Mộ Phần Trái Tim - Ngoại truyện 3 (Hết)
Ngoại truyện 3: Ván cờ tình yêu
Cưới là cô chủ động, trong buổi tối
đó, vì bỗng muốn làm mẹ, khát vọng rất mãnh liệt, rất mãnh liệt.
“Vì sao không thể?” Cô buông ly
rượu, đột nhiên cười đến quyến rũ.
Cô bây giờ, đã bắt đầu học để làm
một phụ nữ độc lập, vì đàn ông đã mang lại thay đổi này cho cô, không rõ, nhưng
không quen được.
Thỉnh thoảng cô lại thường nghĩ
lại, họ thật sự chỉ là bạn thôi ư? Đặc biệt gần đây, vấn đều này thường ở trong
lòng cô. Thân thể không thoải mái, luôn là anh ở bên chăm sóc cô. Khi gặp khó
khăn trong công việc, luôn là anh phân tích đúng sai cho cô. Anh ngày càng quan
trọng trong cuộc sống của cô, nhưng anh lại chỉ giữ đúng mực bạn bè, đơn giản là,
cô vẫn không nghĩ thông.
Trong năm năm này, má Triệu gây bao
áp lực cho anh, trong lòng cô hiểu rõ, nhưng anh thủy chung không từ bỏ chờ
đợi, không mỏi mệt để tìm một tình cảm khác. Tình cảm của anh rất thủy chung,
rất cố chấp, đến mức má Triệu muốn chết đi, cố chấp đến mức làm trái tim cô
cũng dao động, không chỉ tự hỏi mình một lần, vì sao không dứt khoát giơ tay
đầu hàng?
“Nói thật, vài năm không có phụ nữ,
có thể dễ dàng xúc động không nhỉ?” Dưới tác dụng của cồn, cô chuẩn bị kế hoạch
quyến rũ.
Bởi vì, cô vừa ra một quyết định
trọng đại, trước khi biến thành một sản phụ cao tuổi, nhất định phải nhanh
chóng sinh con.
Triệu Sĩ Thành ngây ngẩn, yên lặng
nhìn cô, lại cúi đầu nhìn bàn chân gợi cảm dẫm lên người anh.
“Nếu là con anh, em cảm thấy không
tồi, giáo dục chắc chắn sẽ thoải mái, gen của anh tốt lắm đó.” Cô cười cười.
Đằng sau vẻ nghiêm trang của cô,
tận xương, thật ra cũng rất trẻ con, ví dụ như thỉnh thoảng cô lại thích bắt
nạt người. Bàn chân không an phận của cô cọ cọ trên đùi anh, gần như muốn di
chuyển đến tâm chân của anh, đũng quần anh nhô lên, dục vọng gần như không giấu
được.
“Nói thật, muốn tấn công không?
Thật ra, thỉnh thoảng, em cũng cần.” Cô lại bỏ thêm một mồi lửa, cho vị thuốc
mạnh nhất.
Cô đã ám chỉ như vậy, nếu anh còn
không hiểu, căn bản chẳng phải đàn ông. Cô quan sát thật lâu, cô rất có lực hấp
dẫn với người đàn ông này. Cô biết mấy năm nay, tình huống thế này chẳng phải
chỉ có một lần, thỉnh thoảng khi cô vừa tắm xong đi ra, cả người anh lại thắt
chặt, nhưng mà anh chỉ biết lúng túng che giấu, chưa bao giờ có ý định làm gì
cô, đàn ông như thế đúng là thành thật đến đáng yêu.
“Quá muộn rồi, anh đi đây!” Nhưng
mà, chờ một lát, anh lại đứng dậy.
Cứ thế thôi ư? Nhìn bóng anh xoay
người bước đi, Dư Vấn ngẩn ngơ rồi, trong nháy mắt lại rối lòng.
