11 tai tiếng hạ gục công tước - Chương 11 - Phần 2
Anh không phải là một trong số họ sao? Không phải anh cũng chỉ trích cô như họ? Chẳng phải anh cũng nghĩ rằng cô thích gây ra tai tiếng bất cứ nơi nào cô đi qua sao?
Cô chẳng phải đã chứng minh anh đúng sao?
“Thứ gì khác?”
“Dân gypsy?”
“Người Tây Ban Nha?”
Nếu như không quá mức tức giận, Juliana ắt hẳn đã phá lên cười trước cách họ nói về mình, như thể nó đồng nghĩa với từ phù thủy. Người Tây Ban Nha thì sao chứ?
“Chúng ta có thể tự mình hỏi cô ta”, phu nhân Sparrow nói và nhóm phụ nữ đó quay lại đối mặt với cô. Nụ cười điệu trên gương mặt từng người dừng như trở nên xấu xa hơn lúc trước.
Đó là điều xảy ra bất ngờ.
Đây là điều xảy ra khi tai tiếng vây quanh bạn – một vụ tai tiếng thật sự, không phải những vết nhơ tầm thường trên thanh danh bởi vì bạn là người Ý, thẳng thắn, vụng về hay bởi vì bạn chống lại những quy tắc ngu ngốc của họ.
Đây chính là điều anh đã e sợ.
Khi nhìn trân trối vào những nụ cười xấu xa kia, thấy được bản chất độc ác trong mắt họ, cô không thể khiển trách anh.
Nếu là cô, cô cũng sẽ kết hôn với trái nho.
Sự tức giận cùng bối rối quét qua người và Juliana muốn hét lớn, nói huênh hoang và ném thứ gì đó vào những người phụ nữ kinh khủng kia. Những thớ thịt căng lên với những khao khát muốn mắng chửi té tát vào mặt ai đó. Nhưng cô đã ở London trong tám tháng và biết rằng có những thứ còn đau đớn hơn những cú đấm tác động đến thể xác.
Và cô đã nhận đủ rồi.
Thay vì thế, cô xoay người và kiểm tra hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, nhét lọn tóc ngay ngắn lại trước khi chuyển sự tập trung trở lại với họ, thể hiện sự nhàm chán hết mức có thể.
“Phu nhân Sparrow, bà cũng như tôi đều biết tôi là bất cứ thứ gì và…”, cô vẫy tay lười biếng về đám phụ nữ kia, “…những kẻ độc ác kia quyết định. Người Ý, Tây Ban Nha, gypsy, đứa trẻ bị tráo đổi. Tôi tiếp nhận bất cứ lớp vỏ bọc nào các bà lựa chọn… miễn là đừng biến tôi thành người Anh.”
Cô quan sát nét mặt sửng sốt khi họ hiểu ra ý nghĩa của những lời nói kia.
“Chắc chắn không có gì tồi tệ hơn việc trở thành một người giống như các bà.”
Anh đã giả vờ không nhìn thấy cô đến.
Giống như anh đã giả vờ không để tâm đến việc cô cười và khiêu vũ trong vòng tay của Bá tước Allendale.
Giống như việc anh giả vờ không đếm từng phút cô ở trong phòng nghỉ dành cho các quý bà.
Thay vào đó, anh giả vờ hứng thú với cuộc trò chuyện xung quanh mình – với ý kiến của những người đàn ông háo hức chia sẻ suy nghĩ của họ về hoá đơn quân phí và thu lấy sự chú tâm lẫn trợ giúp của Công tước Leighton.
Khi cô thinh lặng rời khỏi phòng khiêu vũ, hướng ra phía hành lang dài tối tăm sau nhà, nói chỉ có Chúa mới biết ai hay điều gì đang chờ đợi, anh không thể giả vờ lâu hơn.
Vì thế, anh băng ngang phòng, lịch sự khước từ những ai có ý định dừng anh lại để trò chuyện và theo Juliana bước vào nơi vắng vẻ trong căn nhà tổ tiên của người phụ nữ anh đã đính hôn.
Người phụ nữ thứ hai anh cầu hôn trong vòng hai mươi tư tiếng đồng hồ qua.
Người duy nhất chấp nhận lời cầu hôn của anh.
