Vân Thường Tiểu Nha Hoàn - Chương 059 - 060

Chương 59: Tin tức của phụ thân

Ngay lúc này, trông hắn không còn vẻ tao nhã, điềm
tĩnh như ngày thường. Có lẽ đây mới là con người thật sự của hắn, vẻ mặt dịu
dàng ấm áp của hắn chẳng qua chỉ là giả tạo.

Y Vân thu lại tầm mắt, tâm tư đau thương, Thương Dung
đại ca của nàng đã không còn sao?

Nàng chua sót cười, nụ cười vô cùng bi thương,
"Thương Dung đại ca! Y Vân luôn xem ngươi là Đại ca đáng kính, ngươi chẳng
lẽ không thể buông tha cho ta sao?"

Y Vân biết mục đích của Long Phi, nàng không muốn nhìn
thấy hắn trách mắng Long Mạc, càng không muốn thấy huynh đệ bọn họ đối địch với
nhau. Nhưng nàng biết, một mình nàng không thể ngăn cản được điều này. Nhưng
nàng vẫn hy vọng Long Phi có thể buông tha cho nàng, buông tha cho Long Mạc.

Đáy lòng Long Phi khẽ động, Y Vân gọi hắn là Thương
Dung đại ca, nàng vẫn còn gọi Thương Dung đại ca?

Cách xưng hô thế này làm suy nghĩ của hắn có chút rối
loạn, nhắc hắn nhớ tới những ngày tháng ở Phồn Hoa Viên, khi đó, nàng luôn tuỳ
ý nương tựa vào hắn. Nhưng mà, hắn lại lợi dụng nàng, huỷ đi sự tin cậy thuần
khiết của nàng.

Buông tha nàng, nhìn nàng được gả cho Long Mạc, không
thể nào? Đây chẳng phải là làm trái lại với dự tính ban đầu hay sao, không
những không công kích được Long Mạc, thay vào đó còn cắn lại chính mình.

"Đại ca," Long Mạc trầm mặc thật lâu, sau đó
cũng lên tiếng, "Ngươi tội gì phải như vậy?"

Long Phi kinh ngạc, đôi mắt âm u nhìn vào Long Mạc,
ánh mắt kia trầm tĩnh như nước, thuần khiết vô cùng, dường như không hề chứa
một chút tạp chất, cũng chính đôi mắt ấy đã khiến Long Phi hết sức hổ thẹn.

Chẳng lẽ, hắn đã biết? Biết mình đang luyện Băng Ngưng
thần công?

Mang theo mười phần nghi ngờ, Long phi hỏi: "Lẽ
nào, ngươi đã biết?"

Long Mạc ngăn cản Long Phi lui về phía sau thái giám,
nói: "Không sai! Ta sớm đã biết, cũng biết rằng môn công phu này của ngươi
không thể bỏ dở giữa chừng, cho nên mới không có ngăn cản.”

Quả thật, đây là tà công, nếu nửa chừng bỏ cuộc, sẽ bị
hàn độc phản công gây ra thương tích. Chỉ khi luyện thành thì mới có thể tuỳ ý
sử dụng hàn khí cùng độc khí trong người. Long Mạc, hắn thật sự đã biết từ sớm
sao? Vậy thì tại sao hắn lại ra tay cứu giúp vào cái đêm bị ám sát? Hắn không
ngăn cản ta luyện công, chẳng lẽ vì nghĩ đến thân thể này ư, chẳng lẽ hắn không
sợ, bản thân ta một khi đã luyện thành công phu kia, sẽ chiếm lấy ngôi vị hoàng
đế của hắn, sẽ tổn thương đến hắn sao?

"Đại ca, ta thà rằng không tranh giành ngôi vị
hoàng đế, cũng không muốn nhìn thấy ngươi tổn hại đến bản thân!"

Dưới ánh trăng, ánh mắt Long Mạc xa xăm.

Gió đêm từng hồi thổi tới, cả ba người như lặng yên
trước gió.

Im lặng.

Chỉ có nhành trúc nhẹ nhành va vào nhau, phát ra âm
thanh lách cách, càng lúc lại càng thêm cô quạnh.

Lâu thật lâu, thanh âm Long Phi theo gió truyền đến.

"Long Mạc, ta không cần ngươi thương xót, nếu còn
xem ta là đại ca của ngươi, hãy chân chính cùng ta đọ sức, ta muốn đoạt lấy
ngôi vị hoàng đế từ trong tay ngươi."

