Công Tắc Tình Yêu - Chương 11 - Phần 1
Chương 11
Khi Tôn Lăng Hy gặp chuyện, Chu Tiểu
Manh đang ở cùng Tiêu Tư Trí. Tiêu Tư Trí vừa từ Myanmar trở về, công việc Chu
Diễn Chiếu giao cho, anh làm rất trôi chảy, vì tất cả đều đã được sắp xếp từ
trước, chỉ là lúc giao nhận, đối phương đột nhiên đổi một người mới rất cẩn
trọng, quá trình xác nhận thân phận bị kéo dài thêm một chút. Sau đó, Tiêu Tư
Trí lại không thể lên máy bay, đành phải bắt xe buýt đường dài từ biên giới Vân
Nam trở về, hết sức vất vả. Chu Diễn Chiếu rất khách khí với anh, gặp mặt trong
phòng làm việc ở công ty, bảo anh vất vả quá, còn đích thân rút tiền chia cho
anh, đoạn nói: “Tiểu Manh có chuyện muốn nói với cậu, trưa nay đi ăn cơm với nó
đi.”
Tiêu Tư Trí lấy làm bất ngờ, không
hiểu sao Chu Diễn Chiếu lại nói thế, đến khi gặp Chu Tiểu Manh mới biết. Cô
nói: “Anh trai dẫn tôi đi xem mặt, đối phương là em họ của Tưởng Khánh Thành.”
Tiêu Tư Trí thoáng giật mình, hỏi:
“Anh ta định bắt tay với Tưởng Khánh Thành à?”
“Không biết.” Chu Tiểu Manh đáp: “Có
lẽ chỉ là anh ấy cảm thấy, tôi vẫn còn chút tác dụng, chi bằng đem ra làm một
quân cờ.”
Tiêu Tư Trí có cảm giác chỉ cách mấy
ngày mà cô trông tiều tụy hẳn đi, còn tưởng rằng cô bị áp lực vì việc xem mặt,
bèn an ủi: “Không sao đâu, cô còn chưa tốt nghiệp đại học, anh trai cô có nôn
nóng mấy cũng không thể gả cô đi ngay được.”
Chu Tiểu Manh chỉ cười hờ hững, thần
tình như thoáng chút hoảng hốt, một lúc sau mới nói: “Con người anh ấy, thực sự
không thể nói chắc được.”
“Vậy bước tiếp theo chúng ta tính sao
đây? Ý anh trai cô là bảo chúng ta chia tay à?” Tiêu Tư Trí lo lắng một chuyện
khác: “Hay anh ta đã nhìn ra sơ hở gì rồi?”
“Chắc không có
đâu.” Chu Tiểu Manh đáp ngắn gọn: “Chỉ là anh ấy cảm thấy không cần thiết phải
giấu giếm anh, hai người chúng ta, đối với anh ấy đều là hạng chẳng đáng để ý.
Có thể anh ấy chỉ mong anh không làm loạn lên thôi.”
Đúng lúc này,
Tiêu Tư Trí đột nhiên nhận được điện thoại của Tiểu Quang, đối phương hỏi ngay:
“Ở đâu?”
“Đang ăn cơm.”
Tiêu Tư Trí nghe giọng Tiểu Quang khang khác, lập tức hỏi: “Anh Quang, xảy ra
chuyện gì rồi?”
“Cô hai có ở
cùng cậu không?”
“Vâng, cô ấy
đang ở đây.”
“Đưa cô ấy về
nhà ngay tức khắc.”
Tiêu Tư Trí rất
nhạy bén, biết ngay đã xảy ra chuyện, liền bảo Chu Tiểu Manh: “Đi thôi, chúng
ta về nhà đã.”
Lái xe đã đợi
sẵn bên dưới, bọn họ lên xe là đi ngay, sau khi về đến nhà họ Chu mới biết, thì
ra hôm nay Tôn Lăng Hy đến bệnh viện làm xét nghiệm thai sản lần đầu tiên, Chu
Diễn Chiếu vốn định đi cùng cô, nhưng lúc chuẩn bị đi thì nhận được một cú điện
thoại, phải xử lý một chuyện gấp nên đã đi trước, để tài xế và vệ sĩ đưa Tôn
Lăng Hy đi. Sau khi đến công ty, Chu Diễn Chiếu nhận được điện thoại của Tôn
Lăng Hy, nhưng chưa kịp nói gì thì đã ngắt máy. Anh ta tức khắc gọi cho lái xe,
nhưng điện thoại của lái xe tắt máy. Một tiếng đồng hồ sau, tên vệ sĩ bị đánh
vỡ đầu được phát hiện ngã gục bên ngoài trạm thu phí bên đường cao tốc chạy ra
khỏi thành phố, bất tỉnh nhân sự, còn lái xe, chiếc xe và cả Tôn Lăng Hy ở trên
xe đều đã biến mất không tăm tích.
