Húng nhại – Phần III – Chương 24 phần 1
24.
Cơn ớn lạnh chạy dọc toàn thân tôi. Tôi thực sự lạnh lùng và
tính toán đến thế sao? Gale không nói, “Katniss sẽ chọn bất kỳ ai mà nếu phải
từ bỏ cô ấy sẽ tan nát cõi lòng,” hay thậm chí “bất kỳ ai mà cô ấy không thể
sống thiếu”. Những lời đó ám chỉ rằng tôi hành động theo sự thúc đẩy của tình
cảm. Đằng này bạn thân nhất của tôi lại đoán rằng tôi sẽ chọn cái người mà “nếu
thiếu người ấy mình không thể sống sót”. Không mảy may ngụ ý rằng tôi sẽ bị
lung lay vì tình yêu, hay đam mê, hay thậm chí là sự hòa hợp. Tôi chỉ vô cảm
toan tính xem những chàng trai tiềm năng có thể mang lại cho tôi những gì. Như
thể cuối cùng, vấn đề là liệu chàng thợ bánh hay anh thợ săn sẽ kéo dài tuổi
thọ của tôi lâu nhất. Một điều kinh khủng như vậy mà Gale cũng nói ra được, còn
Peeta cũng chẳng phản bác. Nhất là khi mỗi một tế bào cảm xúc trong tôi đều dồn
hết cả cho Capitol hoặc phiến quân. Vào lúc này thì lựa chọn thật giản đơn. Tôi
có thể sống sót ổn thỏa mà không cần cả hai bọn họ.
Sáng ra, tôi chẳng có thời gian hay hơi sức mà ấp ủ những cảm
xúc tổn thương. Trong suốt bữa sáng trước bình minh gồm pa tê gan và bánh quy
nhân quả sung, chúng tôi vây quanh ti vi của Tigris xem Beetee Cướp Sóng. Đã có
một bước phát triển mới trong cuộc chiến. Có vẻ như được sóng đen truyền cảm
hứng, một vài thủ lĩnh phiến quân mạnh dạn đã nghĩ ra ý tưởng tịch thu đám ô tô
bị người dân vứt lại rồi khởi động cho chạy không người lái xuống phố. Không
phải cái kén nào cũng bị ô tô kích hoạt, nhưng chắc chắn phần lớn là có. Khoảng
bốn giờ sáng, phiến quân bắt đầu đục khoét ba lối đi riêng biệt – được gọi đơn
giản là đường A, B, C – tới trung tâm Capitol. Kết quả là họ đã chiếm được hết
khu nhà này tới khu nhà kia với số thương vong tối thiểu.
“Chuyện này không kéo dài được lâu đâu,” Gale nói. “Thực ra
tôi ngạc nhiên là họ lại duy trì được lâu đến vậy. Capitol sẽ thích ứng bằng
cách tạm ngắt những cái kén chuyên biệt rồi kích hoạt bằng phương pháp thủ công
khi mục tiêu vào tầm ngắm.” Gần như chỉ trong vòng vài phút sau khi anh đưa ra
lời phỏng đoán, chúng tôi thấy điều đó xảy ra trên màn hình. Một đội cho ô tô
lao bổ xuống khu nhà, kích nổ bốn cái kén. Tất cả đều trông có vẻ ổn thỏa. Ba
trinh sát theo sau, an toàn đi đến cuối đường. Nhưng khi một nhóm hai mươi
chiến binh nổi dậy nối bước, họ bị nổ tan xác bởi một dãy chậu hoa hồng trước
cửa tiệm hoa.
“Tôi cá là Plutarch phát điên vì lần này không được ở trong
phòng điều khiển,” Peeta nói.
Beetee trả sóng lại cho Capitol, trên màn hình hiện giờ là
một phóng viên mặt mày u ám công bố những khu nhà mà người dân phải sơ tán.
Giữa hai bản tin cập nhật và trước đó, tôi có thể đánh dấu bản đồ giấy để xác
định vị trí tương đối của quân địch.