Juliana đã từ chối anh.
Anh vẫn không thể để đầu óc thoát khỏi sự thật nực cười đó.
Cô chưa từng xem xét đến khả năng kết hôn với anh.
Cô đơn giản quay về phía anh trai và dùng chất giọng mà hầu hết mọi người dành cho trẻ con và những người hầu để nói rằng Simon Pearson, Công tước đời thứ mười một của Leighton, không biết anh ta đang nói gì.
Như thể bất cứ ai xuất hiện, anh đều ngỏ lời cầu hôn.
Anh đáng lẽ nên cảm thấy rộn ràng vì… xét đến cùng, bây giờ mọi thứ sẽ đúng theo kế hoạch. Anh sẽ kết hôn với tiểu thư Penelope hoàn hảo không chê vào đâu được và trong chốc lát nữa, mối quan hệ giữa hai nhà sẽ thay đổi, nó chính thức tạo ra lá chắn chống đỡ cho những cuộc công kích sẽ đến khi tai tiếng bị hé lộ.
Anh đi qua vài cánh cửa đang đóng trước khi quẹo về bên phải, dừng lại trong bóng tối, chờ cho đến khi mắt có thể thích nghi. Khi có thể nhận ra những cánh cửa dọc theo chiều dài hành lang, anh tiếp tục bước đi.
Anh nên nghĩ mình là người đàn ông may mắn nhất vì đã tránh được cuộc hôn nhân tồi tệ với Juliana Fiori.
Anh đáng lẽ nên quỳ xuống, cảm tạ Đấng tối cao đã quên mất mình.
Thay vào đó, anh lại theo cô đi vào nơi tối tăm này.
Anh không thích phép ẩn dụ này.
Cô là một mụ phù thuỷ.
Dường như cô quá mỏng manh khi đứng trong chuồng ngựa nhỏ, chải lông cho ngựa, nói với nó bằng chất giọng dịu dàng tự ti.
Người đàn ông nào có thể kháng cự lại cảnh đó chứ?
Ralston có thể nghĩ Leighton là kẻ có tội, một quý ngài lớn tuổi hơn lợi dụng một cô gái vừa bước qua tuổi hai mươi. Tất nhiên, Simon đã đóng vai trò đó trước… và anh chấp nhận những nắm đấm cùng lời buộc tội. Rồi anh cầu hôn cô.
Anh đã cố thuyết phục bản thân rằng mình làm thế vì trách nhiệm nhưng sự thật ngay khoảnh khoắc đó, anh cầu hôn bởi vì muốn cô. Muốn đóng dấu cô là của anh và hoàn tất những gì họ đã bắt đầu.
Nụ hôn đó cho cảm giác không giống bất cứ thứ gì anh từng trải qua. Làn da mềm mại của cô, cảm giác những ngón tay của cô luồn trong tóc anh, cách cô khiến anh bật ra tiếng thở dài nho nhỏ, cách anh trở nên cứng ngắc và nhức nhối chỉ với kí ức về việc cô thì thầm tên anh, cách cô nài xin anh nếm lấy nơi mềm mại, hồng hào…
Anh mở một cánh cửa, nhìn vào trong một căn phòng tối tăm. Dừng lại, lắng nghe. Cô không có ở đây. Anh đóng cửa kèm theo tiếng nguyền rủa.
Anh chưa bao giờ cảm thấy thế này. Chưa bao giờ hao mòn vì thất vọng hay khao khát hoặc…
Đam mê.
Anh bất động vì từ đó, lắc đầu xua đi ý nghĩ.
Anh đang làm gì thế này?
Đây là khoảnh khắc cuối cùng trước khi lễ đính ước giữa anh với tiểu thư Penelope được công khai… trước khi những cánh cổng đóng lại và khoá tất cả những lối đi khác chỉ dành lại cho Nữ công tước tương lai của anh và cuộc sống chung của họ. Nhưng anh lại đang đuổi theo một người phụ nữ khác trong hành lang tối tăm này.
Đã đến lúc để anh nhớ ra mình là ai.
Penelope sẽ trở thành một người vợ phù hợp. Một Nữ công tước hoàn hảo.
