On the way to the wedding - Chương 12

Chương 12

Trong chương này, chẳng có chuyện gì được giải quyết ổn thỏa hết.

Khi Gregory ngồi ăn điểm tâm vào
sáng hôm sau , Kate đã ở đó, nét mặt quyết tâm và mệt mỏi.

"Chị xin lỗi", là câu nói
đầu tiên khi cô kéo cái ghế bên cạnh anh.

Điều gì đi kèm với lời xin lỗi này
đây? Anh tự hỏi. Họ đã trở nên quá nhạy cảm vào mấy ngày vừa qua.

"Chị biết là em đã từng hi vọng
.."

"Chẳng có gì cả", anh cắt
ngang, liếc nhanh vào đã thức ăn cô đã để ở phía bên kia của chiếc bàn. Cả hai
ngồi xuống.

"Nhưng .."

"Kate", anh nói, anh thậm
chí còn không nhận ra giọng của chính mình. Giọng anh nghe già hẳn đi. Khó khăn
hơn.

Cô im lặng, môi cô vẫn tách ra, như
thể những lời cô định nói bị đông cứng lại ngay đầu lưỡi.

"Chẳng có gì," anh lặp lại,
và quay trở lại với đĩa trứng. Anh không muốn nói về nó, anh chẳng muốn nghe giải
thích. Điều gì đã xảy ra thì cũng xảy ra rồi, và anh chẳng thể làm gì cho nó cả.

Gregory không chắc chắn là Kate
đang làm gì khi anh tập trung vào đĩa thức ăn – có lẽ là nhìn quanh căn phòng,
đánh giá xem liệu có người khách nào khác nghe được cuộc đối thoại của họ. Tất
cả những gì anh nghe thấy là thỉnh thoảng cô cựa người trên ghế, thay đổi tư thế
một cách vô thức trong trạng thái kìm nén cố không nói một điều gì đó.

Anh chuyển sang miếng thịt lợn muối.

Anh sau đó – Anh biết là cô không
thể nào giữ im lặng lâu hơn được nữa – "Nhưng có phải em ..."

Anh xoay người. Nhìn thẳng vào cô.
Và nói mỗi một từ.

"Đừng".

Trong một thoáng, cô chẳng có biểu
hiện gì cả. Sau đó mắt cô mở to, và một góc miệng cô nhếch lên. Chỉ một chút.
"Khi chúng ta gặp nhau thì em bao nhiêu tuổi nhỉ?" Cô hỏi.

Quỷ bắt cô đi. "Em không biết",
anh đáp một cách thiếu kiên nhẫn, cố nhớ lại cái đám cưới của chị dâu và anh
trai mình. Phải nói là nó là cả một rừng hoa. Dường như anh đã bị hắt hơi cả một
tuần sau đó. "Có lẽ là mười ba. Hay mười hai?"

Cô nhìn anh một cách hiếu kỳ.
"Chị nghĩ là rất khó khăn khi người ta trẻ hơn so với anh trai mình quá
nhiều".

Anh đặt cái nĩa xuống.

"Anthony và Benedict và Colin
– họ xếp thành một hàng. Chị luôn nghĩ, giống như vịt vậy, mặc dù chị chẳng bao
giờ ngốc đến nỗi nói thẳng ra. Và sau đó - Ồ. Em và Colin cách nhau bao nhiêu
tuổi?"

"Mười tuổi".

"Vậy sao". Kate dường như
ngạc nhiên, điều mà anh không thể chắc chắn khi anh chỉ nhìn thấy một phần.

"Colin và Anthony cách nhau
sáu năm," cô tiếp tục, một ngón tay đặt trên trán ra chiều suy nghĩ rất
sâu. "Thực tế thì nhiều hơn một chút. Nhưng chị đồ rằng họ hầu như làm
thanh một nhóm, với Benedict ở giữa."

Anh đợi.

"Ồ, không thành vấn đề,"
cô nói mạnh mẽ. "Cuối cùng mọi người đều tìm được chỗ của mình trong cuộc
đời. Bây giờ..."

Anh liếc nhìn cô kinh ngạc. Làm sao
cô có thể thay đổi đề tài như vậy nhỉ? Trước đó anh chẳng có chút ý tưởng nào về
việc cô đang nói về cái gì.