Long Phi quá mức cố chấp làm Long Mạc có chút lạnh
lùng nói: "Hy vọng đại ca không tiếp tục làm hại đến người vô tội, Vân nhi
thì có liên quan gì, ngươi không thể lại tổn thương đến nàng!"

Ánh mắt Long Phi phức tạp liếc nhìn Y Vân, trong bóng
đêm, nàng xinh đẹp mà hư ảo nhưng cũng lại chân thực nhất.

Nàng thiện lương như vậy, sao có thể nói là tổn thương
đến nàng? Mà cho dù như thế, hắn cũng sẽ không bỏ qua, ai bảo Long Mạc yêu
nàng. Nàng chính là nhược điểm, là điểm yếu của Long Mạc. Đã như thế, sao lại
không lợi dụng chứ.

Ánh trăng nhàn nhạt, vẻ kiên quyết và cố chấp hiện rõ
trên gương mặt Long Phi.

Bỏ xuống mặt nạ giả tạo, lúc này Long Phi chân thực
đến đau long.

"Mạc, ta sẽ không buông tay."

Cuối cùng, bọn họ nhìn nhau thật sâu, sau đó hắn chậm
rãi rời đi, biến mất trong bóng đêm.

Bước chân của hắn có chút loạng choạng, bóng lưng cô
đơn nay lại càng thêm cô quạnh.

Y Vân không hận Long Phi, chẳng biết vì sao, nhưng
không thể hận. Nàng vẫn còn xem hắn là Thương Dung đại ca ở Phồn Hoa Viên, nếu
không phải sinh ra trong vương giả, nếu không phải bị sự ưu tú của Long Mạc che
lấp, hắn đã không trở nên như vậy.

Trong bóng đêm, Long Mạc gắt gao cầm tay Y Vân thật
chặt. Hắn sợ, sợ nếu hắn sơ ý buông tay, nàng sẽ biến mất một lần nữa, hay sẽ
bị người khác cướp đi.

"Nhan Y Vân nghe chỉ!" Thanh âm lanh lảnh
của thái giám phá vỡ sự yên tĩnh.

Trong đêm, mấy thái giám thân mặc lam y, tay cầm đèn
mang chiếu chỉ truyền đến.

Y Vân cuống quít quỳ xuống tiếp chỉ.

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết:
Truyền dân nữ Nhan Y Vân vào cung diện thánh, khâm thử." Giọng nói lanh
lảnh kéo dài rồi biến mất trong gió.

Trong lòng Y Vân hốt hoảng, đúng như lời Quân Lăng
Thiên nói, Hoàng thượng vừa mới tỉnh lại đã cho gọi nàng.

Không biết, lần này đi là lành hay dữ? Số phận nào
đang chờ đợi nàng. Nhưng, cho dù như thế nào, nàng cũng phải đi, không được
chùn bước, lệnh vua không thể làm trái, huống chi, nàng rất muốn nghe thấy tin
tức của mẫu thân từ hắn. Dù cho, chỉ là một chút cũng được.

Y Vân bình tĩnh, búi lại mái tóc, theo chân thái giám,
cùng Long Mạc, hướng tẩm cung Hoàng thượng đi đến.

Vầng trăng lặng lẽ mỉm cười nhìn nhân gian, Y Vân thật
không biết tối nay rồi sẽ còn xảy ra những chuyện gì.

Long Ngâm Điện của Hoàng thượng, hiện tại hoàn toàn

Lúc Y Vân bước vào thì Hoàng hậu cùng mấy vị phi tử
cũng từ bên trong lui ra.

Trong nháy mắt, Y Vân cảm thấy ánh mắt mọi người đồng
loạt nhìn nàng, có khinh thường, có ghen tỵ, có thờ ơ, nhưng hơn hết là sự oán
hận.

Y Vân chắc chắn nàng đã trở thành đối tượng căm thù
của mọi người, trong lòng đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.

Nghĩ thầm ắt hẳn các vị phi tử đó đều cho rằng Hoàng
thượng đã nhìn trúng nàng. Không nhịn được mỉm cười, nụ cười đắng chát trên đầu
môi, lời nói của bậc quân vương thật nguy hiểm mà.

Lão thái giám Kha Quý tiến lên nghênh đón, hắn hình
như sớm đã đoán ra Y Vân chính là tiểu nha hoàn trong Nguyệt Phủ.

Nhìn thấy Long Mạc, hắn mỉm cười nói: "Mạc Vương
gia, xin người ra ngoài điện chờ, Hoàng thượng chỉ cho gọi Nhan cô nương. Xin
Vương gia yên tâm! Sẽ không có việc gì." Dường như hiểu được sự lo lắng
của Long Mạc, hắn chậm rãi nói.