Vừa rồi cô bắt nạt người quá đáng
à? Khiến anh tức giận ư? Nguy rồi, người như anh tức giận chẳng bao giờ kêu gào
cả, chỉ là, sẽ chẳng để ý cô mấy ngày thôi. Có một lần, vì cô thực hiện một đơn
hàng, phải đến câu lạc bộ đêm tiếp khách, bởi vì khách uống quá nhiều, cô vội
gọi anh đến cứu. Tuy biết cô bảo vệ mình rất tốt, nhưng anh vẫn tức giận, giận
cô đến chừng một tuần, nếu cô không bận việc, anh cũng chẳng hẹn cô ra ngoài.
Từ sau lần đó, khi nói chuyện cô
cũng cẩn thận hơn. Bây giờ, cô không muốn dẫm lên vết xe đổ nữa. Tay nắm cửa bị
anh cầm, vặn xuống, kéo ra.
Dưới tình hình cấp bách, cô vội
hỏi, “Thành, muốn kết hôn không?”
Anh đang chuẩn bị bước đi, dừng
lại, không, trên thực tế, là ngây dại.
“Thứ sáu ngày mai là ngày làm cuối
cùng trong tuần của cục dân chính, nếu anh không sợ tiêu thêm mấy đồng, chúng
ta đi đăng ký đi.” Cô ra vẻ thoải mái nói.
Anh vẫn ngây ngẩn không thể quay
đầu, anh sợ vừa quay đầu lại, phát hiện chỉ là cô nói đùa anh.
“Đương nhiên, nếu anh không muốn,
nói chúc ngủ ngon với em xong, là có thể đi rồi.” Tự tin rõ ràng nhưng mà giờ
phút này lại có chút không chắc chắn.
Anh đóng cửa, xoay người lại. Cô
mỉm cười với anh, cho anh biết, mình nghiêm túc không say rượu.
“Nếu đã quyết định muốn kết hôn,
cho nên đêm nay muốn hay ở lại không?” Gương mặt cô tràn ngập nụ cười.
Bởi một động tác đơn giản của anh
đã làm cô biết đáp án.
“Trong lòng em có anh?” Anh thận
trọng hỏi.
Nếu chỉ là tạm chấp nhận, anh
nguyện ý đợi thêm năm năm khác nữa.
“Một chút.” Cô nở nụ cười, lại muốn
bắt nạt anh, hai ngón tay làm ra một khoảng cách chỉ có một cm.
Anh nhíu mày.
“Nếu kết hôn, chắc chắn em sẽ lại
thêm một chút.” Nụ cười của cô càng sâu, khoảng cách hai ngón tay, biến thành
hai cm.
Kết hôn, có nghĩa trái tim cô đã mở
ra vì anh, lấy nhau rồi, cô sẽ không giữ lại tất cả tình cảm nữa, an ổn giao
cho anh cất giữ. Trong năm năm này, ít nhiều gì anh đã từ từ gõ cửa lòng cô, ít
nhất, làm cô bắt đầu nguyện ý nếm thử một phần tình cảm mới.
Mày anh càng nhăn sâu lại.
“Nếu chúng ta có con, em sẽ lại
thêm một chút.” Khoảng cách giữa hai ngón tay cô đã thành 3 cm.
Anh vẫn ngẩn ra.
“Quên đi quên đi, em ngoan ngoãn
làm một sản phụ cao tuổi là được rồi.” Cô sầm mặt, ngồi trở lại sô pha.
Theo tích cách, thủ đoạn cô quyến
rũ đàn ông cũng chỉ có một ít như thế.
“Thật sự quyết định kết hôn ư?”
Cuối cùng anh cũng mở miệng, không chắc hỏi.
“Nhìn em giống nói đùa lắm à?” Cô
trợn mắt, lòng mơ hồ hỏi.
Nhưng mà, lông mày anh lại giãn ra.
“Thật sự muốn anh ở lại?” Họ từng
này tuổi rồi, ở lại sẽ xảy ra chuyện gì, ai cũng đều biết.
