Đối thủ tình trường - Chương 01 phần 1
Chương
1: Tình yêu chỉ là truyền thuyết
[Chúc
bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com – gác nhỏ cho người yêu sách.]
Đơn
độc một mình nơi góc tối, làm bạn cùng nỗi cô đơn, thử mượn hơi men để say đắm
và nghĩ rằng mình thật cởi mở. Cuộc sống rối bời và vô vị luôn mang đến cho con
người những nghi hoặc. Tình yêu mãi khiến ta khó phân biệt đúng sai. Lẽ nào
tình yêu đối với tôi chỉ là một truyền thuyết? Rốt cuộc, tôi phải làm thế nào
đây?
Tình
yêu chỉ là truyền thuyết – Vũ Thiên
Trong quán ăn theo phong cách châu Âu sang trọng, hai người
ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn nằm tách biệt phía sau khung cảnh nhiệt đới.
Chàng trai mặc âu phục, đi giày da không hề động đến một món nào trước mặt. Cô
gái ăn mặc thời thượng, thần thái tự nhiên đang gắng sức chiến đấu với miếng
thịt cừu. Miếng thịt cừu được cắt ngay ngắn từng miếng nhỏ rồi được cô gái đưa
vào miệng một cách nhẹ nhàng và nho nhã.
Một nam một nữ, một người ngồi ăn, còn một người im lặng, vô
cùng ý vị.
Hai người không giống vẻ đã quen biết, có điều ngồi ăn cùng
bàn thì cũng chẳng hẳn xa lạ.
Không gian lãng mạn, tao nhã nhưng không khí lại rất đỗi lạ
kỳ.
Thẩm Xuân Hiểu ăn xong miếng thịt cừu cuối cùng liền lấy khăn
lau miệng. Cuối cùng, cũng có thời gian để ý tới anh chàng trước mặt, bây giờ
cô mới nhận ra anh không ăn gì. Lúng túng suy nghĩ một hồi, cô nói với giọng
điệu rất có khí khái của người chủ: “À, anh… anh là Đỗ Vệ Kỳ phải không? Anh
cũng ăn đi, món ăn ở nhà hàng này rất tuyệt đấy, nếu không ăn thì anh phải chịu
tổn thất lớn rồi!”.
Đỗ Vệ Kỳ mỉm cười gượng gạo. Anh muốn tìm cơ hội để nói
chuyện với cô gái đang ngồi trước mặt nên luôn nhìn cô, muốn tranh thủ những
giây phút cô ngừng ăn để bắt chuyện vài câu, nhưng cái miệng của cô luôn hoạt
động hết công suất giống như máy nghiền thực vật vậy, mặc dù thế, anh vẫn phải
thừa nhận rằng, đây là chiếc máy rất lịch sự.
Thấy cô cuối cùng cũng quan tâm đến sự đói no của mình, Đỗ Vệ
Kỳ dành nói: “À… Tôi không đói”. Đối với anh mà nói, ăn uống là chuyện nhỏ, xem
mặt mới là chuyện lớn!
“Ừm, thế chúng ta có thể đi chưa?”, máy nghiền thức ăn nhẹ
nhàng nói, “Tôi không muốn lợi dụng anh, cũng chẳng muốn bị người khác lợi
dụng, dẫu sao chúng ta cũng chưa thể coi là quen biết nên tiền ăn chia đôi
nhé!”.
“Không, tôi mời mà!” Tuy chưa trò chuyện gì song Đỗ Vệ Kỳ cảm
thấy cô gái này rất có cá tính, không tỏ vẻ kênh kiệu nên cũng có vài phần cảm
mến, hơn nữa, anh cũng chẳng phải kiểu người tính toán từng xu.
“Không, không! Chia đôi đi!”, nụ cười của Thẩm Xuân Hiểu ẩn
chứa sự kiên quyết. Cô vẫy tay gọi phục vụ đến thanh toán.
