Tình Ngang Trái (Tập 3) - Chương 17 - 18

Chương 17

Lục thẩm phán là cha của Tư Nguyên,
thật quá hoang đường, quá tàn nhẫn…

Từ sau khi Lục thẩm phán giới thiệu
xong, máu trên mặt Kiều Duy Đóa dần dần bị rút cạn, xương cốt tứ chi đều lạnh
ngắt đến tê dại.

Suốt dọc đường tới nhà hàng, đầu óc
Kiều Duy Đóa đều choáng váng.

“Cháu đừng khẩn trương, tôi không
ăn thịt người đâu.” Tìm một nhà hàng cơm thuần túy kiểu Trung trong khách sạn
cao cấp gần đó, Lục thẩm phán mời cô đi vào.

Kiều Duy Đóa rất khó nhếch nổi nụ
cười, cô chỉ có thể bối rối im lặng.

“Việc Tư Nguyên hủy bỏ hôn ước, tôi
nghĩ chắc cháu đã biết.” Lục thẩm phán nói dứt khoát.

Không, cô chẳng hề hay biết.

Kiều Duy Đóa hoàn toàn im lặng, vì
hiện giờ cô đang ở trong áp lực vô hình và cực kì căng thẳng.

“Thực ra, chính tôi phản đối Tư
Nguyên ở bên cạnh cháu.” Lục thẩm phán trầm giọng, “Tôi nghĩ cháu hẳn đã rõ
nguyên nhân.”

Kiều Duy Đóa xiết chặt hai bàn tay
lại với nhau dưới gầm bàn mới khiến mình đừng quá run rẩy. Cô không biết và
cũng chẳng muốn biết, cô chỉ biết Ôn Thành thật nhỏ, nhỏ đến đáng sợ…

Lục thẩm phán thấy cô luôn im lặng
nên nói: “Không phải tôi là người cha không biết phân biệt lý lẽ, nhưng tôi
thực sự nghĩ rằng, nếu hai đứa sống bên nhau mà quá ‘thấu hiểu’ thì sẽ không
phù hợp.”

Nếu cô không ở bên cạnh Tư Nguyên,
vậy xin Lục thẩm phán buông tha cho cô, được không?

Kiều Duy Đóa phải cố gắng lắm mới
nhếch nổi khóe môi, “Thưa Lục thẩm phán, cháu nghĩ ngài đã hiểu lầm rồi, cháu…
cháu và anh ấy chỉ là bạn tốt…”

“Sau khi Tư Nguyên đơn phương hủy
bỏ hôn ước, lần đầu tiên hai cha con tôi ngồi xuống tâm sự rất lâu. Tư Nguyên
nói thẳng với tôi rằng, nó đã thích cháu nhiều năm… Ban đầu là đồng cảm và dần
dần thành xúc động.”

Mặc cảm không thể đè nén làm Kiều
Duy Đóa khẽ run rẩy và chẳng dám lên tiếng. Giây phút khó xử này giống hệt khi
bị bà Hình với Trần Ôn Ngọc bắt quả tang tại trận. Cô hận bây giờ không phải là
ngày tận thế, để mình đừng đối mặt với sự thảm hại kia.

“Thú thực, ban đầu nghe nói tôi
cũng rất khó tin. Con trai của thẩm phán vì đồng cảm mà nảy sinh tình ý đặc
biệt với người bị hại.” Hàng chân mày nghiêm khắc của Lục thẩm phán cau lại
thành cụm, đến giờ ông vẫn chưa lĩnh hội được cái mà những người tuổi trẻ gọi
là tâm trạng không thể không yêu.

“Cháu… cháu và Tư Nguyên gặp nhau
lần đầu ở cửa hàng thời trang…” Nên chẳng hề tồn tại mối quan hệ kỳ quái giữa
con vị thẩm phán với người bị hại.

Dẫu đôi bàn tay còn run rẩy nhưng
cô vẫn hít sâu một hơi, hy vọng duy trì chút danh dự cuối cùng.

