Công Tắc Tình Yêu - Chương 04 - Phần 1
Chương 4
Lúc Chu Tiểu Manh tỉnh lại, chỉ thấy
toàn thân mềm nhũn yếu ớt, khắp người dính nhớp nháp mồ hôi. Dì Lý đỡ cô dậy,
bón cho cô nửa cốc sữa, rồi nói: “Cô chủ, cô bị sốt rồi.”
Cô mộng mị suốt đêm, lúc này vẫn mơ
màng như đang trong mộng, dì Lý kê đầu giường lên cao một chút để cô nằm dễ
chịu hơn, đoạn lại hỏi tiếp: “Cô muốn ăn chút gì không?”
Cổ họng Chu Tiểu Manh đau rát, không
biết là di chứng của thuốc mê hôm qua hay do bị cảm phát sốt, chỉ cất giọng
khàn khàn hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Mười giờ rưỡi.” Dì Lý biết thói quen
của cô, bước tới kéo tấm rèm cửa chắn sáng dày nặng ra, nhưng chỉ mở một cánh cửa
sổ nhỏ, nói: “Cô chủ, cô vừa hạ sốt, không nên ra gió thì hơn.”
Cả người Chu Tiểu Manh mềm nhũn, cô
dựa lưng vào đầu giường, thấp giọng nói: “Có giờ học.”
“Tiểu Quang gọi điện tới trường, xin
cho cô nghỉ hai ngày rồi.”
Chu Tiểu Manh mệt lử người, chỉ muốn
nhắm mắt lại. Cửa sổ phòng cô đối diện với góc tường phía Đông Nam của khu nhà,
ánh mắt cô tình cờ lướt qua, nhìn thấy trên ngọn cây bên ngoài bức tường có mắc
một vật xanh xanh lốm đốm, liền hỏi: “Cái gì thế?”
Dì Lý thò đầu ra xem, rồi đáp: “Không
biết trẻ con nhà nào thả bóng bay, bị mắc vào cành cây thôi.” Bà ta ngoảnh đầu
lại trông thấy Chu Tiểu Manh bò dậy khỏi giường, vội vàng chạy tới nâng cô dậy:
“Cô chủ, ngủ thêm chút nữa đi.”
Chu Tiểu Manh nhìn thấy quả bóng bay
kia có hình của cừu con Vui Vẻ mắc trên cành cây, khe khẽ lắc qua lắc lại trong
gió. Cô nhắm mắt lại, nói: “Không có gì đâu, tôi ra mồ hôi, muốn tắm một cái.”
Dì Lý biết cô sẽ tắm rất lâu, vì vậy
chỉ đưa áo choàng tắm cho cô rồi lui ra ngoài. Chu Tiểu Manh khóa trái cửa
phòng, rồi khóa trái cửa phòng tắm, mở vòi nước ở bồn tắm để nước chảy ùng ục,
sau đó mới gọi điện cho Tiêu Tư Trí.
“Thầy giáo Tiêu ạ, em bị ốm, người
nhà có giúp em xin nghỉ hai ngày, em nghĩ cũng cần báo cho thầy một tiếng.”
“Được rồi. Em vẫn ổn chứ? Tối qua tôi
ra ngoài ăn cơm, thấy em bị người ta giật túi xách, bọn chúng đông người, tôi
lại có một mình, thấy tình hình bất ổn nên mới kêu lên ‘cháy nhà’, may mà có
rất nhiều người xông tới, bọn lưu manh ấy mới bỏ chạy đấy.”
Chu Tiểu Manh biết đây là lời giải
thích của anh ta với những người khác, vì vậy cô nói: “Cảm ơn thầy giáo Tiêu,
may mà có thầy đi qua.”
“Đừng khách khí, tối hôm qua anh trai
em đã cảm ơn tôi rồi.”
Chu Tiểu Manh thoáng ngẩn người, Chu
Diễn Chiếu? Anh ta gặp Tiêu Tư Trí rồi ư? Đây mới là mục đích Tiêu Tư Trí thả
bóng bay? Chu Diễn Chiếu hoàn toàn không để tâm tới việc cô ấy bị cướp, tại sao
anh ta lại đi gặp Tiêu Tư Trí?