Thật giống với tác phong thẳng thắn, dứt khoát được rèn luyện
trong quân đội, không để Đỗ Vệ Kỳ có cơ hội từ chối, Thẩm Xuân Hiểu đã nhanh
chân trả trước phần của mình. Điều này cũng thể hiện rõ mức độ thành thục của
cô. Phải đi xem mặt bao nhiêu lần mới có kinh nghiệm như vậy chứ?
Hết sức bị động, Đỗ Vệ Kỳ chỉ đành gượng cười trả nốt phần
của mình.
Hai người bước ra khỏi nhà hàng, Đỗ Vệ Kỳ đắn đo muốn mời cô
đi đâu đó, lúc ăn cơm đã chẳng nói được chuyện gì, thậm chí ngay cả những thông
tin cơ bản của cô, anh cũng không biết, tìm hiểu nhau một chút cũng là điều cần
thiết.
Thẩm Xuân Hiểu lại không muốn tìm hiểu thêm gì, khẽ nghiêng
đầu, mỉm cười: “Anh Đỗ, thật ngại quá, tôi còn có việc, hôm nay đến đây thôi
nhé!”. Đây quả là ngữ khí khẳng định chứ không phải là trưng cầu ý kiến! Nói
rồi cô tiếp tục phát huy tốc độ nhanh như chớp của mình, vẫy taxi sau đó quay
lại cười nói: “Bye bye!”.
Rất khách sáo, rất lịch sự, nhưng ngay cả những trình tự cơ
bản của một buổi xem mặt, cô cũng không thực hiện đầy đủ! Người con gái này có
thực sự đến để xem mặt không? Hay chỉ tìm người cùng ăn một bữa cơm? Có điều,
anh chắc chắn rằng, cô không có ý sẽ phát triển mối quan hệ với mình, qua việc
chỉ chú ý đến đồ ăn mà chẳng quan tâm gì tới người đối diện cũng có thể dễ dàng
biết điều đó.
Đỗ Vệ Kỳ đã đoán đúng, Thẩm Xuân Hiểu thực sự không phải đến
để xem mặt, nhưng vì không chịu nổi sự quấy nhiễu của Triệu Yến Minh, đồng thời
coi bữa cơm thịnh soạn là món quà cho mình nên mới đồng ý thế thân nhảy vào
nước sôi lửa bỏng.
May mà lần hẹn này cô không phải cắm dao bên sườn mà lên rừng
sâu xuống biển lửa. Thẩm Xuân Hiểu ngồi trên taxi, lấy điện thoại ra gọi cho
Triệu Yến Minh, nói giọng như nhân viên đội đặc nhiệm: “Nhiệm vụ đã hoàn thành,
phá vòng vây thành công!”.
Tiếng cười của Triệu Yến Minh lanh lảnh như tiếng chuông gió,
nói thoải mái: “Tốt lắm, có thể báo cáo kết quả với bố mẹ rồi!”.
Thẩm Xuân Hiểu lắc đầu trợn mắt, cô và Triệu Yến Minh đều hai
mươi tám tuổi và đều giả bộ như có nhiều anh chàng theo đuổi. Nhưng, Triệu Yếu
Minh không qua nổi con mắt tinh tường của mẹ mình. Bà liên tục gọi điện thúc
giục, đến mức cuối cùng phải tổ chức cuộc họp gia đình với quy mô lớn nhằm thúc
ép con gái phải thường xuyên đi gặp mặt.
Triệu Yến Minh không thể chịu nổi nên đã rập khuôn máy móc,
vừa bức ép vừa dụ dỗ Thẩm Xuân Hiểu cùng mình dối trên gạt dưới. Nói theo cách
mỹ miều thì có
phúc cùng hưởng. Thẩm Xuân Hiểu cảm thấy ý
nghĩa phía sau câu nói này lại như bạn tốt chính là thứ có thể
đem bán được, bạn bè, không khéo còn là nỗi bi thương lớn nhất của đời người.