Long Mạc lui về phía sau, nhìn Y Vân khẽ gật đầu.

Tẩm cung Hoàng thượng được bày trí hoa lệ giàu sang,
mùi dược thảo hoà quyện cùng hương trầm tràn ngập, có mấy tiểu thái giám đứng
hầu bên trong.

Trên long sàng, màn trướng giăng cao, Y Vân nghĩ Hoàng
thượng chắc là đang nằm trên giường, nhưng, khi lén nhìn về hướng đó, lại không
thấy bóng người.

Kha Quý ở một bên khẽ cười nói: "Hoàng thượng
không ở phòng này, mời cô nương theo lão nô."

Y Vân theo sát bên Kha Quý, hướng hậu điện phía sau chủ
điện bước đến. Cửa mở ra hậu điện kia rất là bí mật, được giấu sau giá sách. Y
Vân kinh hãi, không tự chủ được liền nghĩ ngay đến mật thất ngầm dưới đất của
Long Phi, thầm nghĩ vị Hoàng thượng này không phải cũng giống với Long Phi chứ,
có bí mật mà không thể cho ai biết. Hay là, hắn muốn đem nàng giam giữ ở nơi
này.

Kha Quý nhìn ra sự lo lắng của Y Vân, mỉm cười nói:
"Cô nương không cần quá lo sợ, Hoàng thượng không có ác ý gì, đây là nơi
hoàng thượng gởi gắm tâm tư, ngươi vào rồi sẽ hiểu."

Y Vân chầm chậm bước vào, vừa mới đi tới, liền bất
động tại chỗ.

Đây là một gian nhà không lớn không nhỏ, nhưng lại
treo đầy bức hoạ một nữ tử.

Từng bức hoạ từ trên xà nhà rũ xuống, lớn nhỏ đều hoàn
toàn giống nhau. Mỗi bức tranh đều vẽ nên dung mạo của một nữ tử. Người vẽ
tranh hẳn là một nghệ nhân hội hoạ tài hoa, đường nét lưu loát, bút pháp tinh
tế, thần sắc xinh tươi.

Nữ tử trong bức tranh một thân váy áo thuần khiết, khi
đánh đàn, lúc chơi cờ, khi thì bắt bướm, lúc thì đọc sách, mỉm cười hay ưu sầu,
dáng vẻ đều thướt tha, xinh đẹp không gì sánh được.

Gió nhẹ nổi lên, tất cả bức hoạ từ từ khẽ động, trông
chúng như đang sống dậy, vô cùng sinh động, ánh mắt người vì thế mà say mê
không thể xa rời.

Điều làm Y Vân hoảng sợ không phải vì bức hoạ, mà là
người trong những bức tranh đó rất giống nàng, chính là mẫu thân của nàng
Nguyệt Như Thuỷ.

Ở Tả Tuyết Viện trong Nguyệt phủ, Y Vân đã từng thấy
qua một bức hoạ của mẫu thân, không ngờ ở đây lại có cả một căn phòng chứa chân
dung của người.

Y Vân đang đắm chìm trong thế giới của mẫu thân.

Bỗng nhiên một thanh âm ôn hoà truyền đến, "Ngươi
rất giống nàng."

Y Vân lúc này mới phát hiện Hoàng thượng đang ở bên
trong, ngồi bên cạnh thư án.

Tuy thần sắc đau yếu, nhưng ánh mắt lại sáng ngời.

Y Vân vội vàng thi lễ.

Hoàng thượng khoát tay áo, nói: "Không cần, ở nơi
này, ngươi không cần xem trẫm là Hoàng thượng, ta chỉ là một người trần mắt
thịt mà thôi, đã mười mấy năm qua vẫn không thoát được việc bị - tình cảm - hành
hạ."

Y Vân ngẩn ra, chẳng lẽ, Hoàng thượng thật sự có tình
cảm với mẫu thân của nàng? Vị Hoàng thượng này, không phải hắn đã ban cái chết
c mẫu thân sao? Nhưng mà, vì sao lại còn giữ lại nhiều bức hoạ của mẫu thân như
vậy. Lẽ nào thật có tình ý với mẫu thân? Cũng có thể là không phải. Có một điều
này mà con người luôn luôn mắc phải, cái ta không có được chính là cái tốt
nhất. Hoàng thượng sau khi ban cái chết cho mẫu thân, liền hối hận không ngừng,
cho nên mới tìm người vẽ ra nhiều bức hoạ như vậy, để xoa dịu nỗi lòng.

