Đối thủ tình trường - Chương 05 phần 1

Chương
5: Tiếng hoa nở

Khoảng
thời gian cùng nhau uống ly cà phê, dắt tay nhau ngắm lá chao lượn trong gió,
những trái tim hòa cùng trái tim, những điều bí mật nhỏ nhoi, chỉ cần ai đã
từng yêu đều có thể hiểu rõ. Tuy cuộc sống đang biến đổi, tuy tình cảm đã đổi
thay nhưng anh biết và em cũng biết, tình yêu tồn tại mỗi phút mỗi giây, chỉ
cần dựa vào vai em, cùng nhau cảm nhận những điều nhỏ nhoi thì tất cả đều yên
bình và đẹp đẽ. Không để tâm đến những chuyện xô bồ của thế giới này, anh nghe
thấy tiếng hoa nở và em lặng lẽ ngắm nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt anh!

Tiếng
nở hoa - Trương Tịnh Dĩnh

Không kịp đề phòng, Thẩm Xuân Hiểu bỗng bị bàn tay ấm áp của
anh nắm chặt lấy, hơi nóng từ lòng bàn tay như đi thẳng lên cánh tay, cô bất
giác giật mình, vội rút tay ra, quát lớn: “Đồ heo, tôi không phải An Châu”. Vừa
nói cô vừa vung tay, dường như muốn vung hết hơi ấm mà bàn tay anh lưu lại,
thẹn quá hóa giận quát lên: “Đúng là lòng tốt không được đền đáp mà!”.

Lư Hạo Tường chẳng nghe thấy cô quát mắng, chỉ thấy lòng bàn
tay trống rỗng, anh lại khua khua lên không trung, vội vàng nói: “An Châu, An
Châu... Đừng đi... đừng...”.

Thấy anh cuống lên như thế, không cho anh nắm tay không được,
nhưng cô chẳng muốn chơi trò bịt mắt bắt dê với con ma men này, lướt nhanh mắt,
thấy chiếc đĩa hoa quả trên bàn trà, cô chớp mắt, nở nụ cười tinh nghịch rồi
tiện tay với quả táo nhét vào tay anh.

Tay nắm được vật, Lư Hạo Tường lập tức yên lặng, ôm lấy
quả táo và tiếp tục ngủ.

Thẩm Xuân Hiểu vừa bực bội vừa buồn cười, bèn khịt mũi khinh
bỉ: Hóa ra một quả táo cũng có thể đánh lừa được anh ta, vời chỉ số IQ như thế
mà còn bày đặt làm nhà thiết kế. Cô khinh bỉ liếc nhìn anh một cái rồi đứng lên
cầm túi xách, đặt chìa khóa của anh lên bàn sau đó đi ra, còn không quên giúp
anh đóng cửa.

Ra khỏi thang máy, cầm điện thoại lên xem giờ, đã mười giờ
rồi, khổ sở mất hơn nửa tiếng. Dính dáng đến tên đầu heo đó, thật mệt muốn
chết, bây giờ phải về tắm rửa rồi ngủ thôi.

Đúng rồi, phải gọi điện cho An Châu, đã giúp cô ấy chăm sóc
bạn trai cũ thế này, cô sao có thể không tìm cô bạn kia tính sổ chứ?

Nói gọi là gọi, bước đi trên đường, Thẩm Xuân Hiểu lấy điện
thoại ra tìm số của An Châu mà lần trước cô ấy gọi cho mình, là số cố định. Lúc
này ở Trung Quốc khuya nhưng Canada thì vẫn là ban ngày, làm gì có chuyện An
Châu ngoan ngoãn ở nhà chứ, thôi để nói chuyện sau vậy.

