Mộ Phần Trái Tim (Tập 3) - Chương 07 - 08

Chương 7

Năm giờ chiều giờ Tolyo. Nhiệt độ
không khí vô cùng lạnh, lạnh đến mức răng người ta va lập cập. Sóng thần đã rút
xuống, đê nước ở Fukushima bị sóng biển tấn công, cuối cùng cũng tạm thời trả
lại chút yên lặng.

Nơi này đã như một đống hoang tàn,
dưới bàn chân họ là một mảnh đại dương mênh mông, cả thành phố bị ngâm trong
nước biển, nước còn cao đến mấy mét, “rác” trôi nổi nơi nơi, nhưng “rác” này
cũng thật đặc biệt, có rất nhiều rất nhiều ô tô, rất nhiều rất nhiều đồ gia
đình, còn có vài cửa nhà, tình huống thê lương kinh hãi đập vào mắt.

Khi sóng thần tập kích, Hạ Nghị vẫn
giữ chặt thanh sắt vịn, cuối cùng cũng thoát hiểm, được đội cứu hộ biển cứu
được, chuyển đến bệnh viện gần trung tâm.

“Con gái của tôi còn ở khách sạn,
con bé chỉ có năm tuổi, xin mọi người hãy đưa tôi đến khách sạn!” Anh không thể
chôn chân ở chỗ này được!

Đời anh hận nhất là van xin người
khác, nhưng anh bây giờ đã sớm bỏ một thân ngang ngược, chật vật kéo nhân viên
cứu hộ, không ngừng dùng tiếng anh van xin từng lần.

Hạ Nghị không tin vào phật, lại
càng không tín vào Thượng Đế, nhưng mà, trong hàng tiếng đồng hồ sinh tử tại
cơn sóng thần kia, anh cầu nguyện hàng ngàn lần trong lòng, con gái Thụy Thụy
của anh nhất định phải bình an! Anh không nên đưa Thụy Thụy đến Nhật Bản, nghĩ
sai thì hỏng hết, anh đã để con gái vào nơi nguy hiểm.

“Anh Nghị...” Bị nước biển lạnh như
băng ngâm lâu ngày, Hiểu Văn rất yếu ớt, cô sợ hãi kéo tay anh, cuộn mình ngâm
lên, sợ anh rời đi.

Rất nhiều người dân chạy loạn nằm
ngổn ngang ở đại sảnh trung tâm cứu viện, có nam có nữ, phần lớn bệnh nhân còn
đang trong trạng thái hôn mê, một số ít người cao tuổi suy yếu đã chết trên
đường chạy trốn, có vài người phụ nữ mang thai như cô cũng đang đau quặn bụng,
chảy máu không ngừng.

Đáng sợ giống như lò ngục của nhân
gian. Bây giờ cô rất cần anh, cô rất sợ, thật sự rất sợ, sợ đứa con trong bụng
xảy ra chuyện. Nhưng dù sóng triều có hung dữ đến đâu, Hạ Nghị vẫn cầm tay cô
không buông, lúc này lại kiên quyết hất tay cô ra.

“Xin mọi người, con gái của tôi rất
cần tôi! Nhất định tôi sẽ dùng nhiều tiền báo đáp các vị!” Anh lại cúi đầu,
thậm chí loạn đến nói chẳng lựa lời.

Hiện tại trái tim anh hét loạn lên,
cả người nôn nóng không thôi, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, anh phải đi
khỏi đây, anh không thể an nhàn chờ ở trung tâm tị nạn, nhất định anh phải rời
khỏi đây, tận mắt nhìn thấy Thụy Thụy bình an thì anh mới có thể an yên tâm!

Khi nhà tầng lắc lư như khiêu vũ,
nhất định Thụy Thụy sẽ bị dọa đến khóc rồi? Nó sẽ rất sợ và hoảng? Nghĩ đến
mình đã bỏ con gái lại, để nó lẻ loi đối mặt với thảm họa, trong lòng anh lại
nhói đau mà hối hận.

