11 tai tiếng hạ gục công tước - Chương 03 - Phần 2
Nhưng họ cũng không xứng trong những mặt khác. Trái nho thích khiêu vũ, nó thể hiện rõ ràng trong đôi mắt sáng lấp lánh khi cô ta bắt gặp ánh nhìn của những người phụ nữ khác trong hàng. Còn anh không mỉm cười khi khiêu vũ, dù thực tế anh rõ ràng biết những bước nhảy quay cuồng. Anh không thích thú. Dĩ nhiên, người đàn ông đó sẽ không thích thú với những điệu nhảy đồng quê. Anh ta cũng chẳng thích thú với bất cứ nơi nào.
Thật đáng ngạc nhiên khi anh sẵn lòng hạ mình thực hiện một hành động bình thường như là khiêu vũ thế này.
Khi cả hai tiến đến phía cuối cách Juliana chỉ một bước chân thì Leighton nhìn thấy cô. Ánh nhìn lướt nhanh qua, chỉ trong vài giây, nhưng khi cô bắt gặp đôi mắt màu nâu mật ong kia, nhận thức xoắn sâu bên trong. Đáng lẽ lúc này Juliana phải quen với cảm giác ấy, nhưng nó chưa bao giờ thất bại trong việc khiến cô kinh ngạc.
Cô luôn hi vọng anh sẽ không ảnh hưởng tới mình. Ngày nào đấy, những khoảnh khắc quá khứ lướt nhanh kia sẽ chỉ còn là – quá khứ.
Thay vào đó là lời nhắc nhở về việc cô không thuộc về thế giới này.
Cô xoay người rời khỏi nơi khiêu vũ, hướng về phía những cánh cửa kính rộng mở và màn đêm tăm tối với sự cấp bách vừa tìm thấy. Không chút do dự, cô len lỏi đi đến ban công bằng đá phía bên ngoài. Ngay khi rời khỏi phòng, cô biết mình không nên làm thế. Cô biết rằng anh trai và toàn bộ người dân London sẽ lấy hành động này mà xét đoán cô. Những ban công là nơi tiếp tay cho tội lỗi nảy sinh.
Dĩ nhiên điều đó sẽ thật lố bịch. Một cách chắc chắn, sự tồi tệ không thể đến trong khoảnh khắc vụng trộm nơi ban công. Những khu vườn mới là nơi cô phải tránh xa.
Tiết trời bên ngoài se se lạnh, không khí nhức buốt và dễ chịu. Cô ngước nhìn bầu trời tháng Mười quang đãng, hướng mắt dõi theo những ngôi sao bên trên.
Ít nhất có thứ gì đó tương đồng.
“Cô đáng lẽ không nên ở ngoài này.”
Cô không quay lại khi nghe thấy lời nói đó. Công tước đã tham gia cùng cô. Juliana hoàn toàn không thấy ngạc nhiên.
“Tại sao không chứ?”
“Bất cứ chuyện gì cũng đều có thể xảy ra với cô.”
Cô nhún một bên vai. “Ở Ý, chúng tôi nói rằng những người phụ nữ có hàng tá mạng sống. Giống như những con mèo của các ngài[3].”
[3] Ý muốn ám chỉ rằng ở Ý, phụ nữ dẻo dai đầy sức sống nên có thể vượt qua những khó khăn để sống còn.
“Ở đây những con mèo chỉ có chín mạng[4].”
[4] Theo truyền thuyết của nhiều miền văn hóa, những con mèo được xem là có nhiều mạng sống. Ở nhiều quốc gia, người ta cho rằng nó có chín mạng nhưng ở các nước như Ý, Đức, Hy Lạp và những nơi nói tiếng Tây Ban Nha thì mèo có bảy mạng.
Cô nghiêng đầu và mỉm cười qua vai. “Còn những người phụ nữ?”
“Ít hơn thế. Việc cô ở một mình ngoài này thật không khôn ngoan.”
“Nó hoàn toàn khôn ngoan cho đến khi ngài đến.”
“Đó là nguyên nhân tại sao cô…” Giọng nói nhỏ hơn rồi mất hẳn.
“Đó là nguyên nhân tôi luôn gặp rắc rối.”
“Đúng thế.”
“Vậy tại sao ngài ở đây, thưa Đức ngài, không phải ngài đang mạo hiểm thanh danh của mình bằng việc ở quá gần tôi đấy sao?” Cô xoay người, thấy anh đang đứng cách đó vài thước Anh và thoáng cười. “Thôi được. Tôi không cho rằng ngài có thể bị hủy hoại từ một khoảng cách như thế. Ngài an toàn.”
“Tôi đã hứa với anh trai của cô rằng tôi sẽ che chắn cho cô khỏi vụ bê bối.”