Song, chẳng phải cô cũng không bị mất mát gì sao? Hóa đơn ăn
cơm, uống cà phê, đều có người thanh toán, lại còn được ăn một bữa thịnh soạn
nữa chứ.
Nhiệm vụ của cô chỉ là từ chối khéo, để những anh chàng đến
xem mặt thấy khó hoặc chán nản mà rút lui, tuy nhiên vì thế, cô cũng không tiếc
tự làm xấu hình tượng bản thân mình. Có điều kết quả rất khả quan, cho đến hiện
tại thì tỉ lệ thành công luôn là 100%.
Về điểm này, cô thấy mình thật may mắn khi một mình sống ở
thành phố. Nếu bố mẹ có liên tục gọi điện thúc ép thì ở đầu dây bên này, cô
cũng dễ dàng nói dối các cụ cho qua chuyện.
Biết mình đã được giải thoát nên Triệu Yến Minh chuyển sang
trêu đùa Thẩm Xuân Hiểu qua điện thoại: “Xuân Hiểu, nói thế nào thì cậu cũng
giúp tớ đi xem mặt hơn hai mươi lần rồi, thế đã gặp được ý trung nhân chưa? Nếu
có thì giải quyết việc hôn nhân đại sự của cậu trước. Tớ đây cũng coi như đã có
công cống hiến cho sự hài hòa của xã hội, chẳng phải sao?”.
Thẩm Xuân Hiểu lời lẽ đanh thép: “Chuyện chồng con của bạn bè
không thể lấy ra đùa giỡn được, dù có xem mặt bao nhiêu lần đi nữa thì đó cũng
là của cậu, còn tớ, ngay cả liếc mắt cũng chẳng thèm nữa là”.
Triệu Yến Minh hét lên: “Thôi đi cô, thế thì tôi có bao nhiêu
ông chồng hả?”.
Thẩm Xuân Hiểu cười ha ha, khiến cho bác tài cứ liên tục nhìn
cô qua gương chiếu hậu. Cô cũng không bận tâm, nói tiếp: “Nếu cậu thật sự nghĩ
cho tớ thì đừng biến tớ thành ma thế thân nữa, coi như cậu đã đại từ đại bi lắm
rồi. Vừa nghĩ đến việc bị những lời bức ép và dụ dỗ của cậu mà phải đi lừa gạt
các tâm hồn trong sáng kia, tớ lại cảm thấy mình như tội phạm ấy!”.
“Thôi đi cô ơi! Những đối tượng cô đi xem mặt trẻ nhất cũng
đã hai mươi chín tuổi rồi, các anh chàng ở độ tuổi ấy mà cũng có tâm hồn trong
sáng sao? Cậu đừng nói lời hoang đường nữa đi!”, Triệu Yến Minh nói với giọng
coi khinh.
Thẩm Xuân Hiểu cũng không nhịn được cười, tuy cô có chứng
bệnh sợ tình yêu và khóa chặt cánh cửa tình cảm của mình lại, nhưng đi xem mặt
thì không như thế, đặc biệt là thay người khác đi xem mặt sẽ tuyệt đối không có
kết quả và càng không có ảnh hưởng gì.
Hai người cười đùa một hồi rồi tắt điện thoại, Thẩm Xuân Hiểu
cấp tốc về công ty, tiếp tục công việc còn đang dở dang do cú điện thoại cầu
cứu của Triệu Yến Minh.
Công ty ở tầng chín, vào thang máy, cô vừa ấn nút lên bỗng có
người ở cách đó không xa gọi vội: “Đợi chút!”.
Thẩm Xuân Hiểu nhanh chóng nhấn nút mở cửa theo bản năng.
Người kia vừa chỉnh ca vát vừa chạy vào, vô cùng vội vàng, hơi thở có chút gấp
gáp. Thẩm Xuân Hiểu vừa nhìn thấy anh, sắc mặt liền trở nên lạnh lùng, định
đóng cửa cho anh đứng ở ngoài nhưng không ngờ động tác của anh quá nhanh, sải
chân một bước dài đã ở trong thang máy rồi.