"Ngươi là nữ nhi của nàng?" Hoàng thượng
bỗng nhiên bình tĩnh hỏi han.

Y Vân có chút do dự, mẫu thân của nàng vốn là được
hoàng thượng ban chết, nếu thừa nhận, chẳng phải nói rằng mẫu thân năm đó vẫn
chưa chết. Nàng có nên thú nhận hay không đây?

Nhìn thấy Y Vân không nói lời nào, Hoàng thượng nói:
"Trẫm biết nàng không chết, nhưng lại chưa bao giờ biết nàng có một nữ
nhi, nàng đã có con với hắn! Nhan Hạo, ngươi cuối cùng đã thắng ta nha!"

Hoàng thượng từ từ nói, những lời này như trở về thời
điểm mười mấy năm trước, nhẹ nhàng mà cô tịch. Mà con người hắn, một thoáng
liền giống như già đi mười mấy tuổi.

Hoàng thượng thật sự biết mẫu thân không chết, điều
càng làm cho Y Vân kinh ngạc chính là Hoàng thượng nhắc đến một cái tên xa
lạ---Nhan Hạo!

Y Vân ngẩn ra, chẳng lẽ là tên của phụ thân nàng? Y
Vân bây giờ mới biết họ của nàng thật sự là họ của phụ thân. Phụ thân là người
như thế nào, xem ra Hoàng thượng cũng biết đến.

"Hoàng thượng, người là nói, người kia chính là
phụ thân ta? Hắn là người nơi nào? Y Vân làm sao mới tìm được hắn?"

Y Vân nôn nóng hỏi qua, nàng thật không nghĩ tới, có
thể biết được tên của phụ thân từ Hoàng thượng. Mẫu thân hẳn là đang ở cùng
hắn, nàng nhất định phải xuất cung, nhất định phải tìm thấy bọn họ.

"Hoàng thượng, người nói gì đi!"

Nhưng mà Hoàng thượng sau khi nói một câu kia, cũng
không tiếp tục đáp lại Y Vân. Hai mắt chăm chú nhìn vào bức hoạ, tâm trí dường
như đã rơi vào hố sâu hồi ức.

Hoàng thượng hình như không chấp nhận được sự thật mẫu
thân và phụ thân có hài tử, đôi mắt chậm rãi lại.

Y Vân hoảng sợ, chẳng lẽ? Chẳng lẽ Hoàng thượng lại
ngất đi? Bệnh của hắn thật sự nặng như vậy sao?

Ở Nguyệt phủ, Y Vân cũng từng nghe mọi người nói qua
về Đương kim thánh thượng. Cho nên ở trong ấn tượng của nàng, Hoàng thượng cũng
là người sáng suốt oai phong, lúc trẻ xông pha trận mạc, mở rộng biên cương. Vì
sao, hiện tại tuổi vẫn chưa gọi là già, mà thân thể lại đau ốm như vậy.

Bên trong chỉ có hai người bọn họ, nếu Hoàng thượng
không tỉnh lại, chỉ sợ nàng lần này hết đường chối cãi, làm thế nào cũng không
thoát khỏi việc bị Hoàng hậu gây khó dễ. E rằng Long Mạc sẽ lại bất chấp mọi
thứ để bảo vệ nàng. Hoàng hậu kia nhất định sẽ đem nàng đánh đến chết.

Kha Quý nghe tiếng Y Vân hô to, đi đến, cũng không có
chút hoảng sợ, hình như đã quá quen thuộc. Gọi tới mấy tiểu thái giám, đỡ Hoàng
thượng nằm lên long sàng.

"Kha công công, Hoàng thượng là mắc phải bệnh
gì?" Y Vân nghi hoặc hỏi.

"Bệnh của hoàng thượng là bởi vì trước đây cùng
một người luận võ mà bị thương, cô nương có nguyện ý cứu Hoàng thượng?"

"Y Vân làm sao có thể cứu Hoàng Thượng? Y Vân
không phải thầy thuốc. Nhưng nếu là việc Y Vân làm được, Y Vân nguyện hết sức
giúp đỡ."

"Kha Quý tạ ơn cô nương, cô nương trái tim nhân
hậu, không so đo thù hận trước đây. Kha Quý thỉnh cầu cô nương đến am ni cô
trong cung mời một người. Người kia có khả năng cứu Hoàng Thượng."

"Am ni cô? Kha công công, vì sao người để Y Vân
đi, chẳng lẽ những người khác không thể sao?" Y Vân mơ hồ cảm thấy có chút
khó hiểu, nếu đơn giản chỉ là đi mời ngươi, ai đi mà không được, hơn nữa là
tính mạng của Hoàng thượng, ai dám không tuân chứ?