“Quyết định trước khi kết hôn, em
phải kiểm “hàng” trước, để tránh hàng chất lượng thấp, khiến em ôm hận nghìn
thu?” Đêm nay, cô bắt nạt anh, bắt nạt đến nghiện.
Những lời này, thật độc!
Vừa dứt lời, anh đã dang tay ôm
chặt cô, cô chỉ cảm thấy môi rất ấm áp, cắn mút mà hôn sâu, cô hoảng hốt đến
quên cả thở. Bị hôn nhiệt tình như thế, hôn đến choáng váng, vì thở gấp, ánh
mắt đầy sương mù của cô nhìn anh.
“Anh sẽ để kiểm hàng hài lòng!”
Không cho cô cơ hội đổi ý, chẳng
kịp thét lên, cô đã bị anh đẩy xuống giường. Giường mềm mại chìm thật sâu, bóng
hình cao lớn của anh che lên thân hình lung linh của cô, một giây cũng không
lãng phí, quần áo của cô bị cởi ra, ngay sau đó, hôn nồng nhiệt, quấn quýt, áp
lực dục vọng đàn ông trút xuống toàn bộ, anh tối nay tuyệt đối sẽ để cô cảm
nhận được người thành thật không dễ bắt nạt, sau khi bị bắt nạt rồi mảnh giáp
lý trí sẽ rơi xuống...
Thể chất của Dư Vấn rất dễ có thai,
đứa con trong bụng chỉ là do đêm kích tình hôm đó của cô và Triệu Sĩ Thành. Dựa
vào đứa trẻ kia, gần như chẳng khó khăn gì, cô bước vào cửa nhà họ Triệu. Nhưng
cô hiểu được, muốn được lòng mẹ chồng, cô phải tốn thêm công sức, dù sao lúc
trước là chính cô tự phá hủy hình tượng của mình.
May mà, Triệu Sĩ Thành rất bảo vệ
cô, mà lúc trước anh quyết tâm chỉ muốn một mình cô quá kiên định, bây giờ khi
mây tan có thể thấy trăng sáng, kết quả đã quá rõ ràng, mà dù má Triệu có ngàn
lần không vui, đến mức nào đó, chẳng thể phản đối nữa, chỉ có thể nhận. Nhưng,
muốn giữ được trái tim mẹ chồng, chẳng phải thỉnh thoảng đưa vài món quà là
được, đối với Dư Vấn mà nói, đó là vấn đề đau đầu, Chỉ là cô không sợ, cô quyết
tâm phải làm tốt, không dựa vào chồng làm anh rơi vào thế khó xử. Dù mẹ chồng
ngầm cho cô nhìn bao nhiêu sắc mặt, cô vẫn tôn trọng bà, quan tâm bà, tuyệt không
dùng cách thổi gió bên tai chồng, phá hỏng quan hệ mẹ con của họ.
Sau nhiều chuyện xảy ra, má Triệu
cũng dần thay đổi, từ từ dịu thái độ, dù sao, cô cũng có mang, cái thai trong
bụng cô có thể là đứa cháu vàng bà chờ đã lâu rồi. Cho nên, miệng thì nói độc,
nhưng nghe nói sức khỏe cô không tốt phải ở nhà an thai, gần như ngày nào má
Triệu cũng chủ động đến nhà cô nấu cơm.
“Mẹ, anh và chị dâu đi du lịch rồi
ạ?” Cho dù má Triệu không thích nói chuyện với cô, cô vẫn luôn chủ động tìm đề
tài.
“Đúng vậy, Nữu Nữu đã tròn ba tuổi
rồi, được đến nhà trẻ, vợ chồng son bọn chúng cũng có thể thoải mái hơn.” Con
dâu cả là do Dư Vấn giới thiệu, là một cô giáo, theo đạo thiên chúa, thân phận
nghề nghiệp, chưa từng có bạn trai, phẩm hạnh đoan trang không có tỳ nết nào,
khiến cho má Triệu chẳng thể hài lòng hơn.
