Húng nhại – Phần I – Chương 05

5.

Lại một thế lực nữa phải đương đầu. Thêm một người chơi quyền
năng đã quyết định sử dụng tôi làm quân cờ trên bàn cờ của bà ta, dù mọi việc
có vẻ chẳng bao giờ theo đúng kế hoạch. Đầu tiên là Ban Tổ chức Đấu trường Sinh
tử, biến tôi thành ngôi sao của họ rồi phải chật vật lấy lại uy thế từ sau vụ
nắm dâu độc. Tiếp đến là Tổng thống Snow, cố lợi dụng tôi để dập tắt ngọn lửa
phiến loạn, nhưng chỉ tổ khiến mỗi nước đi của tôi trở nên khích động hơn. Kế
đó, phiến quân gài bẫy đưa tôi rời khỏi trường đấu bằng móc kim loại, chỉ định
tôi làm Húng nhại của họ, rồi lại phải vượt qua cú sốc khi tôi không muốn mang
trên vai đôi cánh ấy. Và giờ đến lượt Coin, nắm trong tay vũ khí hạt nhân quý
giá và một quận vận hành trơn tru, thấy rằng chuẩn bị đâu vào đấy cho Húng nhại
còn khó hơn cả việc tìm ra biểu tượng ấy. Nhưng bà ta đã cực kỳ tinh tường xác
định rằng tôi có kế hoạch của riêng mình và do đó không đáng tin cậy. Bà ta là
người đầu tiên công khai nhìn nhận tôi là mối hiểm họa.

Tôi lùa tay qua lớp bọt xà phòng dày trong bồn tắm. Vệ sinh
thân thể chỉ là bước cơ bản để xác định ngoại hình mới của tôi. Với mái tóc bị
hủy hoại vì a xít, làn da cháy nắng, cùng những vết sẹo xấu xí của tôi, đội chuẩn
bị phải biến tôi thành cô nàng xinh đẹp và rồi lại hủy hoại,
làm bỏng và tạo sẹo cho tôi theo phong cách thu hút hơn.

“Tái tạo cô ấy thành Người đẹp Tiềm ẩn” sáng nay Fulvia ra
mệnh lệnh đầu tiên. “Chúng ta sẽ bắt đầu từ đó.” Người đẹp Tiềm ẩn hóa ra là
người trông như vừa ra khỏi giường, hoàn mỹ nhưng tự nhiên. Tức là móng tay của
tôi được cắt tỉa nhưng không bóng bẩy. Tóc bóng mềm nhưng không kiểu cách. Da
láng mịn nhưng không được tô vẽ. Tẩy lông toàn thân và xóa mờ những quầng thâm,
nhưng không được có điểm nào nổi bật quá thu hút sự chú ý. Có lẽ Cinna cũng đã
đưa ra những chỉ dẫn y hệt vào ngày đầu tiên tôi đến Capitol với tư cách vật
tế. Chỉ khác một điều, hồi đó tôi là đấu thủ. Là kẻ nổi dậy, những tưởng trông
tôi sẽ giống chính mình hơn. Nhưng có vẻ một kẻ nổi dậy được truyền hình trực
tiếp phải đáp ứng được những tiêu chuẩn riêng.