“Anh trai em quan tâm em lắm, hỏi tôi
rất nhiều chuyện về em, thành tích học tập thế nào, quan hệ với bạn bè ra sao,
bình thường ngoài giờ học thích chơi với những ai.” Tiêu Tư Trí ngừng lại giây
lát, đoạn tiếp lời: “Anh trai em nói, không ngờ ở gần trường học như vậy mà vẫn
gặp cướp, hy vọng nhà trường chú ý thêm đến sự an toàn của sinh viên. Vậy nhé,
khi nào em khỏi bệnh thì đến phòng làm việc của tôi một chút.”
Tiêu Tư Trí rõ ràng còn có chuyện
muốn nói với cô, nhưng sợ cô ở trong nhà bị giám sát, nên nói chuyện hết sức
mập mờ khó hiểu.
“Vâng, cảm ơn thầy Tiêu.”
“Em dưỡng bệnh cho tốt nhé. Hẹn gặp
lại.”
“Hẹn gặp lại thầy.”
Cô tắm rửa, khoác lên chiếc áo choàng
tắm sạch sẽ, cảm thấy cơ thể thoải mái hơn rất nhiều. Trên tủ đầu giường có một
cốc nước và mấy viên thuốc vương vãi. Cô cầm lên xem thử, là thuốc cảm và thuốc
hạ sốt, cô đã uống một lần, nhưng hoàn toàn chẳng có ấn tượng gì. Chắc hẳn là
đêm qua ngủ say quá, dì Lý vào phòng mà cô cũng không hề hay biết.
Mặc dù đã hạ sốt, nhưng Chu Tiểu Manh
vẫn thấy người mệt mỏi rã rời, cô lật chăn lên, định ngủ thêm một giấc, đột
nhiên trông thấy trên chiếc gối trắng như tuyết có một sợi tóc. Sợi tóc ngắn,
vừa đen vừa cứng.
Cô có bệnh ưa sạch sẽ, ga trải giường
mỗi ngày đều thay một lần. Sợi tóc này rõ ràng không phải của cô. Cô nhón tay
cầm sợi tóc lên, bần thần trong giây lát, sau đó cầm điện thoại, gọi cho Chu
Diễn Chiếu.
Người nghe máy là Tiểu Quang, cô hỏi:
“Anh tôi đâu?”
“Anh ấy có việc, đang bận.”
“Bảo anh ấy nghe điện thoại.”
Tiểu Quang hoàn toàn không hề động
lòng, nhắc lại một lần nữa: “Anh Mười đang bận.”
Cô gác máy, đột nhiên cảm thấy mọi ý
niệm đều nguội lạnh như tro tàn. Cô mở tủ quần áo, tùy tiện lấy một bộ mặc lên
người, đi xuống dưới nhà.
Dì Lý trông thấy cô, không khỏi ngẩn
người ra trong giây lát: “Cô chủ? Cô xuống rồi ạ, cô muốn ăn gì không?”
“Tôi muốn ra ngoài một chút.”
“Để tôi đi gọi lái xe.”
“Tôi bắt taxi cũng được.”
Dì Lý vội nói: “Cậu Mười đã dặn dò,
nói dạo này bên ngoài rất hỗn loạn, bảo lái xe phải theo sát cô.”
“Anh ấy nói lúc nào thế?”
Dì Lý ngây người, đáp: “Cũng mấy ngày
rồi…”
“Tối qua anh ấy về lúc mấy giờ?”
Dì Lý chột dạ cười đáp: “Tối qua tôi
ngủ sớm lắm, cũng không biết cậu Mười có về hay không nữa.”
“Thôi bỏ đi, đi gọi lái xe cho tôi.”
Thực ra cô cũng chẳng muốn chạy ra
ngoài, chỉ là không muốn ở lại trong nhà. Sau khi lên xe, lái xe hỏi cô: “Cô
chủ muốn đi đâu?” Chu Tiểu Manh bấy giờ mới phát hiện lái xe đã đổi người mới,
không phải lão Dương thường ngày vẫn đưa đón mình, mà là lái xe của Chu Diễn
Chiếu. Chu Tiểu Manh chỉ biết người này họ Giả, bình thường trầm mặc ít nói,
rất giống Tiểu Quang.
