Mở đầu

MỞ ĐẦU

Cứ mỗi lần con trai bà cùng gia đình ở Tokyo về thăm, Kayo lại đưa đứa cháu gái nhỏ
Yuko ra ngoài đi dạo buổi sáng sớm. Họ bao giờ cũng đi bộ đến tận mũi Kannon, cực
Đông bán đảo Miura. Thật là một khoảng cách hợp lí để đi dạo, tản bộ loanh
quanh mũi Kannon rồi trở về nhà cũng chưa đến hai dặm.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com – gác nhỏ cho người yêu
sách!]

Khi đứng trên mũi đài quan sát rộng rãi cho phép nhìn toàn
cảnh từ mũi đất, Yuko thường sẽ vươn tay chỉ vào bất cứ thứ gì ngoài xa khơi
khiến nó tò mò, rối rít kéo tay bà nội, làm bà chóng cả mặt bằng hàng đống câu
hỏi. Kayo kiên nhẫn trả lời từng câu một. Yuko mới đến hôm qua – con bé đang
nghỉ hè – và sẽ ở lại một tuần nữa. Với Kayo, viễn cảnh được dành thời gian bên
cô cháu gái đơn giản là rất vui.

Quang cảnh nơi lõm vào sâu nhất trong vịnh Tokyo,
quá cả khu công nghiệp Tokyo – Yokohama, vẫn còn chìm trong sương. Bạn chẳng
mấy khi nhìn rõ hết phía bên kia, bởi vịnh Tokyo lớn hơn người ta vẫn tưởng. Trái lại, bên
kia thủy đạo Uraga, những ngọn núi trên bán đảo Boso dường như trồi lên ngay
trước mắt, và một rặng núi sừng sững, nổi bật trườn từ núi Nokogiri đến núi
Kano.

Yuko buông tay khỏi rào chắn và vươn ra để cố bắt lấy thứ
gì. Mũi Futtsu, với dải cát dài, thanh mảnh, đang nằm đó phía bên kia vịnh, dường
như trong tầm tay.

Đường thẳng tưởng tượng nối liền mũi Futtsu với mũi Kannon
chính là cửa ngõ vịnh Tokyo,
đoàn tàu chở hành đang xếp thành hai hành thẳng tắp ra vào vịnh qua một luồng
hàng hải. Yuko vẫy vẫy hai hàng tàu, từ chỗ nó và bà nội đang đứng trông chúng
như hai dãy tàu đồ chơi.

Thủy triều chảy xiết chỗ hành lang hàng hải, và trên mặt
nước đôi khi xuất hiện những vệt sọc dài. Thủy triều lên cao đưa nước từ đại
dương bao la tràn vào vịnh, đến khi rút xuống lại mang hết mọi thứ trong đó đi.
Có lẽ bởi thế mà người ta thường nói mọi rác rưởi ở vịnh Tokyo đều được gột sạch mũi Kannon và mũi
Futtsu. Nếu vịnh Tokyo
là một trái tim khổng lồ thì hai mũi đất nhô ra ở hai bên này giống như hai chiếc
van lọc sạch rác rưởi khỏi nước biển, hoạt động theo mạch đập nhịp nhàng của
thủy triều.

Nhưng đó không chỉ là vòng tuần hoàn của biển. Các con sông Edo, Ara. Sumina và Tama đều như những động mạch lớn bơm
máu sạch cho vịnh Tokyo.
Có rất nhiều loại rác bị đánh dạt lên bờ, từ lốp xe, giày dép, đồ chơi cũ của
trẻ con đến những mảnh còn sót lại của con thuyền câu bị đắm và các biển số nhà
bằng gỗ ghi địa chỉ ở tận Hachioji xa xôi. Một số thứ sẽ khiến bạn tự hỏi không
hiểu con đường nào đã dẫn chúng đến biển: con ki bowling, xe lăn, dùi trống, đồ
lót phụ nữ…

Sự chú ý của Yuko hướng sang những thứ trôi dạt dập dềnh
giữa những con sóng.

