Vân Thường Tiểu Nha Hoàn - Chương 009 - 010 - 011

Chương 9: Gặp nạn.

Thân hình Y Vân chạy băng băng, nàng cái gì cũng không
nghĩ, cứ thế chạy đi, vĩnh viễn chạy đi, không bao giờ muốn gặp hắn. Từ nhỏ Y
Vân vốn kiên cường cũng chưa bao giờ mềm yếu như vậy. Nàng hẳn phải vui mừng,
bởi vì cuối cùng cũng tìm được hắn, nhưng mà vì sao lòng lại đau như vậy, nàng
biết cho dù tìm được hắn rồi thì sao, cũng là vĩnh viễn mất đi.

Bỗng nhiên có cái gì đó quấn quanh eo nàng, Y Vân cảm
thấy thân mình bị nhấc bổng lên, gió thổi bên tai. Bạch y cùng khăn che bay
trong gió lộ ra một đôi môi đỏ mọng.

Y Vân ngã vào một vòng ôm kiên cố, khác hẳn cảm giác
ấm áp trên người Long Mạc, tiếng vó ngựa lộc cộc truyền đến. Y Vân mở to đôi
mắt, trước mặt cảnh tưởng thật khiến nàng sửng sốt.

Nàng đang cưỡi trên lưng ngựa, phía sau là một đôi tay
rắn chắc vây lấy nàng. Đây là một con hắc mã, thần thái sáng láng, như đã từng
gặp qua, chẳng lẽ là ngựa của tên hắc y nhân thổi tiêu kia sao.

Y Vân mặc dù không nhìn thấy người phía sau, nhưng từ
cái ôm lạnh lùng này có thể khẳng định nhất định là người kia, là tên hắc y
nhân đó.

Hắn là ai? Vì cái gì mà bắt cóc nàng, hắn định làm gì
đây? Trong nháy mắt, vô số ý niệm trong đầu Y Vân hiện lên. Long Mạc đâu, vì
cái gì không đến cứu nàng, nàng lớn tiếng hô to: “Cứu mạng! Ngươi, cái tên xấu
xa này, buông tay!”

Nhưng mà vô dụng, hắc mã phi như bay, thập phần mạnh
mẽ, sớm đã đem những người kia bỏ lại phía sau.

Theo gió, thanh âm phẫn nộ của Long Mạc truyền đến:
“Hương Hương, Hương Hương…” Rất nhanh tiếng vọng lại ngày càng xa, rồi biến
mất. Long Mạc không có kỵ mã, căn bản là không thể đuổi kịp.

Ngựa này chạy thật nhanh, cảnh vật ven đường cứ thế
nhanh chóng vụt qua, Y Vân muốn lập tức nhảy xuống, nhưng bị người kia gắt gao
ôm lấy, nàng căn bản không có khả năng nhúc nhích. Dưới tình thế cấp bách, nàng
liền hướng cổ tay người nọ hung hăng cắn tới, miệng thoáng mùi máu tươi, nhưng
tuyệt nhiên hắn vẫn không chút động tĩnh, hai tay vẫn đang giữ dây cương, tựa
như bị cắn không phải là tay của hắn.

Long Mạc chứng kiến cảnh Y Vân bị bắt, tâm tựa như bị
ngàn kim châm, vì muốn cùng nàng nói chuyện nên không mang thị vệ theo, càng
không có kỵ mã. Chờ đến lúc hắn tìm được ngựa, đuổi theo, thì bọn họ sớm đã
không bóng dáng. Hắn cứ như vậy trơ mắt nhìn nàng bị mang đi, hắn như thế nào
lại có thể sơ suất như vậy, mới vừa rồi khi Hương Hương đánh đàn, người này còn
quấy rối, khi đó hắn nên chú ý mới phải. Vì sao hắn vừa mới gặp lại nàng, hiện
tại lại mất đi nàng như vậy, không, nhất định hắn phải cứu được nàng trở về.
Cái tên hắc y nhân kia là ai? Nhất định phải điều tra ra, phải bắt lấy tên đó.
Nếu hắn ta dám động đến một đầu ngón tay của Hương Hương, Long Mạc này sẽ không
tha.