Thẩm Xuân Hiểu không muốn có những biểu hiện làm mất phong
độ, cô lại ấn nút đóng cửa rồi chọn số tầng, song trong lòng đầy tức tối. Liếc
mắt nhìn người mới vào, cô nói với giọng điệu có chút khinh thường: “Giám đốc
Lư bị bọn cho vay nặng lãi đuổi sao? Xem mặt mũi anh méo xệch đi rồi kìa, quần
áo cũng không ngay ngắn. Người khác không biết lại cho rằng công ty cũng giống như
hình tượng của anh lúc này, thế thì chẳng phải chúng tôi đều bị liên lụy hay
sao?”.
Thang máy đi lên, Lư Hạo Tường thở phào một tiếng, cười ha ha
rồi làm bộ ngay ngắn, điềm nhiên nói: “Cảm ơn cô đã quan tâm! Giám đốc Thẩm,
chẳng phải ba đống lửa của viên quan mới nhậm chức[1] đã đốt quá lâu rồi sao? Bức tường phòng cháy của bộ
phận Thiết kế cũng bị cô xuyên thủng, có phải cô muốn tham gia chỉ đạo công
việc của bộ phận chúng tôi không?”.
[1].
Quan mới nhậm chức đốt ba đống lửa, ý nói người mới nhậm chức thường hăng hái
đưa ra những chủ trương lớn; quan chức mới thường làm những việc để chứng tỏ uy
quyền của mình.
Thẩm Xuân Hiểu “hứ” một tiếng, lạnh lùng nói: “Tôi chẳng có
hứng thú gì với công việc của bộ phận các anh cả”.
Hai người, một là giám đốc bộ phận Thị trường, một là giám
đốc bộ phận Thiết kế. Theo lý mà nói, hai bộ phận này phải hợp tác ăn ý với
nhau. Nhưng Thẩm Xuân Hiểu và Lư Hạo Tường không hợp nhau, từ nửa năm Thẩm Xuân
Hiểu được thăng chức trở lại đây, cô và Lư Hạo Tường đã xảy ra xung đột không
dưới một trăm lần.
Nửa năm trước, khi Thẩm Xuân Hiểu được thăng chức, tình cảm
của hai người vẫn còn tốt đẹp, lúc đó Thẩm Xuân Hiểu vẫn là chủ nhiệm của bộ
phận thị trường, cùng cạnh tranh chức vụ giám đốc với một chủ nhiệm khác. Trong
thời điểm quan trọng ấy, một hạng mục lớn mà Thẩm Xuân Hiểu và Lư Hạo Tường
cùng hợp tác lại xảy ra vấn đề. Do phát hiện sớm, Thẩm Xuân Hiểu đã kịp thời
khắc phục nên không xảy ra rắc rối gì nghiêm trọng, thế là cô được nhậm chức
giám đốc một cách thuận lợi.
Người có thể giở thủ đoạn khi ấy chính là Lư Hạo Tường,
cứ tưởng cô và người cùng cạnh tranh chức giám đốc suýt chút nữa bị rơi vào âm
mưu bỉ ổi của hắn, nếu không thông minh và không có vận may thì cái ghế giám
đốc này không biết sẽ do ai ngồi vào nữa. Làm sao Thẩm Xuân Hiểu có thể không
thấy căm ghét Lư Hạo Tường cơ chứ?
Lư Hạo Tường cũng căm ghét Thẩm Xuân Hiểu. Nửa năm trước, anh
và An Châu chia tay, An Châu lại quyết định đi Canada khiến anh có muốn cũng
chẳng thể cứu vớt được cuộc tình. Mọi người đều biết, An Châu và Thẩm Xuân Hiểu
là bạn thân, nếu không phải do Thẩm Xuân Hiểu bụng dạ hẹp hòi, công tư bất
phân, vì chút tranh chấp nhỏ nhặt trong công việc mà ôm hận trong lòng rồi đi
nói xấu Lư Hạo Tường với An Châu thì sao An Châu lại bỏ anh đi chứ?
