Mộ Phần Trái Tim (Tập 4) - Chương 09 - 10
Chương 9
Khi đến quầy gọi đồ ăn, di động Hạ
Nghị vang lên.
“Alo, ai đấy?” Anh còn chẳng kịp
nhìn số gọi đến, vừa kẹp điện thoại ở vai vừa xếp hàng tính tiền.
“Anh Nghị...” Đối phương nghẹn
ngào, hình như đang cố nén không khóc.
Nghe thấy giọng nói mềm mại quen
thuộc kia, cả người Hạ Nghị đông lại.
“Hiểu Văn, có chuyện gì thế?” Anh
che điện thoại, xoay lưng, chột dạ hỏi.
“Dư Vấn có nói cho anh không, em đã
gọi cho anh?” Cho dù ở chợ đêm náo nhiệt ầm ĩ, ngữ điệu u oán của cô nghe vẫn
vô cùng thê lương.
Hạ Nghị khá bất ngờ, cũng có cảm
giác da đầu run lên.
“Cô ấy nhắc có người gọi cho anh,
anh cũng không để ý.” Anh khách khí hỏi, “Tìm anh có việc không?” Cho dù giọng
điệu bình tĩnh, trái tim anh vẫn bất ổn.
Cuộc sống của anh bây giờ loạn lên
như tơ vò, việc có thể làm duy nhất chỉ có lừa gạt.
“Anh Nghị, chừng nào thì anh đến
thăm em?” Cô thê thương cầu xin, “Đến giúp em được không? Em rất cần anh!”
Hạ Nghị thở dài. Cô nói chuyện đừng
có khóc được không? Nó khiến anh cảm thấy như mình bị lên án là súc sinh ấy.
“Hiểu Văn, nếu em nhất định phải
sinh đứa trẻ kia ra, anh không dám ngăn cản em, nhưng ngoài việc giúp về tiền
bạc, chúng ta chẳng thể nào dây dưa nữa.” Nói anh tàn nhẫn cũng được, ích kỷ
cũng thế, Thụy Thụy đã chết, anh thật sự không thể đối mặt với cô và đứa bé
kia.
“...” Lời vô tình của anh chỉ đổi
lấy tiếng khóc tuyệt vọng.
Anh lẳng lặng cúp máy, tâm tình vô
cùng nặng nề. Lau mặt, cố gắng mỉm cười, Hạ Nghị cất bước vào trong quán.
“Vấn Vấn, quay đầu lại, em làm
nhiều nữa cũng không thay đổi được chuyện đã xảy ra, chỉ có thể không ngừng mở
rộng thống khổ, tuần hoàn ác tính.”
“Triệu Sĩ Thành, anh có phiền
không?”
“Anh rất thích em.”
Anh đứng phía sau họ, mắt nháy
không ngừng, lắc lắc đầu, trong đầu anh hiện lên trực giác nhạy bén kia.
“Nếu không kiên cường, tôi yếu đuối
cho ai xem?”
“Anh!” Trên nét mặt kiên định của
Triệu Sĩ Thành có tình ý làm cho người ta rối lòng.
“Thật khéo, bác sĩ Triệu.” Đùa à,
anh dùng giọng điệu thoải mái phá tan bầu không khí khó thở xung quanh.
Sau đó, anh đi lên tước, kéo tay Dư
Vấn về, mười ngón tay giao nhau, biểu thị chủ quyền công khai.
“Hạ phu nhân, vừa rồi hình như bác
sĩ Triệu gọi em là “Vấn Vấn”, cho dù hai người là bạn thân, gọi thân thiết như
vậy cũng không phù hợp đâu?” Hạ Nghị ngoài cười nhưng trong không cười dùng
giọng điệu đùa cợt nói chuyện
Vấn Vấn, Vấn Vấn, Vấn Vấn, ngay cả
anh cũng chưa từng gọi vợ anh thân thiết đến thế, buồn nôn đến mức khiến anh
sắp hộc máu rồi! Mùi chua thấm vào xương anh, chẳng thể gạt đi được, đánh bại
thành công tâm tư chán nản mà Đỗ Hiểu Văn vừa dựng lên trong lòng anh.
