Đối thủ tình trường - Chương 02 phần 1

Chương
2: Nở rộ

Tôi
đứng ở nơi cũ kiếm tìm giấc mộng của mình, hồi ức là cái cớ của nỗi nhớ, viết
ra bao điều thị phi nhưng dù có thêm bao nhiêu mực thì cũng mãi là không đủ.

Nở
rộ - Du Tư Viễn

Mấy ngày sau đó, không biết Triệu Yến Minh đã dùng cách nào
mà khiến bố mẹ cô tạm thời yên tâm như thế. Thẩm Xuân Hiểu cũng không bị cô bắt
đi xem mặt thay nữa, cuộc sống cuối cùng cũng trở về quỹ đạo bình thường.

Thẩm Xuân Hiểu và Lư Hạo Tường vẫn thường xuyên chạm mặt.
Thời gian này, Tổng giám đốc Trần Hoa Sinh có chỉ thị, mọi sản phẩm của công ty
quý sau thế nào cũng phải chuyển vào trung tâm thương mại Hoa Vũ, phải giành
được một gian hàng trong đó. Trung tâm thương mại này có chi nhánh trên toàn
quốc, nếu đạt được mục đích hợp tác thì có thể phát triển với các chi nhánh của
Hoa Vũ trên toàn quốc. Trước mắt, rất nhiều công ty có chủ ý này.

Bởi vậy, họ phải nhanh chóng, nếu muốn thiết lập một chỗ đứng
trong thị trường lớn mà chỉ dựa vào bộ phận Thị trường thôi thì chưa đủ. Tổng
giám đốc ra chỉ thị cho bộ phận Thị trường và Thiết kế cùng hợp sức. Trong một
tháng, bộ phận Thiết kế phải thiết kế được mẫu mới, đưa ra nhãn hiệu mới và
dùng nhãn hiệu này để trực tiếp gia nhập thị trường. Ông còn chỉ định, việc này
do Giám đốc bộ phận Thiết kế Lư Hạo Tường và Giám đốc bộ phận Thị trường Thẩm
Xuân Hiểu đích thân phụ trách. Hai bộ phận cần xem đó như mục tiêu chiến lược
phải hoàn thành, chỉ được thành công chứ không được phép thất bại.

Điều ấy có nghĩa là, Thẩm Xuân Hiểu và Lư Hạo Tường phải
thường xuyên tiếp xúc với nhau. Hai người phải cùng trao đổi ý tưởng cũng như
phong cách cho thiết kế mới và dự báo thị trường, sau đó đi đến thống nhất ý
kiến, cùng giúp cho mẫu trang phục mới bén rễ, phát triển rộng rãi, có mặt ở
khắp các quầy kinh doanh trên thị trường.

Thẩm Xuân Hiểu dù có thầm chửi rủa Lư Hạo Tường nhiều thế nào
chăng nữa thì cũng không thể không thừa nhận năng lực thiết kế của anh. Nếu
năng lực thiết kế ấy cộng thêm sự mẫn cảm với thị trường và những mánh khóe
kinh doanh của cô, thì việc xâm nhập vào thị trường Hoa Vũ chẳng phải là không
có hi vọng. Từ khía cạnh này có thể thấy, tổng giám đốc vẫn là người có con mắt
tinh tường.

Nhưng cô thật sự không muốn tiếp xúc quá nhiều với Lư Hạo
Tường và xem ra anh cũng chẳng muốn tiếp xúc nhiều với cô. Trong tình hình khó
chịu như vậy, không gây ra những hậu quả phản tác dụng đã là tốt lắm rồi.

Dưới sự quản lý của Giả Lạc Sơn, các nhân viên trong bộ phận
Thị trường và Thiết kế chiều nay sẽ có một cuộc họp nhỏ để một lần nữa nhấn
mạnh về trách nhiệm của việc thiết kế sản phẩm mới lần này.

Thực ra, nếu không nhấn mạnh thì trách nhiệm gánh vác việc
này cũng đổ lên đầu hai vị giám đốc hai bộ phận. Điều quan trọng không phải là
trách nhiệm thuộc về ai, mà là vấn đề thiết kế mới có thể chiếm được chỗ đứng
trên thị trường hay không. Nhưng Giả Lạc Sơn cho rằng, đó là việc Lư Hạo Tường
và Thẩm Xuân Hiểu phải bàn bạc, nhiệm vụ của ông ta chỉ là phân công công việc.

