Mộ Phần Trái Tim (Tập 2) - Chương 23 - 24

Chương 23

Sáu giờ tối, Tống Dư Vấn đang trên
đường đi đến Trung tâm nghệ thuật “Đồng Mộng”. Hôm nay, tinh thần của cô chuyển
biến khá tốt, sẽ không động một chút là choáng đầu nữa, nạp xong thẻ điện
thoại, đi đến sở cảnh sát cung cấp thêm lời khai.

“Bác sĩ Triệu, mấy ngày này thật sự
phiền anh rồi.” Lúc này lại phiền đến anh, cô thật sự không biết nên nói cái gì
mới tốt.

“Vâng, ngày mai sẽ không cần tiêm
nữa.” Triệu Sĩ Thành dừng xe ở cửa trung tâm nghệ thuật, “Muốn tôi chờ mọi người
không?” Tuy anh không nhắc đến, nhưng cũng mơ hồ biết, nơi này hình như là nơi
Hiểu Văn đi làm lúc trước.

Cô lắc đầu, “Không cần, buổi tối
Thụy Thụy còn có một tiết nữa.”

Trầm ngâm một lát, anh nhìn cô một
cái cuối cùng, “Được rồi, tôi đi trước, nhớ bảo trọng.”

“Vâng, anh cũng bảo trọng.” Tống Dư
Vấn xuống xe, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

“Vâng.” Anh ấn chân ga đảo tay lái.

Về sau, không còn lý do gặp lại
nữa.

“Mẹ!” Giọng nói trong trẻo của Thụy
Thụy.

Nghe được tiếng con gái gọi, Tống
Dư Vấn quay đầu, nhưng khi đồng thời nhìn thấy bóng người mảnh khảnh kia, ánh
mắt cô trở nên sắc bén. Đỗ Hiểu Văn nắm tay Thụy Thụy, từ từ bước ra khỏi cửa
lớn của trung tâm nghệ thuật.

Chiếc xe vừa dửng ở cửa trung tâm
kia có chút quen mắt, càng nhìn bóng người cao lớn kia càng thấy quen, khiến cô
do dự thiếu chút nữa thì dừng lại.

Đó là xe của Triệu Sĩ Thành sao?
Bởi vì luôn đợi ở phòng khám, hơn nữa tình hình giao thông Ôn Thành cũng khiến
anh không thể thích ứng, Triệu Sĩ Thành rất ít khi lái xe, cho nên, bây giờ anh
lại lái xe đến trung tâm nghệ thuật, là tới tìm cô sao? Anh tới là vì sao...?
Đến lên án sự vô tình của cô sao? Đối với vị hôn phu, Hiểu Văn cảm thấy thật có
lỗi, nhưng thật sự không biết nên đối mặt với cục diện xấu hổ này thế nào,
không biết nên đối mặt với chỉ trích của đối phương thế nào, cô không còn mặt
mũi nào nhìn Triệu Sĩ Thành cả.

“Mẹ, đây là cô Đỗ đó, hôm nay cô ấy
lại dạy bọn con vẽ tranh, cô ấy còn khen con vẽ đẹp nhá!” Đứa trẻ nào cũng
thích được cô giáo khen, Thụy Thụy rõ ràng rất vui, đã sớm tự tin về phương
diện hội họa hơn trước rất nhiều.

Sắc mặt Tống Dư Vấn phút chốc trầm
xuống, ánh mắt lạnh đi, cô không ngờ, Đỗ Hiểu Văn lại chủ động tiếp cận con gái
của cô.

“Thụy Thụy có tài vẽ trời ban, rất
giống ba cô bé.” Đỗ Hiểu Văn bỗng nghiêm mặt mỉm cười, cố lấy dũng khí, hy vọng
có thể bình thản nói chuyện với cô.

Sắc mặt Tống Dư Vấn vẫn rất khó
xem, nhìn chằm chằm nơi Đỗ Hiểu Văn nắm tay con gái.

“Thụy Thụy, lại đây!” Dư Vấn nháy
mắt mang vẻ mặt lạnh như mùa đông, lạnh đến làm cho người ta run rẩy, khiến Thụy
Thụy khó hiểu bị dọa, theo bản năng rụt vai lại, trốn phía sau cô Đỗ.

Tống Dư Vấn căn bản không thể chịu
đựng được việc con gái gần gũi với Đỗ Hiểu Văn, liền đưa tay kéo con gái về:
“Thụy Thụy, chúng ta đi!”

Bị cơn giận khó hiểu của mẹ túm đi,
cả người Thụy Thụy cũng giật mình.