Dư Vấn cố tình không hiểu dấm trong
lời anh, nhăn mày, không nể mặt thẳng tanh, “Là em yêu cầu bác sĩ Triệu gọi em
như thế.”
Hạ Nghị khá bất ngờ bình tĩnh nhìn
về phía cô. Chỉ có cha mẹ cô mới có thể gọi cô là Vấn Vấn, anh vẫn nghĩ chỉ có
người thân nhất với cô mới có thể gọi cô như vậy, nhưng nào ngờ… Cô lại yêu cầu
Triệu Sĩ Thành gọi cô như thế! Cho nên, lúc cô mất đi trí nhớ ấy, là thật lòng
có ý phát triển cùng Triệu Sĩ Thành trong đầu, mới chủ động yêu cầu như thế?
Không hiểu sao đáp án trong trực giác của Hạ Nghị là khẳng định.
Anh chẳng nói nên nổi loại tâm tình
này, trái tim như có hàng vạn con sâu cắn xé, làm cho lần đầu tiên anh hiểu tư
vị ăn mười cân giấm chua là gì.
“Bác sĩ Triệu, chúng tôi không làm
phiền nữa, tôi và Hạ phu nhân muốn tìm chỗ ngồi yên tĩnh để tâm tình!” Anh
không ham chiến, giả bộ tự nhiên cười hì hì cáo biệt.
Không đợi đối phương có phản ứng,
Hạ Nghị vội kéo Dư Vấn, đã muốn tìm chỗ trống khác. Bắt đầu từ lúc nào? Nguy cơ
của cuộc hôn nhân này, tồn tại của Triệu Sĩ Thành, cũng ngày càng làm cho anh
cảm thấy bất an mãnh liệt.
Quay người lại, anh liền phát hiện
tính sai rồi, chỗ trống ban nãy đã có người ngồi.
“Mỳ xào, canh thịt bò!” Ông chủ đã
đưa một bàn đặt đến chỗ họ rồi đi
Dư Vấn hơi nhíu mày. Tìm nơi yên
tĩnh để tâm tình? Đúng là buồn cười, chợ đêm nào có nơi yên tĩnh?
“Chúng ta cũng ngồi đi.” Cô không
đi, cũng không né, lại càng không muốn hấp dẫn ánh mắt kẻ khác, vì thế ngồi
xuống.
Nếu muốn thành công, sẽ phải thản
nhiên đối mặt với tâm ma và nhược điểm. Mà bây giờ, Hạ Nghị là tâm ma của cô,
Triệu Sĩ Thành là nhược điểm của cô. Bất ngờ nghe được Triệu Sĩ Thành gọi cô là
Vấn Vấn, một màn ngày đó mình chủ động hôn anh hiện lên trong đầu, khiến thiếu
chút nữa Dư Vấn đã rung động.
Triệu Sĩ Thành nói vừa xong, không
biết cô là gì với anh, thật ra, anh ngốc nghếch nói không nên lời, nếu không
phải có hảo cảm với anh, cô cũng sẽ không ở cạnh anh, lại càng không chủ động
đi hôn anh. Anh như một bến đỗ ấm áp, một ký thác tâm hồn. Trong hai tháng ấy,
khi cô mệt mỏi, lúc cô khó khăn, luôn có anh làm bạn bên cạnh, khiến cô thấy an
tâm, không sợ hãi không biết thế giới, không sợ hãi cô đơn vây quanh. Có anh bên
cạnh, cô lại trở nên “yếu đuối”, cho nên, đây cũng là nguyên nhân bây giờ cô
không muốn hai người lại trở thành bạn bè.