Thế nhưng Lục thẩm phán lại dùng
thứ ánh mắt kì lạ quan sát cô, “Do tôi yêu cầu con trai mình từ bé phải quen
tai quen mắt với tinh thần pháp luật, nên lúc Tư Nguyên còn rất nhỏ vào mỗi kỳ
nghỉ đông và nghỉ hè đều ở trong tòa án. Mỗi lần tôi xét xử thì nó luôn ngồi
hàng ghế cuối cùng để ghi chép.”

Đầu óc Kiều Duy Đóa hoàn toàn trống
rỗng.

“Tôi nhớ ngày mở phiên tòa của cháu
vào kỳ nghỉ đông, một số tư liệu cho lần xét xử cuối cùng đều do Tư Nguyên giúp
tôi hoàn thiện.” Trước nay Lục thẩm phán nổi tiếng là người có trí nhớ rất tốt.

Kiều Duy Đóa cứng đờ, gần như không
thể phản ứng. Cả thế gian dường như nứt toạc và xoay tròn trước mắt cô. Hóa ra,
Tư Nguyên thực sự đã biết cô sớm hơn!

“Lúc cháu đi điều trị tâm lý, tôi
nhớ nó cũng đi theo.” Đáng tiếc, khi đó ông cho rằng con trai chú ý tới người
bạn trang lứa là vì đồng cảm.

“Cháu mất tích, mẹ cháu đến báo
cảnh sát, lúc cảnh sát gọi điện tới tòa án đưa một số dữ liệu, thì Tư Nguyên
còn đi theo cấp dưới của tôi qua cục cảnh sát.” Nên Tư Nguyên mới biết cô mới
mười bốn tuổi đã mang thai ngoài ý muốn.

Dạo gần đây Lục thẩm phán mới hồi
tưởng lại những chi tiết nhỏ nhặt này.

Sắc mặt Kiều Duy Đóa càng lúc càng
tái mét. Phải chăng con người khi còn sống đừng nên có vết nhơ? Một khi đã in
dấu thì lúc bị người ta vạch trần, thực sự quá khó chịu, quá khuất nhục.

“Cháu không biết những việc này à?”
Nhìn thấy phản ứng của cô, Lục thẩm phán hoàn toàn bất ngờ.

Cô khổ sở lắc đầu, cảm thấy trái
tim mình như bị bàn tay vô hình nào đó xiết chặt. Cô không biết, nếu cô biết
thì ngay từ đầu cô đã cách Tư Nguyên rất xa.

“Xin đừng trách tôi, nếu xét về lý
thì tôi rất thông cảm với cháu. Nhưng xét về tình, nếu cháu trở thành vợ của
con trai tôi thì tôi rất khó bỏ qua.” Lục thẩm phán nhìn cô chăm chú, “Nên tôi
xin lỗi vì nhiều năm qua đã không chấp nhận việc con trai mình thích cháu và
luôn yêu cầu nó không được yêu cháu.”

“Không sao ạ, ngài không cần xin
lỗi…” Cô cắn chặt đôi môi mới ngăn những giọt lệ đừng che mờ tầm mắt.

Cô không trách Lục thẩm phán, nếu
đổi ngược là cô thì cô cũng khó chấp nhận việc người thân của mình yêu thích
một người nhơ nhớp.

“Cháu… cháu xin hứa… cháu… cháu sẽ
không…” Tới gần Lục Tư Nguyên nữa.

“Không, hôm nay tôi tìm cháu nói
chuyện không phải với mục đích này.” Lục thẩm phán cắt ngang lời cô.

“Con trai tôi luôn là đứa nặng lòng
trách nhiệm, nó vì cháu mà lần đầu tiên trong đời làm chuyện thiếu trách nhiệm
nhất. Cháu Kiều, cháu rất có mặt mũi, trong ngoài đều đòi lại hết!”

Kiều Duy Đóa đầy căng thẳng, cô
không dám đào sâu nghiên cứu ngụ ý của Lục thẩm phán.

“Con trai tôi đơn phương hủy hôn
làm tôi rất mất mặt, hết cách ăn nói với chiến hữu và tình bạn có thể bị cắt
đứt. Lúc ấy tôi tức giận biết bao nhiêu chắc cháu không tưởng tượng nổi. Thậm
chí lần đầu tiên tôi kiềm không được mà lấy roi quất nó, suýt nữa đánh nó gãy
một cái xương sườn.” Ngẫm lại thấy con trai cũng thật thảm, sắp ba mươi tuổi mà
còn như một đứa trẻ bị cha đánh mắng.

