Húng nhại – Phần I – Chương 08
8.
Boggs xuất hiện túm chặt cánh tay tôi, nhưng tôi cũng không
có ý bỏ chạy, Tôi ngoái nhìn bệnh viện – vừa lúc thấy phần còn lại của cấu trúc
ấy sụp đổ - và cảm xúc đấu tranh trong tôi tiêu tan sạch. Tất cả những người đó
– hàng trăm người bị thương, người thân của họ, các bác sĩ từ Quận 13 – đều
không còn nữa. Tôi quay lại phía Boggs, thấy vết sưng phồng trên mặt ông do ủng
của Gale để lại. Chẳng phải chuyên gia, nhưng tôi khá chắc rằng ông đã bị gãy
mũi. Tuy nhiên giọng ông có vẻ nhẫn nhịn nhiều hơn là giận dữ. “Trở lại bãi đáp
thôi.” Tôi ngoan ngoãn tiến lên một bước rồi nhăn nhó khi cảm thấy khoeo chân
phải nhói đau. Dòng adrenaline lấn át mọi cảm xúc đã lắng xuống và giờ các bộ
phận cơ thể tôi nhất loạt rên rỉ. Tôi bị thương chảy máu, thái dương trái nhức
nhối như có ai đó gõ búa từ trong sọ. Boggs xem qua mặt tôi, rồi đỡ tôi chạy
đến đường băng. Đi được nửa đường, tôi nôn lên trên áo gi lê chống đạn của ông.
Thật khó nói chắc được bởi ông đang thở hổn hển, nhưng tôi nghĩ là ông đang thở
dài.
Một chiếc tàu bay nhỏ, khác với chiếc chở chúng tôi tới đây,
đang đợi trên đường bằng. Đội của tôi vừa vào bên trong thì tàu bay cất cánh
luôn. Lần này không có chỗ ngồi thoải mái và cửa sổ. Như thể chúng tôi đang
ngồi trong máy bay chở hàng vậy. Boggs sơ cứu cho mọi người để cầm cự đến khi
quay về quận 13. Tôi muốn cởi áo gi lê ra vì tôi đã nôn tung tóe lên đó, nhưng
lúc này tôi quá lạnh không thể làm thế. Tôi nằm im dưới sàn, gối đầu lên lòng
Gale. Điều cuối cùng tôi nhớ được là Boggs đắp mấy tấm bao bố lên người tôi.
Tỉnh dậy, tôi thấy ấm áp và được nằm điều trị trên chiếc
giường ngày trước trong viện. Mẹ tôi ở đó, kiểm tra các dấu hiệu sinh tồn của
tôi. “Con thấy thế nào?”
“Hơi rã rời, nhưng không sao đâu ạ,” tôi đáp.
“Đến khi con đi rồi mới có người báo cho mẹ biết,” mẹ nói.
Tôi thấy cảm giác tội lỗi nhói lên trong lòng. Khi gia đình
ta từng phải hai lần tiễn ta đến Đấu trường Sinh tử thì lẽ ra ta không được
phép coi nhẹ những chi tiết kiểu này. “Con xin lỗi. Họ không nghĩ là có tấn
công. Con chỉ định thăm bênh nhân thôi,” tôi giải thích. “Lần sau con sẽ bảo họ
nói rõ với mẹ.”
“Katniss à, chẳng ai nói rõ điều gì với mẹ cả,” mẹ nói. Đúng
vậy. Thậm chí cả tôi. Kể từ hồi cha mất đã như vậy rồi. Sao lại phải giả vờ
chứ? “Ừm, dù sao con cũng sẽ bảo họ... thông báo cho mẹ.”