Triệu Sĩ Thành nhìn cô phòng bị,
ánh mắt phức tạp.
Nữ vương cũng đã nói muốn ngồi, Hạ
Nghị làm sao dám không tuân lời, cho dù không cam lòng đi chăng nữa. Hai người
đàn ông cũng nhìn nhau, ngồi xuống một lần nữa, đều mang tâm sự. Triệu Sĩ Thành
chớp mắt, khẽ nhíu mày, tâm sự nặng nề tiếp tục ăn canh, mà Hạ Nghị xì xụp uống
canh, thầm muốn tốc chiến tốc thắng, nhanh rời đi.
Cô chú ý tới...
“Anh ăn bát tôi đi.” Cô bình thản
đổi bát canh thịt bò đầy ớt của Triệu Sĩ Thành lại.
Cuộc sống của người đàn ông này tốt
đến mức làm người ta giận sôi, không chỉ có ngủ sớm dậy sớm, không thuốc không
rượu, hơn nữa ngay cả chất cay cũng không chạm vào. Trước kia, lần đầu tiên khi
cô gọi cơm, vì thầm muốn sớm chết sớm đầu thai, vì thế anh dặn đừng cho ớt, cô
lại bỏ ớt cho anh, kết quả ngày hôm sau cổ họng anh bắt đầu đau, ho khan, liên
tục ho vài ngày.
Hành động này của cô khiến hai
người đàn ông cùng đóng băng.
“Tống Dư Vấn, không phải em không
ăn được cay à?” Hạ Nghị còn đang cười, chỉ là cười đến vặn vẹo.
Cô biết mình đang làm gì không? Bát
canh kia, gã đó đã uống rồi! Họ có cần thân thiết như thế không?
“Em có thể ăn một chút cay.” Cô
lạnh nhạt cắt ngang.
Cô không thích cay, nhưng mà quả
thật có thể chấp nhận một chút.
Hạ Nghị bị nghẹn, sắc mặt xanh lại
đỏ. Cố tình ư?
“Cám ơn.” Triệu Sĩ Thành thoạt nhìn
thì đạo mạo kia lại cũng không từ chối, yên lặng uống bát canh cô đổi.
Tư thái kia, giống như anh mới là
người dư thừa! Hạ Nghị cảm thấy mình gần như giận đến hộc máu.
“Anh có thể ăn cay, anh và em đổi
đi!” Anh ra vẻ không sao cả nhún nhún vai, đẩy bát canh đến trước mặt cô.
Anh tuyệt đối tuyệt đối sẽ không để
cô chạm vào nước miếng của người đàn ông khác! Không khí lại im lặng, im lặng
đến quỷ dị, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động.
“Vấn Vấn, tối mai đã hẹn ba anh
rồi, em đến nhà anh đi.” Triệu Sĩ Thành dặn.
Dư Vấn mở miệng vốn định từ chối,
nhưng nhìn Hạ Nghị như hổ rình mồi, vẻ mặt khó chịu, cô cười lạnh nhạt, thay
đổi chủ ý, “Đi.” Cô không muốn lợi dụng ai, nhưng mà trong tình yêu, bạn càng
không thèm để ý đến người đàn ông, họ càng có dục vọng chinh phục mãnh liệt. Cô
cần Hạ Nghị đặt hết lực chú ý lên người cô, sau đó cho Đỗ Hiểu Văn một kích
thật mạnh.
“Anh cũng đi!” Quả nhiên, Hạ Nghị
lập tức nói.
“Anh không thể đi.” Triệu Sĩ Thành
nhíu mày từ chối.
“Vì sao tôi không thể đi? Không đi
để cho ai đó lấy việc công làm việc tư à?” Hạ Nghị cười hỏi.
Triệu Sĩ Thành cứng lại vì trào
phúng.
“Em khám bệnh chứ không phải hẹn
hò, tối mai anh đừng đi theo em!” Dư Vấn từ chối rõ ràng.