"Chị cho là chị phải nhắc em về
những sự kiện xảy ra tối qua. Sau khi em đi khỏi." Kate thở dài – gần
như rên rỉ - lắc đầu. "Lady Watson có một chút khó chịu vì cô con gái
không được giám sát chặt chẽ, mặc dù gần như vậy, là lỗi của ai chứ? Và bây giờ
bà ta khó chịu vì mùa lễ hội của Miss Watson đã trôi qua trước khi bà ta có được
cơ hội tiêu tiền vào một tủ áo mới. Sau rốt, bởi vì nó không phải như là cô ấy
sẽ có một cuộc ra mắt đầu tiên bây giờ vậy."

Kate dừng lại, đợi cho Gregory nói gì đó. Trán anh nhăn lại
trong một cái nhún vai nhẹ, chỉ đủ để nói rằng anh sẽ không nói gì để thêm vào
trong cuộc trò chuyện.

Kate đợi thêm một giây nữa, rồi tiếp tục: "Lady Watson đến,
gần như ngay lập tức khi được chỉ ra rằng Fennsworth tuy là một bá tước, như lại
khá trẻ".

Cô dừng lại, cong môi. "Anh ta khá trẻ, phải
không?"

"Không trẻ hơn em bao nhiêu", Gregory nói, mặc dù tối
hôm trước anh đã nghĩ Fennsworth thậm chí chỉ là một đứa trẻ.

Kate có vẻ muốn nói gì đó. "Không", cô nói chậm
rãi, "điều đó khác. Anh ta không... Ồ, chị không biết. Mặc dù vậy..."

Tại sao cô lại cố thay đổi chủ đề khi mà cô bắt đầu nói đến
những gì anh thực sự muốn nghe chứ?

"... Lời hứa hôn đã được thực hiện", cô tiếp tục
nói nhanh hơn, "và chị tin rằng tất cả các bên liên quan đều hài
lòng".

Gregory ngờ rằng anh không được tính như là một bên liên
quan. Và một lần nữa, anh cảm thấy bị kích động hơn cả những thứ khác. Anh
không thích cảm giác bị hạ gục. Trong bất cứ hoàn cảnh nào.

À, tất nhiên ngoại trừ trong săn bắn. Anh mong ước bởi anh đã
đầu hàng trong chuyện đó.

Tại sao nó chẳng bao giờ xảy ra cho anh, thậm chí chỉ một lần,
rằng anh cuối cùng anh có thể có Miss Watson cho mình? Anh đã chấp nhận rằng có
thể sẽ khó khăn, nhưng với anh, nó đã xong rồi. Số mệnh đã định.

Anh thực tế là đã bắt đầu chinh phục cô. Cô, ngạc nhiên thay,
đã cười với anh. Cười. Chắc chắn rằng điều đó phải có ý nghĩa nào đó chứ.

"Họ sẽ rời đi trong hôm nay", Kate nói, "Tất cả
họ. Tất nhiên là đi riêng. Lady và Miss
Watson thì rời đi để chuẩn bị cho đám cưới, và Quí ngài Fennsworth thì hộ tống
em gái về nhà. Sau cùng, thì đó là lý do anh ta đến đây".

Lucy. Anh phải gặp Lucy.

Anh đã cố không nghĩ đến cô.

Và thu được một kết quả lộn xộn.

Nhưng cô ở đó, trong tất cả thời gian, quanh quẩn trong tâm
trí anh, thậm chí trong cả lúc anh bị bối rối bởi việc vuột mất Lady Watson.

Lady Lucinda. Thậm chí nếu anh đã không hôn cô, cô vẫn sẽ là
Lucy. Nó là chính cô. Nó hoàn toàn phù hợp với cô. Nhưng anh đã hôn cô. Và nó
trở thanh huyền diệu.

Nhưng trên hết, không hề được mong đợi.

Mọi thứ về nó đều làm anh ngạc nhiên, thậm chí cả cái sự thật
rằng anh đã làm điều đó. Đó là Lucy. Anh đã không định hôn cô.

Nhưng cô đang ở trong vòng tay anh. Và đôi mắt cô – có điều
gì đó về đôi mắt cô? Cô đã nhìn lên anh, tìm kiếm điều gì đó.

Tìm kiếm ở anh một điều gì đó.

Anh chẳng có ý làm điều đó. Nó chỉ xảy ra. Anh cảm thấy bị cuốn
hút về phía cô, và khoảng cách giữa họ ngày càng nhỏ lại...

Và cô ở ngay đấy. Trong vòng tay anh.

Anh muốn tan chảy xuống sàn nhà, chìm vào trong cô và không
bao giờ rời đi.

Anh muốn hôn cô cho đến khi cả hai tan ra thành từng mảnh bởi
xúc cảm mạnh mẽ.

