Mộ Phần Trái Tim (Tập 3) - Chương 25 - 26

Chương 25

Yên tâm, vợ chồng chúng tôi tình
cảm lạnh nhạt, mọi người cứ chơi đi.

Tôi quyết định, từ nay về sau, nam
nữ chúng ta bình đẳng, anh ra ngoài một lần, tôi sẽ vượt tường một lần, anh leo
lên mười người phụ nữ, tôi sẽ đội mười cái nón xanh cho anh!

Dư Vấn nhón mũi chân, khi nhiệt
tình hôn Triệu Sĩ Thành, không biết vì sao, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh
một đôi nam nữ đứng như núi. Người phụ nữ, là cô, mà người đàn ông, lại là Hạ
Nghị...

Quá mức rung động, quá mức bất ngờ,
Triệu Sĩ Thành đông cứng tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào, giật mình
ngây ngốc mặc cô xâm lược. Dư Vấn dán cả người mình vào anh, đầu lưỡi ấm áp
chạm vào môi anh, thậm chí linh hoạt chui vào, cuốn lấy lưỡi anh, làm nụ hôn
càng sâu, càng dây dưa.

Hơi thở của Triệu Sĩ Thành trở nên
dồn dập, tay ôm eo cô, vô cùng nóng, môi dán môi, cảm giác tê dại khiến anh
muốn kéo cô lại thật gần, đánh mất lý trí đến rất muốn cuồng nhiệt cướp đi sự
ấm áp mềm mại kia. Leng keng leng keng, nhất thời do không nắm chắc, mấy nút áo
của anh bị giật xuống, cô là cô gái trưởng thành, trong phòng nhàn rỗi không có
việc gì, thỉnh thoảng lại xem vài chương trình người lớn. Cô nghĩ, biểu hiện
của cô đã quá rõ rồi nhỉ? Cô không ngại diễn biến tiếp theo đâu.

Tiếng nút áo rơi xuống đất khiến
Triệu Sĩ Thành bừng tình, anh vội đẩy cô ra, cả lồng ngực rắn chắc lộ ra, anh
quay lưng, thở khẽ, điều chỉnh hơi thở. Dư Vấn lại muốn đến gần.

Trái tim cô có một loại âm thanh
khó hiểu, cổ vũ hành động như phát tiết điên cuồng này: “Anh ra ngoài một lần,
thì tôi cũng vượt tường một lần!

Bên tai có người cố giật dây.

“Chúng ta trước kia chưa từng hôn?”
Triệu Sĩ Thành lại vội vàng tránh đi, khiến Dư Vấn rất ngạc nhiên.

Một câu, làm cho Triệu Sĩ Thành
đông cứng, anh có thể chắc chắn, trí nhớ của cô chắc chắn đã bị người nào đó
thay đổi rồi.

“Tại sao trước kia chúng ta lại
chưa từng hôn ư? Trước kia nhiều nhất cũng chỉ ở mức bạn bè bình thường!” Chắc
chắn vị trí của hai người đã an toàn, anh nhìn vào mắt cô, ánh mắt phức tạp.

Hành vi vừa rồi của cô rất lớn mật,
khiến trái tim anh đến giờ vẫn chẳng đập tự nhiên.

Dư Vấn nhíu nhíu mày, đáp án của
anh, làm cho cô rất bất mãn.

“Nếu chúng ta chỉ là bạn bè, vậy Hạ
Nghị thì sao? Anh ta là ai vậy?”

“Anh ấy là chồng em.” Không do dự,
Triệu Sĩ Thành nói cho cô biết.

Dư Vấn đông cứng cả người, thật lâu
sau, cô suy nghĩ lại suy nghĩ, mới khó khăn phun ra: “Nếu anh ta là chồng em,
vì sao ba mẹ em lại không cho anh ta gặp em, lại càng không để cho anh ta chăm
sóc em? Vì sao ngược lại còn để anh trông nom em?”