Cô rất không nể mặt, làm cho nụ
cười của Hạ Nghị đông lại.
“Hạ phu nhân!” Anh lập tức kháng
nghị.
“Bây giờ em còn đang “bị bệnh”, anh
đừng có quản chặt như thế, em cần một chút không gian riêng tư.” Cô lạnh nhạt
nói.
Một câu, khiến cho anh chẳng thể
nói được gì nữa. Anh bây giờ, cảm thấy trong tình yêu có một loại cảm giác...
mất mát. Với việc không nắm chắc của mình cảm thấy mất mát.
Tùy tiện ăn mấy miệng, canh thịt bò
trước mặt, gần như cô chẳng chạm vào. Cô dần ăn xong, dùng khăn tay lau miệng.
“Muốn đi ra ngoài một chút không?”
Một tiếng nói điềm tĩnh đột ngột đưa ra lời mời.
Người ngạc nhiên, không riêng gì Hạ
Nghị mà còn có Dư Vấn.
“Trước kia chúng ta đi ăn, cũng đã
qua bên kia một chút.” Im lặng một chút, Triệu Sĩ Thành vẫn chỉ về quán chợ
đêm. Ăn xong đi ngủ sẽ có hại cho tiêu hóa, cho nên trước kia họ cũng đi dạo
rồi mới về.
Tiêu Đồ nói đúng, thích thì phải
giành giật, nếu còn suy nghĩ, hạnh phúc của cô sẽ rời khỏi tay anh, đến lúc thành
kết quả rồi, có hận cũng chẳng kịp.
Dư Vấn giật mình. Thái độ khác
thường của anh rất rõ ràng, cô là cô gái trưởng thành, sao có thể không hiểu.
Nhưng mà, cô bây giờ, bởi vì bất ngờ, không biết nên tìm lời nói phù hợp thế
nào để trả lời.
Đúng lúc này, di động của Hạ Nghị
lại vang lên. Như là âm hồn đang đòi mạng. Cúi đầu nhìn số gọi đến, sắc mặt Hạ
Nghị có chút không đúng.
“Vậy đi thôi!” khóe môi Dư Vấn xuất
hiện lạnh lùng khó thấy, thanh nhã đứng dậy, gật đầu với Triệu Sĩ Thành.
Hạ Nghị không thể tin nhìn hai hình
bóng sánh đôi rời đi.
“Đáng chết!” Anh trực tiếp cầm di
động, vội vàng đuổi theo.
...
Gió điều hòa, thổi vào người thật
lạnh.
Nằm trên giường, chính mắt thấy y
tá đổi túi nước tiểu Hiểu Văn không thể nhúc nhích. Sinh mệnh, gần như không có
tôn nghiêm như nhau.
Quay đầu đi, nhìn về phía cô gái
dưỡng thai cùng phòng, chồng ở bên hỏi han ân cần, khích lệ cô ấy. Chỉ có mình
cô, luôn cô độc, từng hạt lệ rơi xuống khóe mắt Hiểu Văn. Loại thê lương đến từ
linh hồn này, không cách nào hình dung, gần như vứt bỏ tất cả để theo đuổi tình
yêu, lại nhận ra ngọn lửa ấy chỉ là hư vô. Cầu mong hạnh phúc như thế, cố gắng
như vậy để đổi lại thứ gì, đổi lấy đau buồn mà thôi.
Thai lại động đậy, hình như đau
thương của cô lại truyền đến nó, khiến nó cũng buồn theo.
Vì thế, không muốn buồn bã, điên
cuồng tìm anh, vẫn bấm đến số đó.
Nhưng mà, lại ấn, nghe được, vẫn
chỉ có giọng nữ lạnh băng máy móc: Xin lỗi, cố điện thoại bạn gọi đã tắt máy.