Anh muốn ...

Ồ. Nếu đúng sự thật thì anh cũng đã muốn điều đó. Nhưng lúc
đó anh cũng đã hơi say rồi.

Không say lắm. Nhưng cũng đủ để nghi ngờ sự chính xác của những
hành động của anh.

Và anh giận dữ. Mất thăng bằng.

Tất nhiên là không phải vì Lucy, nhưng anh khá chắc chắn rằng
nó đã làm hỏng sự xét đoán của anh.

Anh vẫn nên gặp cô. Cô sinh ra đã là một quí cô. Người ta
không thể chỉ hôn một ai đó mà không kèm theo một lời giải thích. Và anh nên
xin lỗi, mặc dù thậm chí nó không thực sự là những gì anh muốn làm.

Nhưng đó lại là những gì anh nên làm.

Anh nhìn lên Kate. "Khi nào họ rời đi?"

"Lady và Miss Watson hả? Chiều nay, chị tin thế".

Không, anh gần như buột miệng, ý em là Lady Lucinda kìa.
Nhưng anh kịp kìm lại và giữ cho giọng mình hờ hững khi anh nói: "Còn
Fennsworth thì sao?"

"Chị nghĩ sớm thôi. Lady Lucinda vừa ăn sáng xong."
Kate nghĩ ngợi một chút. "Chị tin rằng Fennsworth muốn về nhà trước giờ ăn
tối. Nhưng họ có thể đi trong một ngày. Họ không sống xa đây lắm nhỉ."

"Gần Dover," Gregory lẩm bẩm.

Trán Kate nhướng lên. "Chị nghĩ em đúng".

Greogry tư lự nhìn đống đồ ăn. Anh đã nghĩ anh sẽ đợi Lucy ở
đây, cô sẽ không thể bỏ lỡ bữa sáng. Nhưng nếu cô đã ăn rồi, thì thời điểm cô rời
đi đang đến gần.

Và anh phải tìm cô.

Anh đứng dậy. Hơi đột ngột – bắp đùi anh đập vào cạnh bàn,
làm Kate ngẩng lên nhìn anh với biểu hiện rõ rằng là giật mình.

"Em chưa ăn xong mà?" Cô hỏi.

Anh lắc đầu. "Em không đói".

Cô nhìn anh với cái nhìn không tin tưởng. Sau rốt thì cô đã
là thành viên của gia đình này hơn mười năm.

"Điều đó có thể sao?"

Anh lờ đi câu hỏi. "Em chúc chị một buổi sáng tốt
lành."

"Gregory?"

Anh quay lại. Anh không muốn, nhưng sự sắc cạnh trong giọng
cô cũng đủ để anh biết rằng anh cần phải chú ý.

Mắt cô đong đầy cảm xúc – và cả sự e sợ. "Em không phải
đang đi tìm Miss Watson đấy chứ?"

"Không", anh nói, điều đó hầu như nghe buồn cười, bởi
vì đó là thứ cuối cùng anh nghĩ đến lúc này.

Lucy liếc nhìn đống rương đã được sắp xếp, cảm thấy mệt mỏi.
Và buồn. Và bối rối.

Và Chúa mới biết còn gì nữa.

Kiệt sức. Đó là những gì cô cảm thấy. Cô đã nhìn người hầu nữ
với cái khăn tắm, nhìn cách họ vắt và vắt chiếc khăn kiệt đến những giọt nước
cuối cùng.

Giống như nó đang xảy ra.

Cô cũng là một cái khăn tắm.

"Lucy?"

Đó là Hermione, đã vào phòng một cách lặng lẽ. Lucy đã cảm thấy
buồn ngủ khi Hermione quay trở lại phòng vào tối qua, và Hermione lại cảm thấy
buồn ngủ khi Lucy rời phòng đi ăn lúc sáng.

Khi Lucy trở lại, Hermione đã rời đi. Về nhiều mặt, thì Lucy
rất biết ơn vì điều đó.

"Đó là mẹ mình." Herminone giải thích. "Bọn
mình sẽ đi vào buổi chiều".

Lucy gật đầu. Lady Brigerton đã tìm thấy cô tại bữa ăn sáng
và đã thông báo cho cô kế hoạch của mọi người. Khi cô quay trở về phòng nghỉ,
hành lý của cô đã được đóng lại gọn gàng và sẵn sàng để mang ra xe.

Đúng là điều này.