“Là khách sạn XX sao? Yên tâm, nơi
đó không bị sóng thần đến, kiến trúc ở Nhật Bản chúng tôi có hiệu quả chống
động đất rất mạnh, khách sạn sẽ xử lý tốt, an tâm con gái của anh đã ở nơi an
toàn.” Thành viên đội cứu hộ trả lời anh, “Chúng tôi bây giờ bận rất nhiều
việc, muốn tranh thủ cứu nhiều tính mạng hơn, anh chỉ có thể chờ ở đây thôi!”
Đội cứu hộ họ phải giành giật từng phút giây để cứu người, chứ không phải dùng
chúng để hộ tống vị khách có tiền về khách sạn. Trước mặt tai họa, dù bạn có
giàu bao nhiêu, cũng chỉ bình đẳng với mọi người.

“Anh Nghị...” Hiểu Văn được quấn
trong thảm lông vẫn lạnh run, cô dựa vào anh, mới có thể để mình không sợ hãi.

Cô thật sự còn sống sao? Con của cô
vẫn còn sống ư? Mấy giờ này, tất cả thảm họa, sự thật như một cơn ác mộng.

Hạ Nghị trơ mắt nhìn đội cứu vệ
biển bỏ đi.

“Anh Nghị, đừng rời khỏi em.” Hiểu
Văn đang có thai, gặp trận khiếp sợ này, tự nhiên vô cùng yếu ớt, lòng ỷ lại
tăng thêm.

Nhưng anh lúc này cũng rất phiền,
rất khó chịu, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất, có cách nào để gặp
Thụy Thụy nhanh hơn không?

Hiểu Văn sống sót sau tai nạn vẫn
còn sợ hãi trong lòng, mỉm cười nói, “Em tưởng mình chết chắc rồi, sau khi đối
mặt với cái chết, trong đầu em chỉ có anh, may mà chúng ta ở bên nhau! Anh
Nghị, còn anh? Anh cũng thế, đúng không?” Có thể sống, thật tốt! Họ còn sống,
họ cùng nhau sống, điều này làm cho cô thật biết ơn.

Chỉ có trải qua sinh tử, mới có thể
khắc sâu tuyệt vọng khi sắp sửa tiến đến cái chết.

Anh Nghị, còn anh? Vấn đề này, rung
động trái tim anh. Thụy Thụy, Hạ phu nhân! Đáp án kiên định này, lóe lên trong
đầu như sét đánh. Anh ngây người.

Bởi vì, ở vài giờ sinh tử kia,
người anh nghĩ nhiều nhất trong đầu, là Thụy Thụy, còn có... Hạ phu nhân.

Anh không chỉ suy nghĩ một lần, Hạ
Nghị anh chẳng lẽ sẽ cứ chôn trong sóng thần như thế sao? Không, anh muốn xác
định an toàn của Thụy Thụy trước! Còn có, một ý niệm mãnh liệt khác trong
đầu... Anh muốn gặp Hạ phu nhân, không thấy được gương mặt cô, anh chết cũng
không nhắm mắt. Vì sao ở trước mặt tử thần, anh lại có ý nghĩ mãnh liệt như thế
trong đầu? Anh sợ ngây người.

“Cám ơn anh đã không buông tay em
ra!” Hiểu Văn ôm anh rất chặt, cảm động thật sâu vì anh ở bên không rời lúc
hoạn nạn.

Mà anh còn đang đông cứng. Một giả
thiết từ rất xưa, nếu mẹ và vợ cùng rơi vào biển, bạn sẽ cứu ai trước? Giờ đổi
thành, nếu Hạ phu nhân và Hiểu Văn đồng thời rơi vào trong biển, anh sẽ đi cứu
ai. Đáp án anh nghĩ đến là cứu Hiểu Văn.

Có lẽ, bây giờ khi Hạ phu nhân và
Hiểu Văn đồng thời có mặt tại hiện trường, thật sự anh sẽ làm như thế, ngoài
tình yêu với Hiểu Văn, anh còn có trách nhiệm! Có điều, ở thời khắc ấy, sau khi
cứu Hiểu Văn, anh sẽ tiếp tục nhảy xuống, không cứu được Hạ phu nhân, anh sẽ
đền Hạ phu nhân một mạng, hai người cùng sống cùng chết!