“Mẹ, con không đi, cô Đỗ nói dạy
thêm cho con mà!” Hứng thú hội họa của nó đã bị kích thích, nó còn muốn vẽ nữa
vẽ nữa!

Xem ra, có người muốn lấy lòng con
gái cô để có thể cướp lấy vị trí mẹ của nó! Bất kỳ kẻ nào cũng đừng mơ! Tống Dư
Vấn cảm thấy trong suy nghĩ của mình có lửa, đang rào rạt thiêu đốt.

“Tôi cảnh cáo cô, đừng có ý đồ tiếp
cận con gái tôi!” Con gái chính là điểm yếu của cô, nếu có người dám chạm vào
con gái cô, giết người cô cũng dám!

“Dư Vấn, tôi có thể mời cô ăn cơm,
tâm sự một chuyện với cô không?” Cho dù thật sự khó khăn, Hiểu Văn vẫn ôn hòa
nói.

Tâm sự? Có gì mà tâm sự?

Tống Dư Vấn đang muốn từ chối, “Mẹ,
vừa rồi cô Đỗ nói muốn mời con ăn pizza đấy! Con thích cô Đỗ, con muốn đi con
muốn đi con muốn đi!” Thụy Thụy hất tay mẹ ra, vui vẻ vẫy tay,

Dư Vấn nắm chặt tay, bị con gái làm
giận đến phát run. Con thích cô Đỗ, vậy thì còn cô? Còn mẹ của nó thì sao?

“Dư Vấn, cho tôi một cơ hội, mời cô
ăn cơm được không?” Hiểu Văn mời rất thành khẩn.

“Mẹ, đi thôi, Thụy Thụy muốn cùng
ăn pizza với cô Đỗ.” Con gái đã làm nũng.

Đối mặt với sự năn nỉ của Hiểu Văn,
quấy nhiễu của con gái, tất cả trong mắt Dư Vấn đều là khí lạnh. Thiên đường có
đường cô không đi, địa ngục không cửa cô lại xông vào!

“Được, vậy đi thôi!” Cô ngẩng đầu lên,
không giận ngược lại còn cười.

Trong nhà ăn Pizza Hut, trang hoàng
rực rỡ, không khí thoải mái mà thân thiện. Dư Vấn để con gái ăn hơn nửa bát mỳ
Ý trước, sau đó cẩn thận lấy khăn tay lau qua miệng cho con, lại dùng khăn tay
gói một miếng pizza nhỏ đưa cho con gái.

“Thụy Thụy, con đi quen với vài bạn
rồi chơi với các bạn đi.” Cuối cùng cô đẩy Thụy Thụy, đuổi con gái đi chỗ khác.

Vừa đúng lúc trong nhà hàng có vài
đứa trẻ tổ chức sinh nhật, bên trong có rất nhiều trẻ con, quen và không quen
cũng đều chơi đùa, rất náo nhiệt.

“Vâng ạ!”

Chính mắt thấy Thụy Thụy không nghi
ngờ gì, bóng nhỏ vui vẻ chạy đi, cô tao nhã nâng ly cà phê lên trước mặt, uống
một ngụm nhỏ: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

Hiểu Văn hôm nay uyển chuyển mềm
mại, chăm chút rất dày công, váy dài thanh lịch mà lại độc đáo, cô vẫn không
trang điểm, lại dùng thêm đồ trang sức trang nhã tinh xảo, bôi chút son bóng
lên môi anh đào, ngây thơ muốn dùng cách thức nông cạn này để tăng thêm tự tin
xuất hiện trước mặt Dư Vấn. Nhưng khi Tống Dư Vấn nâng tay, hồn nhiên hình
thành tư thái tao nhã đã sớm vô hình đánh bại cô.

Từ khi bắt đầu đi học, Hiểu Văn
luôn ngưỡng mộ Dư Vấn, không cần phải nói nhiều, có thể tao nhã mà lại có quyết
đoán, không cần nổi giận cũng có thể làm cho đối thủ cảm thấy áp lực rất lớn.

Lúc này Hiểu Văn thầm nóng ruột vân
vê góc áo, cuối cùng cũng vẫn cố lấy dũng khí, đi thẳng vào vấn đề, “Tôi đã có
con của Hạ Nghị.”

Dư Vấn vẫn cầm ly cà phê, mày vẫn
thản nhiên, biểu tình quá bình tĩnh không hề bất ngờ, nháy mắt khiến cho Hiểu
Văn như không còn gì để nói.

Cô đã nghĩ, nghĩ là ít nhất Dư Vấn
sẽ có một chút kích động. Xem ra, cô ta đã sớm biết chuyện này. Là Hạ Nghị nói
cho cô ta sao? Là Hạ Nghị đã sớm đi tìm Dư Vấn để ngả bài sao? Suy nghĩ này làm
cho đáy lòng Hiểu Văn nổi lên một trận lo lắng.

