Xung Hỷ Tiểu Thiếp - Chương 06 - Phần 1

Chương 6

Đau quá! Thật đau quá đi a!

Giống như vừa trải qua một chuyến dạo thăm nơi địa
ngục, Khương Đông Ly cuộn tròn nơi góc giường bật khóc nức nở, thân mình không
ngừng run rẩy, hai con ngươi nhìn chằm chằm về phía Đức Tuyển, tự hỏi không
hiểu tại sao hắn lại làm những chuyện đau đến chết người này với nàng.

Nàng biết hắn chán ghét mình, nhưng không nghĩ tới hắn
chán ghét nàng tới nhiều như vậy. Nàng rốt cuộc đã làm sai cái gì? Chỉ vì trước
đây nàng là tân nương xung hỷ của hắn?

Đó không phải lỗi của nàng! Khi đó tuổi của nàng còn
rất nhỏ, căn bản không hiểu chuyện, điều đó có đáng để hắn ôm mối hận cho tới
bây giờ không?

Nàng đã nhượng bộ rất nhiều, hắn muốn nàng làm thiếp
của hắn, nàng cũng đáp ứng, mỗi đêm hắn đều đến phòng nàng quấy rối, ức hiếp
nàng, nàng đều cố nín nhịn, không nói cho ai biết chuyện này. Nhưng vì sao mà
hắn đối xử với nàng như vậy?

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, nước mắt không
nén được mà chảy dài, tuôn như suối trên gương mặt nhỏ nhắn.

Cảm xúc ham muốn mãnh liệt kia trong người Đức Tuyển
dần qua đi, hắn vươn tay tìm kiếm khắp nơi, chợt phát hiện ra nàng đã không còn
bên cạnh. Hắn lập tức bật dậy, những ngọn nến cuối cùng trong phòng cũng đã
tàn, đôi mắt hắn cố gắng thích ứng lùng sục bóng dáng quen thuộc trong căn
phòng tối đen. Cho đến khi, hắn lờ mờ nghe được tiếng khóc yếu ớt, nức nở, lúc
này hắn mới nhận thấy nàng đang ngồi co rút nơi phía chân giường.

Nàng đang khóc sao?

Đức Tuyển hơi cau mày, nhưng lập tức hiểu được là do
hắn làm đau nàng.

“Lại đây!” Hắn đưa tay về phía nàng, ngược lại nàng
càng cố co rúm người lui sâu hơn vào trong.

Đức Tuyển thấy thế, đôi lông mày rậm nhăn lại, “Lại
đây, ta có điều muốn nói với ngươi.” Hắn bất mãn ra lệnh.

Khương Đông Ly liếc mắt nhìn hắn một lượt thoáng dò
xét, hắn đang tức giận sao?

“Ta rất đau!”

Ý chí của Đức Tuyển có sắt đá như thế nào thì cũng
không thể thờ ơ được nữa, tim hắn nhói lên từng hồi đau đớn, “Ta biết.” Hắn khẽ
thở dài, nhoài người lên phía trước, kéo nàng lại gần bên cạnh mình, đắp lên
người nàng một tấm chăn mỏng, sau đó cúi đầu hôn nàng thật sâu.

 Nàng lại bắt đầu sợ hãi, thân thể nhỏ nhắn xinh
đẹp run rẩy.

“Đừng làm nữa, cầu xin ngươi.”

“Ngoan... Đừng sợ.” Đức Tuyển nhẹ nhàng vuốt ve mái
tóc của nàng. “Tối nay ta sẽ không chạm vào ngươi nữa, có thể có một việc nhất
định ngươi phải biết.”

Nàng vội vàng gật đầu, chỉ cần hắn không làm chuyện
này nữa, cái gì nàng cũng nghe hắn!

“Lần đầu tiên của bất kì nữ nhân nào cảm thấy một chút
đau đớn là điều không thể tránh khỏi, về sau nhất định sẽ không đau nữa.” Hắn
nói xong có chút xấu hổ.

Không biết tự khi nào bản thân hắn lại cứ như một phụ
nữ đã có chồng, từng trải qua mọi thứ, nghiêm túc dạy dỗ, giải thích cho nàng
như thế? Với lại hắn đối xử với nàng vô cùng ôn nhu dịu dàng, chuyện này trước
đây chưa từng có, nếu tên Dận Kỳ biết được, hẳn nhất định kinh ngạc đến há hốc
miệng, nói không nên lời.