Tuy sự việc đã qua hơn nửa năm rồi, nhưng mâu thuẫn giữa hai
người không những không thuyên giảm mà còn ngày càng trầm trọng hơn.
Sự bất đồng quan điểm trong công việc và muôn vàn rắc rối
khiến quan hệ của hai người thêm căng thẳng. Thẩm Xuân Hiểu ứng đối lanh lợi,
Lư Hạo Tường cũng lý luận sắc bén. Chỉ cần hai người gặp nhau thì nhất định sẽ
như có mây mù bao phủ. Nhưng thực lực của hai người ngang nhau nên lần nào cũng
bất phân cao thấp.
Cả công ty đều biết xích mích của hai người, may mà gần đây
họ công tư phân minh, đối với việc tư thì họ đấu đá nhau đến mức khói đạn mịt
mùng, thịt nát xương tan, còn trong công việc nếu cần hợp tác thì sẽ hợp tác,
cần bàn bạc thì bàn bạc, thỉnh thoảng cũng khách khí vài câu nham hiểm, nhưng
không hề mang dấu tích của những cuộc chiến gay cấn.
Chỉ cần không ảnh hưởng đến tình hình chung, Phó tổng giám
đốc Giả Lạc Sơn - người phân công công việc cho bộ phận Thị trường và Thiết kế
- cũng sẽ nhắm mắt cho qua.
Lư Hạo Tường nhìn Thẩm Xuân Hiểu từ trên xuống dưới, nói bóng
gió: “Lúc nãy đi qua nhà hàng tây B&R, tôi nhìn thấy một người đang ngồi ăn
ở đó”. Anh nhếch miệng cười đểu, giọng chế giễu: “Không ngờ Giám đốc Thẩm luôn
tỏ ra là người thông minh xinh đẹp mà lại phải đi xem mặt cơ đấy!”.
“Chuyện tôi đi xem mặt thì có liên quan gì đến anh?”. Thẩm
Xuân Hiểu thẹn quá hóa giận, nếu không phải vì bữa trưa thịnh soạn, cô sẽ nhanh
chóng gọi Triệu Yến Minh đến để xử lăng trì rồi, thay cô ấy đi xem mặt là
chuyện nhỏ, nhưng bị tên tiểu nhân này chế giễu mới là chuyện lớn.
“Đương nhiên là chẳng liên quan gì tới tôi, cô không cần nổi
cơn tam bành lên như thế!”, Lư Hạo Tường cười ha ha, có chút đắc ý vì phán đoán
của mình dễ dàng được kiểm chứng. Anh chỉnh lại ca vát, một tay chống vào thang
máy, một tay còn lại cho vào túi quần, ung dung nói: “Nghe nói phụ nữ lớn tuổi
mà không yêu, không kết hôn sẽ không cân bằng nội tiết tố. Theo thống kê chưa
đầy đủ thì xác suất của việc mãn kinh sớm là 70%. Nói không chừng còn chuốc họa
vào thân, ai muốn hợp tác với quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào chứ? Khó khăn
lắm cô mới chuẩn bị lấy chồng, đây là cái phúc của bộ phận Thị trường và cũng
là bộ phận Thiết kế! Tôi đây vốn chẳng lo gì cho phụ nữ lớn tuổi, như vì lo
lắng cho sự hài hòa của quốc gia nên mới quan tâm đến cô thôi!”.
Thẩm Xuân Hiểu nhìn anh một cái rồi cong môi giễu cợt: “Tôi
lớn tuổi, nhưng chẳng phải trong mười số đếm thì không chỉ có số hai thôi sao?
Anh cũng đi mà lo cho bản thân mình đi!”.