Gọi taxi về nhà, tắm rửa, mặc đồ ngủ, ngôi nhà của mình tuy
nhỏ bé, nhưng được ngồi trên sofa mềm mại, ấm áp, mở ti vi, Thẩm Xuân Hiểu cảm
thấy hôm nay thật có nhiều chuyện: Công việc đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ
còn bước quan trọng cuối cùng; giúp Đỗ Vệ Kỳ và Triệu Yến Minh thân thiết hơn;
nhìn thấy bộ dạng say xỉn của Lư Hạo Tường, cô cảm thấy vô cùng hả giận, tuy
tốn chút tiền nhưng đó cũng là trả công cho người lao động mệt mỏi, bởi thế rất
xứng đáng.

Hình ảnh trong ti vi chạy qua chạy lại, Thẩm Xuân Hiểu tâm
trạng hưng phấn nên không hoàn toàn chú tâm vào màn hình, cuối cùng cô quyết
định không xem ti vi nữa mà lên mạng.

Danh sách bạn bè trong QQ tối om, mọi người đều có thói quen
ẩn nick, khiến hệ thống trở nên yên tĩnh, âm thầm như thế. Cô ấn nút thu nhỏ
hộp thoại, mở trang web, lên trang chủ của Long Khánh để xem, những cán bộ quản
lý cao cấp của Long Khánh đều có ảnh trên trang web. Vị giám đốc Thị trường bên
họ trở thành người xuất sắc trong các cán bộ quản lý cao cấp nên được đặt ảnh ở
vị trí bắt mắt nhất.

Đây là người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, bộ dạng thâm trầm,
điềm tĩnh nhưng trong đáy mắt, chân mày có nét tươi vui và rất tự tin.

Nhớ đến mấy lần cạnh trạnh gần đây toàn bị người đàn ông này
chiếm thế thượng phong, còn mình lúc nào cũng xếp sau, Thẩm Xuân Hiểu trong
lòng vô cùng bực bội, cô nhìn tấm ảnh và thầm hạ quyết tâm: Tôi nhất định sẽ có
được quầy chuyên dụng của Hoa Vũ, để anh xem tôi có kém cỏi như anh tưởng
không.

Tắt trang web đi, cô lại tìm hiểu trang mạng về hội chợ triển
lãm, đáng tiếc, thông tin trên mạng ít đến đáng thương, không biết bên Giả Lạc
Sơn tiến triển như thế nào.

Hội chợ triển lãm là con bài quan trọng của cô, đây là việc
mà Tổng giám đốc Trần đích thân giao phó cho Giả Lạc Sơn, lúc này ông ta không
nên đưa ra chiêu trò chiết khấu gì gì đó.

Có lẽ mình lo bò trắng răng rồi, tất cả đều tại đã trúng kế
của Lư Hạo Tường, Giả Lạc Sơn dù không quan tâm đến công việc thế nào đi nữa
nhưng ông ta đã lên đến chức này rồi thì ắt hẳn phải có điểm hơn người, nếu
ngay cả vị trí trưng bày của hội chợ triển lãm nhỏ mà không đoạt được thì Tổng
giám đốc Trần liệu có tín nhiệm ông ta như thế nữa không?

Điều cô nên lo lắng chính là hàng mẫu mà bên Lư Hạo Tường đã
bảo đảm liệu có làm xong đúng thời hạn hay không. Cô vốn chẳng có gì hoài nghi
về điều đó, nhưng tối nay, bộ dạng Lư Hạo Tường như thế khiến cô không yên tâm.

Việc thất tình của Lư Hạo Tường đã kéo dài đến mười tháng
rồi, những thất vọng chất chứa trong lòng suốt mười tháng qua của anh bỗng chốc
bùng phát. Nếu anh tiếp tục thất tình lâu hơn một chút nữa, ngày ngày mượn rượu
giải sầu và mơ mơ màng màng như thế thì những ngày tiếp theo nỗi đau sẽ không
vơi đi mà càng lúc càng giày vò anh!

Thẩm Xuân Hiểu tắt trang web đi rồi tắt máy, cũng chẳng muốn
ngủ nữa, nhớ lại tất cả những chuyện tối nay gặp phải thật giống như mơ. Cô
chưa bao giờ nghĩ rằng anh chàng Lư Hạo Tường luôn buông lời cay nghiệt, thâm
trầm, lạnh lùng trước mặt mình, sau khi thất tình lại thành ra như thế, chán
chường, thất thần và không thể kiểm soát bản thân. Thất tình và say rượu khiến
anh lột bỏ vẻ ngụy trang của mình và bày ra một trái tim yếu đuối.