Thị vệ Đinh Lang cảm thấy Long Mạc toàn thân chứa đầy
sát khí, hắn chưa bao giờ thấy qua Vương gia phẫn nộ như vậy. Lúc này, ánh mắt
sắc bén đó làm cho hắn không rét mà run. “Lập tức điều Ngự lâm quân, đuổi bắt
hung thủ.” Thanh âm Long Mạc lạnh như băng không một tia ấm áp.

Thị vệ tuân lệnh chạy đi.

Nguyệt Hạ Hương tránh ở trong xe ngựa, vẫn chưa đi ra,
lúc này nghe được Lục nhi cùng Thanh nhi bẩm báo, trong lòng phát lạnh. Nàng
nghĩ không ra là ai lớn mật như vậy dám cướp đi Y Vân. Nếu Y Vân không thay
mình đánh đàn, có lẽ người bị cướp chính là mình.

Y Vân bị cướp đi, đối với nàng có lẽ là chuyện tốt,
nàng vốn định từ Hội hoa xuân trở về, cầu Bà nội cho Y Vân rời đi. Chỉ là nàng
cũng không muốn hại nàng, chẳng qua là muốn lợi dụng nàng mà thôi, nếu Y Vân vì
vậy mà chết đi, nàng thật lương tâm cắn rứt.

Còn chưa mở to mắt,  Y Vân liền cảm thấy một
trận đau đầu, mơ hồ chậm rãi ngồi xuống, từ từ đánh giá xung quanh xem hiện
mình đang ở nơi nào.

Nương theo ánh sáng mông lung, lờ mờ hiện ra một sơn
động. Trong động thực sạch sẽ, đơn giản bày ra một bàn tròn, còn Y Vân giờ phút
này đang ngồi trên giường gỗ, ngoài ra không còn một vật bày trí nào khác.

Trong động một mảnh yên tĩnh, làm cho Y Vân có cảm
giác khó thở, quẫn bách. Đây là nơi nào? Vì sao nàng lại ở chỗ này?

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, bỗng nhiên, ý thức trở về,
nàng nhớ lại những chuyện vừa xảy ra. Là cái tên hắc y nhân đáng chết kia, dám
cướp đi nàng, Y Vân nhớ rõ nàng đã cắn hắn một phát, sau lại giống như cái gì
cũng không biết, thì ra hắn đem nàng đánh bất tỉnh, hiện giờ lại ném nàng tới
nơi này.

Y Vân sờ thấy khăn che còn ở trên mặt, liền một phen
thả xuống. Ngẫm lại thật sự là không có gì như thế nào lại gặp loại chuyện này.

Khoan, tâm Y Vân sáng ngời, hiện lúc này không có ai,
nếu không mau trốn đi, còn chờ tới khi nào. Y Vân nhanh chóng từ trên giường
nhảy xuống, hướng cửa động chạy tới, lại không nghĩ rằng vì bước quá nhanh mà
đầu óc choáng váng, té xuống dưới chân giường. Binh…một tiếng, nàng ngã ngồi
trên mặt đất, “Ai nha”, nàng ôm lấy đầu gối của mình. A! Thực đáng chết! Y Vân
không khỏi cúi đầu mắng một tiếng. Khi cơn đau qua đi, nàng lập tức đứng lên,
bước nhanh hướng cửa động đi ra.

Ngoài động là một mảnh ánh sáng, phía tây tà dương từ
từ hạ xuống, bầu trời nhuộm đỏ một màu, Y Vân chẳng có tâm tình thưởng thức
cảnh đẹp, bởi vì nàng đã hoàn toàn ngây người, ngay cả việc tính toán chạy trốn
cũng tiêu tan.

Bởi vì cái động này duy nhất chỉ có cửa động cùng một
mảnh đất trống phía trước, trước mặt là vách núi thẳng đứng, bốn phía cũng là
núi non trùng điệp, địa thế hiểm ác. Trừ phi có tuyệt thế công phu, nếu không
đừng nghĩ có thể rời đi. Y Vân là hoàn toàn tuyệt vọng.

Tại cửa động có một gốc cây Lê, không biết hiện có
người đang gặp hạn, vẫn lặng yên đứng đấy, hoa xuân nhất nhất khai nụ, toả
hương thơm.