“Về sau?” Khuôn mặt trắng bệch khẽ lên tiếng thì thầm.
“Ý của ngươi nói còn có thể có lần thứ hai?”

Đức Tuyển thấy nàng trừng mắt sửng sốt, không thể nhịn
cười. “Không chỉ có lần thứ hai, còn có thể có lần thứ ba, lần thứ tư, thậm chí
là vô số lần.”

Vô số lần?

Khương Đông Ly cảm thấy mình sắp ngất đi, những giọt
nước mắt long lanh như những hòn bi ve lăn lăn trên gương mặt non nớt. “Không
cần! Không cần! Ta không muốn ngươi lại làm như vậy với ta!” Nàng khóc rấm rức.

“Hãy nghe ta nói này.” Đức Tuyển kiên nhẫn, “Ngươi sắp
trở thành tiểu thiếp của ta, việc này không thể tránh khỏi, và phận làm thê
thiếp phải biết thỏa mãn được nhu cầu cho nam nhân của mình.”

Khương Đông Ly ban đầu giật mình hoảng hốt, sau đó
nghiêm túc trả lời:” Ta không muốn làm tiểu thiếp của ngươi, những chuyện trước
đây ta đã đồng ý với ngươi coi như chưa hề xảy ra.”

Đức Tuyển nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú trầm
xuống,  ánh mắt cũng trở nên u ám hung tợn, cả người hắn toát ra một cơn
thịnh nộ dữ dội.

“Việc này ngươi không thể tự quyết định được!” Hắn
lạnh lùng nói. “Vừa rồi ta đã đoạt đi trinh tiết của ngươi, ngươi đã là người
của ta, ngoại trừ ta sau này sẽ không ai muốn cưới ngươi nữa, tốt nhất ngươi cứ
ngoan ngoãn chờ đến khi trở thành tiểu thiếp của ta!”

Khương Đông Ly  cho dù khờ dại như thế nào cũng
nghe ra sự uy hiếp trong lời nói của hắn, mặc dù trong lòng không muốn, cũng
chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, nàng thật sự rất sợ hắn! Đôi lông mi dài khẽ
chớp chớp, hai mắt cụp xuống, nàng không dám tiếp tục nhìn về phía đôi mắt tràn
ngập tức giận của hắn.

Nhìn bộ dáng ủy khuất đáng thương ủy khuất của nàng,
Đức Tuyển tự dưng có chút mềm lòng. Dù sao nàng cũng là một tiểu nữ nhân, vừa
trải qua lần đầu hoan ái* đầy kinh hãi, có lẽ hắn không nên đối với nàng quá hà
khắc. (* hoan ái là xx đấy ạ =”=)

Hắn xoay người bước xuống giường, mặc quần áo của
mình, chỉnh trang gọn gàng, sau đó hắn bước tới ngồi bên mép giường, đưa tay
kéo lại tấm chăn cho nàng.

“Ta phải về phòng, những việc xảy ra tối nay không
được nói cho ai biết!” Hắn thấp giọng ra lệnh. Hắn không muốn A mã và ngạc nương
cho rằng hắn có tình cảm với nàng. Cho nên mới sớm cảnh cáo nàng.

Đối với hắn mà nói, thích nàng cũng không có nghĩa là
yêu nàng, còn nữa kế hoạch chu toàn của hắn nhất định sẽ không mâu thuẫn với
lời hẹn ước 10 năm kia.

 Hai tay Đông Ly túm chặt lấy chăn kéo sát vào
người, lặng lẽ gật đầu.

“Hãy nhớ kỹ, đừng để cho ta nhìn thấy ngươi và Đức An
thân mật cùng một chỗ.” Đức Tuyển cúi người xuống, thì thầm vào tai nàng nhắc
nhở, “Cũng không được phép cho hắn chạm vào ngươi, biết chưa?”

Nàng vẫn như trước, ngoan ngoãn gật đầu.

“Tốt lắm, hi vọng lúc nào ngươi cũng biết nghe lời như
vậy.” Đức Tuyển mỉm cười hài lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng, rồi mới
quay  người rời đi.