“Đến bệnh viện.”
Đã mấy ngày cô không đến bệnh viện,
mỗi tháng cô có thể đến thăm mẹ hai lần, nếu lén lút đến, có lẽ còn có thể
nhiều hơn, nhưng Chu Diễn Chiếu có vô số cách khiến cô hối hận, vì vậy cô không
dám vượt qua ranh giới dù chỉ một bước. Tháng này cô vẫn còn một chỉ tiêu, hôm
nay dùng là hết luôn.
Trong bệnh viện lúc này cũng vậy,
phòng bệnh của bà Diệp Tư Dung rất sạch sẽ, chỉ có âm thanh đơn điệu của các
thứ máy móc. Y tá vừa giúp bà rửa ráy xong xuôi. Đầu bà từ khi tiến hành phẫu
thuật mở hộp sọ vẫn sưng phù lên, phần mặt biến dạng ghê gớm, hoàn toàn không
thể nhận ra được dung nhan xinh đẹp năm nào nữa.
Chu Tiểu Manh nắm chặt túi ngồi xuống
bên cạnh giường bệnh, khẽ gọi một tiếng “mẹ.”
“Con sống tốt lắm, trong trường cũng
rất ổn… có một cậu đang theo đuổi con, cậu ấy học khoa Dược, nhưng con vẫn chưa
quyết định có nhận lời cậu ấy không. Dẫu sao con cũng cảm thấy mình vẫn còn
nhỏ… Mẹ, nếu mẹ tỉnh lại được thì tốt quá, có thể giúp con quyết định rồi. Học
kỳ này con lại đăng ký thêm hai môn nữa, nhưng chuyên ngành của bọn con, thế
nào cũng phải học năm năm mới tốt nghiệp được, tốt nghiệp xong con có thể tự
chăm sóc cho mẹ rồi… y tá mới đến không biết có tốt hay không, cô ấy có làm mẹ
đau không…”
Cô nói rất nhiều, nói đến nỗi mồm
miệng khô khốc cả, hầu hết đều là bịa đặt. Cô thường nói được nửa chừng lại
ngưng, vì không biết nên nói gì tiếp nữa, cũng không muốn nói nửa câu sự thật.
Bác sĩ đã nói từ lâu, màng não của bà Diệp Tư Dung đã chết, không thể tỉnh lại
được, tuy tim vẫn còn đập, nhưng chỉ có thể dựa vào hệ thống duy trì sự sống để
hô hấp mà thôi.
Trên đời này, có lẽ chỉ mỗi mình cô
là vẫn ảo tưởng bà Diệp Tư Dung có thể nghe thấy.
Cô ngồi bên cạnh giường mẹ lâu thật
lâu, mãi đến khi sắc trời tối dần. Y tá đi vào truyền dịch dinh dưỡng, trông
thấy cô liền chào hỏi: “Cô Chu, lại đến thăm mẹ à?”
“Ừm.”
“Tiền viện phí tháng này đã trả vào
tài khoản rồi, nhưng có mấy loại thuốc tăng giá, tiền tháng sau có thể sẽ tăng
thêm mấy trăm đồng. Bác sĩ Từ dặn, bảo tôi nói trước với cô một tiếng.”
“Được, cảm ơn.”
Sau khi cô y tá đi ra, cô cũng đứng
lên, nói với bà Diệp Tư Dung vô tri vô giác nằm trên giường: “Mẹ, con đi đây,
qua một thời gian nữa con lại đến thăm mẹ.”
Cô từ bệnh viện đi ra, vẫn không muốn
về nhà, lại bảo lái xe đưa mình tới quán ăn nhanh, mua một cái Hamburger lót
dạ. Tay lái xe họ Giả này rất hiếm khi đi cùng cô, thấy cô ăn đồ ăn nhanh thì
lấy làm ngạc nhiên, nhưng người của Chu Diễn Chiếu đều biết giữ bổn phận,
chuyện không nên hỏi thì một câu cũng không bao giờ hỏi tới. Ăn xong, cô lại
bảo lái xe chở mình đến trung tâm thương mại. Lái xe chắc đã được Chu Diễn Chiếu
dặn dò từ trước, theo sát cô một bước không rời, thấy cô đi vào cửa hàng chuyên
bán đồ lót, cũng vẫn đi theo vào.