Tôi nghe thấy tiếng mọi người nhốn nháo xô ra đường, bèn lại
bên cửa sổ, hé mắt qua khe rèm. Trong ánh mai, đập vào mắt tôi là một cảnh
tượng dị kỳ. Người lánh nạn từ những khu nhà bị chiếm đóng đổ về trung tâm
Capitol. Những người hoảng loạn nhất khoác độc trên mình bộ đồ ngủ và xỏ dép
lê, trong khi người chuẩn bị kỹ càng hơn thì bao bọc trong lớp quần áo. Họ tay
xách nách mang đủ thứ từ con chó con tới hộp nữ trang tới chậu cây cảnh. Một
ông khoác áo choàng lông ôm mỗi nải chuối chín nẫu. Lũ trẻ ngái ngủ, mặt mày
hoang mang luýnh quýnh theo chân bố mẹ, chủ yếu vì quá hoảng loạn hay rối trí
đến độ không khóc nổi. Từng phần cơ thể chúng lướt qua tầm mắt tôi. Một đôi mắt
nâu to tròn. Cánh tay ghì chặt con búp bê yêu thích. Một đôi chân trần, tím tái
vì lạnh, luống cuống trên con ngõ lát đá mấp mô. Nhìn thấy chúng khiến tôi nhớ
lại lũ trẻ ở Quận 12 đã chết trong khi chạy tháo thân khỏi trận bom lửa. Tôi
rời khỏi cửa sổ.
Tigris đề nghị làm tình báo ban ngày cho chúng tôi vì bà là
người duy nhất trong chúng tôi không bị truy nã có thưởng. Sau khi cho chúng
tôi xuống hầm an toàn, bà ra ngoài đường lượm lặt bất kỳ thông tin hữu ích nào.
Dưới hầm rượu, tôi cứ đi đi lại lại, làm những người khác
phát điên. Có gì đó bảo tôi rằng không tận dụng dòng người lánh nạn này đúng là
sai lầm. Còn gì che chắn cho chúng tôi tốt hơn thế nữa? Mặt khác, mỗi một người
dân di dời lượn trên đường đồng nghĩa với có thêm một cặp mắt kiếm tìm năm
phiến quân mà Capitol để sổng. Nhưng cứ chôn chân ở đây thì chúng tôi được gì?
Tất cả những gì chúng tôi thực sự làm là ăn dần ăn mòn chỗ đồ ăn dự trữ và đợi
chờ… cái gì đây? Phiến quân chiếm Capitol? Có lẽ phải mất hàng tuần mới thành,
và tôi cũng không chắc mình sẽ làm gì nếu họ thành công. Không phải là nhào ra
chào đón họ. Coin sẽ tống tôi về Quận 13 ngay tắp lự trước khi tôi kịp nói “dâu
độc, dâu độc, dâu độc”. Tôi không trải qua tất cả những chuyện này, đánh mất
tất cả những người ấy, chỉ để nộp mình cho người đàn bà đó. Tôi phải
giết Snow. Vả lại, còn bao nhiêu điều mà tôi không thể dễ dàng giải
thích về mấy ngày vừa qua. Một vài trong số đó, nếu bị đưa ra ánh sáng, có thể
sẽ phá tan hoàn toàn thỏa ước miễn trừ cho những người chiến thắng. Mà quên tôi
đi, tôi có cảm giác rằng một số người sẽ cần đến cái “kim bài miễn tử” ấy. Như
Peeta. Cho dù ta có chống chế thế nào cũng vậy, cậu đã bị bắt thóp đúng cảnh đá
văng Mitchell vào cái bẫy lưới đó. Tôi có thể hình dung tòa án binh của Coin sẽ
xử ra sao.
Đến chiều muộn, chúng tôi bắt đầu bứt rứt về sự vắng mặt quá
lâu của Tigris. Chúng tôi bảo nhau hay là bà ta đã bị bắt giam, tự nguyện tố
chúng tôi, hay chỉ bị thương trong dòng người lánh nạn. Nhưng khoảng sáu giờ,
chúng tôi nghe tiếng bà quay về. Có tiếng lệt xệt trên gác, rồi bà mở tấm ván
ra. Mùi thịt rán thơm lừng ngập tràn không khí. Tigris đã chuẩn bị cho chúng
tôi món thịt nguội băm trộn với khoai tây thái nhỏ. Đây là món nóng đầu tiên
chúng tôi được ăn sau nhiều ngày trời, và trong khi đợi bà trút thức ăn vào
đĩa, suýt nữa tôi đã nhỏ dãi.
