11 tai tiếng hạ gục công tước - Chương 01 - Phần 2
Chị Callie sẽ không tán thành. Chị dâu của cô đã đặc biệt cảnh báo cô nên tránh xa những tình huống thuộc dạng này. Chị ấy sợ những người đàn ông đó sẽ lợi dụng một cô gái trẻ người Ý thiếu hiểu biết về sự chỉ trích của những người Anh.
“Tôi đã báo tin để Ralston đến đây đón cô về. Cô có thể chờ ở bên trong…”
Cô ngước lên khi anh bất thình lình ngừng lại, và bắt gặp cái nhìn chằm chằm của anh, điều gì đó đã phủ lên nó, nếu như không biết cô có thể gọi đấy là sự quan tâm.
Tuy nhiên, cô biết rõ nó không phải thế.
“Ở bên trong…?”, cô nhắc lại, tự hỏi tại sao anh lại di chuyển về phía cô với tốc độ đáng báo động như thế.
“Chúa ơi. Chuyện gì đã xảy ra với cô vậy?”
“Ai đó đã tấn công cô.”
Juliana ngắm nhìn Leighton đổ một lượng rượu scotch bằng hai ngón tay vào một chiếc cốc thủy tinh và đi đến chỗ cô. Cô đang ngồi vào một trong những cái ghế bọc da ngoại cỡ tại phòng làm việc của anh. Anh đưa ly rượu cho cô nhưng cô lắc đầu. “Không, cảm ơn ngài.”
“Cô nên uống nó. Cô sẽ lấy lại bình tĩnh.”
Cô ngước nhìn anh. “Tôi không cần sự bình tĩnh, thưa Đức ngài.”
Anh nheo mắt và cô từ chối né tránh hình tượng cao quý người Anh mà anh tạo ra, cao ráo và mạnh mẽ, với vẻ ngoài điển trai gần như không thể chịu nổi và biểu hiện hoàn toàn tự tin – như thể anh chưa bao giờ bị thách thức trong cuộc sống vậy.
Chưa bao giờ, cho đến lúc này.
“Cô phủ nhận việc có ai đó đã tấn công mình sao?”
Cô lười nhác nhún một bên vai, vẫn yên lặng. Có thể nói gì đây? Cô có thể nói gì khiến anh không trở nên thù địch với mình? Với giọng điệu kiêu ngạo hống hách của mình, anh sẽ yêu cầu cô phải giống một quý cô hơn… Cô phải quan tâm đến thanh danh của mình hơn… Cô phải cư xử như một phụ nữ người Anh và bớt giống những phụ nữ Ý… Sau đó, tất cả những điều ấy sẽ không xảy ra.
Anh sẽ cư xử với cô giống như thế.
Giống như những gì anh đã làm kể từ khoảnh khắc phát hiện ra chân tướng thật sự của cô.
“Nó là vấn đề ư? Tôi chắc ngài sẽ cho rằng tôi đã dàn dựng toàn bộ buổi tối nay để bẫy một người chồng. Hay thứ gì đó có mức độ lố bịch tương đương.”
Cô dụng ý nói ra lời đó để hạ bệ anh. Nhưng chúng không có hiệu quả.
Thay vào đó, anh lạnh lùng nhìn cô thật lâu, quan sát gương mặt rồi đến hai cánh tay đầy vết xước của cô, bộ váy bị hủy hoại với hai chỗ rách, dính vết bẩn và máu từ hai lòng bàn tay sây sát.
Một bên khóe miệng anh giật giật, cô hình dung nó gần như sự ghê tởm, và cô không thể kháng cự việc cất tiếng nói, “Một lần nữa, tôi lại chứng minh bản thân mình kém hơn vẻ ngoài đáng trọng của ngài, phải thế không?”.
Cô tự trách, ước gì mình không nói ra.
Anh nhìn vào mắt cô. “Tôi không nói thế.”
“Ngài không cần phải nói.”
Khi anh đẩy ly rượu whiskey thì một tiếng gõ nhẹ phát ra từ cánh cửa để hé mở một bên. Không rời mắt khỏi cô, ngài Công tước quát lên, “Có chuyện gì?”.
“Tôi mang những thứ mà ngài yêu cầu, thưa Đức ngài.” Một người hầu lê bước vào phòng, trên tay là chiếc khay nặng trĩu, bao gồm một cái chậu, băng, gạc và vài lọ nhỏ. Anh đặt chúng lên một cái bàn thấp gần đó.
“Đủ cả rồi.”
Người hầu cúi đầu, một cách dứt khoát và khi anh ta đã rời đi thì Leighto đến chỗ chiếc khay. Cô nhìn anh nhấc cái khăn lạnh, nhúng một góc vào trong chậu nước. “Ngài đã không cảm ơn anh ta.”