Hắn đi rồi, Khương Đông Ly mở to mắt ngơ ngơ ngẩn ngẩn
nhìn về phía  đầu giường. Làm sao bây giờ? Nàng thật sự rất sợ nha! Nàng
không muốn làm tiểu thiếp của Đức Tuyển đại ca, vừa rồi hắn mới làm chuyện rất
khủng khiếp đối với nàng, nhưng nàng cũng không muốn rời khỏi nơi này, bởi vì
như vậy nàng sẽ không được gặp A mã và ngạc nương yêu thương, còn có Đức An ca
ca, Tinh Nhi, Tần má má và rất nhiều người khác nữa!

Lần đầu tiên, nàng cảm nhận được mùi vị của ưu sầu và
phiền não, nghĩ tới nghĩ lui, không biết trải qua bao lâu, cuối cùng nàng mệt
mỏi ngủ thiếp đi.

Qua hôm sau, Đông Ly tỉnh giấc thật sớm.

Một phần vì thân thể đau  nhức, giấc ngủ không
được thoải mái, một phần vì nàng phải phi tang vết máu dính ở trên giường trước
khi Tinh Nhi vào.

Nàng không hiểu tại sao mình lại chảy máu, chỉ biết là
ngàn vạn lần không thể để Tinh Nhi nhìn thấy vết máu này.

Sau khi thu thập xử lý gọn gàng, thì vừa đúng lúc Tinh
Nhi mang nước rửa mặt vào phòng, thấy nàng đã rời khỏi giường, Tinh Nhi mỉm
cười nói: “Cách cách, người dậy thật sớm a!”

Khương Đông Ly khẽ cười gượng, chờ Tinh Nhi hầu hạ
nàng rửa mặt và chải tóc.

Nàng mặc vào người chiếc áo trong màu hồng phấn, bên
ngoài khoác thêm một chiếc áo tím than, Tinh Nhi ở bên giúp nàng sửa sang lại
xiêm y thì bên ngoài phòng đã vang lên thanh âm của Tần má má.

Bà bước vào, vừa liếc mắt thấy Khương Đông Ly đã ăn mặc
chỉnh tề, một nụ cười tươi tắn hiện lên trên gương mặt béo tròn trăng trắng của
bà, “Cách cách, người thật là đẹp a! Chúng ta mau đi thôi, phúc tấn đang đợi
người cùng ăn sáng, thuận tiện cho người mặc thử giá y*.  Từ sáng sớm hôm
nay, Thiên Tú phường đã sai người mang đến một bộ hỉ phục cùng mũ phượng, khăn
đội đầu tuyệt đẹp!” (*giá y: đồ cưới)

Thiên Tú phường là cửa hiệu vật liệu kiêm may mặc lớn
nhất nhì thành Bắc Kinh này, vải vóc của họ tinh xảo tuyệt mỹ, tay nghề khéo
léo, chuyên phụ trách các mối làm ăn với quan lại và phú hộ quý tộc.

 Tuy nói đại bối lặc chỉ nạp cách cách làm tiểu
thiếp, nhưng phúc tấn và Vương gia làm sao có thể đồng ý tổ chức hôn lễ cho
cách cách sơ sài được, hai người khăng khăng xuôi theo những nghi thức hôn lễ
cưới xin chính thất bình thường để tiến hành, tận sức biến nàng trở thành một
tân nương tử xinh đẹp nhất, việc này coi như một chút tâm ý của họ muốn bồi
thường cho nàng!

Nghĩ đến đây, Tần má má khẽ thở dài trong bụng. Không
hiểu tại sao mà đại bối lặc lại để một nữ nhân xinh đẹp, khờ dại lại hiền lương
như vậy làm tiểu thiếp, uổng phí cách cách năm xưa đã cứu hắn một mạng, còn chờ
đợi hắn nhiều năm như vậy!

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện của chủ tử,
phận làm hạ nhân không được phép can thiệp! Chuyện này tới tận bây giờ, chỉ có
thể cầu nguyện ông trời phù hộ, để cho cách cách có thai, sớm sinh quý tử với
đại bối lặc, có lẽ là còn cơ hội để xoay chuyển.

“Tần má má, không phải là đi ngay sao?” Khương Đông Ly
nhẹ giọng gọi.

Tần má má lúc này mới định thần lại, đi trước dẫn
đường cho cách cách và Tinh Nhi đi đến Tương Uyển nơi Lan phúc tấn đang đợi.

