Kẻ phóng đãng thần thánh - Chương 03 phần 1

Chương 3

Anh! Kẻ chiến thắng
nhưng cũng là chiến bại

Danh tiếng ngông
cuồng thổn thức lòng người con gái

- Huân tước Bryson

Cuộc hành hương của
Childe Harold, Chương III

Fatima Hyness, Lady
Gladstone, rất biết chào hỏi đúng quy cách. “Xin hãy bỏ tay khỏi quần tôi,”
Saint lẩm bẩm, ngó qua đầu cô ta nơi cánh cửa hé mở.

“Đêm trước anh đâu
có nói thế,” nữ tử tước hổn hển, tiếp tục mơn trớn.

“Đấy là trước khi
tôi phát hiện ra cô đã nói với chồng về những trò vui nho nhỏ của chúng ta. Tôi
đã cảnh báo cô một lần, tôi sẽ không dính vào những vụ cãi vã giữa hai vợ chồng
cô đâu.”

Tay cô ta rời phần
thân dưới của anh. “Đó là lý do anh muốn gặp riêng em ư?” cô ta hỏi, mắt nheo
lại. “Để rũ bỏ em?”

“Cô còn lạ gì
chuyện này, Fatima, thế nên đừng có đóng kịch.” Saint chầm chậm lùi lại một
bước. “Và không ai trong hai ta biết thế nào là khóc lóc, thế nên xin tạm biệt
cô.”

Lady Gladstone thở
dài. “Hình như anh không có trái tim thì phải?”

Anh cười thầm.
“Đúng đấy.”

Liếc quanh một vòng
để đảm bảo hành lang không có ai, Saint lẻn ra khỏi thư viện của Lord Hanson và
trở về phòng vũ hội. Anh vốn biết Fatima sẽ không phản đối, và giờ anh cần phải
tránh xa Lord Gladstone trong vài ngày tới, cho đến khi nữ tử tước tìm được
người tình khác. Lão dê già Gladstone quá nhẹ dạ nên có thể sẽ đòi đấu súng tay
đôi, và Fatima Hyness thì chẳng đáng để đổ máu.

Khách khứa đã đến
khá đông đủ, và những bữa tiệc của Lady Hanson có tiếng là đặc biệt, nhưng
Saint không có ý định lưu lại. Bất chấp sự đông đúc ở đây, anh sẽ tìm được
nguồn tiền dồi dào và cuộc chuyện trò thú vị hơn ở câu lạc bộ của Jezebel hay
một trong những câu lạc bộ ít màu mè hơn.

Anh hướng ra sảnh
tới lối ra phía trước, và dừng lại khi một dáng hình thanh tao trong chiếc váy
lụa màu lam chắn đường.

“Đức ngài St.
Aubyn,” tiểu thư Ruddick cất tiếng nhún gối chào một cách hoàn hảo và mau mắn.

Những thớ thịt
ngang bụng anh thắt lại, “Evelyn,” anh nói, có ý dùng tên thánh của cô, và có
phần ngạc nhiên bởi phản ứng của cơ thể mình trước cô nhóc.

“Tôi muốn thu xếp
một buổi họp nữa, thưa ngài,” cô nói, đôi mắt xám nhìn vào mắt anh. Thật thú
vị. Anh không quen biết quá nhiều người, nam cũng như nữ, dám nhìn thẳng vào
mắt anh.

“Không.”

Hai má cô ửng hồng.
“Ngài bảo ngài không cho tôi đóng góp vì tôi không có kế hoạch cụ thể. Tôi đang
soạn thảo, và tôi muốn xin phép trình bày nó.”

Saint nhìn cô hồi
lâu. Đuổi cô đi ngay lập tức chẳng có gì khó. Tuy nhiên, thành thực mà nói, có
vẻ cô ít ngây độn hơn anh nghĩ, và dạo gần đây anh đang vô cùng buồn chán. Một
sự giải trí nho nhỏ đáng để anh bỏ chút nỗ lực.

Anh gật đầu. “Được
thôi. Thứ Sáu tuần sau chúng ta gặp lại nhau nhé.”

Đôi môi mềm mại của
cô mở ra rồi nhẹ nhàng khép lại. “Cám ơn ngài.”

“Có cần tôi viết ra
cho không, để chắc là cô nhớ?”

Mặt cô càng đỏ hơn.
“Không cần thế đâu.”