Kha Quý chậm rãi lắc đầu nói: "Mười mấy
năm  nay, không ai có thể mời được nàng. Nhưng nếu cô nương đi, có lẽ
sẽ mời được."

Y Vân có chút mê muội, nàng chưa bao giờ vào cung,
cũng không quen biết ai ở am ni cô, vì sao Kha Quý hết lần này đến lần khác nói
nàng có thể làm được. Nhưng không biết vì saoKha công công lại khiến nàng tin
tưởng, bệnh tình hoàng thượng lại nguy kịch như vậy, Y Vân không thể không đi.

"Nhưng mà công công, Y Vân nên tìm người nào?
"

"Vong tình!" Vong tình, chủ nhân của cái tên
này nhất định từng có trắc trở trong tình cảm, nếu không sẽ không lấy một pháp
danh như vậy.

Nhưng con người thật sự có thể vong tình sao?

Chương 60: Phá trận xin
thuốc.

Tiếng trống canh đêm từ trong bóng đêm dần truyền đến,
tĩnh mịch mà xa xăm.

Đã là canh tư, bóng tối cũng vì thế mà âm trầm hơn.
Trong hoàng cung nơi nơi sớm đã tắt đèn, dõi mắt nhìn tới cũng chỉ thấy một màu
đen kịt.

Y Vân đáp ứng với lời thỉnh cầu của Kha Quý, nhưng
nàng không biết am ni cô ở nơi nào, nên Kha Quý đã phái theo mấy tiểu thái giám
đi trước dẫn đường.

Khi vẫn còn chưa rời đi, bỗng nhìn thấy Long Mạc chậm
rãi bước ra từ trong điện, dưới bóng đêm bạch y lại thêm phần nổi bật.

Sắc mặt hắn trầm mặc, chân mày khẽ chau, phất tay áo
cho lui mấy tiểu thái giám kia,  hắn nhìn thật sâu vào Y Vân, ôn nhu
nói: "Vân nhi, ta đi cùng ngươi!"

"Không cần đâu, ngươi nên ở lại chăm sóc cho
Hoàng thượng đi. Y Vân sẽ không có việc gì." Dù gì Hoàng thượng vẫn còn
đang hôn mê, nàng sao có thể để Đại ca ca vì nàng mà phân tâm.

Trong bóng đêm, Long Mạc nhẹ thở dài một hơi, thong
thả nói: "Phụ hoàng gần đây thường xuyên ngất xỉu, Kha công công đã nói
tạm thời sẽ không có việc gì. Có bọn họ cùng ngự y bên cạnh, ta cũng yên tâm.
Cái mà ta lo lắng chính là Vong Tình kia, bệnh của phụ hoàng, ngự y trong cung
đều không có cách chữa trị, lẽ nào nàng lại có thể? Nếu thật sự lợi hại như
vậy, tại sao, ta trước giờ chưa từng nghe qua?"

"Đại ca ca, ngươi không cần quá lo lắng, Thánh
Thượng cá thiên tướng *Ý nói: Người hiền đức thì được trời giúp*, chắc chắn sẽ
không xảy ra việc gì, nếu Kha công công đã nói nàng có thể trị hết bệnh cho
hoàng thượng, ta nhất định sẽ tận lực mời nàng đến."

Nghe thấy một tiếng Đại ca ca từ Y Vân, đáy lòng Long
Mạc có chút run động, hắn đã đợi tiếng gọi Đại ca ca này từ lâu, cuối cùng rồi
cũng chờ được đến ngày này. Tiếng Đại ca ca vừa êm dịu, lại nhẹ nhàng, tựa như
giọng nói trẻ thơ, đã chạm đến tận đáy lòng thâm sâu của hắn.

Trong phút chốc, Long Mạc nhìn tha thiết vào Y Vân,
như ngây dại.

Hắn không biết phía trước rồi sẽ có khó khăn, trắc trở
gì đang chờ bọn họ, nhưng, hắn tuyệt đối sẽ không lùi bước.

Hắn muốn dùng năm tháng cả một đời để bù đắp cho những
sai lầm mà hắn đã phạm phải, hắn muốn che chở cho nàng, bảo vệ nàng, hắn muốn
nàng mãi mãi không phải chịu bất cứ một tổn thương nào.

"Ta sẽ đi cùng ngươi, như thế sẽ nhanh hơn một
chút." Long Mạc nói xong, bước tới phía trước Y Vân, bỗng nhiên nở nụ cười
quỷ quyệt.