Vì sao liên tiếp khiến anh căn bản
không giải thích nổi.

“Được rồi, em hiểu mà, anh còn chưa
định tha thứ cho em, em nguyện ý chờ!” Cô suy nghĩ theo cách của mình rồi kết luận.

“Dư Vấn, vì sao em lại có ảo giác
này, cảm thấy giữa chúng ta từng có chuyện gì?” Anh nhếch môi, muốn hỏi lại.

“Em mệt rồi.” Cô vươn vai, không
muốn nghe, chỉ vẫy tay với anh.

Cô uể oải, đêm nay cô mệt lắm rồi,
hơn nữa, mỗi lần khi lảng tránh vấn đề, phương pháp tốt nhất của cô chính là
ngủ.

Triệu Sĩ Thành thở dài, căn bản
chẳng có cách nào với cô, chỉ có thể ngồi xuống, hiến bờ vai rộng của mình. Dư
Vấn dựa vào vai anh, như đứa trẻ sơ sinh mệt mỏi, an tâm rúc vào lòng ba mẹ,
mới một phút thôi đã đi vào giấc ngủ.

Đêm càng sâu, thời gian đang trôi
qua, hơi thở của cô điềm tĩnh, ngủ bình yên, mà trước sau Triệu Sĩ Thành vẫn
ngồi cạnh cô, chẳng đi nửa bước. Anh quay đầu đi, ngón tay dài lướt qua gương
mặt nhỏ nhắn của cô, khẽ vuốt:

“Nếu như em khôi phục trí nhớ,
trong lòng không oán mà vẫn chọn anh, vậy thì anh sẽ không buông tay em.” Anh
thấp giọng trong ban đêm tĩnh lặng.

Anh cũng muốn dang tay ôm cô, cũng
muốn đứng cạnh cô mãi mãi, nhưng với tình hình hiện tại, anh không thể.

...

Thật vất vả nhịn đến hừng đông, Hạ
Nghị xuất hiện trước cửa phòng khám của Triệu Sĩ Thành. Bất ngờ, nơi đó đã sớm
có tiếng người ồn ào, toàn thể nhân viên đông đúc làm việc, làm cho anh muốn
tìm Triệu Sĩ Thành nói chuyện cũng khó như lên trời.

Nhưng mà, xuyên qua đám người kia,
làm cho Hạ Nghị sửng sốt.

“Sao em lại ở đây?” Anh đi đến quầy
tiền, hỏi Dư Vấn đang cầm tờ trăm ngàn, soi thật giả dưới ánh mặt trời.

Hôm nay trên người cô vẫn là áo
phông và quần bỏ thoải mái.

“Cô thu ngân ở phòng khám bỗng ngất
lúc chiều qua, kiểm tra thì phát hiện mang thai, Sĩ Thành nói công việc đứng
lâu này không tốt cho phụ nữ có thai, đã để cô ấy về nhà nghỉ ngơi rồi.” Qua
ánh sáng nhìn rõ có dấu ấn trên đầu Mao chủ tịch, cô mới an tâm cho tiền vào
hộp, vừa đảo mắt, Dư Vấn mới phát hiện, người vừa rồi hỏi cô lại là Hạ Nghị.

Cô nhất thời lạnh mặt xuống.

“Cho nên, Triệu Sĩ Thành bảo em đến
làm?”

Hạ Nghị ngạc nhiên. Hạ phu nhân làm
thu ngân? Chuyện này cũng đồng ý, rốt cuộc còn chuyện gì muốn dọa anh nữa!

Đây có gì không đúng? Đây là phòng
khám của vị hôn phu cô, cô tất nhiên sẽ cố gắng làm việc rồi! Dư Vấn mặc kệ anh
ta.

“Này, muốn nói chuyện phiếm thì ra
bên khác đừng cản đường!” Phía sau có một bà cô rất mạnh mẽ.

Bà đưa cô một tờ trăm ngàn, cô nhận
lấy, phân biệt thật giả.