Lư Hạo Tường nói: “Tôi sẽ toàn quyền phụ trách, thiết kế một
mẫu mới có thể thu hút được tất cả nam nữ thành thị, nhưng thiết kế tốt phải có
phương pháp kinh doanh tốt thì mới có thể mở rộng quy mô. Nếu không, rượu dù
tốt đến mấy thì vẫn sợ con ngõ sâu. Hoa Vũ luôn có yêu cầu rất khắt khe với
việc thiết lập quầy chuyên doanh, đương nhiên, họ có quyền khắt khe như thế.
Tôi tin vào thực lực của mình, chỉ có điều không biết bộ phận Thị trường có
thực lực như thế không thôi!”.

Thẩm Xuân Hiểu nở nụ cười xinh đẹp, nhỏ nhẹ nói: “Chỉ cần sản
phẩm của bộ phận Thiết kế thật sự được như Giám đốc Lư nói là có thể thu hút
được mọi nam nữ đô thị, tôi có thể đưa sản phẩm ấy tiến sâu vào quầy chuyên
doanh của Hoa Vũ. Nếu sản phẩm thiết kế ra chỉ là sự thổi phồng, khoác lác thì
hãy thứ lỗi vì tôi không thể biến thứ mục nát trở nên thần kỳ được!”.

Giả Lạc Sơn nhìn họ đấu khẩu, cười ha ha nói: “Nếu hai vị đã
có lòng tin như thế thì tôi yên tâm rồi. Sản phẩm thiết kế và thị trường tiêu
thụ đều là những vấn đề then chốt, Tổng giám đốc Trần cũng rất coi trọng đề án
này. Hi vọng hai vị cố gắng hợp tác để có thể đánh một trận thật thành công!”.

Ánh mắt Lư Hạo Tường và Thẩm Xuân Hiểu vô tình chạm nhau,
ngay lập tức trong không khí như có cảnh tàn sát khốc liệt mà mắt thường không
thể nhìn thấy được.

Thẩm Xuân Hiểu đưa ánh mắt đi chỗ khác, giọng nói vẫn lạnh
lùng như mọi khi: “Được thôi, Phó tổng giám đốc Giả!”.

Lư Hạo Tường cũng chẳng thua kém, nói: “Ông cứ yên tâm, Phó
tổng giám đốc Giả!”.

Chính sách thách đấu đã lập, tình trạng quân lệnh cũng được
đưa ra.

Giả Lạc Sơn rất hài lòng, đây là điều mà ông thấy vui tai vui
mắt nhất. Cho dù Lư Hạo Tường và Thẩm Xuân Hiểu có bao nhiêu ân oán riêng tư,
căm thù sâu sắc đến mức không đội trời chung thế nào chăng nữa thì ta đây, chỉ
cần một hai câu nói nhẹ nhàng, không cần tốn chút sức lực nào cũng có thể khiến
hai người họ hết lòng làm theo và chấm dứt khiêu khích đối phương.

Đây chính là cái gọi là trình độ quản lý.

Giả Lạc Sơn ung dung tự đắc nói: “Hai người tiếp tục bàn bạc
các chi tiết cụ thể đi, tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến bất kỳ quyết định nào
của hai người đâu, điều tôi cần chỉ là kết quả thôi”.

Sau đó, ông ta vẫy vẫy tay rồi nhàn nhã rời khỏi phòng họp,
như thể chuyện này chẳng có liên quan gì tới mình, nhường cả không gian rộng
lớn lại cho hai bộ phận.

Nhân viên của hai bộ phận không nhiều lắm, bộ phận Thiết kế
mới có tám người, còn bộ phận Thị trường cũng chỉ có bốn, năm người gì đó. Mọi
người đều liếc nhìn cấp trên của mình. Lư Hạo Tường và Thẩm Xuân Hiểu ngầm giao
chiến, không ai mở lời trước. Bỗng chốc, phòng họp mười mấy người chỉ còn nghe
thấy những tiếng thở nặng nhọc.

Được khoảng hai phút, Thẩm Xuân Hiểu đứng lên nói: “Giám đốc
Lư, bộ phận Thị trường chúng tôi sẽ đợi tác phẩm tuyệt mỹ của bộ phận Thiết kế,
chúng tôi bận chút việc nên không ở đây tiêu tốn thời gian nữa!”.

