Ác Thủ Tiểu Tử - Chương 21 - Phần 1
Chương 21 - Hối Hận Lỗi Lầm Hồ Dã
Tự Thú
Điền Ca Xuyên ban đầu vào trận thấy đối phương ngông cuồng buông lời thách
đấu như vậy, tuy bực tức nhưng nghĩ phần lợi vẫn thuộc về mình. Nghĩ chỉ cần
nội trong vài ba chiêu có thể phá nổi vòng kiếm hộ thân của đối phương.
Chẳng ngờ lúc này tấn công đã liền gần năm mươi chiêu, xem ra tuyệt học
kiếm pháp đã xuất tận, vậy mà chẳng có lấy nửa chiêu công phá nổi vòng kiếm thủ
của hắc y tăng.
Càng đánh gã càng nao núng xen lẫn nóng vội, kiếm càng lúc càng bí hiểm
dũng mãnh, trên đài đấu chỉ còn thấy một vòng kiếm ảnh trùm lấy song phương,
chẳng nhận ra đâu là đâu.
Chính đang đấu đến hồi kịch liệt, chẳng hiểu thế nào Điền Ca Xuyên tung
người nhảy lùi sau, thâu kiếm lại, mặt hiện vẻ khinh bỉ nói:
- Thì ra ngươi chỉ học được một pho kiếm phòng thân mà thôi!
Hắc y tăng cũng thâu kiếm nói:
- Ngươi vội gì chứ? Còn sớm lắm, hôm nay ta nhất định khiến ngươi thua tâm
phục khẩu phục, nếu như vậy thấy không phá nổi một pho hộ thân kiếm pháp của ta
thì cứ nói ta thay đổi đấu pháp!
Điền Ca Xuyên nghe vậy thì vừa ức vừa thẹn, lớn giọng:
- Cuồng tăng! Trận này chúng ta chỉ coi như bình thủ, vì ta tuy không phá
được kiếm pháp của ngươi, nhưng ngươi cũng chưa thắng ta được một chiêu, những
tưởng chẳng có gì không thỏa đáng!
Hắc y tăng chẳng nói gì, cười gằn một tiếng, tay vung mạnh, kiếm vụt ra một
chiêu Cuồng lãng tác khởi mũi kiếm như dao long theo sóng lướt tới nhanh như
chớp.
Điền Ca Xuyên thấy hắc y tăng quả nhiên thay đổi kiếm pháp thì trong lòng
mừng thầm, nhảy người né chiêu đồng thời kiếm hoa lên phản thủ bằng chiêu Dao
long đảo vĩ.
Thoạt trông thế kiếm hòa thủ rất đắc, nhưng bóng tăng y loáng cái đã lách
ra ngoài, kiếm khoát nhanh biến chiêu Hồi lãng tác phong.
Nháy mắt song phương đã công thủ ba chiêu, thế kiếm của Điền Ca Xuyên tuy
trầm thực ác hiểm, nhưng vẫn bị kiếm pháp của hắc y tăng khống chế hóa giải.
Thế nhưng Điền Ca Xuyên không phải là tay kiếm thuật tầm thường, chung quy
vẫn ứng phó được với các chiêu kiếm tuyệt luân của hắc y tăng.
Bấy giờ Liêu Thứ đứng bên ngoài quan sát, gã tự dưng có sự so sánh kiếm
pháp của hắc y tăng, gã vốn tự nhận pho Thiên Cang kiếm pháp của Lạc Đại Xuân
truyền thụ là cao thâm ảo diệu, nhưng lần này tận mắt mục kích một pho kiếm
phòng thân và pho Đạt Ma kiếm pháp của hắc y tăng, thì mới mở mắt ra, nhận thấy
kiếm pháp của hắc y tăng còn cao thâm uyên ảo hơn nhiều, tự thấy kiếm thuật chỉ
e gã khó đấu nổi với đối phương.
Chính lúc này, chỉ nghe Điền Ca Xuyên “ái” lên một tiếng, gã cả người nhoài
ra ngoài lảo đảo, kiếm như vuột khỏi tay, cố gắng lắm mới không ngã.