Sau khi kết hôn, hai vợ chồng không
quá ngọt ngào, nhưng mà nam chủ ngoại, nữ chủ nội, cuộc sống khá hài hòa.
“Cho nên mẹ nói rồi, sinh con nhất
định phải còn trẻ, người trẻ tuổi các con yêu qua yêu lại, người già chúng ta
bị tra tấn lực bất tòng tâm rồi!” Má Triệu canh cánh trong lòng chuyện cô bỏ
quên con bà đến vài năm.
Dư Vấn bị phê bình không lên tiếng.
Má Triệu đun thức ăn, mở gas, chuẩn
bị làm nóng nồi, cô cười giúp đỡ, chỉ là cô vừa mới đưa tay chạm vào chén trong
tủ định đi rửa.
“Zời ạ, con đừng làm lộn xộn nữa!”
Má Triệu quát to một tiếng cản lại, “Con đừng cử động, không được nhúc nhích,
an tâm mà nằm, để đó cho mẹ!” Con trai lo cho Tống Dư Vấn, từ khi biết con dâu
mang thai rồi, chẳng những cô không được đến công ty, hơn nữa trong nhà đều có
người thay phiên trông cô, chỉ sợ cô bỗng ngất xỉu. Dưới không khí này, tự
nhiên làm người già lo lắng, coi con dâu như lão Phật gia mà hầu hạ.
“Mẹ, anh Thành quá lo lắng rồi,
không cho con làm gì cả, thật ra sức khỏe con tốt mà, mẹ đừng bắt chước anh
ấy.” Cô mỉm cười nói.
“Con trai mẹ rất giống ba nó, có
chút sĩ diện đàn ông, nếu nó đã quyết sẽ rất khó thay đổi, con cần phải khoan
dung đấy!” Nếu kết hôn, mấy năm cũng không vội, má Triệu hi vọng hai người bao
dung và hòa thuận, dù sao năm tháng tương lai còn rất dài.
“Mẹ, con biết.” Cho nên, Triệu Sĩ
Thành không cho cô đến công ty, cô nghe lời anh ở nhà an thai.
Cô biết, trong hôn nhân, chắc chắn
có nhiều xích mích, chỉ cần hai người có thể đồng tâm, mâu thuẫn gì cũng sẽ không
bị mở rộng.
“Sĩ Thành nói, chờ con sinh con
rồi, chỉ cần con thích, nó sẽ đồng ý cho con ra ngoài làm việc, cho nên con cố
nhịn, an tâm sinh con nhé!” Con dâu là tuýp người mạnh mẽ, má Triệu chỉ sợ cô
bị gò bó, cảm thấy tủi thân, “Về sau các con mời thêm giúp việc, dù con có đi
làm, mẹ sẽ đến giám sát!” Má Triệu cẩn thận không thừa, chuyện này có thể để
cho ba anh em họ quyết định về sau không làm phiền cô mang thai nữa, khiến cho
má Triệu rảnh rỗi, tự nhiên ít nhiều có chút mất mát.
“Về sau con sẽ tự chăm sóc con, mẹ
hay đến chơi với cháu là được rồi.” Cô dịu dàng nói.
Công ty của cô đã tuyển một quản lý
rất giỏi, bởi vì cô không muốn mời bảo mẫu, sinh con rồi cô sẽ dùng rất cả sức
lực vào nuôi dạy đứa trẻ.
“Con sẽ nuôi con ư?” Má Triệu rất
kinh ngạc.
“Vâng.”
Cô lại làm mẹ chồng thay đổi cái
nhìn một lần nữa.
Cửa có tiếng mở khóa, chồng cô đã
về nhà.
“Hôm nay sớm vậy?” Cô nghi ngờ.
“Buổi chiều không phải đi khám thai
à?” Triệu Sĩ Thành đáp.