Thành phố Nam
Duyệt có cả chục triệu dân, giấu một chiếc xe hoặc một con người trong thành
phố lớn thế này thực sự quá dễ dàng. Chỉ là, kẻ nào dám vuốt râu hùm đây? Chu
Diễn Chiếu không về nhà họ Chu mà ở lại công ty, không khí trong nhà tự dưng
cũng trở nên căng thẳng. Chu Tiểu Manh nghe nói Tôn Lăng Hy mất tích chỉ thoáng
ngẩn người ra, còn Tiêu Tư Trí thì cảm thấy, mưa gió sắp sửa ập tới.
Suốt ba ngày
liền, cả thành phố Nam Duyệt nhìn bên ngoài có vẻ bình lặng khác thường, thậm
chí lũ móc túi trên các phương tiện giao thông công cộng cũng bớt đi nhiều. Mấy
người bọn Chu Diễn Chiếu gần như đã lật tung cả Nam Duyệt lên, không nói không
rằng lục soát từng ngóc ngách nhỏ của một nửa thành phố, thậm chí còn dùng đến
vài mối quan hệ đặc biệt, tra xét băng ghi hình giám sát giao thông bên ngoài
bệnh viện. Người trong giới đều biết sắp xảy ra chuyện lớn, giống như lũ cá tôm
biết trước sắp có mưa to bão lớn, thảy đều trốn vào hang ổ của mình, không dám
ra ngoài gây chuyện thị phi nữa.
Sang ngày thứ
tư, xác Tôn Lăng Hy nổi lên ở một con kênh ngoại thành, đội trưởng đội cảnh sát
hình sự đích thân có mặt tại hiện trường. Lúc đến phòng lưu xác của đội hình sự
nhận người, Chu Diễn Chiếu bình tĩnh như thể đang đi ăn bữa cơm khách vậy, chỉ
liếc mắt một cái rồi nói: “Là cô ấy.” Bố mẹ Tôn Lăng Hy đã khóc đến kiệt sức,
được người thân gọi xe cấp cứu đưa vào bệnh viện, đội trưởng đội cảnh sát hình
sự tiễn Chu Diễn Chiếu ra ngoài. Anh ta cũng hiểu tính cách Chu Diễn Chiếu, bèn
chau mày nói: “Cậu Mười, đừng làm loạn đấy.”
Chu Diễn Chiếu
cười gằn: “Một xác hai mạng, anh còn khuyên tôi đừng làm loạn? Đội trưởng
Phương, nếu bạn gái anh xảy ra chuyện như vậy, anh có làm loạn lên không?”
Tôn Lăng Hy rốt
cuộc bị kẻ nào hại? Nhất thời cả thành phố chìm trong dông bão, tin đồn kiểu gì
cũng có. Chu Tiểu Manh vì trong nhà xảy ra chuyện nên cũng xin nghỉ mấy ngày
không đi học, Tiêu Tư Trí được giao việc phụ trách hậu sự của Tôn Lăng Hy, cứ
chạy qua chạy lại giữa nhà họ Chu và bệnh viện. Riêng Chu Diễn Chiếu, chắc do
thương tâm quá đỗi, đã biến thành một con người hoàn toàn khác, về nhà chỉ vùi
đầu ngủ, ban ngày thì ở trong phòng làm việc đóng chặt cửa bàn chuyện với Tiểu
Quang. Tiểu Quang hằng ngày ra ra vào vào rất bận bịu, chỉ là không ai biết gã ta
bận bịu làm việc gì.
Đến tối hôm thứ
năm Chu Tiểu Manh mới gặp Chu Diễn Chiếu. Nửa đêm khuya khoắt, anh ta chắc bị
đói, đi xuống tầng hầm lấy rượu, không ngờ lại gặp Chu Tiểu Manh đang ngồi bên
chiếc bàn dưới hầm, đã rót một chai vang đỏ lâu năm vào bình cho hả hơi.