Lư Hạo Tường mỉm cười, khóe môi khẽ cong lên, ung dung nói:
“Một chuyện dễ hiểu rằng, thông thường, hiệu suất công việc không cao nên
thường phải tranh thủ mọi thời gian. Có câu nói như thế nào nhỉ? À, đúng rồi,
biết thân biết phận! Giám đốc Thẩm cứ tự nhiên”.

“Hiệu quả công việc của anh mới không cao ấy.” Thẩm Xuân Hiểu
nói xong liền nhớ ra đây là cuộc họp của hai bộ phận, nếu biến cuộc họp thành
cuộc đấu khẩu e rằng chỉ làm mất hình tượng của mình và dễ dàng rơi vào thế yếu
mà thôi. Nghĩ thế, cô cũng nhếch môi, không vội đi nữa mà lại ngồi xuống, ung
dung tươi cười nói: “Giám đốc Lư nói đúng lắm, không phải ai cũng có cái mỹ đức
ấy. Chỉ sợ hiệu suất công việc không cao, lại phải dây dưa kéo dài, ảnh hưởng
tới công việc của những bộ phận dưới mà vẫn dương dương tự đắc cho rằng ta
đúng!”.

Lư Hạo Tường cười nói: “Đùn đẩy trách nhiệm chẳng phải luôn
là độc quyền của phụ nữ sao?”.

Thẩm Xuân Hiểu lạnh nhạt trả lời: “Tôi không cảm thấy thế,
ngược lại, nam giới mà không dám gánh vác trách nhiệm sẽ luôn có những cớ nghe
chừng rất quang minh chính đại!”.

Nhân viên hai bộ phận mặt mày nhăn nhó nhìn hai vị giám đốc
tranh luận với nhau như băm như bổ, không ai dám tiếp lời.

Lư Hạo Tường nói: “Chúng ta đừng tranh cãi nữa, hãy nói về
năng lực đi, sản phẩm lần này có được đưa vào quầy chuyên dụng hay không còn
phải xem biểu hiện của bộ phận Thị trường các cô thế nào”.

“Hai bộ phận như nhau cả thôi!” Thẩm Xuân Hiểu đứng lên, nói:
“Chúng ta đi thôi!”.

Nhân viên bộ phận Thị trường cùng Thẩm Xuân Hiểu bước ra khỏi
phòng họp, Lư Hạo Tường mỉm cười mãi đến khi họ đi ra ngoài.

Tiểu Trương của bộ phận Thiết kế lại bất bình, nói: “Giám
đốc, những người bộ phận Thị trường đều coi trời bằng vung sao?”.

Lư Hạo Tường cười nói: “Phụ nữ quản lý mà, khó tránh điều đó
lắm! Nam nhi
không chấp phụ nữ, khả năng đấu khẩu chẳng thể hiện được phong độ của đấng nam
nhi chúng ta, chúng ta còn phải để cấp dưới noi gương nữa chứ. Bởi thế, chúng ta
phải giúp đỡ đấng mày râu không bị coi khinh nữa!”.

Không chỉ Tiểu Trương, những anh chàng khác có mặt ở đây đều
tỏ thái độ bực tức, hằm hè.

Chỉ một câu nói nhẹ nhàng đã kích thích ý chí chiến đấu của
những người trong bộ phận, Lư Hạo Tường cười như mây trôi gió thoảng, nói: “Mọi
người hãy suy nghĩ về ý tưởng cũng như tính khả thi của sản phẩm lần này nhé,
chiều nay chúng ta thảo luận”.

Thẩm Xuân Hiểu ra khỏi phòng họp, thái độ giận dỗi ban nãy đã
không thấy đâu nữa, bước chân nhẹ nhàng đi về phòng làm việc, thậm chí vẫn hiện
rõ nét cười trên gương mặt.

Thư ký An Ni đi cùng, thấy vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh thì không
hiểu, nói: “Giám đốc, người ở bộ phận Thiết kế chẳng nể nang gì như thế, sao
chị lại không bực tức?”.

Thẩm Xuân Hiểu nhìn An Ni một cái rồi tiện miệng nói: “Người
phụ nữ giỏi không tranh đấu cùng đàn ông! Tại sao tôi phải trừng phạt bản thân
vì sự ngông cuồng của người khác chứ, tôi có ngốc thế đâu”.