“Này, cô có phải thu ngân không
thể? Không thấy phía sau dài lắm hả? Động tác chậm như con rùa!” Bà cô thúc
giục, thái độ gây khó dễ.

Hàng dài phía sau chờ đăng ký hoặc
thanh toán, cũng bắt đầu có người than phiền. Thấy có viện binh, bà kia bắt đầu
bới móc, không ngừng quở trách cô, càng mắng càng khó nghe.

Hạ Nghị nhíu mày, mà Dư Vấn chỉ
lạnh lùng quét họ vài lần, khí thế cường đại, trong nháy mắt làm cho mấy bà già
này đều ngậm miệng, vì thế, cô tiếp tục ngẩng đầu, tiếp tục cẩn thận phân biệt
tiền thật giả. Nhất thời, mới im lặng vài giây, giọng ai oán lại nổi lên bốn
phía. Phân biệt xong, Dư Vấn lấy ra 80 đồng từ hộp tiền đưa cho bà cô, bà ta
vội vàng nhận tiền.

Nào biết, tờ tiền trăm ngàn trong
tay đang định bỏ vào hộp, lại bị Hạ Nghị giật mất.

“Đợi chút, bà đừng có đi!” Hạ Nghị
gọi bà ta lại, anh dùng sức vẫy vẫy tờ giấy kia, giấy cũng không phát ra tiếng
sột soạt, nhất thời, anh lộ ra nụ cười vô lại “Này, bà cô, muốn khám bệnh miễn
phí, thì bỏ lại 80 đồng đi, thất đức như thế, bà muốn cháu trai của bà từ nay
bệnh không dậy nổi à?”

Bà kia hít ngụm khí lạnh, có người
phía sau hiểu ý anh, ồ lên.

“Vì cuộc sống trăm tuổi của cháu
trai bà, hãy đổi tờ khác đi!” Hạ Nghị lạnh lùng nói.

Bà kia cúi đầu mắng một tiếng rồi
không đành rút trong túi một tờ trăm ngàn cũ ra đổi lấy tờ mới kia. Dư Vấn nhăn
mày.

“Anh hai, không tìm được nhân viên
thu ngân mới, để Dư Vấn làm vài ngày, được không vậy?” Trong phòng, Dung Hoa
nghe thấy bên ngoài có rối loạn, lo lắng hỏi.

Tuy mặt ngoài Dư Vấn trấn định,
nhưng Dung Hoa vẫn đã nhìn ra, nhiều người cãi nhau như vậy, Dư Vấn chẳng hiểu
gì chắc chắn sẽ không thích ứng.

“Cô ấy không thể nằm trong nhà xem
tivi cả ngày, sớm hay muộn cũng phải ra ngoài làm việc, để cô ấy thích ứng xã
hội trước một chút.” Triệu Sĩ Thành đưa bút kê đơn thuốc, cũng không ngẩng đầu
lên trả lời, “Yên tâm đi, cô ấy rất có trách nhiệm, chỉ cần dặn kỹ cô ấy, có
mệt cô cũng sẽ hoàn thành.”

Ai nói anh không lo lắng? Nhưng mà,
anh không thể việc gì cũng để cô dựa vào anh, cho dù anh là một con chim mẹ,
lớn lên cô cũng sẽ rời khỏi anh, cho nên, anh phải đẩy chú chim non như cô ra
khỏi tổ, ép nó quen với mưa gió đời người.

Nhưng để Dư Vấn đi thu tiền, sẽ tổn
thất rất nhiều tiền đấy. Những lời này, đảo một vòng trên môi Dung Hoa, cuối
cùng vẫn không lọt ra.

...

“Anh đừng xen vào việc của người
khác.” Sau khi cô nhận phải tờ tiền giả, bị Hạ Nghị ngăn lại đúng lúc, Dư Vấn
lạnh mặt.

Tuy biểu tình vẫn rất lạnh, nhưng
nhìn kỹ, nét mặt cô đã dịu đi rất nhiều. Hạ Nghị cười cười, không bị cô dọa.