“Anh đợi tôi ngoài cửa.”
Tay lái xe cũng không nói là không
được, chỉ đáp: “Anh Quang có dặn rồi.”
Chu Tiểu Manh nghĩ đến gương mặt lạnh
lùng của Tiểu Quang, liền có cảm giác như va phải một bức tường vừa cứng vừa
lạnh. Sau đó, cô cũng không nhiều lời, chọn mấy món đồ ngủ, rồi cầm ra quầy thu
ngân thanh toán.
Tay lái xe muốn giúp cô xách chiếc
túi giấy, nhưng cô đã ôm nó vào lòng, y đành lẽo đẽo theo xuống tận nhà để xe.
Đột nhiên, từ xa đã trông thấy bên cạnh xe của họ có người đang đứng, phản ứng
đầu tiên của y là che chắn cho cô ở đằng sau. Người kia vốn đang đứng cạnh
chiếc xe hút thuốc, trông thấy bọn họ, liền ném điếu thuốc trên tay đi. Tay lái
xe thở phào nhẹ nhõm: “Anh Mười.” Rồi lập tức kêu lên: “Sao anh lại ở đây một
mình?”
Cách chỗ họ không xa có một chiếc
Mercedes Benz chớp chớp đèn pha trả lời, chính là xe của đám vệ sĩ. Chu Diễn
Chiếu lại châm một điếu thuốc, bật lửa chiếu sáng gương mặt nghiêng nghiêng của
anh ta, trông không nhìn ra được đang giận dữ hay vui vẻ. Tay lái xe bước đến
mở cửa xe, Chu Tiểu Manh ngoan ngoãn ngồi vào ghế sau.
Chu Diễn Chiếu trông có vẻ uể oải,
anh ta không uống rượu, nhưng cũng chẳng muốn nói chuyện, vừa ngồi xuống liền
vươn tay gác lên lưng ghế. Chu Tiểu Manh nhét đống túi giấy xuống dưới chân
mình, chợt nghe anh ta nói: “Quần áo em mặc đều là tiền của anh, em cũng không
tiếc, một lần mua mà vung tay nhiều vậy cơ à.”
Chu Tiểu Manh không nói gì, ngoảnh
mặt nhìn ra ngoài cửa xe. Chiếc xe vừa lái ra khỏi nhà để xe dưới tầng hầm
trung tâm thương mại, gặp đúng lúc đường phố đông đúc, ánh đèn đường rọi cả vào
xe. Trong xe mù mịt khói thuốc do Chu Diễn Chiếu nhả ra, nhưng lại không thể mở
cửa, lái xe đành mở hé cửa sổ trên nóc xe ra một chút mới bớt khói phần nào.
Suốt quãng đường, Chu Tiểu Manh chỉ một mực làm thinh, tới khi về nhà họ Chu,
người giúp việc mở cửa xe, định cầm mấy túi giấy cho cô, nhưng cô kiên quyết tự
xách lấy.
“Bảo bối gì thế?” Chu Diễn Chiếu cười
khẩy, giật lấy xem thử, không ngờ lại là mấy món đồ lót ren gần như trong suốt,
anh ta móc trên ngón tay, còn bé hơn cái khăn mùi xoa gấp lại. Chu Diễn Chiếu
trước tiên thoáng ngẩn người, sau đó cười phá lên ha hả. Lái xe và người giúp
việc đứng cạnh đó đều ngoảnh mặt đi giả bộ như không thấy. Chu Tiểu Manh vừa
tức vừa khó xử, nhưng dường như Chu Diễn Chiếu rất vui, anh ta dò xét cô bằng
ánh mắt tà ác: “Gu ăn mặc kiểu gì vậy, cũng chẳng xem màu sắc gì nữa. Em mặc ấy
hả? Xấu chết đi được!”
Chu Tiểu Manh giật lại món đồ lót
trên tay anh ta, xách túi giấy lên lầu, cô vừa bước vào phòng ngủ, đang định
sập cửa thì bị Chu Diễn Chiếu chặn lại: “Mua cũng đã mua rồi, không mặc cho anh
xem à?”