Trên chiếc bàn đầu giường là một mảnh đạn lớn họ lấy ra khỏi
chân tôi. Các bác sĩ lo lắng nhiều hơn đến nguy cơ tôi bị chấn động não sau vụ
nổ, vì tổn thương cũ vẫn chưa lành hẳn khó có thể chịu đựng thêm. Nhưng tôi
không bị hoa mắt hay gì cả, và tôi có thể suy nghĩ khá mạch lạc. Tôi đã ngủ
liền một mạch từ cuối chiều qua đến sáng nay và giờ thì đói ngấu. Bữa sáng của
tôi lèo tèo đến đáng thất vọng. Chỉ có vài mẩu bánh mì nhúng sữa ấm. Tôi được
triệu tập đến cuộc họp đầu buổi sáng ở Bộ Tư lệnh. Tôi dợm ngồi dậy thì nhận ra
họ định đẩy giường bệnh của tôi tới thẳng đó. Tôi luôn muốn đi bộ, nhưng không
được, vì thế đành mặc cả xin ngồi xe lăn. Thật sự thì tôi cảm thấy ổn mà. Chỉ
trừ đầu tôi, chân tôi, cảm giác đau rức ở các chỗ thâm tím, và cơn buồn nôn gợn
lên vài phút sau khi tôi ăn xong. Có lẽ xe lăn là một ý tưởng không tồi.
Khi họ đẩy tôi đi, tôi bắt đầu cảm thấy căng thăng không yên
trước những gì mình sắp phải đối mặt. Hôm qua Gale và tôi đã bất tuân lệnh rành
rành, và vết thương của Boggs là minh chứng cho điều đó. Chắc chắn sẽ có hậu
quả, nhưng có đến mức Coin hủy bỏ thỏa thuận tha cho những người chiến thắng
không? Có phải ngay cả sự bảo vệ mong manh mà tôi đem lại cho Peeta cũng đã bị
chính tay tôi tước đi rồi không?
Khi tôi tới Bộ Tư lệnh, mới chỉ có Cressida, Messalla và bầy
côn trùng hiện diện. Messalla tươi cười nói, “Ngôi sao nhỏ của chúng ta đây
rồi!” và những người khác nở nụ cười chân thành đến nỗi tôi không thể không
cười đáp lại. Họ đã gây ấn tượng mạnh mẽ với tôi ở Quận 8, theo tôi lên mái nhà
trong trận đánh bom, khiến Plutarch phải nhượng bộ để có thể quay những cảnh họ
muốn. Họ không chỉ làm công việc của mình, họ còn tự hào về nó. Như Cinna vậy.
Tôi có một suy nghĩ kỳ lạ rằng, nếu chúng tôi cùng ở Đấu
trường, tôi sẽ chọn họ làm đồng minh. Cressida, Messalla, và... và... “Tôi
không nên gọi các anh là ‘côn trùng’ nữa,” tôi buột miệng nói với các tay máy.
Tôi phân bua rằng đó là bởi lúc trước mình không biết tên họ, mà trang phục của
họ lại trông giống như sinh vật có vỏ vậy. Sự so sánh này dường như không làm
họ khó chịu. Dù không có vỏ máy quay, họ vẫn giống nhau như lột. Cùng mái tóc
vàng cát, râu đỏ, mắt xanh. Người có móng tay ngắn cụt lủn tự giới thiệu là
Castor còn người kia là em trai anh, Pollux. Tôi đợi Pollux nói lời chào, nhưng
anh chỉ gật đầu. Ban đầu tôi chỉ nghĩ anh là người bẽn lẽn hay kiệm lời. Nhưng
có gì đó mách bảo tôi – vị trí môi anh, cách anh nuốt khó nhọc – và tôi đã biết
trước khi Castor giải thích. Pollux là một Avox. Người ta đã cắt lưỡi anh làm
anh không bao giờ có thể nói lại được. Và tôi không còn phải băn khoăn tự hỏi
điều gì khiến anh bất chấp mọi thứ để chung tay lật đổ Capitol.
Khi mọi người đã có mặt đông đủ, tôi chuẩn bị tinh thần cho
một sự tiếp đón kém thân mật hơn. Nhưng những người duy nhất tỏ thái độ tiêu
cực là Haymitch, vốn hay càu nhàu, và Fulvia Cardew mặt nặng mày nhẹ. Boggs đeo
mặt nạ nhựa dẻo trùng với màu da che từ môi trên đến lông mày – đúng là ông bị
gãy mũi thật – nên khó mà đọc được nét mặt của ông. Coin và Gale đang trao đổi
gì đó, trông có vẻ khá thân thiết.