Y Vân liền thấy hoa cả mắt, khi còn chưa tỉnh táo lại
từ trong dáng vẻ tươi cười rực rỡ của Long Mạc, nàng đã cảm thấy chiếc eo của
mình bị hắn ôm lấy. Thoắt cái, Long Mạc đã ôm nàng nhảy lên nóc nhà, hướng phía
Tây Bắc bay tới.

Suy nghĩ bỗng nhiên quay cuồng, nhưng cảm giác bay đi
thế này làm Y Vân rất sảng khoái, giống như một con chim tự do được bay lượn
trên bầu trời.

Gió vào ban đêm vốn rất lạnh, lướt vùn vụt qua hai bên
gò má, nhưng khi tựa vào lòng ngực của Long Mạc, lại có cảm giác ấm áp và an
tâm vô cùng.

Bây giờ, chỉ có nàng cùng Đại ca ca, sẽ không có bất
cứ một kẻ nào có thể quấy rầy bọn họ.

"Sợ sao?" Long Mạc cúi đầu nhìn Y Vân, hỏi.

"Không sợ!" Y Vân ngẩng đầu, mỉm cười nói.

Lướt đi trên mái nhà, trước mắt đều là ngói lưu ly,
dưới ánh sáng nhàn nhạt của vầng trăng, thật giống như đang đi trên sóng cao
biển rộng. Cả một Hoàng cung rộng lớn đều thu hết vào trong tầm mắt.

Bỗng nhiên, một ánh đèn le lói từ cung điện hướng đông
vô tình rơi vào mi mắt.

"Đại ca ca, ai ở trong cung điện kia? Đã trễ thế
này mà vẫn cón sáng đèn."

Long Mạc híp mắt, chăm chú quan sát, nói: "À, là
Ngọc Tuyền Cung nơi Hoàng tử Tinh Mang Quốc cư ngụ."

Tâm Y Vân hoảng hốt, Tinh Mang Quốc, vậy chính là nơi
ở của Quân Lăng Thiên. Đột nhiên, Y Vân nghĩ tới thời điểm ở Khuynh Đình Sơn,
Quân Lăng Thiên cũng ôm nàng nhảy xuống núi như thế này.

Nhớ đến hắn, sắc mặt Y Vân liền tối sầm lại, nàng vẫn
chưa nói cho Long Mạc biết, người mặc tử y trong hôn lễ hôm nay chính là tên
Quân Lăng Thiên từng bắt cóc nàng.

Đang do dự không biết có nên nói cho hắn biết hay
không, Long Mạc đã nhận ra nét mặt Y Vân có chút bất thường, liền ôm nàng dừng
trên một mái nhà.

"Làm sao vậy, Vân nhi, ngươi sợ sao?"

"Không phải, là ta là bỗng nhiên nghĩ tới một
người."

Hay là cứ nói đi, không biết Tinh Mang Quốc và Quân
Lăng Thiên có âm mưu gì, tốt hơn là Long Mạc nên đề phòng trước. Nghĩ đến đây,
Y Vân kiên quyết nói: "Đại ca ca, người mặc tử y ở trên điện hôm nay chính
là kẻ đã bắt cóc ta, Quân Lăng Thiên!"

Long Mạc có chút kinh ngạc, "Vân nhi, ngươi nói
thật chứ?"

"Là thật, hắn và hoàng tử Tinh Mang Quốc có quan
hệ, ta nghĩ việc thành thân với Thanh Tâm công chúa cũng là có ý đồ."

Long Mạc nhẹ chau mày, đôi mắt hơi khép lại, hôm nay ở
trên điện, hắn đã cảm thấy người mặc tử y kia có chút quen thuộc, thật không
ngờ hắn ta chính là Quân Lăng Thiên. Chẳng trách, hắn phái thị vệ điều tra khắp
nơi, vẫn không tìm thấy kẻ khả nghi nào ở trong kinh thành, thì ra là trốn ở
trong cung.

Tinh Mang Quốc cùng Nam Long Quốc luôn có mối quan hệ
thân thiết, không lẽ lần kết thân này cũng có mục đích đen tối gìQuân Lăng
Thiên kia nhìn không giống người Tinh Mang Quốc, hắn là thế nào với Tinh Mang
Quốc? Lẽ nào thật sự là có âm mưu?

Trong nháy mắt, mọi nghi vấn cứ lần lượt nổi lên.

Không ngờ, tên ác ma bắt cóc Y Vân chính là hắn? Lại
không ngờ hắn cũng là một nam tử khôi ngô tài giỏi như vậy.