Sau khi xả hết bọt trên người, tôi quay sang thấy Octavia cầm
khăn đợi sẵn. Chị đã khác xưa nhiều, không còn là người phụ nữ tôi từng biết ở
Capitol, còn đâu những bộ trang phục lòe loẹt, lớp trang điểm dày cộp, thuốc
nhuộm cùng châu ngọc và những đồ trang sức hầm bà làng khác mà chị vẫn điểm tô
cho mái tóc. Tôi vẫn nhớ cái ngày chị xuất hiện với mái tóc nhuộm hồng rực đính
những ngọn đèn màu nhấp nháy trông chẳng khác gì đàn chuột nhắt. Chị nói ở nhà
chị có nuôi mấy con chuột cảnh. Khi ấy ý nghĩ đó làm tôi ghê tởm, vì chúng tôi
vẫn coi chuột là động vật có hại, trừ phi được nấu chín. Nhưng có lẽ Octavia
thích chúng vì chúng nhỏ nhắn, mềm mại, và kêu chít chít. Như chị vậy. Khi chị
lau khô người tôi, tôi cố làm quen với hình ảnh Octavia ở Quận 13. Tóc thật của
chị hóa ra có màu vàng nâu thanh nhã. Khuôn mặt tuy bình thường nhưng toát lên
vẻ đáng yêu không gì phủ nhận được. Trông chị trẻ hơn tôi nghĩ. Có lẽ vừa ngoài
hai mươi. Không còn những móng tay trang trí dài ngót chục phân, giờ ngón tay
chị trông khá múp míp và đang run rẩy không ngừng. Tôi muốn nói với chị rằng
mọi chuyển ổn rồi, rằng tôi sẽ trông coi để Coin không bao giờ làm hại chị nữa.
Nhưng những vết thâm tím đủ màu loang lổ dưới làn da xanh của chị chỉ nhắc tôi
nhớ rằng mình bất lực đến nhường nào.

Flavius cũng có vẻ nhợt nhạt hẳn khi không có lớp son tím và
những bộ cánh sặc sỡ. Dù vậy anh vẫn cố chỉnh trang những lọn tóc vàng cam cho
gọn gàng như trước. Chỉ có Venia là ít thay đổi nhất. Mái tóc xanh biển của bà
bẹp gí thay vì thắt lại từng búi nhọn và ta có thể thấy chân tóc bà đã điểm
bạc. Tuy nhiên, những hình xăm vẫn luôn là đặc điểm ấn tượng nhất ở bà, vẫn ánh
vàng và nổi bần bật như mọi khi. Bà đến lấy chiếc khăn khỏi tay Octavia.
“Katniss không làm hại chúng ta đâu,” bà nói với Octavia, giọng nhẹ nhàng nhưng
cứng rắn. “Katniss thậm chí còn không biết chúng ta ở đây. Giờ sẽ ổn thôi.”
Octavia khẽ gật đầu nhưng vẫn không dám nhìn vào mắt tôi.

Đưa tôi trở lại hình ảnh Người đẹp Tiềm ẩn chẳng phải công
việc đơn giản, dù với cả kho sản phẩm, công cụ và đồ dùng tinh xảo mà Plutarch
đã lo xa mang theo từ Capitol. Đội chuẩn bị của tôi làm khá tốt cho đến khi họ
cố xử lý vết sẹo mà Johanna để lại khi cứa tay tôi để lấy máy định vị. Không ai
trong đội cứu thương tập trung vào vấn đề thẩm mỹ khi băng vết thương hở miệng
đó. Giờ thì tôi có một cái sẹo lồi thô ráp nham nhở to bằng quả táo. Bình
thường nó được che phủ dưới tay áo, nhưng trang phục Húng nhại mà Cinna thiết kế
thì tay áo lại dài chấm khuỷu. Đó là một vấn đề nan giải đến nỗi phải triệu tập
Fulvia và Plutarch để thảo luận. Tôi thề rằng nhìn thấy vết sẹo là Fulvia nghẹn
họng luôn. So với một người từng làm việc trong Ban Tổ chức Đấu trường Sinh tử
thì cô ta đúng là nhạy cảm quá mức. Nhưng chắc cô ta chỉ quen nhìn những thứ
kinh khủng qua màn hình.

“Ai cũng biết tôi có sẹo ở đây mà.” tôi ủ rũ nói.

“Biết và nhìn thấy là hai việc khác hẳn nhau,” Fulvia nói.
“Trông ghê hết cả người. Plutarch và tôi sẽ nghĩ ra cách gì đó trong bữa trưa.”