Khi Gale nhẹ nhàng ngồi vào chỗ kế bên xe lăn của tôi, tôi
bèn hỏi, “Kết bạn mới hả?”
Anh liếc mắt về phía thống đốc rồi quay lại nhìn tôi. “Ừ thì
một trong chúng ta phải tỏ ra thân thiện chứ.” Anh khẽ chạm vào thái dương tôi.
“Em thấy thế nào?”
Chắc hẳn họ đã ăn sáng với tỏi hầm và bí. Càng nhiều người tụ
họp lại thì mùi càng nặng. Bụng tôi nhộn nhạo và ánh đèn bỗng trở nên quá chói
lóa. “Hơi váng vất,” tôi đáp. “Anh thì sao?”
“Ổn. Họ lấy vài mảnh đạn. Thường thôi,” anh trả lời.
Coin yêu cầu ổn định trật tự. “Kế hoạch Cướp Sóng của chúng
ta đã chính thức khởi động. Những ai bỏ lỡ buổi phát sóng ĐTT đầu tiên lúc 20h
ngày hôm qua – hay mười bảy chương trình phát lại mà Beetee đã xoay sở và đưa
lên sóng sau đó – có thể tua lại xem bây giờ.” Tua lại ư? Tức là họ không chỉ
có những cảnh quay hữu ích mà còn nhanh tay ghép lại thành một ĐTT và phát đi
phát lại. Lòng bàn tay tôi dấp dính, hồi hộp nhìn thấy chính mình trên tivi.
Nhỡ trông tôi vẫn gớm guốc thì sao? Liệu tôi có cứng nhắc, nhạt nhẽo như trong
trường quay khiến mọi người bó tay không thể cải tạo? Những màn hình cá nhân
trượt lên khỏi bàn, ánh đèn mờ dần, và bầu không khí im lặng trùm phủ khắp căn
phòng.
Ban đầu, màn hình của tôi tối đen. Rồi một đóm lửa nhỏ xíu
lấp lóe ở giữa. Nó phình to, lan ra, lặng lẽ nuốt chửng bóng tối cho đến khi
toàn bộ khung hình rực lửa, chân thực và mãnh liệt đến nỗi tưởng như hơi nóng
từ đó tỏa ra. Hình ảnh chiếc ghim chim húng nhại xuất hiện, màu vàng đỏ rực rỡ.
Một giọng nói trầm vang vẫn ám ảnh các giấc mơ của tôi cất lên. Claudius
Templesmith, phát ngôn chính thức của Đấu trường Sinh tử, thuyết minh, “Katniss
Everdeen, Cô gái Lửa, hãy cháy lên.”
Đột nhiên tôi xuất hiện, thay thế chiếc ghim chim húng nhại,
trước khói lửa thực sự của Quận 8. “Tôi muốn nói với phiến quân rằng
tôi còn sống. Rằng tôi đang ở ngay Quận 8 này, nơi Capitol vừa đánh bom một
bệnh viện toàn phụ nữ, trẻ em, và đàn ông trong tay không tấc vũ khí. Sẽ không
ai sống sót nổi.” Màn hình chuyển sang cảnh bệnh viện tự sụp đổ, vẻ
tuyệt vọng của những người chứng kiến trong khi giọng tôi vang lên từ ngoài
khung hình. “Tôi muốn nói với mọi người, nếu có ai thoáng nghĩ rằng cứ
đình chiến là Capitol sẽ đối xử công bằng với chúng ta thì người đó chỉ đang
lừa mị bản thân mà thôi. Bởi ta biết chúng là ai và chúng làm gì.” Máy
quay lia trở lại phía tôi, tay giơ cao ám chỉ nỗi oán hận xung quanh mình. “Đây
là những gì chúng làm! Và ta cần phải phản kháng!” Trên màn hình hiện
giờ là một chuỗi cảnh chiến đấu dữ dội. Những quả bom đầu tiên trút xuống,
chúng tôi chạy, bị hất văng xuống đất – cận cảnh vết thương của tôi, trông rất
ấn tượng và đầy máu me – trèo thang, lúi húi vào chỗ nấp; rồi những mũi tên,
phát đạn thần sầu của phiến quân phóng vun vút; Gale, và chủ yếu là tôi, chính
tôi, chính tôi hạ những chiếc máy bay đó rơi khỏi bầu trời. Lại cắt sang cảnh
tôi tiến gần tới máy quay. “Tổng thống Snow nói ông ta gửi thông điệp
đến cho chúng ta ư? Được, tôi cũng có thông điệp cho ông ta đây. Ông có thể tra
tấn chúng tôi, đánh bom chúng tôi, đốt các quận của chúng tôi thành tro, nhưng
ông có nhìn thấy không?” Máy quay hướng đến chỗ những chiếc máy bay
bốc cháy trên mái nhà xưởng. Cận cảnh dấu triện Capitol trên cánh máy bay, tan
chảy trên nền khuôn mặt tôi đang hét lên với tổng thống. “Lửa sẽ bén
đó! Và nếu chúng tôi cháy, ông cũng sẽ cháy cùng chúng tôi!”