Đột nhiên, Long Mạc nhớ tới cái đêm hắn cùng Quân Lăng
Thiên quyết đấu, hắn ta đã nói một câu.

"Vân nhi của ngươi? Rơi vào trong tay Quân mỗ ta,
nàng vẫn còn là Vân nhi của ngươi sao? Nàng sớm đã là nữ nhân của ta."

Nỗi đau trong lòng Long Mạc dần dần lan toả, đau đớn
làm hắn không thể thở nổi.

Hắn không biết, Vân nhi của hắn bị cướp đi lâu như
vậy, đã phải chịu đựng những khổ sở như thế nào, hắn đau lòng, tự trách bản
thân, bi thương, tức giận, tất cả những chuyện này đều là do hắn, chính hắn đã
đem nàng trao cho tên ác ma kia.

Long Mạc ôm chặt lấy Y Vân, sợ nếu lỡ buông tay, sẽ
lại mất đi nàng. Sợ không cẩn thận, nàng liền bị kẻ khác cướp đi.

"Đại ca ca, ngươi làm sao vậy?" Y Vân bị
Long Mạc ôm chặt đến không thở được, gương mặt ửng đỏ, nhỏ giọng hỏi.

Ánh mắt Long Mạc hiện lên vẻ ác liệt, hắn lạnh giọng
nói: "Vân nhi, Đại ca ca nhất định sẽ bắt được tên ác ma dám khinh thường
ngươi, ta sẽ báo thù cho ngươi."

Báo thù? Y Vân ngẩn ra, giết quân Lăng Thiên sao? Y
Vân bây giờ mới phát giác nàng chưa bao giờ có ý muốn giết hắn, mặc dù nàng là
hận hắn. Bản thân nàng vì sao lại mềm lòng với hắn như vậy. Trong khi Y Vân vẫn
chưa quên những nhục nhã mà hắn đã gây ra cho nàng.

"Đại ca ca, thực ra hắn cũng không làm gì ta, ta
nghĩ hắn bắt ta chẳng qua là muốn đối đầu với ngươi. Hắn và ngươi hình như là
có thâm thù đại hận gì đó. Đại ca ca, ngươi đã từng có lỗi gì với hắn
sao?"

Long Mạc đăm chiêu, ở trong ký ức của hắn, cũng chưa
từng gặp qua hắn ta.

Hắn khẽ lắc đầu, nhưng bất kể thế nào, sau này cũng
phải đề cao cảnh giác.

Long Mạc một lần nữa ôm lấy Y Vân, hướng am ni cô vọt
tới.

Một lát sau, am ni cô Tố Tĩnh cũng hiện ra trước mắt.

Thấp thoáng phía sau rừng trúc là từng gian nhà trong
am, trước có vài gốc chuối tây, bàn trà cây hạnh, còn có hòn non bộ, mới nhìn
qua thì rất đỗi bình thường, nhưng, nếu tỉ mỉ xem xét, Y Vân liền kinh ngạc
phát hiện ra, am ni cô này cùng cây cối, núi giả là có bao hàm trận pháp trong
đó, mà lại đúng là loại Thập Tuyệt Trận trên sách của mẫu thân.

Thập Tuyệt Trận? Nơi này sao có thể bày được Thập
Tuyệt Trận?

Chẳng biết tại sao, đáy lòng nàng vụt qua một cảm giác
vui sướng cùng run rẩy.

Y Vân bước nhanh hai bước, đứng ở phía trước am.

Đè nén kích động trong lòng, cao giọng hô: "Xin
hỏi Vong Tình tiền bối có ở đây không?"

Hoàn toàn yên tĩnh, không hề có tiếng đáp lại, chỉ có
tiếng lá cây xào xạt trong gió.

Thời điểm đêm tối mù mịt thế này, ắt hẳn họ đã sớm đi
ngủ.

"Vân nhi, nghe ý tứ của Kha công công, vị Vong
Tình này đúng là rất khó mời. Có lẽ họ không quan tâm đến chúng ta, không bằng
ta trực tiếp gõ cửa đi." Long Mạc nói xong, tiến lên phía trước hai bước.

"Không thể!" Y Vân khẩn cấp hô, nhưng đã
trễ.

Long Mạc đã sắp rơi vào trong Thập Tuyệt Trận.

Y Vân lo lắng không thôi, vội vàng nghiêng mình lách
trận, nhưng vướn phải góc áo của Long Mạc, trong lúc hấp tấp cả hai cùng nhau
tiến vào Thập Tuyệt Trận.

