Tình Ngang Trái (Tập 2) - Chương 01 - 02
Tập 2: Hoa Lửa - Trò chơi
Chương 1
Đêm đó cô nằm chung với Tiểu Lộng,
nhìn con gái thỏa mãn hạnh phúc đi vào giấc ngủ mà cô không tài nào chợp mắt.
Quyết định của cô là đúng? Cô khẳng
định, chỉ cần Tiểu Lộng sống hạnh phúc thì mọi hi sinh đều đáng giá. Bởi vì, cô
bé là trách nhiệm ngọt ngào nhất trên bờ vai cô. Nhưng cô phải giải thích ra
sao với Tống Phỉ Nhiên về đứa con này?
Sáng sớm sau khi đưa Tiểu Lộng đến
trường, cô tới công ty địa ốc tìm Tống Phỉ Nhiên.
“Bây giờ nguồn cung – cầu trên thị
tường bất động sản của Ôn Thành có sự thay đổi. Khác với mấy năm trước, nhà đất
mới bắt đầu giao dịch đã bán sạch. Các căn hộ trước kia không lo ế khách, nhưng
chung cư Bích Quế Viên đang gặp khó khăn về vấn đề tiêu thụ.” Bước vào đầu mùa
hè, chẳng những doanh thu không đáp ứng được kỳ vọng, mà còn xuất hiện tình
trạng đóng băng. Điều này khiến Tống Phỉ Nhiên hơi sốt ruột.
“Hiện nay chúng ta cần đẩy mạnh
chiến dịch tiếp thị!” Trong văn phòng sang trọng của công ty bất động sản
Nguyên Dã lớn nhất Ôn Thành, trông Tống Phỉ Nhiên vô cùng chỉn chu, ánh mắt anh
ta quét về phía quản lý phòng kinh doanh. “Lâm Dục Sài, bây giờ ưu tiên hàng
đầu của công ty chúng ta là làm sao để tăng thêm ‘nội lực’, việc này phải cần
tới lời khuyên của anh đấy!”
Ánh mắt Tống Phỉ Nhiên thật thân
thiết, nhưng biểu hiện của Que Củi lại rất lãnh đạm: “Tôi biết rồi, tổng giám
đốc. Nếu không còn việc gì, tôi ra ngoài làm việc đây.”
Bị phớt lờ trước mặt nhiều quản lý
khác, khiến Tống Phỉ Nhiên rất khó chịu. Nhưng lần này mức tiêu thụ chung cư
Bích Quế Viên hơn một nửa đều do Lâm Dục Sài hoàn thành. Anh ta là tổng giám
đốc, sao có thể không nâng người quản lý tài ba này làm Phật sống mà đối đãi?
Khi Que Củi vừa ra khỏi văn phòng
thì đúng lúc giáp mặt cô. Que Củi liếc lên liếc xuống quan sát cô, ánh mắt anh
ta sắc lẻm khiến Duy Đóa hoảng sợ.
“Sao em lại tới đây?” Thấy Duy Đóa,
Tống Phỉ Nhiên tiến lên hỏi han, cười tươi như gió xuân.
“Em tìm anh có việc.” Duy Đóa khôi
phục tinh thần, khẽ cười nhẹ.
“Tìm thấy em gái rồi phải không?”
Anh ta ân cần hỏi.
“Vâng.” Duy Đóa gật đầu.
“Tốt rồi, mấy ngày trước thấy em lo
lắng mà lòng anh cũng khó chịu. Ngặt nỗi công ty bận việc quá, nên anh không
thể đi với em được.” Tống Phỉ Nhiên thở dài, ảo não nói.
“Không sao, anh có lòng là được
rồi.” Anh ta coi trọng sự nghiệp, cô thông cảm.
Tống Phỉ Nhiên ôm cô, chôn mặt mình
vào tóc cô, hít hương thơm nhè nhẹ trên tóc cô tỏa ra.