Anh bị dọa bởi ý nghĩ mãnh liệt
này. Theo ý tưởng này, như một dòng điện sáng làm tan lớp sương mù, đập vào
trái tim anh, anh giật mình chợt hiểu ra, những suy nghĩ đứt đoạn kia là gì…

Hạ phu nhân là đồng nghiệp, cũng là
vợ của anh. Vợ, không phải chỉ là một quan hệ thuần túy trên hộ khẩu, người
này, có đôi khi, trong vô tình, cũng sẽ tiến vào trái tim bạn.

Trước mặt cái chết, bỗng có một
loại thông hiểu sâu sắc, tuy đã quá trễ. Trong lòng anh còn có Hạ phu nhân. Cho
nên, anh luôn muốn chinh phục cô, luôn muốn xé rách mặt nạ lạnh lùng của cô, dù
quan hệ của hai người căng thẳng nhưng cũng không từng nguyện ly hôn, trước mặt
cô, chưa bao giờ anh giả vờ làm người đàn ông tốt 100%, tâm tình không tốt lại
cãi lộn, tâm tình vui vẻ thì lại được chăm sóc rảnh rỗi, anh và Thụy Thụy không
khác nhau, như một đứa trẻ, muốn hấp dẫn người mình thích, ngoái đầu lại nhìn
dù chỉ một ánh mắt mà thôi.

Tất cả điều này đã bắt đầu thay đổi
tự lúc nào? Có lẽ là trong năm năm hôn nhân, hoặc có lẽ là sớm hơn, nói cách
khác, anh sẽ không biết rõ tính Hạ phu nhân quá giống mẹ anh, vẫn thuận theo tự
nhiên chuẩn bị bước vào “mộ phần” hôn nhân.

Chẳng qua là, tình yêu say đắm chưa
kịp tan của anh với Đỗ Hiểu Văn đã phá hủy tất cả. Tỉnh ngộ này khiến anh cầm
lấy chiếc áo cứu sinh rồi xông ra ngoài.

“Anh Nghị!” Hiểu Văn nén khó chịu,
vội vàng đuổi theo anh.

Thấy anh đang vội vàng mặc áo cứu
sinh, cô lập tức hiểu ý, “Chẳng lẽ anh chuẩn bị đi tìm Thụy Thụy lúc này ư?”

“Ừ!” Anh gật đầu, “Anh không thể
chờ thêm được nữa!” Thụy Thụy là bảo bối của anh và Hạ phu nhân, nếu anh bị
nhốt ở đây, không phải ba giờ thì cũng một tiếng, theo như đội cứu hộ nói, nước
sẽ dần rút cho đến khi khôi phục giao thông, ít nhất cần hơn năm ngày.

“Anh chuẩn bị bơi qua ư?” Giả thiết
này làm cho Hiểu Văn kinh hãi.

Khách sạn cách vị trí của họ bây
giờ ít nhất hơn 10km, mà bây giờ ngoài bơi ra, căn bản không còn cách khác.

“Đúng!” Anh nói chắc chắn.

Anh không muốn chờ, anh chờ không
được nữa!

“Không được, rất nguy hiểm!” Cô
hoảng hốt giữ cánh tay anh, muốn ngăn cản, “Đừng nói đến thể lực của anh bây
giờ rất khó bơi đến nơi, hơn nữa hiện tại bên ngoài không ngừng có dư chấn, anh
cứ ra ngoài như thế rất nguy hiểm!” Anh có thể bình tĩnh một tẹo không?

“Anh phải đi!” Nhưng anh hất tay
cô, không thể nghi ngờ gì nữa.

“Theo lời nhân viên cứu hộ, Thụy
Thụy chắc vẫn an toàn mà!” Cô nóng nảy.

“Là chắc, vì sao nói “chắc, bởi vì
đó chỉ là đoán, không phải tuyệt đối!” Anh mất đi tính nhẫn nại, cao giọng lên.

Vì sao cô chợt không hiểu câu anh
nói? Không thấy con gái, anh sẽ an tâm sao đây! Từ khi quen nhau, yêu nhau đến
giờ, đây là lần đầu tiên họ có tranh chấp. Trước kia, xảy ra chuyện gì anh cũng
làm theo cô, cố gắng thuận theo ý nguyện của cô, nhưng lúc này thì không thể!