"Mình muốn nói chuyện với cậu", Hermione nói, cô ngồi
trên một góc của chiếc giường nhưng vẫn giữ một khoảng cách hợp lý với Lucy.
"Mình muốn giải thích".

Cái nhìn chằm chằm của Lucy dừng lại ở đống rương của cô.
"Chẳng có gì cần phải giải thích cả. Mình rất vui mừng rằng cậu sẽ cưới
Richard." Cô cố nở một nụ cười mệt mỏi. "Cậu sẽ trở thành chị dâu
mình."

"Cậu chẳng có vẻ gì là vui mừng cả."

"Mình mệt mà".

Herminone im lặng trong một thoáng, và sau đó, khi đã rõ ràng
là Lucy đã nói xong, cô nói, "Mình muốn chắc chắn cậu biết rằng mình đã
không giữ bí mật với cậu. Mình chưa bao giờ làm điều đó. Mình hi vọng cậu biết
là mình sẽ không bao giờ làm điều đó."

Lucy gật đầu, bởi cô biết điều đó, thậm chí khi cô cảm thấy rằng
cô đã bị ruồng bỏ, và có lẽ là có một chút cảm giác bị phản bội vào tối hôm
qua.

Hermione nuốt xuống, quai hàm cô khép chặt lại, rồi cô hít một
hơi. Và trong khoảnh khắc đó Lucy biết rằng cô ấy đã luyện tập những lời này
hàng giờ, lật tới lật lui trong tấm trí, cố tìm cách tốt nhất để diễn tả những
gì cô ấy cảm thấy.

Đó chính xác là những gì Lucy vừa làm, và vì lý do nào đó, nó
làm cho cô cảm thấy muốn khóc.

Nhưng cho dù với tất cả sự luyện tập của Hermione, khi cô
nói, cô vẫn đang thay đổi suy nghĩ của mình, lựa chọn ra những từ ngữ và những
cụm từ mới. "Mình thật sự đã yêu... Không, không," cô dường như tự
nói với mình hơn là nói với Lucy. "Ý mình là, mình thật sự nghĩ mình đã
yêu ngài Edmonds. Nhưng mình đoán là mình đã không. Bởi vì trước hết là ngài
Bridgerton, và sau đó là... Richard."

Lucy ngước lên nhanh. "Ý cậu là gì khi nói đầu tiên là
ngài Bridgerton?"

"Mình... mình thực sự không chắc lắm," Hermione trả
lời, bối rối bởi câu hỏi. "Khi mình cùng ăn sáng với anh ấy, nó như thể là
mình đã tỉnh dậy sau một giấc mơ dài và kỳ lạ. Cậu nhớ không, mình đã nói với cậu
về điều đó rồi thì phải? Ồ, mình đã không hề nghe thấy tiếng nhạc hoặc bất cứ
tiếng động nào khác, và mình đã thậm chí không cảm thấy... à, mình không biết
phải giải thích thế nào nữa, nhưng thậm chí mình đã không ở trong cùng một cách
– như là cách mình đã cảm thấy với Edmonds – mình... mình cho là vậy. Về anh ấy.
Và bất cứ cái gì mình có lẽ cảm thấy. Nếu mình đã cố gắng. Nếu ngài Bridgerton
không làm cho mình phải băn khoăn, mình đã không thấy rằng làm sao mình nghĩ
mình có lẽ đã phải lòng ngài Edmonds."

Lucy gật đầu. Gregory cũng làm cô phải băn khoăn. Nhưng không
phải là về những gì cô có thể. Đó là điều cô biết. Cô chỉ muốn làm sao để cô
không còn cảm thấy như vậy nữa.

Nhưng Hermione không nhìn thấy nỗi đau đớn của cô. Hoặc có lẽ
là Lucy giấu nó khá tốt. Cho dù cách nào, thì Hermione vẫn đang tiếp tục giải
bày. "Và sau đó..." cô ấy nói, "với Richard... Mình không chắc
chắn làm sao nó xảy ra, nhưng tụi mình đang đi dạo, và tụi mình chỉ đang đi dạo,
và mọi người đều cảm thấy vui vẻ. Nhưng hơn cả vui vẻ," Cô vội vàng thêm
vào, "Vui vẻ có vẻ như hơi không đúng, và nó đúng là như vậy. Mình cảm thấy...
đúng đắn. Giống như là mình đã về đến nhà vậy."