“Dư Vấn, tôi và anh Nghị là yêu
nhau thật lòng, có được không...” Cô thật cẩn thận nói điều tiếp, “Dư Vấn hãy
nể tình chúng ta là bạn, có thể xin cô buông tay không, hoặc là suy nghĩ một
chút cho đứa trẻ chưa sinh ra trong bụng tôi?”

Dư Vấn buông ly cà phê, thiếu chút
nữa bật cười.

Bởi vì, Đỗ Hiểu Văn thật đúng là si
tâm vọng tưởng. Nể tình bạn bè? Tống Dư Vấn cô có loại “bạn bè” phá hỏng cuộc
hôn nhân của cô sao?” Tống Dư Vấn cô sẽ vì đứa bé trong bụng “bạn bè”, mà hào
phóng chúc phúc cho chồng mình ư? Cô giống người thiện lương đến thế sao?

“Hiểu Văn, cô nhìn thấy trên đầu
bạn cô là tôi có ánh hào quang của thiên sứ à?”

Một câu trào phúng, Hiểu Văn lúng
túng cứng ngắc.

“Anh Nghị đã nói, anh ấy yêu tôi...
Anh ấy không yêu cô.” Vội vàng nuốt nước bọt, vì yêu, Hiểu Văn quyết tâm.

Anh Nghị không yêu Dư Vấn, mãi cũng
không yêu, vì sao Dư Vấn còn muốn dây dưa? Năm năm trước, cô có thể vì cho Thụy
Thụy một người ba mà rút lui, bây giờ năm năm sau, vì sao Dư Vấn lại không thể
chúc phúc giống như cô ngày đó?

Dư Vấn chậm rãi trả lời: “Thật có
lỗi, tôi chưa bao giờ tự làm khó bản thân, năm năm kết hôn, tôi cũng chưa từng
hỏi anh ấy vấn đề rắc rối có yêu tôi hay không, nếu như đây là đáp án cô muốn
nghe.”

Đỗ Hiểu Văn nghĩ những lời này có
thể đả kích cô ư? Từ rất lâu phía trước, Tống Dư Vấn cô đã sớm tiếp nhận vào
trái tim chuyện “anh ấy không yêu tôi” này là thật rồi! Trong cuộc hôn nhân
này, cô đã sớm mặc giáp sắt đao thương bất nhập, người khác nói hai ba câu, làm
sao có thể làm cô bị thương?

Hiểu Văn nhất thời không nói gì.
Bởi vì, cô không thể tưởng được Dư Vấn vẫn trấn định như thế, cho dù có rộng
lượng, là người phụ nữ kiêu ngạo, một khi đã rơi vào tình yêu, không phải sẽ
sinh ra ghen tuông ngay cả bản thân mình cũng không thể khống chế sao?

“Cô rất ngạc nhiên, vì sao tôi
không tức giận?” Dư Vấn cười hỏi.

Hiểu Văn do dự một chút, gật đầu.
Cô tò mò, rất tò mò, cô rất muốn biết, có phải Dư Vấn thật ra đã sớm không yêu
Hạ Nghị nữa không?

Dư Vấn dựa vào ghế tựa, nói ra từng
chữ: “Bởi vì, cô không phải người đầu tiên.”

Hiểu Văn sửng sốt một chút, nghe
không hiểu.

Dư Vấn nói rõ tâm tình cho cô, “Năm
năm kết hôn, cô không phải người đầu tiên chạy đến nói với tôi, anh Nghị không
yêu tôi, anh ấy yêu cô, để tôi tốt bụng chúc phúc cho họ.”

Phút chốc, chén trà đỏ hình thành
một dòng nước nhỏ, Hiểu Văn kinh hoảng làm đổ ly trà trước mặt mình, nước trà
chảy xuống váy dài tinh khôi của cô, nhưng cô vẫn ngạc nhiên đến chẳng kịp lau
đi.

“Khi tôi có mang Thụy Thụy, không
muốn gặp anh ấy, vì trên người anh ấy toàn là mùi nước hoa của phụ nữ. Vừa sinh
Thụy Thụy không bao lâu, thư ký của anh ấy gọi điện thoại đến, “mời” tôi nên
sớm từ chức, rồi sau đó, có vài người phụ nữ thậm chí còn cam tâm tình nguyện
dỡ hào quang tiền đồ xuống, chỉ cần ở lại cạnh anh ấy là được rồi! Vài năm này
rất mong tôi có thể thành người phụ nữ hào phóng chúc phúc cho họ, đúng là đếm
không xuể.” Trong tình yêu của anh có bao nhiêu thật lòng bao nhiêu giả dối, cô
đã sớm chết lặng đến không muốn nghĩ nữa.