“Anh là chồng em mà, đương nhiên là
có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu rồi!” Da mặt anh rất dầy trả lời.

“Tôi sẽ không theo anh về!” Cô đáp
một nẻo.

Có lấy lòng cô cũng vô dụng, cô sẽ
không đi theo anh ta, lại đi thì sẽ bị “cưỡng hiếp” lần nữa cho coi. Hơn nữa,
cô sợ nhìn thấy anh, khủng hoảng không hiểu.

Hạ Nghị chỉ nhún nhún vai. Không
sao, anh rất biết cách quấn người!

Hàng càng ngày càng dài, cô còn
đang chậm làm việc phân biệt quá, vì thế, Hạ Nghị bước vào đoàn người.

“Tách ra thành hai hàng, có tiền lẻ
thì đứng bên kia, cần trả lại thì xếp chỗ tôi!” Dưới sự kinh ngạc của Dư Vấn,
anh bắt đầu trực tiếp chỉ huy.

Cô chưa kịp phản đối, hàng thật dài
đã chia làm hai. Dòng người bị phân ra, lượng công việc của cô giảm bớt rất
nhiều. Chỉ là... Nhìn nụ cười mê người kia, nhìn Hạ Nghị đang đóng vai thu
ngân, Dư Vấn như bị thứ gì đó làm xúc động.

Bán hàng, túi da, tiếng hét, nụ
cười, tất cả đều rất quen rất quen, quen đến mức làm lòng cô run lên, đau đầu
quá. Mỗi lần vừa gặp Hạ Nghị, cô lại ước gì có thể nhanh trốn đi, bởi trái tim
rất khó chịu, đau âm ỉ, hành động vô tình của anh luôn nhấc lên sóng to trong
lòng cô, điều đó và ấm áp khi ở cạnh Triệu Sĩ Thành là hoàn toàn khác biệt.

...

Hạ Nghị làm đến đúng giữa trưa, mắt
cá chân bên phải lại đau thấu xương. Anh ngồi xổm xuống, miết chỗ đau liên tục.

“Anh chàng đẹp trai, đến ăn cơm
trưa rồi!” Các cô y tá trong phòng bệnh gọi anh.

“Tốt quá.” Da mặt anh rất dày ngẩng
mặt, lộ ra ý cười.

Triệu Sĩ Thành lặng im bắt đầu cầm
đũa, mà Dư Vấn đang vội vàng kiểm tra tiền mặt.

Hạ Nghị đang muốn đến giúp, di động
trong túi anh vang lên, không thấy số đến, anh liền nhận máy:

“Hạ tiên sinh, có tin tức tốt, đã
tìm được Đỗ Hiểu Văn.” Câu đầu tiên của công ty điều tra đã làm cả người anh
đông lại.

Sắc mặt anh mất tự nhiên, cứng ngắc
nhìn về phía Dư Vấn vẫn mặt không chút thay đổi đang bận rộn, nén giọng: “Tôi
đến ngay!” Trong nháy mắt, trái tim chùng xuống, khóe môi không nhếch nổi nữa.

Chương 26

Hạ Nghị không ngờ tìm Đỗ Hiểu Văn
lâu như vậy, nhưng thật ra, cô vẫn ở đó. Bờ biển, căn phòng, nơi họ từng có lời
hứa tình yêu. Cả người Hạ Nghị đông cứng.

“Hơn hai tháng này, Đỗ Hiểu Văn chỉ
trốn ở đây, nếu không phải sáng nay cô ấy đến bệnh viện phụ sản kiểm tra, chúng
tôi vẫn không tìm thấy cô ấy.” Nhân viên điều tra nói.

“Vâng, tôi hiểu rồi.” Anh cứng ngắc
gật gật đầu.

Đẩy cửa xe ra, anh đang chuẩn bị
xuống xe.