“Ai bảo mua về để mặc cho anh xem?”
“Vậy mặc cho ai xem?”
“Chẳng ai cả, thích thì mua.”
Chu Diễn Chiếu giật lấy mấy chiếc túi
giấy cô đang cầm, đổ hết ra giường, chọn lựa hồi lâu, cuối cùng chỉ vào một bộ:
“Mặc cái này đi.”
“Không mặc!” Chu Tiểu Manh vơ lấy
đống quần áo, nhét vào trong túi. Chu Diễn Chiếu bật cười, nằm xuống giường cô,
ung dung nói: “Hôm nay không phải em đã đến thăm mẹ sao, còn cố ý mua những thứ
này, làm bộ kiêu cái nỗi gì? Câu kéo đàn ông cũng là một môn học đấy, câu dẫn
không tốt sẽ làm người ta phát chán, trộm gà không được còn mất cả nắm gạo, lúc
ấy lại trố mắt ra.”
Chu Tiểu Manh lạnh lùng nói: “Tôi làm
sao biết được khẩu vị của đàn ông thế nào chứ, nói ra thì, tôi thậm chí còn
chưa yêu đương chính thức lần nào cơ mà, đâu có giống anh, bạn gái của anh còn
nhiều hơn số phụ nữ mà tôi quen biết cả đời.”
Chu Diễn Chiếu chừng như rất thích
thú: “Có tiến bộ, diễn kịch giống lắm, ít nhất, cũng tốt hơn lần trước.”
Chu Tiểu Manh nhìn anh ta trọn ba
phút đồng hồ, đột nhiên lật tay kéo dây phéc mơ tuya xuống, tụt váy ra, lục
trong túi giấy tìm bộ đồ anh ta vừa chỉ, cởi đồ lót rồi thay vào, thay xong mới
ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Hài lòng chưa hả?”
Cửa sổ vẫn chưa đóng, Chu Diễn Chiếu
“hừ” một tiếng, chẳng biết là vui hay không. Chu Tiểu Manh nhìn anh ta dựa vào
đầu giường, khoanh tay lại, bộ dạng thế nào cũng được, không khỏi tức tối trong
lòng, nhặt cái váy dưới đất lên mặc vào, xoay người đi ra ngoài. Nhưng Chu Diễn
Chiếu nhanh hơn cô, tay cô vừa vặn nắm đấm cửa để mở ra, anh ta đã “bình” một
tiếng, đóng sập cửa lại, xoay mặt Chu Tiểu Manh về phía mình, hôn ngấu hôn
nghiến, đến khi để lại hai vết răng sâu hoắm mới buông ta. Hơi thở anh ta phả
ra còn bá đạo chiếm lấy đường hô hấp của cô: “Tại sao hôm nay lại đi thăm mẹ
em?”
“Để nhắc nhở mình là ai đã khiến bà
ấy nằm bất tỉnh nhân sự ở đó.”
“Ha!” Chu Diễn Chiếu cười lạnh: “Vậy
thì anh phải cẩn thận rồi.” Vừa nói, anh ta vừa kéo cô vào lòng, giữ chặt cánh
tay cô, đẩy cô ngã ra giường. Song Chu Tiểu Manh lại nhoẻn miệng cười nhu mì,
vòng hai tay ra ôm lấy cổ anh ta: “Anh à, rốt cuộc anh có yêu em không?”
Chu Diễn Chiếu phá lên cười, vừa hôn
cô, vừa cởi bỏ quần áo trên người cô: “Yêu? Chuyện gì khiến em tự dưng mơ hão
vậy?”
“Tốt nhất là anh không thích em,” Chu
Tiểu Manh hai mắt long lanh, ngân ngấn lệ, ánh mắt lúng liếng đung đưa: “Để em
có thể bớt yêu anh một chút…” Cô ngước mặt lên hôn anh ta, nhưng Chu Diễn Chiếu
lại tránh nụ hôn ấy, nói: “Diễn quá đà rồi, không vui nữa.”
Anh ta buông cô ra, ngồi sang một
bên, đốt một điếu thuốc mới. Qua màn khói thuốc, Chu Tiểu Manh chỉ cảm thấy anh
ta cách mình vừa xa, vừa cao, cô chầm chậm ngồi dậy, kéo tấm ga trải giường lên
che người, hỏi Chu Diễn Chiếu: “Vậy anh có yêu Tôn Lăng Hy không?”