Lửa lại liếm trọn màn hình. In đậm trên màn lửa ấy là nhũng
chữ cái viết hoa màu đen.
NẾU CHÚNG TÔI CHÁY
ÔNG CŨNG SẼ CHÁY CÙNG CHÚNG TÔI!
Những con chữ bén lửa và rồi cả màn hình bị đốt cháy đen
thui.
Có một khoảnh khắc say mê lặng lẽ, rồi tiếng vỗ tay bùng nổ,
kéo theo những yêu cầu đòi xem lại. Coin chiều lòng mọi người ấn nút TUA, và
lần này, vì đã biết trước diễn biến, tôi cố giả vờ như đang xem trên ti vi nhà
mình ở khu Vỉa than. Lời tuyên bố chống Capitol. Một việc chưa từng có tiền lệ
trên truyền hình. Dù gì cũng chưa bao giờ xảy ra trong đời tôi.
Đến khi màn hình cháy đen thui lần thứ hai, tôi không muốn
biết nhiều hơn. “Nó có được phát trên khắp Panem không? Ở Capitol có xem được
không?”
“Ở Capitol thì không,” Plutarch đáp. “Chúng tôi không thể chi
phối hệ thống của họ, dù Beetee đã tìm cách xoay xở. Nhưng tất cả các quận thì
có. Chúng tôi thậm chí đưa được lên sóng ở Quận 2, tại thời điểm này của trận
chiến thì nó còn quan trọng hơn cả Capitol.”
“Claudius Templesmith có cùng phe với chúng ta không?” tôi
hỏi.
Câu hỏi khiến Plutarch bật cười sảng khoái. “Chỉ có giọng của
ông ta thôi. Nhưng thật tiện làm sao. Chúng tôi thậm chí không phải tiến hành
bước biên tập đặc biệt nào. Ông ta nói đúng cái câu trong Đấu trường Sinh tử
đầu tiên cô tham gia.” Ông vỗ tay lên bàn. “Một tràng pháo tay nữa cho
Cressida, đội ngũ tuyệt vời của cô, và tất nhiên là ngôi sao truyền hình của
chúng ta!”
Tôi cũng vỗ tay, rồi nhận ra mình là ngôi sao truyền hình
được nhắc đến, thấy có lẽ cũng hơi trơ khi tự vỗ tay hoan hô mình, nhưng không
ai chú ý cả. Dẫu vậy, tôi không thể không nhận ra nét mặt căng thẳng của
Fulvia. Quả là khó cho Fulvia khi phải chứng kiến ý tưởng của Haymitch thành
công dưới sự chỉ đạo của Cressida trong khi phương pháp trường quay của cô ta
lại thất bại ê chề.
