Mộ Phần Trái Tim (Tập 3) - Chương 01 - 02

Cuốn III : Mộ phần

Chương 1

Thụy Thụy đang cầm bàn cờ nhảy lớn,
lanh lợi phóng đi, nhưng nó phát hiện hình như mình đã lạc đường.

“Két!” Tiếng phanh gấp.

Đầu chú tài xế ngó ra khỏi cửa xe
màu đỏ, chảy mồ hôi lạnh: “Bé con, đi đường phải cẩn thận chứ!”

“Chú ơi, cháu xin lỗi.” Thụy Thụy
cúi đầu xin lỗi, nó lùi người sang một bên, gãi gãi đầu.

Bệnh viện quá lớn, bao nhiêu tòa
nhà sáng trưng giống như nhau, đi trên đường, nó chỉ nhớ chạy theo quầy bán
hàng, nhưng lại chẳng nhớ kỹ đường. Theo sau chiếc xe đỏ là một chiếc xe hơi
màu đen, yên lặng trở về bãi đỗ xe một lần nữa.

Thụy Thụy bị ánh mặt trời chói lóa
chiếu đến choáng đầu, một nửa kem trong tay nó cũng tan mất, nhưng nhìn xung
quanh nó, lại chẳng thể chắc chắn vừa rồi rốt cuộc là mình đã đi ra từ nhà nào.

“Tòa thứ ba bên tay trái, chú đưa
cháu đi nhé.” Giọng nói trầm thấp vang lên phía sau nó, còn chưa kịp phản ứng,
Thụy Thụy đã rơi vào một vòng tay ấm áp.

Thụy Thụy cứng ngắc một chút, ngẩng
đầu thấy rõ ràng người đang bế nó, lúc này mới dỡ cảnh giác xuống.

“Chú Triệu, chú chưa về nhà à?”

“Ừ, chú đang chuẩn bị về.” Thân
hình anh cao lớn, chân dài sải bước, bế Thụy Thụy đi đến tòa bệnh viện, “Về sau
đừng rời khỏi ba mẹ chạy lung tung nhé.” Dù là môi trường hay nếp sống xã hội
bây giờ, so với bọn anh trước đây, mỗi đứa trẻ đều chạy loạn nơi nơi thật khiến
cho người ta lo lắng.

Thụy Thụy cúi đầu nhìn dấu vết lớn
do Chú Triệu bế mình, đó là vì kem chảy mà thấm ướt cả bàn tay. Áo khoác của chú
Triệu bị bẩn, nhưng hình như chú không ghét nó.

Triệu Sĩ Thành bước đi, mới một lát
sau đã bế Thụy Thụy về bệnh viện một lần nữa. Trong đại sảnh, Hạ Nghị vẫn còn
đang đứng kia với Đỗ Hiểu Văn.

Anh không muốn gây chuyện, thả nó
xuống, “Thụy Thụy, ba cháu ở kia, tự cháu chạy đến nhé.” Anh đứng ở đây, tận
mắt nhìn Hạ Nghị đón Thụy Thụy là được rồi.

Nhưng Thụy Thụy được đặt xuống, hai
tay còn đang cầm cờ nhảy, lại chậm chạp không đi, ngược lại còn ngẩng đầu,
nghiêm túc hỏi anh: “Chú Triệu, chú đừng ghét cháu nhé!” Bây giờ không có mẹ ở
đây, chú Triệu không cần phải diễn kịch như cô Đỗ, nhưng hành động của chú hình
như cũng không ghét nó.

“Không ghét.” Anh lắc đầu.

Anh không có lý do mà ghét con bé.

“Nhưng chú cũng không nói rất thích
cháu, đúng không?” Thụy Thụy truy hỏi.

“Ừ, chúng ta không quá quen.” Anh
thích nói thật, không thích gạt người, đặc biệt là lừa trẻ con.

Rất nhiều lúc, anh thà không nói
lời nào, còn hơn là nói những lời ngu ngốc.

Mẹ anh thấy trẻ con nhà ai cũng
khen đáng yêu, làm cho người ta không biết rõ thật giả, mà anh không thích dối
trá. Anh là bác sĩ, ngoài cách phân biệt trẻ con có khỏe hay không ra, những
điều khác anh không có cảm giác đặc biệt, anh không có cơ hội tiếp xúc với Thụy
Thụy, làm sao có thể nói thích hay không thích?