“Cô có tư cách gì mà hỏi anh chuyện
này?”
Chu Tiểu Manh nói: “Phải rồi, tôi ngu
ngốc, anh không cần để ý làm gì.” Cô đứng dậy đi vào phòng tắm, mở vòi nước,
bắt đầu đánh răng, đánh răng xong lại tắm rửa, một lúc lâu sau mới đi ra, vốn
tưởng Chu Diễn Chiếu đã sớm bỏ đi, không ngờ anh ta vẫn ngồi đó hút thuốc, hết
điếu này đến điếu khác. Mặc dù cửa sổ để mở, nhưng trong phòng vẫn nồng nặc mùi
thuốc lá.
Cô cũng lười chẳng buồn hỏi, chỉ nhấc
chăn phía bên kia lên, nằm xuống giường ngủ. Chợt nghe Chu Diễn Chiếu hỏi: “Em
khóc gì trong ấy?”
“Tôi không khóc.”
“Đừng mơ tưởng nữa, anh không yêu cô,
một chút cũng không. Nếu nói đến tình anh em, thì chút tình cảm ấy giữa chúng
ta cũng kết thúc từ lâu rồi.”
Chu Tiểu Manh vẫn xoay lưng về phía
anh ta, giọng rất cứng rắn: “Anh có muốn hay không nào, không muốn thì xéo ra
ngoài!”
Chu Diễn Chiếu dập thuốc, xoay mặt cô
lại, nhìn thấy vệt nước mắt trên má, không khỏi nheo nheo mắt: “Lau nước mắt
đi, thử ra ngoài kia mà xem, có con đàn bà bán thân nào giống cô không chứ, cả
ngày cứ chưng ra bộ mặt đưa đám như vậy!”
“Tôi chưa gặp ai bán thân cả,” Chu
Tiểu Manh quẹt quẹt bừa mấy cái lau sạch nước mắt, giọng điệu chợt trở nên chua
ngoa: “Nhưng mà anh trai tôi chắc đã gặp nhiều lần rồi, hay anh dạy cho em đi!”
Chu Diễn Chiếu bật cười: “Được, anh
đây nhất định sẽ dạy dỗ cô em cho tốt!”
Chu Tiểu Manh đau chết đi được, cả
người cô bị vặn xoắn như bánh quẩy, phần eo hông cơ hồ sắp gãy đến nơi. Chu
Diễn Chiếu xem chừng đã nổi giận thực sự, tuyệt đối không nương tình chút nào.
Chu Tiểu Manh bấy giờ mới biết, thì ra trước nay anh ta vẫn coi như kiềm chế,
hôm nay bao nhiêu trò đều giở ra hết, khiến cô sợ chết khiếp. Chu Diễn Chiếu giống
hệt ác quỷ, còn cười hết sức ung dung: “Cô run cái gì?”
Chu Tiểu Manh cảm thấy mình giống như
một con cá, hồi nhỏ, ông Chu Bân Lễ từng dẫn cô lên thuyền ăn gỏi cá tươi,
chính là loại cá vừa bắt dưới sông, bỏ vào chậu nước đá vẫn không ngừng quẫy
loạn, bị đầu bếp ấn xuống,vung dao lên thoăn thoắt cắt thịt cá thành từng lát
từng lát mỏng, đến tận lúc toàn bộ con cá bị xắt thành thịt lát, phần mang cá
vẫn đang giật giật, cái miệng không ngừng ngáp ngáp.
Cảnh tượng tàn nhẫn ấy đã để lại một
ấn tượng cực kỳ sâu sắc với cô hồi nhỏ, giờ cô cảm thấy mình chính là con cá
đó, bị lưỡi dao lướt nhanh từng nhát từng nhát xắt thành lát mỏng, sau đó chấm
vào nước tương và dầu hạt cải, bị người ta nuốt vào bụng từng lát một. Đau, đau
chết đi được. Nhưng tay cô đã bị Chu Diễn Chiếu lấy khăn bông trói chặt, mười
đầu ngón tay rã rời chỉ còn biết bấu vào ga trải giường. Toàn thân cô đầm đìa
mồ hôi lạnh, nhưng Chu Diễn Chiếu vẫn hết sức tỉnh táo, khoan thai giày vò cô:
“Sao hả? Khó chịu không? Mặt mũi nhăn nhó thế kia, ca ve bán tiếng cười, thì
phải nhớ mà tươi cười, bằng không đàn ông dựa vào cái gì mà trả tiền cho cô
chứ?”