“Tốt.”

“Tôi… còn một yêu
cầu nữa, thưa ngài.”

Saint khoanh tay lại.
“Tôi nghe đây.”

“Tôi muốn đến thăm
trại mồ côi trước đã, xem bọn trẻ cần gì nhất. Đó là cách duy nhất để tôi dám
chắc sự hiện diện của mình thực sự có ích cho chúng.”

Dù không cười vào
mặt cô, nhưng vẻ hài hước độc địa trong mắt Hầu tước St. Aubyn càng rõ nét.
Evie giữ vẻ mặt cứng rắn và nghiêm túc. Có lẽ anh ta thấy cô ngốc nghếch và
thật buồn cười, nhưng cô có thể chấp nhận điều đó nếu anh ta để cô trình bày
tiếp.

“Cô đã hỏi những
thành viên khác trong ban quản trị về vấn đề này chưa?” anh ta hỏi.

“Chưa. Ngài nói
ngài là chủ tịch, nên tôi tới hỏi ngài.”

Ánh mắt anh ta có
vẻ suy đoán hơn. “Quả vậy.”

Sự hiện diện của
anh ta làm Evie không thở nổi – có lẽ vì tim cô đã bắt đầu đập thình thịch ngay
từ lúc cô định tiếp cận anh ta để nói chuyện. “Ngài đồng ý chứ?”

“Tôi có một điều
kiện.”

Ôi lạy chúa. Giờ
thì không nghi ngờ gì là anh ta sẽ buông một đề nghị đầy lăng mạ khác về chuyện
muốn ngủ với cô hoặc tương tự. “Đó là điều kiện gì?” dù sao cô vẫn phải hỏi.

“Cô sẽ được hộ tống
trong toàn bộ thời gian viếng thăm.”

Evie chớp mắt. “Tôi
đồng ý.”

“Và…” anh ta tiếp
tục, nụ cười nhẹ tênh và gợi cảm lại xuất hiện trên môi, “cô sẽ nhảy điệu van
với tôi.”

“Một… một điệu van
ư, thưa ngài?” Giọng cô hốt hoảng.

“Một điệu van.”

Nếu cô có thể thoái
thác cho đến khi anh ta chấp nhận kế hoạch của cô, có lẽ cô sẽ hoàn toàn tránh
được chuyện này. “Tối nay tôi đã có người mời, nhưng chắc chắn tôi có thể dành
cho ngài một điệu van trong mùa vũ hội này.”

Anh ta lắc đầu, một
lọn tóc sẫm màu rũ xuống ngang mắt. “Tối nay, bây giờ.”

“Nhưng tôi đã nói
với ngài là tôi có…”

“Điệu van tiếp theo
cô sẽ nhảy với tôi, hoặc cô và bộ mông xinh xẻo của cô sẽ phải tránh xa trại
trẻ Trái tim Hi vọng.”

Vậy là Hầu tước St.
Aubyn lại đưa ra tuyên bố một lần nữa, những tưởng cô sẽ chạy biến như một con
thỏ nhát gan và anh ta sẽ không còn phải dây dưa với cô. Ồ, đây đâu phải chuyện
của anh ta; nó là vấn đề của cô, và Evie không thể gạt bọn trẻ hay trại mồ côi
ra khỏi tâm trí. Từ trước đến giờ chưa có ai coi trọng sự giúp đỡ của cô; và ở
trại mồ côi này, những việc cô làm sẽ trở nên quan trọng.

“Thôi được,” cô
nói, so vai. “Tôi có thể báo với ngài Mayhew là tôi phải khước từ lời mời của
ngày ấy không?”

Một vẻ gì đó không
cắt nghĩa được lướt qua mắt hầu tước. “Không được.” Như chực chờ tín hiệu của
anh ta, điệu van bắt đầu cất lên trên sàn vũ hội. Anh ta ra hiệu về phía sảnh
chính. “Bây giờ hoặc không bao giờ, tiểu thư Ruddick.”

“Bây giờ.”

Cho đến trước tối
nay, điều mạo hiểm nhất, tai tiếng nhất mà Evie từng làm là mặc quần áo của anh
trai trong một vũ hội hóa trang, và chuyện đó xảy ra ở lâu đài Adamley, hạt
West Sussex khi cô mười lăm tuổi. Mẹ cô – phu nhân Genevieve Ruddick – đã ngất
xỉu. Chuyện này có thể giết chết bà mất.