Thẩm Xuân Hiểu biết rõ, lý do mà lúc trước cô không bỏ mặc
anh, lý do cô phải giúp đỡ anh, đưa anh về nhà và băng bó lại vết thương cho
anh, lúc sắp đi còn đắp chiếc chăn mỏng để anh khỏi lạnh... Đó không phải vì
bất cứ điều gì khác, mà bởi nhìn anh, cô thấy hình ảnh mình của bốn năm về
trước.

Năm ấy, cô cũng bàng hoàng, chán chường, đau lòng, bi phẫn,
thống khổ như thế... Lúc anh gọi “An Châu”, cô thật sự hiểu thấu nỗi đau đớn
khi thất tình, khi bị lừa dối.

Nói là cùng cảnh ngộ thì thương cảm nhau cũng đúng, nói là
cảm thấy buồn đau vì cái chết của đồng loại cũng đúng, tóm lại, cho dù người đó
không phải là Lư Hạo Tường, nhưng cứ nghĩ đến cảnh ngộ, nghĩ đến nỗi đau khổ và
buồn thương giống nhau ấy, cô sẽ chẳng khoanh tay đứng nhìn.

Lư Hạo Tường may mắn hơn cô, chí ít anh cũng tự lừa mình được
lâu như thế mới biết chân tướng sự việc, còn cô, đúng lúc tận hưởng tình yêu
ngọt ngào thì bỗng chốc phải chấp nhận tất cả, cô như bị trượt chân từ tòa nhà
cao ngất rồi bất ngờ mất trọng tâm trong cuộc sống, bất ngờ mất đi tất cả. Đã
nhiều năm qua rồi nhưng mỗi khi nhớ lại, trái tim cô vẫn rỉ máu.

Nếu nói tình yêu là chuyện của hai người, không yêu là không
yêu, thế thì, khi không yêu, liệu có thể trực tiếp nói ra không? Nếu vậy, ít ra
chân tướng sự việc cũng không đến nỗi khó chịu đựng như thế. Lúc đầu, cô đã
chất vấn Hạ Quảng Thần giống vậy, sau này, lúc tiễn An Châu lên máy bay, cô
cũng nói với An Châu như thế, nhưng chẳng thay đổi được gì.

Cô lắc lắc đầu, dường như muốn trút bỏ hết dòng suy nghĩ này,
đã nói là sẽ không nghĩ đến nữa nhưng cuối cùng vẫn phải hồi tưởng. Cô luôn
trốn tránh lòng mình, sợ tình yêu, sợ hôn nhân, tự đóng băng trái tim trong
chính thế giới của mình. Nhưng, cô có thể trốn tránh được bao lâu?

Nếu bố mẹ biết những lời cô nói đang hẹn hò với bạn trai chỉ
là dựng chuyện, liệu ông bà có giống như bố mẹ Triệu Yến Minh, gửi ảnh và thông
tin của cô đến các công ty mai mối không? Cho dù bố mẹ không làm thế, nhưng
liệu cô có thể nhẫn tâm nhìn ánh mắt thất vọng của họ không? Nhẫn tâm để họ sau
khi sinh và nuôi dưỡng, lại phải đau lòng vì hôn nhân đại sự của mình không?

Thẩm Xuân Hiểu thấy thật đau đầu, mỗi khi nghĩ đến chuyện
này, đầu cô lại ê ẩm. Cô biết, sớm muộn gì cũng phải đối diện với nó, việc thất
tình năm ấy chính là rào cản trong trái tim cô, cô không thể tự mình bước ra
khỏi rào chắn ấy, bởi thế, cô luôn sợ, sợ lại bị tổn thương lần nữa.

