2. Biệt đảo - Phần 1 - 2

BIỆT ĐẢO

1

Anh đã từng nghĩ đến chuyện bỏ nghề dạy học. Anh chán ngấy
tất cả, hết năm này đến năm khác, năm nào cũng có một lịch trình như thế; đơn
giản là anh chẳng đi đến đâu trong đời. Niềm thôi thúc bỏ nghề trở nên đặc biệt
mạnh mẽ vào tháng Năm này. Nhưng rồi khi anh nhận được tiền thưởng và kì nghỉ
hè lại vẫy gọi, chúng xui khiến anh nghĩ rằng xét cho cùng nghề giáo viên cũng
không đến nỗi tồi tệ lắm. Anh chuẩn bị tinh thần cố thử làm nghề này thêm một
thời gian nữa. Năm ngoái cũng thế: anh suýt nữa đã bỏ việc vào tháng Năm, chỉ
để cuối cùng nghĩ lại, quyết đinh lùi lại đến tháng Bảy cho thư thả. Kì nghỉ hè
không những đem lại lợi ích cho học sinh, nó còn giống như một thứ phụ cấp bổ sung
cho giáo viên, những người mà nếu không có nó thì có lẽ đã bỏ hết đi tìm việc
khác. Anh hoàn toàn chắc chắn rằng nếu không có kì nghỉ hè, anh cũng đã sớm bỏ
nghề từ nhiều năm trước rồi.

Kensuke Suehiro nghĩ đi nghĩ lại tất cả những chuyện này
trong đầu khi anh bước ra hành lang sau tiết cuối của mình trong buổi chiều.
Anh đã dạy học từ tám hay chín năm trước, ngay sau khi tốt nghiệp một trong
những trường đại học quốc gia ở Tokyo.
Trường đại học đó trước đây là từng là một ‘trường sư phạm’, điều này có lẽ
giải thích cho dự định theo đuổi nghề này của nhiều bạn cùng lớp anh. Còn đối
với Kensuke, thì anh đã bị dòng chảy chung cuốn đi và cuối cùng, nhận ra chính
mình đang làm nghề dạy học trước cả khi kịp ý thức về nó.

Khi chất đống vở lên bàng của mình trong phòng giáo viên, anh
để ý thấy một mẩu giấy nhắc việc viết tay: “Anh có điện thoại của ông Sasaki gọi
từ trường cấp hai Josei.”

Chỉ cần đọc thấy từ “Ông Sasaki” là những kỉ niệm thân
thương lại trào lên. Sasaki là người rất quan trọng với Kensuke. Ông là người
thầy và người cố vấn mà Kensuke rất kính trọng. Sasaki từng là trưởng khối bảy
trường cấp hai mà Kensuke được phân về dạy hồi mới ra trường. Trường đó ở Tokyo, và Sasaki, cũng
như Kensuke, đều dạy khoa học. Kensuke không những đã học được rất nhiều từ
Sasaki về khoa học tự nhiên nói chung mà còn được ông ủng hộ và giúp đỡ theo
nhiều cách, cả về chuyện riêng tư lẫn chuyên môn. Sasaki có một phương pháp
giảng dạy đặc biệt độc đáo. Thay vì làm học sinh mệt đầu bằng các kiến thức
buộc phải chấp nhận, ông cố khơi gọi khả năng tiềm tàng của chúng bằng cách để
chúng tự trải nhiệm các hiện tượng tự nhiên. Một số trong các hoạt động này bao
gồm đưa học sinh đi dã ngoại tới vùng đầm lầy đồi núi để bắt bươm bướm hay cùng
chúng thức suốt đêm chờ xem sao chổi. Chỉ đến khi họ không còn là đồng nghiệp
nữa đam mê dạy học của Kensuke mới bắt đầu tàn lụi. Sasaki, và cả phương pháp
dạy học đặc biệt của mình, đã chuyển sang trường khác. Riêng chuyện này thôi đã
đủ hủy hoại động lực của Kensuke. Sự chuyển đổi này xảy ra năm năm về trước, và
trong vài năm qua mối quan hệ giữa họ dần trở về mức chẳng có gì hơn ngoài sự
trao đổi các thiệp mừng năm mới thông thường. Và chẳng có gì khiến Kensuke vui
hơn là biết được Sasaki gọi cho mình.