Lư Hạo Tường cười đểu, nói với thái độ không mấy nghiêm túc:
“Không thể nói thế được. Trai ba mươi tuổi hãy còn xuân, huống hồ tôi có sự
nghiệp, tướng mạo khôi ngô, phong độ, rất đáng giá. Chỉ cần tôi đồng ý thì
chẳng phải có thể thoát khỏi số kiếp độc thân sao? Không giống một số người, đã
bắt đầu sầu muộn vì chuyện lấy chồng mà đi xem mặt… Ha ha ha!”.
Anh cố gắng làm bộ mặt nín cười đến mức méo xệch, Thẩm Xuân
Hiểu nói cay độc: “Rất buồn cười, đúng không?”.
Lư Hạo Tường nín cười đến mức đỏ mặt, nói: “Đương nhiên…
chẳng buồn cười chút nào… Ha ha!”.
Thẩm Xuân Hiểu tức tối mặt đỏ tía tai, bị gã đàn ông này cười
chế giễu như thế chẳng biết giải thích ra sao. Đương nhiên, nếu có giải thích,
cô cũng chẳng thèm giải thích với anh ta. Anh ta là ai chứ? Cô mang theo sự tức
giận đến cắn răng cắn lợi và cả nỗi buồn chán không thể nói nên lời của mình để
hằn học lườm anh một cái.
Lư Hạo Tường hoàn toàn phớt lờ, cô càng tức, anh càng cười,
hiếm có cơ hội như thế, nếu không giữ vững phong độ sỉ nhục cô nàng thì anh
thật có lỗi với cái miệng của mình quá.
“Cười, cười, cười! Anh cười cho chết đi!” Thẩm Xuân Hiểu thấp
giọng chửi rủa: “Đồ tiểu nhân đắc ý!”.
“Quá khen, quá khen!” Lư Hạo Tường cười hả hê: “Cô thì tốt
đẹp điểm nào chứ? Cố nhân đã nói, chỉ có đàn bà và tiểu nhân mới khó nuôi! Tôi
chỉ là tiểu nhân, còn cô không những là tiểu nhân, mà còn là đàn bà!”. Lư Hạo
Tường thu lại tiếng cười song lông mày, khóe mắt, mũi, miệng, thậm chí là tóc,
tất cả đều chứng tỏ anh đang cười.
“Sao tôi lại tiểu nhân? Không giống như một số người, bề
ngoài có vẻ nho nhã lịch thiệp nhưng hóa ra thực chất lại là văn hóa suy đồi.
Âm thầm hại người, còn không biết liêm sỉ giữa ban ngày ban mặt!”.
“Thẩm Xuân Hiểu, cô hãy hiểu lý lẽ một chút. Tôi sớm đã nói
rằng không phải tôi hại cô, rốt cuộc cô muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa đây?”
Thấy cô vẫn nhắc lại chuyện cũ, sự thảnh thơi vừa rồi của Lư Hạo Tường bỗng
chốc biến thành chua ngoa không thể kìm nén. “Cô đã khiến cho An Châu rời xa
tôi, thế mà vẫn chưa hài lòng sao?”.
“Anh có nói bao nhiêu lần thì cũng không thể thay đổi được sự
thực rằng anh là đồ tiểu nhân.” Thẩm Xuân Hiểu lạnh lùng nói, “Còn về chuyện
tình cảm của anh và An Châu xảy ra vấn đề thì liên quan gì đến tôi? Chỉ là anh
đã quen cái thói ngậm máu phun người rồi, quen biết những người như anh, quả là
tôi đã hạ thấp giá trị của mình, nhưng tôi không muốn mình cũng mất phẩm chất
như anh!”.
“Giống nhau cả thôi.”
Thang máy cuối cùng cũng đến nơi, “tinh” một tiếng, cửa mở,
Thẩm Xuân Hiểu không muốn đợi thêm giây phút nào nữa, tức tối lách qua người
anh ra khỏi thang máy. Lư Hạo Tường cũng nhanh chóng sải bước theo.