Cô đau đến nỗi cả thơ từ ca phú cũng
không đọc được nữa, chỉ có thể thầm gọi “mẹ ơi”, tựa như hai chữ ấy là thần
chú, niệm một nghìn lần, niệm một vạn lần, có thể giảm đau vậy. Tới cuối cùng,
cô đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê, bản thân cũng không biết mình đang lẩm bẩm
cái gì nữa, chỉ biết nụ cười gằn lạnh lẽo của Chu Diễn Chiếu dường như đang lắc
lư trước mắt mình. Sau cùng, cô ngất lịm đi.
Cô chỉ ngất đi giây lát, đã bị Chu
Diễn Chiếu tát vào mặt cho tỉnh lại: “Chu Tiểu Manh!”
Cô nở một nụ cười thê lương. Chu Diễn
Chiếu cũng không ngờ lúc này cô vẫn còn cười được, vốn trên trán cô đã sưng một
cục to, vừa nãy lại bị đụng vào cây cột ở đầu giường, vầng trán lại thêm một
vệt đỏ, nhưng sắc mặt thì trắng bệch, thoạt nhìn trông nụ cười này chẳng hề
giống cười, mà như là khóc vậy. Anh ta nghe cô lẩm bẩm: “Anh ơi… dù anh có tin
hay không, thì em cũng từng… từng thật lòng yêu anh…”
Chu Diễn Chiếu nghe thấy câu nói này,
không hiểu sao lại càng thấy giận, anh ta mạnh mẽ ưỡn người lên, khiến Chu Tiểu
Manh đau đến nỗi run bần bật, oằn lưng lại như con tôm, lại bắt đầu lẩm bẩm gì
đó. Có lúc, Chu Diễn Chiếu cũng nghe thấy cô đang nói gì, toàn những điều kỳ
quái, lúc thì là bài học trong sách, lúc là thơ, lúc lại là những thứ anh ta
chưa bao giờ nghe. Hầu hết thời gian, cô đều nói không thành tiếng, nhưng có
khi cô mê man, cũng sẽ khe khẽ thốt lên một câu nửa câu gì đó, như thể đang
tụng kinh.
Anh ta nhớ đến lần đầu tiên, cô không
hề khóc, chỉ bị dọa cho phát hoảng, mãi tới khi kết thúc, cô dường như mới hiểu
chuyện gì vừa xảy ra, chầm chậm kéo ga trải giường lên che thân, không ngừng co
người lại, rúc vào một góc giường, cúi gằm xuống như một con búp bê bị phá
hỏng, không ngừng run rẩy. Bấy giờ, Chu Diễn Chiếu nghĩ, hễ cô khóc òa lên, anh
ta sẽ cho ăn hai cái tát ngay. Nhưng cuối cùng cô không khóc, mà chỉ khe khẽ
gọi một tiếng “Chu Diễn Chiếu.”
Đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối
cùng cô gọi tên anh ta. Lúc mới đầu, cô cũng từng làm loạn lên, nhân lúc anh ta
ngủ, lẳng lặng cầm lưỡi kéo, đặt đầu mũi kéo lạnh buốt lên cổ anh ta, ép anh ta
thả mẹ con cô đi. Nhưng anh ta chỉ cười khẽ: “Đi đâu hả? Chu Tiểu Manh, chỉ cần
cô đâm anh một cái thì chưa kịp ra khỏi căn phòng này, cô đã bị bắn thủng lỗ
chỗ như tổ ong rồi, tin không hả? Anh biết cô không muốn sống nữa, có điều cô
mà chết, anh cũng không đảm bảo xác mẹ cô không bị người ta giày xéo đâu đấy.”