“Sẽ ổn thôi.” Plutarch hờ hững phẩy tay. “Băng tay chẳng
hạn.”

Cảm thấy khó chịu, tôi thay đồ đến phòng ăn. Đội chuẩn bị túm
tụm thành nhóm nhỏ bên cửa. “Họ có mang đồ ăn đến đây cho mọi người không?” tôi
hỏi.

“Không.” Venia đáp. “Chúng tôi phải đến phòng ăn.”

Tôi thầm thở dài khi nghĩ đến cảnh bước vào phòng ăn, kéo
theo ba người bọn họ. Nhưng chẳng phải lúc nào người ta cũng nhìn tôi chằm chằm
sao. Đằng nào chả chế. “Cháu sẽ dẫn đường cho mọi người,” tôi nói. “Đi nào.”

Những cái liếc trộm và tiếng xì xào khe khẽ mà tôi thường
hứng chịu chẳng là gì so với phản ứng của đám đông trước vẻ ngoài kỳ dị của đội
chuẩn bị. Miệng há hốc, tay chỉ trỏ, rồi ồ à các kiểu.

“Cứ kệ họ đi,” tôi nói với đội chuẩn bị.

Cụp mắt bước đi theo quán tính, họ theo tôi bước tới, nhận
những bát thịt hầm đậu bắp, cá xam xám, và nước. Chúng tôi ngồi xuống bên bàn,
cạnh một nhóm đến từ khu Vỉa than. Trông họ dè dặt hơn người dân Quận 13 một
chút, dù có lẽ chỉ vì bối rối. Leevy, hàng xóm của tôi hồi ở Quận 12, thận trọng
cất tiếng chào đội chuẩn bị, còn bác Hazelle mẹ Gale, chắc hẳn đã biết chuyện
họ bị giam giữ, thì giơ một thìa đầy thịt hầm lên. “Đừng lo,” bác nói. “Trông
thế thôi nhưng cũng dễ ăn lắm.” Nhưng chính Posy, cô nhóc năm tuổi em của Gale
lại được việc nhất. Bé lê trên ghế sang chỗ Octavia và nhẹ nhàng chạm tay vào
da chị. “Chị xanh thế. Chị ốm à?”

“Mốt đấy Posy. Giống như tô son ấy,” tôi nói.

“Lẽ ra đẹp cơ,” Octavia lẩm bẩm, và tôi có thể thấy những
giọt lệ chực lăn khỏi mi mắt chị.

Posy suy nghĩ một lúc rồi hồn nhiên nói, “Em thấy dù là màu
gì thì chị vẫn đẹp mà.”

Một nụ cười thoáng nở trên môi Octavia. “Cảm ơn em.”

“Nếu chị thực sự muốn gây ấn tượng với Posy thì phải nhuộm
màu hồng rực ấy,” Gale nói, đặt mạnh khay ăn xuống bên cạnh tôi. “Màu nó mê
nhất luôn.” Posy khúc khích cười rối lại trượt về ngồi bên mẹ. Gale hất đầu về
phía bát của Flavius. “Tôi sẽ không để nguội đến thế đâu. Vữa mất đấy.”

Mọi người bắt đầu ăn. Món thịt hầm ăn cũng được, nhưng có mấy
miếng nhơn nhớt hơi khó nuốt. Như thể phải nuốt mỗi miếng ba lần thì mới trôi
vậy. Gale vốn không quen vừa ăn vừa nói cũng cố tiếp tục câu chuyện, hỏi han về
tình hình tân trang. Tôi biết anh đang gắng xoa dịu mọi chuyện. Tối qua bọn tôi
đã cãi nhau sau khi anh ám chỉ rằng tôi không cho Coin lựa chọn nào khác ngoài
việc coi yêu cầu đảm bảo an toàn cho những người chiến thắng là thứ xung đột
với đòi hỏi của bà ta.

“Katniss à, bà ta điều hành cả quận này. Bà ta không thể làm
gì khiến người khác có cảm giác bà ta nhún nhường thuận theo ý em.”