Duy Đóa khẽ đẩy anh ta ra, cô rất
mất tự nhiên. Cô không dám tới gần anh ta, vì sợ anh ta ngửi được mùi hơi thở
của gã đàn ông khác trên cơ thể mình. Thực tế là do cô quá nhạy cảm. Dù đã đánh
răng rất nhiều lần, nhưng hơi thở mạnh mẽ của Hình Tuế Kiến vẫn lưu lại trên
môi cô không tan.
Huống chi bây giờ đang ở nơi công
cộng, chẳng những có những cặp mắt đầy mờ ám của đám nhân viên, mà còn cả phòng
chủ tịch Tống Khải Nguyên ở phía đối diện cũng nhìn thấy cảnh ‘ngọt ngào’ này.
Ông ta không tránh khỏi xấu hổ, chuẩn bị đứng dậy chào hỏi cô. Đúng lúc đó thì
cô thư ký đi vào, Tống Khải Nguyên phải hoãn lại.
“Tối nay anh rảnh không? Em muốn
mời anh dùng cơm.” Thừa dịp ấy, Duy Đóa nghiêm túc đưa ra mục đích. Thật ra
chuyện này có thể gọi điện thoại, nhưng cô hi vọng mình bỏ chút thành ý.
“Em mời anh dùng cơm hả? Tốt như
vậy sao? Có phải rất nhớ anh?” Khác với thái độ nghiêm túc của cô, Tống Phỉ
Nhiên hứng chí liếc mắt đưa tình.
Duy Đóa hít sâu, đáp: “Em muốn giới
thiệu một người thân quan trọng cho anh làm quen.” Chẳng biết tối nay khi giới
thiệu có làm Tống Phỉ Nhiên hoảng sợ hay không? Thực ra cô cũng hơi khó thở.
“Là em gái em hả? Được, anh cũng
muốn gặp con bé!” Tống Phỉ Nhiên gật đầu đồng ý.
Bây giờ cô bé không phải là em gái
nữa… Duy Đóa cảm thấy bối rối, nhưng những việc cô đã hứa với Tiểu Lộng, thì
mãi mãi không bao giờ đổi ý. Cô chỉ đành cố gắng giải thích với Tống Phỉ Nhiên,
hi vọng anh ta chấp nhận tương lai của họ sẽ có thêm một đứa con gái.
“Mấy ngày không gặp nhau, anh thật
sự rất nhớ em. Vào văn phòng của anh đi, chúng ta từ từ tâm sự…” Tống Phỉ Nhiên
muốn kéo cô đi.
Thế nhưng cô lại lắc đầu, “Em còn
phải đi làm.” Cô đã nghỉ phép mấy ngày, hôm nay bắt đầu đi làm.
Mặt Tống Phỉ Nhiên hơi xịu xuống,
nhưng chỉ thoáng chốc anh ta đã khôi phục vẻ bình thường. “Ừ, vậy tối nay chúng
ta gặp lại. Vừa khéo anh cũng bận việc.”
“Vâng.”
“Tối nay em phải dành hết thời gian
cho anh đấy!” Trước sau gì anh ta cũng đều tỏ vẻ quyến luyến.
Duy Đóa cố sức nặn một nụ cười tươi
tỉnh: “Vâng.”
Giữa lúc Tống Phỉ Nhiên đang biểu
diễn cảnh Thập bát Tương Tống [1] thì…
“Chị có phải là chị Kiều không?”
Bên cạnh bất thình lình có giọng nói chen ngang.
Duy Đóa ngước lên thấy một người
đàn ông vừa đen vừa gầy như que củi đứng đó.
[1]
Nguyên tác: Thập Bát Tương Tống – Là một đoạn trong vở kinh kịch Lương Sơn Bá –
Chúc Anh Đài, (Đoạn Chúc Anh Đài tạm biệt Lương Sơn Bá về quê nhà. Hai người
đưa tiễn nhau tới mười tám dặm.)