“Anh đi chỉ để xác định thôi, lại
không quan tâm đến tính mạng của mình ư?” Hiểu Văn lo lắng cho anh.

“Đó không phải con gái của em, là
con gái của anh và Tống Dư Vấn, đương nhiên em không lo lắng rồi!” Hạ Nghị nói
ra những lời này.

Sắc mặt Hiểu Văn tái nhợt vài phần.
Anh đã nghĩ như vậy? Làm sao cô có thể không lo lắng cho Thụy Thụy, chỉ là, cô
càng lo lắng cho an nguy của anh mà thôi.

“Anh xảy ra chuyện thì em làm sao?”
Cô lại kéo tay anh, gấp đến mức mắt ngập nước.

Bây giờ, cô và con cũng rất cần
anh.

Song, anh lại tách từng ngón tay
của cô ra, gằn từng tiếng, “Hiểu Văn, xin lỗi, không ai quan trọng hơn Thụy
Thụy cả.” Bao gồm cô trong đó.

Cô được nhân viên ở đây chăm sóc,
nhưng còn Thụy Thụy của anh? Thụy Thụy quan trọng hơn ai khác, trước mặt nguy
hiểm, đây là tỉnh ngộ sâu nhất của anh, tình yêu lại chẳng hề quan trọng như
anh nghĩ.

Hiểu Văn không thể tin mở to mắt,
bất động nhìn anh. Không ai quan trọng hơn Thụy Thụy cả. Cô không phải ngốc,
dưới ngôn ngữ kiên quyết dứt khoát của anh, cô hiểu ra, cho nên cũng chịu đả
kích.

Mà anh chỉ xoay người, không chút
do dự nhảy vào nước biển. Dù có chết anh cũng chết ở bên cạnh Thụy Thụy mới có
thể an tâm, chứ không phải trong lòng tình yêu!

Chương 8

Anh đã bơi bao lâu rồi anh cũng
chẳng nhớ rõ nữa. Chỉ biết là từ hừng đông theo đến tận trời tối, dựa vào hướng
đi đã qua một lần trong trí nhớ mơ hồ, đi theo lối đi chính, dựa vào khái niệm
về khoảng cách, bơi không ngừng, bơi đến bất động, anh phải dựa vào xe hơi hỏng
đang nổi, hoặc dựa vào mái hiên nghỉ ngơi sau một đoạn đường, sau đó lại tiếp
tục.

Xung quanh thành phố này là một màn
đen, dư chấn còn kéo dài liên tục, mấy lần anh suýt bỏ mạng, mức độ mạo hiểm
này ngay cả anh cũng cảm thấy sợ hãi. Nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến không biết bây
giờ Thụy Thụy của anh đang cô độc hoảng sợ ở góc nào, trái tim anh lại bị bóp
nghẹt, dựa vào một sức mạnh mà chống đỡ kiên cường.

Anh bơi thật lâu, cả người cũng
lạnh băng, cho dù anh bắt đầu dần bị lạc hướng. Anh trong nước, vừa khát vừa
mỏi mệt, nhưng anh biết mình sẽ không buông tay.

Ngày 12 tháng 3.

Cuối cùng sóng thần cũng yên tĩnh,
nhưng thành phố này lại thành khu đổ nát như vừa qua lễ rửa tội, như một lò
ngục bị phá hủy, nơi nơi là lửa, bên tai là tiếng nổ mạnh. Từng đợt dư chấn
khiến cả thành phố dấy lên lửa rừng rực, nhà máy năng lượng nguyên tử quy mô
nhất ở Fukushima sau khi bị sóng thần và dư chấn tấn công, vì cấu trúc các
nguyên tố bất hợp lý, làm cho ống nước bị rỉ, vật chất phóng xạ cũng rỉ ra, khí
hydro nổ mạnh, sức mạnh của cơn nổ bốc hết mái nhà, ánh lửa nổi lên bốn phía
thành phố.