Cô đã quá mệt mỏi với việc tất cả mọi người cho rằng cô vừa bước khỏi một vụ bê bối.
Cô nheo mắt nhìn anh. “Ngài không thấy sự mỉa mai trong đó sao? Có một khoảng thời gian, ngài là mối đe dọa lớn nhất đối với thanh danh của tôi. Hay ngài không nhớ điều đó?”
Những lời ấy thốt ra trước khi cô kịp ngăn chúng lại và trong bóng đêm, sắc mặt anh trở nên lạnh lùng. “Đây không phải lúc cũng chẳng phải nơi để thảo luận những vấn đề như thế.”
“Chưa bao giờ là lúc thích hợp, phải thế không?”
Anh thay đổi chủ đề. “Cô thật may mắn khi tôi là người tìm thấy cô.”
“May mắn? Điều này sao?” Juliana bắt gặp ánh mắt của anh, tìm kiếm sự ấm áp mà cô đã từng một lần trông thấy. Nhưng cô không thấy gì ngoài ánh mắt quý tộc mạnh mẽ, không dao động.
Làm thế nào mà giờ đây anh lại trở nên quá khác biệt như thế?
Cô quay trở lại nhìn bầu trời, cơn tức giận bừng lên. “Tôi nghĩ tốt nhất ngài nên rời đi.”
“Tôi thì nghĩ tốt nhất cô nên quay lại buổi khiêu vũ.”
“Tại sao chứ? Ngài nghĩ rằng nếu tôi khiêu vũ, họ sẽ dang rộng vòng tay và chấp nhận tôi vào nhóm sao?”
“Tôi nghĩ họ sẽ không bao giờ chấp nhận cô nếu cô không cố gắng.”
Cô quay đầu nhìn anh. “Ngài nghĩ tôi muốn họ chấp nhận mình.”
Anh nhìn cô một lúc lâu. “Tôi nghĩ cô sẽ muốn chúng tôi chấp nhận cô.”
Chúng tôi.
Cô so vai. “Tại sao tôi muốn làm thế? Các người là những kẻ cứng nhắc, chẳng sôi nổi, quan tâm nhiều đến khoảng cách phù hợp giữa bạn nhảy hơn là thế giới mà mấy người sống. Mấy người nghĩ những truyền thống, cách cư xử và quy tắc ngu ngốc làm cho cuộc sống của các người đáng khao khát. Không phải thế. Chúng biến các người thành những kẻ hợm hĩnh.”
“Cô là một đứa trẻ không biết rõ mình đang chơi trò gì.”
Những từ ngữ khiến người ta đau nhói. Nhưng cô sẽ không thể hiện cho anh biết điều đó.
Cô bước lại gần anh hơn, xem xét mức độ kiên quyết của anh. Anh không di chuyển. “Ngài nghĩ tôi xem điều này như một trò chơi sao?”
“Tôi nghĩ việc cô xem xét nó theo mặt khác không thể xảy ra. Nhìn cô xem. Toàn bộ giới thượng lưu chỉ đứng cách đây vài bước chân và cô ở đây, ngay đường tơ kẽ tóc bị hủy hoại.” Những lời nói đanh thép, nét mạnh mẽ trên gương mặt anh mờ bóng và thật đẹp dưới ánh trăng.
“Tôi đã nói với ngài. Tôi không quan tâm họ nghĩ gì.”
“Dĩ nhiên cô không quan tâm. Nếu có cô sẽ không ở lại đây. Cô ắt hẳn nên trở về Ý và không chạm mặt chúng tôi.”
Sự tạm ngưng kéo dài.
Anh đã sai.
Cô không quan tâm họ nghĩ gì.
Cô quan tâm anh nghĩ gì cơ.
Và điều đó chỉ khiến cô thêm thất vọng.
Cô xoay người lại để nhìn ra khu vườn, nắm chặt lấy tay vịn ban công bản rộng bằng đá và tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô chạy vào bóng đêm.
Cô sẽ tìm ra thôi.
“Tôi tin vết thương nơi hai bàn tay của cô đã lành lại.”
Họ lại quay trở về việc cư xử lịch thiệp với nhau. Thản nhiên như thế.
“Vâng. Cảm ơn ngài.” Cô hít một hơi thật sâu. “Còn ngài dường như thích việc khiêu vũ.”
Anh xem lời tuyên bố đó như một nắm đấm. “Nó có thể vượt qua được.”
Cô khẽ mỉm cười. “Đáng ca ngợi biết bao, thưa Đức ngài.” Cô tạm dừng. “Bạn nhảy của ngài dường như thích sự đồng hành của ngài đấy.”
“Tiểu thư Penelope là một người khiêu vũ xuất sắc.”