“Vậy vừa rồi sao chị lại đấu khẩu gay gắt với Giám đốc Lư như
vậy?” An Ni mở to mắt.

Thẩm Xuân Hiểu mỉm cười, nói: “Tôi càng thể hiện thái độ
khinh thường thì phương án thiết kế của họ càng hoàn mỹ, vì Lư Hạo Tường là
người không dễ chịu thua, đặc biệt là thua tôi. Cô nghĩ xem, chẳng phải sản
phẩm thiết kế ra càng hoàn mỹ thì sẽ càng có lợi cho chúng ta hay sao?”.

“Ồ!” An Ni bỗng hiểu ra, nói: “Giám đốc, chị suy nghĩ thật
chu toàn!”.

Thẩm Xuân Hiểu thoáng nét cười, nói: “Đi thôi cô em, đừng có
tâng bốc nữa! Bảng phân tích thị trường quý trước tôi cần đã làm xong chưa? Lát
nữa đem vào để tôi nghiên cứu!”.

An Ni cười hi hi, nói: “Em đi lấy ngay!”.

Thẩm Xuân Hiểu ngồi trên ghế, mười ngón tay đan vào nhau để
trước ngực, người hơi nghiêng về phía sau, tư thế rất thoải mái. Nghĩ đến Lư
Hạo Tường, cô lại thở dài. Hai bộ phận đáng ra phải hợp tác chặt chẽ nhưng vì
quan hệ của cô và Lư Hạo Tường nên đành phải dùng cách thức này để xử lý công
việc thôi.

Lư Hạo Tường chẳng muốn thua cô, cô càng không muốn thua anh
ta, bởi thế, cô dốc toàn tâm toàn lực vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào để đưa
sản phẩm gia nhập vào quầy chuyên dụng của trung tâm thương mại Hoa Vũ.

Trung tâm thương mại Hoa Vũ là điểm mấu chốt để cô động não
trong năm nay, đã mấy tháng trời mà cô vẫn chưa thể gặp được tổng giám đốc của
Trung tâm thương mại Hoa Vũ. Tục ngữ nói rất đúng: Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ
khó gặp. Điện thoại thì bị từ chối khéo, còn đích thân đến lại không gặp được.

Hoa Vũ là trung tâm thương mại nổi tiếng toàn quốc, giá cả ở
mỗi quầy chuyên dụng đều không hề nhỏ, hơn nữa cũng vô cùng kén chọn sản phẩm.
Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, sản phẩm được đưa vào quầy chuyên dụng của
Hoa Vũ luôn được nâng cao về mặt đẳng cấp, lại không phải tiêu tốn quá nhiều
tiền quảng cáo mà vẫn đạt được hiệu ứng tốt. Bởi thế, các nhà máy và nhà phân
phối trên toàn quốc đều nhắm vào Hoa Vũ. Là tổng giám đốc của một trung tâm
thương mại, ông ta chẳng mấy khi xuất đầu lộ diện cũng là lẽ đương nhiên.

Thẩm Xuân Hiểu đã sử dụng mọi kĩ năng của mình, bây giờ lại
bị Lư Hạo Tường xem thường, nên dù thế nào cô cũng phải đưa được sản phẩm vào
thị trường Hoa Vũ, chỉ được thành công chứ không được thất bại. Nếu không,
chẳng phải sẽ lại được nhìn cái bộ mặt tiểu nhân dương dương tự đắc của Lư Hạo
Tường sao?

Đúng là vừa nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến, cô đang nghĩ đến
gương mặt đáng ghét của Lư Hạo Tường thì gương mặt ấy bất chợt lắc lư tiến vào
phòng làm việc của cô, còn nở nụ cười nhếch môi nữa chứ.

Nụ cười của Lư Hạo Tường thực ra rất có sức hấp dẫn, nhưng
anh chỉ mỉm cười với cô thư ký vừa vào đưa tài liệu thôi. Đứng trước nụ cười
như cảnh xuân tươi đẹp của anh, hai má An Ni bỗng chốc ửng hồng, cô đặt tập tài
liệu xuống mà tim đập dồn dập.