“Đỗ Hiểu Văn, thật đáng tiếc, bảo
tôi chúc phúc cho hai người, cô cũng chẳng phải người đầu tiên.” Có rất nhiều
người phụ nữ xếp hàng trước cô đấy!

Cô chỉ chết lặng, nhưng lại là đả
kích quá lớn với Hiểu Văn, cả người cô như vỡ tan.

“Cô, cô nói dối...” Môi Hiểu Văn
nháy mắt liền tái nhợt.

Cô rất không biết lượng sức, cô sớm
nên biết, mình không phải đối thủ của Dư Vấn.

“Tôi nói dối ư?” Khóe môi Dư Vấn
cong lên, không nói lời thừa, cô mở túi lấy ra di động hôm nay vừa mua, mở loa
ngoài ra bấm một dãy số.

Đầu kia di động là giọng nói nũng
nịu vang lên: “Hạ phu nhân, tìm tôi có việc à?”

Là Tình Toàn.

Dư Vấn lạnh nhạt hỏi, “Không có
việc gì, chỉ là muốn hỏi một chút, ảnh chụp lần trước cô gửi cho tôi là thật
hay giả?”

“Cô nói ảnh trên giường của tôi với
chồng cô à?” Tình Toàn sợ thiên hạ không loạn, lập tức liền nở nụ cười, “Hạ phu
nhân, cô không ngây thơ vậy chứ?”

Ảnh trên giường? Hiểu Văn mím môi,
không thể tin mở to mắt.

Dư Vấn cười lạnh lùng, người ngây
thơ không phải cô, “Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, Hạ Nghị có nói yêu cô không?”

“Yêu hả?” Tình Toàn cười ha ha,
“Đương nhiên có chứ! Mỗi lần khi chúng tôi “làm”, anh ấy cũng vừa làm vừa nói
yêu tôi mà!”

Dư Vấn đưa mắt lạnh nhìn Đỗ Hiểu
Văn cả người cũng bắt đầu phát run.

“Gửi bức ảnh đó lại đây lần nữa,
chuyện công việc tôi sẽ suy nghĩ lại!” Lãnh đạm nói xong, Dư Vấn cắt điện
thoại.

Điện thoại của cô vừa mới gác qua
mặt bàn, một tin nhắn đã gửi đến.

“Cô muốn xem không?” Dư Vấn chậm
rãi hỏi.

Muốn xem, cô mặc sức, cô rất hoan
nghênh. Dù sao, dù thế giới có tàn khốc thế nào, đối với cô mà nói, lòng tự
trọng của phụ nữ làm cho người ta tuyệt đối không muốn thua!

“Không, tôi không nên xem đâu!”
Hiểu Văn không thể chịu đựng được, không khống chế được thét lên.

Như vậy đã chịu không nổi? Về sau
chuyện làm cô chịu không nổi, còn nhiều đấy! Dư Vấn cười lạnh lùng.

“Đỗ Hiểu Văn, cô cảm thấy cô có
thai con của anh ấy là cô thắng ư? Cô cảm thấy tình yêu của hai người tiếc nuối
mà đẹp đẽ, cô đã thắng? Trong ký ức của anh ấy, cô dịu dàng như nữ thần, lương
thiện, thân thiết, đáng yêu, làm nhiệt tình từ từ lắng đọng rồi biến mất, trong
cảm nhận của anh ấy, cô cũng sẽ dần giống tôi thôi, khuôn mặt đáng ghét đến mức
chẳng còn chỗ nào đáng yêu, không còn phẩm chất gì để nói nữa!” Ngó nhìn gương
mặt Đỗ Hiểu Văn sắp sụp xuống, cô gằn từng tiếng đả kích.

Không phải như thế, không phải như thế!
Anh Nghị rất yêu cô, tình yêu của họ không yếu ớt giống Dư Vấn nói như thế!
Hiểu Văn rơi lệ đầy mặt, cảm xúc kích động phập phồng, cô che bụng, cảm thấy
đau xót âm ỉ.

Cô thắng rồi, Tống Dư Vấn cô không
có tình yêu nhưng vẫn thắng! Dư Vấn thong thả đứng dậy, khinh thường nói: “Về
sau, đừng tìm tôi nói chuyện vớ vẩn này nữa, Tống Dư Vấn tôi muốn, không ai
ngăn được, Tống Dư Vấn tôi không bỏ, không ai ép được!”

Ý cô ta là, cô ta sẽ không ly hôn?
Sắc mặt Hiểu Văn tái nhợt, môi mím lại chẳng nói nổi một lời.