Tôi vừa nhai vừa cố lắng nghe Tigris kể chuyện bà kiếm được
đồ ăn như thế nào, nhưng tôi chỉ thấm được mỗi chi tiết chính là vào thời điểm
này, đồ lót lông là một món hàng giá trị. Nhất là với những người rời khỏi nhà
trong tình trạng ăn mặc sơ sài. Nhiều người vẫn còn ở ngoài đường, cố tìm chỗ
nghỉ tạm qua đêm. Những người sống trong khu căn hộ cao cấp khu vực nội đô
không hề mở toang cửa đón người sơ tán. Ngược lại, phần lớn bọn họ đóng cửa cài
then kỹ càng, kéo rèm kín mít, vờ như không có nhà. Giờ Bùng binh Thành phố
đông nghẹt người lánh nạn, và đám Trị an viên đang đến từng nhà một, xông vào
nếu bắt buộc, chỉ định ai vào ở nhà nào.
Qua ti vi, chúng tôi xem một tay Trị an viên ăn nói cộc lốc
đang giải thích những quy tắc cụ thể về việc mỗi cư dân phải chứa bao nhiêu
người trên một bộ vuông. Y nhắc nhở người dân Capitol là đêm nay nhiệt độ sẽ
giảm mạnh xuống dưới 0oC và lưu ý rằng tổng thống mong họ không chỉ
là những vị chủ nhà sẵn lòng mà còn phải nhiệt tình trong thời gian khủng hoảng
này. Rồi đến cảnh những công nhân âu lo dang tay chào đón những người lánh nạn
rạng rỡ vẻ biết ơn, trông rất kịch. Tay Trị an viên cho biết đích thân tổng
thống đã ra lệnh thu xếp một phần dinh thự để đón dân vào ngày mai. Y nói thêm
rằng các chủ cửa hàng nên sẵn sàng cho mượn diện tích sàn nếu được yêu cầu.
“Tigris, nhỡ là bà không chừng.” Peeta nói. Tôi nhận ra là
cậu nói đúng. Rằng kể cả cái hành lang nhỏ hẹp của một cửa hàng cũng là chỗ
thích hợp nếu số người tăng lên. Rồi chúng tôi sẽ thực sự bị cầm chân trong hầm
rượu, có nguy cơ bị phát giác bất cứ khi nào. Chúng tôi chịu được bao ngày đây?
Một? Hay hai?
Tay Trị an viên lại tiếp tục hướng dẫn thêm cho người dân. Có
vẻ tối nay có việc không may là một đám đông đã đánh chết một nam thanh niên
trông giống Peeta. Vì vậy, ai mà phát hiện ra phiến quân phải báo ngay cho
chính quyền, để chính quyền lo việc nhận diện và bắt kẻ tình nghi. Chúng đưa
ảnh nạn nhân lên. Trừ vài lọn tóc xoăn tẩy màu dễ thấy thì cậu ta chẳng hề
giống Peeta chút nào.
“Mọi người phát điên rồi,” Cressida lầm bầm.
Chúng tôi xem bản tin cập nhật vắn tắt về tình hình phiến
quân, theo đó hôm nay thêm vài khu nhà đã bị chiếm. Tôi ghi chú những giao lộ
lên bản đồ mà nghiên cứu. “Đường C chỉ cách đây bốn khu nhà,” tôi thông báo.
Không hiểu sao điều đó làm tôi lo lắng hơn cái ý nghĩ đám Trị an viên đang tìm
chỗ ở tạm cho người dân. Tôi trở nên rất được việc. “Để tôi rửa bát.”
“Anh đỡ em một tay.” Gale thu dọn bát đĩa.
Tôi cảm thấy ánh mắt Peeta dõi theo chúng tôi ra khỏi phòng.
Trong căn bếp chật chội nằm cuối cửa hàng của Tigris, tôi mở nước nóng chảy vào
bồn cùng bọt rửa bát. “Anh có nghĩ là thật không?” tôi hỏi. “Rằng Snow sẽ để
người lánh nạn vào dinh thự ấy?”
“Anh nghĩ giờ ông ta phải làm vậy thôi, ít nhất là để ghi
hình, ” Gale đáp.
“Sáng mai em sẽ đi,” tôi nói.
“Anh đi với em,” Gale nói. “Chúng ta nên làm gì với những
người khác đây?”
“Pollux và Cressida có thể hữu ích đấy. Họ dẫn đường khá
thạo,” tôi nói. Pollux và Cressida không hẳn là vấn đề. “Nhưng Peeta thì quá…”
“Khó lường,” Gale nói nốt câu hộ tôi. “Em có nghĩ cậu ấy vẫn
chấp nhận bị bỏ lại không?”
“Thì ta lý luận rằng cậu ấy sẽ gây nguy hiểm cho ta,” tôi
nói. “Cậu ấy có thể ở lại đây nếu ta thuyết phục.”