Trái nho đã có tên.
“Đúng thế, tôi đã may mắn được gặp cô ấy trong buổi tối hôm nay. Tôi có thể nói với ngài rằng cô ấy không xuất sắc lắm trong việc lựa chọn bạn.”
“Tôi sẽ không để cô xúc phạm cô ấy.”
“Ngài sẽ không để tôi làm thế sao? Làm thế nào ngài lại ở vào vị trí là người ra lệnh cho tôi cơ chứ?”
“Tôi hoàn toàn nghiêm túc. Tiểu thư Penelope sẽ trở thành cô dâu của tôi. Cô sẽ phải đối xử với cô ấy bằng sự kính trọng mà cô ấy đáng được nhận.”
Anh sẽ kết hôn với một tạo vật bình thường.
Miệng cô há hốc kinh ngạc. “Ngài đã đính hôn sao?”
“Vẫn chưa. Nhưng đó chỉ là vấn đề thủ tục thôi.”
Cô cho rằng việc anh kết hôn với một cô dâu người Anh hoàn hảo là điều hợp lý.
Ngoại trừ chuyện đó dường như quá sai lầm.
“Tôi phải thú nhận rằng mình chưa bao giờ nghe thấy bất cứ ai nói về cuộc hôn nhân của họ quá hững hờ đến thế.”
Anh khoanh tay ngăn sự lạnh lẽo, chiếc áo khoác bằng len màu đen lịch thiệp kéo căng làm nổi bật bả vai rộng. “Có gì để nói chứ? Chúng tôi khá phù hợp với nhau.”
Cô chớp mắt. “Khá phù hợp ư?”
Anh gật đầu. “Đúng thế.”
“Nghe mới xúc động làm sao.”
Anh không tức giận trước lời nói mỉa mai của cô. “Đó là vấn đề công việc. Một cuộc hôn nhân tốt đẹp của người Anh không có chỗ dành cho niềm đam mê.”
Nó là một trò đùa. Ắt hẳn thế.
“Làm thế nào ngài lại mong đợi một cuộc sống không có đam mê chứ?”
Anh khịt mũi và cô tự hỏi không biết anh có thể ngửi thấy mùi tự cao tự đại của mình hay không. “Cảm xúc được đánh giá cao.”
Cô khẽ cười. “Thế đấy, đó có thể là điều mang phong cách Anh nhất mà tôi từng được nghe.”
“Việc trở thành một người Anh là tồi tệ sao?”
Cô chậm rãi mỉm cười. “Đó là lời của ngài, không phải của tôi.” Cô nói tiếp, biết rằng mình đang chọc tức anh. “Tất cả chúng ta đều cần sự đam mê. Ngài có thể cần đến một liều lượng lớn đam mê trong mọi khía cạnh của cuộc sống.”
Anh nhướng một bên mày. “Tôi cần nhận lời khuyên này từ cô sao?” Khi cô gật đầu, anh nói tiếp. “Vậy để tôi nói rõ ràng. Cô nghĩ cuộc sống của tôi đòi hỏi đam mê – thứ cảm xúc đã đẩy cô đi vào khu vườn tăm tối, vào những cỗ xe ngựa xa lạ, nơi ban công và buộc cô mạo hiểm thanh danh của mình với tần suất đáng báo động kia sao.”
Cô hếch cằm. “Đúng vậy.”
“Điều đó có thể tác động đến cô, quý cô Fiori, nhưng tôi thì khác. Tôi có tước vị, có gia đình và thanh danh để bảo vệ. Đó là chưa đề cập đến thực tế là tôi hơn hẳn những khao khát thông thường… và cơ bản.”
Sự kiêu ngạo tỏa ra từ anh có thể khiến người ta nghẹt thở.
“Anh là một Công tước”, sự mỉa mai ẩn trong giọng cô.
Anh phớt lờ. “Chính xác. Và cô là…”
“Kẻ có địa vị kém hơn.”
Anh nhướng bên mày hoe vàng. “Đó là lời của cô, không phải của tôi.”
Cô thở gấp như thể vừa bị đánh.
Anh xứng đáng bị hạ gục. Một thứ sẽ làm người đàn ông trở nên tốt hơn. Một thứ chỉ duy nhất một người phụ nữ có thể trao.
Một thứ cô khao khát muốn trao cho anh.
“Ngài… asino[5].” Môi anh mím lại thành một đường mỏng trước lời lăng mạ đó và cô giả vờ nhún gối xuống thấp. “Tôi xin lỗi, thưa Đức ngài, vì cách dùng tiếng bản xứ của mình.” Cô ngước nhìn anh xuyên qua hàng mi đen. “Ngài vui lòng cho phép tôi được lặp lại nó bằng tiếng Anh cao quý của ngài. Ngài là một con lừa.”