“Ý anh là bà ta không chịu nổi bất cứ sự bất đồng nào, cho dù
nó hợp tình hợp lý phải không?” tôi bật lại.

“Ý anh là em đã đặt bà ta vào thế khó xử. Bắt bà ta phải miễn
tội cho Peeta và những người khác trong khi chúng ta thậm chí không biết họ có
gây thiệt hại gì không,” Gale nói.

“Vậy em nên thuận theo kế hoạch và phó mặc những vật tế khác
cho số phận ư? Rằng việc đó chẳng có gì quan trọng, vì đằng nào tất cả chúng ta
cũng đang làm vậy chứ gì!” Nói xong tôi sập cửa vào ngay trước mặt anh. Tôi
không ngồi cạnh anh trong bữa sáng, và sáng nay khi Plutarch cử anh đi huấn
luyện, tôi cũng để anh đi mà không nói một lời. Tôi biết anh lo lắng cho tôi
mới nói vậy, nhưng tôi thực sự cần anh ủng hộ mình chứ không phải đứng về phía
Coin. Sao anh lại không biết chứ?

Sau bữa trưa, Gale và tôi theo lịch xuống Ban Phòng thủ Đặc
biệt để gặp Beetee. Trong lúc đi thang máy, cuối cùng Gale cũng lên tiếng, “Em
vẫn giận.”

“Còn anh vẫn chưa biết lỗi,” tôi đáp trả.

“Anh vẫn giữ nguyên quan điểm của mình. Em muốn anh nói dối
sao?” anh hỏi.

“Không, em muốn anh nghĩ lại rồi nhìn nhận vấn đề cho đúng
thôi,” tôi bảo anh. Nhưng điều đó chỉ làm anh phá lên cười. Đành chào thua vậy.
Cố ép Gale nghĩ thế nọ thế kia cũng chẳng ích gì. Mà nói thật, đây chính là lý
do tôi tin tưởng anh.

Ban Phòng thủ Đặc biệt nằm ở sâu tít tắp y như căn ngục tối
nơi chúng tôi tìm thấy đội chuẩn bị. Đó là một tổ hợp phòng như tổ ong, đầy máy
tính, phòng thí nghiệm, thiết bị nghiên cứu và bãi tập thử nghiệm.

Khi xin gặp Beetee, chúng tôi được chỉ dẫn đi qua một mê cung
cho đến khi tới chỗ cửa sổ lót tấm kính khổng lồ. Bên trong là thứ đẹp đẽ đầu
tiên mà tôi từng trông thấy ở khu phức hợp Quận 13: một bản sao đồng cỏ đầy đủ
cây và hoa thật, sống động với lũ chim ruồi. Beetee đang ngồi bất động trên xe
lăn giữa đồng cỏ, ngắm chú chim xanh lục lơ lửng giữa không trung trong khi hút
mật từ bông hoa cam nở rộ. Ông dõi mắt nhìn nó vụt bay mất hút, rồi trông thấy
chúng tôi, liền thân thiện vẫy tay rủ vào.

Không khí mát lành dễ thở, không ẩm ướt oi bức như tôi nghĩ.
Tứ phía vang lên tiếng vo vo của những đôi cánh nhỏ xíu mà tôi từng nhầm lẫn
với tiếng côn trùng trong rừng nơi quê nhà. Tôi không thể không tự hỏi nhờ cơ
may nào mà một nơi tuyệt vời thế này lại được xây dựng tại đây. Beetee vẫn mang
vẻ xanh xao của một người đang hồi sức, nhưng đằng sau cặp kính không vừa vặn
kia, đôi mắt ông ngời lên niềm hân hoan. “Hoành tráng quá phải không? Quận 13
đã nghiên cứu khí động lực ở đây hàng năm trời. Bay thẳng bay lùi, tốc độ lên
tới một trăm cây số giờ. Giá như bác có thể làm cho cháu đôi cánh như thế này,
Katniss nhỉ?”