Nguyên là sau chiêu thứ ba, hắc y tăng thân pháp mau lẹ xoay tròn một vòng,
kiếm hoa lên phát ra một màn kiếm ảnh, chính là chiêu Mãn Thiên Bách Kiếm.
Điền Ca Xuyên thấy đối phương xuất chiêu thì không hề nao núng, kiếm hoành
ngực, mắt nhìn thẳng chăm chú tìm đúng kiếm thực phát kiếm hoa lên trùm cả
người hóa chiêu.
Nhưng kiếm vừa ra hết, bỗng nghe tiếng kiếm rít lạnh từ sau gáy, gã biết
vừa trúng kế “dương đông kích tây” của đối phương.
Điền Ca Xuyên lạnh cả sống lưng, biết nếu giờ gã giở chiêu Hồi Mã Tầm Ngưu
thì lưỡng bại câu thương chứ chẳng nghi. Đối phương có thể trúng thương nặng
nhẹ thế nào thì chưa liệu được, nhưng bản thân thì không chết cũng trọng
thương.
Tính toán trong đầu chỉ là một phần nghìn cái chớp mắt, thân hình gã bằng
thế Lý ngưu đảo đỉnh nhào ra trước mới tránh được chiêu hiểm vừa rồi.
Tuy vậy, vạt áo sau lưng gã cũng kịp bị mũi kiếm hắc y tăng chém xém một
mảnh.
Điền Ca Xuyên xoay người cắn răng tức giận, giọng tỏ ra hằn học:
- Kiếm pháp tuyệt thủ! Có điều đệ tử Phật môn không nên đấu xảo mới phải!
Hắc y tăng cười nhạt nói:
- Binh bất yếm trá, nếu như ngươi chưa phục thì có thể đấu tiếp!
Điền Ca Xuyên không để ý đến câu nói của đối phương, gã đưa tay vào áo như
tìm kiếm vật gì.
Chính lúc ấy một đàn mấy con ngỗng trời từ trong rừng cây bay vụt lên ngang
qua đài đấu, Điền Ca Xuyên mặt lộ nét vui, tung tay một cái, chỉ nghe tiếng
ngỗng trời kêu thất thanh, một con ngỗng đang bay bỗng khựng lại giữa không
trung chới với như vướng phải vật gì không bay tiếp được.
Quần hùng số người đứng xa thì không nhìn rõ Điền Ca Xuyên vừa thi triển
thủ pháp gì, nhưng những người đứng gần đài đấu thì đã kịp nhận ra một sợi chỉ
bạc trong tay gã.
Điền Ca Xuyên dùng hai ngón tay kẹp đầu sợi ngân tuyến cắm sâu vào cột gỗ
bài đài, rồi đột nhiên tung người vọt lên đáp xuống trên thân ngân tuyến.
Người ở xa không nhìn thấy rõ thì chỉ thấy gã đứng lơ lửng giữa trời.
Điền Ca Xuyên ngầm đề khí rồi từ từ từng bước đi trên sợi chỉ bạc lần ngược
lên hướng con ngỗng trời vẫn đột ngột vùng vẫy đập cánh cố bay.
Quả là một màn biểu diển thân pháp ngoạn mục hấp dẫn. Nếu biết người có
công lực uyên thâm, thân pháp điêu luyện thì việc đi trên sợi dây mảnh không
phải là chuyện khó.
Nhưng lúc này sợi dây ở độ xiên lớn, đầu con ngỗng thấy có người đang tiến
tới gần mình thì vùng vẫy lạng qua lạng về khiến sợi dây lắc lư chấn động mạnh,
vậy mà Điền Ca Xuyên vẫn đi một cách vững chãi. Đến như Hồ Dã và một số cao thủ
làm hộ đài nhìn thấy tận mắt cũng phải thốt lên tán thưởng.
Lúc này Điền Ca Xuyên chỉ cách con ngỗng còn chừng ba xích, gã vung tay một
cái, giữa hai ngón tay đã kẹp chặt mấy chiếc lông đuôi, rồi tung người nhảy
xuống mặt đài đấu trong tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người.
Điền Ca Xuyên câng mặt đắc ý liếc nhìn hắc y tăng.
Hắc y tăng thần thái không chút kinh động, cười nhạt một tiếng, mắt nhìn
con ngỗng vẫn đang còn vùng vẫy trên không trung, rồi đột nhiên cả người vừa
xoay tròn như chiếc chong chóng vừa lướt nhanh theo sợi dây là lên...