Chu Diễn Chiếu
mấy hôm nay gầy rộc đi, chiếc áo ngủ khoác trên người như rộng ra mấy số, anh
ta chẳng buồn liếc Chu Tiểu Manh lấy một cái, tự tiện cầm bình chiết rượu trên
bàn lên rót cho mình một ly, ngửa cổ uống cạn như thể đang uống nước. Lúc anh
ta rót ly thứ hai, Chu Tiểu Manh chợt lạnh lùng hỏi: “Anh làm chuyện gì trái
lòng, cũng sợ nửa đêm ngủ không được hả?”
Chu Diễn Chiếu
chẳng nói chẳng rằng, lẳng luôn cái bình chiết rượu trên bàn về phía Chu Tiểu
Manh. Cô sớm biết anh ta sẽ lên cơn, vội nghiêng người né được, bình chiết rượu
bằng thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan tành, rượu vang bắn tung tóe trên nền nhà
trắng đục, trông như vết máu, khiến người ta nhìn mà kinh hãi.
Chu Diễn Chiếu
đã lao bổ tới, cắm chặt cánh tay cô hung hăng ấn ngửa cô lên bàn, nghiến răng
kèn kẹt nói: “Cô đã làm chuyện gì trái lòng? Sao cô không nói cô đã làm chuyện
gì hổ thẹn với lòng chứ?”
Dù bị đập lưng
vào cạnh bàn đau điếng, nhưng Chu Tiểu Manh vẫn cười tươi như hoa, hơi thở của
cô dường như còn thoang thoảng mùi thơm của men rượu vang, cô ngửa mặt lên hôn
phớt một cái vào má Chu Diễn Chiếu, giọng nói cũng như đôi môi, vừa thơm lại
vừa mềm: “Anh đã bày bố xong xuôi cả rồi, em sao có thể không giúp anh đẩy một
cái chứ?”
Chu Diễn Chiếu
cười gằn: “Anh bày bố cái gì hả?”
“Con mồi hấp dẫn
như Tôn Lăng Hy, không phải anh dùng để câu cá hay sao? Có một cái cớ tốt như
vậy, muốn diệt nhà họ Tưởng thì giờ chính là lúc đấy.” Giọng Chu Tiểu Manh toát
lên một vẻ khoan khoái khó tả, nhân lúc lực tay Chu Diễn Chiếu hơi lơi lỏng, cô
bèn rút hai tay ra, sau đó vòng tay ôm lấy cổ anh ta, tựa hồ đang nũng nịu: “Em
biết anh ghét tên họ Tưởng đó mà, em cũng ghét, giờ rốt cuộc em không phải gả
cho hắn nữa rồi!”
Chu Diễn Chiếu
“hừ” một tiếng, đẩy cô ra, tự mình đi tới trước giá để rượu vang, chọn một chai
mới, sau đó dùng dụng cụ mở chai bật nắp. Chu Tiểu Manh liếc anh ta: “Bình
chiết rượu vỡ rồi, còn uống gì nữa?”
Chu Diễn Chiếu
phớt lờ cô, tự rót cho mình một ly rượu, nhưng Chu Tiểu Manh cứ quấn lấy anh ta
như sợi tơ hồng, mềm mỏng nũng nịu hỏi: “Rốt cuộc anh có gả em cho người khác
không vậy?”
“Không phải cô
muốn lấy Tiêu Tư Trí à?” Gương mặt Chu Diễn Chiếu vẫn trơ trơ không chút xúc
cảm, “Con gái mãi không lấy chồng, cũng không ra thể thống gì.”
Chu Tiểu Manh ôm
lấy eo anh ta từ phía sau, áp mặt vào lưng anh ta, nhẹ giọng nói: “Em không lấy
ai hết, nếu anh muốn em lấy người khác, em sẽ giết anh luôn.”
Chu Diễn Chiếu
rốt cuộc cũng bật cười thành tiếng: “Cô giết thử xem.”
Chu Tiểu Manh
chầm chậm buông tay ra, nở một nụ cười thê lương, đoạn nghiêng mặt nhìn Chu
Diễn Chiếu: “Khinh em không đánh lại anh chứ gì? Hay là khinh em trong lòng vẫn
luôn yêu anh?”
Chu Diễn Chiếu
không nói gì, chỉ uống thêm ly nữa. Chu Tiểu Manh lại nói: “Con người anh ấy,
đúng là lòng gang dạ sắt, chị Tôn yêu anh như vậy mà anh cũng ra tay được. Em
yêu anh như vậy, mà anh vẫn muốn gả em cho người khác.”
Chu Diễn Chiếu
rót một ly rượu, đẩy cho cô: “Đừng nói nhảm nữa, uống rồi lên lầu đi ngủ đi!”