“Cháu không chắc là mình điều khiển được đâu, bác Beetee ạ,”
tôi cười.

“Mới ở đây mà loáng cái đã bay mất tiêu rồi. Cháu bắn tên hạ
một con chim ruồi được không?” ông hỏi.

“Cháu chưa thử bao giờ. Chúng không dày thịt lắm,” tôi đáp.

“Đúng vậy. Mà cháu cũng không phải kẻ có thú sát sinh,” ông
nói. “Đằng nào thì chúng cũng khó bắn lắm.”

“Có khi em bẫy được đấy,” Gale nói. Mặt anh toát lên vẻ tư lự
thường thấy mỗi khi mải mê suy tính. “Dùng một tấm lưới mắt nhỏ. Rào chỗ đó
lại, chỉ để hở miệng lưới rộng khoảng hai bộ vuông. Bên trong đặt hoa có mật
làm mồi. Khi nào chúng ăn thì sập miệng lưới vào. Nghe thấy tiếng động chúng sẽ
bay đi nhưng chỉ va phải mặt trong của lưới thôi.”

“Có hiệu quả không?” Beetee hỏi.

“Cháu không biết. Chỉ nghĩ vậy thôi,” Gale nói. “Biết đâu
chúng lại thông minh hơn thì sao.”

“Có khi thế thật. Nhưng cháu đang lợi dụng bản năng tự nhiên
chạy trốn nguy hiểm của chúng. Coi chúng là con mồi… vậy là cháu tìm ra điểm
yếu ngay,” Beetee nói.

Một ký ức tôi không muốn nhớ đến chợt trỗi dậy. Để chuẩn bị
cho cuộc Huyết trường Tứ phân, tôi đã xem một cuốn băng chiếu cảnh Beetee, hồi
đó vẫn là cậu thiếu niên, nối hai sợi dây điện khiến đám trẻ đang săn lùng ông
bị điện giật mà chết. Những cơ thể giật đùng đùng, những nét mặt rúm ró.
Beetee, trong cái khoảnh khắc mang ông đến với chiến thắng tại Đấu trường Sinh
tử nhiều năm về trước, cứ trân mắt nhìn người khác chết. Không phải lỗi của
ông. Chỉ là tự vệ mà thôi. Chúng tôi thảy đều hành động chỉ vì tự vệ…

Tôi bỗng muốn rời khỏi căn phòng chim ruồi trước khi ai đó
bắt đầu đặt bẫy. “Bác Beetee à, ông Plutarch bảo là bác có gì đó cho cháu.”

“Phải rồi. Có đấy. Cây cung mới của cháu.” Ông ấn nút điều
khiển trên tay ghế rồi lăn xe ra khỏi phòng. Khi chúng tôi theo ông qua những
góc ngoắt ngoéo của Ban Phòng thủ Đặc biệt, ông giải thích về cái ghế. “Giờ thì
bác nhúc nhắc đi lại được rồi. Mỗi tội chóng mệt quá. Di chuyển thế này tiện
cho bác hơn. Finnick thế nào rồi?”

“Anh ấy… anh ấy có vấn đề về tập trung,” tôi đáp, không muốn
nói rằng anh bị suy sụp tinh thần hoàn toàn.

“Vấn đề về tập trung hử?” Beetee nở nụ cười cứng nhắc. “Nếu
cháu biết mấy năm qua thằng bé đã trải qua những gì thì cháu sẽ thấy nguyên
việc nó vẫn ở bên chúng ta cũng đã phi thường lắm rồi. Mà thôi, bảo với nó là
bác đang nghiên cứu chế tạo cho nó một cây đinh ba mới nhé? Thứ gì đó làm nó
phân tâm bớt đi.” Xem ra phân tâm là điều Finnick ít cần đến nhất, nhưng tôi
vẫn hứa sẽ nhắn lại.