“Tính bà nhà tôi khá lạnh nhạt lại
không biết cách ăn nói, đối với tôi cũng hiếm bày tỏ nên Tư Nguyên cũng ít thân
thiết với bà ấy. Thế mà hôm đó bà ấy tức giận mắng, chuyện tình cảm của bọn trẻ
dù tôi buồn bực cách mấy cũng chẳng đến lượt ông già như tôi đến can thiệp!”

“Sau đó tôi cũng lấy lại bình tĩnh
và tâm sự rất lâu với con trai mới biết, nó đã chối bỏ mối tình này rất nhiều
năm, cuối cùng dù đổi lấy chồng chất bất đắc dĩ và đau khổ mà nó vẫn không
thoát khỏi, nên nó không thể kết hôn với con bé nhà Ôn gia.”

Lục thẩm phán ho khan một lát rồi
gượng gạo nói tiếp: “Nhìn con trai khổ sở… vợ chồng tôi cũng không chịu nổi. Vì
thế, bà nhà tôi đã đưa ra một đề nghị thỏa hiệp, nếu Tư Nguyên có thể vì cháu
mà thi đậu cuộc thi Tư pháp năm nay, thì bọn tôi sẽ không phản đối nó yêu cháu
nữa…”

“Vợ chồng tôi đã trao đổi và nhất
trí rằng, tính cách hai đứa con gái lớn nhà tôi khá xảo quyệt, yêu cầu quá mức
hoàn mỹ. Vì thế, nếu sau này quả thực chúng ta có cơ hội trở thành người một
nhà, thì nhiều một chuyện chi bằng ít một chuyện, gia hòa vạn sự hưng. [1] Cháu
Kiều, cháu cũng đừng để lộ việc chúng ta đã từng gặp nhau trước kia.” Rốt cuộc
Lục thẩm phán cũng nói ra mục đích tìm cô hôm nay.

 [1] Nguyên
tác tục ngữ: gia hòa vạn sự hưng - gia đình hòa thuận thì thế nào cũng hưng
thịnh. Câu này còn dùng nhiều ở VN nên mình giữ lại.

Chương 18

Hình Tuế Kiến và Que Củi vào nhà
hàng.

“Đại ca, anh có hài lòng với điều
kiện nhà hàng này không?” Que Củi hỏi gã.

“Phong cách được nhưng thử thức ăn
trước rồi hẵng tính.” Gã vẫn giữ thái độ bảo thủ.

“Đại ca, anh cầu kỳ quá!” Đã gấp
rút mà gã còn đòi nhà hàng phải phong cách, thức ăn phải ngon, đâu cần chặt chẽ
như thế chứ?

“Cả đời chỉ cưới một lần thôi.” Vẽ
mặt gã vẫn điềm nhiên.

Chuyện này rất quan trọng, cẩn thận
một chút cũng tốt hơn.

Que Củi nghiêng đầu qua nhìn gã,
nhìn đến độ gã mất tự nhiên, “Đại ca, nể tình anh em bấy lâu, anh có thể giải
thích giúp em một mối ngờ vực được không?”

“Cậu nói đi.” Gã lật thực đơn.

“Có phải anh ‘kết’ Kiều Duy Đóa từ
rất lâu rồi?” Que Củi hỏi thật nhanh.

“Vớ vẩn.” Gã chẳng thèm nhếch chân
mày.

“Nói một đằng nghĩ một nẻo.” Que
Củi bình luận.

Gã nhăn mày, định phân bua mình
không cần nói dối.

“Đại ca!” Que Củi đột nhiên ghìm
giọng gọi gã.

Gã ngước lên thì phát hiện ánh mắt
của Que Củi hơi lạ. Qua ánh mắt của anh ta, gã khẽ nghiêng người nhìn theo.
Tiếp đó, gã thấy Kiều Duy Đóa.