Herminone mỉm cười, hầu như không cần trợ lực, như thể cô ấy
không thể tin vào vận may của mình. Và Lucy mừng cho cô. Cô thật sự mừng. Nhưng
cô băn khoăn rằng có thể nào cô vừa cảm thấy hạnh phúc vừa cảm thấy buồn phiền
trong cùng một thời điểm. Bởi vì cô chưa bao giờ cảm thấy như vậy. Và thậm chí
cô chưa từng tin là nó có tồn tại trước đây, không như bây giờ. Và điều đó làm
cho mọi việc tồi tệ thêm.

"Mình xin lỗi là mình không biểu hiện rằng mình hạnh
phúc cho cậu tối nay," Lucy mềm mỏng nói, "Mình. Vô cùng hạnh phúc. Tất
cả chỉ là vì nó là một cú sốc thôi. Quá nhiều thứ đã thay đổi trong cùng một thời
điểm."

"Nhưng là thay đổi tốt mà, Lucy." Hermione nói, đôi
mắt cô sáng lên. "Là thay đổi tốt".

Lucy ước rằng cô có thể chia sẽ sự tự tin của mình. Cô muốn nắm
lấy niềm lạc quan của Hermione, nhưng thay vì vậy, cô chỉ cảm thấy bị quá tải.
Nhưng cô lại không thể nói điều đó cho bạn mình. Không phải bây giờ, khi cô ấy
sáng bừng lên trong hạnh phúc.

Vì vậy, Lucy chỉ cười và nói, "Cậu sẽ có một cuộc sống tốt
đẹp với Richard." Và cô cũng thực sự có ý như vậy. Hermione túm lấy tay cô
bằng cả hai bàn tay mình, ghì chặt với tất cả tình bạn và nỗi hào hứng tận sâu
trong cô. "Ôi, Lucy, mình biết mà. Mình đã biết anh ấy một thời gian dài,
và anh ấy là anh trai cậu, vì vậy anh ấy luôn làm mình cảm thấy an toàn. Thực sự
thoải mái. Mình không hề lo lắng về những gì anh ấy nghĩ về mình. Cậu chắc chắc
đã kể với anh ấy mọi chuyện, cả chuyện tốt lẫn chuyện xấu, và anh ấy thậm chí vẫn
nghĩ mình đủ tốt nữa."

"Anh ấy không biết rằng cậu không thể khiêu vũ."
Lucy thừa nhận.

"Anh ấy không biết ư?" Hermione nhún vai.
"Mình sẽ nói với anh ấy vậy. Có lẽ anh ấy có thể dạy mình. Anh ấy có tài
năng gì về vụ này không?"

Lucy lắc đầu.

"Cậu thấy không?" Hermione nói, nụ cười của cô vừa
có vẻ đăm chiêu, đầy hi vọng và vừa hân hoan trong cùng thời điểm. "Tụi
mình hoàn toàn hợp nhau. Nó trở nên rõ ràng. Rất dễ dàng để nói chuyện với anh ấy,
và tối qua thì... Mình cười, anh ấy cười, và thật sự thì chỉ là cảm giác rất...
đáng yêu. Mình thực sự không thể giải thích được."

Nhưng cô ấy không cần phải giải thích. Lucy cảm thấy khiếp sợ
rằng cô biết chính xác ý của Hermione. "Và sau đó tụi mình ở trong vườn
cam, và thật là tuyệt diệu với ánh trăng xuyên qua cửa kính. Nó loang lổ và lờ
mờ và... và sau đó mình nhìn anh ấy." Mắt Hermione mơ màng và không tập
trung, và Lucy biết rằng cô vừa bị lạc trong ký ức.

Bị lạc và hạnh phúc.

"Mình nhìn anh ấy", Hermione lặp lại, "và anh ấy
nhìn xuống mình. Mình không thể nhìn đi đâu khác. Mình đơn giản là không thể.
Và sau đó tụi mình hôn nhau. Điều đó... Mình thậm chí chẳng suy nghĩ về nó nữa.
Nó chỉ xảy ra. Điều đó là điều tự nhiên nhất, tuyệt vời nhất trên thế giới
này."

Lucy gật đầu buồn bã.

"Mình nhận ra rằng mình chẳng hiểu gì hết trước đây. Với
ngài Edmonds - Ồ, mình đã nghĩ mình phải lòng anh ấy khủng khiếp, nhưng mình đã
chẳng biết tình yêu là gì. Anh ấy quá đẹp trai, và anh ấy làm mình cảm thấy xấu
hổ và hào hứng, nhưng mình chưa bao giờ mong ước được hôn anh ấy. Mình chưa bao
giờ nhìn anh ấy và bị cuốn về phía đó, không phải bởi vì mình muốn như vậy, mà
là bởi vì... bởi vì..."