Hầu tước dẫn đường
ra sàn nhảy đông đúc, không hề nắm lấy tay cô và hẳn nhiên chắc mẩm rằng cô sẽ
tranh thủ lúc anh ta quay lưng đi mà bỏ trốn. Cô cũng bị điều đó cám dỗ.

Đến rìa sàn nhảy
anh ta quay lại với cô. Hít vào một hơi tắc nghẹn cuối cùng, Evie ngả vào vòng
tay anh ta. Chầm chậm lướt tay quanh eo cô, hầu tước kéo cô vào gần hơn còn cô
chỉ chờ sấm sét giáng xuống đầu.

Lord Mayhew xuất
hiện, nhưng bất kể anh ta có định thốt ra lời phản đối nào thì nó cũng tắt lịm
ngay khi thấy bạn nhảy của cô.

St. Aubyn chỉ đưa
mắt nhìn và thế là Mayhew quay vội đi, chạy hối hả như thể nhớ đến nhu cầu khẩn
cấp cần giải quyết cho nhẹ người.

“Ôi trời,” cô lẩm
bẩm. Rốt cuộc có lẽ Georgiana và Luce đã đúng. Tinh thần hiệp sĩ đã chết hẳn
rồi.

Và St. Aubyn đang
ném thêm đá vào nấm mồ. “Đổi ý rồi hả?” anh ta hỏi, nắm lấy những ngón tay cô.

Ở gần như thế này Evie
ngửi được mùi xà phòng và rượu brandy. Mắt cô ngang tầm với cái nơ cổ màu trắng
thắt rất thẳng thớm của hầu tước, và cô không muốn ngước lên nhìn anh ta. Gần
như thế này, anh ta… khiến cô choáng ngợp, mọi chuyện tai tiếng cô từng nghe về
anh ta quay cuồng trong tâm trí. Cô đang làm gì trong vòng tay Hầu tước St.
Aubyn vậy?

Xoay nhẹ bàn tay,
anh ta đưa hai người vào điệu van. Evie nhớ là chưa bao giờ thấy anh ta khiêu
vũ, nhưng cô không lấy làm ngạc nhiên khi anh ta di chuyển rất khéo léo và
duyên dáng. Có điều trong vòng tay nhẹ nhàng này, cô cảm thấy có chất thép ẩn
bên dưới. Chắc chắn cô sẽ không thể thoát được trừ phi anh ta thả cô ra.

“Nhìn tôi đi,” anh
ta thì thầm, hơi thở êm ái trên tóc Evie nhắc cô nhớ đến cuộc trò chuyện thân
mật giữa anh ta với Lady Gladstone.

Cô nuốt khan, ngửa
cằm lên. “Ngài thật là keo kiệt.”

Anh ta nhướng một
bên mày. “Tôi đang cho cô cái cô muốn đấy thôi.”

“Để đổi lấy việc
làm bẽ mặt tôi.”

“Tôi chỉ yêu cầu
một điệu van. Cô biết là tôi có thể đòi hỏi chuyện gì đó thân mật hơn nhiều.”

Evie chỉ biết đỏ
bừng mặt. Có khi anh ta nghĩ màu đỏ củ cải đường là sắc mặt tự nhiên của cô
chưa biết chừng. “Ngài đã đòi hỏi, và tôi đã từ chối.”

St. Aubyn khẽ cười,
âm thanh đầy bất ngờ và ấm áp. Ngay cả mắt anh ta cũng hơi sáng lên, và trong thoáng
chốc cô tự hỏi vì sao anh ta dường như lúc nào cũng một mực tỏ ra giễu cợt và
cay nghiệt như thế.

“Lên giường với tôi
là một gợi ý, không phải đòi hỏi. Nhân tiện, đó là một gợi ý hay đấy.”

“Không phải. Tôi
thậm chí còn không thích ngài. Vì sao tôi lại muốn… thân mật với ngài chứ?”

Trong chốc lát anh
ta có vẻ thực sự ngạc nhiên. “Người ta cứ phải thích nhau mới được làm chuyện
gì sao? Nó chỉ là hành động đem lại khoái cảm thôi mà?”