Từ khi cô mang thai đến giờ, dù có
bận việc nhưng mỗi lần cô khám thai, anh đều tự có mặt, sau đó hỏi cẩn thận nhớ
kỹ từng lời dặn của bác sĩ.
“À, ừ nhỉ!” Cô vỗ trán, từ khi có
thai, trí nhớ của cô ngày càng kém, nhưng đáng được ăn mừng là cô thỉnh thoảng
bị mộng du, sau khi có thai lại chẳng chữa mà khỏi.
Cô vội vàng trở về phòng, đi thay
quần áo.
“Vấn Vấn, từ từ thôi, anh sẽ chờ
em.” Anh dọn bệnh án, dặn dò từ phía sau.
Cô xoay người lại, nở nụ cười,
“Vâng.” Cô biết, anh sẽ vẫn chờ cô, cho phép cô bước từng bước một.
Khi hai người ra ngoài, cô ngồi
xuống, anh cũng ngồi, từ từ giúp cô đi giày. Từ khi mang thai về sau, mỗi một
lần ra ngoài, đều là anh giúp cô đi giày, nhìn gương mặt nghiêng nghiêm túc của
anh, khóe môi Dư Vấn từ từ nhếch lên.
Hạnh phúc có rất nhiều loại. Cô
không cần tình yêu nồng nhiệt, chỉ cần khi tâm lý không ổn định, bên cạnh có
một người đàn ông như thế, anh sẽ nói cho cô, từ từ thôi, anh sẽ chờ cô. Khi
thân thể không khỏe, anh sẽ nguyện ý cúi người, cột chắc giầy cho cô, cuộc sống
bình thản giản đơn, cũng có thể mang lại cho người ta một loại hạnh phúc.
Năm 2004, Dư Vấn thuận lợi sinh một
bé trai kháu khỉnh nặng hai cân tám.
Ngày cô sinh con, Hạ Nghị mặt dầy
xuất hiện, khi bế con khỏi phòng sinh, anh đã chụp được bức ảnh đầu tiên của
con.
“Ha ha, tôi muốn đốt cho Thụy Thụy,
để con bé biết mình có em trai!” Anh lại gầy hơn, nhưng tinh thần cũng không tệ
lắm.
Vừa nói hết, Hạ Nghị mới phát giác
không ổn bèn dừng một chút, chần chờ nhìn về phía Triệu Sĩ Thành, “Anh... Sẽ
không phản đối chứ?...” Đốt ảnh của trẻ sơ sinh, nghe nói là chuyện rất xấu.
“Không sao, Dư Vấn cũng đã dặn
rồi.” Triệu Sĩ Thành không phản đối, cười nói, “Nhưng tốt xấu gì cũng chờ nó
tắm rửa xong, đừng để dáng vẻ đầm đìa máu dọa Thụy Thụy.”
...
Sinh con rồi, số lần Hạ Nghị đến
làm phiền Dư Vấn đã bắt đầu dần giảm bớt. Hai người rất ít liên lạc. Dư Vấn rất
lo lắng cho con, thậm chí thỉnh thoảng vì bảo vệ con quá độ, cho nên cô lại cãi
nhau với Triệu Sĩ Thành, nhưng may mà đôi khi không phải cô lui bước, anh đã
thỏa hiệp trước.
“Dương Dương, sao con lại trốn chỗ
này?” Tìm một vòng mới phát hiện con lại ngồi trong nhà kho, mắt không rời nhìn
một điểm.
“Nữu Nữu thật ồn ào mà.” Con trai
oán giận.
Hôm nay cả nhà anh cả và mẹ chồng
đều đến làm khách. Nữu Nữu năm tuổi thích náo nhiệt, nhưng đứa con mới hai tuổi
của cô lại thiên về yên lặng, rất sợ ầm ĩ.
“Con nhìn gì thế?” Dư Vấn cũng ngồi
xuống, hỏi.