Chương 10
Mới đi dạo được vài vòng, Hạ Nghị
liền cảm thấy chân mình có chút ăn không tiêu. Mỗi khi đến đêm, mắt cá chân
phải của anh lại đau đớn, bây giờ lại bắt đầu, làm hại anh đi đường cũng có
chút bất ổn.
Dư Vấn và Triệu Sĩ Thành đi phía
trước, từ đầu tới cuối, họ cũng không quay đầu liếc anh một cái. Chân anh rất
đau, đuổi không kịp họ, cũng không muốn để họ phát hiện lúc này mình chật vật
khác thường. Vóc dáng Triệu Sĩ Thành rất cao lớn, anh im lặng bảo vệ bóng dáng
mảnh mai của Dư Vấn bên cạnh. Mạnh mẽ và mềm mại, khỏe mạnh và mỹ miều, lại hài
hòa như thế dưới ánh trăng, mờ ám như thế, phù hợp đến mức khiến Hạ Nghị hoảng
hốt. Dường như có loại cảm giác, thế nào anh cũng chẳng đuổi kịp bước chân cô,
cô đã chẳng thuộc về anh nữa.
Trái tim như bị thứ gì đó đâm
trúng, đau đớn kịch liệt.
Anh không ngừng suy đoán trong
lòng, họ đang nói gì với nhau? Thậm chí anh bắt đầu nghi ngờ, thật ra họ đang
hẹn hò. Dư Vấn không cho anh chạm vào, có phải là vì Triệu Sĩ Thành không? Cho
tới giờ Hạ Nghị vẫn chưa từng biết, thì ra tình yêu có nhiều mặt như thế, có
thể lo sợ không yên, mất mát, độc chiếm, miên man suy nghĩ như vậy.
Một đường im lặng, Dư Vấn và Triệu
Sĩ Thành lẳng lặng dạo đến ngã tư đường, rõ ràng không ôm, rõ ràng hai người
cũng không sát nhau, nhưng bóng hình cao lớn của anh lại phủ lên bóng cô, như
là bảo vệ chặt chẽ.
Gió lạnh ngày hè nhẹ nhàng thổi
qua, làm cho trái tim người ta thoải mái và bình thản. Trước kia mỗi lần lẳng
lặng đi đoạn đường này cùng Triệu Sĩ Thành, mỗi bước đi lên phía trước, bất an
phiền chán của cô lại biến mất một phần, loại an bình này dễ dàng làm cho người
ta khát vọng, làm cho người ta mê say.
Tiếng xe máy gào thét vang lên, tạp
âm chói tai này làm Dư Vấn bừng tỉnh trong trầm tĩnh. Trong chốc lát.
“Bác sĩ Triệu, tôi giới thiệu đối
tượng cho anh nhé.” Xác định Hạ Nghị cách họ đủ xa rồi, cô lên tiếng phá tan im
lặng.
Triệu Sĩ Thành dừng bước, không thể
tin nhìn về phía cô. Đây là đáp án của cô?
“Điều kiện của anh rất tốt, cho dù
đã hủy hôn một lần, cũng sẽ không ảnh hưởng đến giá trị của anh.” Cô mỉm cười
nói, “Người tôi quen rất nhiều, tôi sẽ kiểm tra, giới thiệu một hiền thê lương
mẫu cho anh.”
Đây là chuyện duy nhất cô có thể
làm vì anh.
Triệu Sĩ Thành bình tĩnh nhìn cô,
mà ánh mắt của cô, không tránh, thẳng thắn.
“Em cũng là cô gái như thế.” Thật
lâu sau, anh mới trả lời.
Cô có chút bất ngờ, vài giây sau,
không nhịn được bật cười, “Chưa từng có ai hình dung về tôi như thế, bốn chữ
hiền thê lương mẫu ở trên người tôi, không chỉ có người khác không chịu nổi,
tôi cũng mất tự nhiên!” Người khác chỉ biết nói cô là nữ vương, cả vú lấp miệng
em.