Kensuke vội gọi ngay tới trường cấp hai Josei xin gặp hiệu
trưởng. Sasaki mới nhận chức này trong đợt tái cơ cấu nhân sự thường niên diễn
ra hồi mùa xuân. “Tôi là Kensuke Suehiro. Tôi muốn…” Khi Kensuke nói tên mình, giọng
nói ở đầu dây bên kia thân mật đáp lại, “Này, tôi đây mà.” Có thể Sasaki đã trở
thành hiệu trưởng, nhưng Kensuke thấy nhẹ cả người khi nghe kiểu nói của người
thầy cũ vẫn y xì như thế.

“Xin thứ lỗi cho tôi vì đã im lặng quá lâu,” Kensuke xin lỗi
người tiền bối, tự nhiên cúi xuống dù anh chỉ đang nói chuyện qua điện thoại.

“Xin lỗi đã gọi đúng lúc anh đang có giờ. Chuyện này chưa
từng xảy ra trước đây, nhưng tôi đã đánh mất sự nhạy cảm từ khi thành hiệu
trưởng. Có lớp để dạy thực sự vui hơn rất nhiều.”

Nhận xét này chắc chắn là chân thành. Sasaki là loại giáo
viên thích hợp ở trong phòng học hơn là trên bậc thang sự nghiệp. Kensuke ước
gì anh được chuyển tới Josei để có thể làm việc dưới quyền một hiệu trưởng như
Sasaki. Một ông sếp như Sasaki sẽ làm nhẹ gánh rất nhiều áp lực công việc.

“Này, nói xem cậu thấy Daiba 6 thế nào?” Sasaki lơ đãng hỏi,
thả vào lời nói chút đùa cợt.

“Daiba 6? Ý anh là…”

“Phải, cái Daiba 6 đó, cái bên dưới cầu Cầu Vồng ấy… hòn đảo
ma ấy.”

Kensuke không thốt nên lời. Anh không khó có thể tưởng tượng
rằng Sasaki đã gọi để rủ rê anh đến một hòn đảo nhân tạo không người trong vịnh
Tokyo, một hòn đảo mang ý nghĩa đặc biệt to lớn với Kensuke suốt chín năm qua.

“Chúng ta sẽ đến đó bằng cách nào chứ?” giọng Kensuke bối
rối.

“Cứ để tôi lo.”

“Tôi nghĩ rồi anh sẽ nhận ra là hòn đảo đó bị cấm vào.”

Sasaki thấp giọng xuống thì thầm. “Chúng ra sẽ bơi đến đó
lúc nửa đêm, không ai khôn ngoan hơn thế đâu. Có nghĩ là mình bơi được đến đó
không hả?”

Chính quyền thành phố Tokyo
đã cấm người dân lên đảo Daiba 6, coi đó là một biện pháp nhằm bảo tồn tài sản
văn hóa.

“Điều này khó có thể là lời người ta mong được nghe từ một
hiệu trưởng. Dù gì thì anh cũng là một nhân vật khả kính trong cộng đồng mà.”

“Nhân vật khả kính!” Sasaki cười phá lên. “Cậu biết tấn công
đúng điểm yếu của người khác đấy. Nhưng mà, nghĩ lại thì, cậu chẳng táo gan đến
thế, đúng không? Chẳng lẽ cậu thực sự trông đợi một trụ cột của cộng đồng như
tôi lại bí mật ra bờ biển rồi vi phạm luật pháp sao? Tôi nói về một nghiên cứu
thực địa, được chưa, một nghiên cứu thực địa.”

“Nghiên cứu thực địa…”

“Phải, chính quyền khu Minato đã đề nghị tôi chủ trì một
nghiên cứu thực địa.”