Chỉ là Y Vân làm sao có khả năng nhàn hạ thưởng thức,
tâm dường như chết lặng. Nàng ngồi dưới tàng cây, nhặt một đoá hoa lê để trong
lòng bàn tay, ngơ ngác nhìn về phía tà dương từng chút từng chút một khuất núi.

Suy nghĩ trong đầu nàng rối bời, tên hắc y nhân tột
cùng là người nào? Hắn vì cái gì đem nàng nhốt ở đây, nàng tự hỏi không biết đã
đắc tội với người nào. Đúng rồi, suýt chút nữa đã quên, thân phận của nàng là
Nguyệt Hạ Hương, chẳng lẽ là cừu nhân của tiểu thư, hoặc là của Nguyệt tướng
quân, bằng không chính là kẻ thù của Long Mạc.

Tóm lại, cùng với tiểu nha hoàn nàng không có liên can
gì.

Y Vân không nghĩ tới chính mình không những thay tiểu
thư đánh đàn còn thay nàng chịu giày vò. Tuy nhiên nàng cũng không có một câu
oán hận, cũng là năm đó nàng và mẫu thân rơi vào bước đường cùng, chính Nguyệt
phủ đã thu nhận, giúp đỡ họ, Nguyệt lão phu nhân đối với nàng tốt như vậy, còn
vì mẫu thân tìm người chữa bệnh. Phần ân tình này nàng như thế nào có thể quên.
Lúc này đây, Y Vân lo lắng nhất vẫn là mẫu thân, nếu nàng liền như vậy chết đi,
mẫu thân phải làm sao

Không biết Nguyệt Hạ Hương thế nào? Cả Long Mạc cũng
vậy?

Nghĩ đến Long Mạc, lòng Y Vân liền một trận chua xót,
như thế nào cũng không nghĩ đến, hắn chính là vị thiếu niên bạch y năm đó. Nàng
từ trong nước cứu hắn, hắn nói hắn không muốn về nhà, liền cùng nàng lưu lạc.
Hắn dạy nàng thổi sáo, nàng lại chỉ hắn bơi lội. Tuy là chỉ bên nhau vài ngày
ngắn ngủi, lại tràn nhập ký ức tốt đẹp. Hắn gọi nàng muội muội, nàng kêu hắn
một tiếng Đại ca ca.

Đâu ngờ rằng, hai người bọn họ lại có thể gặp lại nhau
trong tình huống như vầy. Hắn đinh ninh nàng là Nguyệt Hạ Hương. Không biết giờ
phút này hắn có nhận ra nàng là Y Vân chứ không phải tiểu thư. Bọn họ sẽ đến
cứu nàng sao? Hắn hiện đang làm gì?

Sắc trời dần dần ảm đạm, cũng như tâm tình của Y Vân.
Gió núi mang theo hơi nước lạnh thấu xương, bên người mây trôi từng hồi.

Hàn khí bức người, Y Vân trở lại trong động.

Một chút ánh sáng còn sót lại cũng dần dần biến mất,
bởi vì không có ánh sáng mặt trời, không gian sớm đã bao phủ một màn tối đen.

Sắc trời cứ như vậy vô thanh vô tức buông xuống.

Y Vân dựa vào cảm giác lần đường trở về, chán nản ngồi
trên giường chờ thị giác dần thích ứng với không gian tối như mực này. Các tên
hắc y nhân kia muốn gì đây, chẳng lẽ cứ như vậy để nàng ở trong này, mặc cho vì
lạnh vì đói mà chết.

Bên ngoài, thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim kêu đêm,
như thầm thì, như gào khóc thảm thiết, là cho người ta sợ hãi.

Y Vân lấy ra chiếc sáo ngọc Long Mạc cho nàng, siết
trong tay, trong lòng mới cảm thấy được yên ổn, nàng vừa đói vừa lạnh, ghé vào
thành giường chậm rãi ngủ thiếp đi.

Chương 10: Ác ma trêu
đùa.

Y Vân tỉnh lại, trước mắt vẫn một mảnh tối đen. Mơ mơ
màng màng, Y Vân lại xuống giường. Cứ tưởng rằng khi tỉnh lại, hết thảy liền
trở về như lúc đầu, tựa như không có chuyện gì phát sinh. Nàng vẫn là tiểu nha
hoàn trong Nguyệt phủ, làm bạn bên người lão phu nhân, nhưng tất cả chỉ là mơ
mộng hão huyền.

