Mộ Phần Trái Tim (Tập 4) - Chương 01 - 02

Cuốn IV : Bàn cờ

Chương 1

Hai giờ sáng.

Bệnh viện đã nhận được thông báo,
Tiêu Đồ sẽ đến bệnh viện sau 10 phút nữa. Đỗ Hiểu Văn đã được đưa vào phòng
giải phẫu, bác sĩ gây tê, trợ lý bác sĩ, toàn bộ đều đã chuẩn bị sắp xếp. Tại
phòng bệnh nhỏ này, đây là ca phẫu thuật được coi trọng, các nhân viên y tá
cũng hi vọng có thể chứng kiến ca phẫu thuật đặc sắc để học tập và tham thảo.
Khác biệt là, Hạ Nghị không đứng ở cửa phòng giải phẫu, mà kiên trì đứng chờ ở
cổng lớn bệnh viện.

“Tiên sinh, chân phải của anh có
thể bị thương, đi chụp kiểm tra x quang, rồi đi bó lại đi! Dù sao bệnh tình
cũng khá nặng, nếu không lo xử lý sẽ chuyển thành bệnh mãn tính!” Có một y tá
lướt qua, chú ý đến mắt cá chân sưng lên của anh, khuyên nhủ.

Nhưng mà, anh không đáp lại, chỉ
vẫn bình tĩnh nhìn ngoài cửa lớn.

“Tiên sinh, anh lo cho bạn gái anh
lắm à?” Cô y tá nhỏ nở nụ cười.

Hạ Nghị chẳng thèm nhiều lời một
câu.

Bởi vì, không phải lo lắng, là cảm
thấy rất phiền. Anh chờ trong phòng bệnh, Hiểu Văn lại như vọng tưởng bị hại,
khóc lóc không ngừng, luôn lải nhải chỉ trích anh ra tay với con mình. Anh bị
oan uổng đến mức lười nói câu giải thích, cho nên không bằng đứng ở cửa, mắt
không thấy tâm không phiền.

Một chiếc xe hơi màu đen ngừng lại,
cửa sau bị mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi điển trai dẫn theo một chiếc hộp
thuốc, lười biếng ngáp ngủ, xuống xe. Là bác sĩ Tiêu ư?

Hạ Nghị đang muốn lếch trước đón,
cửa xe trước cũng bị mở ra, Triệu Sĩ Thành xuống xe. Anh rất cảm kích Triệu Sĩ
Thành có thể không màng hiềm khích lúc trước mà giúp đỡ.

“Bác sĩ Tiêu, bác sĩ Triệu...” Cuối
cùng anh cũng lộ ra nụ cười đầu tiên trong đêm nay, giơ tay lên chào họ.

Triệu Sĩ Thành thản nhiên gật đầu
với anh, xem như chào lại.

Chỉ là, mới vài giây mà thôi, tay
Hạ Nghị đông cứng lại trong không trung, ngay cả nụ cười cũng đóng băng. Bởi
vì, cửa xe cạnh ghế điều khiển mở ra, một bóng hình xinh đẹp quen thuộc từ từ
bước xuống.

Là Tống Dư Vấn.

Toàn thân Hạ Nghị nhất thời cũng
chảy mồ hôi lạnh. Đây là Triệu Sĩ Thành cố ý chỉnh anh sao?

Bác sĩ Tiêu bị nhân viên y tá vây
quanh đón tiếp, mà Tống Dư Vấn đi phía sau bác sĩ Tiêu, chỉ là, cô vừa mới đi
vài bước:

“Bác sĩ Triệu, anh không đi vào à?”
Cô dừng bước, nhưng không xoay người.

Triệu Sĩ Thành nhìn bóng dáng cứng
ngắc kia một cái, cuối cùng cũng vẫn quyết định, “Được, anh vào đây.” Một hồi
quen biết, làm cho Đỗ Hiểu Văn chỉ có thể đến đây thôi, phẫu thuật có thành
công hay không chẳng liên quan đến anh, anh không cảm thấy mình cần thiết phải
đi vào.