“Hạ tiên sinh, có chuyện xin nhờ
ngài một chút.” Nhân viên điều tra đã nhận được tiền công, cuối cùng không nhịn
được mạnh miệng hỏi một câu: “Xin hỏi, có phải ngài vẫn nhờ một công ty điều
tra khác tìm cô ấy không? Chúng tôi đã phát hiện trong quá trình điều tra, còn
có một công ty khác đang tìm kiếm tung tích của Đỗ Hiểu Văn.” Thật ra khách
hàng muốn dùng nhiều cách để có kết quả nhanh cũng không là gì, cảm giác không
được tin tưởng về năng lực cũng có chút khiến người ta khó chịu.

Hạ Nghị nhăn mày, bởi vì anh không
có.

Đứng trước cửa nhà cô, tâm tình anh
đủ vị phức tạp, trong mấy gian phòng cũ này từng tràn ngập tình yêu của anh.
Trước kia, anh liều lĩnh bỏ trốn, hai người chuẩn bị bắt đầu từ nơi này, tạo ra
mái ấm nhỏ của riêng họ.

Hiểu Văn ở nơi này, có oán giận anh
không: Hoa đào như trước, con người đổi thay? Đời người, thật ra rất buồn cười,
dù là tình cũ khó quên, thời gian vẫn vô tình thay đổi tất cả?

Anh gõ cửa gỗ. Trong chốc lát, chi
một tiếng, cửa gỗ bị đẩy ra.

“Tìm ai vậy?” Là một người phụ nữ
trung niên.

Cho dù thời gian trôi qua, có thể
làm ngoại hình người ta thay đổi, nhưng anh liếc mắt một cái vẫn nhận ra đối
phương.

“Chào bác gái.” Anh chào hỏi trước.

“Ai, Tiểu Hạ à!” Bác chủ nhà cho
thuê mỉm cười, “Cuối cùng cậu cũng trở lại!”

Bác gái rất quen thuộc lại nhiệt
tình, làm cho người ta hoảng hốt đến mức như khoảng thời gian sáu năm kia chẳng
hề tồn tại.

“Hiểu Văn có đây không ạ?” Ánh mắt
anh tìm kiếm phía phòng trong.

“Hiểu Văn à, cô ấy đến siêu thị gần
đây mua thức ăn rồi.” Bác gái tự nhiên lui từng bước, nhiệt tình tiếp đón anh,
“Tiểu Hạ, mau vào đi!”

Da đầu run lên một trận, anh chỉ có
thể bước vào trước chờ Hiểu Văn trở về.

Bác gái rót một ly nước cho anh
“Tiểu Hạ, là cậu đi đâu? Sao lại để một mình Hiểu Văn có thai đến thuê nhà? Nếu
không phải tôi nhớ cậu, đúng là làm cho một cô bé không nhà không nơi nương tựa
rồi!”

Không nhà không nơi nương tựa,
những chữ này, làm cho Hạ Nghị càng nghe tâm tình càng phức tạp.

“Hiểu Văn nói với bác thế nào?”
Họng anh khô lại nói.

“Cô ấy nói cậu có việc không thể
chăm sóc cô ấy, cho nên cô ấy ở đây chờ cậu.” Bác gái lập tức trả lời.

Ở chỗ này chờ anh? Hạ Nghị nói
không nên lời.

“Tiểu Hạ, phụ nữ khi mang thai rất
vất vả, đặc biệt khi không có đàn ông ở cạnh, ăn cùng rất đắng, nhìn làm cho
người ta xót lòng. Trong tủ lạnh không có đồ ăn muốn phải tự đi mua, bóng đèn
hỏng thì phải tự thay, càng đừng nói đến bao sợ hãi trong cuộc sống. Nhưng cô
gái ấy lại chẳng có nửa câu oán hận với cậu, cậu phải quý trọng đấy!”

Hạ Nghị im lặng.