Chu Tiểu Manh
nâng ly rượu ấy lên, chỉ nhấp một ngụm, rồi chau mày dốc nốt vào họng như uống
một chén thuốc. Cô đặt ly xuống, thở dài một tiếng: “Đúng là em đã làm chuyện
trái với lòng nên không ngủ được, anh đi ngủ với em nhé.”
Chu Diễn Chiếu
còn chưa tỏ thái độ, Chu Tiểu Manh đã nhào lên hôn anh ta, nụ hôn đượm mùi thơm
nồng của rượu vang, vô cùng quyến rũ. Chu Diễn Chiếu vô thức ôm lấy eo cô, đẩy
nụ hôn sâu thêm. Đang khi ý loạn tình mê, đột nhiên anh ta nghe Chu Tiểu Manh
nói: “Anh à, anh đừng lấy những người đàn bà bên cạnh chọc tức em nữa có được
không?”
Chu Diễn Chiếu
như bị một thùng nước lạnh giội từ đầu xuống chân, lửa tình hừng hực lập tức
tắt ngấm, anh ta đẩy Chu Tiểu Manh ra, cầm ly lên, lắc lắc chỗ rượu bên trong,
nói: “Anh không lấy Tôn Lăng Hy ra để chọc tức cô, cô cũng đừng nghĩ nhiều nữa.
Chuyện của hai chúng ta đã trôi qua từ lâu rồi. Cô nên nghiêm túc tìm một người
mình yêu mà cưới đi, người mà cô cưới, sau này cũng có thể làm trợ thủ cho anh.
Công ty nhiều việc, thêm một người trong nhà dù sao cũng tốt.”
Chu Tiểu Manh
vẫn cười, song vẻ hụt hẫng trong mắt đã không sao che giấu nổi: “Anh đã hại em
đến nông nỗi này rồi mà vẫn cho rằng em còn có thể yêu được người khác sao?”
“Thầy giáo Tiêu
không phải rất tốt sao? Không phải cô cũng thích nó sao?”
Chu Tiểu Manh
cắn môi, mấy giây sau mới nhả ra, để lại một vết răng mờ mờ màu trắng. Cô đáp:
“Đúng thế, em thích thầy giáo Tiêu, vì khi anh ta xoay người, trông giống anh
nhất.”
Chu Diễn Chiếu
chẳng hề xúc động, chỉ nói: “Tiêu Tư Trí ngộ tính hơi kém, may mà không phải
thằng ngu, anh dẫn dắt nó một thời gian, chắc hẳn nó cũng học được cách làm ăn.
Đến lúc ấy, cô với nó ra ngoài tự lập, sống qua ngày chắc không thành vấn đề.”
“Anh muốn tống
cổ em ra khỏi nhà như vậy à?” Giọng Chu Tiểu Manh bất giác trở nên the thé:
“Được thôi, em tốt nghiệp xong sẽ cưới Tiêu Tư Trí luôn, đảm bảo không ở trong
nhà làm ngứa mắt anh nữa!”
Nhưng Chu Diễn
Chiếu dường như đã hạ quyết tâm từ trước, dù cô có châm chọc khiêu khích thế
nào cũng không lay động được, anh ta cầm nửa chai rượu còn lại và một chiếc ly,
nói: “Anh lên đi ngủ đây, cô cũng uống ít thôi.”
Chu Tiểu Manh
tức tối nhặt một chiếc ly ném về phía anh ta. Chu Diễn Chiếu thân thủ cao
cường, đương nhiên cô không thể ném trúng, nhưng tiếng chiếc ly rơi xuống đất
vỡ tan tành khiến cô thấy lòng đau như dao cắt. Tuồng như hờn dỗi, Chu Tiểu
Manh cũng cầm một chai rượu đi lên lầu, nhưng sau khi vào phòng, cô không khui
rượu, mà trèo qua cửa sổ, men theo cành cây sang phòng ngủ chính, gõ lên ô kính
cửa sổ. Chu Diễn Chiếu kéo một góc rèm cửa ra nhìn cô, nhưng không mở cửa. Chu
Tiểu Manh giận dữ vung chai rượu lên đập vào cửa kính, “choang” một tiếng, ô
kính vỡ tan, trong đêm tĩnh mịch, âm thanh lại càng thêm vang động. Con chó
nuôi trong vườn sau sủa lên ầm ĩ, người trong phòng bảo vệ cũng chạy về phía
này.