Anh không kịp nói gì, lại bị tiếng
cười của cô cắt ngang. Cô cười không ngừng, anh lấy lòng cô thành công.
“Chúng ta quyết thế nhé! Tôi giới
thiệu đối tượng cho anh, nhất định tôi sẽ giới thiệu một cô gái dịu dàng nhu
thuận làm đúng bổn phận cho anh.” Khi ăn khuya ban nãy, cô nhớ ra mình có cô em
họ vừa mới chia tay bạn trai, rất hợp với Triệu Sĩ Thành.
“Anh chỉ thích em.” Triệu Sĩ Thành
nghiêm túc nhìn về phía cô.
“Anh đừng nói đùa, chắc anh đã biết
chúng ta không thể.” Nụ cười của cô nhạt dần.
Vừa rồi ở trong cửa hàng, Hạ Nghị ở
bên, cô không thể trả lời anh thuyết phục.
“Vì sao không thể? Trước kia em đã
nói, em lựa chọn ly hôn.” Anh nhắc nhở cô.
Nụ cười của Dư Vấn càng nhạt, “Đó
là bởi vì Thụy Thụy vẫn còn.”
Triệu Sĩ Thành chấn động.
“Anh biết không, sáu năm trước, lúc
tôi có thai Thụy Thụy, mỗi một lần nằm viện, Hạ Nghị cũng không ở bên cạnh, anh
ấy đang theo đuổi phụ nữ khắp thế giới.” Sóng vai, dùng âm lượng chỉ đủ để hai
người nghe thấy, cô nhẹ giọng trình bày, “Hạ Nghị là người rất lãng mạn, tình
yêu với anh ấy mà nói như là phát sốt cảm mạo, có thể làm anh ấy choáng đầu hoa
mắt trong nháy mắt.”
Cho nên, cô nắm chắc nó trong nháy
mắt. Anh không hiểu, vì sao cô đột nhiên nhắc đến chuyện này?
Cuối cùng Triệu Sĩ Thành cũng không
nhịn được nhìn cô, mày Dư Vấn nhíu sâu, trong mắt quanh quẩn u sầu và lạnh
lùng, cô như vậy, làm cho anh xúc động, rất muốn làm cô vui vẻ. Nhưng mà, anh
không biết mình nên làm thế nào, mới có thể khiến cô cười một tiếng. Bởi vì, cô
rất kiên cường rất sắc bén, cuộc đời cô dường như không cần nụ cười thoải mái.
“Tất cả đau khổ tôi đã chịu qua,
tôi muốn để Đỗ Hiểu Văn nhấm nháp từng chút một!” Cô nói từng chữ.
Bây giờ, chỉ là bắt đầu mà thôi!
“Bác sĩ Triệu, cảm giác của anh với
tôi chắc cũng chỉ trong chớp mắt! Loại cảm giác này tới cũng nhanh biến cũng
mau, không cần quá để ý.” Cô thuyết phục anh, bởi vì, cô đã sớm không tin vào
tình yêu.
Triệu Sĩ Thành nhìn cô, “Là trong
nháy mắt.” Anh thừa nhận, là trong nháy mắt anh có tình cảm, có đau lòng với
cô. Nhưng mà, anh chắc chắn, “Loại trong nháy mắt này, cả đời chỉ có một lần.”
Dư Vấn đông cứng.
“Anh từng nghe một câu, nghe nói
trên thế giới này, khi bạn đang chờ một người khác, cũng sẽ có một người đang
đợi bạn như thế.” Triệu Sĩ Thành kiên định nói, “Em đừng phí công giới thiệu
bạn gái cho anh, bởi vì, người anh muốn, mặc cho có phải chờ bao lâu, mặc cho
có kết quả không, anh cũng nguyện ý chờ!”
Dư Vấn cứng đờ.