Nhưng trong mắt người tình thì bạn là Tây Thi, còn trong mắt
kẻ thù bạn lại trở thành Đông Thi, hơn nữa, còn là nàng Đông Thi bị hủy hoại
nhan sắc. Trong mắt Thẩm Xuân Hiểu, nụ cười của anh chẳng hấp dẫn chút nào.

Cô khách sáo nói: “Anh đến đây làm gì? Đây là phòng làm việc
của tôi mà!”.

Đây là câu mà Lư Hạo Tường nói ra ở nơi công cộng hôm đến
buổi xem mặt do Hiệp hội Thước kiều tổ chức, đương nhiên anh vẫn nhớ, bèn cười
ha ha, nói: “Nói đúng ra là phòng làm việc! Phòng làm việc là nơi để làm việc,
tôi đến tìm cô cũng vì công việc, chứ có đến cái nơi nào gọi là phòng làm việc
của riêng cô đâu!”.

Không phản bác lại được, Thẩm Xuân Hiểu bị chẹn họng đến mức
chỉ muốn trừng mắt lườm anh cho bõ tức, nhưng lại nghĩ, trước mắt, hai bộ phận
cần giữ quan hệ hợp tác chặt chẽ, nếu cứ làm phiền nhau, rõ ràng mình quá hẹp
hòi ích kỉ rồi. Thế là cô đành lảng sang chuyện khác: “Anh không biết gõ cửa
khi vào phòng sao?”.

Trong mắt Lư Hạo Tường ánh lên một tia hài hước, nói xin lỗi
như kiểu biết điều lắm: “Tôi còn không biết, hóa ra thính giác của Giám đốc
Thẩm lại kém đến thế, là tôi sơ ý quá! Xin lỗi, lần sau tôi sẽ mang theo kèn
đồng và chùy sắt đến, như thế mới có thể đạt được hiệu quả làm chấn động căn
phòng, và mới không bị Giám đốc Thẩm chỉ trích tôi là người không có lễ
nghĩa!”.

“Anh…” Thẩm Xuân Hiểu hậm hực lườm Lư Hạo Tường, cái bộ dạng
cây ngay không sợ chết đứng kia thật khiến cô không thể khẳng định nổi là vừa
rồi có phải mình suy nghĩ đến thất thần nên không nghe thấy tiếng gõ cửa hay
không? Nghĩ thế, cô liền nhún nhường đôi chút. Nhưng thua lý mà không chịu thua
khí thế, cô hậm hực ngồi thẳng người, hơi nghiêng về phía trước, sắc mặt đanh
lại, nghiêm túc nói: “Đã đến nói chuyện công việc thì đừng nói những lời nhảm
nhí nữa, anh muốn nói gì thì nói đi!”.

Lư Hạo Tường không vội nói ngay, nhìn vào chiếc ghế dành cho
khách ở trước bàn làm việc của cô rồi thoải mái ngồi xuống.

Thẩm Xuân Hiểu bĩu môi: “Đúng là tự nhiên như ruồi!”.

Lư Hạo Tường như cười như không, nói: “Là một đấng nam nhi có
tác phong và trình độ nên tôi cũng không thể trách cứ sự thất lễ của phụ nữ,
chỉ đành dùng hành động để bù đắp lại khiếm khuyết cho cô thôi. Giám đốc Thẩm,
cô không cảm ơn sự chu đáo của tôi sao?”.

Thẩm Xuân Hiểu chau mày, mình đã không mời anh ta ngồi, anh
ta lại giở lý lẽ ra nói, còn nói với vẻ vô cùng đàng hoàng nữa chứ, cô lạnh
lùng nói: “Hạ thấp người khác để nâng cao bản thân, anh thấy thú vị lắm sao?”.

“Không phải thế!” Lư Hạo Tường huơ huơ tay, mỉm cười phản
pháo: “Lấy thời gian làm việc để giải quyết ân oán cá nhân, cô thấy thú vị
không?”.

Chẳng phải ý anh là cô công tư bất phân sao? Chỉ xuất một
chiêu mà đã làm cho đất trời dịch chuyển, anh đứng ở điểm trung tâm mà chẳng
dính chút bụi nào, rồi khi tất cả biến đổi hết thì mới quay về.