Từ trong Tương Uyển thấy Khương Đông Ly đi vào, Lan
phúc tấn ngay lập tức nở nụ cười ôn nhu, mừng rỡ gọi to: “ Ly nhi, mau lại ăn
sáng đi, đến đây ăn cùng ngạc nương, sáng nay ngạc nương đặc biệt sai người nấu
cháo hạt sen mà con thích ăn nhất.

Khương Đông Ly vừa nghe, trên mặt xuất hiện một nụ
cười ngọt ngào, hạnh phúc, nàng vui vẻ đi đến ngồi xuống bên cạnh Lan phúc tấn,
nũng nịu nói: “Cảm ơn ngạc nương.”

 Lập tức, một nha hoàn bên cạnh dâng lên một bát
cháo hạt sen nóng hổi.

Khương Đông Ly cầm thìa, lấy một ít cháo đưa vào
miệng. “Cẩn thận nóng nha! Ăn từ từ thôi!” Lan phúc tấn ở một bên yêu thương lo
lắng, đau lòng nhìn Khương Đông Ly ăn với vẻ mặt thõa mãn hài lòng.

Mặc dù Đông Ly không phải là nữ nhi do chính bà sinh
ra, nhưng nhiều năm qua, nàng đã mang lại cho bà nhiều sự ấm áp bất ngờ và thú
vị.  Bà chỉ có hai đứa con trai, mà không có con gái nào, đây vẫn là điều
hối tiếc suốt bao năm trong lòng bà. Cũng không phải là Đức Tuyển và Đức An
không tốt, chẳng qua là con trai khi trưởng thành rồi luôn phải chăm chú lo cho
sự nghiệp của bản thân, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh hầu hạ bà.

Nhưng con gái thì không giống như vậy! Từ xưa tới nay,
mẹ và con gái lúc nào cũng thân thiết như tri kỉ, bà rất cảm tạ ông trời đã
mang Đông Ly đến ban cho Đa La Duệ vương phủ. Mặc dù lúc trước là do muốn xung
hỷ chữa căn bệnh quái ác kia cho Đức Tuyển mới phải cưới Đông Ly vào cửa, nhưng
trải qua nhiều năm nay, bà đã thật tâm yêu thương Đông Ly nhưng đứa con gái cho
chính mình sinh ra.

Cũng bởi vây, bà không đành lòng thấy Đông Ly chịu
đựng thương tổn và ủy khuất, chuyện Đức Tuyển cứ một mực khăng khăng đòi nạp
Đông Ly làm thiếp khiến cho bà làm phận ngạc nương cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Tuy
bà không thể thay đổi quyết định của đứa con trai ngang tàng bá đạo, nhưng bà
có thể giúp cuộc sống sau này của Đông Ly có nhiều hạnh phúc!

Cho dù là làm tiểu thiếp của Đức Tuyển, vị trí của
nàng ở Đa La Duệ vương phủ tuyệt đối không thay đổi! Lan phúc tấn tự thề nguyện
với lòng mình. Bà đã quyết tâm, chỉ cần bà còn sống một ngày, thì Đông Ly vĩnh
viễn là đứa con gái bà yêu thương nhất, trong tương lai cho dù Đức Tuyển cưới
một nữ nhân khác làm phúc tấn thì địa vị của Đông Ly trong vương phủ mãi mãi không
bị ảnh hưởng!

Lòng Lan phúc tấn cứ tràn ngập tâm sự như vậy, bà dịu
dàng nhìn Đông Ly ăn sáng xong.

Sau khi mấy nha hoàn thu dọn xong, Lan phúc tấn truyền
cho tất cả lui xuống, chỉ để lại Tần má má.

“Tần má má, giúp ta đem bộ mũ áo phượng lại đây, cho Đông
Ly thay thử ta xem.” Lan phúc tấn phân phó Tần má má.

“Phải nhìn thử coi còn chỗ nào chưa phù hợp để còn sai
người sửa lại cho sớm.”

“Dạ, phúc tấn!” Tần má má trả lời, đi vào nội đường
lấy ra một bộ hỉ phục, mũ phượng cùng khăn trùm đầu đỏ thẫm.

“Ly nhi, con lại đây mặc thử cho ngạc nương ngắm nào!”
Lan phúc tấn ôn nhu gọi nhẹ.