Bởi vì cái gì? Lucy muốn hét lên. Nhưng thậm chí khi cô đã có
xu hướng đó, cô cũng không đủ năng lượng.

"Bởi gì đó là nơi mình thuộc về." Hermione kết thúc
nhẹ nhàng, và cô ấy trông sửng sốt, như thể cô ấy không nhận ra cho đến thời khắc
vừa rồi.

Lucy đột nhiên cảm thấy khó chịu. Các cơ của cô giật giật, và
cô có một ý nghĩ điên rồ muốn nắm chắt tay lại. Cô ấy có ý gì? Tại sao cô ấy
nói điều này? Mọi người đã tốn rất nhiều thời gian để nói với cô rằng tình yêu
là điều gì đó huyền diệu, là cái gì đó hoang dã và không thể kiểm soát đến bất
ngờ như là một cơn sấm vậy.

Và bây giờ thì còn gì nữa đây? Nó chỉ đơn giản là sự thoải
mái? Là cái gì đó yên bình? Là cái gì đó nghe như là tốt đẹp? "Vậy điều gì
xảy ra với việc nghe nhạc?" cô nghe thấy mình yêu cầu. "Về việc nhìn
thấy phía sau đầu anh ấy và biết?"

Hermione cho cô một cái nhún vai vô hại. "Mình không biết.
Nhưng mình sẽ không tin vào nó, nếu mình là cậu."

Lucy nhắm mắt lại trong đau đớn. Cô không cần đến lưu ý của
Hermione. Cô không bao giờ nên tin vào loại cảm xúc này. Cô không phải là loại
người học thuộc lòng những bài thơ tình, và cô chưa bao giờ làm điều đó. Nhưng
mặt khác – điều gì đó với nụ cười, sự thoải mái, cảm giác tốt đẹp – điều mà cô
tin vào với nhịp đập trái tim.

Và lạy Chúa, đó là những gì mà cô đã cảm thấy với Ngài
Bridgerton.

Tất cả và âm nhạc cũng vậy.

Lucy cảm thấy máu rút hết khỏi mặt mình. Cô nghe thấy âm nhạc
khi cô hôn anh. Đó phải là một bản giao hưởng, với cung bật bay vút lên và dội
mạnh và thậm chí nhịp điệu của nó còn yếu ớt để một người không bao giờ chú ý
cho đến khi nó mạnh lên và vượt qua nhịp đập của trái tim một người.

Lucy cảm thấy hoang mang. Cô bị kích động. Cô cảm thấy tất cả
những điều Hermione vừa nói rằng cô cảm thấy với ngài Edmonds – và cũng như tất
cả những điều cô ấy nói rằng cô ấy cảm thấy với Richard.

Tất cả với cùng một người.

Cô đã phải lòng anh. Cô đã phải lòng Gregory Bridgerton rồi.
Sự nhận thức này không thể làm cho mọi thứ trở nên rõ ràng hơn, hoặc tệ hơn.

"Lucy?" Hermione gọi cô một cách do dự. Và lặp lại...
"Luce?"

"Đám cưới diễn ra khi nào?" Lucy hỏi đột ngột. Bởi
vì thay đổi chủ đề là điều duy nhất cô có thể làm. Cô quay lại, nhìn trực tiếp
vào Hermione và lần đầu tiên giữ cho sự chú ý của cô vào cuộc đối thoại.
"Cậu đã bắt đầu lên kế hoạch chưa? Nó sẽ diễn ra ở Fenchley chứ?"

Chi tiết. Chỉ những chi tiết mới giúp được cô lúc này. Chúng luôn luôn là vậy.

Biểu hiện của Hermione trở nên bối
rối, sau đó tập trung, và cô nói, "Mình... không, mình tin rằng nó sẽ diễn
ra ở Abbey. Ở đó rộng lớn hơn. Và... cậu chắc là cậu ổn chứ?"

"Khá ổn", Lucy nói mạnh mẽ,
nghe như đúng là cô, và có lẽ là điều đó cũng có nghĩ là cô cũng bắt đầu cảm thấy
như vậy. "Nhưng cậu chưa nói là khi nào cả."

"Ồ. Sớm thôi. Mình đã nói với
tất cả mọi người đứng gần vườn cam tối qua. Mình không chắc chắn là mình có
nghe thấy – hoặc được lặp lại – nhưng những lời thì thầm đã bắt đầu, vì vậy tụi
mình muốn nó phải được giải quyết cấp tốc. Hermione mỉm cười ngọt ngào.
"Mình chẳng quan tâm. Và mình không nghĩ là Richards cũng vậy."