Chú Triệu nói chuyện đúng là không
có tính nghệ thuật, cho dù trẻ con nghe xong cũng sẽ không thoải mái, nhưng mà
Thụy Thụy lại cười híp mắt.

“Vậy có nghĩa sau này chú cũng
không thích cháu ạ?” Thụy Thụy truy hỏi.

Triệu Sĩ Thành suy nghĩ một chút,
“Chắc là có.” Nhưng họ sẽ có cơ hội quen nhau sao?

So với cô Đỗ cố ý lấy lòng, nó
thích chú Triệu thẳng tính hơn.

“Không phải trên tivi có câu yêu
nhau yêu cả đường đi sao? Chú thích mẹ cháu, tự nhiên sẽ thích cháu thôi!” Thụy
Thụy chớp chớp mắt, cố tình nói thế.

Bị ngôn ngữ của trẻ con vạch trần,
bên tai Triệu Sĩ Thành hồng lên. Hình như cho tới bây giờ anh chưa từng nói anh
thích Tống Dư Vấn mà? Đứa bé này..

“Hì hì, cháu không hỏi nữa, mẹ cháu
nói không được bắt nạt người thành thật.” Thụy Thụy cầm bàn cờ nhảy che miệng mình
lại, dáng vẻ vô cùng dễ thương.

“Đến chỗ ba cháu đi.” Triệu Sĩ
Thành tuy là bác sĩ khoa nhi, nhưng anh lại bất lực trước trẻ con, trong lúng
túng chỉ có thể vội vàng thúc giục.

Thụy Thụy chạy vài bước, lại quay
đầu, dừng bước cong mắt: “Bác sĩ Triệu, thật ra cháu không ghét chú đâu!”

Anh ngẩn ra.

“Nhưng cháu rất rất thích ba!”
Không ghét và không thích có khoảng cách rất lớn, chú à, tha thứ cho cháu nhé!

“Chờ nhé chú, chờ Thụy Thụy cố gắng
thử, có thể một ngày sẽ không thích ba nữa, có lẽ sẽ đổi thành thích chú
Triệu!” Đôi mắt nó vẫn cười tủm tỉm, nhưng Triệu Sĩ Thành lại nhìn thấy buồn bã
khó hiểu không hợp với lứa tuổi trong mắt nó. “Cho nên khi đó, dù là vì mẹ, chú
Triệu nhất định phải yêu nhau yêu cả đường đi, thích cả Thụy Thụy nữa nhé, đừng
chỉ muốn chăm em trai thôi!”

Đây là nó đang nói gì thế? Triệu Sĩ
Thành lúng túng đến muốn trực tiếp chôn mình xuống đất.

“Chú Triệu, Thụy Thụy làm chuyện
rất có lỗi với mẹ chắc chắn sẽ khiến mẹ đau lòng, Thụy Thụy cho phép mấy ngày
này chú đến chăm mẹ, có thể đi trộm vài bước đó!” Tính báo đáp ơn chú vừa rồi
đã bế nó lại đây.

“Nhưng nếu ba hòa hợp với mẹ thành
công, Thụy Thụy vẫn sẽ đánh đuổi chú Triệu đó!” Nó phải nói lời cảnh cáo trước
mới được.

Nhìn cô bé nói vài câu khó hiểu rồi
chạy biến, Triệu Sĩ Thành có chút dở khóc dở cười. Chỉ là, Thụy Thụy nói làm
chuyện rất có lỗi với mẹ, chắc chắn sẽ khiến mẹ đau lòng? Con bé đã làm gì?
Nhìn bóng nhỏ bé của Thụy Thụy chạy về phía ba và Đỗ Hiểu Văn, Triệu Sĩ Thành
có chút đăm chiêu. Anh không hiểu hành vi của Thụy Thụy lắm, nhưng nếu sau đó,
Thụy Thụy không thể thông cảm cho Tống Dư Vấn, chắc chắn là đả kích trí mạng
với cô.