Một hình ảnh hiện lên – không phải Penelope. Không gì giống với Penelope. Những lọn tóc đen nhánh và đôi mắt mang màu biển Aegean. Đôi môi đầy đặn thì thầm tên anh như lời kinh cầu nguyện. Tiếng cười lan trong gió khi Juliana cưỡi ngựa cùng anh trong Hyde Park, trêu đùa anh tại bữa ăn tối, trên những con đường ở London, trong chuồng ngựa nhà cô.
Cô sống với đam mê. Và cô cũng sẽ yêu nó.
Anh phớt lờ suy nghĩ đó.
Cô không dành cho anh.
Anh xoay vòng quanh. Một cách kiên quyết. Anh nhìn thấy ánh sáng trong bóng tối, đánh dấu hành lang quay trở lại phòng khiêu vũ. Hướng tới đó.
Ngay lúc ấy, tiếng nói của cô cất lên trong bóng tối.
“Simon?’’
Tên thánh của anh được cất lên bằng giọng Ý du dương, hoà quyện với sự kinh ngạc giống như tiếng gọi của nàng tiên cá.
Anh xoay người về phía cô.
“Ngài làm gì…”
Anh nắm lấy vai, kéo cô vào căn phòng đầu tiên tìm thấy và khép cửa lại phía sau, một cách nhanh chóng, hai người đang ở trong nhà kính.
Bước lùi đến hướng cánh cửa sổ lớn phía xa và ánh trăng bàng bạc, cô đi vài bước trước khi đá vào chiếc đàn cello. Khẽ nguyền rủa bằng tiếng Ý nhưng nó lại quá lớn để được gọi là tiếng thì thầm, cô nhanh chóng giữ lấy cây đàn không đổ xuống đất.
Nếu như không quá tức giận với cô về việc quấy rầy không gian, suy nghĩ và cuộc sống của anh, anh có thể đã cất tiếng cười.
Nhưng anh quá bận tâm lo lắng đến việc anh trai của cô có thể vui vẻ mổ bụng anh nếu họ bị bắt gặp và chẳng ai tin đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Không thể nào chịu đựng nổi người phụ nữ này.
Và anh cảm thấy rộn ràng khi cô có mặt ở đây.
Vấn đề là đó.
“Ngài làm gì mà lại theo tôi vào hành lang tối tăm này?’’ cô rít lên.
"Em làm gì mà lại đi vào một nơi như thế?”
"Tôi đang cố tìm chút không gian!” Cô quay đi, hướng về phía cửa sổ, lẩm bẩm bằng tiếng Ý. "Cả thành phố này, không có nơi nào để tôi không bị quấy rầy hay sao?”
Simon không di chuyển, ngoan cố cảm thấy thích thú vì sự kích động của cô. Anh không phải là người duy nhất thấy bối rối. "Em đáng lẽ không nên ở đây, cả tôi cũng vậy.”
"Sao, vì đây là nhà vợ tương lai của ngài sao?”, cô nạt lại trước khi chuyển sang nói bằng tiếng Anh. "Và làm thế nào ngài cũng nói bằng tiếng Ý thế?”
"Tôi thấy không đáng để làm những thứ không mang lại kết quả.”
Cô kiên nhẫn nhìn anh. "Dĩ nhiên ngài sẽ nói điều đó.”
Thinh lặng kéo dài. "Dante[4].”
[4] Danate degli Alighieri hay Dante (1265-1321) là một nhà thờ, nhà thần học người ý, tác giả của hai kiệt tác La Divina Commedia (Thần khúc) và Lavina Naova (Cuộc đời mới).
"Người đó thì sao?”
Một bên miệng anh nhướng lên trước sự cáu kỉnh của cô. "Tôi quý mến ông ta. Và vì thế tôi đã học tiếng Ý.”
Cô xoay người về phía anh, mái tóc đen lấp lánh ánh bạc, chiếc cổ thon dài trắng như sứ trong ánh trăng. "Ngài học tiếng ý vì Dante.”
"Đúng thế.”
Cô dời sự chú ý đến khu vườn ngoài cửa sổ. "Tôi cho rằng mình đáng lẽ không nên thấy ngạc nhiên. Đôi khi tôi nghĩ xã hội thượng lưu giống như một tầng địa ngục.”
Anh cười, không thể ngừng lại được. Đôi khi cô thật quyến rũ. Khi cô không cáu kỉnh.