Lucy tự hỏi là ai torng số họ sẽ tiến
đến bàn thờ trước. Cô hi vọng người đó là Hermione.

Một tiếng gõ vào cánh cửa. Đó là
người hầu gái, theo sau bởi hai người phu, họ khiêng những chiếc rương của Lucy
đi.

"Richard muốn bắt đầu sớm". Lucy giải thích, cô thậm
chí còn không gặp anh trai mình kể từ sau những sự kiện tối qua. Hermione có lẽ
còn biết nhiều hơn cô về kế hoạch của họ.

"Nghĩ về điều đó nhé, Lucy," Hermione nói, đi với
cô ra đến cửa. "Chúng ta đều sẽ trở thành nữ bá tước. Mình là nữ bá tước của
Fennsworth, còn cậu là nữ bá tước của Davenport. Chúng ta có những bước ngoặt
khá lớn, cả hai chúng ta."

Lucy biết rằng cô ấy đang cố làm cho tinh thần cô phấn chấn
hơn, vì vậy, cô sử dùng toàn bộ năng lượng để làm cho nụ cười của cô ánh lên
trong mắt khi cô nói, "Điều đó thật là niềm vui quá lớn, phải vậy
không?"

Hermione nắm lấy tay cô và siết chặt. "Ồ, nó sẽ như vậy,
Lucy. Cậu sẽ thấy. Chúng ta đang ở bình minh của một ngày mới, và nó sẽ tươi
sáng hơn, thực sự."

Lucy ôm chặt bạn. Đó là cách duy nhất cô có thể nghĩ để dấu
đi gương mặt của mình khỏi cái nhìn. Bởi vì không có cách nào để cô có thể giả
bộ cười lúc này.

Gregory tìm thấy cô đúng lúc. Cô đang đứng trước cửa xe, đáng
ngạc nhiên là lại đứng một mình, kìm chế sự khó chịu của đám người hầu đang chạy
nhốn nháo. Anh có thể thấy nét mặt cô, cằm hếch lên khi cô nhìn những chiếc
rương của mình được đưa lên xe. Cô trông... kìm chế. Kìm giữ một cách cẩn thận.

"Lady Lucinda", anh gọi.

Cô im lặng một hồi trước khi quay lại. Và khi cô làm vậy, mắt
cô trông có vẻ đau đớn.

"Tôi rất vui khi bắt kịp cô," anh nói, mặc dù anh
không còn chắc chắc là anh nghĩ vậy. Cô không có vẻ hạnh phúc khi nhìn thấy
anh. Anh không mong đợi điều đó.

"Ngài Bridgerton," cô nói. Môi cô thắt lại ở khóe
miệng, như thể cô nghĩ rằng cô đang cười.

Có hàng trăm thứ anh có thể nói, vì vậy dĩ nhiên anh chọn thứ
ít có ý nghĩ nhất và hiển nhiên nhất. "Cô đang rời đi sao?"

"Vâng," cô nói, sau một khoảng dừng lâu.
"Richard muốn một cuộc khởi hành sớm."

Gregory nhìn quanh. "Anh ấy ở đây ư?"

"Chưa. Tôi nghĩ anh ấy đang chào tạm biệt
Hermione."

"À. Vâng." Anh làm thông cổ họng. "Dĩ nhiên rồi."

Anh nhìn cô, và cô nhìn anh, và họ im lặng.

Ngượng nghịu.

"Tôi muốn nói tôi xin lỗi." anh nói.

Cô... cô không cười. Anh không thể chắc chắn rằng biểu hiện của
cô là cười, nhưng nó không phải. "Dĩ nhiên rồi." cô nói.

Dĩ nhiên? Dĩ nhiên?

"Tôi chấp nhận." Cô trông yếu ớt qua vai anh.

"Làm ơn, đừng nghĩ về nó nữa
nhé."

Đó là những gì Lucy phải nói, chắc
chắn vậy, nhưng nó vẫn làm Gregory nổi cáu. Anh đã hôn cô, và nó là điều tuyệt
diệu, và nếu anh muốn nhớ về nó, anh chắc sẽ làm vậy.

"Tôi sẽ gặp lại cô ở Luân Đôn
chứ?" anh hỏi.

Cô nhìn lên anh, cuối cùng thì mắt
cô cũng gắp ánh mắt anh. Cô đang tìm kiếm cái gì đó. Cô đang tìm kiếm điều gì
đó ở anh, và anh không nghĩ là cô tìm thấy nó.