Sasaki tiếp tục giải thích chuyện gì đã xảy ra. Ông đã nhận
được yêu cầu từ một ủy ban đặc biệt trực thuộc Hội đồng Khu muốn ông tiến hành
nghiên cứu về thực trạng đảo Daiba 6 – về hệ động thực vật, đất đai, những thứ
như kiểu như vậy. Giọng ông có chút tự hào khi kể mọi chuyện đã đến như thế
nào. Nếu ông giải thích mọi chuyện cho Kensuke ngay từ đầu thì đã giúp ích bao
nhiêu và tránh được nhiều nhầm lẫn. Cho dù các quan chức thành phố và thành
viên Hội đồng Khu cũng tham gia nhóm nghiên cứu, nhưng hiển nhiên là vẫn có chỗ
cho người khác nữa, và thành phố đang tìm ai đó có chuyên môn nhất định về khoa
học tự nhiên.

Phong cách của Sasaki không bao giờ thay đổi. Ông cần phải
khiến người khác ngạc nhiên trước, rồi sau đó mới nõi rõ chuyện.

“Khi nào tiến hành nghiên cứu?” Chưa gì Kensuke đã hỏi về
lịch trình rồi.

“Tôi có thể xem câu này nghĩa là cậu đồng ý chơi không?”

“Tất nhiên rồi. Có đổi cả thế giới tôi cũng không bỏ lỡ cơ
hội này.”

Giờ thì Kensuke không chỉ có cơ hội đến đảo Daiba 6 mà còn
được đến đó một cách hợp pháp. Tất cả những gì anh cần là bám càng nhóm nghiên
cứu. Giờ thì chắc chắn anh sẽ phát hiện ra. Khoảnh khắc khi anh đặt chân lên
đảo, tạo vật quyến rũ từng hằn sâu trong tâm trí anh suốt chín năm qua hiển
nhiên sẽ tan thành mây khói.

Khi Sasaki nói cho anh thông tin chi tiết về ngày giờ và địa
điểm cuộc khảo sát bắt đầu, Kensuke cúi người thật thấp rồi nói vào máy điện
thoại, “Tôi rất biết ơn anh đã cho tôi cơ hội này.”

Câu đáp của Sasaki trước lời cảm ơn này thật khó giải mã: “Ừ,
cố hết sức nhé.”

2

Sinh vật đẹp mê hồn đã đến cư ngụ ở đảo Daiba 6 là một bóng
ma tên là Yukari Nakazawa. Cô là một bóng ma, nhưng không phải là bóng ma chỉ
tồn tại trong lãnh địa tâm linh. Kensuke tin rằng cô còn sống và khỏe mạnh ở
đâu đó ngoài đảo Daiba 6; và anh hi vọng rằng mình không lầm.

Lần đầu tiên anh gặp cô cũng vào khoảng thời gian này chín
năm về trước. Hồi đó anh đang học năm thứ tư đại học và kì nghỉ hè chỉ vừa mới
bắt đầu. Nếu không phải vì tiếng còi ô tô đó, hẳn anh sẽ không bao giờ biết
rằng cô tồn tại. Cho đến tận khoảnh khắc đó, anh vẫn tưởng đó là Toshihiro Aso
đến chỗ anh một mình.

Kensuke và Aso là bạn cùng lớp cả cấp một lẫn cấp hai. Cả
hai đều học tại một trường tư danh tiếng đảm bảo cho con đường vào đại học rộng
mở. Tuy nhiên, đến khi lên cấp ba, Kensuke cảm thấy không tài nào xoay xở nổi
với các quan điểm truyền thống của một trường trung học tư nên đã chuyển sang
một trường công lập. Trái lại với Kensuke, một người khép kín và rụt rè, Aso không
những trở thành đội trưởng đội bóng bầu dục mà còn trở thành một trong những
ngôi sao của trường về thành tích học tập. Đúng như ước mơ từ thời thơ ấu, Aso
đỗ vào khoa y của trường đại học anh theo đuổi. Dù rằng việc học hai trường cấp
ba khác nhau khiến họ đi theo hai con đường riêng biệt, nhưng hai người vẫn
tiếp tục là bạn thân trong hơn mười năm. Bất chấp sự khác biệt hoàn toàn mà ai
cũng thấy, người hùng của trường và kẻ bỏ dở giữa chừng vẫn hợp nhau một cách
đáng kinh ngạc.