Hồ Dã không còn muốn ngồi nổi trên ghế, lão đứng phắt dậy, chừng như không
tin nổi vào mắt của mình. Nhưng tình hình trước mặt là thực khiến lão bất thần
thốt lên kinh ngạc:
- Lăng không hư độ thân pháp.
Toàn trường chỉ nghe vậy cũng đều há hốc mồm miệng, vì Lăng không hư bộ là
môn khinh công thân pháp thặng thừa, xưa nay trên giang hồ ít người hấp thụ
được.
Có điều Hồ Dã nhìn nhận chưa chuẩn xác, vì thân pháp vừa rồi hắc y tăng thi
triển giống mà không giống. Lăng không hư bộ nó còn vượt trên một bực vì pha
lẫn giữa Lăng hư nhiếp bô và Tùy phong xúc ảnh.
Điền Ca Xuyên giật thót cả người, vì cũng đúng lúc đó bóng hắc y tăng như
cơn lốc xoáy cực nhanh lên không, thì chẳng biết tự lúc nào, ba chiếc lông đuôi
ngỗng trong tay theo luồng kình phong bay lên không trung. Bóng hắc y tăng như
làn chớp đón lấy ba chiếc lông ngỗng, đồng thời vung tay búng nhẹ tới một luồng
chỉ lực, “phựt” một tiếng, sợi ngân tuyến bị đứt ngang khiến con ngỗng vụt bay
lên trời với tiếng kêu mừng rỡ.
Quần hùng nhất thời khựng người không ai tốt lên một tiếng, đến lúc bỗng
thấy Điền Ca Xuyên bỗng vọt lên không, ai nấy mới reo ồ lên vỗ tay tán thưởng.
Lúc này Điền Ca Xuyên bỗng chuyển người vọt nhanh ra hướng tường thành
trang bảo, rồi biến nhanh vào khu rừng.
Thật ra lần này chuồn đi tự nhiên Điền Ca Xuyên đã tự nhận bại.
Nhưng khinh công thân pháp của gã quả chẳng tầm thường tí nào, có điều gã
chỉ mới nghe mấy tiếng Lăng không hư bộ thì đã lạnh cả người, cho nên mới chuồn
đi một cách thảm bại như vậy.
Người vừa kinh động vừa lo phiền nhất hiển nhiên là Liên Vân Bảo chủ Hồ Dã.
Lão mục kích hắc y tăng bằng vào kiếm pháp, thân pháp cho đến nội công đều hơn
hẳn Điền Ca Xuyên, không cần nghĩ nhiều cũng biết Liêu Thứ so với hắc y tăng
thì như thế nào rồi, bất giác lão thở dài trong lòng.
Lúc này tình thế trước buộc lão phải suy nghĩ nhanh để đối phó.
Hắc y tăng vừa rồi dấu với Điền Ca Xuyên mấy trận, ít nhiều nhất định công
lực bị hao tổn, giờ đằng nào thì Liêu Thứ cũng phải đối đầu với hắc y tăng,
chẳng bằng nhân lúc đối phương lực kiệt ra tay thì hơn. Nghĩ vậy bèn ra mặt,
uyển chuyển nói:
- Pháp sư quả nhân thần lực siêu chúng, tiếp theo còn thêm một trận nữa,
không biết ý pháp sư thế nào?
Nhưng chẳng ngờ hắc y tăng không chút do dự, đáp ngay:
- Hiện tại có thể đấu tiếp, chỉ e lôi đài này không chịu nổi!
Chẳng hiểu ý hắc y tăng thế nào lại buông một câu như vậy, toàn chúng trên
đài dưới đài hơn trăm nhân vật võ lâm chứ chẳng phải thường nhân, tự nhiên ngầm
hiểu hắc y tăng có ý thị uy.
Quả nhiên lúc ấy đã thấy hắc y tăng từng bước đi vòng quanh đài đấu, hễ đi
đến đâu thì những tấm gỗ dày cả năm thốn lập tức vỡ toát ra từng mảnh theo bước
chân.
Quần hùng rúng động nhất loạt “ồ” lên đầy kinh ngạc.