Không nước không điện, mọi người
thậm chí phải tìm thuốc chữa bệnh ở trong bùn lầy, thi thể lơ lửng trôi nổi
khắp nơi, những sinh mệnh đó đã không còn, mà những người may mắn sống sót dưới
lượng bức xạ hạt nhân cũng chạy trời không khỏi nắng. Bụi ô nhiễm tản theo gió,
cây cối dần khô héo, đại họa này gây ra ảnh hưởng với tự nhiên ít nhất là mấy
chục năm, thậm chí trên trăm năm.

Bơi suốt cả một đêm, cuối cùng anh
cũng bơi về khách sạn thành công, nhưng ngay cả thân thể cường tráng như anh
cũng bắt đầu nôn mửa không ngừng dưới bụi ô nhiễm. Chỉ là, anh cố bỏ qua khó
chịu của mình, bắt đầu tìm kiếm Thụy Thụy.

Ngoài cắt nước mất điện, quả nhiên
địa thế rất cao nên khách sạn cũng không bị ảnh hưởng quá lớn, nhưng mà... Anh
lại không tìm thấy tung tích của Thụy Thụy!

Không có trong phòng, không có
trong tủ quần áo, không có trong phòng tắm, ngay cả dưới bàn anh cũng tìm, vẫn
không thấy bóng dáng Thụy Thụy, ở thời khắc động đất, trong phòng rung lắc mạnh
như thế, Thụy Thụy chắc sẽ chỉ biết sợ hãi mà chạy trốn đi!

Chẳng lẽ nó sợ đến mức chạy ra
ngoài ư?

Kinh hãi, anh hỏi rất nhiều người,
nhân viên quản lý khách sạn thậm chí giúp đỡ anh bắt đầu tìm kiếm từng tầng cho
đến thang an toàn, đến phòng khác lục soát, nhưng cũng không có. Trong mờ mịt,
lần đầu tiên anh cảm thấy sợ hãi chưa từng có. Thụy Thụy của anh đã mất tích!

...

Chuyến bay từ Thượng Hải Trung Quốc
đến sân bay quốc tế Narita đã đổi địa điểm đỗ thành sân bay phía tây. Dư Vấn
một đêm chưa ngủ vội vàng đi ra khỏi sân bay.

Cô bay suốt cả đêm ngày 11, căn bản
cô chẳng thể chợp mắt, cũng căn bản không thể vào khách sạn nghỉ ngơi một lát,
cô chỉ có thể chờ, một mực chờ, may mà, Triệu Sĩ Thành vẫn luôn ở cạnh cô, ở
thời điểm cô ở ranh giới sụp đổ, bằng sự điềm tĩnh anh đã cho cô sự yên ổn
nhiều lần. Sau đó, cuối cùng cô cũng đợi được, sau một ngày ngừng bay, cuối
cùng đường hàng không Nhật Bản cũng hoạt động lại, nhưng chỉ đến phía tây
Tokyo.

“Tôi còn chưa liên lạc được với Hạ
Nghị, các người ở đâu? Có tin tức của Hạ Nghị chưa?” Đi giữa giao thông tê liệt
ở Fukushima, Tống Dư Vấn muốn đi đến phía Đông trắc trở kia, nhưng cô sẽ không
buông tay, vẫn đang nghĩ cách.

May mà, địa điểm khách sạn Tiểu Hoa
cho, không phải khu bị thiệt hại nặng. Nhưng rốt cuộc Hạ Nghị đang ở đâu?

“Chị dâu, anh Nghị liên lạc với tôi
rồi!” Sau n lần nói chuyện với Tiểu Hoa, cuối cùng cũng có tiến triển.

“Anh ấy nói thế nào?” Tống Dư Vấn
đang trên đường tìm cách đến Fukushima, nghĩ đến Thụy Thụy lại nóng lòng như
đốt.

“Di động của anh Nghị bị nước vào,
chúng tôi cũng vừa mới liên lạc được thôi.” Tiểu Hoa ngập ngừng, “Anh ấy vẫn
sống, đã tránh thoát một kiếp.”

“Vậy Thụy Thụy đâu, bình an không?
Có sợ hãi lắm không?” Tống Dư Vấn liên tục truy hỏi.