Nhưng mà, anh lo lắng cho Tống Dư
Vấn.

Dư Vấn và Hạ Nghị đi lướt qua nhau,
ánh mắt của cô dường như hoàn toàn không thấy anh. Hạ Nghị chảy mồ hôi lạnh đầm
đìa.

Hạ Nghị đi chụp ảnh, bác sĩ trực
ban nhìn ảnh chụp x quang của anh một lát, bước đầu phán đoán không gãy xương,
chỉ là chấn thương dây chằng.

“Nếu vài ngày nữa chân vẫn đau, anh
mang phim chính thức đến khoa chỉnh hình xem.” Bác sĩ trực ban dặn dò.

“Vâng, được rồi.” Tâm trạng của anh
không vững, tùy tiện gật đầu.

“Hạ tiên sinh, bạn gái anh đã đưa
vào phòng bệnh, giải phẫu xong rồi, rất thành công đấy!” Thời gian giải phẫu
rất nhanh, chưa đến nửa giờ, cô y tá với đầy ảo tưởng phấn hồng tốt đẹp trong
đầu chạy xuống thông báo cho anh.

Cái này mà vui à? Hạ Nghị đứng ở
cửa thang máy, nhìn chăm chú mấy con số đang nhảy mà ngẩn người. Tình nhân của
anh làm phẫu thuật giữ thai, vợ chính thức của anh lại đứng ở cửa phòng giải
phẫu, một màn này nếu đăng lên báo, chắc chắn có tính giải trí rất mạnh, ngay
cả anh cũng thấy hài. May mà Dư Vấn mất trí nhớ, đây là chuyện đáng ăn mừng duy
nhất của anh lúc này.

“Hạ tiên sinh, anh đến nhanh đi,
bạn gái anh chắc chắn hy vọng tỉnh lại sẽ thấy anh đầu tiên!” Cô y tá giục anh.

Cửa thang máy mở ra, anh kiên trì
bước vào, thật sự tránh không khỏi, đi qua cũng một đao, đứng cũng một đao! Tâm
tình lo lắng, chân của anh càng đau, bước từng bước đến phòng bệnh.

Bác sĩ Tiêu còn ở bên trong, Triệu
Sĩ Thành không đi vào, ngồi ở ghế dài trước cửa phòng bệnh, mày anh nhíu rất
sâu, thần sắc nghiêm nghị, không biết đang suy nghĩ gì. Vậy Dư Vấn đâu? Cô ấy
không ở đây ư? Khẽ thở nhẹ nhõm một hơi, Hạ Nghị rảo bước tiến vào phòng bệnh,
trong nháy mắt, trái tim liền sợ tới mức sắp rớt, bởi vì Dư Vấn lại ngồi ở...

...

Hết thuốc tê, Hiểu Văn chậm chạp
tỉnh lại. Cô tìm kiếm theo bản năng, lúc bệnh tật, muốn tìm được một đáp án an
tâm, một nơi ấm áp để an ủi… Cuối cùng con thế nào? Có bảo vệ tốt không?

“Anh Nghị.” Cô yếu ớt lẩm bẩm tên
anh.

Cho dù hận anh, trong lòng oán hay
yêu, vui hay buồn, cô cũng thầm muốn chính tai nghe anh nói. Chỉ là, Hạ Nghị cứ
đông cứng như thế đứng trước giường cô, vẫn không nhúc ở kia, dáng vẻ không dám
tới gần, cũng không dám nhiều lời một câu với cô.

Trong phòng, không khí như bị thứ
gì đó nén xuống.

“Anh Nghị...” Cô lại gọi tên anh,
muốn được anh quan tâm và an ủi.

Nhưng mà, Hạ Nghị chỉ nhếch môi
lên, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng, không tới gần cô.

Sao anh có thể nhẫn tâm như vậy?
Trái tim Hiểu Văn rất khó chịu. Cô khát quay đầu tìm nước, nhưng vừa quay đi,
làm cho cô sợ tới mức nhảy dựng. Mở to mắt, Đỗ Hiểu Văn tưởng mình nhìn lầm,
nhưng nhìn kỹ hơn, Tống Dư Vấn vẫn bất động, ngồi nghênh ngang ngay trước
giường cô.