Đài đấu vốn dựng lên đã có tính toán, tất nhiên cả mấy chục cuộc đấu trong
mấy ngày qua không chút hề hấn suy suyển. Nhưng giờ hắc y tăng thi triển nội
công Thiên cân trụy áp vỡ lôi đài, đủ thấy nội lực hắc y tăng phải vô cùng thâm
hậu.
Hắc y tăng dừng chân lại trên một trụ gỗ nói:
- Người xuất gia không nói khoa ngôn hư huyền, ta nói lôi đài không chịu
nổi, bảo chủ không tin, giờ thì thế nào?
Hồ Dã lặng người chẳng biết nói thế nào, lôi đài rõ ràng giờ đã vỡ bể quá
nhiều, tất nhiên không thể tiếp tục đấu được.
Lão trong đầu vẫn mãi nghĩ không biết hắc y tăng này thật ra là ai? Nhưng
lúc sáng vừa đấu với Lạc Đại Xuân đã ra ác thủ, chừng như có hàm hận cừu oán gì
với họ Lạc vậy?
Liêu Thứ lúc ấy thấy sư phụ mình đang ở vào tình thế khó xử, bèn chen vào
nói:
- Vậy đấu trên đất bằng, chẳng giống như trên lôi đài sao?
Hắc y tăng đưa mắt nhìn Liêu Thứ một cái, không chút biểu hiện, lãnh mạn
nói:
- Nếu ngươi muốn đấu ngay bây giờ, bần tăng cũng nguyện tiếp, nhưng ta thấy
tốt nhất hẹn một thời gian khác tỷ đấu thì hay hơn!
Mấy câu cuối này, hắc y tăng ngầm vận công lực để phát ra, từng tiếng bay
vào tai mọi người ít nhiều làm đau nhức màn nhĩ.
Một màn biểu diễn nội công này, đủ khiến mọi người thầm hiểu chân lực của
hắc y tăng vẫn còn sung mãn, chứ không phải bị hao tổn mới nói như vậy để thoái
thác trì hoãn trận đấu.
Hồ Dã tự dưng cũng nhận ra điều này, thừa hiểu hôm nay Liêu Thứ quyết không
thể thắng nổi hắc y tăng, trừ phi kỳ tích đột nhiên xuất hiện.
Nghĩ tình thế đã đến nước này, hà tất phải để mất mặt với quần hùng, bèn
nói:
- Pháp sư như đã nói thế, hai người cứ ước hẹn thời gian tỷ đấu vậy!
Liêu Thứ tâm trí đã loạn, nhất thời không có chủ ý.
Hắc y tăng thì gật nhẹ đầu đồng ý.
Hồ Dã vai chủ, bấy giờ mời hắc y tăng nghỉ lại trong một tịnh thất hậu bảo,
quần hùng còn lại cũng có ý mời nghỉ ngơi, hoặc ai có việc cần về trước thì cứ
tự nhiên.
Mọi người tất nhiên không nói cũng biết Liêu Thứ là đệ tử đắc ý nhất của Hồ
Dã. Lần này lão mở lôi đài tất nhiên cũng không muốn ai qua được Liêu Thứ. Nhưng lần này nhìn tình thế cũng thấy được Liêu Thứ
không phải là hắc y tăng, trong lòng mọi người hiếu kỳ nảy sinh hai điều nghi
vấn.
Thứ nhất, thật ra hắc y tăng
công lực thâm hậu đến trình độ nào?
Thứ hai, nếu sau khi hắc y
tăng là người thắng chung cuộc, liệu Hồ Dã có đem vị thiên kim ái nữ độc nhất
vô nhị của mình gả cho người xuất gia hay không?
Chính vì hai điều này mà có
không ít người muốn lưu lại trong Liên Vân Bảo mục kích kết quả. Nhưng cũng
nhiều người cảm thấy chuyện như kết thúc, hoặc còn bận việc thì cũng lập tức
rời bước.
oo Canh ba vừa qua.
Trong một góc tối đối diện
với cánh cửa duy nhất tịnh thất hắc y tăng nghỉ lại, hai bóng đen ngưng thần
chú mục theo dõi. Bỗng bọn họ nghe như có tiếng động trong tịnh thất, cả hai
nhất thời giật mình, cho rằng hắc y tăng quả nhiên có hành động thất thường như
phán đoán của bảo chủ.