Nhớ tới gương mặt quật cường bất
khuất kia, ở vị trí ngực Triệu Sĩ Thành bắt đầu rầu rĩ, lại có cảm giác đau đớn
kỳ dị mà lạ lẫm. Anh yên lặng nhìn đứa trẻ chạy đến chỗ ba, cuối cùng cũng an
tâm, anh xoay người trở lại, đi đến chỗ cửa lớn.

Thụy Thụy cho phép mấy ngày này chú
đến chăm mẹ, có thể đi trộm vài bước đó.

Nếu ba hòa hợp với mẹ thành công,
Thụy Thụy vẫn sẽ đánh đuổi chú Triệu đó!

Ngôn ngữ trẻ con của Thụy Thụy vẫn
còn vang bên tai, anh lúc này thật không ngờ, đây là lần đầu tiên cũng là lần
cuối cùng nhìn thấy bóng dáng bướng bỉnh của đứa trẻ ấy.

...

“Có thể nói cho anh biết, vì sao em
lại muốn đi? Lúc này đây, anh lại đã làm sai chuyện gì?” Im lặng thật lâu sau,
Hạ Nghị vẫn hỏi.

Anh không hiểu, hai người họ thật
vất vả mới ở bên nhau, vì sao cô lại muốn buông tay? Chẳng lẽ, lại muốn dùng
thời gian ba năm hoặc năm năm khác phân ly để rồi lại trùng phùng, nói thật ra,
anh đã mệt mỏi chia chia hợp hợp như thế lắm rồi.

Hiểu Văn cúi đầu, vẫn im lặng không
nói.

“Bên ngoài mưa to gió lớn, em có
con, có thể đi một mình thế nào?” Nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?

Hạ Nghị nhìn thân mình mỏng manh,
thần sắc đau buồn thản nhiên, liền không nhịn được muốn bảo vệ cô, không muốn
để cô chịu khổ.

Cô ngăn ưu thương lại, mỉm cười.

“Em đi du học Nhật Bản, em muốn đến
một nơi không có ai quen em, với đứa con trong bụng, sống cuộc sống đơn giản
yên lặng.”

Đi du học Nhật Bản? Hạ Nghị nhíu
mày, “Vì sao đột nhiên lại đi du học?” Du học không phải là chuyện lớp trẻ hay
làm sao? Tuổi như họ, thường chỉ một lòng làm việc, rất ít khi lại nghĩ đến du
học gì đó.

“Vâng, nhà trường đã thu xếp.”
Không muốn nói tạm biệt, nhưng trái tim quá khó chịu, cô nhìn mũi chân mình.

Nhà trường đã thu xếp? Trường nào
lại có phúc lợi tốt như vậy? Hạ Nghị có nhạy cảm của nhà kinh doanh, cảm thấy
chuyện này rất kỳ lạ, có nhiều điểm đáng ngờ. Có phải thật ra là Hạ phu nhân đã
ra tay không, dùng mánh khóe cố ý tách họ ra? Anh lập tức liên tưởng. Trước sau
anh vẫn từ chối tiếp nhận, Tống Dư Vấn là thật lòng muốn ly hôn.

“Cuộc sống có biết bao khó khăn, em
hiểu không? Hơn nữa em còn đang mang thai!” Anh giữ chặt tay cô, anh phản đối,
phản đối cô đi Nhật Bản du học, anh lo lắng cho cô.

Bàn tay cô mềm mại như thế, sao có
thể sống một mình, sao có thể nuôi con một mình chứ?

“Em nghe đây, anh không cho phép!”
Anh nói chắc nịch.

“Nhưng em ở đây để làm gì cơ chứ?”
Cô nặn ra nụ cười yếu ớt, một câu nhẹ giọng hỏi lại anh.

Anh không đưa ra nổi lời hứa, vậy
cô ở lại làm gì? Chẳng lẽ làm một con chim hoàng yến, mỗi ngày đợi anh rót chút
lòng yêu mến? Cô có thể, nhưng đứa con trong bụng thì không.

Nhìn cô che giấu buồn tủi và ánh
mắt chờ đợi, anh đông cứng. Lúc này anh có nên nói cho cô, thật ra Hạ phu nhân
muốn ly hôn với anh không? Đây là sự thật, thật ra, anh còn có thể biến tin tức
này thành một tin vui mà nói cho cô, anh nghĩ, chắc chắn Hiểu Văn sẽ vui vẻ mà
nhào vào lòng anh.