Kiều Duy Đóa cúi đầu như một cô học
trò ngoan ngồi trước mặt một ông lão. Kiều Duy Đóa im lặng và kính cẩn hệt như
đã làm chuyện trái với lương tâm. Do ông lão quay lưng về phía gã, nên gã không
nhìn rõ mặt của ông ta lắm.

“Lục Thượng Lễ.” Chỗ Que Củi ngồi
lại vừa vặn thấy rõ diện mạo của ông lão, anh ta khẽ nói chính xác danh tính
đối phương.

Họ Lục, dòng họ này khiến gã nhăn
mày. Lát sau, gã mới sực nhớ cái tên đó có chút quen thuộc. Hình như trên báo
cáo điều tra mục cha mẹ của Lục Tư Nguyên, gã đã từng thấy cái tên đó.

Lưu lượng máu của gã bắt đầu tăng
tốc.

“Đại ca, bọn họ sắp đi rồi, anh
không qua đó hả?” Que Củi hỏi.

Gã lắc đầu, mắt vẫn dán chặt vào
mỗi biểu hiện trên gương mặt cô, “Cứ quan sát kỹ rồi hẵng tính.”

Lòng gã chợt tức giận, bất cứ việc
gì hay người nào có liên quan đến Lục Tư Nguyên cũng khiến gã khó chịu. Đồng
thời gã rất muốn biết, phải chăng cô hại con trai người ta hủy hôn nên bây giờ
họ tới tìm cô tính sổ?

Gã dõi ánh mắt ra ngoài, nơi Kiều
Duy Đóa đứng trước cửa nhà hàng nhìn ông lão lên xe, mãi đến khi chiếc xe khuất
bóng mà cô vẫn đứng im bất động, chẳng biết đang nghĩ gì.

“Chị dâu lịch sự ghê.” Bầu không
khí quá trầm lắng nên Que Củi phải gượng cười tìm đề tài.

Sắc mặt Hình Tuế Kiến càng lúc càng
nặng nề. Vì cảnh cô đẩy mẹ gã và dáng vẻ vô cùng kính cẩn của cô lúc này hoàn
toàn tương phản.

Gã căm thù sự so sánh này, tâm
trạng gã bỗng chùn xuống nặng trĩu.

Kiều Duy Đóa đứng ngây ra hồi lâu,
vì cô đã bị một sự thật phũ phàng đánh sâu vào cõi lòng. Cô ngồi một mình ở
trạm xe buýt, rõ ràng chiếc xe cô đậu gần đó nhưng cô đã sớm quên sự tồn tại
của nó.

Từng chuyến xe buýt đến rồi đi.

Mọi người đều nói tình yêu như
chiếc xe buýt, khi muốn đi lại không thể chờ. Đợi đến lúc bạn vội vàng lên một
chiếc xe khác thì mới phát hiện nó đang lững thững theo sau.

Mục đích tìm cô nói chuyện vừa rồi
của Lục thẩm phán khiến cô rất kinh ngạc. Ông quả thật là một người tốt bụng,
mới có thể sẵn sàng bao dung cho một kẻ đầy khuyết điểm như cô.

Hốc mắt cô rướm lệ, trên môi nở nụ
cười vì cảm thấy ông trời thật thích đùa bỡn con người. Thực ra, nếu hồi đó Tư
Nguyên chịu nói ba chữ ‘anh yêu em’ thì anh đã có thể giữ chặt lấy cô. Nhưng
buồn thay, giờ đây cô đang ở dưới vực sâu muôn trượng.

Hình như vận số cuộc đời cô rất kém
cỏi, lúc khát vọng thì phép lạ mãi không xuất hiện, đợi đến khi không cần lại
thấy nó luôn ở kề bên. Từ nay về sau cô và Tư Nguyên chỉ có thể làm bạn, dẫu
nơi đó có rất nhiều ấm áp thì vẫn vô duyên với cô.

Bầu trời càng lúc càng u ám, điện
thoại của cô đổ chuông vô số lần. Cuối cùng, cô vẫn phải tiếp.

“Sao hả? Anh ta nói hay chưa?” Thật
bất ngờ, người gọi tới là Ôn Tâm.

Cô trầm mặc.

“Tôi không đi gặp anh ấy.” Cô nói
sự thật.