Chẳng trách Hạ Nghị không dám tới
gần cô! Ngay cả hít thở Đỗ Hiểu Văn cũng dừng lại. Dư Vấn nhìn cô, khoảng cách
của cô ta cách cô không xa không gần, ánh mắt cũng không lạnh không ấm, bên môi
mỉm cười thản nhiên.

Thấy cô ta đã tỉnh, Dư Vấn mỉm
cười, nhẹ nhàng kéo chăn giúp cô, dịu dàng nói: “Giải phẫu rất thành công, con
của cô đã được bảo vệ.”

Rõ ràng là tin vui lớn như vậy, vì
sao Hiểu Văn cảm thấy ngay cả niềm vui nhỏ bé mình cũng không có, mà cả thở
cũng không dám.

Dư Vấn sao lại ở đây? Cô ta có mục
đích gì? Đặc biệt, Dư Vấn từ từ đưa tay, nhẹ ấn lên bụng cô, Hiểu Văn sợ đến
mức gần như hồn bay phách tán. Dư Vấn nhẹ nhàng vỗ lên bụng hơi nhô của cô,
động tác của cô rất nhẹ, nhẹ đến mức làm lông tơ toàn thân Hiểu Văn dựng thẳng
đứng.

“Thật thần kì, cổ tử cung đã mở,
vẫn có thể giữ nó lại.” Dư Vấn cười nhẹ, giọng nhẹ đến gần như là thì thầm.

Ngực Hiểu Văn phập phồng, cô không
hiểu, không hiểu mục đích của Dư Vấn, Dư Vấn bí hiểm như thế khiến cô cực kỳ sợ
hãi.

“Thụy Thụy của tôi đã chết, nó lại
có thể giữ lại, thật là hay.” Dư Vấn nhẹ nhàng cười, giọng cười của cô nhẹ đến
mức chỉ có hai người mới nghe thấy.

Toàn thân Hiểu Văn nhất thời run
rẩy. Đây là cô ta có ý gì?

Dư Vấn không nói nhiều, cô dựa vào
ghế một lần nữa, nụ cười lạnh nhạt vẫn không thay đổi, tự nhiên làm người xung
quanh cũng nghĩ vừa rồi chỉ là cô đắp chăn cho cô ta mà thôi.

Chương 2

Cảm xúc của cô như dây cung căng
xiết, bác sĩ Tiêu cũng chẳng thèm nhìn đến cô, vừa viết sổ ghi bệnh, vừa dặn dò
thật nhanh, vẻ mặt lạnh lùng:

“Giải phẫu vừa xong, vì nghĩ đến
tính an toàn, trước xét nghiệm nước tiểu trong 24h đã, cho nên, đừng có di
chuyển lộn xộn, để tránh đường ống bị rơi! Ba ngày đầu là thời kỳ nguy hiểm,
nếu có thể qua được thì hai tuần tiếp cần quan sát thêm, việc ăn uống sinh lý
đều phải giải quyết trên giường, không được xuống giường, càng không được ngồi!
Hai tuần sau nếu tất cả đều bình thường, cô có thể xuống giường đi lại, đến lúc
đó sẽ sắp xếp giúp cô chuyển đến viện chỗ tôi. Nhưng mà, phải chú ý một chút,
đến khi lâm bồn, cô vẫn phải nằm trên giường nghỉ ngơi là chính, cố ít đi lại,
nhất là khi bụng ngày càng lớn, nếu không, có nguy hiểm gì tôi sẽ không chịu
trách nhiệm!”

Đại tiểu tiện đều phải giải quyết
trên giường? Đỗ Hiểu Văn nuốt nước bọt, cô không ngờ sau khi phẫu thuật còn
gian khổ như thế, điều này làm cô vốn yếu đuối cảm thấy kinh khủng, cảm thấy
con đường phía trước mờ mịt. Nhưng mà, cô muốn đứa con này, nhất định phải kiên
cường.