Nhưng đây là tin vui sao? Vì sao,
trái tim anh lại không khẳng định như thế. Không thể nói ra, giằng co trong
lòng, anh hiểu, nó có nghĩa là gì. Nhếch cao khóe môi, muốn cười hì hì nói cho
cô, nếu ở lại họ có thể có tương lai, nhưng những lời này lại chẳng thể nói ra,
như bị khóa lại ở giữa cổ.

“Anh sẽ chăm lo cho cuộc sống của
em, sẽ chịu trách nhiệm với đứa con trong bụng em, em đừng đi nữa nhé.” Nói ra
miệng chỉ có thể là một câu này.

Hiểu Văn rất thất vọng.

“Ba!” Như một cánh bướm nhỏ, Thụy
Thụy chạy từ xa lại.

Hạ Nghị vội vàng đón lấy con gái.
Nét mặt trầm tối vừa rồi nhất thời bừng sáng, đúng, là anh vì Thụy Thụy!

“Ba, con mua cờ nhảy, chúng ta chơi
cờ nhảy nhé!” Thụy Thụy kéo tay anh.

“Được, chúng ta về nhà chơi nhé.”
Anh gật đầu đồng ý.

“À, không phải ba nói muốn ăn cơm
với cô Đỗ ư?” Thụy Thụy lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

Đúng vậy, anh và Hiểu Văn còn chưa
bàn ra kết quả, anh không thể bỏ đi.

“Chúng ta đến phòng cô Đỗ chơi đi,
con muốn chơi cờ nhảy, ngay bây giờ nhé!” Thụy Thụy ra vẻ vui sướng mà kéo anh
vào thang máy.

Chương 2

Hiểu Văn và Hạ Nghị căn bản không
có cơ hội ở bên nhau, khi bọn anh vừa định nói chuyện thì…

“Ba, con muốn ăn táo!” Hạ Nghị lập
tức đứng dậy đi rửa táo, còn bị yêu cầu gọt vỏ, muốn nghỉ một hai phút cũng
không được.

“Ba, con muốn uống nước!”

“Ba, bóc vỏ chuối cho con.”

“Ba, con muốn xem tivi, ba ngồi
cạnh con đi!”

Hạ Nghị vừa mới muốn ngồi xuống
giường bệnh,

“Ba, chơi cờ nhảy với Thụy Thụy
đi!” Trên sô pha, Thụy Thụy lại vỗ tay theo nhiệm vụ.

Tất cả lý lẽ của anh cũng chẳng có
cơ hội để nói, thậm chí anh còn không có cơ hội nói một câu với Hiểu Văn.

Rất nhiều lần, Hiểu Văn cũng muốn
nói chuyện với Thụy Thụy, nhưng luôn bị biểu cảm xa cách của Thụy Thụy ngăn
lại. Thụy Thụy chỉ cười với Hạ Nghị, hơn nữa còn kéo ba chơi cờ đến hăng say.

Ba và con gái họ thân mật khăng
khít, dần dần Hiểu Văn đã nhìn rõ là Thụy Thụy cố tình có thái độ thù địch.

“Ba, bây giờ đến lượt con!” Giọng
nói ầm ĩ của Thụy Thụy làm cho cô đau đầu, căn bản không thể nào dưỡng sức khỏe
được.

Nhưng Hạ Nghị lại rất chiều con
gái, “Thụy Thụy rất thông minh, lại có thể nhảy đến tám, thật là lợi hại!” Trong
giọng điệu là tràn ngập tự hào.

Hiểu Văn đưa lưng về phía họ, gối
lên gối, cảm nhận tư vị bị xem nhẹ.

Cuối cùng Hạ Nghị cũng chú ý tới,
giờ chỉ còn lại giọng nói của mình và con gái, anh ngước mắt, “Thụy Thụy, muộn
rồi, chúng ta về nhà thôi, để cho cô Đỗ nghỉ ngơi.” Có Thụy Thụy ở bên, anh
không dám hành động thiếu suy nghĩ, lại càng không dám nói một câu nhiều lời
với Hiểu Văn. Về chuyện ngoại tình, áy náy của ba với con, mãi mãi cũng chẳng
thể biến mất.