Chu Tiểu Manh trợn trừng mắt, đồng tử
lập tức co rút lại, trong đáy mắt phản chiếu bóng hình anh ta. Anh ta từng rất
nhiều lần nhìn thấy những người tuyệt vọng sắp chết, bộ dạng chính là như vậy.
Anh ta còn lo ngày nào đó cô sẽ nhảy lầu, hoặc nhất thời nghĩ không thông mà tự
cắt mạch máu. Nhưng không, cuối cùng Chu Tiểu Manh vẫn chấp nhận hiện thực,
thậm chí vẫn gọi anh ta là anh trai như trước.
Nói thực lòng, mỗi lần Chu Tiểu Manh
ở trên giường gọi mình là anh trai, anh ta đều cảm thấy hưng phấn, sự hưng phấn
này không liên quan gì đến tình cảm, mà chỉ thuần túy về mặt nhục dục. Chu Tiểu
Manh là em gái anh ta, tuy rằng hai người không có quan hệ ruột rà máu mủ,
nhưng đã lớn lên bên nhau từ nhỏ, khiến anh ta có ảo giác như thể đang loạn
luân vậy. Đàn ông thường có những suy nghĩ viển vông kỳ quặc như thế, vì vậy,
có những lúc, Chu Tiểu Manh có thể khiến anh ta rất ư thỏa mãn.
Nhưng chưa có lần nào thỏa mãn bằng
đêm nay, cuối cùng, anh ta cảm thấy mình sắp đánh mất cả lý trí, cú sau còn
mạnh mẽ hơn cú trước. Bàn tay Chu Tiểu Manh kiệt sức gác lên người anh ta, hai
mắt khép hờ, cuối cùng khi Chu Diễn Chiếu thở hắt ra một tiếng nặng nề, lầm bầm
câu gì đó, cô chỉ nghe láng máng dường như có hai chữ “Lăng Hy”, anh ta đã đổ
gục xuống.
Chu Tiểu Manh chầm chậm nghiêng đầu
sang bên, cố gắng tách xa anh ta thêm một chút, nhưng Chu Diễn Chiếu không chịu
buông tha cô, hai mắt khép hờ, dụi vầng trán đầm đìa mồ hôi xuống gối, hỏi:
“Lại khóc cái gì đó?”
“Tôi không khóc.”
Chu Diễn Chiếu cười: “Một lần mới
kiếm được năm nghìn, nãy giờ khóc hai lần rồi, cô còn nợ anh một nghìn đấy.”
“Tôi muốn đi tắm!”
“Cô với gã Tiêu Tư Trí ở trường kia
là như thế nào?”
Thân hình Chu Tiểu Manh thoáng đờ ra,
cô gắng sức trấn tĩnh lại, chỉ sợ lộ ra sơ hở gì đó: “Thầy giáo Tiêu? Anh hỏi
thầy ấy làm gì?”
“Nghe nói anh ta đã cứu cô.”
“Thầy ấy đi ngang qua.”
“Không phải hẹn ăn cơm với nhau à?”
Chu Tiểu Manh cười khẩy: “Nếu tôi mà
hẹn thầy ấy ăn cơm, làm sao còn gặp cướp chứ?”
“Thân thủ Tiêu Tư Trí cũng khá lắm,
một chọi tám mà không để người ta bắt cô đi.”
“Anh muốn nói gì?”
“Anh kiếm người điều tra rồi, họ Tiêu
ấy vốn học ngành thể thao, cha mẹ làm ăn nhỏ, nhờ quan hệ mà vào trường em làm
thầy giáo hướng dẫn, mới làm từ học kỳ này thôi.”
Chu Tiểu Manh nhoẻn miệng cười: “Em
rất thích thầy giáo Tiêu, thầy ấy đẹp trai lắm!”
Chu Diễn Chiếu chăm chú nhìn cô
khoảng hai giây, rồi hỏi: “Thích thật à?”
“Đúng vậy, thầy Tiêu cũng tốt với em
lắm…” Cô biết lúc này mình càng nói quanh co mập mờ, Chu Diễn Chiếu càng không
nghi ngờ, bèn ôm lấy cổ Chu Diễn Chiếu, làm bộ hờn dỗi hỏi: “Anh à, anh ghen
không?”