Anh bất ngờ liếc nhìn cô. “Chính xác là buổi tối hôm nay đã không đặt sự cảm tạ vào tấm trí tôi.”
Cứng người bởi tông giọng của anh, cô có thể nghe thấy lời buộc tội trong đó.
Thôi được. Cô cũng gặp khó khăn.
“Tuy nhiên, anh ta đã phục vụ ngài.” Cô tạm dừng. “Việc cảm ơn anh ta không khiến ngài bẩn thỉu đi đâu.”
Phải tốn vài giây trước khi ý của cô trở nên rõ ràng. “Thô lỗ chứ không phải bẩn thỉu[3].”
[3] Juliana chưa rành tiếng Anh nên hay sai về cách dùng từ. Ở đây cô dung từ “piggish” nhưng đúng phải là từ “boorish” – (ND)
Cô vẫy tay gạt đi. “Bất cứ thứ gì. Một người đàn ông khác ắt hẳn sẽ cảm ơn anh ta.”
Anh đi về phía cô. “Ý cô là một người đàn ông tốt hơn?”
Hai mắt cô mở to ngây thơ giả tạo. “Không đời nào. Xét đến cùng, ngài là một Công tước. Chắc không có ai tốt hơn ngài cả.”
Lời nói đó là một cú đánh trúng đích. Và, sau những điều khủng khiếp đã nói với cô trong xe ngựa, anh xứng đáng nhận nó.
“Một người phụ nữ khác sẽ nhận ra cô ta rõ ràng mắc nợ tôi và cần quan tâm đến lời nói của mình hơn.”
“Ý ngài là một người phụ nữ tốt hơn?”
Anh không trả lời, thay vào đó ngồi vào ghế đối diện với cô và chìa tay ra. “Đưa tay cô cho tôi.”
Thay vì đưa tay, cô nắm chặt chúng để gần ngực, thận trọng hỏi. “Tại sao?”
“Chúng bị thâm tím và đang chảy máu. Vết sây sát cần được rửa sạch.”
Cô không muốn anh chạm vào mình. Cô không tin bản thân.
“Chúng ổn cả.”
Anh nản chí và khẽ cất tiếng gầm gừ. Âm thanh đó khiến cơn run rẩy xuyên qua người cô. “Những gì họ nói về người Ý quả không sai.”
Cô cứng người trước câu nói khô khốc kèm theo lời hứa cho sự lăng mạ kia. “Là chúng tôi vượt trội ở mọi phương diện?”
“Là việc cô thừa nhận mình bị đánh bại không thể nào xảy ra.”
“Một đặc điểm khá phù hợp để phục vụ các Caesar[4].”
[4] Danh hiệu của các hoàng đế La Mã từ Augustus đến Hadrian.
“Và Đế chế La Mã đã ở vào tình trạng như thế nào trong những ngày đó?”
Giọng điệu trịch thượng, tùy tiện đó khiến cô muốn hét lên. Những tính ngữ. Bằng tiếng bản xứ của cô.
Một người đàn ông không thể chịu đựng được.
Họ nhìn nhau chằm chằm một lúc, không ai sẵn lòng thoái lui cho đến khi anh cất tiếng nói. “Anh trai của cô sẽ có mặt ở đây bất cứ lúc nào, quý cô Fiori. Và anh ta sẽ giận tím người y như những vết xước kia mà không cần nhìn đến hai lòng bàn tay chảy máu của cô.”
Cô nheo mắt nhìn bàn tay của anh, rộng dài và sức mạnh tuôn trào. Dĩ nhiên anh đã đúng. Cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc đưa tay ra.
“Nó sẽ đau.” Câu nói đó là lời cảnh báo duy nhất của cô trước khi anh nhẹ nhàng lướt ngón cái khắp lòng bàn tay của cô, xem xét làn da bị thương, bây giờ vết máu đã khô cứng lại. Cô hít vào vì sự đụng chạm ấy.
Anh liếc lên nhìn khi nghe thấy âm thanh đó. “Xin lỗi.”
Cô không đáp lời, thay vào đó là xem xét bàn tay còn lại.
Cô sẽ không để anh nhìn ra không phải cơn đau kia khiến mình thở hổn hển như thế.
Dĩ nhiên cô đã mong chờ nó, phản ứng không thể bác bỏ của không được chào đón ấy xuất hiện hăm he đe dọa bất cứ khi nào cô thấy anh. Nó dậy sóng bất cứ lúc nào anh ở gần.
Đó là sự ghê tởm. Cô chắc mẩm như vậy.
Cô thậm chí sẽ không chấp nhận khả năng ngược lại.