Về điểm này, Lư Hạo Tường cũng giống cô, mười tháng qua, lẽ
nào Lư Hạo Tường không biết chút gì về nguyên nhân mà An Châu ra đi chẳng lời
nào? Anh thà rằng chuyển nỗi hận thù lên cô chứ không chịu căm hận An Châu, vẫn
để An Châu trong trái tim, tự lừa mình và lừa người. Mãi đến khi nhìn thấy
những tấm ảnh đó, thấy An Châu ở bên người đàn ông khác, anh mới không thể tiếp
tục lừa bản thân được nữa, bởi thế, anh mượn rượu giải sầu, để làm tê liệt nỗi
đau đớn trong tim.

Có tác dụng không? Nếu có thể được như thế, nếu có thể tự lừa
dối bản thân, nhưng liệu nó có thể lừa dối được bao lâu? Chân tướng sẽ có một
ngày bị phanh phui, cái cần phải đối diện cuối cùng sẽ phải đối diện, có thể
trốn tránh được đến khi nào? Cô đứng dậy rót nước, chậm rãi uống, vừa uống vừa
nhắc nhở bản thân không nên suy nghĩ nữa, phải mau mau đi ngủ thôi, mai còn đi
làm.

Một đêm trằn trọc khó ngủ, ngày hôm sau tỉnh dậy, Thẩm Xuân
Hiểu buồn rầu phát hiện, mắt mình thâm như mắt gấu trúc.

Bộ dạng thế này sao có thể gặp người khác chứ, cô đã mất rất
nhiều thời gian để trang điểm, cuối cùng quầng mắt thâm đen cũng không lộ như
trước nữa. Cô đứng trước gương hậm hực suy nghĩ, đều tại Lư Hạo Tường cả, khiến
mình tức cảnh sinh tình, suy nghĩ lung tung nên mới thành ra thế này.

Thẩm Xuân Hiểu vừa oán thán vừa bước vội tới công ty, sáng
sớm nên thật khó đợi xe, không có xe riêng thật quá bất tiện. Nhưng, bây giờ cô
cũng không dám mơ ước mua xe, cũng chẳng có nhiều tiền dư dả đến thế.

Taxi dừng lại trước cổng công ty, cô vừa xuống xe đã nhìn
thấy chiếc Accord vụt qua rồi phóng thẳng tới bãi đỗ. Chiếc xe này cô biết, đó
là xe của Lư Hạo Tường, kỳ lạ, hôm qua anh ta uống say như thế, đích thân cô
phải đưa về nhà, đáng ra giờ này chiếc xe vẫn đang ở bãi đỗ xe của Pub chứ. Sớm
thế mà anh ta đã đến đó lấy xe rồi sao?

Cô hiếu kỳ, chầm chậm bước tới, đợi chiếc xe kia dừng hẳn,
người trên xe bước ra, không phải Lư Hạo Tường thì là ai chứ.

Sức khỏe của anh ta thật tốt, hôm nay đã lại đi làm được rồi.
Nhìn anh ta trong bộ âu phục phẳng phiu, điệu bộ nho nhã, tinh thần phấn chấn,
thật sự chẳng có mối liên hệ nào với bộ dạng của một chú “gấu chó” hôm qua,
Thẩm Xuân Hiểu thầm chế nhạo. Vết thương hôm qua cô giúp anh băng bó đã được
ống tay áo che lấp nên không nhìn thấy, nếu không phải chính mắt chứng kiến, cô
còn cho rằng hôm qua mình nằm mơ.

Cô đi rất chậm, Lư Hạo Tường sải bước thật nhanh, hai người
gặp nhau ở cửa vào đại sảnh.

Lư Hạo Tường nhìn cô, Thẩm Xuân Hiểu cũng nhìn anh, ánh mắt
hai người vừa chạm nhau đã vội né tránh, giống như gặp người xa lạ vậy.

Hôm qua Lư Hạo Tường biến thành ma men, nhất định không nhận
ra cô. Như thế càng tốt, cô cũng chẳng cần vì sự cảm thông nên giúp một người
như anh ta mà cảm thấy mất mặt. Huống hồ, loại người xấu xa như anh ta thì làm
gì biết cảm ơn người khác, nói không chừng còn lấy chuyện đó để chế giễu, nhạo
báng mình ấy chứ.