Cô không bao giờ sẽ quan tâm đến
hai chữ thù hận không cần thiết trên người nữa, bây giờ cô chỉ cần con gái!

“...” Tiểu Hoa há miệng, chuyện
Thụy Thụy mất tích, cuối cùng vẫn chẳng thể nói ra miệng, chỉ có thể từ chối,
“Chị dâu, tôi cho chị số điện thoại của anh ấy, để anh ấy tự nói cho chị!”

...

Anh sắp điên rồi.

Dù anh tìm bao nhiêu nơi cũng không
có bóng dáng Thụy Thụy.

Tiếng chuông điện thoại di động
được khách sạn cho thuê vang lên, anh không có thời gian nhìn dãy số gọi đến,
vội vàng nhận máy: “Alo, đại sứ quán Trung Quốc sao?” Thông qua Tiểu Hoa, anh
đã tìm ra một vài mối quan hệ ở nơi này, hi vọng có thể dựa vào sức mạnh lớn để
tìm Thụy Thụy.

“Tôi, Tống Dư Vấn!” Trong điện
thoại là giọng nói quá sức quen thuộc kia, một giây nghe thấy giọng của Hạ phu
nhân, anh đông cứng, tâm tình chẳng thể hình dung được.

Giống như đã trải qua mấy đời vậy.

“Tôi ở Nhật Bản, Thụy Thụy ở đâu?”
Tống Dư Vấn mở đầu liền hỏi.

Bởi vì trước sự ấp úng của Tiểu
Hoa, cô đã nhận ra sự khác thường.

“Dư Vấn, xin lỗi...” Cô ấy đã ở
Nhật Bản? Cô ấy cũng đến đây ư? Bởi vì kích động, lo lắng, đau lòng, hốc mắt
của anh bỗng bị sóng chua tập kích: “Thụy Thụy nó… không thấy...” Anh thật xin
lỗi con gái, thật xin lỗi Hạ phu nhân.

Đầu kia điện thoại, yên tĩnh như đã
chết, bởi tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Dư Vấn vẫn bị chấn động đến đi không
vững. Khốn kiếp!

“Tôi sẽ nghĩ cách vào Fukushima,
anh dựa theo kế hoạch đã định, tìm người ở đại sứ quán đến giúp cùng tìm Thụy
Thụy, tôi sẽ gặp anh sau!” Cô đã muốn dùng lời nói tàn nhẫn độc ác nhất để mắng
anh và Đỗ Hiểu Văn, ngay cả con gái cũng chẳng thể bảo vệ nổi, căn bản anh
không xứng làm ba! Nhưng cô giờ này, nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh mới có
thể tìm được con gái!

Tính toán với anh sau, trước hết
phải tìm được Thụy Thụy đã!

“Dư Vấn, em đừng đến, nhất định sẽ
tìm được Thụy Thụy, anh sẽ mang nó đi ngay, em chờ bọn anh ở nơi an toàn, nơi
này rất nguy hiểm!” Rò rỉ hạt nhân càng ngày càng nghiêm trọng, toàn bộ
Fukushima đã bị bóng ma phóng xạ bao phủ, tất cả mọi người đều hoang mang rối
loạn, nếu cô vào đây, sẽ có tổn thương lớn với sức khỏe.

“Hạ Nghị, anh cảm thấy tôi có thể
không đến, có thể chờ ở một nơi an toàn sao? Anh bây giờ, còn có khả năng gì để
tôi tin, tôi có thể tin anh ở đâu!!” Giọng nói của cô sắc bén, lạnh lùng hỏi
lại.

Cô không mắng anh, nhưng từng câu
từng chữ cô nói, còn đau hơn cả đánh anh, anh bị đâm đến đau đớn. Đúng vậy, anh
còn có khả năng gì để cô tin anh đây?

Ngày 13 tháng 3.