Nàng vẫn đang ở trong sơn động, đối mặt với khoảng
không cô tịch. Y Vân thất vọng ngồi dậy, cảm thấy trong bụng đói khát, đầu
chóng váng, cả người vô lực.

Tay trái tựa trên giường, đang muốn đứng lên, bỗng
nhiên thấy có điều gì đó không đúng, nàng phát hiện sáo ngọc trong tay đã không
còn, trong lòng nhất thời bấn loạn, sờ lên cổ cũng không có. Cuống quít ở trên
giường tìm kiếm, cả nửa ngày cũng không thấy bóng dáng sáo ngọc ở đâu. Y Vân
luống cuống, nàng nhớ rõ ràng lúc ngủ đã cầm ở trong tay, như thế nào lại không
thấy đâu? Chẳng lẽ ngay cả món đồ duy nhất của Long Mạc cũng đánh mất sao?

“Nguyệt tiểu thư, đang tìm cái gì à?” Trong bóng đêm,
thanh âm thâm trầm bỗng vang lên.

Y Vân bị doạ thiếu chút nữa thét lên, tim đập liên
hồi. Chỉ cảm thấy một sự run rẩy theo sống lưng nàng chạy lên! Không khỏi mao
cốt tủng thiên *sởn gai óc*, chưa bao giờ nàng hoảng sợ đến như vậy. Sau một
lúc lâu, mới định thần, ánh mắt dần dần thích ứng, phát hiện mơ hồ có một bóng
người.

“Ngươi, ngươi là ai?” Y Vân nhìn thấy người này như
quỷ thình lình xuất hiện, sợ hãi hỏi, thanh âm run run.

“Ngươi hẳn biết ta là ai.” Tiếng nói lãnh đạm, thâm
trầm mà lạnh lùng, trong bóng đêm, Y Vân cảm thấy có một ánh mắt lợi hại bắn về
phía mình.

Nàng miễn cưỡng định tâm lại, nghĩ thầm người này
chính là tên cướp người kia. Không biết tên này tính xử trí nàng như thế nào,
hiện tại sẽ không muốn động thủ chứ. Hắn lầm tưởng nàng là Nguyệt Hạ Hương, có
nên nói hay không nói nàng không phải là tiểu thư. Nếu là như vậy, hắn có thể
đi bắt tiểu thư hay không. Quên đi, vẫn là hành sự tuỳ theo hoàn cảnh đi.

Y Vân vẫn đang miên man suy nghĩ, chợt nghe “ba ba”
thanh âm đá lửa đánh vào nhau. Đốm lửa văng khắp nơi, ánh lửa như sao băng
hướng Y Vân bay tới, ngay lặp tức nghe thấy tiếng lửa tí tách, một đống lửa
bùng cháy trước mặt Y Vân. Y Vân cũng không thấy rõ lửa này làm thế nào mà xuất
hiện.

Thật sự kỳ quái, Y Vân không biết khi nào thì trong
động có gỗ là người này mang đến nhân lúc nàng ngủ say. Không phải bản thân là
ngủ như chết thì tên này đúng là quỷ, làm việc không phát ra một chút âm thanh
nào.

Nhờ ánh lửa bập bùng, trong động cũng vì thế ấm áp
hơn. Hơi nóng khiến mặt Y Vân hồng lên.

Nàng nhìn quanh bốn phía, phát hiện một nam tử nhàn
nhã ngồi trên ghế, bóng hắn in lên vách động, đang cúi đầu xem xét một độ vật
trong tay. Vật kia nhè nhẹ phát ra ánh sáng bạch ngọc.

Y Vân tập trung nhìn vào, phát hiện kia đúng thật là sáo
ngọc Long Mạc đưa cho nàng. Rõ ràng sáo ngọc trong tay nàng khi nào thì rơi vào
tay hắn, không lẽ hắn nhân lúc nàng ngủ, từ trong tay lấy đi. Nàng như thế nào
một chút cũng không có cảm giác, nếu là hắn có ác tâm, chính mình chẳng phải…,
nghĩ đến đây trong lòng cảm thấy thực sợ hãi. Người này thật đáng sợ như ma
quỷ.