[5] Asino (Tiếng Ý): Con lừa, kẻ đần độn.
Anh nói xuyên qua kẽ răng. “Đứng lên.”
Cô làm thế, nén cơn giận khi anh với đến, những ngón tay ấn mạnh vào khuỷu tay, đưa cô trở lại phòng khiêu vũ. Anh nói tiếp, giọng nhỏ và giận dữ vang lên bên tai cô. “Cô nghĩ rằng niềm đam mê vĩ đại kia thể hiện bản thân cô tốt hơn chúng tôi, trong khi tất cả những gì nó thể hiện là sự ích kỉ của cô. Cô có một gia đình đang cố gắng tích góp sự chấp thuận của xã hội dành cho cô nhưng đối với cô, chẳng có thứ gì là vấn đề ngoại trừ sự phấn khích của chính bản thân.”
Cô ghét anh. “Điều đó không đúng. Tôi rất quan tâm đến họ. Tôi chưa bao giờ làm bất cứ điều gì để…” Cô ngừng lại. Tôi sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì gây ra nguy hại đến họ.
Những từ ngữ đó chính xác không phải là sự thật. Xét đến cùng, việc cô ở đây, nơi ban công tối tăm với anh, đã gây ra mối nguy hại rồi.
Anh dường như hiểu được những suy nghĩ của cô. “Sự liều lĩnh sẽ hủy hoại cô… và có thể là cả họ. Nếu quan tâm đến người nhà, cô sẽ nỗ lực xử sự như một quý cô và không một…”
Anh dừng lại trước khi lời lăng mạ đó được nói ra.
Dù thế nào đi nữa thì cô đã nghe thấy nó.
Sự bình tĩnh lắng sâu bên trong.
Cô muốn người đàn ông tuyệt vời, kiêu ngạo này quỳ gối trước mặt mình.
Nếu anh nghĩ rằng cô liều lĩnh, cô sẽ trở thành như thế.
Chậm rãi, cô kéo cánh tay mình khỏi nắm tay của anh. “Ngài nghĩ mình là người vượt hẳn sự đam mê sao? Ngài nghĩ thế giới hoàn hảo của ngài không cần bất cứ thứ gì khác ngoài những quy tắc cứng nhắc và kinh nghiệm vô cảm sao?”
Anh lùi lại một bước trước sự thách thức trong lời nói nhẹ nhàng của nó. “Tôi không nghĩ. Tôi không biết điều đó.”
Cô gật đầu một lần nữa. “Được, vậy thì chứng minh nó đi.” Anh nhíu mày nhưng không nói gì. “Hãy để tôi cho ngài thấy, ngay cả một Công tước băng giá cũng không thể sống mà thiếu sự nồng nhiệt.”
Anh không di chuyển. “Không.”
Cô cười và âm thanh quyến rũ đó thật xa lạ thậm chí đối với cô. “Ngài sợ ư?”
“Tôi không có hứng thú.”
“Tôi nghi ngờ điều đó đấy.”
“Cô thực sự không nghĩ đến danh tiếng của mình sao?”
“Nếu như ngài quan tâm đến thanh danh của mình, thưa Đức ngài, theo mọi nghĩa, hãy mang theo người giám sát.”
“Và nếu tôi chống lại được cuộc sống huyên náo của cô?”
“Vậy thì ngài kết hôn với trái nho và mọi chuyện đều tốt đẹp.”
Anh chớp mắt. “Trái nho?”
“Tiểu thư Penelope ấy.” Sự tạm dừng kéo dài. “Nhưng… nếu như ngài không thể kháng cự…” Cô bước lại gần, hơi ấm của anh là cám dỗ trong bầu không khí tháng Mười mát mẻ này.
“Thì sao?”, anh hỏi, giọng nhỏ và không rõ ràng.
Bây giờ cô đã nắm được anh. Cô sẽ khiến anh khuất phục.
Và cả thế giới hoàn hảo của anh theo cùng.
Cô mỉm cười. “Vậy thì thanh danh của ngài thực sự đang gặp nguy hiểm đấy.”
Anh im lặng, chỉ có chuyển động co giật duy nhất ở cằm. Sau một lúc, cô nghĩ anh có thể bỏ cô ở lại, lời đe dọa lởn vởn trong không khí mát lạnh.
Và rồi anh nói.
“Tôi sẽ cho cô hai tuần.” Cô không có thời gian để ăn mừng chiến thắng. “Nhưng cô sẽ phải tìm hiểu bài học này, quý cô Fiori.”
Sự ngờ vực bùng lên. “Bài học nào?”
“Thanh danh luôn giành chiến thắng.”