Nhưng sau một lúc nghe ngóng
cẩn thận, cửa chính vừa cửa sổ duy nhất vẫn đóng im ỉm, không chút động tĩnh,
đồng thời bên trong tiếng ngáy vang ra nghe rất rõ, hai kia mới thở phào nhẹ
nhõm, nhìn nhau cười vẻ yên tâm. Tuy vậy bọn họ vẫn không dám khinh suất, bốn
con mắt vẫn mở lớn chăm nhìn quan sát tịnh thất.
Bọn họ đương nhiên nội lực
còn quá kém, chính lúc họ chăm mắt theo dõi tịnh thất, thì không hề hay biết từ
lúc nào sau lưng họ cách ngoài năm trượng đã xuất hiện một bóng đen.
Bóng đen kia quay lại nhìn họ
một cái rồi tung người lướt đi không để vang một tiếng gió nhỏ.
Bóng đen phóng vun vút trong
Liên Vân Bảo ban đêm một cách thành thạo, tợ hồ như người này rất quen thuộc
với lối đi ngã rẽ trong nội bảo. Phóng một mạch đến thẳng trước phòng Liêu Thứ,
bóng đen áp người sát vách tường giấy, gọi khẽ:
- Liêu Thứ! Ngươi ra đây!
Tiếng gọi vừa dứt, trong nhà
một bóng người xô cửa vọt ra, quay lại nhìn chăm bóng đen, cười gằn:
- Ta sớm biết ngươi sẽ đến,
Liêu Thứ chính đang chờ ngươi đây!
Bóng đen kia nói:
- Được! Chúng ta ra đào lâm
hậu viên tỷ thí.
- Hảo!
Liêu Thứ không đáp không chút
do dự, rồi nhún mình chạy đi trước.
Nhưng bóng người kia bỗng vọt
ra cản đường nói:
- Chớ vội, chúng ta hai người
đánh nhau chẳng thú lắm, ít nhất cần có người làm chứng.
Liêu Thứ ngớ người khựng chân
đứng lại, thầm nghĩ:
- Lúc chiều trước hàng trăm
hào kiệt các xứ, nếu hắn chịu đấu chưa biết chừng ta mất mặt biết chừng nào.
Chẳng bằng cứ theo hắn kiếm người làm chứng.
Nghĩ vậy gã nói:
- Được, ngươi muốn tìm ai?
- Hà, chẳng phải cần nhiều
người, chỉ cần tìm một mình ái nữ của bảo chủ là đủ.
Liêu Thứ nghe nhắc đến Hồ Vân
Thường thì nhíu mày, nhưng cũng không cự tuyệt, nói:
- Ngươi chờ đây, ta đi tìm
nàng.
Bóng người kia nói:
- Ta ra rừng đào chờ ngươi
trước, ngươi gặp được cô ta thì cùng ra đó gặp ta.
Dứt lời không nói thêm gì
nữa, vọt người lui về phía hậu bảo chính là nơi có rừng anh đào tuyệt đẹp.
Liêu Thứ nhất thời cũng không
nghĩ đến hắc y tăng tại sao lại biết trong Liên Vân Bảo có rừng đào, mà rừng
đào lại nằm ở hậu bảo.
Gã nhanh chân chạy đi gọi Vân
Thường, rồi cả hai sóng vai đến rừng đào. Quả nhiên đã thấy hắc y tăng chờ sẵn,
trong tay nắm một cành cây, tay còn lại không ngừng dụng lực mà vuốt.
Liêu Thứ vào đến rừng đào, để
Hồ Vân Thường đứng một bên, tiến lên nói:
- Đã có người làm chứng,
ngươi định đấu sao đây?
Hắc y tăng dùng tay vuốt cành
cây, lúc này đã trơn nhẵn như một thanh trường kiếm, ngắm nghía một lúc rồi
cười nói:
- Chúng ta tỷ kiếm! Chỉ cần
ngươi đỡ nổi ta một chiêu thì coi như thắng, bằng không thì... Hắc hắc...