Tối hôm đó, Aso bất ngờ rẽ qua căn hộ nhỏ của Kensuke ở
Azabu. Lúc đó đã hơn chín giờ mà Aso còn đem đến một két bia và rủ Kensuke uống
cùng. Trong vòng chưa đầy một giờ, hai người bọn họ đã uống hết hơn mười hai
lon. Aso uống nhanh đến mức phải ngật ngưỡng đi ra toilet hết lần này đến lần
khác đển xả bớt. Tửu lượng của anh rất khác và không phải hạng người uống bia
mà say được, nhưng, sau khi nốc một lượng bia nhất định, có vẻ như anh cần vào
toilet mỗi lúc một nhiều lần hơn để xả bớt bàng quang. Dòng thác nhỏ từ anh đổ
xuống cái bồn cầu, anh ồ ồ cho nó ra như thể cố tình làm nó phát ra tiếng động
ầm ĩ vậy. Xong xuôi, anh còn nán lại đó một lát trước khi giật nước. Chính vào
một trong những khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi giữa buổi nhậu ấy, Kensuke đã
nghe thấy tiếng còi xe. Không thể cưỡng nổi nỗi tò mò xem tiếng còi xe ấy phát
ra từ đâu, anh ra ban công nhìn xuống con đường một chiều bên dưới.

Dù đang đứng ở tầng bốn, Kensuke cũng nhận ra ngay có người
đang nhằm vào chiếc BMW của Aso mà bấm còi inh ỏi. Chiếc BMW đang đỗ ngay cạnh
lề đường khiến một chiếc mười hai chỗ không sao rẽ đường được. Aso sẽ phải
xuống đó đưa xe ra chỗ khác. Nhưng trước khi cái ý nghĩ này lóe lên trong đầu
anh, Kensuke đã thấy chiếc BMW bắt đầu lùi lại. Cái xe làm sao mà tự di chuyển
được. Phải có ai đó ở bên trong. Khi Aso ra khỏi toilet, Kensuke liền hỏi xem
có chuyện gì.

“Cậu để ai đó dưới xe à?”

“Ha! Không cần lo đâu.”

“Sao cậu không cho xe vào gara nhà tớ rồi gọi bạn cậu lên
đây?”

Khi ngôi nhà cũ đến lúc phải xây lại, bố mẹ Kensuke đã xây
tòa chung cư trên cùng khu đất để thay thế nó. Gia đình anh lấy toàn bộ tầng và
cho thuê ba tầng còn lại. Dù dưới tầng một cũng có phòng cho Kensuke nhưng anh
thích sống một mình hơn, vậy nên bố mẹ cho phép anh lấy một căn hộ một phòng ở
tầng trên cùng. Bố mẹ anh có chỗ đỗ xe riêng trong khu vườn của họ. Nó đủ chỗ
cho ít nhất hai chiếc xe con. Khéo léo một chút thì có cũng có thể cố nhét cái
thứ ba vào đó. Thật không cần thiết phải bắt ai đó ngồi đợi trong cái xe đỗ bên
lề đường kia.

Không đợi Aso đồng ý, Kensuke xuống nhà đánh gọn hai chiếc
xe của bố mẹ để lấy chỗ cho chiếc BMW. Sau đó anh bước lại gần chiếc BMW và gõ
kính chắn gió, ra hiệu cho người lái ngồi bên trong đỗ vào chỗ thừa ra. Trên
ghế lái là một phụ nữ có nước da trắng xanh và mái tóc dài.