Dư Vấn đùa cợt lại chút thông cảm
nhìn cô liều mạng ôm bụng còn bằng phẳng, dáng vẻ như rất thống khổ, còn cố ý
nói: “Đỗ Hiểu Văn, cô yên tâm sinh con của Hạ Nghị ra! Chờ Thụy Thụy của nhà
chúng tôi tròn 16 tuổi, trên chứng minh thư là người trưởng thành, tôi tự nhiên
sẽ chúc phúc cho các người!” Cô cố ý kéo thời gian ra thật dài, làm đối thủ
không còn một tia hi vọng. À, đúng rồi, thiếu chút nữa quên, cô còn bổ sung một
câu: “Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, nếu tình yêu vĩ đại của các người
có thể kéo dài được mười năm nữa!”

Nói xong, Dư Vấn cầm lấy túi da,
đứng dậy liền chuẩn bị mang con gái rời đi.

“Ô ô ô ô ô.” Sau lưng truyền đến
tiếng khóc.

Cả người Dư Vấn cũng cứng lại.

“Mẹ gạt người, ở bên ngoài ba không
có phụ nữ mà!” Bị tiếng hét của cô Đỗ đưa tới, Thụy Thụy ngồi xổm xuống khóc
rất đau lòng, “Mẹ gạt người, ba tốt lắm, ba không có xấu mà!”

Cả người Dư Vấn như hóa đá. Thụy
Thụy đứng phía sau cô từ lúc nào?

“Thụy Thụy...” Cô khô khan gọi tên
con gái, thong thả ngồi xuống, muốn ôm nó, muốn dỗ nó.

Nhưng.

“Con hận người lớn các người, con
ghét người lớn các người!” Thụy Thụy lại dùng sức đẩy cô ra, khóc lóc chạy ra
cửa.

Dư Vấn bị đẩy ngã, hoa mắt một
trận. Cô là vai nữ phản diện, nhưng cho tới bây giờ, cô không ngờ lại xúc phạm
đến thế giới thuần khiết của con gái.

Chương 24

Hạ Nghị đang chủ trì hội nghị.

“Tôi cảm thấy lần quảng cáo này có
thể xin chủ tịch tập đoàn Khải Thụy, tổng giám đốc, phó tổng giám đốc xuất hiện
trên màn hình, thiết kế một buổi nói chuyện về tinh thần văn hóa công ty.” Nhóm
thiết kế sư đưa ra đề án.

Anh vừa nghe, lộ ra dáng vẻ thoải
mái mê người: “Trên thực tế, tôi cũng có một ý tưởng, tôi nghĩ sẽ dùng một bé
trai tưởng tượng cha mình là công nhân của công ty trở thành một tay lái tiên
phong dũng cảm, mang theo biểu tượng của tập đoàn Khải Thụy, thông qua tinh
thần quật cường của cha ở trong cuộc thi, tượng trưng cho con đường gây dựng sự
nghiệp của công ty, sau đó cuối cùng dùng tiếng côn trùng kêu ban đêm và thành
phố say ngủ bảy ra màn đêm ở tập đoàn Khải Thụy.”

“Tổng giám đốc Hạ, thông qua việc
bé trai sùng bái cha mình để làm hiện lên hình ảnh của tập đoàn, idea của anh
thật tuyệt vời!” Trong phòng hội nghị, truyền đến tiếng vỗ tay nhiệt liệt cực
bội phục.

“Khụ, đừng vuốt đuôi ngựa, không
phải idea tôi tốt, là tôi dụng tâm dùng não suy nghĩ!” Anh dùng giọng điệu
thoải mái khôi hài cảnh cáo nhân viên, “Tôi hy vọng lần quay chụp này có thể
tạo ra sáng ý, sau đó tạo ra tinh thần thể hiện sáng ý, mọi người cũng xuất ra
bản lãnh của mình, đừng luôn lười động não, lại làm cho tôi thất vọng, tôi sẽ
bắt từng người khai đao!” Rất nhiều người thỉnh thoảng lén lười là chuyện
thường tình, nhưng nếu cấp dưới làm quá mức, anh cũng sẽ không lưu tình xào hết
cá muối họ.

Bởi vì giám đốc Tống không ở đây,
thái độ công tác cũng có chút nơi lỏng, nhóm nhân viên người người chột dạ
không thôi, “Tổng giám đốc Hạ, chúng tôi hiểu rồi, chúng tôi hiểu rồi!”

Anh cười thoải mái một tiếng, rất
nhanh lại muốn kéo bầu không khí của hội nghị hài hòa trở lại.