Về nhà trước đã, có lẽ chờ Thụy
Thụy ngủ rồi anh sẽ lại đến bệnh viện nói chuyện với Hiểu Văn. Anh đứng dậy,
cẩn thận đi ra tắt đèn phòng, chỉ để lại chiếc đèn bàn duy nhất.

“Dạ!” Vừa nghe thấy có thể về nhà,
Thụy Thụy vui vẻ dọn cờ nhảy.

“Anh Nghị...” Thấy họ phải đi, Hiểu
Văn ngồi xuống, hoảng hốt gọi tên anh, xốc chăn lên vội vàng xuống giường.

Tại sao anh có thể đi? Sao có thể
vứt bỏ cô như thế? Nhưng khi mũi chân cô vừa chạm xuống đất “bịch” một tiếng,
Thụy Thụy lại không cẩn thận làm đổ bàn cờ. Hiểu Văn vừa trượt ngã, cả người
sắp đổ xuống trước.

“Cẩn thận!” Hạ Nghị biến sắc, vội
tiến lên, giữ chặt người Hiểu Văn đúng lúc, đỡ cô khỏi ngã.

Một nửa thân thể của cô đã đặt
xuống sàn.

“Anh Nghị, mau gọi bác sĩ, bụng em
khó chịu!” Hiểu Văn giữ chặt cánh tay anh, ôm bụng, mồ hôi lạnh ứa ra.

Tuy lực ngã đã giảm nhiều do được
Hạ Nghị kịp đỡ, nhưng lại làm cô chấn động, bụng bắt đầu đau dữ dội.

“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!” Lập
tức ý thức được là con gái mình gây rắc rối, Hạ Nghị vội vàng lao đi tìm bác
sĩ.

Hiểu Văn ngồi xuống, cố gắng hít
sâu, hy vọng mình có thể bình tĩnh, như vậy mới có thể tốt cho thai nhi.

Nhưng mà, “rầm rầm” “rầm rầm”, từng
quả cầu thủy tinh lại lăn đến bên chân cô. Cô ngạc nhiên.

“Rầm rầm”“Rầm rầm”, lại một quả cầu
thủy tinh khác lại lăn đến cạnh người cô.

“Cháu ghét em trai nhỏ.”

“Ghét cô Đỗ sinh con!”

“Chỉ cần một ngày có Thụy Thụy, cô
Đỗ cô đừng hòng sinh em trai nhỏ!”

Một câu lại đá một quả cầu thủy
tinh đến. Từng viên một rầm rĩ lăn đến bên chân cô. Cô ôm bụng lại đau mơ hồ,
không dám tin mở to mắt, nhìn Thụy Thụy đang đá cầu thủy tinh.

Một suy nghĩ như sét đánh vào đầu
cô, cả người cô cũng run rẩy: “Thụy Thụy, cháu…” Là nó cố ý!

Mà Thụy Thụy giống như đánh giá
phạm nhân nhìn cô từ đầu đến chân, làm cho cô sợ hãi trong lòng, thần thái kia,
giống như Tống Dư Vấn đang đứng phía trước, mà cô căn bản không có sức chống
đỡ.

“Cô Đỗ, cháu sẽ nói với thẩm phán,
cháu vẫn muốn đi theo ba, nếu cô dám lấy ba cháu, hắc hắc…” Thụy Thụy học làm
kẻ xấu trong phim truyền hình, vai run lên, cười lạnh vài tiếng.

“Bác sĩ, cô ấy bị ngã!” Hạ Nghị vội
vàng dẫn nhân viên y tế chạy vào.

“Sao lại nhiều hạt châu ở dưới thế
kia?” Bác sĩ vừa vào trong liền nhíu mày.

“Con gái của tôi không cẩn thận làm
đổ!”

“Anh Nghị, là Thụy Thụy cố ý!”

Gần như đồng thời, họ cùng lên
tiếng. Hạ Nghị sửng sốt một chút.

“Anh Nghị, Thụy Thụy muốn xuống tay
với đứa bé trong bụng em, nó rất xấu!” Hiểu Văn lo lắng kéo tay anh.