Trời ơi, giờ thì cô
sắp ngất đến nơi rồi. Bàn luận về chuyện tình dục giữa một phòng vũ hội với Hầu
tước St. Aubyn có khác gì muốn được hư hỏng chứ! Dù vậy anh ta luôn giữ giọng
thật thấp và cô hi vọng không ai nghe lỏm được. Có thể người ta nghĩ cô chỉ
đang chuyện phiếm với anh ta, cô sẽ lo chuyện đó sau. “Tôi thừa nhận là mình
chẳng biết gì về những thứ ngài đang nói tới,” cô đáp lại, “nhưng tôi nghĩ bất
cứ sự tương tác nào giữa hai con người sẽ… tốt đẹp hơn nếu có tình cảm chân
thực trong đó.”

“Sự khờ khạo của cô
thật đáng nể,” anh ta nói, rồi cúi đầu xuống thì thầm, “và tôi rất vui lòng
được khai sáng sự ngu dốt của cô.”

Môi anh ta cọ vào
tai cô, nhẹ như cánh bướm, và Evie rùng mình. Anh ta chỉ đang đùa mình thôi, cô
kiên quyết tự nhủ. Anh ta buồn chán, và đang tìm cách giải khuây. “Dừng lại,”
cô yêu cầu, bực bội vì giọng mình run run.

Điệu van kết thúc,
và hầu tước buông cô ra trước khi cô kịp vùng đi. Cô đoán sẽ có một câu nhận
xét riêng tư và đáng xấu hổ nữa, nhưng thay vào đó anh ta lại cúi đầu chào một
cách lịch thiệp. “Cô đã hoàn thành phần việc như trong thỏa thuận,” anh ta nói,
môi cong lên thành một nụ cười êm ái. “Hãy có mặt ở trại trẻ lúc mười giờ sáng
mai để gặp người hộ tống của cô. Nếu đến muộn, cô sẽ mất cơ hội.”

Một lần nữa, cô
chưa kịp phản ứng gì thì anh ta đã rảo bước vào đám đông khách khứa. Bọn họ rẽ
ra như sóng cho anh ta đi qua. Evie đột ngột cảm thấy cần chút không khí trong
lành.

Đám đông ồn ào cười
nói cũng rẽ lối cho cô khi cô đi ra ban công. Cô không thể nghe thấy họ đang
nói gì, mà cũng không cần nghe; thế nào họ chẳng bàn tán về cái họ Ruddick và
tước hiệu St. Aubyn, và đó không thể nào là những chuyện hay ho được.

“Evie,” một giọng
nữ cất lên tứ phía sau, rồi một bàn tay nắm lấy tay cô.

“Lucinda,” cô quay
lại, thở phào nhẹ nhõm. “Mình không biết cậu lại ở…”

“Cậu điên à?”
Lucinda tiếp tục vẫn bằng giọng thì thào. “St. Aubyn? Cậu có biết anh cậu sẽ
nói gì nếu nghe được chuyện này không?

“Mình dám chắc anh
ấy sẽ biết,” Evie đáp khi cả hai bước ra ngoài ban công thoáng mát. “Chỉ khi
mình làm chuyện gì đó mà anh ấy không chấp nhận thì anh ấy mới nhận ra mình
cũng có đầu óc như ai.”

Lucinda nhìn cô
bằng cặp mắt màu nâu lục nhạt nghiêm nghị. “Lần này mình thiên về phía anh ấy.
Nổi loạn là một chuyện, nhưng St. Aubyn ư?”

“Cậu có biết anh ta
có chân trong ban quản trị trại mồ côi Trái tim Hi vọng không?”

Miệng bạn cô mở ra
rồi lại ngậm vào. “Mình không biết. Tội nghiệp lũ trẻ. Nhưng Evie, chuyện đó
thì liên quan gì chứ?”

“Mình muốn bắt đầu
một số chương trình ở đó,” Evelyn đáp, băn khoăn không biết làm cách nào để
thuyết phục Lucinda về tầm quan trọng của những kế hoạch ấy trong khi bản thân
cô còn chưa hiểu rõ vì sao nó lại trở nên quá ý nghĩa với mình như thế.

“Thật… đáng ngưỡng
mộ.”

“Cậu không nghĩ
mình sẽ làm được đúng không?” Evie hỏi vặn, những ấm ức trong buổi tối nay
khiến giọng cô gay gắt hơn mong muốn.