Coin dường như đã chịu hết nổi màn tự khen mình. “Phải, rất
xứng đáng. Kết quả còn hơn cả mong đợi. Nhưng tôi buộc phải xem xét lại việc
mọi người đã nới quá rộng giới hạn mạo hiểm mà mình sẵn sàng xông pha. Tôi biết
không ai lường trước được cuộc không kích. Tuy nhiên, xét tình hình hiện tại,
tôi nghĩ chúng ta nên bàn bạc về quyết định cử Katniss lâm chiến thực sự.”
Quyết định ư? Cử tôi ra chiến trận ư? Vậy là bà ta chưa biết
chuyện tôi đã ngang nhiên bất tuân mệnh lệnh, rứt bỏ tai nghe, trốn khỏi vệ sĩ?
Họ còn giấu bà ta những gì nữa?
“Đó là một quyết định khó khăn,” Plutarch nhíu mày nói.
“Nhưng lúc đó tất cả đều nhất trí rằng chúng ta sẽ chẳng đạt được gì đáng kể
nếu cứ nhốt cô ấy trong một cái boong ke đâu đó mỗi khi súng nổ.”
“Vậy là không vấn đề gì chứ?” thống đốc hỏi.
Gale phải đá chân tôi dưới gầm bàn thì tôi mới nhận ra bà ta
đang nói với mình. “Ồ! Vâng, với tôi hoàn toàn không vấn đề gì cả. Cảm thấy rất
bình thường. Làm gì đó để thay đổi không khí thôi mà.”
“Ừm, nhớ thận trọng hơn một chút khi để cô ta xuất đầu lộ
diện. Nhất là giờ đây Capitol đã biết cô ta có thể làm gì,” Coin nói. Những
tiếng tán thành xôn xao quanh bàn.
Không ai tố Gale và tôi. Không phải Plutarch, đường đường nắm
quyền trong tay mà bị chúng tôi bất tuân thủ. Không phải Boggs với cái mũi gãy.
Không phải bầy côn trùng mà chúng tôi đã dẫn vào lửa đạn. Không phải Haymitch –
khoan, gượm đã. Haymitch đang trao cho tôi một nụ cười lạnh gáy rồi ngọt nhạt
nói, “Phải, chúng ta đâu có muốn đánh mất Húng nhại bé nhỏ khi cuối cùng cô ấy
cũng cất tiếng hót chứ.” Tôi thầm nhủ đừng có ở một mình trong phòng với ông,
vì rõ ràng là ông có ý trả thù chuyện cái tai nghe ngu ngốc kia.
“Vậy mọi người có kế hoạch gì khác nữa?” thống đốc hỏi.
Plutarch hất đầu về phía Cressida, lúc này đang xem xét một
bảng kẹp hồ sơ.
“Chúng tôi có một cảnh rất ấn tượng về Katniss ở bệnh viện
Quận 8. Nên chèn thêm một ĐTT với chủ đề ‘Bởi ta biết chúng là ai và chúng làm
gì’. Ta sẽ tập trung vào cảnh Katniss tiếp xúc với bệnh nhân, đặc biệt là lũ
trẻ, trận đánh bom bệnh viện, và những đống đổ nát. Messalla đang cắt nối cảnh
đó rồi. Chúng tôi cũng nghĩ đến biểu tượng Húng nhại. Nêu bật một số khoảnh
khắc tuyệt vời nhất của Katniss xen với cảnh phiến quân nổi dậy và cảnh chiến
tranh. Chúng tôi gọi đó là ‘Bắt lửa’. Rồi Fulvia nghĩ ra một ý tưởng cực kỳ
xuất sắc.”
Nhìn mặt Fulvia cứ như thể cô ra đang ngậm đầy một miệng nho chua
lè, nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường. “Ừm, tôi không biết ý tưởng
đó xuất sắc chừng nào. Nhưng tôi tính là chúng ta có thể làm một loạt ĐTT mang
tên Ta nhớ. Mỗi phần sẽ tập trung vào một vật tế đã chết. Bé Rue từ
Quận 11 hay cụ Mags từ Quận 4. Ý đồ là chúng ta có thể hướng mỗi quận đến từng
phần rất riêng.”
“Bày tỏ lòng kính trọng với các vật tế. Có thể xem như là như
vậy,” Plutarch nói.