Những vật nổi trôi đó có thể thắp sáng trí tưởng tượng của
kẻ mới đến bờ biển. Một tấm phủ mô tô có thể gợi lên hình ảnh một tay lái xe
lao thẳng qua cầu tàu xuống biển, còn một cái túi nylon nhét đầy những chiếc
bơm kim tiêm đã qua sử dụng lại toát lên mùi tội ác. Mỗi thứ đồ bỏ đi này đều
mang trong mình một câu chuyện riêng. Bất cứ thứ nào đặc biệt kích thích trí tò
mò mà bạn nhìn thấy trên bãi biển đều tốt nhất là được để yên đó – bởi ngay khi
bạn nhặt chúng lên, chúng sẽ bắt đầu kể cho bạn câu chuyện của mình. Nếu đó là
một câu chuyện ấm lòng thì chẳng sao, nhưng nếu nó khiến máu bạn đông cứng thì
lại là việc khác.

Đặc biệt nếu cháu yêu biển cả, cháu cần phải lưu tâm. Cháu
nhặt được thứ như một chiếc găng tay cao su rồi nhận ra đó thật sự là một bàn
tay bị cắt rời. Những thứ như thế có thể khiến cháu không bao giờ bén mảng tới
bãi biển nữa. Cảm giác nhặt được một bàn tay có lẽ sẽ không dễ gì xua tan đi
được.

Kayo thường sẽ nói những lời kiểu như thế một cách tỉnh khô
để dọa cô cháu gái. Mỗi lần Yuko năn nỉ bà kể chuyện ma, Kayo lại thêu dệt nên
một câu chuyện xoay quanh thứ gì đó trôi dạt trên biển.

Có lẽ cả tuần tới cô bé sẽ đòi nghe chuyện ma mỗi lần đi dạo
buổi sáng, nhưng Kayo có hàng đống chuyện để kể, hết chuyện này lại đến chuyện
mới. Kể từ khi bà nhặt được vật đó trên bờ biển vào một buổi sáng hai mươi năm
trước, khi bà chỉ vừa mới bắt đầu những cuộc đi dạo lúc bình minh, trí tưởng
tượng của bà vẫn luôn hoạt động tích cực như và hơn thế. Giờ thì bà có thể lôi
ra vô số các câu chuyện kì lạ từ những mảnh vụn trôi dạt đang dập dềnh bên mép
nước.

“Không có kho báu ạ?” Yuko muốn biết liệu có bao giờ sóng
đánh dạt vào những thứ tử tế hơn, có thể từ những miền đất xa xôi, chứ không
phải chỉ toàn những thứ đáng sợ.

Đủ loại tàu bè, từ những con thuyền nhỏ đến những con tàu
khổng lồ, đang hối hả miệt mài trên luồng nước hẹp trong vịnh dưới kia.

“Sao lại không thể có chuyện thỉnh thoảng một hòm châu báu
rớt khỏi cabin con tàu nào đó xuống nước?” Yuko lí luận.

“Bà đâu có nói là bà chẳng bao giờ thấy kho báu đâu nào,” Kayo
đáp mơ hồ.

“Cháu có nó được không ạ?!” Dù Yuko chẳng biết chính xác kho
báu là gì, con bé vẫn khao khát có nó ngay lập tức

“Bà có thể cho cháu,” Kayo nói, gợi ý rằng đề nghị này có
điều kiện.

“Nếu gì ạ?!”

“Nếu cháu bầu bạn với bà suốt tuần nay, khi bà đi dạo.”

“Tất nhiên rồi ạ!”

“Rồi cháu sẽ có được kho báu vào sáng hôm cháu về Tokyo.”

“Bà hứa nhé?”

Để xác nhận vụ thỏa thuận, hai bà cháu làm một nghi thức cam
kết mà trẻ con hay làm. Yuko có thể sẽ không thích kho báu – hoặc thậm chí
không đồng ý rằng đó là một kho báu. Để đảm bảo cô cháu gái không thấy mình bị
lừa, Kayo cần phải thêu dệt nên nhiều chuyện kể hơn, như thế khung cảnh nơi
những lời ấy bật ra sẽ luôn sống động trong tâm trí Yuko.

Chỉ có một điều chắc chắn với Kayo. Trên con đường đời còn
dài trước mặt Yuko, sẽ có lúc kho báu ấy bộc lộ giá trị của nó.

Báo cáo nội dung xấu