Chuyện này không khiến Kensuke ngạc nhiên lắm. Aso hay ghé
qua kiểu này, bỏ lại một cô gái trong xe. Nhưng chưa bao giờ quá nửa tiếng cả.
Thường thì, anh sẽ ghé qua rồi đi ngay sau đó vì anh còn để lại người này người
khác dưới xe. Tuy nhiên, đêm đó Aso lại để cô gái trong xe đợi tới hơn một
tiếng liền. Theo Kensuke được biết thì đó là khoảng thời gian dài nhất mà Aso
dám để một cô gái đợi.

“Thật xin lỗi cô quá,” Kensuke thay mặt người bạn vô tâm xin
lỗi cô gái. Anh muốn cô biết rằng nếu anh để ý thấy sớm hơn thì cô sẽ không bị
bỏ lại một mình quá lâu như thế.. “Aso không hề nhắc rằng có cô đang đợi dưới
này,” anh nói.

Trân trân nhìn vào bảng đồng hồ, cô chỉ lắc đầu như thể
ngượng ngùng.

“Sao cô không lên nhập hội với bọn tôi?”

Cho dù không chắc Aso sẽ phản ứng thế nào, Kensuke vẫn nghĩ
nên mời cô gái đó lên nhà thì hơn. Cô gái gật đầu và bước ra khỏi xe. Khi tự
giới thiệu, giọng cô hơi ngọng một chút:

“Tôi là Yukari Nakazawa.”

Khi họ đi dọc lối đi rồi vào trong thang máy, Kensuke không
thể thôi nhìn cô gái, cái cô Yukari Nakazawa đó. Hồi trước Aso từng giới thiệu
Kensuke với rất nhiều các cô bạn gái, nhưng Yukari khác hẳn tất cả bọn họ. Đầu
tiên và trước hết, cô chẳng hề lộng lẫy. Cơ thể nhỏ nhắn của cô khá cân đối, nhưng
nhan sắc cô chỉ ở mức bình thường, cô bước đi với đôi mắt luôn cụp xuống và vẻ
ủ rũ khủng khiếp. Cái xắc đỏ cô kẹp dưới nách mình trông trẻ con đến mức một cô
bé cấp ba đeo nó cũng thấy xấu hổ. Trang phục trông có vẻ rẻ tiền của cô rõ
ràng là được chọn từ một cuốn cataloge rồi đặt hàng qua thư. Nhưng bên dưới
chiếc váy ngắn lộ ra đôi chân duyên dáng thanh mảnh, thon thả đến tận mắt cá
chân mạnh mẽ và rắc chắc. Kensuke thấy khó mà không dán mắt vào đôi chân trần
ấy. Sự hấp dẫn của cô tụ lại ở đôi chân.

Aso rõ ràng là không hài lòng khi Kensuke quay lên căn hộ cùng
Yukari. Phật ý, anh khăng khăng rằng họ cần phải đi ngay lập tức. Kensuke dỗ
dành Aso, tránh không đụng chạm tới Aso để khiến tâm trạng anh bạn khá hơn và
nài nỉ cả hai ở lại uống thêm chút nữa. Tình hình có vẻ sáng sủa hơn với
Kensuke vì ba người bắt đầu nói chuyện với nhau. Trước đó Aso đã muốn tránh
giới thiệu Yukari với Kensuke. Khó có thể phủ nhận là cô không so được với
những cô bạn gái trước đây của Aso. Hẳn là vì thế rồi. Thực tế là Aso còn mất
bình tĩnh, có lẽ vì cảm thấy lo sợ bị chỉ trích, đã bắt đầu xúc phạm Yukari.

“Cô gái này chẳng học hành đến đâu mà giới thiệu bằng cấp, ông
bạn ạ. Cô ta thậm chí còn không học nổi cho hết phổ thông.”

“Tớ biết là cô ta sẽ chẳng thể nào tham gia câu chuyện của
chúng ta. Cô ta ngu ngốc lắm, mọi thứ cứ trôi tuồn tuột qua đầu thôi.”

“Cứ như thế còn chưa đủ tệ, cô ta còn lên đây cùng một cái
đạo quái gở nào đấy.”