Nam tử kia nhìn sáo ngọc không nói gì, không biết hắn
đang nghĩ gì?

Trong động hoàn toàn yên tĩnh, Y Vân có thể nghe thấy
tiếng tim mình đập dồn dập. Không biết người này trong chốt lát có thể hay
không đem nàng giết đi.

Nam tử kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt mang theo
hàn ý gắt gao nhìn Y Vân. Hai tròng mắt lãnh liệt mà thâm thuý, ánh mắt nhìn Y
Vân như thợ săn nhìn con mồi. Y Vân bất giác hít một hơi thật sâu.

Y Vân mắt ngọc mày ngài, tóc dài như mây, khuôn mặt
tuyết trắng bị ánh lửa chiếu rọi, một tầng đỏ ửng. Lông mày nàng kẻ đen khẽ
nhăn, sóng mắt trong suốt còn lưu lại vẻ kinh hãi.

“Nữ nhân của Long Mạc, quả nhiên không phải dạng dong
chi tục phấn.” *son phấn tầm thường* Nam tử kia lần thứ hai mở miệng, thanh âm
lãnh liệt, không rét mà run.

Ban ngày Y Vân vẫn chưa thấy rõ khuôn mặt của nam nhân
này, bởi khi hắn thổi tiêu, gương mặt bị che lại. Giờ phút này khi nam tử bỗng
nhiên ngẩng đầu, Y Vân nương theo ánh sáng, kinh ngạc, gương mặt tên nam tử ma
quỷ này sao lại như kim đồng, dung nhan khôi ngô. Chỉ là hắn vừa lãnh đạm vừa
lãnh khốc, làm cho người ta nghĩ ngay đến sứ giả gọi hồn đến từ địa ngục.

Lúc này, hai mắt hắn híp lại, lạnh lùng liếc nhìn Y
Vân.

Bốn phía không khí dường như lắng đọng lại, áp lực này
làm Y Vân không thở được.

Nhưng trong tay hắn là sáo ngọc Long Mạc cho nàng, Y
Vân không thể yếu lòng. Nàng nhẹ giọng nói: “Sáo ngọc là của ta, không mau đưa
ta.” Nghĩ thầm cùng lắm là chết nhưng nàng vẫn muốn vật hoàn chủ cũ.

Nghe được lời nói Y Vân, nam tử kia bên môi gợi lên
nét cười tà, thanh âm tràn ngập sự quỷ quái nói: “Tới đây mà lấy.”

Không nghĩ tới hắn dễ dàng đáp ứng như vậy, Y Vân nén
kinh hoàng, từ trên giường đứng lên, hướng nam tử kia đi tới.

Càng ngày càng đến gần nam tử này, mơ hồ cảm thấy trên
người hắn toả ra một tia khí phách, bẩm sinh cao quý, kỳ quái, bất quá hắn chỉ
là một cường đạo mà thôi.

Nam tử không nghĩ Y Vân dám bước lại, hắn xuất sáo
ngọc trao vào bàn tay mềm mại của Y Vân.

Nàng không ngờ rằng có thể thuận lợi lấy được sáo
ngọc, chính là còn không kịp vui sướng, liền cảm thấy hoa mắt. Một bàn tay to
lớn đang bóp lấy cổ nàng. Lòng Y Vân kinh hoàng, mạnh đập kịch liệt nẩy lên.
Thợ săn đã muốn bắt con mồi, Y Vân không hề nghi ngờ tính mạng của mình đang tràn
đầy nguy hiểm.

Cái chết đã gần đến trước mắt nhưng Y Vân ngược lại
không sợ hãi.

Nàng trừng lớn mắt, nhìn vào đôi mắt lãnh liệt kia.

“Ngươi muốn làm gì?” Y Vân cố gắng không để thanh âm
của mình lộ ra một tia run sợ.

“Ngươi chẳng lẽ không sợ sao?” Ngón tay của hắn dần
thêm lực siết vào chiếc cổ trắng nõn của nàng, Y Vân gần như ngạt thở! Hắn thực
đang tức giận, muốn động thủ giết nàng sao?