Thụy Thụy nhất định là do Tống Dư
Vấn sai đến! Cô sợ hãi, cô thật sự bắt đầu sợ hãi. Hạ Nghị bất động nhìn về
phía con gái, dùng ánh mắt chất vấn. Là thật sao?

“Oa, cô Đỗ là người xấu, cô ấy đổ
oan cho con!” Thụy Thụy bị trách mắng, khuôn mặt vừa rồi còn nụ cười, bây giờ
đã lập tức bỏ chạy đến cạnh cửa, oa oa khóc lớn, tiếng khóc của nó rất vang,
gần như kinh động cả tầng nhà, “Cô Đỗ có tâm địa xấu, hại ba và mẹ ly hôn, lại
còn muốn đổ oan cho Thụy Thụy! Thụy Thụy thật đáng thương, về sau chẳng có ai
cần, chỉ có thể đi theo ba, từ đó mỗi ngày đều bị mẹ kế ngược đãi!”

“Thụy Thụy!” Anh tức giận hô to.

Bởi vì, rất nhiều nhân viên y tế và
bệnh nhân cũng đã chạy đến, thì thầm to nhỏ rồi bắt đầu chỉ trỏ họ.

“Dáng vẻ thuần thuần khiết khiết,
thì ra là hồ ly tinh đấy!”

“Tiểu tam cướp chồng người ta còn
mang thai, thật đúng là không biết xấu hổ, tôi khinh!”

“Sao bệnh viện có thể cho kẻ như
thế vào chứ? Lại còn ở phòng VIP, có tiền là kiêu thế sao? Không còn công lý
nữa rồi!”

Cúi đầu, sắc mặt Hiểu Văn trắng
bệch. Hạ Nghị cũng tức giận đến hận không thể đánh cho Thụy Thụy một trận.

“Ba ghét con, ba lại ghét con rồi!
Trước khi chưa gặp cô Đỗ, ba là ba tốt, bây giờ là ba xấu!” Thụy Thụy dùng sức
dậm chân.

Bác sĩ đang muốn tiến lên xem xét
cũng dừng một chút, nghiêm túc hỏi y tá, “Lúc họ nhập viện, có cung cấp giấy
kết hôn không?”

Y tá lúng túng, “Không ạ.” Bây giờ
người chưa kết hôn mà có con nhiều lắm, cơ bản chỉ cần đăng ký một tẹo là có
thể vào khám rồi.

“Bây giờ thiếu phòng bệnh, không
cần thiết để một số người không làm đúng chỉ tiêu kế hoạch hóa gia đình vào.”
Bị Thụy Thụy vừa khóc vừa ồn, bác sĩ cũng buồn phiền cúi mặt giáo huấn y tá.

Hiểu Văn cắn môi dưới, cảm thấy khổ
sở chưa từng có. Mà Hạ Nghị xách Thụy Thụy lên đã muốn đánh vào mông nó. Từ khi
Thụy Thụy sinh ra đến nay, anh chưa từng động vào một ngón tay của con, nhưng
bây giờ, anh rất muốn phá lệ!

“Giết người, ba giết người!” Nước
mắt Thụy Thụy rơi khắp nơi, gào thét như heo bị mổ.

Ánh mắt khiển trách của quần chúng
xem náo nhiệt tại cửa cũng bắn lại đây, tay Hạ Nghị dừng ở không trung, chẳng
thể nào đánh xuống.

“Bệnh nhân chỉ bị kinh động thôi,
vẫn còn giữ được đứa con, nhưng nếu các người lại tiếp tục làm ầm, sẽ không thể
đâu! Cho nên, lập tức đưa con gái anh ra ngoài cho tôi!” Bác sĩ đẩy ba và con
gái họ ra ngoài.

Bệnh nhân đã vào bệnh viện, cho dù
bệnh nhân có vấn đề đạo đức, bác sĩ họ vẫn phải lấy chữa trị làm chủ. Bị bác sĩ
vô tình lại khó xử đuổi ra cửa.

Hạ Nghị nghiêm túc quay sang chất
vấn con gái: “Thụy Thụy, con nói đi, có phải con cố ý làm đổ bàn cờ không?”