Cô hơi ngẩng đầu, hiên ngang đi về phía trước.

Nhân viên lễ tân mỉm cười. “Giám đốc Lư, Giám đốc Thẩm, chào
buổi sáng!”

Hai người nhìn nhau, biểu hiện đều rất thờ ơ, những người
trong công ty ai cũng biết hai người bất hòa, nên nhân viên lễ tân cũng không
vì thế mà cảm thấy ngạc nhiên.

Đến phòng làm việc, Thẩm Xuân Hiểu xử lý các công việc, công
ty có hai nhãn hiệu sản phẩm nhưng có đến hàng trăm kiểu dáng, tuy nhãn hiệu
sản phẩm mới đang trong quá trình nghiên cứu thử nghiệm, nhưng cô cũng không
thể vì thế mà lơ là nhãn hiệu cũ.

Nên biết rằng, hiện tại, hai nhãn hiệu sản phẩm này mới là
cốt cán của công ty, nhãn hiệu mới đang trong giai đoạn thử nghiệm, nếu muốn
tạo bước đột phá thì vẫn phải ổn định lượng tiêu thụ nhãn hiệu sẵn có.

Nhân viên thuộc bộ phận Thị trường mà cô quản lý đều là người
giỏi giang tháo vát, dựa và số liệu trên báo biểu có thể thấy, lượng tiêu thụ
hiện nay ổn định, không có gì đột phá nhưng cũng chẳng sụt giảm.

Hoàn thành công việc, Thẩm Xuân Hiểu đứng dậy, chẳng muốn
chút nào nhưng cô vẫn phải gặp Lư Hạo Tường. Cô đang nỗ lực cho việc giới thiệu
nhãn hiệu mới song trọng tâm công việc cụ thể vẫn nằm ở chỗ Lư Hạo Tường. Phải
chắc chắn rằng sau khi Lư Hạo Tường thất tình sẽ không làm đảo lộn công việc
lên thì cô mới có thể yên tâm.

Cửa phòng làm việc của Lư Hạo Tường khép hờ, cô chỉ gõ nhẹ
một tiếng mà cánh cửa đã mở. Trên bàn làm việc rộng lớn của anh có để những đồ
đại loại như thuốc sát trùng và bông băng y tế, tay áo phải xắn cao, anh vụng
về dùng tay trái bôi thuốc sát trùng lên vết thương, nét mặt cau có trông thật
thảm hại.

Cảm giác có người bước vào, anh ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy
Thẩm Xuân Hiểu, đã vội buông tay áo xuống, chau mày nhăn mặt nói: “Cô không
biết gõ cửa sao? Chẳng biết có lịch sự không mà chưa đợi tôi mời vào đã vào
rồi!”.

Thẩm Xuân Hiểu đã tận mắt chứng kiến quá trình anh bị thương,
còn hình tượng nào có thể nhếch nhác hơn tối qua chứ. Cô đóng cửa, chầm chậm
bước vào, khinh khỉnh nói: “Nếu sợ người khác nhìn thấy, anh nên khóa cửa lại.
Mà không đúng, nếu thật sự chú ý tới hình tượng như thế thì hà tất phải uống
rượu, lại còn đánh nhau với người ta, khiến bản thân trở thành người chẳng ra
người, ngợm chẳng ra ngợm!”.

Lư Hạo Tường kinh ngạc đến thất sắc. “Sao cô biết?”

Quả nhiên anh không nhớ tối qua người đưa mình về nhà là cô,
Thẩm Xuân Hiểu không muốn giải thích nhiều, chỉ nói: “Mau bôi xong thuốc để
chúng ta bàn bạc công việc!”.