Thẩm Xuân Hiểu vốn giỏi kiềm chế mà cũng phải tức giận đến
mức mặt mày trắng bệch. Cô ngấm ngầm chịu đựng, cố gắng đè nén cơn thịnh nộ
đang sục sôi nơi cổ họng, bực bội đến mức mắt mở to, cố nặn ra nụ cười xinh
đẹp, giọng nói bình tĩnh: “Giám đốc Lư, xin hỏi anh đến tìm tôi có việc gì?”.

Đôi mắt Lư Hạo Tường sáng lên, có chút đắc ý vì đã chiếm được
thế thượng phong, cười híp mắt, anh há miệng nhưng không nói gì, rồi lại vỗ vỗ
lên đầu. “Haizzz, tôi đãng trí thật rồi! Hóa ra là có việc, nhưng sự chỉ trích
và ánh mắt lạnh lùng của cô làm tôi quên béng mất mục đích đến tìm cô là gì
rồi!”

“Lư Hạo Tường!” Thẩm Xuân Hiểu đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào
mũi người đàn ông trước mặt, hơi thở cũng không ổn định, lắp bắp nói: “Anh, anh
đến để chọc tức tôi sao?”.

Những ngón tay nhỏ nhắn đang ở tư thế hăm dọa chỉ cách mặt Lư
Hạo Tường khoảng chừng hai, ba centimet song có thể thấy rõ làn da mịn màng và
những mạch máu li ti dưới làn da ấy. Ánh mắt Lư Hạo Tường tập trung trên những
ngón tay thon dài đó. Anh hơi nghiêng đầu, cẩn thận tránh xa hướng chỉ của ngón
tay rồi mới nhìn Thẩm Xuân Hiểu, cười một cách vô cùng thích thú, ung dung nói:
“Theo như những gì cô nói thì cô chính là một đấng hào kiệt trong những nữ anh
hùng, thế mà tôi dám chọc tức cô sao? Hơn nữa, lúc tôi đang có hứng nói về công
việc thì lại bị cô bắt bẻ rằng đến không đúng giờ, rồi lại bị soi mói chuyện
hành vi lịch sự, nếu không phải cô cố ý nói những lời vô ích làm ảnh hưởng đến
tư duy của tôi, thì sao tôi có thể quên sạch mọi mục đích mình đến đây chứ? Cô
phải chịu một phần trách nhiệm rất lớn, sao cô có thể trong chớp mắt đã đổ hết
tội lỗi lên đầu tôi? Làm người đừng nên như thế!”.

Thẩm Xuân Hiểu hậm hực nghiến răng, sự phẫn nộ vừa rồi đã
biến mất theo động tác nghiến răng ấy. Cô thu ngón tay về, làm như chưa hề xảy
ra chuyện gì, gương mặt tươi cười, giọng nói bình tĩnh: “Thật sự là không nhớ
sao?”.

“Không nhớ ra thật!” Lư Hạo Tường làm vẻ mặt vô tội.

“Thế anh có thể đi được rồi.” Thẩm Xuân Hiểu không khách khí
chỉ tay ra cửa, giọng lạnh như băng, rồi lại cứng ngắc nói: “Lúc nào anh nghĩ
ra thì quay lại sau, tôi không có thời gian đùa giỡn với anh!”.

Lư Hạo Tường không có ý đứng lên, câu nói rõ ràng mang theo ý
công kích lại bị anh cố tình không để ý, mà chỉ tiện miệng cười nói: “Giám đốc
Thẩm, vẻ mặt biến sắc khi diễn kinh kịch cũng không thay đổi nhanh chóng như cô
đâu, thấy mặt cô biến sắc nhanh như lật giở từng trang sách, tôi thật bái
phục!”.

Thẩm Xuân Hiểu không đáp lại, đúng lúc có tiếng gõ cửa nhè
nhẹ, An Ni ôm một bó hoa to đùng đứng trước cửa, trong nụ cười của cô mang theo
cả sự ngưỡng mộ và niềm vui nho nhỏ, giọng nói véo von: “Giám đốc, đây là hoa
của chị, em vừa ký nhận giúp chị rồi!”.

Đó là một bó hoa hồng lớn, còn là hoa hồng đỏ, tặng hoa hồng
đỏ biểu thị ý nghĩa gì thì đã quá rõ rồi.

Ánh mắt Lư Hạo Tường cứ chần chừ trên những cánh hoa, rồi lại
nghiêng đầu nhìn Thẩm Xuân Hiểu, khóe miệng cong cong.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3