“Tớ không thể giới thiệu cô ta với mọi người được, đúng
không?”

Cho dù Aso xử tệ với cô ra sao, Yukari cũng chỉ hơi trễ
miệng xuống một chút, và trong có vẻ sầu não thôi chứ không có dấu hiệu gì của
sự giận dữ. Cô sẽ đợi hàng giờ trong cái xe đỗ sai luật ấy nếu được bảo cứ ở
nguyên đó. Những người phụ nữ trao đi sự phục tùng và trung thành để đổi lại sứ
bạo hành tinh thần là một hiện tượng đang ngày càng trở nên hiếm hoi. Cả đời
Kensuke cũng không thể hiểu nổi tại sao Aso lại hẹn hò với Yukari. Chắc chắn
chẳng có lí do gì để ở bên cô nếu anh định sỉ vả cô gái tội nghiệp này. Yukari
cũng vậy, chắc chắn cô cũng có thể tìm được ai đó hợp hơn Aso.

Chẳng mấy chốc cái viễn cảnh Kensuke mong đợi về một cuộc
nói chuyện dễ chịu giữa ba người bạn đã được chứng minh là không thể tồn tại.
Aso càng uống càng thốt ra nhiều lời khắc nghiệt đổ lên đầu Yukari. Không thể
chịu nổi sự hành hạ này thêm nữa, Kensuke tuyên bố buổi tiệc đã đến lúc tàn.
Anh không tưởng tượng nổi mình đã làm thế: yêu cầu Aso về.

Kensuke tiễn họ xuống tận xe. Aso có vẻ như đã say lắm rồi, vì
thế Kesuke định đặt anh ở chỗ cạnh ghế cho lái xe. Yukari biết lái xe. Nhưng Aso
kiên quyết đòi lái, và đòi một lon cà phê. Kensuke chạy đến máy bán hàng tự
động gần đó mua về vài lon cà phê lạnh. Anh đưa cho Yukari trước, cô đáp lại
bằng cách lấy danh thiếp từ túi ra đưa cho Kensuke.

“Đi đâu quanh đó anh đừng ngại ghé chơi nhé.”

Việc này không qua khỏi mắt Aso.

“Con khốn ngu ngốc!” anh trở nên giận dữ, giật tay cô sang
một bên, làm danh thiếp của cô bay xuống đất. Rồi Aso tóm lấy cổ tay cô bẻ quặt
ra sau lưng, dúi đầu cô xuống. “Cậu ấy là bạn tốt của tôi đấy. Cô đừng có dụ
giỗ nó đến bất cứ chỗ nào dơ dáy, hiểu chưa?”

Yukari khẽ kêu lên vì đau và ngồi thụp xuống capo xe. Aso
không buồn ra đỡ cô dậy mà nhảy ngay vào ghế lái và nổ máy. Sửa lại trang phục,
Yukari đi vòng qua trước xe và ngồi vào ghế bên cạnh.

“Gặp lại cậu sớm.”

Aso hướng nụ cười tươi về phía Kensuke đang đứng một mình, rồi
lập tức lái xe vọt đi.

Ngay khi chiếc xe khuất tầm nhìn, Kensuke bắt đầu lia mắt
khắp con đường để tìm tấm danh thiếp Yukari đã cố đưa cho anh. Chẳng mấy chốc
anh đã thấy nó giữa mấy bụi cây trong vườn. Anh đọc chữ ghi trên danh thiếp
dưới ánh đèn đường. Bên dưới tên một tổ chức tôn giáo mà anh chưa nghe đến bao
giờ, Kensuke đọc thấy tên Yukari, dưới nữa là địa chỉ và số điện thoại. Cũng
không rõ là địa chỉ và số điện thoại đấy là của tổ chức tôn giáo kia hay của
Yukari nữa. Kensuke đút tấm danh thiếp rồi trở lại căn hộ. Cả đêm hôm ấy, không
hiểu sao anh không ngăn nổi mình cảm thấy phấn khích.

Báo cáo nội dung xấu