“Không phải thế,”
Lucinda vội đáp. “Mà là… nếu cậu đã quyết định muốn dồn sức vào việc gì, thì có
những nơi tốt hơn mà không cần hợp tác với Hầu tước St. Aubyn.”

“Ừ, mình biết.
Nhưng mình đã chọn nơi này trước khi biết về anh ta, và mình nghĩ thật hèn nhát
khi quay lưng với nơi cần đến mình chỉ vì một thành viên trong ban quản trị có
tai tiếng.” Anh ta là chủ tịch ban quản trị, và thực ra từ “tai tiếng” không đủ
để miêu tả về anh ta, nhưng điều đó chẳng thay đổi được cuộc tranh luận.

“Dù vậy,” bạn cô nói,
chậm rãi hơn, “điều đó cũng không giải thích được lý do cậu khiêu vũ với anh
ta.”

“À. Đó là một sự
trao đổi; anh ta đồng ý cử người đưa mình đi thăm trại trẻ vào ngày mai nếu
mình nhảy điệu van với anh ta.”

Nét mặt Lucinda vẫn
không tin lắm. Nhưng vốn là một người bạn tốt, cô đành gật đầu. “Chỉ xin cậu
nhớ cho, St. Aubyn chưa từng làm chuyện gì mà không ra giá, và những việc anh
ta làm chưa bao giờ vì lợi ích của ai khác.”

Hồi ức đôi môi anh
ta chạm vào tai cô khiến Evie rùng mình. “Mình biết điều đó, Luce. Trái với
quan điểm của hầu hết đàn ông, mình cũng không ngu ngốc lắm đâu.”

“Dù là thế, có lẽ
cậu nên nói chuyện St. Aubyn với Dare. Bọn họ quen biết nhau.”

“Ồ, được thôi, nếu
nó làm cậu cảm thấy khá hơn.”

“Mình cảm thấy ra
sao không thành vấn đề, Evie. Nhưng cậu hãy cẩn thận.”

“Mình sẽ cẩn thận.”
Cô thở dài trước vẻ lo lắng của Lucinda. “Mình hứa mà.”

Victor đang đứng
chờ cô ngay trong nhà. “Evie.”

Evelyn ra hiệu bảo Lucinda đi, rồi tự hỏi liệu có phải con người đến một độ tuổi nhất định rồi mới bị đột quỵ hay không.

“Anh Victor.”

Anh cô nắm lấy cánh tay cô, một cử chỉ có vẻ trìu mến, trừ việc nó có khả năng sẽ để lại vế bầm. “Về nhà ngay,” Victor lớn tiếng. “Đồ ngu ngốc, khờ khạo, đầu đất…”

“Thêm một từ nữa,” cô hạ giọng, “là em sẽ ngã vật ra sàn và bất tỉnh nhân sự ngay. Chuyện đó sẽ khiến anh trông rất, rất độc ác đấy.”

Với cái nhìn âm hiểm, Victor thả tay cô ra. “Về nhà chúng ta sẽ nói tiếp,” anh cô gầm gừ.

Tuyệt. “Chắc chắn rồi.” Cô nhìn qua vai anh, thấy một vị cứu tinh tóc đen đang tiến lại. “Giờ thì, nếu anh không phiền, bạn nhảy trong điệu vũ bốn cặp đang chờ em.”

Victor quay đầu lại. “Dare.”

Tristan Carroway, Tử tước Dare, gật đầu đáp lễ, gương mặt nghiêm nghị của anh đối nghịch với đôi mắt xanh lơ lấp lánh. “Chào Ruddick.”

Ném cho cô ánh mắt tức giận cuối cùng, Victor sải bước về những bằng hữu chính trị mới nhất. “Đồ quỷ độc ác,” cô lẩm bẩm.

“Anh hi vọng em biết là anh thà bẻ gãy cổ mình còn hơn nhảy điệu vũ bốn cặp,” Dare nói, khoác lấy tay cô.

“Em biết mà.”

“Anh đã được yêu cầu hộ tống em đến chỗ Georgiana,” anh hòa nhã nói, dẫn cô đi vòng qua đám đông. “Cô ấy muốn trừng phạt em.”

Dường như tối nay ai cũng định thế thì phải. “Còn anh nghĩ sao, đức ngài?”

“Anh nghĩ dù Saint đang chơi trò gì, có lẽ em cũng không muốn góp phần trong đó.”

“Em tưởng hai người là bạn?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3