“Tôi tên Lâm Dục Sài, bạn bè thân thiết
đều gọi bằng Que Củi.” Que Củi giơ tay về phía cô.
Duy Đóa cười nhẹ, đồng thời cũng
lịch sự đưa tay ra. Nhưng khi tay cô và anh ta chạm nhau…
“Chị dâu, rất vui được làm quen với
chị.” Que Củi ngoài người nhưng trong không cười.
Chị dâu?
Cả Duy Đóa và Tống Phỉ Nhiên đều
kinh ngạc. Lúc Tống Phỉ Nhiên hớn hở định nhận chức ‘đại ca’, thì…
“Tôi quên nói, Que Củi tôi đời này
chỉ ngưỡng mộ có một người, chỉ nhận một người làm đại ca…” Nụ cười anh ta từ
từ lan tràn, “Anh ấy tên Hình – Tuế – Kiến.”
Cái tên này khiến Duy Đóa run rẩy,
cô lập tức thả tay ra. Vậy chữ chị dâu ý nghĩa là…?
Tống Phỉ Nhiên sa sầm sắc mặt, đôi
mắt nheo lại liên tục. Anh ta luôn biết Que Củi là tên do thám, nhưng chẳng ngờ
anh ta lại ngang nhiên công khai.
“Đại ca đã tuyên bố với các anh em,
mai mốt chị là chị dâu của bọn tôi.” Vì vậy gặp chị dâu, phải nên khách sáo một
tí.
“Lâm Dục Sài, tôi nghĩ anh nên làm
rõ một việc…” Tống Phỉ Nhiên kích động, vì Duy Đóa là bạn gái của anh ta!
Nào ngờ, Que Củi cắt ngang lời anh
ta, “Tổng giám đốc, tôi quên báo với anh, sáng nay đại ca tôi đã gởi ba trăm
sáu mươi ngàn vào tài khoản cá nhân của anh rồi.”
Tống Phỉ Nhiên kinh ngạc, tại sao
Hình Tuế Kiến lại chuyển tiền cho anh ta?
“Tiền vốn là ba trăm ngàn, nửa
tháng tiền lời sáu mươi ngàn. Đại ca chúng tôi trả nợ thay vợ!” Nói xong, Que
Củi mỉm cười. “Chị Kiều, bây giờ chị và tổng giám đốc của chúng tôi không còn
quan hệ gì, chị cứ thảnh thơi ở nhà chăm sóc con cái.”
Đây là hành vi của bọn thổ phỉ!
Sắc mặt Duy Đóa khẽ thay đổi, còn
khuôn mặt tuấn tú của Tống Phỉ Nhiên thì xanh mét.
Bạn gái tổng giám đốc là chị dâu
của Que Củi? Là vợ của kẻ khác? Vì tin sốt dẻo này mà các nhân viên đều vểnh
tai lên nghe ngóng.
Những việc nên làm, anh ta đều làm;
những việc nên nói, anh ta đều nói. Sau khi lưu lại những câu mập mờ cho đám
đông tự do tưởng tượng, Que Củi mỉm cười tự động rút lui.
“Em hãy giải thích cho anh biết,
cuối cùng là chuyện gì đây?” Sắc mặt Tống Phỉ Nhiên chợt hồng chợt trắng, anh
ta giận dữ gằn giọng.
Trước đám đông mà Que Củi hành động
như vậy, quả thực bôi tro trát trấu lên mặt anh ta!
“Em cũng không biết chuyện gì nữa,
hy vọng anh đừng tin lời kẻ khác gièm pha.” Duy Đóa cố sức duy trì bình tĩnh.
Nhất định đây là kế ly gián! Nó
hoang đường đến mức khỏi cần để ý.