Thẩm Xuân Hiểu lườm anh một cái, thở phì phò lao về phía
trái. Không hề thua kém, Lư Hạo Tường trả lại cô ánh mắt lạnh lùng, tức tối đi
về hướng phải.
Buổi tối, Thẩm Xuân Hiểu và Triệu Yến Minh gặp nhau tại
Cynthia Pub.
Trên chiếc ghế cao bên quầy bar, Triệu Yến Minh với bộ lễ
phục trễ ngực màu rượu đỏ, vô cùng xinh đẹp, cầm chiếc ly nhẹ nhàng uống thứ
chất lỏng màu xanh nhạt, đôi môi hồng hé mở rất đỗi quyến rũ.
Thẩm Xuân Hiểu ăn vận đơn giản hơn nhiều với chiếc áo khoác
màu vàng nhạt, trang điểm nhẹ nhưng không hề tầm thường.
Hai người nhìn đám người trong sàn nhảy đang lắc lư theo điệu
nhạc, khóe môi nhếch lên một nụ cười. Triệu Yến Minh có vóc người chuẩn, tầm
mắt cũng cao, đâu phải đối tượng xem mặt nào cũng lọt vào tầm ngắm của cô? Nếu
không phải sợ mẹ mình phát bệnh tim vì tức giận cô cũng chẳng miễn cưỡng làm
cái vẻ mặt nịnh bợ với Thẩm Xuân Hiểu để nhờ bạn thế thân cho mình.
Cô thích cuộc sống hiện tại, âm nhạc, đèn nhấp nháy,
cocktail, những người nhìn tưởng như rất thân quen nhưng thực chất lại vô cùng
xa lạ, bên cạnh có bạn tốt, ngày tháng trôi đi chầm chậm mà thư thái. Vì sao
phải tìm đàn ông chứ? Một mình cô cũng có thể khiến cho tháng ngày qua đi một
cách tuyệt vời. Cứ coi như nhất định phải tìm một anh chàng thì người đó cũng
phải do đích thân cô lựa chọn.
Triệu Yến Minh luôn cảm thấy xem mặt là một việc hết sức sai
lầm, đặc biệt, sau khi một số kênh truyền hình ra sức phát sóng chương trình
xem mặt thì cô càng cảm thấy nó nực cười, có lẽ xem mặt là sự thụt lùi của nền
văn minh. Vấn đề tự do yêu đương đã được tiến hành suốt một trăm năm, là người
phụ nữ của xã hội hiện đại mà ngay đến chuyện hôn nhân đại sự mà cũng phải nhờ
vào lời nói của người mai mối sao?
Cô thà chết chứ không bước chân vào bức tường thành hôn nhân
không có tình yêu kia. Cho dù có tình yêu thì chưa chắc cô đã dám bước vào. Thử
nghĩ mà xem, hai người hoàn toàn khác biệt, quan niệm khác nhau, quá khứ không
tương đồng và tư tưởng cũng chẳng giống nhau, thế mà lại muốn chung sống, còn
chung sống trong một thời gian dài nữa chứ.
Thời kỳ tươi đẹp của tình yêu mãi mãi thuộc về giai đoạn chưa
kết hôn. Một khi đã xác định rõ quyền sở hữu thì tất thảy sẽ thay đổi, cũng
giống như câu mà mọi người thường nói “Hôn nhân là nấm mồ chôn tình yêu” vậy.
Cô luôn không thể hiểu được tại sao biết rõ đó là nấm mồ mà vẫn có người cứ
thích chui đầu vào chứ? Phải chăng họ đã chán ngán cuộc sống này?
Về điểm đó, cô rất ngưỡng mộ Thẩm Xuân Hiểu vì có đấng sinh thành dễ dàng bị lừa gạt. Chỉ cần trong
điện thoại, Thẩm Xuân Hiểu nói đang yêu đương ai đó, đầu dây bên kia lập tức
thích thú khuyên răn phải làm như thế nào, không hề hoài nghi tính chân thực
trong những lời nói của con gái. Nếu có bố mẹ như thế thì cô sẽ đốt hương kính
Phật. Nhưng đáng tiếc, bố mẹ cô lại anh minh như thám tử Sherlock Holmes tái
sinh, căn bản không thể bị mắc lừa.