"Không phải ngài nên ở ngoài kia thay vì ở trong này sao, hờn dỗi trong sự tối tăm?”
"Tôi nghĩ ý em là đang lẩn trốn.” Cô không cần biết mình đã nhầm lẫn thế nào.
Cô tức giận đặt bản nhạc trở lại giá đỡ. "Tốt thôi. Lẩn trốn. Dù thế nào đi nữa, đó là một từ ngu ngốc.”
Đó là một từ ngu ngốc nhưng anh lại thấy mình thích cách cô nói nó ra.
Anh thích cách cô nói nhiều thứ.
Không phải anh có quyền làm thế.
"Em đang làm gì ở đây?”, anh hỏi.
Cô ngồi xuống chiếc ghế đàn piano, liếc mắt nhìn anh trong bóng tối. "Tôi muốn ở một mình.”
Anh ngạc nhiên vì sự trung thực của cô. "Tại sao?”
Cô lắc đầu. "Nó không quan trọng.”
Đột nhiên, không có gì trong thế giới này dường như quá quan trọng. Anh đứng đó, biết rằng mình đáng lẽ không nên đến gần cô hơn nữa.
Dù thế nào đi nữa anh vẫn làm thế.
"Tin đồn sao”, anh hỏi. Dĩ nhiên đó là về lời đồn đại. Cô chắc chắn phải chịu đựng nó.
Cô khẽ cười, nhường chỗ để anh ngồi xuống bên cạnh, sự dịch chuyển quá tự nhiên - như thể trong chốc lát, cô không nghĩ gì cả.
Như thể anh thuộc về nơi này.
Anh ngồi xuống, biết rằng đó là một ý tưởng không hay ho gì.
Anh biết sẽ chẳng có gì tốt đẹp khi ngồi gần cô thế này.
"Hình như tôi không phải là con gái của bà ý mà là dân gypsy ma mãnh kéo khăn lanh che mất đôi mắt của ngài.” Cô mỉm cười vì lời nói đó, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô có thể là dân gypsy, với ánh trăng bằng bạc phủ lên tóc và nét cười dịu dàng vương buồn trong đôi mắt xanh tuyệt đẹp đã chuyển thành màu đen trong bóng đêm. Cô khiến người khác say mê.
Anh nghẹn nuốt xuống. "Wool.”
Cô bối tối. "Wool?”
"Pulled the wool over our eyes[5]”, anh sửa lại, ngón tay ngứa ngáy muốn chạm vào cô, muốn gạt những lọn tóc quăn rơi nơi thái dương cô. "Em dùng từ linen.”
[5] Có nghĩa là lừa gạt.
Cô nghiêng đầu, xem xét từ đó. "Trong tiếng Ý, nó là lana. Tôi bị nhầm lẫn.”
"Tôi biết.” Chính anh cũng cảm thấy bối rối.
Cô thở dài. “Tôi sẽ chẳng bao giờ là một trong số những người như ngài.”
"Bởi vì em không thể nói ra sự khác biệt giữa vải lanh và len?”, anh trêu cô. Anh không muốn thấy cô buồn. Không phải lúc này. Không phải trong khoảnh khắc bình yên trước khi mọi thứ thay đổi.
Cô mỉm cười. “Trong số những thứ khác.” Họ nhìn thẳng vào mắt nhau một lúc lâu, anh cứng rắn kháng cự khao chát chạm vào cô. Lướt những ngón tay ngang qua làn da mịn màng kia, kéo cô gần lại và hoàn thành những gì họ đã bắt đầu đêm trước. Nhưng ắt hẳn đã nhận ra, bởi vì cô quay mặt đi. "Ngài đã đính ước.”
Anh không muốn thảo luận về nó. Không muốn nó là thực. Không phải ở nơi này.
"Đúng thế.”
"Nó sẽ được thông báo vào tối nay.”
"Đúng.”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Rốt cuộc ngài đã có được cuộc hôn nhân hoàn hảo của mình.”
Anh ngả người ra sau và duỗi thẳng chân. "Em ngạc nhiên sao?”
Cô nhún vai một cách tao nhã. Anh sẽ thích cái nhún vai ấy nếu không có lời nói tiếp theo. “Một trò chơi tôi không bao giờ có thể chiến thắng.”