Khương Đông Ly nhìn bộ hỉ phục lộng lẫy sang trọng
tuyệt đẹp, cũng không có chút cảm giác vui sướng, trái lại trong lòng nàng đang
sợ đến chết. Mặc vào bộ quần áo kia, có nghĩa là nàng đã trở thành tiểu thiếp
của đại ca. Nhưng mà… nhưng mà hắn toàn làm ra những chuyện khiến nàng đau đớn
đến tột cùng!

Nhưng ngạc nương đang cao hứng như vậy, nhưng lại nghe
Tần má má nói đây là do ngạc nương cố tình đặc biệt chuẩn bị cho nàng, bà tốn
không ít tâm tư vào đó.

Nghĩ đến điều này, nàng đành ngoan ngoãn nghe lời để
cho Tần má má giúp mình mặc lên bộ hỉ phục đỏ thẫm, nang không đành lòng nhìn
ngạc nương thất vọng, chỉ cần ngạc nương vui vẻ thì có bắt nàng làm điều gì
nàng cũng sẵn sàng cam nguyện.

Thay ra bộ giá y, đội lên đầu chiếc mũ phượng, Khương
Đông Ly đứng trước mặt Lan phúc tấn, nhẹ nhàng nở một nụ cười ngọt ngào, đôi má
hồng trăng trắng hiện lên hai lúm đồng tiền xinh xắn.

“Thật sự là rất đẹp, đặc biệt vô cùng vừa người!” Lan
phúc tấn gật đầu hài lòng.

Sau một lúc lâu, bà mới ra hiệu cho Tần má má cởi bộ
hỉ phục kia ra dùm Khương Đông Ly.

Giúp Khương Đông Ly thay quần áo xong, Lan phúc
tấn vẫy tay cho Tần má má lui, “Ngươi lui xuống trước đi!”

Tần má má lui về phía sau, Lan phúc tấn nắm bàn tay
nhỏ bé của Khương Đông Ly dắt đi vào trong phòng, tiến đến gần giường, nhẹ
nhàng ngồi một bên giường, trên mặt bà tràn đầy yêu thương nhìn khuôn mặt nhỏ
nhắn xinh đẹp yêu kiều của Khương Đông Ly một lúc lâu, rồi chậm rãi nói: “Ly
nhi, vài ngày nữa, con sẽ là tiểu thiếp của Đức Tuyển, có một số việc ngạc
nương phải nói cho con biết, con phải lắng nghe cẩn thận, việc này rất quan
trọng, liên quan đến tương lai của con có thể trở thành thê tử chính thất của
Đức Tuyển hay không.”

Nhìn vẻ mặt trang nghiêm của Lan phúc tấn, Khương Đông
Ly gật đầu đáp ứng nói: “Ngạc nương, người nói đi! Ly nhi sẽ lắng nghe cẩn
thận.”

Lan phúc tấn mỉm cười và vỗ về bàn tay nhỏ bé của
nàng, dịu dàng nói: “Về những chuyện nam nữ, ngạc nương chưa bao giờ nói cho
con, nhưng bây giờ con sắp trở thành tiểu thiếp của Đức Tuyển, là thời điểm nên
cho con biết!”

Khương Đông Ly nửa hiểu nửa không gật gật đầu.

“Tuy con chỉ là tiểu thiếp của Đức Tuyển, nhưng cũng
xem như là phu thê, viên phòng là điều không thể tránh khỏi. Đêm đầu tiên sẽ
đau đớn, mà còn chảy máu, nhưng điều này là bình thường, nhẫn nại chịu đựng một
chút, lập tức sẽ qua!”

Khương Đông Ly nghe được mơ mơ màng màng, “viên phòng”
là cái gì a, đêm đầu tiên, nàng vẫn không rõ ràng.

“Ngạc nương cái gì là ‘viên phòng’ a?” Nàng không nhịn
được mở miệng hỏi.

Lan phúc tấn tạm dừng một chút, trong lòng thở dài,
những năm gần đây bà đem Đông Ly bảo vệ rất tốt, nên mới có thể khiến cho nàng
không biết gì về chuyện nam nữ.

Lúc sau chậm rãi hít vào một hơi, Lan phúc tấn đem
chuyện viên phòng giải thích rõ ràng hơn, sau khi bà nói xong, Khương Đông Ly
mặt đã sớm trắng tái như một mảnh giấy rồi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3