Đột nhiên, nổ “ầm” một tiếng, cửa
lớn phòng họp đột ngột bị đẩy ra. Là ai không hiểu quy củ như vậy? Hạ Nghị nhíu
mày quay đầu.

“Aaa!” Một tiếng sư tử nhỏ Hà Đông
rống, hé ra gương mặt nổi giận đùng đùng. Là con gái Thụy Thụy bảo bối của anh.

Hội nghị bắt buộc bị gián đoạn.

“A, Thụy Thụy lại cao rồi, cũng thành
tiểu mỹ nữ đó, sẽ làm điên đảo một đám nhóc cho coi!” Nhóm nhân viên trêu ghẹo,
bình thường cơ bản chỉ cần chủ tịch không có ở đây, không khí trong hội nghị
cũng rất tùy hứng.

Khi nghỉ hè hoặc nghỉ đông, Thụy
Thụy thường được giám đốc Tống đưa đến công ty chơi, cho nên nhân viên làm lâu
trong công ty một chút đều quen Thụy Thụy.

“Thụy Thụy, sao con lại tới đây? Mẹ
con đâu rồi?” Con gái chạy tới lúc này làm cho anh có chút bất ngờ, anh lập tức
ngó đầu ra sau theo bản năng, tìm kiếm thân ảnh của nữ vương.

Ngày hôm qua, hai người đã tách ra
trong buồn bã.

Tống Dư Vấn, yêu một người là sai
sao?

Sai, rất sai! Lỗi sai duy nhất của
anh là, khi các người dùng danh nghĩa vì tình yêu, các người chưa từng băn
khoăn chuyện tôi còn là Hạ phu nhân!

Ngày hôm qua hình như anh đã nói lỡ
lời chọc cô tức giận. Sau đó cẩn thận ngẫm lại, có lẽ bản thân thẳng thắn của
anh cũng là một loại sai. Anh và Dư Vấn đi được gần mười năm, ý nghĩa của cô
với anh không chỉ có phu nhân mà thôi, đồng nghiệp, tri kỷ, mẹ của con anh, rất
nhiều thân phận đã đan xen khó gỡ trong sinh mệnh của anh. Cho nên, những lời
đó anh chưa kịp nghĩ kỹ đã thốt ra. Anh đúng là đáng đánh, nhưng cục diện trước
mắt vốn đã sai, sai một đường.

“Ba, có phải bên ngoài ba có phụ nữ
không?” Thụy Thụy không e dè hỏi thẳng.

Phút chốc, một tiếng chất vấn của
con gái làm anh cứng đơ. Trong phòng hội nghị, tất cả nhân viên cũng đơ ra,
thần sắc nháy mắt liền lúng túng. Vấn đề này của Thụy Thụy là đề tài tám chuyện
kéo dài bao năm qua của công ty, tất cả mọi người vụng trộm thảo luận, vụng
trộm suy đoán sau lưng.

“Ba có quan hệ gì với cô Đỗ?” Thụy
Thụy rất quyết đoán dùng sức vỗ lên bàn, dáng vẻ kia rất giống như nữ vương
đang tức giận.

“Thụy Thụy, ba đang họp.” Anh muốn
xuất ra uy nghiêm của người ba mà quát lớn, nhưng trong lòng bàn tay đã ướt đẫm
một mảnh.

Tại sao Thụy Thụy bỗng hỏi như vậy?
Ai, là người lắm chuyện nào lộ ra trước mặt con gái anh? Bây giờ anh rất muốn
chém người!

“Con hận ba chết đi được! Không
được họp nữa, không cho ba họp nữa!” Hôm nay Thụy Thụy rất không phân rõ phải
trái, nó giẫm lên ghế, leo lên bàn, cùng dùng cả tay chân, hất hết văn kiện,
bản thiết kế, để anh không thể họp được.

Trẻ con thật thông minh, biết không
ai làm gì được nó, dù sao Thụy Thụy cũng bắt thóp anh được rồi.

“Thụy Thụy, không được làm loạn.”
Anh tiến lên, vội vàng bế lấy con gái, không cho tai nạn tràn lan, “Mọi người
cũng ra ngoài đi, tan làm!” Anh ra lệnh đuổi cấp dưới.

Sau hôm nay, chắc anh đã mất sạch
mặt mũi, trở thành chuyện cười bàn trà cho cấp dưới rồi. Cấp dưới biết điều vội
vàng thu dọn văn kiện, hấp tấp rời đi.

Khi gã nhân viên cuối cùng cũng ra
khỏi phòng họp, anh nâng mặt lệ của con gái lên, dùng giọng nói thật dịu dàng,
“Thụy Thụy, nói cho ba biết là chuyện gì xảy ra được không? Ai là cô Đỗ?” Anh
hết cách rồi, chỉ có thể giả vờ không biết ai là cô Đỗ, chỉ là nói dối với con
gái nhưng trái tim lại đập thật nhanh.