Cố gắng đánh giá tình huống, Juliana nhìn xuống nơi tay của họ gần như quấn lấy nhau. Căn phòng ngay lập tức trở nên nóng hơn. Hai tay của anh thật lớn và cô bị sững sờ bởi những ngón tay dài và móng tay được cắt gọn gàng, rải rác vài sợi lông vàng.
Anh nhẹ nhàng lướt một ngón tay ngang qua vết thâm tím xuất hiện nơi cổ tay của cô. Juliana ngước lên và thấy anh đang nhìn trân trân vào nơi đó. “Cô sẽ nói cho tôi biết kẻ nào đã làm điều này với cô.”
Sự chắc chắn điềm tĩnh ẩn hiện trong lời nói đó, như thể cô sẽ làm theo mệnh lệnh của anh và anh sẽ là người xử lí tình huống. Nhưng Juliana biết rõ. Người đàn ông này không phải hiệp sĩ. Anh ta là một con rồng. Kẻ cầm đầu tất cả bọn chúng. “Nói tôi nghe nào, Đức ngài. Ngài tin rằng ý muốn của mình đều được đáp ứng sao?”
Anh nhìn vào mắt cô, mắt tối lại vì bị chọc tức. “Cô sẽ nói cho tôi nghe, quý cô Fiori.”
“Không, tôi sẽ không làm thế.”
Cô hướng sự chú ý trở lại tay của họ. Juliana không thường xuyên cảm thấy mình nhỏ nhắn – cô gần như vượt hẳn tất cả phụ nữ và nhiều người đàn ông ở London – nhưng người đàn ông này khiến cô thấy mình nhỏ bé. Ngón cái của cô chỉ vừa lớn hơn ngón tay út của anh, nơi đang đeo chiếc nhẫn bằng vàng mã não có dấu ấn – thứ chứng minh tước vị của anh.
Một vật gợi nhắc về vị trí của anh trong xã hội.
Và việc anh tin địa vị của cô thấp hơn như thế nào.
Cô hếch cằm trước ý nghĩ đó, tức giận, kiêu hãnh và tổn thương bùng lên thành cảm giác mãnh liệt và ngay chính xác thời điểm ấy, anh dùng mảnh khăn lanh ướt chạm vào làn da non nớt nơi lòng bàn tay của cô. Cô bị sao nhãng bởi cơn đau nhói, rít lên một câu nguyền rủa xấu xa bằng tiếng Ý.
Anh không tạm dừng việc săn sóc khi nói. “Tôi không hề biết rằng hai con thú có thể cùng làm một việc.”
“Lời của ngài khiếm nhã đến khó nghe.”
Một bên lông mày vàng của anh nhướng lên vì câu nói đó. “Thật khá khó nghe nếu như cô chỉ cách tôi vài inch, quát tháo sự thiếu thoải mái của mình.”
“Những quý cô không quát tháo.”
“Đó dường như là việc của những quý cô người Ý làm. Đặc biệc là khi họ đang được chăm sóc vết thương.”
Cô kháng cự lại việc mỉm cười.
Anh đang khó chịu.
Anh cúi đầu và tập trung vào công việc của mình, vò miếng vải lanh trong chậu nước sạch. Cô co rúm người khi miếng vải mát lạnh ấy đặt trên tay mình và anh do dự chốc lát trước khi tiếp tục việc rửa vết thương.
Khoảng tạm dừng ngắn ngủi ấy khiến cô ngạc nhiên. Công tước Leighton không được biết đến bởi lòng trắc ẩn, anh nổi tiếng nhờ sự lãnh đạm ngạo mạn và cô đã ngạc nhiên khi anh hạ mình để làm nhiệm vụ lau sạch bụi bẩn khỏi tay cô – công việc đáng lý ra thuộc về một người hầu.
“Tại sao ngài làm điều này?” Cô thốt ra lời đó ngay khi chiếc khăn chạm vào tạo nên cơn đau nhói.
Anh không dừng lại. “Tôi đã nói với cô. Anh trai cô sẽ gặp khó khăn khi phải nói chuyện mà không khiến cô vấy máu khắp người. Và cả đồ đạc của tôi nữa.”
“Không.” Cô lắc đầu. “Ý tôi là tại sao ngài lại làm công việc chùi rửa vết thương này? Ngài không có một nhóm người hầu chờ sẵn thể thực hiện nhiệm vụ chẳng mấy thoải mái này sao?”
“Dĩ nhiên là có.”
“Vậy sao ngài lại tự làm?”
“Lời xầm xì của đám người hầu, quý cô Fiori à. Tôi muốn càng ít người biết việc cô ở đây, một mình, vào giờ này càng tốt.”
Với anh, cô chính là rắc rối. Không gì hơn.