Bốn tay lính đứng gác trước lối vào gian sảnh đề biển Kho Vũ
khí Đặc biệt. Kiểm tra lịch trình in trên cánh tay chỉ là bước đầu. Chúng tôi
còn bị lấy dấu vân tay, quét võng mạc và DNA, đồng thời phải đi qua máy dò kim
loại đặc biệt. Beetee phải bỏ xe lăn lại bên ngoài, tuy nhiên họ đã cung cấp
cho ông một cái khác ngay khi chúng tôi qua cổng an ninh. Tôi thấy toàn bộ
chuyện này thật quái đản bởi tôi không tưởng tượng nổi rằng bất kỳ ai lớn lên ở
Quận 13 lại là mối đe dọa mà chính quyền phải đề phòng. Hay họ thận trọng như
vậy là bởi dòng người nhập cư gần đây?

Trước cửa kho vũ khí, chúng tôi phải đối mặt với vòng kiểm
tra nhân dạng thứ hai - như thể DNA của tôi đã thay đổi trong lúc tôi đi bộ hai
mươi mét dọc gian sảnh không bằng - rồi cuối cùng mới được phép vào trong. Thú
thật là kho vũ khí này khiến tôi sững sờ. Hàng hàng lớp lớp súng cầm tay, lựu
đạn, thuốc nổ, xe bọc thép. “Tất nhiên là Sư đoàn Không vận nằm riêng chỗ
khác,” Beetee bảo chúng tôi.

“Thì thế,” tôi nói, như thể điều này hiển nhiên lắm vậy. Tôi
không biết một bộ cung tên sơ sài liệu có chỗ đứng giữa đống thiết bị công nghệ
cao này không, nhưng rồi chúng tôi phát hiện ra một bức tường treo đầy cung tên
sát thương. Tôi đã từng được mó máy nhiều loại vũ khí của Capitol trong lúc
huấn luyện, nhưng không có cái nào được thiết kế phục vụ mục đích chiến đấu
quân sự. Tôi chăm chú nhìn một cây cung có vẻ rất chiến, nặng trĩu vì ống ngắm
và đủ thứ linh kiện, chắc mười mươi là mình không thể nhấc nó lên, nói gì đến
bắn.

“Gale này, có lẽ cháu thích thử vài món đấy,” Beetee nói.

“Thật ạ?” Gale hỏi lại.

“Dĩ nhiên là đằng nào cháu cũng được cấp súng để chiến đấu.
Nhưng nếu cháu xuất hiện với vai trò thành viên của nhóm Katniss trong ĐTT thì
mấy thứ vũ khí này trông sẽ nổi bật hơn chút đỉnh. Bác nghĩ chắc cháu cũng muốn
tìm một món phù hợp với mình,” Beetee nói

“Vâng, để cháu xem.” Gale nắm chặt chính cây cung đã khiến
tôi mải mê ngắm nhìn vừa nãy, đoạn nâng nó lên vai. Anh chĩa quanh phòng, nheo
nhắt nhìn qua ống ngắm.

“Xem ra không công bằng với lũ hươu lắm,” tôi nói.

“Ai nói anh sẽ dùng để bắn hươu?” anh đáp.

“Bác quay lại ngay,” Beetee nói. Ông ấn mật mã trên bảng điều
khiển, một cánh cửa nhỏ liền mở ra. Tôi nhìn theo đến khi ông đi mất hút và
cánh cửa đóng lại.

“Vậy anh thấy thanh thản lắm à? Dùng để bắn người ấy?” tôi
vặn.

“Anh nói thế hồi nào?” Gale buông cây cung xuống bên hông.
“Nhưng nếu anh có một thứ vũ khí có thể ngăn chặn những gì anh từng chứng kiến
ở Quận 12… nếu anh có một thứ vũ khí có thể đưa em tránh xa trường đấu… thì anh
đã dùng rồi.”