“Mấy ngày nay em đi đâu? Có phải em
đã gặp Hình Tuế Kiến? Hai người có khúc mắc gì? Nếu không làm sao người ta dám
gọi em bằng chị dâu, bảo em nên ở nhà lo chăm sóc con cái?!” Tống Phỉ Nhiên cay
cú, anh ta càng nghĩ càng thấy bất hợp lý, càng rối rắm.
“Em chỉ có thể giải thích bấy nhiêu
thôi, tin hay không thì dựa vào phán đoán của anh đi.” Duy Đóa không muốn tiếp
tục, bởi vì cô cảm thấy hết đường chối cãi.
Ngay lúc đó, Tống Khải Nguyên từ
văn phòng đi ra nghe thấy tiếng tranh chấp của bọn họ.
Chương 2
Buổi sáng cô ra về trong tâm trạng
buồn bã.
6h30’ tối, Duy Đóa đúng hẹn đưa
Tiểu Lộng tới nhà hàng đã chọn. Nhưng hai chị em đợi nửa tiếng mà vẫn không
thấy Tống Phỉ Nhiên xuất hiện.
“Anh đã đi chưa?” Cô cầm điện thoại
gọi hỏi.
Cô có thể chờ, nhưng Tiểu Lộng đang
tuổi ăn tuổi lớn, không thể nhịn lâu. Bên kia đầu dây Tống Phỉ Nhiên hoàn toàn
im lặng, như thể không tin cô giữ đúng lời hứa.
“Hai em cứ ăn trước, cho anh thêm
ba mươi phút nữa.” Tống Phỉ Nhiên trả lời.
Duy Đóa đợi đúng bốn mươi phút mới
thấy Tống Phỉ Nhiên vội vàng chạy vào.
“Em yêu, anh xin lỗi, sáng nay anh
bận quá.” Vừa ngồi xuống, Tống Phỉ Nhiên đã nắm tay cô cất lời xin lỗi, “Anh đã
thấu đáo rồi, chúng ta không thể trúng kế chia rẽ của đối phương.”
Anh ta thông cảm là tốt rồi, Duy
Đóa rất vui mừng.
“Chúng ta cưới nhau đi em! Bây giờ
anh định đi tìm chỗ đãi tiệc, chúng ta tranh thủ làm lễ cưới để khỏi bị người
ta gièm pha.” Tống Phỉ Nhiên tỏ vẻ yêu thương.
Khi Duy Đóa định mỉm cười gật đầu,
thì bất ngờ hít được mùi sữa tắm hương trầm nhè nhẹ, hương thơm ấy còn pha lẫn
mùi nước hoa.
Thời thiếu nữ chưa gặp chuyện bất
hạnh, lúc nhàn rỗi cô thích nghiên cứu nước hoa. Nước hoa cũng như phấn nền,
mỗi người thích hợp một số loại riêng. Bây giờ phảng phất quanh mũi cô là mùi
nước hoa Tender Poison của Dior, mùi thơm kéo dài rất lâu, làm người ta có cảm
giác bí ẩn và quyến rũ. Chỉ mấy mươi giây thôi mà đầu óc Duy Đóa trống trơn.
“Đóa Đóa, còn không mau giới thiệu
cô bạn nhỏ này với anh?” Tống Phỉ Nhiên dịu dàng nhắc nhở.
Từ lúc anh ta ngồi xuống, cô bạn
nhỏ ở phía đối diện luôn đưa mắt quan sát. Ánh mắt sắc bén của cô bé làm anh ta
mất tự nhiên.
Duy Đóa hồi phục tinh thần, “Đây là
Tống Phỉ Nhiên, bạn trai của mẹ.” Duy Đóa giới thiệu anh ta cho Tiểu Lộng
trước, rồi nói tiếp: “Còn đây là Tiểu Lộng… con gái của em…”
Con gái? Con gái!
Tống Phỉ Nhiên nhanh như cắt chuyển
mắt về phía cô với vẻ mặt đầy khiếp sợ.
“Chào chú, cháu tên Kiều Duy Lộng,
năm nay mười hai tuổi.” Tiểu Lộng cất giọng trong trẻo tự giới thiệu.