Bác gái có việc nên đi trước, anh
đi một vòng trong phòng. Nơi này, gần như chẳng thay đổi gì. Hoặc là nói cho
đúng, có người đã biến nơi đây về nguyên trạng. Ánh mắt anh dừng lại trên chiếc
giường gỗ lớn kia, trước kia, anh và Hiểu Văn nằm đó, cùng ngắm sao, cùng mơ
mộng về tương lai tốt đẹp.

Hai người phụ nữ, một người phụ nữ
làm cho cuộc sống của anh tràn ngập ảo tưởng, một người phụ nữ khác để anh học
được cách trưởng thành.

Trong lòng đàn ông, cũng có một đóa
hồng trắng và một đóa hồng đỏ, mà anh cưới bông hồng đỏ Dư Vấn, đỏ đến mức làm
anh cảm thấy cô ghê sợ chói mắt như máu con muỗi trát trên tường kia, mà Hiểu
Văn trong cuộc hôn nhân sáu năm của anh, giống như ánh trăng sáng trước cửa sổ
làm người ta khát vọng. Chỉ là, khi thật sự chiếm được rồi, lại nhận ra thời
gian sáu năm đã làm cảm giác cũng biến vị.

Bởi anh không tin vào tà ma, vì thế
phải trả giá đắt, phạm phải sai lầm chẳng thể bù đắp lại. Trong đau đớn, càng
nghĩ, lại càng hiểu, Hạ phu nhân đã sớm thành nốt chu sa chẳng thể xóa mờ trên
ngực anh.

Phía sau, có tiếng “ầm”.

“Anh Nghị.” Theo một tiếng kinh
hoàng, túi đồ rơi xuống đất, một quả cam lăn đến bên chân anh.

Hạ Nghị ngồi xuống, nhặt quả cam
lên, bình tĩnh nhìn về phía trước... Hiểu Văn đứng ở cửa, mặc một chiếc váy bầu
hoa nhạt thanh lịch, làm cả người có cảm giác thanh tú.

“Hiểu Văn.” Khi ánh mắt chạm đến gò
bụng của cô, dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, tâm tình Hạ Nghị vẫn phức tạp nói không
nên lời.

Thấy anh nhìn bụng mình đến sợ run,
trái tim Hiểu Văn còn có một tia ảo tưởng cuối cùng, “Anh, anh đã nghĩ thông suốt,
đến tìm em về sao?”

Anh im lặng, trái tim lạnh đi, lắc
đầu.

Nhìn biểu tình kiên quyết của anh,
một khả năng khác, làm cho Hiểu Văn lập tức cả kinh lui về phía sau từng bước,
“Em, em đã không gây trở ngại cho anh và Tống Dư Vấn nữa, anh với cô ấy bắt đầu
một lần nữa, các người cứ việc bắt đầu đi, vì sao nhất định phải đối phó với
em? Em sẽ lui bước rồi, các người còn muốn thế nào nữa...”

“Hiểu Văn, em đừng kích động.” Đầu
anh rất đau, đối mặt với kinh hoàng của cô, Hạ Nghị chẳng nói nổi một câu.

Trên thực tế, trên đường đến tìm
cô, anh đã tự hỏi mình không dưới mấy trăm lần, tìm được Hiểu Văn rồi anh nên
làm gì?

“Sao em có thể không kích động?
Tống Dư Vấn đã có được anh, vì sao còn nhất định phải dồn em đến chân tường,
nhất định phải cướp đoạt kỷ niệm tình yêu cuối cùng của chúng ta?” Cô chất vấn
anh.

Không phải ý Dư Vấn, nhưng mà, bây
giờ anh không thể giải thích tình trạng hiện nay của Dư Vấn. Bởi vì, anh rất hổ
thẹn, anh thật có lỗi, cuối cùng vẫn anh phụ Hiểu Văn. Nhưng mà...

“Xin lỗi, anh đến tìm em là muốn
xin em có thể...” Anh có khó xử của anh, anh thật sự không thể muốn đứa con
này.