Lư Hạo Tường cúi đầu bôi thuốc, nhưng tay trái vốn không linh
hoạt bằng tay phải, hơn nữa anh cũng bị phân tâm khi có Thẩm Xuân Hiểu đứng
bên, vụng về bôi thuốc, cuối cùng anh không chịu được liền ném chiếc tăm bông
đi, đẩy lọ thuốc sang bên, thả tay áo xuống, nói: “Có chuyện gì, cô nói đi!”.

Thẩm Xuân Hiểu chau mày, cô đứng bên cạnh đã thấy ngứa mắt từ
lâu, lạnh lùng nói: “Đừng tưởng mình khỏe mạnh, tôi không thể nói chuyện với
một người miệng thì bàn bạc công việc còn vết thương cứ chảy máu như thế”, rồi
đưa tay ra, kiên quyết nói: “Đưa đây!”.

Lư Hạo Tường hỏi: “Đưa gì?”.

“Tăm bông, thuốc sát trùng!” Cô chau mày dứt khoát và bực bội
nói từng chữ.

Cô quá khí thế nên trái tim Lư Hạo Tường đã loạn nhịp khi đưa
tăm bông cho cô. Thẩm Xuân Hiểu mở lọ thuốc sát trùng, kéo tay phải của anh ra
phía trước. Tay của Lư Hạo Tường cũng bất giác đưa ra trước mặt cô. Cô kéo tay
áo anh lên cao, nhúng tăm bông vào lọ thuốc sát trùng rồi bôi lên vết thương.

Hôm qua đã giúp anh băng bó vết thương, nhưng hôm nay xem ra
tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn một chút, thấy vết thương hơi ươn ướt, cô
ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Anh rửa bằng nước lã sao?”.

Lư Hạo Tường khẽ nói: “Tắm rửa mà không dùng đến nước lã
sao?”.

Thẩm Xuân Hiểu trừng mắt tức giận: “Đồ ngốc, thế lúc tắm anh
có tháo băng gạc ra không?”.

“Sao cô biết vết thương của tôi có quấn băng gạc? Là chính cô
băng bó giúp sao?” Lư Hạo Tường hoài nghi hỏi.

Thẩm Xuân Hiểu chột dạ, nhưng đã lỡ miệng rồi nên chỉ trừng
mắt nhìn anh. “Có rỗi hơi mới quan tâm đến anh!” Cô cúi đầu, cẩn thận chà nước
sát trùng lên vết thương, rồi dùng băng gạc quấn lại từng vòng.

Lư Hạo Tường vẫn cố truy hỏi: “Thẩm Xuân Hiểu, hôm qua cô đã
đưa tôi về và băng bó giúp tôi à?”.

“Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì!” Thẩm Xuân Hiểu ném chỗ băng
gạc còn thừa lên bàn rồi quay người bước ra ngoài.

Lư Hạo Tường gọi: “Này, chẳng phải cô tìm tôi để nói chuyện
công việc sao?”.

Thẩm Xuân Hiểu bực dọc: “Anh dọn dẹp xong những thứ này đi
rồi đến phòng tôi!”. Nói xong, cô bước đi mà chẳng thèm quay đầu nhìn lại.

Lư Hạo Tường nhìn theo bóng dáng như đang có suy nghĩ gì của
cô. Hôm qua anh say đến độ mê man, chỉ biết hình như có đánh nhau với người
khác, còn sau đó đã xảy ra những chuyện gì, ai đưa mình về nhà, vì sao tay mình
bị thương, vì sao lại có người băng bó vết thương cho mình, anh hoàn toàn không
nhớ gì.

Chỉ là sáng nay ngủ dậy, thấy mình vẫn mặc sơ mi ngủ trên
sofa, đắp chiếc chăn mỏng, áo thì nhăn nhúm, hơi thở nồng nặc mùi rượu, bộ dạng
nhếch nhác, bởi thế nên anh vội đi tắm.