“Không!” Sự uy hiếp của hắn lại khơi dậy tính ngoan
cường của Y Vân. Nàng trợn to mắt nhất nhất nhìn vào hắn.

Không nghĩ rằng nữ tử này lại cương quyết đến như vậy,
ánh mắt hắn hiện lên một tia tán thưởng, nhưng hắn vẫn như cũ, không có dấu
hiệu buông tay.

“Không?” Hắn lặp lại lời nói của Y Vân, đột nhiên đến
gần nàng, tầm mắt quấn quanh nàng. Lạnh lùng mở miệng, “Xem ra hình như ngươi
không sợ chết! Vậy ngươi sợ cái gì?” Ánh mắt nam tử híp lại, hiện lên tia tà ác
cùng đùa cợt.

Tay hắn bỗng nhiên từ trên cổ Y Vân buông ra trượt
xuống cái eo nhỏ nhắn, đôi mắt sâu thẳm cố ý hay vô tình ở trước ngực Y Vân
quét tới quét lui.

“Ngươi… ngươi…Vô sỉ.” Nhìn thấy ý tứ của hắn, Y Vân
căm hận mắng.

Nam tử nhíu chặt mày, Y Vân nghĩ vừa rồi nhục mạ hắn,
lúc này đây chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết.

Hắn đột nhiên buông tay làm nàng thình lình ngã trên
mặt đất, thiếu chút nữa liền rơi vào đống lửa.

Gương mặt của hắn bình thường lãnh khốc, giờ phút này
thanh âm mang theo hận ý mãnh liệt cùng chán ghét: “Nữ nhân của Long Mạc, ta
đây khinh thường động vào.”

Tới lúc này, Y Vân rốt cuộc có thể đoán ra, người này,
không phải kẻ thù của Nguyệt tướng quân và tiểu thư mà là kẻ thù của Long Mạc.

Chương 11: Đối đầu.

Y Vân từ trên mặt đất đứng lên, phát hin cái tên đáng
ghét kia đã biến mất, chỉ còn ánh lửa bập bùng cháy. Người này thật sự như ma
quỷ hành tung vô chừng.

Sửa sang lại quần áo, chợt thấy trên người truyền đến
một trận đau đớn, cũng vì vừa rồi ngã sấp xuống lực đạo khá lớn, không tránh
khỏi bị thương. Y Vân cố nén đau, không hề hé răng, xé một mảnh vải nhẹ nhàng
băng lấy miệng vết thương. Nếu người này là kẻ thù của Long Mạc, nàng hiện tại là
thế thân, là Vương phi tương lai, hắn tất nhiên sẽ không để nàng sống yên ổn.

Y Vân bước đến bên giường, cũng may trong động còn có
lửa, không hề rét lạnh. Y Vân cảm thấy lúc này đây lòng mình thập phần bình
tĩnh, đã không còn sợ hãi, chỉ có oán hận vô tận cùng chán ghét tên nam nhân
đáng chết kia.

Y Vân đem sáo ngọc đặt ở bên môi, tại nơi này thổi thủ
khúc, âm sắc thực du dương, thực êm tai, vui vẻ. Nàng sẽ không để tên ác ma kia
đắc ý, nàng phải vui vẻ, cho dù chết, nàng cũng không lưu một giọt nước mắt cho
tên ác ma này.

Mạc vương phủ

Đối với Long Mạc, tối nay nhất định là một đêm không
ngủ.

Đêm dài, gió nổi lên, hàn ý nhè nhẹ đánh thẳng đến
trong lòng.

Long Mạc cứ như vậy khoanh tay đứng, ngửa đầu nhìn
trời, bầu trời tối đen nặng trĩu như tâm tình của hắn.

Đinh Lang vội vàng đến bên người Long Mạc nói: “Vương
gia, vẫn không tìm được Nguyệt tiểu thư, nhưng mà thu được một phong thư.” Nói
xong đem một phong thư tận tay giao cho Long Mạc.

Thư viết rất đơn giản, Long Mạc giờ Tỵ ngày mai một
mình đến Phong Nhạc Đình tại Khuynh Đình sơn, nếu đến lúc đó vẫn không xuất
hiện, đối với Nguyệt Hạ Hương bất lợi.