Phía trước tức khắc liền xuất hiện một luồng gió kỳ
lạ, bốn phía sương mù bao phủ, ánh trăng trên bầu trời cũng trở nên tối tăm

Khung cảnh huyền ảo, lúc ẩn lúc hiện, lúc trước chỉ có
vài gốc hạnh cùng núi giả thoáng chốc đã biến ảo khôn lường thành vô số bóng
hình.

"Vân nhi, không xong rồi, chúng ta đã xâm nhập
vào trận." Long Mạc trầm giọng nói, nắm chặt lấy cổ tay Y Vân.

Y Vân không chút kinh hoàng, nhắm lại đôi mắt. Cẩn
thận nhớ lại cách bày bố Thập Tuyệt Trận.

Một lát sau nàng dần mở mắt, xác định vị trí đang
đứng, sau đó từng bước tìm ra đường thoát.

Dẫn đường cho Long Mạc, đi vài bước về hướng đông, lại
mấy bước qua hướng tây, rồi bước vài bước theo hướng bắc.

Chỉ trong chốc lát, bọn họ men theo con đường thoát
thân, tiến đến trước cửa am.

"Vân nhi, làm sao ngươi lại có khả năng phá
trận?" Long Mạc kinh ngạc nhìn gương mặt trần tĩnh như nước của Y Vân,
hỏi.

"Y Vân đã từng xem qua trận này." Y Vân
thong thả nói.

"Các ngươi làm sao có thể phá được Thập Tuyệt
Trận?" Bỗng nhiên một giọng nói nhẹ nhàng trong suốt truyền đến.

Y Vân quay đầu, chỉ thấy dưới ánh trăng nhàn nhạt, một
nữ ni áo vải lặng yên trước gió.

Trong khoảnh khắc này, khung cảnh xung quanh hoàn toàn
yên tĩnh, riêng chỉ có tiếng gió thổi vi vu, hai người im lặng nhìn nhau.

Nữ ni kia không xinh đẹp, trên mặt nàng có một vết sẹo
quái lạ, nó đã phá huỷ đi gương mặt của nàng, nếu không có vết sẹo kia, có lẽ
nàng cũng là một nữ tử tuyệt mỹ. Bù lại nàng có một khí chất thanh tao. Làm cho
người khác nghĩ ngay tới sắc trời trong vắt cùng ánh trăng lạnh lùng, trông rất
xa xăm, mông lung, mà thanh khiết.

Nàng lẳng lặng nhìn Y Vân, nét mặt tuy rằng không có
biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại như tràn ngập từng trận sóng to gió lớn.

"Ngươi? Là ai?" Thật lâu sau Y Vân chậm rãi
có chút run rẩy, nữ ni này mang đến cho nàng cảm giác rất là thân thuộc.

"Bần ni Vong Tình! Không biết hai vị thí chủ đêm
khuya đến thăm, là có chuyện gì?" Vị nữ ni áo vải kia bình tĩnh nói, thanh
âm ngân nga.

"Bệnh tình Hoàng thượng nguy kịch, chúng ta đến
là để cầu tiền bối ra tay cứu giúp." Long Mạc nhìn thấy không khí kỳ lạ
giữa hai người, từ từ nói.

"Xin tiền bối cứu giúp Hoàng thượng." Y Vân
nhìn sâu vào đôi mắt nữ ni.

Đôi mắt kia trong suốt, dịu dàng như vậy, làm cho Y
Vân có một cảm giác ấm áp vô cùng.

Nàng chậm chạp thở dài một hơi, nói: "Bệnh tình
của hắn lại tái phát à?"

Vậy là nàng rất quen thuộc với căn bệnh của hoàng
thượng.

"Các ngươi chờ một lát." Nói xong, liền bước
vào trong sân, nhổ lên vài gốc dược thảo.

Lấy ra một chiếc chài giã thuốc, nhẹ nhàng giã, mài,
nghiền, thời điểm nàng làm tất cả những chuyện này, động tác thong thả nhưng
thuần thục, sau đó từ trong phòng mang ra một viên thuốc, trộn với thảo dược
giã nhuyễn kia, rồi vo tròn lại.

Nhẹ nhàng đưa cho Y Vân, nói: "Dùng nước uống
vào."

Sau đó chẳng nói thêm một lời, chậm rãi đi vào trong
am.

Long Mạc và Y Vân nhìn nữ ni kia làm xong toàn bộ, bọn
họ thật không ngờ rằng, không phải mất một câu một chữ nào cũng có thể xin được
thuốc.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3