Nghe vậy, Thụy Thụy như chịu oan ức
đến trời xanh, dùng tiếng khóc thét vô cùng bi tráng: “Không phải con, không
phải con!” Đánh chết nó, dù cái mũi có dài ra đến mấy, có chết nó cũng không
thừa nhận.

Tiếng khóc làm cho xung quanh ngập
lời đồng tình.

“Đứa bé này quá đáng thương.”

“Bây giờ làm mất lòng mẹ kế, về sau
có thể sống sao đây!”

Tiếng nói xung quanh càng làm anh
khó xử, hận không thể tìm một cái hang mà chui vào.

“Đi đi!” Một tiếng ra lệnh của y
tá, bế con gái ầm ĩ không thôi lên, anh vội rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Nghị đi vào
bệnh viện.

“Người có khó chịu, bụng có đau
không?” Nhíu mày lại, anh dùng tiếng nói dịu nhẹ hỏi Hiểu Văn.

Hiểu Văn vẫn nhìn theo Hạ Nghị
không rời, bây giờ mở đôi mắt to, cảnh giác nhìn nhất cử nhất động của họ, thấy
Thụy Thụy là một cảnh sát nhỏ, trong lòng sinh ra sợ hãi.

“Anh Nghị, anh, đừng đưa Thụy Thụy
lại đây nữa, được không?” Con rất quan trọng với cô, con là món quà lớn nhất
anh ban cho cô, cô không thể để con xảy ra chuyện gì được.

Hạ Nghị nhăn mày. Trên thực tế, đêm
qua anh cũng tính trả Thụy Thụy lại cho Tống Dư Vấn, nhưng Thụy Thụy khóc quá
lợi hại, cách khóc kia như là bị vứt bỏ, làm cho anh thật sự không đành lòng.

“Thụy Thụy là con gái anh, chờ em
sinh con rồi, bọn nó là chị em, về sau mọi người sẽ thành người một nhà.” Anh
cười gượng ép.

Anh không thích có người ghét con
gái anh.

“Anh Nghị, là nó cố ý, nó rất xấu,
cố tình làm đổ bàn cờ, cố ý đá viên thủy tinh đến chân em…” Hiểu Văn cảm thấy
rất sợ hãi, nhỏ đứa con như thế, sao lại có tâm tư ác độc đến vậy? Nếu lúc ấy
không phải anh đỡ lấy cô đúng lúc, chỉ sợ hậu quả thật sự đã không thể tưởng
tượng nổi.

“Thụy Thụy mới năm tuổi, em đừng
nghĩ con bé đáng sợ như thế được không?” Anh không nhịn được cắt ngang.

Trên đường trở về, anh đã hỏi Thụy
Thụy mấy bận, nhưng Thụy Thụy một mực chắc chắn chỉ là vô ý mà thôi.

Vừa nói xong, anh liền phát hiện
mình đã nói sai rồi. Bởi vì, sắc mặt Hiểu Văn tái nhợt như tờ giấy.

“Anh, anh không tin em?” Môi Hiểu
Văn run rẩy.

Anh lặng im. Không phải không tin,
anh chỉ có thể chất vấn con gái, bởi vì đó là con gái của anh, muốn đánh anh
cũng không thể ra tay, nhưng Hiểu Văn lại không hiểu! Anh không thể để bất kỳ
ai tùy ý phê phán con gái anh! Đây là tâm lý ích kỷ mà bình thường của người
làm cha mẹ bảo vệ con gái mình.

Nét mặt im lặng của anh làm Hiểu
Văn cảm thấy mình bị tổn thương đến tận tâm can. Đặc biệt, Thụy Thụy đứng ở
phía sau anh, còn ra vẻ vô cùng hả hê.

“Em muốn xuất viện, anh làm thủ tục
xuất viện giúp em đi.” Cô nhắm mắt, nén nước mắt lại.

“Ừ, được rồi.” Anh đứng dậy.

Buổi sáng, người da mặt vẫn dày như
anh khi đối mặt với nhân viên ở đây cũng thấy lúng túng, huống chi là da mặt
mỏng như Hiểu Văn. Đêm qua bị Thụy Thụy làm loạn, phòng bệnh này thật không thể
ở nữa. Anh đi ra ngoài phòng bệnh, nhưng không phát hiện gương mặt xinh đẹp
phía sau vẫn đau đớn nhìn theo anh.