Đa phần các cô gái lớn tuổi đều đã trải qua những lần xem mặt
nhưng chẳng mấy ai thảm hại như cô. Lý lịch và ảnh của cô trải đầy các trang
môi giới hôn nhân, chẳng khác nào phát lệnh truy nã tội phạm vậy, từ đó có thể
thấy song thân của cô đã phải bỏ ra biết bao vốn liếng cho việc này.
Chỉ là chưa kết hôn, chưa có bạn trai, điều đó không có nghĩa
là không lấy nổi chồng. Đối với hành động ấy của bố mẹ, cô vô cùng bực bội. Cô
cảm thấy họ đã quá lao tâm khổ tứ, một lòng một dạ chỉ mong con gái vào động
phòng. Nhưng, có tức tối đến đâu cô cũng chỉ đành che đậy bằng nụ cười hiếu
thuận, chứ chẳng dám biểu hiện ra ngoài.
Đây cũng là một nguyên nhân mà Triệu Yến Minh nhất định phải
kéo theo Thẩm Xuân Hiểu vào vòng xoáy của mình. Cô đang ở trong cảnh nước sôi
lửa bỏng, là bạn bè tốt, nói gì thì nói cũng không thể để Thẩm Xuân Hiểu đứng
trên bờ mà không bị ướt giày được.
Lúc bắt đầu, Triệu Yến Minh cũng chưa nghĩ ra hạ sách này,
nhưng mấy ngày liên tiếp đi xem mặt những anh chàng mà theo cách nói của cô là
có dung mạo như trái táo nứt thì cô bắt đầu chẳng còn hứng thú gì nữa, tất cả
đều phải nhờ Thẩm Xuân Hiểu đến từ chối khéo thôi.
Ngoài Thẩm Xuân Hiểu, Triệu Yến Minh cũng chẳng thể gây tai
họa cho người nào khác.
Trước đây có thêm An Châu, ba cô gái cùng sát cánh, ngày
tháng vui vẻ trôi qua, muốn có bao nhiêu niềm vui cũng đều được đáp ứng. Nhưng
nửa năm trước, An Châu sang Canada, và chiếc kiềng
bỗng thiếu đi một chân. Còn bố mẹ Triệu Yến Minh suốt một thời gian dài chìm
đắm trong trò mạt chược và cờ tướng, chẳng biết thế nào mà sau một đêm lại ý
thức được rằng tuổi của con gái mình đang có xu hướng ngày một tăng lên, bèn
bắt đầu thúc ép cô nhanh chóng kết thúc cuộc sống độc thân.
Không phải cô không khát vọng yêu đương, không muốn nói đến
chuyện ái tình khiến con tim dao động, không muốn cùng người nào đó trải qua
cuộc sống gia đình. Nhưng, chuyện này đâu giống như đi chợ mua đồ, mà là một
quá trình hai bên chọn lựa, hơn nữa đối tượng xem mặt chỉ thích hợp thôi là
chưa đủ, cái cô cần chính là sự rung động của con tim.
Cô không cho rằng chức năng yêu của mình đã thoái hóa đến mức
chỉ cần tìm một chàng trai thích hợp, chứ chẳng cần đến yếu tố trái tim rung
động.
Bố mẹ càng tìm đủ mọi cách ép cô đi xem mặt, thì cô
càng phản đối, càng hoang mang sợ hãi, chỉ còn thiếu nước chạy vào rừng trốn mà
thôi. Nguyên nhân đến tận bây giờ cô vẫn chưa chạy trốn chính vì bên cạnh còn
có một bè lũ mà cô có thể nhờ thế thân, có thể giúp cô gắng gượng lấy đạo hiếu
để tiếp tục tiến hành đi xem mặt một cách dối trá.