Lúc tắm, cởi sơ mi ra mới thấy miếng vải băng bó trên cánh
tay. Lúc đầu anh tưởng mình tự băng vết thương sau khi say rượu, nhưng nhìn
thấy trên bàn trà có bông băng, nước sát trùng và tăm bông chưa dùng hết, những
thứ đó vừa nhìn là biết đồ mới mua, lúc đó anh mới chắc chắn rằng không phải là
tự mình làm việc ấy. Bởi trong nhà anh cũng có những đồ này, dù anh có say đến
đâu thì cũng không thể có chuyện đi ra ngoài mua được. Hơn nữa, xe của anh cũng
chưa được lái về.

Tắm xong, Lư Hạo Tường tiện tay quấn miếng vải gạc lại, nhưng
do vết thương chưa cầm hẳn máu, lại gặp nước lã, cũng chưa sát trùng, làm việc
được một lúc thì cảm thấy đau, anh kéo tay áo lên mới thấy máu vẫn đang rỉ ra
thấm vào vải gạc. Anh trợ lý khẩn trương tìm giúp thuốc sát trùng, vải gạc và
tăm bông, nhưng lại không muốn để người khác nhìn thấy mình bị thương, vì vậy
anh liền bảo trợ lý ra ngoài.

Không ngờ người trợ lý lúc đi ra lại không giúp anh đóng cửa,
Thẩm Xuân Hiểu mới gõ nhẹ một cái, cánh cửa đã mở, ngay cả thời gian chuẩn bị,
anh cũng không có, lại để cô nhìn thấy bộ dạng lếch thếch của mình.

Trong lòng anh vẫn đang bực bội, cô gái này bình thường hay
cau có, gặp chuyện gì cũng cất giọng châm chọc mỉa mai, nói cạnh nói khóe, bây
giờ để cô ấy nhìn thấy mình trong bộ dạng này, không biết bị chế giễu đến mức
nào.

Nghe những lời Thẩm Xuân Hiểu nói thì hình như cô ấy biết tối
qua mình đã làm những gì, biết mình uống rượu, biết mình bị thương, còn biết
vết thương của mình có người băng giúp, lẽ nào chính cô ấy đã đưa mình về, còn
giúp mình băng vết thương?

Sao có thể như thế, cô ấy lúc nào cũng trợn mắt hận thù, bình
thường chẳng chịu nhường nhịn ai, giống như một bà mẹ chồng khó tính, chỉ e nếu
thật sự nhìn thấy mình bị thương, cô ấy sẽ chẳng thèm bận tâm và cũng chẳng có
lòng tốt nhường ấy.

Nhưng, vừa rồi lúc cô ấy băng bó vết thương, động tác rất
nhẹ, không hề làm mình đau. Nếu cô ấy thật sự muốn trả thù, chỉ cần mạnh tay
một chút là đã khiến mình đau lắm rồi. Từ đó có thể thấy, Thẩm Xuân Hiểu vốn
không có ‎ý định bào thù, mà trái lại, chính mình lại có lòng dạ tiểu nhân. Kỳ
lạ, rõ ràng cô ấy có thể dửng dưng như không nhìn thấy gì, cớ sao lại giúp mình
chứ?

Tuy cô cằn nhằn trách móc, nhưng cũng chỉ trách anh tại sao
lại gây sự đánh nhau đến nỗi bị thương. Lúc nghe những lời ấy, anh cảm nhận
được sự quan tâm nhiều hơn trách móc.

Mặt trời mọc đằng Tây rồi sao? Cô ấy lại không tận dụng cơ
hội để chế giễu mình, thậm chí lúc mình hỏi có phải đã đưa mình về nhà không,
cô ấy hơi đỏ mặt, lại còn chột dạ rồi lập tức đi ra ngoài. Sao thế nhỉ, cô ấy
chuyển tính rồi sao?

Lư Hạo Tường không thể hiểu nổi, nhìn cánh tay mà cô đã cẩn
thận băng bó, vết thương sau khi được sát trùng cũng khô miệng hơn, vải gạc
được quấn ngay ngắn, bây giờ cử động cũng không thấy đau như trước nữa. Anh
buông tay áo xuống, như thế này sẽ chẳng ai biết mình bị thương.

Báo cáo nội dung xấu