Chu Diễn Chiếu
hết cách, đành mở cửa kéo cô vào trong. Lúc này, tay bảo vệ trực đã tới cạnh
gốc cây, ngẩng đầu lên nhìn thấy Chu Diễn Chiếu đứng bên cửa sổ, dưới gốc cây
lấp lóa lấp lóa, có thứ gì đó phản chiếu ánh đèn trong vườn, tựa như mảnh kính
vỡ. Tay bảo vệ hỏi: “Anh Mười, có chuyện gì vậy ạ?”
“Vỡ kính ấy mà.”
Chu Diễn Chiếu đáp: “Không sao, tôi lỡ tay thôi, cậu quay về đi.”
Đợi người kia đi
rồi, Chu Diễn Chiếu mới quay đầu lại nhìn Chu Tiểu Manh, vừa nãy vội vàng kéo
cô vào cửa sổ làm đầu gối cô bị mảnh thủy tinh cứa rách một vết, máu chảy ra.
Cô tiện tay vơ một góc ga trải giường ấn vào, nhưng máu vẫn tuôn như suối,
trông rất đáng sợ. Chu Diễn Chiếu chau mày, đi vào phòng tắm lấy khăn bông ném
cho cô, rồi xoay người đi ra cửa, một lúc sau anh ta trở lại, trên tay cầm
thuốc cầm máu và bông băng.
Anh ta xử lý vết
thương cực kỳ thành thạo, Chu Tiểu Manh nhìn Chu Diễn Chiếu ngồi xổm ở đó băng
bó cho mình, khẽ hỏi: “Anh à, anh có hối hận không?”
“Có gì mà hối
hận?” Chu Diễn Chiếu loáng cái đã băng bó xong chỗ bị thương, để mặc Chu Tiểu
Manh ngồi đó, đứng dậy đi tới cạnh cửa sổ, gạt mấy mảnh thủy tinh vỡ sáng lấp
lóa xuống dưới. Những mảnh vỡ ấy phản chiếu ánh đèn huỳnh quang, hắt lên mặt
anh ta loang loáng như ánh sáng lạnh lẽo trên lưỡi dao.
“Có những lúc
anh không nói, không có nghĩa là em không biết. Tôn Lăng Hy muốn làm gì, trong
lòng anh chắc đã nắm được từ lâu, nên mới tương kế tựu kế. Có điều, ra tay
trong thời điểm này, anh không sợ người nhà họ Tưởng cắn ngược một phát sao?”
Chu Diễn Chiếu
bỏ mấy mảnh kính vỡ vào nhà vệ sinh, sau khi quay trở ra mới lạnh lùng hỏi
ngược lại: “Chuyện tôi làm bên ngoài, từ khi nào đến lượt cô hỏi vậy?”
Chu Tiểu Manh
thở dài: “Anh không cho em hỏi, rốt cuộc là để hại em, hay vì muốn tốt cho em?”
Chu Diễn Chiếu
không nói năng gì, ném một thứ lên giường, cười lạnh lùng: “Thứ này cô lắp
trong phòng ngủ của Tôn Lăng Hy hả?”
Chu Tiểu Manh
cầm lên xem, quả nhiên là cái máy nghe trộm kia, không khỏi bật cười “hích” một
tiếng: “Đúng là anh đã biết trước, đáng tiếc quá, em cũng chẳng nghe được gì
cả.”
“Sau này đừng
làm thế nữa.” Giọng Chu Diễn Chiếu vẫn lạnh nhạt như trước: “Tôn Lăng Hy rất
thông minh, nếu khi ấy bị cô ta phát hiện ra, cô định giải thích thế nào?”
“Có gì mà khó
giải thích, đương nhiên là anh sẽ gánh vạ thay em rồi. Không may bị cô ta phát
hiện, đương nhiên đây chính là máy nghe trộm do anh lắp đặt.” Tâm trạng Chu
Tiểu Manh dường như tốt dần lên, rúc người trong góc giường vươn vai lười nhác
như chú mèo nhỏ, chăm chú nhìn đầu gối được băng bó của mình, nói: “Anh, anh
còn không thắt nơ con bướm cho em!”
Lần đầu tiên Chu
Tiểu Manh băng bó vết thương cho Chu Diễn Chiếu, là hồi ở phố Chợ Bánh, khi ấy
cánh tay anh ta không hiểu bị ông Chu Bân Lễ cầm thứ gì quật cho toác cả da.