Nhưng Thụy Thụy cũng chả bị lừa dễ
như thế, nó đấm tay giơ chân, lại cào vào mặt anh, lại đá lên ngực anh, đánh
cho anh thật đau: “Ba còn lừa con à, ba đang nói dối!” Đây là cái thế giới gì?
Với việc anh ngoại tình, vợ thì chỉ lạnh lùng, con gái lại như người bị bạc
tình đánh cho anh một trận.

Nhưng đánh là đánh...

Thụy Thụy vừa đánh anh, vừa khóc
gần như đứt đoạn lên án, “Ba, không phải ba giống ba bé bự, đi chơi với dì bên
ngoài, không cần mẹ, không cần Thụy Thụy nữa chứ?”

Thụy Thụy liên tục chất vấn, dáng
vẻ rơi lệ không ngừng làm anh đau lòng.

“Ô ô ô, ba là ba xấu! Nếu ba ly hôn
với mẹ, Thụy Thụy sẽ không muốn ba nữa, không bao giờ quen ba nữa!” Thụy Thụy
khóc lớn không ngừng, “Không phải mẹ khó ưa, là ba rất đáng ghét, mỗi lần đều
bắt nạt mẹ!”

Nếu ba ly hôn với mẹ thật, Thụy
Thụy sẽ không muốn ba nữa đâu.

Tống Dư Vấn, cô rốt cuộc đã nói gì
với con gái? Cô lại nói cho con gái, anh có tình nhân bên ngoài sao? Cô nói bậy
bạ với con gái, bảo anh nói cô khó ưa? Cô tẩy não con sao, chỉ cần anh đưa đơn
ly hôn, Thụy Thụy sẽ không muốn ba, không bao giờ quen ba nữa?

“Thụy Thụy, đừng khóc.” Con gái
khóc, anh cũng đau lòng.

Tội lỗi của người lớn, vì sao luôn
để những đứa trẻ gánh vác?

“Ba, con hỏi ba, cô Đỗ có phải đã
có con của ba không? Có phải mẹ gạt con không?” Một khắc đôi mắt ngập nước của
Thụy Thụy nhìn vào mắt anh, nói như thế nào đây, bất an vừa thành thục lại vừa
ngây thơ.

Con gái nhắc tới Hiểu Văn lần nữa,
không thể không làm cho anh hoài nghi...

“Mẹ con tìm Hiểu Văn lật bài rồi?”
Chắc chắn là Tống Dư Vấn tìm Hiểu Văn gây rối!

“Người sai là ba, vì sao ba còn
không nhận sai?” Thụy Thụy kêu to.

Mới đầu cô Đỗ thét lên, nó gấp gáp
chạy tới, quả nhiên là mẹ đang bắt nạt cô Đỗ, nhưng nội dung mẹ “bắt nạt”...

Anh biết, anh sai, ở trước mặt Hạ
phu nhân anh không thừa nhận sai lầm, nhưng đối với con gái, anh không thể.

Anh nghẹn lại, thật lâu sau mới
khàn giọng nói: “Thụy Thụy, ba, ba đã sai… Nhưng bây giờ… cô Đỗ đã có con của
ba, không phải Thụy Thụy muốn em trai sao? Thụy Thụy, về sau sẽ có nhiều em
trai chơi với Thụy Thụy, được không?” Không thể phủ nhận, anh muốn giữ hình
tượng người cha tốt ở trước mặt con gái, nhưng nay anh chỉ có thể thừa nhận sai
lầm này.

“Thụy Thụy muốn em trai? Nhiều em
trai chơi với Thụy Thụy?” Thụy Thụy tức giận thẳng vai ngẩng đẩu, lấy tay chỉ
vào mũi anh, “Ba, con ghét ba chết đi được, Thụy Thụy chỉ muốn mẹ sinh em trai
thôi!” Những thứ hoang dã khác Thụy Thụy không cần, đánh chết cũng không cần!

Anh im lặng.

“Thụy Thụy, chờ... em trai tương
lai được sinh ra, con sẽ thích...” Thật lâu sau chỉ có thể qua loa như thế.

Anh không muốn làm cho con gái chấp
nhận thế giới người lớn phức tạp, nhưng nay đâm lao thì phải theo lao.

“Ba, ba cần Thụy Thụy thì ba bảo cô
Đỗ xóa sạch thứ đó đi, ba người một nhà chúng ta lại tiếp tục sống, nếu không
con và mẹ chắc chắn sẽ không tha thứ cho ba!” Thụy Thụy níu cổ anh uy hiếp, “Có
em trai sẽ không có Thụy Thụy, nếu ba muốn sinh em trai, về sau Thụy Thụy không
gặp ba nữa, ba chọn đi! Ba chọn đi! Ba chọn đi!”