Anh ngạc nhiên. “Em thừa nhận mình thua cuộc?”
"Tôi nghĩ thế. Giờ tôi giải thoát cho ngài khỏi vụ cá cược kia.”
Nó hoàn toàn là những gì anh mong đợi cô sẽ làm. Những gì anh muốn. “Nghe không giống như một chiến binh mà tôi biết.”
Cô gượng cười. “Tôi không thể kiên cường như một chiến binh lâu hơn.”
Anh nhíu mày. “Tại sao không?”
“Tôi...” Cô dừng lại.
Anh sẽ giao toàn bộ tài sản của mình để nghe phần còn lại của câu nói đó. “Em...?”, anh thúc giục.
“Tôi quan tâm quá nhiều đến hậu quả.”
Anh cứng người quan sát, ghi nhận cách di yết hầu cô di chuyển khi nuốt xuống, cách cô nghịch bộ váy màu hồng của mình. “Điều đó có nghĩa là gì?”
“Không có gì cả.” Cô không nhìn vào mắt anh, thay vào đó là lắc đầu. “Tôi xin lỗi vì để ngài có cảm giác phải trông chừng tôi. Tôi xin lỗi việc anh Gabriel đã đánh ngài. Tôi xin lỗi vì đã trở thành điều... ngài hối tiếc.”
Hối tiếc.
Từ đó gây đau đớn hơn bất cứ cú đấm nào mà Ralston đã trao cho anh.
Trong tuần qua, những tháng qua, anh đã cảm nhận được nhiều thứ từ cô. Nhưng hối tiếc chưa bao giờ là một trong số chúng.
“Juliana…” tên cô được thốt ra một cách thô ráp khi anh với đến cô, biết rằng khi có cô trong tay, anh có thể không để cô đi.
Cô đứng dậy trước khi anh có thể chạm vào cô. “Việc chúng ta bị phát hiện sẽ trở thành rắc rối. Tôi phải đi…”
Anh cũng đứng dậy. “Juliana. Dừng lại.”
Cô quay người, lùi lại một bước, đi vào bóng tối khiến bản thân ngoài tầm với của anh. “Chúng ta không cần nói chuyện. Không cần gặp mặt nhau”, cô nói nhanh, như thể những từ đó có thể tạo nên bức tường ngăn cách giữa họ.
“Đã quá trễ rồi”. Anh bước về phía cô. Cô lùi lại. “Anh Ralston sẽ tìm tôi.”
Anh tiến tới trước. “Ralston có thể chờ.”
Cô vội vã bước về phía sau. “Anh đã có vị hôn thê.”
“Cô ấy cũng có thể chờ.”
Cô dừng lại, tìm kiếm sức mạnh. “Không, cô ấy không thể.”
Anh không muốn nói về Penelope.
Anh đứng sát vào cô, chân chạm vào mũi chân của cô. “Hãy tự giải thích.” Tiếng thì thầm nhỏ trầm thấp.
“Tôi…”. Cô cúi xuống, anh có thể nhìn thấy đỉnh đầu cô. Anh muốn vùi mặt vào những lọn tóc quăn kia, hít lấy mùi hương và cảm giác về cô.
Nhưng đầu tiên, cô sẽ phải tự giải thích.
Cô không nói – quá lâu, khiến anh nghĩ rằng cô sẽ không nói gì. Rồi sau đó cô hít một hơi dài và nói. “Tôi nói rằng ngài đừng làm tôi thích ngài.” Lời nói đó hoàn toàn mang tính phòng thủ.
“Em thích tôi?” Cô ngước lên, đôi mắt xanh phản chiếu ánh sáng từ ô cửa phía sau và anh nín thở trước vẻ đẹp ấy. Anh nhấc một tay lên, lướt những ngón tay trên gò má cô. Cô nhắm mắt trước sự vuốt ve đó.
“Đúng.” Tiếng thì thầm nghe dịu dàng và buồn bã, hầu như không thể nghe rõ. “Tôi không biết tại sao. Ngài là một người đàn ông kinh khủng.” Cô tựa vào anh. “Ngài kiêu ngạo và khiến người khác tức điên lên và ngài là một kẻ cáu kỉnh.”