“Anh đừng nói nữa!” Hiểu Văn kích
động bịt tai mình lại, không chịu thừa nhận lắc đầu, nước mắt cũng rơi xuống,
“Bây giờ con đã có thể nghe thấy tiếng nói bên ngoài, xin anh đừng nhẫn tâm như
thế, đừng nói không cần con nữa, được không?”

Hạ Nghị cứng lại. Đứa con này đã có
thể nghe thấy âm thanh bên ngoài? Khi Thụy Thụy còn ở trong bụng, anh không
tham dự vào sự trưởng thành của con, anh nghĩ con sau khi sinh ra rồi mới có
thể thấy thế giới, nghe thấy âm thanh.. Thì ra, bây giờ đã có thể nghe thấy.
Anh chua chát.

Thấy anh hơi dao động, Hiểu Văn
rưng lệ, bắt lấy tay anh, đưa tay anh phủ lên bụng mình: “Anh Nghị, nó sắp năm
tháng rồi, nó có tay có chân nhỏ, đã là một sinh mệnh đầy đủ.”

Anh cứng người. Ở đó, dưới tay anh
có một sự dao động rất nhỏ, dọa anh sợ hãi.

“Con đá anh đấy, con đang chào anh
kìa, anh Nghị, con đáng yêu như thế, vì sao anh lại không cần con, nhẫn tâm đến
mức không cho con sống?” Cô lên án.

Lúc này đây, Hạ Nghị chẳng nói nên
lời. Khi nó chỉ còn là phôi thai, anh có thể nhẫn tâm ra quyết định, bây giờ nó
đã thành hình, bảo anh lựa chọn sao đây?

“Anh Nghị, nếu thật sự muốn bỏ con,
vậy thì hãy đạp lên người em tại đây đi!” Hiểu Văn kiên quyết nói.

Bây giờ cuối cùng cô cũng cảm nhận
được, cái gì gọi là tình mẫu tử, cô sẽ không để cho bất kỳ ai chạm vào con cô,
bao gồm cả anh.

Hai người căng thẳng.

...

Bốn giờ chiều, toàn bộ tiền đăng ký
cũng đã thu hết, thanh toán tiền thuốc còn lại cũng không nhiều lắm, Dư Vấn bắt
đầu rảnh. “Reng reng reng” điện thoại phòng khám vang lên, Dư Vấn nhìn nhanh
bốn phía, mọi người đều đang làm việc.

“Xin chào, phòng khám khoa nhi của
Triệu Sĩ Thành.” Cô chỉ có thể nhận điện thoại.

“Chào cô, tôi ở cửa hàng chụp ảnh
cưới XX.” Trong điện thoại là giọng nói rất thân thiết, “Xin hỏi Triệu Sĩ Thành
tiên sinh có đó không ạ?”

Đối phương tự giới thiệu, làm cho
Dư Vấn sửng sốt một chút.

“Có chuyện gì?” Cô cứng rắn hỏi.
Không hiểu sao cô ghét nhất là giọng nói ngòn ngọt mềm mại này, cảnh giác nổi
lên nổi lên bốn phía.

“Xin hỏi cô là Triệu phu nhân sao?”
Đối phương lập tức hỏi.

Cô suy nghĩ một lát, đang định phủ
nhận.

Đầu kia điện thoại đã tự động nói:
“Triệu phu nhân, xin hỏi cô và Triệu tiên sinh có thể đến lúc nào? Chúng tôi đã
làm xong rồi, nhưng chờ ba tháng, Triệu tiên sinh và cô vẫn chưa đến lấy hình!”

Anh không đi lấy ảnh cưới à? Dư Vấn
nghĩ một lát, cũng đúng, lúc ấy cô đào hôn, khiến Triệu Sĩ Thành bị nhục nhã
như thế, anh nào có thể đi lấy ảnh chứ.

“Triệu phu nhân, hôm nay cô rỗi
không? Có thể đến chỗ chúng tôi một lát không?” Nhân viên cửa hàng không muốn
đeo trách nhiệm nữa, thái độ rất ân cần.