Chu Diễn Chiếu đánh nhau như cơm bữa, hoàn toàn không coi vết thương nhỏ ấy vào
đâu, thời tiết bấy giờ lại nóng, mấy ngày sau vết thương liền sưng tấy mưng mủ
lên, Chu Tiểu Manh trông thấy mà rợn cả người, nhất quyết đòi Tiểu Quang kiếm
bông băng và thuốc chống viêm đến, băng bó lại cho Chu Diễn Chiếu. Khi ấy cô
đâu biết cách băng bó, chỉ rắc thuốc chống viêm lên trước, sau đó lấy băng quấn
dối vài vòng, cuối cùng còn thắt một cái nơ bướm lên trên nữa. Chu Diễn Chiếu
không nói gì, nhưng cô lại lấy làm ngần ngại, thẽ thọt nói: “Thắt nơ bướm đẹp…”
Hồi ấy Chu Diễn Chiếu một lòng muốn dỗ cho cô vui vẻ, còn phụ họa theo: “Thắt
nơ bướm đẹp lắm mà! Sau này anh sẽ thắt nơ bướm.”
Nghe thế, cô lại
hờn dỗi một trận: “Anh còn muốn đánh nhau nữa à?!”
Lúc đó, anh ta
dỗ dành cô như thế nào ấy nhỉ, cô đã quên mất rồi, chuyện mới mấy năm mà đã xa
xăm như tự kiếp nào. Cô vừa nhớ lại, liền cảm thấy thoáng chút ngẩn ngơ, nét
mặt lộ vẻ thẫn thờ như vừa đánh mất thứ gì.
Chu Diễn Chiếu
không đáp lại câu nói đánh trống lảng của cô, chỉ hỏi: “Sao cô biết Tôn Lăng Hy
có vấn đề?”
Chu Tiểu Manh
lại cố tình chọc tức anh ta: “Không nói cho anh!”
Chu Diễn Chiếu
dường như hạ quyết tâm gì đó, rốt cuộc nói: “Tuần sau cô đi Thái với Tiêu Tư
Trí, đi lễ tạ Phật bốn mặt[1]. Nó đã đi Myanmar một chuyến, cũng đáng tin cậy
lắm, con người khá nhanh nhẹn.”
[1] Phra Phrom: Hóa thân của thần Brahma
ở Thái, là vị thần của vận may và sự bảo vệ. Thông thường, người Trung Quốc ở
đại lục, Hồng Kông, Đài Loan đều gọi Phra Phrom là Phật bốn mặt.
Nụ cười trên mặt
Chu Tiểu Manh nhạt dần, cuối cùng mới nói: “Phật bốn mặt linh nghiệm như vậy,
muốn trả lễ nhất định phải tự mình đi mới được. Anh đi cầu Phật, thì anh phải
tự đi mà lễ tạ.”
Chu Diễn Chiếu
ít khi nào dịu giọng như vậy, anh ta đưa tay vuốt tóc cô, nói: “Nghe lời đi!”
Chu Tiểu Manh
nghiêng đầu tránh đi, không để bàn tay ấm áp của anh ta chạm lên tóc mình,
giọng cô gay gắt hẳn lên: “Muốn lễ tạ thì anh tự mà đi, em chẳng đi đâu hết!”
Chu Diễn Chiếu
chầm chậm đốt một điếu thuốc, nói: “Quân cờ Tôn Lăng Hy này chôn sâu như thế,
tên họ Tưởng kia nhất định đã bày mưu tính kế từ lâu, đáng tiếc hắn tính đi tính
lại, cũng không tính ra được đến lúc này tổ chuyên án vẫn chưa rời đi, nên hắn
không dám manh động, cô yên tâm, hắn không làm gì được anh đâu.”
“Vậy tại sao em
phải đi Thái!” Chu Tiểu Manh nói: “Em không đi đâu hết, cứ ở lại Nam Duyệt
thôi.”
Chu Diễn Chiếu
rốt cuộc cũng ngẩng lên nhìn cô: “Vậy cũng được.”
Chu Tiểu Manh
biết giai đoạn này không bình thường, nhưng cũng không ngờ sự việc lại biến
chuyển đột ngột như thế. Hôm sau Tiêu Tư Trí đến nhà họ Chu, mang cho cô một
tin động trời: bà hai nhà họ Tưởng và đứa trẻ bị dìm cả người lẫn xe xuống sông
Nam Duyệt. Lúc vớt lên, đương nhiên đã không cứu được nữa, tình hình lúc đó ai
cũng nhìn thấy tàn nhẫn khôn tả, đứa trẻ mới hơn tháng tuổi bị sặc nước đến
chết. Nhất thời, Tưởng Khánh Thành như phát điên, lập tức lớn tiếng tuyên bố
đòi liều mạng với Chu Diễn Chiếu. Tình hình bên ngoài lúc này cực kì căng
thẳng, giống như dây dẫn hỏa đã sắp cháy đến kho thuốc nổ, mọi người đều cảm
thấy mình đang lâm vào cảnh hiểm nguy tột cùng.