Peeta tỏ ra khá lý trí trước đề nghị của chúng tôi. Cậu dễ
dàng đồng ý rằng nếu đi cùng cả nhóm sẽ khiến bốn người còn lại bị nguy hiểm.
Tôi đang chắc mẩm việc này thế là ổn rồi, rằng cậu có thể cứ ở trong hầm rượu
của Tigris mà đứng ngoài cuộc chiến thì cậu thông báo sẽ ra ngoài một mình.
“Để làm gì?” Cressida hỏi.
“Tôi không chắc lắm. Có một việc có lẽ tôi vẫn làm ra trò
được là đánh lạc hướng. Chị thấy chuyện xảy ra với kẻ trông giống tôi rồi đấy,”
cậu nói.
“Ngộ nhỡ cậu… mất kiểm soát thì sao?” tôi dè dặt.
“Ý cậu là… hóa mút ấy hả? Ừm, nếu cảm thấy sắp lên cơn, tớ sẽ
cố quay trở lại đây,” cậu ta trấn an tôi.
“Còn nếu Snow tóm lại cậu thì làm thế nào?” Gale hỏi. “Cậu
còn chả có súng.”
“Tôi sẽ phải liều thôi,” Peeta nói. “Như những người còn lại
vậy.” Hai người nhìn nhau hồi lâu, rồi Gale thò tay vào túi áo ngực. Anh đặt
viên thuốc dâu độc vào tay Peeta. Peeta cứ để nó nằm đấy trong lòng bàn tay mở
rộng, không chối từ cũng chẳng chấp nhận. “Thế còn anh?”
“Đừng lo. Beetee đã chỉ cho tôi cách kích nổ mũi tên thuốc nổ
bằng tay rồi. Nếu không thành tôi đã có con dao này. Và tôi còn có Katniss
nữa,” Gale mỉm cười nói. “Cô ấy sẽ không cho chúng được đắc ý bắt sống tôi
đâu.”
Nghĩ đến cảnh đám Trị an viên xềnh xệch lôi Gale đi, tôi lại
nghe thấy một giai điệu vang vang trong đầu mình…
Em có, em có
Đến bên cây
“Nhận đi Peeta,” tôi nói giọng căng thẳng. Tôi vươn ra khép
ngón tay cậu lại quanh viên thuốc. “Đến lúc ấy sẽ chẳng có ai ở bên giúp cậu
đâu.”
Chúng tôi đã trải qua một đêm trằn trọc, chốc chốc lại tỉnh
vì những cơn ác mộng của người khác, tâm trí lùng bùng kế hoạch ngày hôm sau.
Tôi nhẹ nhõm khi đồng hồ điểm năm giờ và chúng tôi có thể bắt đầu bất cứ việc
gì mà ngày hôm nay dành cho mình. Chúng tôi mang hết chỗ thực phẩm còn lại ra
ăn một bữa hổ lốn – đào đóng hộp, bánh quy và ốc sên – để lại một hộp cá hồi
cho Tigris để tỏ chút lòng thành vì tất cả những gì bà đã làm. Cử chỉ này có vẻ
khiến bà cảm động sao đó. Mặt bà rúm lại trong một biểu cảm kỳ quặc và bà mau
mắn bắt tay vào việc. Bà dành mấy tiếng đồng hồ tiếp theo hóa trang cho năm
người chúng tôi. Bà sửa sang lại cho chúng tôi sao cho đống quần áo bình thường
che được bộ đồng phục trước cả khi chúng tôi mặc áo khoác và áo choàng vào.
Ngụy trang cho ủng quân sự bằng một loại dép lông nào đó. Cố định tóc giả bằng kẹp.
Lau sạch chỗ sơn lòe loẹt còn sót lại mà chúng tôi vội vã trét lên mặt và trang
điểm lại. Khoác thêm áo ngoài để giấu vũ khí. Rồi đưa cho chúng tôi tay nải tay
đầy những món trang sức lặt vặt để xách theo. Cuối cùng, chúng tôi trông giống
y chang người lánh nạn tháo chạy khỏi phiến quân.
“Đừng bao giờ đánh giá thấp năng lực của một nhà tạo mẫu tài
ba,” Peeta nói. Khó mà biết được, nhưng tôi nghĩ Tigris đã thực sự đỏ mặt bên
dưới những lằn sọc kia.