“Em cũng vậy,” tôi thừa nhận. Nhưng tôi không biết phải nói
gì với anh về hậu quả sau khi giết người. Rằng họ cứ mãi ám ảnh ta ra sao.

Beetee lăn xe trở lại mang theo một cái va li đen dài hình
chữ nhật được đặt chung chiêng giữa thanh để chân và vai ông. Ông đỗ lại
nghiêng nó về phía tôi. “Của cháu này.”

Tôi đặt va li nằm xuống sàn và mở then cài trải dọc một bên
va li ra. Ngăn trên cùng mở ra êm ru. Bên trong va li, trên cái ổ trải thảm
nhung đỏ nhàu nhĩ là một cây cung đen hoành tráng. “Ôi,” tôi trầm trồ thì thầm.
Tôi cẩn thận nâng nó lên chiêm ngưỡng sự cân bằng tinh tế, thiết kế trang nhã
cùng những đường cong của cánh cung phần nào gợi đến đôi cánh chim sải rộng
tung bay. Còn có thứ gì khác nữa. Tôi phải nắm chặt nó để chắc chắn rằng mình
không tưởng tượng. Không, cây cung sống động trong tay tôi. Tôi áp nó lên má
cảm nhận tiếng âm ư nhè nhẹ truyền qua xương mặt mình.

“Nó đang làm gì vậy ạ?” tôi hỏi.

“Chào đấy,” Beetee toét miệng cười giải thích. “Nó nghe thấy
giọng cháu.”

“Nó nhận ra giọng cháu ạ?”

Mỗi giọng cháu thôi,” ông bảo tôi. “Cháu xem, họ
muốn bác thiết kế một cây cung chỉ cần đẹp thôi. Là một phần của trang phục,
cháu biết đấy. Nhưng bác cố suy nghĩ mãi, Sao mà lãng phí quá. Ý
bác là, nhỡ có lúc cháu cần đến nó thì sao? Không chỉ là thứ phụ kiện thời
trang ấy. Thế là bác để phần ngoài thật đơn giản, phần trong thì thỏa sức tưởng
tượng mà thiết kế. Trăm nghe không bằng một thử. Muốn thử không?”

Chúng tôi bèn thử luôn. Sân tập bắn đã được chuẩn bị sẵn cho
chúng tôi. Những mũi tên mà Beetee thiết kế cũng chúa chẳng kém gì cây cung.
Với hai món này, tôi có thể bắn chính xác trong phạm vi một trăm mét. Sự đa
dạng của những mũi tên - sắc như dao cạo, có khả năng phát nổ, gây cháy - biến
cây cung thành một thứ vũ khí vạn năng. Nhìn vào màu sắc khác nhau của các mũi
tên là biết được mục đích sử dụng.

Tôi có quyền chèn giọng nói bất cứ lúc nào, nhưng tôi chẳng
biết làm thế để làm gì. Để ngắt chức năng đặc biệt của cây cung, tôi chỉ cần
nói “Chúc ngủ ngon.” Nó sẽ ngủ cho đến khi nghe tiếng tôi gọi dậy.