Cô trông quá ủ rũ, quá mệt mỏi.

Không giống cô chút nào.

"Tôi mong là anh sẽ," cô
đáp lại. "Nhưng nó sẽ không giống nhau. Tôi đã đính hôn, anh thấy đấy."

"Về nguyên tắc đã đính
hôn," anh nhắc cô, mỉm cười.

"Không", cô lắc đầu, chậm
rãi và cam chịu. "Hiện giờ tôi thực sự đã đính hôn. Đó là lý do tại sao
Richard đưa tôi về nhà. Chú tôi đã hoàn tất bản cam kết. Tôi tin rằng tin đó sẽ
được đăng sớm thôi. Nó đã được hoàn thành."

Môi anh há ra ngạc nhiên. "Tôi
hiểu," anh nói, và tâm trí anh chạy đua. Chạy đua và chạy đua, và đã đến
được thời điểm hiện tại. "Tôi mong muốn những gì tốt nhất cho cô,"
anh nói, bởi còn gì anh có thể nói nữa đây?

Cô gật đầu, sau đó cô hướng về phía
bãi cỏ xanh rộng lớn ở phía trước căn nhà. "Tôi tin rằng tôi muốn đi dạo một
vòng trong vườn. Tôi sẽ có một chuyến đi dài trước mắt."

"Dĩ nhiên," anh nói, lịch
sự đưa khuỷu tay cho cô. Cô không ao ước sự đồng hành của anh. Cô không thể bắt
bản thân mình làm rõ ràng hơn nữa nếu như cô có nói ra bằng lời.

"Thật tốt khi quen biết anh,"
cô nói. Mắt cô gặp mắt anh, và lần đầu tiên của cuộc nói chuyện, anh nhìn cô,
nhìn rõ ràng mọi thứ trong cô, mệt mỏi và tổn thương. Và anh thấy cô đang nói lời
tạm biệt.

"Tôi xin lỗi..." Cô dừng
lại, nhìn ra mé vườn. Nơi có bức tường đá. "Tôi xin lỗi là mọi thứ đã
không diễn ra như anh đã mong đợi."

Tôi đã không mong, anh nghĩ, và anh
nhận ra đó là sự thực. Anh có một tưởng tượng nhanh về cuộc đời anh nếu anh cưới
Hermione Watson, và anh trở nên...

Buồn chán.

Lạy Chúa, tại sao đến giờ anh mới
nhận ra nhỉ? Anh và Miss Watson không phù hợp với nhau, và sự thật là, anh mới
vừa rẽ sang một lối hẹp.

Anh không đời nào tin vào hành xử của
mình trong lần tới nếu nó là cái gì đó liên quan đến trái tim, nhưng điều đó dường
như thích hợp hơn với một cuộc hôn nhân ngu ngốc. Anh ngờ rằng Lady Lucinda sẽ
cảm ơn anh vì điều đó, mặc dù anh không chắc chắn là tại sao. Cô không ngăn cản
anh cưới Miss Watson, thực tế là, cô khuyến khích nó hơn hết.

Nhưng bằng cách nào đó cô phải chịu
trách nhiệm cho tình cảnh này của anh. Nếu có bất cứ điều gì trở nên thực hơn hết
vào sáng hôm đó, thì đó chính là điều này.

Lucy quay trở lại với bãi cỏ.
"Tôi sẽ làm một cuộc đi dạo", cô nói.

Anh gật đầu chào và nhìn cô khi cô
đi khuất. Tóc cô được quấn gọn thành một búi nhỏ, một lọn tóc bắt lấy ánh nắng
mặt trời ánh lên màu như mật ong và bơ.

Anh đợi thêm chút nữa, không phải
là vì anh trông đợi cô quay lại, hoặc thậm chí là bởi vì anh hi vọng cô sẽ quay
lại.

Nó chỉ là phòng khi như vậy thôi.

Bởi vì cô có thể. Cô có thể quay lại,
và cô có thể có gì đó để nói với anh, và sau đó anh đáp lại, và cô có thể ....

Nhưng cô đã không. Cô tiếp tục bước
đi. Cô không quay lại, không nhìn lại phía sau, và vì vậy, anh trải qua những
phút cuối nhìn theo phía sau cổ cô. Và tất cả những gì anh có thể nghĩ là ...

Thứ gì đó không đúng lắm.

Nhưng bằng tất cả cuộc sống của
anh, anh không biết là cái gì.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3