Chẳng có bản tin cập nhật hữu ích nào trên ti vi, nhưng xem
chừng con ngõ vẫn chật cứng người lánh nạn như sáng qua. Kế hoạch của chúng tôi
là lủi vào đám đông thành ba nhóm. Đầu tiên là Cressida và Pollux, đóng vai trò
người chỉ đường trong khi an toàn dẫn trước chúng tôi. Tiếp theo là Gale và
tôi, tìm cách trà trộn vào đám người lánh nạn được chỉ định đến dinh thự hôm
nay. Rồi đến Peeta khóa đuôi, sẵn sàng gây hỗn loạn nếu cần.
Tigris quan sát qua khe rèm xem đã đúng lúc hay chưa rồi mở
chốt cửa, hất đầu về phía Cressida và Pollux. “Bảo trọng,” Cressida nói, đoạn
họ đi mất.
Khoảng một phút nữa thì chúng tôi theo sau. Tôi lấy chìa khóa
ra mở còng cho Peeta, rồi nhét còng vào túi. Cậu xoa xoa cổ tay. Thả lỏng. Tôi
cảm thấy một nỗi niềm tựa thất vọng dâng lên trong lòng. Như thể tôi trở lại
Huyết đường Tứ phân, quay lại lúc Beetee đưa cho Johanna và tôi cuộn dây đó.
“Nghe này,” tôi nói. “Đừng làm gì ngốc nghếch đấy nhé.”
“Ừ, đó chỉ là biện pháp cuối cùng thôi. Tuyệt đối đấy.” cậu
nói.
Tôi quàng tay quanh cổ cậu, cảm thấy đôi tay cậu ngập ngừng
trước khi ôm lại tôi. Không vững chãi như trước kia, nhưng vẫn ấm áp và mạnh
mẽ. Hàng ngàn khoảnh khắc dâng trào trong tôi. Tất cả những lần đôi tay ấy là
nơi nương náu duy nhất của tôi khỏi thế giới này. Có lẽ khi ấy chưa được trân
trọng trọn vẹn, nhưng lại quá ngọt ngào trong kí ức tôi, mà giờ đã ra đi mãi
mãi. “Thế thì được.” Tôi buông cậu ra.
“Đến lúc rồi,” Tigris nói. Tôi hôn má bà, cài chiếc áo choàng
đỏ có mũ lại, kéo khăn lên tận mũi, rồi theo chân Gale bước ra ngoài bầu không
khí rét căm.
Những bông tuyết lạnh bang, buốt giá làm tê dại chỗ da trần
của tôi. Vầng dương đang lên cố xua tan màn ảm đạm mà chẳng mấy ăn thua. Chỉ đủ
ánh sáng để nhìn thấy những dáng hình nặng nề gần mình nhất hoặc xa hơn chút
nữa. Điều kiện hoàn hảo, thật vậy, chi có điều tôi không xác định được vị trí
của Cressida và Pollux. Gale và tôi gục đầu xuống lê bước cùng những người lánh
nạn. Tôi có thể nghe thấy những gì mà tôi đã bỏ lỡ khi ghé mắt qua khe rèm hôm
qua. Tiếng khóc, tiếng rên rỉ, tiếng thở nặng nhọc. Và, không xa lắm, là tiếng
đạn.
“Bác ơi, mình đi đâu đây?” một cậu bé run rẩy đang hỏi một
người đàn ông oằn mình khiêng cái két nhỏ.
“Tới dinh tổng thống. Họ sẽ chỉ định cho chúng ta một nơi ở
mới,” ông bác phì phò.
Chúng tôi ra khỏi con ngõ, đổ vào một trong những đại lộ
chính. “Bám sát bên phải!” tiếng lệnh vang lên, và tôi thấy đám Trị an viên len
lách qua đám đông, chỉ đạo dòng người di chuyển. Những khuôn mặt sợ sệt ló ra
khỏi khung cửa sổ lắp kính tấm của các cửa hàng, lúc này đã quá tải người lánh
nạn. Với tốc độ này thì đến giờ ăn trưa có lẽ Tigris cũng phải đón những vị
khách mới. Thật tốt cho tất cả mọi người là chúng tôi đã rời đi đúng lúc.
Trời lúc này đã sáng sủa hơn, dù tuyết rơi nặng hạt hơn. Tôi
trông thấy Cressida và Pollux đi trước chúng tôi khoảng ba mươi mét, lê bước
cùng đám đông. Tôi rướn cổ ngó quanh quất xem có thấy Peeta đâu không. Tôi
chịu, nhưng lại bắt gặp ánh mắt của một cô bé trông có vẻ tò mò mặc áo khoác
vàng chanh. Tôi huých Gale rồi đi chậm lại một chút, để bức tường người hình
thành giữa chúng tôi.