“Tôi không phải là người hay cáu kỉnh”, anh nói và nâng mặt cô lên để có thể nhìn rõ cô. Cô mở mắt và vẻ mặt hoàn toàn lộ vẻ khó tin, rồi anh sửa lại. “Chỉ khi tôi ở bên em thôi”.
“Ngài nghĩ mình là người đàn ông quan trọng nhất nước Anh này”, cô nói tiếp, giọng như lời đe dọa trong mà đêm, lời nói bị ngắt quãng khi những ngón tay của anh rẽ dọc theo quai hàm cô. “Ngài nghĩ lúc nào mình cũng đúng. Ngài nghĩ mình biết tất cả mọi thứ…”
Làn da của cô quá mềm mại
Anh nên rời khỏi đây. Việc anh ở đây cùng cô là một sai lầm. Nếu họ bị bắt gặp, cô sẽ bị hủy hoại và anh không còn sự lựa chọn nào khác để cô lại với sự hủy hoại đó. Anh đã đính ước chỉ mới vài tiếng đồng hồ trước.
Tất cả là sai lầm.
Anh nên đi.
Một quý ngài sẽ làm thế.
“Ngài bao phủ tất cả bằng ‘sự ngạo mạn’ của mình.” Anh đi đến cần cổ của cô.
“Tôi…” Cô thở hổn hển khi anh ấn một nụ hôn nhẹ vào cổ họng cô. “Tôi nghĩ ngài cần giải thích thêm.”
“Mmm”, anh nói khi môi áp vào làn da nơi vai cô. “Một luận điểm xuất sắc. Tiếp đi.”
Cô hít một hơi dài khi môi và lưỡi anh chơi đùa một bên cổ của cô. “Chúng ta đang thảo luận về điều gì?”
Anh mỉm cười bên tai cô trước khi cắn lấy thùy tai mềm như nhung của cô. “Em đang nói với tôi tất cả những lí do em sẽ không thích tôi.”
“Ồ…” từ đó chuyển thành tiếng rên rỉ nho nhỏ khi anh liếm vùng da nhạy cảm nơi tai cô. Cô giữ chặt lấy cánh tay anh. “Đúng. Đó là những lí do chính.”
“Nhưng theo cách này hay cách khác. Em thích tôi.” Anh di chuyển, ấn những nụ hôn nhẹ dọc theo mép váy, xuống đến làn da lộ ra ở đó, ngực cô phập phồng khi thở hổn hển. Trong một lúc lâu, cô không đáp lời và anh trượt một ngón tay vào bên dưới lớp lụa, vuốt ve, tìm kiếm cho đến khi thấy được thứ mong muốn, cứng lên và sẵn sàng vì anh. “Juliana?”
“Chết tiệc đúng thế, tôi thích ngài.”
Anh thưởng cho cô bằng việc kéo bộ váy xuống và để lộ ra bầu ngực với núm hồng phấn sáng lên trong ánh trăng. “Có một thứ em nên biết”, anh thì thầm, lời nói văng vẳng.
“Điều gì cơ?”
Anh thổi hơi ngang qua nhũ hoa đang nhăn lại của cô, thích cách nó nhăn thêm, nài xin miệng anh trên đó.
Đêm nay anh sẽ thưởng thức cô.
Một lần, trước khi anh trở lại với cuộc sống đứng đắn trầm tĩnh của mình.
Chỉ một lần duy nhất.
Khoái cảm xuyên qua và anh trở nên căng cứng vì suy nghĩ đó.
“Simon…”, cô thở dài. “ Ngài đang tra tấn tôi.”
Anh ôm trọn lấy một bên ngực hoàn hảo, dùng ngón cái xoay tròn nhũ hoa, say mê cách cô đắm chìm trong cảm xúc mạnh mẽ đó.
“Đó là gì?”, cô hỏi, những từ ấy vỡ tan quanh niềm khoái cảm.
“Gì cơ?”, anh lặp lại.
“Điều mà tôi nên biết là gì?”
Anh mỉm cười trước câu hỏi đó, ngước đầu nhìn vào mắt cô – đôi mắt tuyệt đẹp với hàng mi trĩu nặng.
Nhấm nháp một hương vị khác của cô. Một hương vị mới.
“ Anh cũng thích em.”