Sắc mặt Chu Tiểu
Manh thoắt tái đi: “Anh tôi không làm chuyện như vậy đâu.”
Tiêu Tư Trí
thoáng trầm mặc, đoạn nói: “Vào thời điểm này dù anh ta không làm, mọi người
cũng cho rằng anh ta làm.”
Ở trong nhà nói
chuyện không tiện, Chu Tiểu Manh cũng không hỏi han gì thêm. Tiêu Tư Trí vừa
đi, cô liền gọi ngay cho Tiểu Quang: “Anh tôi đâu?”
Tiểu Quang vĩnh
viễn đáp bằng giọng điệu thờ ơ lãnh đạm ấy: “Anh Mười đang bận.”
“Vậy tối nay anh
ấy có về nhà không?”
“Anh Mười không
nói.”
Chu Tiểu Manh có
vô số lời muốn nói, nhưng mỗi câu ra đến miệng rồi lại nuốt trở vào. Cô ở đầu
bên này điện thoại im lặng một hồi thật lâu, cuối cùng vẫn là Tiểu Quang hiểu
được tâm tư của cô, cất tiếng trước: “Cô yên tâm.”
Chỉ vỏn vẹn ba
chữ, nhưng Chu Tiểu Manh hiểu được sức nặng lời hứa của anh ta, bèn nói: “Anh
cũng phải cẩn thận đấy.”
“Tôi hiểu.” Tiểu
Quang nhanh chóng dập máy, Chu Tiểu Manh ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy
ngày nay nhà họ Chu tăng cường thêm bảo vệ, ngay cả góc chết duy nhất của hệ
thống giám sát cũng được bổ sung thêm một máy quay, hướng thẳng vào cửa sổ
phòng cô. Hiện giờ không ai có thể trèo cây được nữa, chỉ sợ con ruồi bay qua
cũng sẽ bị thu vào băng ghi hình.
Chu Tiểu Manh
không ngờ Tưởng Trạch lại gọi điện cho cô vào lúc này, giọng điệu dường như còn
rất thoải mái: “Tiểu Manh, là tôi đây, Tưởng Trạch.”
Chu Tiểu Manh
cẩn trọng hỏi: “Anh Tưởng có chuyện gì không?”
“Không có gì,
chỉ hỏi cô có khỏe không thôi.”
“Tôi rất khỏe,
cảm ơn anh.”
“Cô đừng giả dối
như thế được không! Một câu anh Tưởng hai câu anh Tưởng, anh tôi cũng sắp một
mất một còn với anh cô rồi còn gì, sao hả, cô có muốn chuyện này xí xóa cho qua
không?”
“Mạng người to
bằng trời, không phải tùy tiện một câu là xí xóa được, mà có xí xóa thì sao
chứ? Vả lại chuyện của anh trai tôi, xưa nay chưa bao giờ tôi hỏi đến, anh
Tưởng, nếu không có việc gì, tôi gác máy trước đây, tôi còn phải làm luận văn…”
“Đừng làm trò
nữa, Chu Tiểu Manh, chúng ta nói trắng ra với nhau đi. Con người anh cô quá đa
nghi, không chịu nghe điện thoại của tôi nữa, nhờ cô nói hộ với anh ta, nợ hôm
rằm trả xong rồi, nhưng mùng một vẫn còn thiếu đấy, bảo anh ta đừng có quên!”
Chu Tiểu Manh
còn đang ngây người ra, Tưởng Trạch đã tắt máy. Cô thầm nghi hoặc, đành gọi lại
cho Tiểu Quang, kể chuyện Tưởng Trạch gọi điện cho mình, không ngờ Tiểu Quang
hết sức căng thẳng, vội nói ngay: “Cô ở nguyên trong nhà đừng đi đâu cả, tôi về
ngay bây giờ.”
Tiểu Quang chạy
về, cũng không nói gì với Chu Tiểu Manh, chỉ đưa cho cô một cái túi màu đen,
dặn: “Cô cầm thứ này mà phòng thân.”
Toàn thân Chu
Tiểu Manh lạnh toát, cô không mở túi ra, chỉ truy hỏi Tiểu Quang: “Anh tôi sao
rồi?”
“Anh Mười giờ rất an toàn.” Tiểu
Quang ngừng lại giây lát, rồi tiếp: “Cô hai đừng nghe điện thoại của Tưởng
Trạch nữa.”
