên lên.

Tôi muốn khóc rống,
muốn hét lớn, muốn bóp cổ ông ta đến chết, nhưng tôi lại không làm gì hết.

"Địa
Tạng" tịnh không thất tín, ông ta tuân thủ theo lời hứa, để cho tôi nhìn
thấy Vô Kỵ.

Ông ta tịnh không
làm sai, sai chính là tôi, ông ta tịnh không nên chết, nên chết chính là tôi.

Tôi không nhận ra
Vô Kỵ.

Tôi ngày ngày đêm
đêm muốn gặp chàng, đợi đến khi tôi thật đã gặp được chàng, lại không nhận ra
chàng.

Tôi còn gì để nói
nữa?

Đợi đến khi tâm
tình của tôi bình tĩnh lại chút ít, "Địa Tạng" mới kể cho tôi biết,
Vô Kỵ tìm đến ông ta để học kiếm, ông ta cũng nghĩ Vô Kỵ là một nhân tài có thể
đào tạo.

Nhưng giữa bọn họ
có một lời ước định, trước khi Vô Kỵ còn chưa học thành kiếm thuật, tuyệt không
thể gặp bất cứ người nào.

Vô Kỵ cũng đáp ứng
tuân thủ lời ước đó, cho nên lúc tôi muốn gặp Vô Kỵ, ông ta đã nói còn chưa đến
lúc.

"Địa
Tạng" lại nói:

– Bọn ta có một ước
định một năm, ước định hôm nay ta phải đi thử kiếm với hắn, chỉ cần hắn có thể
đánh bại được ta, ta để cho hắn đi.

Sau khi ông ta nói
ra câu đó, tôi mới biết ước định giữa bọn họ tịnh không đơn giản.

Tôi rất hiểu Vô Kỵ.

Chàng biết
"Địa Tạng" nhất định không truyền kiếm thuật cho chàng, nhất định đã
dùng một phương pháp rất đặc biệt bức "Địa Tạng" không thể không đáp
ứng truyền kiếm thuật cho chàng.

Cho nên lúc
"Địa Tạng" muốn chàng đáp ứng điều kiện đó, chàng cũng không thể
không tiếp thu.

Nhưng chàng làm sao
để có thể đánh bại được "Địa Tạng"? Chàng đơn giản cả một chút cơ hội
cũng không có.

"Địa
Tạng" hiển nhiên lại đã nhìn ra tôi đang nghĩ gì, lạnh lùng nói:

– Hắn tịnh không
phải không có cơ hội, bởi vì kiếm thuật của ta cũng là học thành từ những quyển
kiếm phổ đó, chuyện ta làm rất công bình.

Ông ta lại nói:

– Nhưng lúc ta gặp
ngươi, ý tưởng của ta đã biến đổi, ta sợ kiếm thuật của hắn thật đã luyện thành
là sẽ đoạt ngươi mang đi, ta muốn giết hắn, để cho ngươi vĩnh viễn không gặp
được hắn.

Nhưng ông ta tịnh
không làm như vậy, bởi vì ông ta không phải là thứ tiểu nhân vô sỉ bỉ ổi.

Cho nên trong tâm
ông ta cũng tràn đầy mâu thuẫn và thống khổ, cho nên tính khí của ông ta mới
biến thành hung bạo cổ quái như vậy.

Mọi việc đều là vì
tôi.

Hiện tại tôi mới
minh bạch tại sao người mù đó luôn luôn nghĩ tôi sẽ mang đến bất hạnh cho bọn
họ.

"Địa
Tạng" lại nói:

– Nhưng ta cũng
không tưởng được hắn luyện kiếm đến mức “si” như vậy, chừng như hoàn toàn đã
biến thành một người khác!

Có lẽ bởi vì ông ta
biết Vô Kỵ đã biến thành một người khác, cho nên mới để tôi đi gặp Vô Kỵ.

"Địa
Tạng" nhìn tôi chăm chăm, lại nói:

– Ta biết trong tâm
ngươi đang nghĩ gì, nhưng ngươi đã nghĩ lầm, ta vốn đã hạ quyết tâm muốn để
ngươi về bên mình Vô Kỵ, bởi vì ta đã nhìn ra chân tình của ngươi đối với hắn,
ngươi phát giác ta không để bọn ngươi tương kiến, nhất định sẽ hận ta cả đời,
ta không muốn ngươi hận ta cả đời.

Ông ta lại nói:

– Nhưng hiện tại
hắn đã biến thành như vậy, ngươi nếu đi gặp hắn, trái lại sẽ hại hắn, nếu quả
kiếm thuật của hắn có thể luyện thành, đợi một ngày bọn ngươi gặp lại cũng
không muộn.

Tôi không mở miệng,
bởi vì tôi phát giác lời nói của ông ta tịnh không hoàn toàn là lời nói chân
tâm.

Tôi không trách ông
ta, mỗi một người đều khó tránh khỏi có tư tâm, ông ta cũng còn là người.

Phải đợi đến ngày
nào Vô Kỵ mới có thể luyện thành kiếm thuật? Mới có thể đánh bại được ông ta?

Ngày đó có thể vĩnh
viễn cũng không chờ đợi được.

Nhưng tôi có thể
đợi đến khi ông ta trở về, lúc đó tôi có thể gặp được Vô Kỵ.

Không cần biết Vô
Kỵ có điên cũng được, có si cũng được, lần này tôi gặp lại chàng, không thể rời
xa chàng nữa.

Phượng Nương rời
khỏi Cửu Hoa Sơn ngày hai mươi tám tháng ba.

Đêm mùng một tháng
tư, đám hòa thượng của Mai Đàn Tăng Viện sau khi tụng kinh xong chợt phát hiện
có một quái nhân không ra hình người vừa dơ lại vừa thúi đang nằm trên thạch
cấp trước đại điện, đang nhìn tinh quang mù trời, chừng như đã rất lâu rồi
không nhìn thấy tinh quang vậy, giống như nhìn đến si dại.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3