Cô không nhịn được lại nhìn về phía
Hạ Nghị, Hạ Nghị vẫn không nói, anh chỉ nhìn phía sau Tống Dư Vấn, vẻ mặt bất
an. Lòng Hiểu Văn căng thẳng, cảm thấy rất đau đớn, hình như chỉ có một mình cô
đang kiên trì, đang bảo vệ đứa con này mà thôi. Cô cô độc, giống như đang đi
trên một chiếc cầu gỗ, sau lưng không có bất kỳ tiếng khích lệ nào, chỉ có...

Nghe được lời bác sĩ Tiêu, Dư Vấn
kéo khóe môi, lộ ra nụ cười nhạt. Vị trí của Dư Vấn, vừa vặn đưa lưng về phía
mọi người, chỉ có Hiểu Văn kinh hãi thấy nụ cười trào phúng kia. Đúng vậy,
không có tiếng động viên, chỉ có khinh thường, cười nhạo...

“Được rồi, nơi này không còn việc
của tôi nữa! Hoàn thành nhiệm vụ là xong, nơi này giao cho các người, tôi về
nội thành!” Cuối cùng cũng điền đủ bệnh án, hơn nữa còn ghi chú rõ hạng mục và
đơn thuốc, bác sĩ Tiêu gác bút, nói với mọi người.

Nghe vậy, Đỗ Hiểu Văn vô cùng kinh
hoảng. Cứ thế là xong ư?

Cô nhất thời rất hoảng rất kinh, môi
run lên, dùng lời nói khô khốc run sợ kháng nghị: “Bác sĩ, sao anh có thể đi
lúc này? Chẳng may, chẳng may... Nếu có bất trắc, tôi sẽ ra sao?” Không phải
nói còn chưa vượt qua kỳ nguy hiểm ư? Sao bác sĩ Tiêu có thể không ở lại, cho
dù không phải hai tuần, ít nhất cũng phải ba ngày chứ?

Nào biết, bác sĩ Tiêu cũng không
chịu thua.

“Giải phẫu đã thành công, nhiệm vụ
của tôi chỉ đến đây, nếu thật sự có bất trắc, vậy thật có lỗi, chỉ có một con
đường duy nhất...” Đối với tính toán xấu nhất, Tiêu Đồ chẳng muốn giấu giếm,
“Nếu không thể hạn chế việc co tử cung, để phòng ngừa việc tổn thương cổ tử
cung, đương nhiên phải suy nghĩ cho người lớn trước, cần lập tức lấy cái thai
ra.” Nếu bất trắc, chỉ khó tránh sảy thai thôi, mà kỹ thuật còn lại tùy tiện
chọn bác sĩ nào đó cũng làm được!

Bác sĩ Tiêu nói nhẹ nhàng bâng quơ,
Hiểu Văn nghe đến hết hồn, cho nên, giải phẫu là thành công, nhưng an nguy của
con cô đến nay vẫn không biết bao nhiêu? Hiểu Văn nghĩ mọi chuyện quá đơn giản,
bị dọa đến vừa sợ lại vừa run. Mà, Tống Dư Vấn ngồi kia, gây ra áp lực mạnh mẽ
vô hình cho cô, khiến cô chẳng thể nhúc nhích.

Thụy Thụy của tôi đã chết, nó vẫn
có thể giữ lại, thật hay.

Vừa rồi cô không nghe lầm, Dư Vấn
rõ ràng đã nói như thế, cho nên, cô ta muốn hại chết đứa con của cô, đúng không?
Việc xe máy gây tai nạn vừa rồi, người chủ mưu đằng sau rốt cuộc là Hạ Nghị hay
Tống Dư Vấn? Nếu không liên quan đến Hạ Nghị, vì sao vừa đúng lúc anh xuất
hiện, con của cô lại bị mưu hại? Nếu Tống Dư Vấn không tham dự vào, làm sao cô
ta biết cô đã xảy ra chuyện, hơn nữa lại chạy đến chê cười cô?