“Tưởng Trạch làm sao?”
Tiểu Quang hơi ngần ngừ. Nhưng vẫn
nói cho cô biết: “Vốn anh Mười đã bàn trước với Tưởng Trạch, đợi khi Tôn Lăng
Hy ra ngoài sẽ cho cô ta cơ hội đi gặp Tưởng Khánh Thành hòng dụ rắn rời hang,
xem xem rốt cuộc bọn chúng có thể giở trò gì. Nhưng không ngờ Tôn Lăng Hy lại
chết. Anh Mười ban đầu cho rằng Tưởng Khánh Thành phát hiện ra sơ hở nên giết
Tôn Lăng Hy diệt khẩu, hôm nay mới biết hóa ra là Tưởng Trạch làm. Con người
này, lòng dạ độc ác, thủ đoạn nham hiểm, cả chị dâu cùng đứa cháu của mình mà
hắn cũng dìm chết được. Tưởng Khánh Thành hiện giờ chắc cũng khó giữ nổi mình,
nhà họ Tưởng sớm muộn gì cũng lọt vào tay Tưởng Trạch kia thôi, chuyện về sau
này lại càng khó nói trước được.”
Chu Tiểu Manh cảm giác như sấm nổ
giữa trời quang, hết đợt này đến đợt khác rền vang ngay trên đỉnh đầu mình,
liền căn vặn: “Tưởng Trạch nói thế là có ý gì? Cái này mà mùng một với ngày
rằm?”
“Ban đầu anh Mười nhận lời với hắn,
nếu có thể kéo Tưởng Khánh Thành xuống ngựa, thì anh Mười và hắn ta nước sông
không phạm nước giếng, từ nay tuyệt đối không bước qua ranh giới đến phía Tây
thành phố, ngoài ra còn giới thiệu các ông chủ ở Myanmar cho hắn quen biết,
giao hết nguồn hàng trong tay hắn. Không ngờ Tưởng Trạch này tham vọng quá lớn,
không chỉ muốn lấy Tưởng Khánh Thành ra khỏi vị trí cầm đầu, mà còn muốn diệt
cỏ tận gốc, tự mình lên làm ông chủ. Những việc anh Mười hứa với hắn lúc đầu
thực ra đều đã làm cả, chỉ có một việc anh không nhận lời hắn. Không ngờ Tưởng
Trạch vẫn không chịu buông bỏ.”
Chu Tiểu Manh hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Tiểu Quang lại thoáng do dự giây lát,
rồi đáp: “Tưởng Trạch nói, hắn ta tin lời anh Mười, nhưng hắn bỏ nhiều công
sức, anh Mười cũng phải bày tỏ chút thành ý, gả cô cho hắn. Anh Mười không chấp
nhận, bảo là nhà họ Tưởng bọn hắn đến anh em còn trở mặt với nhau, làm thông
gia cũng chẳng thể tin cậy được, huống hồ người em gái này lại không phải máu
mủ nhà họ Chu, chẳng có ý nghĩa gì. Lúc ấy Tưởng Trạch chỉ cười cười, chẳng ngờ
hôm nay hắn lại nhắc đến chuyện này. Tôi cảm thấy, hắn không phải thật lòng
muốn kết thông gia…”
Nửa câu sau khỏi cần nói nữa, Chu
Tiểu Manh cúi đầu nắm chặt cái túi màu đen kia. Tiểu Quang nói tiếp: “Anh Mười
hối hận lắm, nói Tôn Lăng Hy chắc chắn không phải người của Tưởng Khánh Thành,
mà mười phần có đến tám là người của Tưởng Trạch, lẽ ra không nên đưa cô ta về
nhà, nhất định cô ta đã nhìn ra được gì đó, đem nói lại với Tưởng Trạch. Tưởng
Trạch giết cô ta, một là để diệt khẩu, hai là để hạ chiến thư với anh Mười… hắn
có thể giết Tôn Lăng Hy, thì cũng có thể đụng đến cô…”
Chu Tiểu Manh cúi đầu ngẫm nghĩ một
hồi, đoạn ngẩng đầu lên, chậm rãi nhoẻn miệng cười: “Anh nói với anh tôi, yên
tâm đi, tôi không phải là Tôn Lăng Hy, Tưởng Trạch muốn đụng đến tôi cũng không
dễ như vậy đâu. Anh ấy ở chỗ nào, tôi sẽ ở chỗ đó. Dù gì tôi cũng không để anh
ấy chết trước tôi đâu.”