“Mẹ, vì sao máy hút bụi có thể hút
sạch bụi chứ?” Con trai hỏi rất nghiêm túc.
Dư Vấn đau đầu. Con trai vừa vào
nhà trẻ không thích nói chuyện, nhưng lại đặc biệt thích hỏi vấn đề, hơn nữa
vấn đề hỏi đến, luôn rất “thâm sâu”, ví dụ như vì sao tv có thể phát sáng có
thể phát ra âm thanh.
“Mẹ đi đọc sách, sẽ nói lại cho
Dương Dương nhé. Nhưng mà Dương Dương làm sai chuyện gì, Dương Dương biết
không?” Cô dịu dàng hỏi.
“Không được trốn, phải chơi với Nữu
Nữu.” Tuy con trai không cam lòng, nhưng vẫn đưa tay cho cô
“Dư Vấn, em có điện thoại kìa.” Chị
dâu tìm được họ.
“Vâng.” Cô đến phòng khách, bắt
máy, “Ai đấy?”
“Anh ấy ở đâu? Cô nói cho tôi biết,
anh ấy đang ở đâu đi?” Một giọng nói rất kích động.
“Cô à, có phải cô gọi nhầm số
không?” Dư Vấn nghi ngờ.
“Anh Nghị, anh Nghị ấy ở đâu?”
Tên này làm cho cô sửng sốt, “Đỗ
Hiểu Văn?” Cô ta sao lại có số điện thoại? Còn nữa, tìm Hạ Nghị sao lại gọi cho
cô? Có phải điên rồi không?
“Xin cô nói cho tôi biết, anh ấy ở
đâu?... tất cả bệnh viện Ôn Thành tôi đã tìm hết, nhưng đều không tìm thấy anh
ấy… Xin cô nói cho tôi biết, anh ấy ở đâu... Ngày cuối cùng của anh ấy, nhất
định tôi phải ở bên...” Tiếng khóc nghẹn ngào bất lực như thế.
Dư Vấn cúp máy rồi nghi ngờ. Cô gọi
cho Hạ Nghị, di động lại tắt máy. Sau đó, gọi đến “Vấn Nghị”.
“Ông chủ...” Ấp a ấp úng, cuối
cùng, đối phương định nói lại dừng, tóm lại vẫn chẳng chịu nói.
Dư Vấn cảm thấy bất thường, cô lại
nhìn thời gian, mấy quý này, Hạ Nghị đều trực tiếp chuyển tiền lời vào ngân
hàng cho cô, không gọi cô đến công ty nữa. Một dự cảm xấu dâng lên.
“A Lôi, anh nói cho tôi biết, Hạ
Nghị đi đâu?”
“Cô đừng hỏi... Bây giờ người anh
ấy không mong muốn gặp nhất, chính là cô và…” A Lôi cũng ấp a ấp úng.
“Thế nào, thì ra từ khi nào tôi đã
trở thành vợ cũ đáng sợ chứ?” Dư Vấn cười lạnh lùng.
“Ầy, cô đừng hiểu lầm, anh ấy là...
Không muốn để cô nhìn thấy dáng vẻ của mình bây giờ...”
Càng nghe, cô càng lạnh. Cô là cao
thủ đàm phán, A Lôi chẳng phải đối thủ của cô.
“Trong hai năm này, anh ấy gần như
đều ở Thượng Hải, làm rất nhiều phẫu thuật... cách có thể thử đều thử hết, rất
vất vả... Thật sự là không chống đỡ nổi nữa...”
Cúp máy, cả người cô mờ mịt.
Dương Dương bị Nữu Nữu ép đến trốn
vào nhà kho, tiếp tục nghiên cứu máy hút bụi, cô cũng không ngăn cản nữa.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Triệu Sĩ
Thành về nhà, chỉ thấy cảnh này.
“Thành, em muốn đến Thượng Hải.”