“Thật xuất sắc, Fulvia ạ,” tôi thực lòng nói. “Đó
là cách hữu hiệu để nhắc mọi người nhớ đến lý do họ đấu tranh.”
“Có khi lại nên chuyện,” cô ta đáp. “Tôi nghĩ chúng ta có thể
để Finnick giới thiệu và thuyết minh đoạn phim này. Nếu mọi người có hứng thú
với chúng.”
“Thật tình thì tôi không biết chúng ta có thể tạo ra thật
nhiều ĐTT Ta nhớ bằng cách nào đây,” Coin nói. “Mọi người có
thể bắt tay vào làm ngay hôm nay không?”
“Tât nhiên rồi,” Fulvia đáp trông nguôi ngoai hẳn trước phản
hồi dành cho ý tưởng của mình.
Động thái của Cressida đã xoa dịu không khí trong bộ phận
sáng tạo. Khen ngợi Fulvia vì ý tưởng quả thật đáng ngả mũ của cô ta, đồng thời
dọn đường để tiếp tục công việc khắc họa Húng nhại của riêng mình trên sóng
truyền hình. Điều thú vị là Plutarch có vẻ không có nhu cầu được ca tụng. Tất
cả những gì ông muốn là kế hoạch Cướp Sóng hoạt động ổn thỏa. Tôi nhớ rằng ông
là Trưởng Ban Tổ chức Đâu trường Sinh tử chứ không đơn thuần là một thành viên.
Không phải một phần của Đấu trường. Do vậy giá trị của ông không được xác định
bằng một yếu tố đơn lẻ mà dựa vào thành công chung của quá trình sản xuất. Nếu
chúng tôi giành chiến thắng thì đấy là lúc Plutarch nhận lời tuyên dương. Và
mong đợi phần thưởng.
Thống đốc cho mọi người tan họp để đi làm việc, nên Gale đẩy
tôi trở lại bệnh viện. Chúng tôi thoáng cười vì màn ém tội vừa nãy. Gale nói
rằng chẳng ai muốn bẽ mặt thừa nhận không kiểm soát nổi chúng tôi. Tôi thì
thoáng hơn, cho rằng có lẽ họ không muốn đánh liều kẻo lỡ mất cơ hội hộ tống
chúng tôi lần nữa vì giờ họ đã quay được một số cảnh ra trò. Cả hai giả thiết
đều có khả năng. Gale phải xuống gặp Beetee ở Kho Vũ khí Đặc biệt, nên tôi chợp
mắt một chút.
Cảm giác như tôi chỉ vừa thiếp đi vài phút, nhưng khi mở mắt
ra, tôi rúm người lại khi nhìn thấy Haymitch ngồi cách giường vài mét. Chờ đợi.
Chắc được mấy tiếng rồi nếu đồng hồ chuẩn xác. Tôi định hét ầm lên gọi nhân
chứng, nhưng sớm muộn gì tôi cũng phải đối mặt với ông thôi.
Haymitch ngả về phía trước, đung đưa thứ gì đó trên sợi dây
mảnh màu trắng trước mũi tôi. Thật khó tập trung nhưng tôi khá chắc nó là gì.
Ông thả nó xuống nệm. “Đây là tai nghe của cháu. Ta chỉ cho cháu đúng một cơ
hội đeo lại mà thôi. Nếu cháu còn rứt nó ra khỏi tai một lần nữa thì ta sẽ bắt
cháu dính với cái này.” Ông giơ một món đồ kim loại gắn trên đầu lên mà tôi
biết ngay nó là cái cùm đầu. “Đây là một thiết bị nghe thay thế gắn
quanh sọ và dưới cằm cháu, chỉ có thể mở bằng chìa. Và chiếc chìa duy nhất nằm
trong tay ta. Nếu vì lý do này khác mà cháu đủ thông minh để vô hiệu hóa nó...”
Haymitch quẳng cái cùm đầu lên giường, đoạn lôi phắt ra một con chíp bạc nhỏ
xíu, “thì ta sẽ cho phép họ cấy thiết bị truyền tín hiệu này vào tai cháu để ta
có thể nói chuyện với cháu hai tư trên hai tư.”