Hơn mười giây sau, cô mới nói: “Bây
giờ, tôi không chờ ai cả.”
“Trước đây, tôi đã từng chờ, sau
mới dần hiểu ra, tình yêu không phải yêu đủ sâu, chờ đủ lâu, sẽ nhất định được
báo đáp.” Những lời này, cô đưa cho anh, cô muốn anh sẽ hiểu ý cô.
Nhưng mà, anh lắc đầu.
“Không có kết quả, anh vẫn chờ.”
Lại nói người thành thật bướng bỉnh như đầu trâu, anh bây giờ chính là thế.
Cô đã xuất hiện, làm cho anh nếm
được mùi vị tình yêu là gì, cho nên anh sẽ không buông tay.
“Tôi không phải người phụ nữ tốt
như anh nghĩ.” Khóe môi cô khẽ động.
Bởi vì, chuyện cô phải làm, sẽ làm
anh rất thất vọng.
“Ví dụ?” Triệu Sĩ Thành nhíu mày.
Bởi vì, anh biết mình sẽ không thuyết
phục được cô, cô mạnh hơn, luôn không tiếc tổn thương bản thân. Anh cảm thấy,
chuyện cô làm tiếp theo chắc chắn rất tệ.
“Ví dụ như...” Cô cười lạnh, nói
từng chữ, “Tôi, cũng, sẽ, hồng, hạnh, vượt, tường!” Đây chỉ là bước đầu tiên,
trong cuộc hôn nhân này, Hạ Nghị đã cho cô nhục nhã, cô sẽ ăn miếng trả miếng!
Cô cũng mây mưa toàn thành, làm cho Hạ Nghị phải quay mặt khi gặp bạn bè ở Ôn
Thành!
Triệu Sĩ Thành sững sờ.
Cho nên, khác suy nghĩ không thể
chung đường, anh rất coi trọng phẩm hạnh, bây giờ còn có thể nói gì với cô nữa?
“Sao động tác chậm như vậy?” Nghe
tiếng bước chân phía sau, Dư Vấn không cần phải nhiều lời nữa, nhăn mày nhìn về
phía sau.
Cô thừa nhận, là cô cố ý không quay
đầu lại, nhưng mà, Hạ Nghị lại không đuổi theo quấy rối như cô đoán, điều này
làm cho cô sinh ra nghi ngờ.
Như gần như xa, cô muốn dìm sâu
cuộc sống của anh, làm cho mình trở thành tình yêu của anh, như thế mới có thể
khiến anh rơi thật mạnh, cảm thấy xấu hổ rất nhiều!
Di động Dư Vấn vang lên, nhìn thấy
dãy số, cô nhận máy, sau đó nói với anh cách đó không xa: “Hạ Nghị, anh không
cầm điện thoại à? Mẹ anh gọi cho anh kìa!”
Nghe vậy, Hạ Nghị lại đi chậm chạp,
bước từng bước một, khác hẳn cá tính năng động và bước đi vội vàng của anh.
Nhận điện thoại của bà, anh nghe
xong vài câu, biến sắc, “Được, con đến ngay!”
Thấy anh vội vàng như vậy, vẫy tay
đón xe, Dư Vấn nhăn mày, “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Mẹ anh đã gặp tai nạn trên đường
từ công ty về nhà, bây giờ đang ở bệnh viện!” Đều là anh không tốt, biết rõ mỗi
ngày Hạ Lan nữ sĩ đều làm việc đến nửa đêm mới ngủ, sáng sớm anh đã gọi điện
đánh thức bà, hại bà nghỉ ngơi không đủ dẫn đến tai nạn xe.
...
Lúc gặp chuyện không may, Hạ Lan
đang gọi điện thoại.
“Tôi sẽ gửi hai vạn vào tài khoản
của anh, hai tuần nữa cô ta sẽ chuyển viện, đến lúc đó anh hãy nhân cơ hội này
cướp xe 120, bắt con đàn bà chướng mắt đó đi!”