Tâm trạng tôi khá thoải mái khi quay lại với đội chuẩn bị, bỏ
lại Beetee và Gale đằng sau. Tôi kiên nhẫn ngồi cho họ tô vẽ nốt rồi thử trang
phục, giờ có thêm một dải băng đẫm máu trên vết sẹo nơi tay hàm ý rằng tôi vừa
trải qua trận chiến. Venia gắn chiếc ghim chim húng nhại lên ngực trái tôi. Tôi
nhấc cây cung và ống tên đựng những mũi tên bình thường do Beetee chế tạo, biết
rằng họ không đời nào để tôi vác nặng mà đi lại. Rồi chúng tôi bước ra trường
quay, và tôi dường như phải đứng hàng tiếng liền ở đó cho họ chỉnh lại lớp
trang điểm, độ sáng và nồng độ khói. Cuối cùng, mệnh lệnh từ những người vô hình
trong ca bin lắp kính bí ẩn phát qua hệ thống liên lạc nội bộ cũng thưa dần.
Fuivia và Plutarch dành thêm nhiều thì giờ nghiên cứu và bỏ bớt thời gian chỉnh
trang tôi. Cuối cùng cả trường quay yên lặng. Tôi bị săm soi từ đầu đến chân
những năm phút liền. Rồi Plutarch lên tiếng, “Tôi nghĩ ổn rồi đấy.” Người ta
vẫy tôi đến bên màn hình. Họ tua lại đoạn ghi hình vài phút trước và tôi thấy
một cô gái xuất hiện. Vóc người cô có vẻ cao lớn, oai hùng hơn tôi. Mặt cô lem
luốc nhưng gợi cảm. Lông mày cô màu đen và được tỉa theo kiểu đầy thách thức.
Những làn khói mỏng manh - ám chỉ cô vừa được dập lửa hoặc sắp sửa bùng cháy -
bốc lên từ áo quần của cô. Tôi chẳng biết người này là ai.

Finnick, mấy tiếng vừa rối cứ thơ thẩn quanh trường quay, giờ
lấp ló sau lưng tôi nói với giọng điệu phảng phất vẻ hài hước quen thuộc,
“Người ta nếu không muốn giết em thì cũng muốn hôn em hoặc trở thành em đấy.”

Ai nấy đều hết sức vui mừng hỉ hả với tác phẩm của mình. Đã
gần tới giờ nghỉ tay ăn tối, nhưng họ vẫn kiên quyết tiếp tục. Ngày mai chúng
tôi sẽ tập trung vào bài diễn văn, phỏng vấn, và dựng cảnh tôi tham gia vào
cuộc nổi dậy. Hôm nay họ chỉ muốn một câu khẩu hiệu, một câu duy nhất để đưa
vào ĐTT ngắn cho Coin xem.

“Hỡi cư dân Panem, chúng ta hãy chiến đấu, chúng ta hãy dám
đương đầu, chúng ta hãy thổi bay cơn khát công bằng!” Đây chính là khẩu hiệu.
Nhìn cách họ trưng nó ra là tôi biết họ đã dành hàng tháng, có khi hàng năm
trời tư duy và rất đỗi tự hào về nó. Dù vậy nó vẫn quá dài với tôi. Cứng nhắc
nữa. Tôi không tưởng tượng nổi mình sẽ thực sự tuôn ra câu ấy trong đời thực -
trừ phi tôi nói giọng Capitol nhằm chế nhạo nó. Giống như khi Gale và tôi nhại
giọng Effie Trinket: “Chúc cho may mắn sẽ mỉm cười với các
bạn!” Nhưng Fulvia đã đứng ngay trước mặt tôi, miêu tả một trận chiến mà tôi
vừa tham gia, rằng quanh tôi la liệt xác đồng đội, và rằng, để kêu gọi những
người còn sống, tôi phải hướng mặt về máy quay nói ra câu đó!

Tôi bị đẩy về chỗ cũ, máy tạo khói bắt đầu hoạt động. Ai đó
yêu cầu mọi người yên lặng, máy quay sẵn sàng và tôi nghe thấy tiếng “Diễn!”
Thế là tôi nâng cây cung lên cao quá đầu, thu hết mọi nỗi giận dữ trong lòng mà
hét vang, “Hỡi cư dân Panem, chúng ta hãy chiến đấu, chúng ta hãy dám
đương đầu, chúng ta hãy thổi bay cơn khát công bằng!”

Cả trường quay im phăng phắc. Im lặng mãi. Cứ thế mãi. Cuối
cùng máy liên lạc nội bộ kêu lạch xạch và tiếng cười chói lói của Haymitch ngập
tràn trường quay. Ông cố mãi mới nói ra được một câu, “Chính thế mà cách mạng
lụi tàn đấy, thưa các bạn của tôi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3