“Hai người… dửng dưng đến khủng
khiếp!” Làm hại cô muốn xem kịch vui.

Có lẽ, vì quý trọng tình bạn nên
mỗi bước chân đều dè dặt, đều đấu tranh và đều run sợ.

“Tôi sắp kết hôn rồi.” Cô chẳng
hiểu tại sao mình lại nói với Ôn Tâm những lời này.

Thế nhưng…

“Tôi biết, chị là kẻ thứ ba.” Ôn
Tâm thản nhiên nói.

Cô cứng người và dạ dày co thắt.

“Tôi có tới thăm chị họ, chị ấy rất
đau đớn.” Ôn Tâm tiếp tục nói, “Tôi cũng hiểu sơ qua tình hình.”

Kiều Duy Đóa nghẹn cứng, nhưng
giọng cô vẫn đanh chắc, “Lời chị ta chỉ đại diện cho cảm xúc riêng của chị ta.”
Cô không phải là kẻ thứ ba, tuyệt đối không!

“Trước đây có thể vì tôi mà chị mất
cơ hội bước tiếp, nhưng bây giờ chị đã có cơ hội tìm thấy tình yêu của mình,
tại sao chị còn cố chấp chạy theo bất hạnh?” Ôn Tâm khó hiểu.

“Làm sao cô biết tương lai của tôi
chính là bất hạnh?” Cô phản đối.

“Chị thật sự yêu Hình Tuế Kiến ư?
Hai người lấy thù hận của đối phương làm tiền đề à?” Ôn Tâm hỏi tiếp, “Anh ấy
yêu chị sao? Một mối tình chỉ có trả thù và không cam lòng, cứ co kéo mãi thì
có ý nghĩa gì?”

Kiều Duy Đóa khẽ nhếch môi và phát
hiện mình không thể phản đối được một câu.

“Ha ha, rốt cuộc tôi đang làm gì
đây? Sao tôi lại đi khuyên chị? Tôi cầu mong cho chị và kẻ làm tổn thương tôi
cả hai cứ tiếp tục dang dở!” Ôn Tâm cười ha hả.

“Cô yêu Tư Nguyên.” Duy Đóa nhắm
mắt nói ngắn gọn mà đầu óc đau nhức muốn nổ tung, nếu không yêu sẽ không có tổn
thương.

Ôn Tâm cười trào phúng, “Chắc thế,
nhưng có vài cảm giác sớm muộn gì cũng sẽ tiêu tan.” Đây chính là cuộc sống, vì
hạnh phúc, chúng ta nhất định phải yêu người mà số phận đã chọn sẵn cho bạn. Do
vậy cô đã từng nỗ lực đi yêu Tư Nguyên, thì bây giờ cũng sẽ cố gắng để yêu
chồng sắp cưới của mình.

“Còn chị? Tình yêu chị cần chắc
cũng từ Tư Nguyên nhỉ?” Ôn Tâm dùng giọng điệu khẳng định.

Thực ra, đây là vấn đề cô từng tự
hỏi bản thân. Cô từng thực sự cho rằng, tình yêu của cô chỉ có ba chữ – Lục Tư
Nguyên. Thế nhưng vào thời điểm này, cô lại mê man.

“Chị đừng hờn dỗi, đừng tiếp tục
sai lầm nữa, hãy bình tĩnh quay về với tình yêu của mình và đem Hình Tuế Kiến
trả lại cho chị họ của tôi.”

Trái tim Kiều Duy Đóa co thắt nhưng
vẫn cười khẽ, “Đây là mục đích của cô à?” Cô cứ ngỡ mình sẽ có thêm một người
bạn, nào ngờ đối phương lại tới làm thuyết khách.

“Đúng vậy.” Ôn Tâm thẳng thắn thừa
nhận.

“Thực ra tôi tới để nhắn hộ, chị họ
tôi đợi chị ở quán bar 777.”

“Tại sao chị ta lại gọi tôi đi?”
Kiều Duy Đóa gắng gượng.

“Chị họ tôi muốn cho chị thấy, sẽ
chẳng có đám cưới nào cả và chị mãi mãi chỉ rước lấy thất bại!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3