Vừa nói ra khỏi miệng, thân thể đã run rẩy kịch liệt, cô cầm lấy cánh tay
chồng, gần như vô lực.
Vừa nói xong, cô liền phát hiện
mình nói sai, Dương Dương cần cô chăm sóc, thân phận của Hạ Nghị chỉ là chồng
trước của cô.
“Em đừng khóc, chúng ta về phòng
nhé, nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì.”
Dọc theo đường đi, chân cô như nhũn
ra, Triệu Sĩ Thành đỡ cô, mới làm cho cô có thể đứng vững.
Trở lại phòng, cô nói chuyện vừa
nghe được cho anh. Nghe xong, Triệu Sĩ Thành im lặng vài phút, sau đó anh đứng
dậy:
“Anh giúp em thu dọn hành lý.”
“Dương Dương giao cho anh. Em đi
đi, không đi cùng anh ấy đoạn đường cuối, cả đời em sẽ bất an.” Chôn cảm xúc
phức tạp bốc lên trong tim, những thứ khác anh không nói nhiều, bởi lẽ, dáng vẻ
cô lúc này, cũng như khi vừa biết trong người Hạ Nghị có u, mờ mịt, bất lực.
“Xin lỗi, còn nữa, cám ơn anh...”
Cô chôn mặt vào đầu gối.
Cô thật lòng muốn làm một người vợ
tốt, không muốn làm anh buồn, nhưng lúc này lại thật áy náy.
“Dư Vấn, con làm sao vậy?” Nhận
thấy được khác thường, má Triệu gõ cửa hỏi.
Vừa rồi rơi nước mắt trong phòng
khách, má Triệu cũng thấy, tưởng con trai chọc con dâu khóc. Trong hai năm này,
má Triệu rất tốt, luôn bảo vệ cô.
“Cô ấy có người thân bị bệnh nặng ở
Thượng Hải, Dư Vấn muốn đi thăm anh ấy, sẽ đi mất vài ngày.” Triệu Sĩ Thành
giải thích như thế với mẹ.
...
Cô ở bệnh viện Thượng Hải, gặp ba
Hạ trước.
“Tình hình của nó thật tệ... khi
lên cơn đau, không thể không tiêm một lượng lớn thuốc giảm đau, phần lớn thời
gian đều ngủ trong rối loạn..”
“Nó viết di chúc, để lại Vấn Nghị
cho con, nó hy vọng “Vấn Nghị” và “Niệm Thụy” có thể thành một công ty... Không
tách hai công ty ra, là nguyện vọng cuối cùng của nó...”
“Bác sĩ nói, nhiều nhất chỉ là sống
thêm được hai tháng nữa...”
Cô thong thả bước vào phòng bệnh,
Hạ Nghị đang đưa lưng về phía cửa phòng, nằm trên giường, thân thể khẽ phát
run, hình như ngủ không yên.
Cô đến gần từng bước một.
“Hạ phu nhân... Đau quá...” Ở trên
giường bệnh, bóng người mê hồn trằn trọc kia, gầy đến mất hình dáng.
Tay cô hơi lạnh, nhẹ nhàng đặt lên
đầu vai anh.
“Không đau nữa đâu, anh Nghị, em
đến rồi đây.” Cô đột nhiên rơi lệ.
Bởi vì, trái tim như bị dao cắt.
Nước mắt rơi lã chã, nhỏ xuống mặt anh, giống như mưa rơi lác đác.
Anh bị nước mắt làm tỉnh, từ từ
xoay người lại, hỏi thật chậm thật chậm: “Em đã đến rồi ư? Hạ phu nhân...” Ánh
mắt anh mơ hồ, như là còn đang trong mộng.
“Vâng, em đến rồi.” Cô cầm thật
chặt bàn tay gầy thấy rõ được đốt xương của anh.
{Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách}
Thực hiện bởi
Nhóm Biên Tập Viên Gác Sách
Mai - Kaitoukiddo1412 - Tiểu Bảo Bình
(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)