Sau khoảng thinh lặng thật dài, anh nhìn vào mắt cô. “Cô không đồng ý à?”
Cô nhanh chóng hồi phục lại. “Không. Tôi chỉ đơn thuần bị sửng sốt khi một người đàn ông giàu có và xuất chúng như ngài lại có những người hầu thích ngồi lê đôi mách. Ai đó sẽ nghĩ rằng ngài đã tiên đoán ra cách tước đoạt hết khao khát xã hội hóa của họ chứ.”
Một bên miệng căng ra và anh lắc đầu. “Ngay cả khi tôi đang giúp cô, cô cũng tìm ra những cách xúc phạm tôi.”
Cô đáp lời, tông giọng đứng đắn, lời nói chân thật. “Xin hãy thứ lỗi nếu tôi cảnh giác với thiện ý của ngài, thưa Đức ngài.”
Anh mím chặt môi và cầm lấy tay bên kia của cô, lặp lại những hành động của mình. Cả hai cùng quan sát việc anh chùi sạch vết máu khô lẫn bụi bẩn ra khỏi cổ tay cô. Để lộ ra vùng thịt non hồng hào mà phải tốn vài ngày mới lành lại.
Những chuyển động của anh nhẹ nhàng nhưng dứt khoát và sự vuốt ve của mảnh vải trên làn da trầy xước trở nên dễ chịu hơn khi anh lau rửa vết thương. Juliana ngắm nhìn một lọn tóc quăn vàng óng rơi xuống phủ nơi chân mày anh. Nét mặt của anh, luôn luôn như thế, nghiêm nghị và thản nhiên, giống như những bức tượng cẩm thạch trân quý của anh trai cô.
Cô đắm chìm trong khao khát quen thuộc, một cảm giác đến bất cứ khi nào anh ở gần.
Khao khát được phá vỡ vẻ bề ngoài đó.
Cô chỉ thoáng thấy nó đúng một lần.
Rồi sau đó, anh khám phá ra cô là ai – em gái người Ý cùng mẹ khác cha với một trong nhưng tên trác táng nổi tiếng nhất London, con gái hợp pháp của một Nữ hầu tước sa đọa và người chồng lái buôn của bà, được nuôi dạy ở một nơi cách xa London, cách xa lề thói, truyền thống và những quy tắc.
Chúng trái ngược với tất cả những gì anh thể hiện.
Đối nghịch với tất cả mọi thứ anh muốn có trong thế giới của mình.
“Động cơ duy nhất của tôi là đưa cô trở về nguyên vẹn, với anh trai thấu hiểu chuyến phiêu lưu nhỏ của cô tối nay.”
Anh ném cái khăn vào chậu nước giờ đã trở thành màu hồng và nhấc một trong những lọ nhỏ trên khay lên. Anh mở nó, hương chanh cùng hương thảo mộc thoảng ra, và với đến tay cô lần nữa.
Lần này cô dễ dàng để anh nắm lấy tay. “Anh thật sự không mong tôi tin rằng anh quan tâm cho thanh danh của tôi đó chứ?”
Leighton nhúng một đầu ngón tay vào lọ, tập trung vào những vết thương khi thoa thuốc mở lên da cô. Thuốc đánh lui cảm giác đau nhói thiêu đốt, để lại một vệt mát lạnh dễ chịu nơi những ngón tay của anh đã lướt qua. Kết quả sinh ra chính là ảo tưởng không thể cưỡng lại, sự đụng chạm của anh báo hiệu một khoái cảm êm dịu lan tràn trên da cô.
Điều không thể có.
Không gì cả.
Cô ngăn tiếng thở dài trước khi khiến chính mình xấu hổ. Tuy nhiên anh đã nghe thấy. Chiếc lông mày màu vàng nhướng lên lần nữa, điều ấy khiến cô ước mình có thể cạo phắt nó đi.
Cô giật tay ra. Anh không cố ngăn lại.
“Không, quý cô Fiori. Tôi không bận tâm đến thanh danh của cô.”
Dĩ nhiên là không rồi.
“Điều tôi quan tâm là thanh danh của mình.”
Nó ngụ ý rằng việc anh bị tìm thấy cùng với cô – có mối ràng buộc với cô – có thể nguy hại đến thanh danh của anh, có thể khiến nó còn tồi tệ hơn việc hai bàn tay cô trở nên sây sát trong tối nay.
Cô hít một hơi thật sâu, bản thân đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc đấu khẩu tiếp theo thì một giọng nói giận dữ cất lên nơi ngưỡng cửa.
“Nếu không lập tức buông tay em gái tôi ra, Leighton, thanh danh cao quý kia ít nhất sẽ trở thành vấn đề của ngài đấy.”