Đài khí tượng Nhật Bản đã báo độ
động đất ở Tây Thái Bình Dương lên cấp 9.0. Ở Fukushima vốn như biển hoa hạnh
phúc, sau sự tấn công của sóng thần, nước liên tục dâng, giao thông bị tê liệt,
rất nhiều người dân không rõ tung tích. Nhưng ở cảng đã có nhiều thi thể nổi
lên từ dưới biển. Người dân bắt đầu tranh nhau mua đồ ăn và đồ dùng hàng ngày,
vật tư bị thiếu nghiêm trọng, thậm chí phải trả nhiều tiền cho một quả cam hoặc
một chiếc bánh bao nhỏ. Dân chúng Fukushima vẫn chưa nhận được sự trợ cấp từ
chính phủ cũng cảm thấy bàng hoàng, một số có khả năng chạy nạn đã bắt đầu nghĩ
cách bỏ trốn, ra khỏi thành phố tìm kiếm vật tư tránh bức xạ hạt nhân nguy
hiểm.

Anh và đại sứ quán Trung Quốc bên
kia liên lạc liên tục, Thụy Thụy đã bị xếp vào danh sách mất tích. Cả cằm Hạ
Nghị cũng mọc đầy râu xanh, tóc cũng rối sang đông sang tây, làm sao anh có
thời giờ để chăm chút bản thân, lôi thôi như một kẻ lang thang, hơn nữa, đã hai
ngày rồi anh chẳng ăn gì cả, bởi anh không có thời gian để xấp hàng mua thực
phẩm bổ sung.

“Hạ tiên sinh, băng ghi hình ở tầng
22 có thể giúp ngài không?” Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của anh sau khi bộ điều
khiển bị động đất phá hỏng, vội sửa chữa xong có thể có thêm càng nhiều manh
mối.

Nhưng mà, anh đã tua lại không dưới
hàng trăm lần khoảng thời gian 2giờ 46 phút này, trước vài phút khi bộ điều
khiển bị phá hỏng, trong hành lang có hơn mười vị khách đang hoảng sợ chạy
trốn, nhưng lại chẳng hề có thân hình của Thụy Thụy.

“Hạ tiên sinh, có phải trước 2h46
phút con gái anh đã rời phòng rồi không?” Nhân viên của đại sứ quán tiến lên
đưa ra nghi vấn.

Lòng anh cả kinh. Vì thế, anh vội
vàng lấy băng ghi hình ở thời điểm anh rời khách sạn kia, quả nhiên, sau khi
anh tức giận rời phòng, Thụy Thụy đã lén lút đi theo phía sau… Anh rùng mình
một trận, dưới sự yêu cầu khẩn cấp, một bản ghi khác được mang lại, phía sau,
Thụy Thụy lén lút lên xe anh, xe anh lao ra khỏi tầng ngầm.

Mọi người, hai mặt nhìn nhau. Cho
nên, thật ra Thụy Thụy của anh vẫn đi theo anh, đi theo anh đến cảng?

Xe của anh, xe của anh!

Anh khó có thể tin lập tức đứng
lên. Lực lớn đánh sâu vào, ngực anh phập phồng không yên, trước mắt biến thành
màn đen, hai chân Hạ Nghị như nhũn ra. Sự thật là, khi động đất xảy ra, Thụy
Thụy của anh đã ở cảng!

Ngày 14 tháng 3.

Đội tìm kiếm của Nhật Bản đến
Fukushima, bắt đầu tìm kiếm thi thể người gặp nạn ở vùng duyên hải bị sóng thần
và động đất tập kích.

Nhân viên chữa cháy dùng tay không
hoặc cưa điện dọn gỗ vụn, tấm nhựa, tấm lát mái nhà, ô tô bị đánh đến méo đi,
dây điện rối thành cuộn và đồ dùng gia đình, lọc ra cả một bãi đất trống đặt
đầy thi thể. Cả thành phố kinh khủng như Tử Thành.

Đêm đó, cuối cùng Dư Vấn cũng tìm
được cách đi lên xe tải của đội viện trợ vật tư đi vào khu tránh nạn bị cách
ly.

Ngày 15 tháng 3.

Cùng với thảm họa động đất là bão
tuyết nổi lên ở Nhật Bản.

Đại sứ quán Trung Quốc đã thông báo
cho Hạ Nghị, đội tìm kiếm đã tìm được xác ô tô, cùng với... thi thể của Thụy
Thụy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3