Haymitch ở trong đầu tôi suốt ngày. Thật đáng sợ. “Cháu sẽ
đeo tai nghe,” tôi lí nhí.
“Gì cơ?” ông vặn vẹo.
“Cháu sẽ đeo tai nghe!” tôi nói, đủ to để đánh thức nửa bệnh
viện dậy.
“Cháu chắc chứ? Vì cả ba lựa chọn đó ta đều hài lòng như nhau
cả,” ông bảo tôi.
“Cháu chắc,” tôi nói. Tôi siết chặt dây tai nghe trong nắm
tay vẻ phòng thủ, đoạn dùng tay còn lại ném cái cùm đầu vào mặt ông, nhưng ông
tóm được khá dễ dàng. Chắc ông đoán trước là tôi sẽ giở chiêu quăng liệng. “Còn
gì nữa không?”
Haymitch đứng lên chuẩn bị đi. “Trong lúc chờ đợi... ta ăn
mất bữa trưa của cháu rồi.”
Tôi nhìn cái khay và bát thịt hầm trống không trên chiếc bàn
đầu giường. “Cháu sẽ tố bác,” tôi lẩm bẩm vào gối.
“Cứ làm đi, cháu ngoan.” Ông đi ra, yên tâm vì biết tôi không
phải loại mách lẻo.
Tôi muốn ngủ trở lại nhưng cứ bồn chồn không yên. Những hình
ảnh hôm qua bắt đầu ùa về hiện tại. Trận đánh bom, máy bay rơi thảm khốc, khuôn
mặt của những người bị thương giờ không còn trên đời. Tôi tưởng tượng ra cái
chết ở khắp mọi nơi. Khoảnh khắc cuối cùng trước khi thấy đạn pháo chạm đất,
cảm thấy cánh bị thổi tung khỏi thân máy bay, quay cuồng bổ nhào vào hư không,
mái nhà xưởng sụp xuống người tôi trong khi tôi bất lực nằm dính chặt vào
giường bạt. Những thứ tôi nhìn thấy, tận mắt hay qua băng hình. Những thứ tôi
gây ra sau khi kéo dây cung ấy. Những thứ tôi không bao giờ có thể xóa nhòa
khỏi ký ức.
Đến bữa tối, Finnick mang khay ăn đến bên giường tôi để chúng
tôi có thể cùng xem ĐTT mới nhất trên tivi. Anh được phân vào ở phòng cũ của
tôi, nhưng vấn đề tâm thần của anh cứ tái phát liên tục nên anh chủ yếu vẫn
sống trong bệnh viện. Phiến quân đang phát ĐTT “Bởi ta biết chúng là ai và
chúng làm gì” mà Messalla đã biên tập. Xen kẽ là một cảnh ngắn trong trường
quay vơi Gale, Boggs và Cressida miêu tả vụ việc. Thật khó lòng theo dõi cảnh
tôi được đón tiếp ở bệnh viện Quận 8 vì tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra. Khi bom
trút như mưa xuống mái nhà, tôi vùi mặt vào gối, chỉ ngước lên nhìn một cảnh
ngắn có tôi ở đoạn cuối, sau khi tất cả các nạn nhân đều đã chết.
Ít nhất Finnick không hoan hô hay tỏ vẻ vui mừng khi đoạn
phim kết thúc. Anh chỉ nói, “Mọi người nên biết những gì đã xảy ra. Và giờ thì
họ đã biết.”
“Tắt đi Fininck, không họ chiếu lại bây giờ,” tôi giục anh.
Nhưng khi Finnick với lấy cái điều khiển từ xa thì tôi kêu lên, “Gượm đã!”
Capitol đang giới thiệu một đoạn phim đặc biệt mà tôi thấy có nét quen quen.
Phải, là Casear Flickerman. Và tôi có thể đoán ra khách mời là ai.