“Được rồi.” Dư Vấn đưa ra đáp án.

Nếu Triệu Sĩ Thành không cần, vậy
cô hào phóng đến nhận thôi. Cúp máy, cô bước đến cửa phòng, Triệu Sĩ Thành vẫn
đang hết sức chăm chú khám cho bệnh nhân nhỏ, vì thế, cô cũng không tiện quấy
rầy.

“Tôi ra ngoài một chút.”

Dặn y tá ở quầy, cô ra cửa đón
taxi. Hơn mười phút, dựa theo địa chỉ, cô đến cửa hàng áo cưới.

“Xin hỏi cô là Triệu phu nhân ạ?”
Nhân viên cửa hàng nhiệt liệt hoan nghênh.

“Là tôi, album ảnh đâu?” Cô không
giải thích, mở đầu liền hỏi.

Thời gian của cô rất quý, đợi lát
nữa cô còn phải ăn cơm tối đấy!

“Chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi, ở
trong này.” Nhân viên cửa hàng lấy sổ ra, “Cô xem xem đúng không ạ?”

Lấy sổ ra, trong nháy mắt, nhân
viên cửa hàng ngây dại, mà Dư Vấn cũng đông cứng.

“A, tôi lấy lầm rồi ạ?” Nhân viên
cửa hàng hô lên.

Cả người Dư Vấn hóa đá. Không lấy
sai, mặt chú rể quả đúng là Triệu Sĩ Thành, nhưng mà, cô dâu mỉm cười dịu dàng
trong ảnh kia không phải là cô. Cô dâu là một cô gái nhìn rất mềm yếu, diện mạo
thanh tú, nhưng người phụ nữ kia nhìn rất quen mắt, quen đến mức cả người cô
không thở nổi.

“Triệu phu nhân, cô làm sao vậy?”
Nhân viên cửa hàng hoảng hốt.

Bởi vì, cô đang ôm đầu, sắc mặt tái
nhợt ngồi xuống. Cô sợ nhìn thấy người phụ nữ kia. Tâm tình như tuyết lở này
rất mãnh liệt. Đầu, đau quá, đau quá, có thứ gì đó, sắp phá xích thoát ra.

“Tôi, tôi không phải Triệu phu
nhân...” Đầu đau như sắp rách ra, trong đầu hiện lên một màn ảnh, khiến cô lẩm
bẩm, cả người phát run!

Cô không phải Triệu phu nhân, cô là
Hạ phu nhân! Trong ánh chớp, một ý thức rõ ràng nhập vào đầu cô.

...

Hạ Nghị ngồi trên xe, sợ run.

Bây giờ, anh nên làm gì? Hiểu Văn
đau khổ cầu xin, làm cho anh thật sự không thể tàn nhẫn như vậy. Dù sao, anh
cũng từng yêu cô.

Nếu như mình không tìm được cô, có
phải sẽ đúng hơn không? Là ai đã nói, sai một bước, sẽ sai tất cả? Ngẩng đầu,
dựa vào ghế xe, lần đầu tiên anh do dự, không chú ý… cho đến khi… bóng hình kia
xuất hiện ở đầu hẻm.

Hiểu Văn?

“Là anh gọi cho bà chủ nhà, bảo em
ra ngoài này, muốn nói gì với em?” Thấy anh ở đó, do dự một lúc, Hiểu Văn đi
đến chỗ anh.

Nói gì với cô, làm gì có? Trên thực
tế, từ khi ra khỏi phòng cô đến giờ, anh vẫn chỉ ngồi đây ngẩn người mà thôi.
Hạ Nghị nghi ngờ đẩy cửa xe ra, xuống xe.

Đúng lúc này, một chiếc xe gắn máy
bỗng lao ra từ trong, như con ngựa hoang mất kiểm soát, điên cuồng chạy đến chỗ
bụng nhô lên của Đỗ Hiểu Văn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3