Đề bút: Lăng Thiên

Đôi mắt Long Mạc tối tăm như đêm, nhìn không ra một
tia gợn sóng, nhưng hắn khẽ nhíu mày. Lăng Thiên, Long Mạc nhìn cái tên này,
cúi đầu suy ngẫm, đây là một cái tên xa lạ, mang đầy vẻ tự cao tự đại. Nhưng
sao có một cảm giác u ám lướt qua.

“Đinh Lang, ngươi có từng nghe qua người này.”

“Thuộc hạ chưa từng nghe qua.”

“Phong thư này như thế nào trong tay ngươi?”

“Khi chúng ta ở ngoài thành điều tra, có người dùng
phi tiêu bắn tới.”

“Ngưng tìm kiếm, hắn tạm thời sẽ không động thủ với
Nguyệt tiểu thư. Ngày mai ta sẽ đi gặp hắn. Ngươi phái người đến Nguyệt phủ báo
tin, nói ta nhất định nghĩ biện pháp cứu tiểu thư ra.”

Nguyệt phủ

Khinh Hương Viên

Nguyệt Hạ Hương như cũ một thân phục y nha hoàn, ở
trong lòng lo lắng liên hồi.

Nguyệt phủ tiểu thư tại Hội hoa xuân gặp nạn, tin tức
đã sớm lan truyền khắp thành, nàng biết Long Mạc đang toàn lực tìm kiếm, phụ
thân cũng phái người tìm xung quanh.

Nguyệt Hạ Hương giờ phút này có bao nhiêu là hối hận,
chỉ có chính nàng biết. Nàng không dám tưởng tượng, nếu mọi người cứu được Y
Vân ra, phát hiện nàng không phải là mình, mà là một tiểu nha hoàn, nàng khiến
Y Vân thay mình đánh đàn, sự thật bị phơi bày, đến lúc đó Long Mạc sẽ không còn
muốn nàng, mấu chốt là nàng còn phạm phải tội lừa gạt. Nàng còn mặt mũi nào
sống trên đời.

Nhưng mà nếu không tìm thấy Y Vân, chẳng khác nào
chính mình mất tích, Y Vân có phải hay không cả đời đừng xuất hiện.

Nguyệt Hạ Hương trong lòng không khỏi lo lắng, bước đi
quanh phòng. Đến khi tiểu nha hoàn Lục nhi mang đến cho nàng tin tức, nàng suy
sụp ngồi trên ghế, trong lòng nghĩ xong rồi, cái gì cũng đều xong rồi. Đều do
lúc trước dụng tâm lợi dụng Y Vân, không nghĩ tới cuối cùng lại tự hại chính
mình.

Lục nhi nói cho nàng, Vương gia phái người đến truyền
lời, đã có tin tức kẻ bắt cóc, ngày mai sẽ gặp y, cứu Y Vân ra.

Nguyệt Hạ Hương ngồi trên ghế, bỗng nhiên nghĩ tới một
phương pháp, tuy rằng cách này với Y Vân có chút tàn nhẫn, nhưng là cũng chỉ có
thể như vậy. Y Vân đừng trách ta ác độc, ta cũng không còn cách nào khác. Nếu
không làm như vậy, chỉ sợ Nguyệt Hạ Hương ta mất hết danh dự.

Sơn động

Sáng sớm

Y Vân bị mùi hương thoang thoảng đánh thức.

Mở mắt thấy trời đã sáng, ánh nắng theo cửa động len
vào. Lửa dĩ nhiên đã tắt, chỉ còn dư lại một đám tro tàn.

Ánh mắt nàng liền tập trung vào thức ăn trên bàn. Có
gà quay, có bánh bao, còn có một chén cháo hoa toả khí. Y Vân quả thật không
thể tin vào mắt mình, cái tên ma quỷ kia thế nào lại có lòng tốt mang thức ăn
đến cho nàng. Y Vân sớm đã đói đến khó chịu, từ trên giường đi xuống, ngồi vào
trước bàn, một tay cầm lấy bánh bao, một tay xé một cái đùi gà, nhanh nhẩu ăn.

“Nguyệt tiểu thư, chẳng lẽ ngươi không sợ ta hạ độc
sao?” Từ cửa động, tên ác ma bắt cóc nàng như âm hồn xuất hiện.