Anh không tin cô. Xảy ra chuyện lớn
như vậy, anh vẫn lựa chọn tin con gái. Đây chính là đả kích trí mạng với Hiểu
Văn. Mà Thụy Thụy tiếp tục không rời ba một tấc, thậm chí còn không quên hung
hăng làm mặt quỷ với cô. Làm cho Hiểu Văn run rẩy một trận.

Cô và Thụy Thụy, không thể vui vẻ ở
chung.

Anh đến phòng bác sĩ làm thủ tục
xuất viện, căn cứ theo yêu cầu của bác sĩ, anh ký vào “Đơn tự nguyện xuất viện
và tự chịu hậu quả” rồi, cũng ký cái tên duy nhất của mình trong gia đình
xuống.

“Hạ Nghị, cái tên rất quen nhỉ.”
Bác sĩ chau mày, khi anh nắm tay con gái chuyển bị rời đi, cuối cùng bác sĩ cũng
thử hỏi một câu: “Không phải anh là chồng Tống Dư Vấn chứ?”

Anh ngây ngẩn cả người.

“Tống Dư Vấn là mẹ cháu!” Nghe thấy
chú bác sĩ nhắc đến tên mẹ, Thụy Thụy lập tức trả lời.

Anh còn đang giật mình ngẩn ngơ,
làm sao bác sĩ lại biết Tống Dư Vấn? Bây giờ bác sĩ đều lợi hại thế à, biết là
tình ngoài giá thú rồi, lập tức rảnh đến mức có thể đi tra tên vợ chính thức?
Đây không thể chứ.

Ánh mắt bác sĩ rét lạnh lại có phần
quái dị, chỉ là không tiện nói nhiều trước đứa bé mở to hai mắt hồn nhiên: “Đợi
lát nữa anh làm xong thủ tục chuyển viện cho bệnh nhân, đến văn phòng tôi một
mình, tôi và anh có chuyện cần nói!” Giọng điệu bác sĩ lạnh lùng dặn dò.

Sau lần thứ hai Tống Dư Vấn được
đưa vào bệnh viện, tất cả mọi người đều nghi ngờ cô bị ngược đãi đến sảy thai,
lúc ấy, họ muốn kéo người đàn ông đưa cô đến viện tới đồn cảnh sát, về sau Tống
Dư Vấn giải thích mới biết, chồng cô là một người khác.

Người đàn ông tạm thời giả mạo Hạ
Nghị kia, khi ký ở phòng cấp cứu khẩn cấp cũng đề hai chữ “Hạ Nghị” để tránh
sau này xảy ra tranh cãi, một tên hai người ký, phải chỉnh lại.

Anh nghi ngờ gật đầu. Nhưng sau khi
làm xong thủ tục xuất viện, anh về phòng bệnh lại phát hiện bên trong là vườn
không nhà trống. Anh vội vàng giữ lấy cô y tá hỏi, cô y tá lạnh nhạt nói cho
anh, bệnh nhân đã xuất viện trước.

Hiểu Văn biến mất. Trên tấm ga màu
trắng, có một bức ảnh và tờ giấy. Anh nghiêm mặt tiến lên cẩm bức ảnh kia. Đó
là tấm ảnh của cô mà anh vẫn cất trong ví da của mình, là thời thanh xuân đẹp
nhất của cô, là tình yêu trong hồi ức ngọt ngào.

Anh cầm lấy tờ giấy.

Em muốn cho anh tất cả những gì em
có, nhưng em lại chỉ khiến anh khó xử, vậy thì lựa chọn của em nên là bỏ đi.
Cảm ơn anh đã yêu em, nếu còn gặp lại nhau thì đó chính là số mệnh, vậy nếu hữu
duyên gặp lại, chúng ta sẽ không để ý gì nữa, chỉ giữ chặt tay người còn lại
được không anh? Em không trách anh, bởi lẽ, em yêu anh.

Từng câu từng chữ, bỗng dẫm nát
trái tim anh. Anh vội vàng lao ra khỏi phòng bệnh, đã sớm quên lời dặn của bác
sĩ lên tận chín tầng mây.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3