“Nhớ kỹ, không được giết người,
nhưng dù dùng cách gì, nhất định phải đảm bảo xóa sạch khối thịt trong bụng cô
ta đi!” Hạ Lan lạnh lùng ra lệnh, “Thành sự rồi, tôi sẽ gửi tám vạn còn lại cho
anh!” Mười vạn để giải quyết chuyện người ta đau đầu nhất, đúng là đáng giá.
Bởi vì xao nhãng tư tưởng qua cuộc
gọi, Hạ Lan không thấy một chiếc xe khác lao đến, cho nên đã xảy ra va chạm.
Lúc này Hạ Lan đang run sợ nghiêm
mặt, nghe bác sĩ tuyên bố kết quả kiểm tra.
“Bà Hạ Lan, bà không bị ngoại
thương gì, nhưng mà, lúc lái xe, chân của bà bỗng bị đau, tất nhiên có liên
quan đến việc bà nghỉ ngơi không tốt, nhưng qua kết quả X quang, bà có một khối
u lớn trong xương, cần tiến kiểm tra thêm một bước mới có thể chẩn đoán chính
xác.”
Hạ Nghị và Dư Vấn chạy đến bệnh
viện cũng ngây dại.
“Bác sĩ...” Đầu Hạ Nghị trống rỗng,
mờ mịt đi vào.
Cổ họng anh khô lại, quan hệ của
anh và mẹ luôn không tốt, nhưng mà, không nghĩa là anh không hy vọng mẹ khỏe
mạnh.
“Ông ngoại con đã bị ung thư xương
chết lúc bảy mươi tuổi!” Mặt Hạ Lan không chút thay đổi, tuyệt không bất ngờ.
Thấy anh bị dọa, Hạ Lan lạnh băng,
tức giận nói: “Đừng có nhìn ta, loại bệnh này là di truyền của gia tộc, nếu là
con của ta, đến sáu bảy mươi tuổi, anh cũng chẳng thoát được vận mệnh này đâu!”
Lạnh băng cũng nói nhiều lời với
anh, Hạ Lan kéo tay Dư Vấn qua, thái độ dịu đi: “Các con đã sống chung rồi?”
“Vâng.” Dư Vấn đáp nhẹ.
“Vậy là tốt rồi, các con an tâm
cùng một chỗ đi, chuyện khác mẹ sẽ thu xếp hết cho các con!” Hạ Lan vỗ vỗ tay
cô, “Dư Vấn, chỉ cần con ở bên cạnh Hạ Nghị, cho dù lập tức chết, mẹ cũng có
thể an tâm.”
Dư Vấn nhắm mắt, thủy chung không
hé răng.
Nhìn thấy một màn này, cổ họng Hạ
Nghị khô khốc. Bác sĩ vỗ vai anh, ý bảo anh đi ra.
“Anh là con bà ấy à! Đầu xương bệnh
nhân có một khối u, mới dẫn đến thường đau ngầm hoặc đau nhói, trước hết chúng
tôi cần xác định là u lành hay ác tính, nhưng khi đã có chuẩn đoán chính xác
nhất thì phải làm phẫu thuật cắt bỏ.” Bác sĩ khoa chỉnh hình cho anh xem phim x
quang, chỉ vào những điểm khả nghi, giải thích với anh.
“Tôi sẽ sắp xếp thời gian phẫu
thuật cho mẹ anh trước, anh ký tên vào đây.” Bác sĩ chỉ nơi ký tên cho anh.
Anh cầm bút, nặng nề viết tên mình
xuống.
Lẳng lặng nhìn bóng bác sĩ đi xa,
anh túm chặt tờ X quang, đón ánh đèn, anh nhìn về vị trí bệnh kia, đã được bác
sĩ vẽ vòng quanh, có thể thấy được khối u đang mở rộng.
Khóe mắt anh cay xè.