Thiệt là, ngay cả bữa cơm cũng không làm cho người ta
ăn ngon, “Ngươi nếu là muốn mạng của ta, chỉ cần một chưởng là có thể, cần gì
phải lãng phí độc dược, không phải sao?”

“Thật đoán không ra, Nguyệt tiểu thư đúng là một nữ
nhân thông minh.” Ác ma hôm nay một thân y phục đỏ tía, dáng người cao ngất,
khí chất bất phàm. Ánh nắng chiếu sáng gương mặt của hắn, nhìn qua dịu dàng như
ngọc, làm cho Y Vân thực nghi ngờ, hắn cùng tên ác ma bạo ngược hôm qua là một
sao?

Y Vân mặc kệ hắn, bê bát cháo lên, uống một hơi.

“Ngươi thật tình nuốt trôi ư? Chẳng lẽ không sợ ta
giết ngươi.” Nhìn thấy nàng cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói.

“Ngươi khi nào muốn mạng của ta, cứ việc cầm lấy.” Y
Vân chẳng hề để ý nói.

“Đối với một nữ tử mà nói, ngươi thật có dũng khí.”
Vốn tưởng rằng nàng yếu đuối, ai ngờ nàng so với tưởng tượng của hắn kiên cường
hơn nhiều, nếu bản thân càng lãnh khốc, nàng lại càng ương ngạnh chống cự. Nếu
thay bằng nữ tử khác, không phải quỳ xuống cầu xin tha thứ, thì cũng sớm bị doạ
ngất đi.

“Hừ.” Y Vân hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm, muốn bổn cô
nương cầu xin tha thứ ư, không có khả năng.

Cầm chén cháo vừa ăn xong, Y Vân xoa xoa miệng nói:
“Ngươi còn có chuyện gì sao?” Thanh âm của nàng uyển chuyển, không mang theo cảm
tình, giống như nàng mới thật sự là chủ nhân của sơn động này, mà hắn chỉ là
khách nhân nàng không hoan nghênh.

Nàng nhìn hắn, ánh mắt trong suốt, trấn tĩnh không có
nửa phần gợn sóng.

Hắn chậm rãi tiêu sái tiến vào, ánh nắng theo trên
gương mặt hắn biến mất, thay vào đó là tầng tầng hàn băng.

“Thay quần áo này.” Nói xong, ném đến một cái túi.

Y Vân mở ra bên trong là một bộ nam trang màu xám, còn
có một dải gấm màu lam. Nàng biết tên ác ma này nghĩ gì, sợ nàng khi đi ra
ngoài sẽ có người quen phát hiện.

“Ta vì cái gì phải nghe lời ngươi?” Y Vân sẽ không để
mặc hắn an bài, càng muốn cùng hắn đối kháng.

Con ngươi hắn âm hiểm chợt loé, ánh mắt càng thêm hắc
ám, hắn bỗng nhiên đưa tay, đem Y Vân ném lên giường.

Nàng nằm trên giường, đầu còn mê muội, thân mình đau
đớn. Nhưng nàng cố chịu đựng, một tiếng rên cũng không có, liền đứng lên, chợt
nghe thấy tiếng vải bị xé rách.

Trên lưng một cảm giác mát lạnh truyền đến, da thịt lộ
ra trong không khí.

Y Vân nuốt lấy tiếng thét từ đầu lưỡi, cố không để rơi
nước  mắt, nàng hung hăng ôm lấy người. Trong lòng cảnh cáo chính mình,
không được khóc, không để cho tên ác ma này đắc ý.

Y Vân nghe thấy thanh âm của hắn ta không mang theo
một chút cảm tình nói: “Cho ngươi nội trong một nén nhang, mặc quần áo vào.” Nói
xong đứng dậy đi ra ngoài.

Y Vân yên lặng đứng lên, cầm lấy tay nải kia, không
một tiếng động mặc quần áo vào. Nàng ở trong lòng thầm thề, nhất định phải nghĩ
cách chạy trốn.

Chỉ chốc lát, Y Vân liền thay nam trang, dùng dải lụa
kia buộc cao mái tóc đen, đảo mắt liền biến thành tiểu công tử ưu nhã.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3