Một lòng bất ổn, cảm thấy ai cũng
đáng nghi, càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi. Vốn, cô đã thiếu cảm giác an toàn,
cuộc sống một mình cô đơn và gian khổ trong hai tháng này, an nguy của con
không rõ, ngay cả Hạ Nghị ngày xưa không rời cô, bây giờ lại do dự, vô tình,
ngay cả cô cũng dần nhận ra, bây giờ và chuyện tình yêu đại học hồi đó, cuộc bỏ
trốn sáu năm trước đã khác rồi, tình yêu của họ đã dần xa, ánh mắt Hạ Nghị bắt
đầu bị Tống Dư Vấn hấp dẫn. Còn có Thụy Thụy mà Dư Vấn cho là cô đã hại chết,
Dư Vấn có thù tất báo khiến cô sợ hãi, tất cả điều này, cũng làm cô bất an đến
cực điểm, cả người vô cùng lo âu, dày vò.

Lại như thế, cô còn lo sợ hãi hùng,
bác sĩ lại vô trách nhiệm! Bác sĩ Tiêu bước chân muốn đi.

“Bác sĩ...” Hiểu Văn vội vàng kinh
hoảng giữ chặt một góc áo trắng của bác sĩ Tiêu.

Sao có thể như vậy, sao có thể như
vậy? Tuy biết bác sĩ Tiêu có tiếng không chịu trách nhiệm, nhưng mà, cô không
ngờ lại như thế này! Cô không ngừng dùng ánh mắt cầu xin, hy vọng bác sĩ Tiêu
có thể thương hại cô, có thể chắc chắn an toàn của con cô trước rồi mới đi.

Dư Vấn vẫn ngồi ở bên, cười lạnh
xem diễn, mà Hạ Nghị nhíu mày, môi nhấp nháy, hiển nhiên rất bất mãn thái độ
của bác sĩ Tiêu, muốn mở miệng nói vài câu, nhưng cuối cùng anh chỉ có thể nhìn
sau Dư Vấn, thủy chung không thể mở miệng. Dù sao Tống Dư Vấn là vợ anh, cho dù
bây giờ cô đã không còn trí nhớ, anh cũng không dám biểu hiện quá mức rõ ràng.

Dáng vẻ đáng thương này là vô dụng
nhất với Tiêu Đồ, anh này người trời sinh không biết đồng cảm.

“Đây không phải nơi tôi làm, tôi
không thể vì cô mà ở lại đây vài ngày!” Tiêu Đồ từ chối thẳng thừng.

Người khác có chết hay không với
anh mà nói không quan trọng, quan trọng là đã nhiều ngày rồi, Duy Duy vừa điều
trị bệnh bằng hóa chất xong, sao anh có thể yên tâm để cô ở lại trong nhà một
mình?

“Sĩ Thành đâu? Sĩ Thành đâu rồi?”
Đỗ Hiểu Văn vội vàng tìm kiếm.

Bây giờ, người trong phòng này đều
làm cô sợ hãi.

Nghe thấy bên trong có người gọi
tên anh, Triệu Sĩ Thành đứng dậy, bước vào trong phòng bệnh. Chỉ là, ánh mắt
thâm trầm là lo lắng của anh không phải hướng về Đỗ Hiểu Văn, mà nhìn về Dư Vấn
tao nhã ngồi chỗ giường bệnh.

“Sĩ Thành, anh sẽ giúp tôi chứ!” Đỗ
Hiểu Văn tìm kiếm sự giúp dỡ.

Mặt bác sĩ Tiêu lộ vẻ không kiên
nhẫn, nếu thai nhi thật sự không bảo đảm, cũng không thể bảo anh ở đây đỡ đẻ
chứ?

“Hiểu Văn, em phải tin vào trình độ
của bác sĩ nơi đây!” Triệu Sĩ Thành nhẹ giọng nói.

Thế giới không thể chỉ xoay quanh
một người, mỗi người đều có chỗ khó của riêng mình, anh sẽ không vì cô mà gây
khó xử cho người khác.

Hiểu Văn đóng băng. Đột nhiên cảm
thấy, toàn thế giới dường như chỉ còn lại có một mình cô.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3