Lúc Tống Phỉ Nhiên định mở miệng,
thì Duy Đóa kịp thời đè mu bàn tay anh ta lại.
“Tiểu Lộng, mẹ muốn ăn hoa quả, con
tới quầy chọn giúp mẹ một ít được không?” Cô ôn tồn yêu cầu.
Tiểu Lộng biết mẹ cố tình ‘đuổi
khéo’, bé đành ngoan ngoãn gật đầu.
Chờ Tiểu Lộng đi xa, Duy Đóa mới
nói: “Tiểu Lộng là đứa con em nhận nuôi, nếu chúng ta lấy nhau thì em hi vọng
có thể đưa con bé nhập hộ khẩu vào gia đình mới của chúng ta.” Từng câu từng
chữ của cô đều rất bình tĩnh, buộc mình quên đi mùi hương kì lạ kia.
“Cô bé không phải em gái của em à?
Sao lại thành con nuôi? Em nhận nuôi hay gia đình em nhận nuôi?” Tống Phỉ Nhiên
khó tin.
Hồi đó Kiều gia ngập trong nợ nần,
anh ta không tin ông bà Kiều lại tốt bụng đến vậy. Còn lúc ấy Duy Đóa mới mười
bốn tuổi, sao lại nhận con nuôi? Nói thế nào cũng không thấu tình đạt lý!
“Hôm nay em nói với anh việc này,
mong rằng nó sẽ trở thành bí mật vĩnh viễn giữa hai chúng ta. Xin anh hãy hứa
cả đời đừng nhắc tới trước mặt Tiểu Lộng.” Về vấn đề này cô nhất định phải
thông báo rõ.
“Được, anh thề! Em nói đi!” Tống
Phỉ Nhiên vừa thề, vừa thúc giục.
“Là em nhận nuôi.” Duy Đóa nhẹ nhàng
kể, “Năm em mười bốn tuổi, em từng bỏ nhà trốn đi… lúc ấy xảy ra chút việc nên
em phải vào một phòng khám tư… Tại đây em gặp một cô gái trẻ, bọn em xấp xỉ
tuổi nhau. Đêm đó bọn em vì đồng cảnh ngộ mà tâm sự rất nhiều… Sau khi cô ấy
sinh Tiểu Lộng xong… thì biến mất…”
“Em hiểu cảm xúc của cô ấy, một đứa
trẻ sinh con rồi phải đem nó giấu ở chỗ nào?” Có nhiều chuyện cô không thể kể
tỉ mỉ mà chỉ muốn lướt qua. “Lúc đó Tiểu Lộng khóc lóc vì đói, nhưng chẳng ai
sẵn lòng giúp đỡ… do việc này không phải một ngày một bữa, [1] mọi người lại sợ
rước phiền phức… Các y tá phòng khám bảo em giúp, vừa đúng lúc em có thể…” Còn
một số tình tiết, cô không tiện nói hết.
[1]
Nguyên tác: Trường bần nan cố, ý chỉ người bần cùng thì khó có thể cứu trợ và
chăm sóc lâu dài được. Mình ‘múa’ cho nó dễ hiểu nhen và giảm bớt hán việt
nhen. (*_*)
“Tóm lại, em và Tiểu Lộng không có
quan hệ máu mủ nhưng cảm giác vô cùng khắng khít.”
“Tới đầy tháng, em định đưa Tiểu
Lộng đi. Tuy nhiên, mỗi lần để các gia đình đến gặp Tiểu Lộng, khi họ nhìn con
bé như dòm ngó một món hàng khiến em không nỡ…” Vì vậy cô cắn răng, tiêu hết
tiền thì ra ngoài đi làm, dù cực nhọc cũng muốn mang theo đứa trẻ có duyên với
mình.