Tôi choáng váng khi thấy ngoại hình Peeta đổi khác. Chàng
trai khỏe mạnh với đôi mắt sáng trong mà tôi thấy vài ngày trước đã sụt đi ít
nhất bảy cân, tay run rẩy bồn chồn. Họ vẫn chưng diện cho cậu. Nhưng bên dưới
lớp trang điểm không thể che mờ bọng mắt, và bộ cánh lượt là chẳng giấu nối cơn
đau cậu cảm thấy khi di chuyển, là một con người bị hủy hoại đến kiệt quệ.
Đầu óc tôi quay cuồng nhớ lại, cố hiểu đầu cua tai nheo. Tôi
mới thấy cậu! Bốn... không, năm... tôi nghĩ là cách đây năm hôm. Sao cậu lại
tàn tạ nhanh đến vậy? Chúng có thể làm gì cậu trong khoảng thời gian ngắn chừng
ấy? Rồi tôi ngộ ra. Tôi ráng nhớ lại buổi phỏng vấn đầu tiên của cậu với
Ceasar, tìm kiếm xem có dấu hiệu nào hợp thời điểm không. Chẳng có gì. Có khả năng
chúng đã ghi hình buổi phỏng vấn đó một hai ngày sau khi tôi làm nổ tung trường
đấu, rồi từ đó đối xử tùy tiện với cậu. “Peeta ơi...” tôi thì thầm.
Caesar và Peeta trao đổi mấy câu sáo rỗng rồi Casear hỏi cậu
về những tin đồn cho rằng tôi đang tiến hành quay ĐTT cho các quận. “Rõ ràng là
họ lợi dụng cô ấy,” Peeta nói. “Để kích động phiến quân. Cháu nghĩ có khi cô ấy
còn không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi chiến tranh bùng nổ. Những gì bị đặt vào
vòng nguy hiểm.”
“Cháu có muốn nói vài lời với cô bé không?” Caesar hỏi.
“Có,” Peeta đáp. Cậu nhìn thẳng vào máy quay, nhìn thẳng vào
mắt tôi. “Đừng dại dột, Katniss. Hãy nghĩ cho bản thân mình. Họ đang biến cậu
thành một thứ vũ khí có thể làm công cụ tiêu diệt nhân loại. Nếu cậu có chút
ảnh hưởng thực sự nào thì hãy dùng sức ảnh hưởng ấy ngăn những việc này lại.
Dùng nó chặn đứng chiến tranh trước khi quá muộn. Hãy tự hỏi mình, cậu có thực
sự tin những người mà cậu đang hợp tác không? Cậu có biết chuyện gì đang diễn
ra không? Nếu cậu không biết... thì tìm hiểu đi.”
Màn hình đen sì. Dấu triện Panem. Chương trình kết thúc.
Finnck bấm điều khiển tắt ti vi. Một lát nữa thôi, mọi người
sẽ đến đây tìm cách kiểm soát thiệt hại do hoàn cảnh của Peeta và những lời cậu
nói gây ra. Tôi sẽ phải phản bác chúng. Nhưng quả thực, tôi không tin vào phiến
quân, Plutarch hay Coin. Tôi không tin rằng họ nói thật với tôi. Tôi sẽ không
thể che giấu điều này. Những bước chân đang tiến đến gần.
Finnick túm chặt tay tôi. “Chúng ta không xem gì cả.”
“Gì cơ?” tôi hỏi.
“Chúng ta không nhìn thấy Peeta. Chỉ có ĐTT ở Quận 8 thôi.
Rồi chúng ra tắt đi vì những hình ảnh đó làm em đau lòng. Hiểu chứ?” anh hỏi.
Tôi gật đầu. “Em ăn cho xong đi.” Tôi trấn tĩnh lại, đủ để khi Plutarch và
Fulvia bước vào thì tôi đang nhồm nhoàm bánh mì và bắp cải. Finnick đang nói về
chuyện Gale thể hiện trước ống kính tốt ra sao. Chúng tôi chúc mừng nhau vì ĐTT
đó. Nói rõ rằng nó thật mạnh mẽ, ngay sau đấy chúng tôi đã tắt đi. Trông họ có
vẻ nhẹ nhõm. Họ tin chúng tôi.
Không ai nhắc đến Peeta.