Ở tivi, không phải cũng diễn thế
này à? Chỉ cần không có con của cô Đỗ, người một nhà họ có thể tiếp tục sống
hạnh phúc bên nhau. Hợp với ba câu “ba chọn đi”, làm cho Hạ Nghị khiếp sợ không
thôi.

Đây lại là Tống Dư Vấn dạy ư? Tống
Dư Vấn thật ác, Tống Dư Vấn thật độc, cô lại lợi dụng cả con gái để đối phó với
anh và Hiểu Văn? Thì ra Hạ phu nhân luôn im lặng lại âm thầm hung hăng cho anh
một chiêu trí mạng. Cô đang ép anh tỏ thái độ à? Cô đang ép anh, buộc anh đá Hiểu
Văn, buộc anh khiến Hiểu Văn bỏ đứa con?

Đột nhiên, một ngọn lửa lớn bốc
cháy không ngừng giữa ngực, kích thích đến tận xương.

“Thụy Thụy, ba không thể.” Ánh mắt
anh bắt đầu lạnh dần.

Anh không chịu khống chế của Hạ phu
nhân, anh không cho bất luận kẻ nào nắm cuộc sống của anh trong tay, đời này
anh ghét nhất là bị người ta hiếp bức!

“Cho nên, ba sẽ ly hôn với mẹ à?”
Thụy Thụy chịu đả kích lớn.

Anh quay mặt đi, không nhìn vẻ mặt
bi thương của con gái: “Chỉ cần con không nói việc không cần ba này, ba cũng sẽ
không nhắc đến việc không cần con và mẹ.” Còn nữa, đừng nói cái gì mà bảo Hiểu
Văn bỏ đứa con nữa, lời nói đó trẻ con không nên nói!

Thụy Thụy bị dọa đến buông tay anh
ra, kinh ngạc. Anh lấy điện thoại di động ở túi trước ra, gọi điện thoại cho
Tống Dư Vấn.

Đầu kia điện thoại mới vang một
tiếng, di động vội vàng nối máy, anh còn chưa nói gì, bên kia đã vội vàng hỏi,
“Hạ Nghị, anh có gặp con không? Không thấy Thụy Thụy đâu cả, em đuổi theo từ
nhà hàng ra nhưng đã không thấy bóng dáng nó đâu?” Cô vội đến điên rồi, may mà
bình thường cô cũng để một hai trăm đồng cho con gái, để Thụy Thụy đói thì có
thể mua đồ ăn, hai người không đến thì có thể tự đi xe về nhà.

“Hạ phu nhân, cô lợi hại thật, chọc
ngoáy nhiều chuyện đến thế.” Giọng anh rất lạnh.

Nhờ ơn cô mà hình tượng về anh của
Thụy Thụy đã hoàn toàn bị hủy diệt.

“Anh đừng nói lời vô nghĩa với em,
có phải Thụy Thụy ở chỗ anh không?” Ánh mắt Dư Vấn vẫn bình tĩnh như nước, lo
lắng hô lên.

“Hạ phu nhân, đóng kịch gì vậy? Làm
gì lại bảo con gái diễn cùng cô thế?” Anh trào phúng.

“Có phải Thụy Thụy ở công ty
không?” Hiện tại Dư Vấn không có tâm tình so đo cùng anh.

“Con bé ở công ty, tự cô đến đón
đi, mình làm chuyện mất đạo đức thì tự đi mà giải quyết hậu quả.” Nói xong anh
vô tình cúp máy.

Chán ghét với Tống Dư Vấn quay
cuồng trong ngực. Anh vừa mới cúp điện thoại, di động lập tức vang lên.

“Alo.” Anh nhận máy.

“Hạ tiên sinh, cậu mau về nhà, Đỗ
tiểu thư khóc không ngừng, hình như chịu đả kích nào đó rất lớn, một mực đau
bụng! Tôi đỡ cô ấy đến nhà vệ sinh thì thấy bị xuất huyết!” Người giúp việc mới
ngày đầu tiên đi làm đã sợ hãi khi gặp tình huống này.

“Tôi đến ngay!” Anh cúp máy, do dự
một chút, vẫn bỏ lại Thụy Thụy vội vàng chạy khỏi phòng họp.

Thụy Thụy ngồi một mình trên bàn
dài trong căn phòng họp yên tĩnh, đã sớm ngừng khóc, nó chỉ kinh ngạc nhìn theo
bóng ba đi xa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3