“Có phải em ngốc lắm không? Hồi đó
em mới mười bốn tuổi, còn ảo tưởng vô lý về cuộc đời. Bây giờ đổi lại hai mươi
bảy tuổi, có lẽ em đã hết can đảm như xưa.” Nói xong, cô quay mặt qua.
Dẫu không chờ đợi một vòng tay ấm
áp, nhưng cô cũng hi vọng nhận được một ánh mắt cảm thông. Thế mà từ đầu tới
cuối, ánh mắt của Tống Phỉ Nhiên nhìn cô đều tràn ngập hoài nghi.
“Em đang nói dối!” Tống Phỉ Nhiên
thẳng thừng vạch trần.
Cô kinh ngạc.
Cô kể chuyện da diết đến thế mà
Tống Phỉ Nhiên lại chẳng có chút cảm động! Anh ta dời tầm mắt về quầy đặt thức
ăn, nơi Tiểu Lộng đang gắp những miếng trái cây… Còn nhỏ như vậy mà mỗi hành
động đều toát vẻ lịch sự tao nhã.
“Phong thái của con bé rất giống
em!” Tống Phỉ Nhiên đưa ra bằng chứng.
“Từ nhỏ Tiểu Lộng đều do một tay em
nuôi dưỡng, phong phạm của nó giống em cũng chẳng có gì lạ.” Duy Đóa hít sâu,
cố ép mình phải nhẫn nại, dù rằng phải đối mặt với sự thiếu tin tưởng của anh
ta.
Nhưng Tống Phỉ Nhiên vờ như không
nghe, “Đóa Đóa, em hãy nói thật với anh, ba của Tiểu Lộng là ai?”
“Em không biết ba của Tiểu Lộng là
ai…” Ánh mắt Duy Đóa khẽ liếc về quầy đặt thức ăn, xác định Tiểu Lộng sẽ không
nghe thấy.
Nghe đáp án này khiến Tống Phỉ
Nhiên tức đỏ mặt, “Em nói dối, Tiểu Lộng là con gái của Hình Tuế Kiến!” Anh ta
khăng khăng nói.
Duy Đóa giật nẩy mình.
“Hãy nhìn kĩ đi, cái đầu của Tiểu
Lộng rất to, hàng chân mày rậm đen giống hệt Hình Tuế Kiến. Huyết thống quả
thực rất đáng sợ, nó sẽ miêu tả một cách chính xác khiến em hết đường chối
cãi!” Tống Phỉ Nhiên cay cú.
“Anh nói bậy bạ gì đó?” Duy Đóa
cũng bắt đầu tức giận.
Trên đời này thiếu gì người mắt to
mày rậm giống nhau! Chuyện này chỉ là sự trùng hợp!
“Đơn giản vì em mắc hội chứng
Stockholm [2] , sau khi em bị Hình Tuế Kiến cưỡng hiếp thì nảy sinh cảm tình
với anh ta. Thậm chí còn sinh con cho anh ta nữa!” Tống Phỉ Nhiên ác độc nói.
[2]
Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, trong đó người
bắt cóc chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến với chính kẻ bắt
cóc mình. (theo Wikipedia.com)
Duy Đóa trợn tròn mắt, cô không thể
tin mình đang nghe thấy gì. Trong cảm nhận của anh ta, cô là người con gái hèn
hạ như vậy sao?
“Kiều Duy Đóa, tôi thà tin thế gian
này có ma quỷ, cũng không tin những lời trong miệng cô!” Anh ta căm giận quát.
Duy Đóa nhìn chằm chằm anh ta, trái
tim dần dần giá lạnh.
“Anh muốn nghĩ ra sao thì cứ cho là
vậy đi!” Cô dựa lưng vào ghế, không thèm giải thích nữa.
Cố gắng giải thích với những người
không tin mình, chính là tự chà đạp lên tự trọng của bản thân.
Thái độ của cô làm đáy mắt Tống Phỉ
Nhiên nổi rõ sự hiểm ác.