Liêu Thứ nghe vậy thì vừa
chấn động vừa kinh ngạc, gã nhìn chăm bóng người áo đen một lúc, rồi la lên:
- Họ Chu kia! Thì ra là ngươi
đã về.
Hồ Vân Thường nghe vậy cũng
vội chạy đến, thảng thốt kêu lên:
- Là Chu Mộng Châu?
Thì ra bóng người áo đen kia
chính là hắc y tăng, mà cũng chính là Chu Mộng Châu đã hóa trang vào tỷ đấu.
Chàng ngửa cổ cười dài rồi
nói:
- Không sai, chính là Chu Mộng Châu ta đây!
Liêu Thứ trong lòng đã khiếp hãi, thế nhưng trước mặt Hồ Vân Thường gã
không thể để bị kẻ khác uy hiếp, khi ấy chỉ tay nói:
- Họ Chu kia, ngươi chớ quá cuồng ngạo, Liêu Thứ ta hôm nay quyết đấu với
ngươi một trận.
Chu Mộng Châu chỉ cười ngất:
- Hắc hắc, Chu mỗ đã nói chỉ cần hai ngươi đỡ nổi ta một chiêu, thì ta sẽ
rút lui ngay, bằng không... hắc hắc...
Chu Mộng Châu như cố tình kéo dài tiếng cười khiến đối phương chột dạ.
Liêu Thứ quả nhiên không chịu nổi nữa, gã rút phắt thanh trường kiếm hoa
lên một vòng thét lớn:
- Họ Chu kia, ra chiêu đi!
Chu Mộng Châu vẫn chỉ nắm thanh kiếm bằng cây trong tay, cười nhạt nói:
- Ngươi chuẩn bị nhận chiêu rồi chứ?
- Phế ngôn! Họ Chu ngươi phải hối hận về thái độ ngông cuồng.
- Hảo! Vậy thì xem kiếm...
Chu Mộng Châu vừa nói dứt, thanh kiếm gỗ trong tay chàng khoa nửa vòng phát
ra một chiêu chính là chiêu khởi thức trong pho Bích Long kiếm phổ, đường kiếm
tợ đâm mà không đâm, như chém mà không chém, thoạt trông chỉ như một hư chiêu
vờn tới thăm dò đối phương. Nhưng kỳ thực bên trong ngầm ẩn một sự biến hóa vi
diệu khiến Liêu Thứ nhìn thấy rõ trước mắt mà không biết nên đỡ hay nên tránh.
Thực ra trên giang hồ, lớp hậu bối như Liêu Thứ thì chưa ai được mục kích
những chiêu kiếm trong pho Bích Long kiếm phổ, đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy
mà cũng không hề biết nó thuộc pho kiếm nào. Bởi vì pho Bích Long kiếm phổ chỉ
do một mình vị Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm thủ giữ, mà pho kiếm này thì đã thất lạc
giang hồ kể từ ngày Thiên Hạc Đệ Nhất Kiếm bị hại. Do vậy mà ít người nhìn thấy
được kiếm pháp này.
Liêu Thứ mặt biến sắc, bất đắc dĩ hoành kiếm bảo vệ trước người.
Chu Mộng Châu thấy kiếm vừa gần đến đối phương, rung nhẹ tay một cái hóa
chiết Bích Long giáng vũ dù chỉ là kiếm cây nhưng cũng rung lên tạo ra một màn
kiếm ảnh từ trên chộp xuống cả người Liêu Thứ như một màn mưa.
Liêu Thứ khiếp đảm, kiếm vội vung đại một chiêu Bách Tiên hộ giá chẳng để
đâu là đâu che kín cả người. Nhưng chính lúc gã ra chiêu hóa kiếm ảnh, thì ảnh
đột nhiên biến mất...
Chu Mộng Châu đã lưòng trước đối phương sẽ quýnh lên mà đdối phó bằng một
chiêu như vậy, nên nửa đường kiếm lại hóa chiêu lần thứ hai người thoái nửa bộ,
kiếm thâu nửa thế, rồi đột nhiên phi tới nhanh như tia chớp bằng chiêu Bích
Long điện giáng.
Liêu Thứ chấn động cả người, không ngờ Chu Mộng Châu luyện kiếm đạt đến độ
thần tốc như vậy, gã “oái” lên một tiếng. Bả vai trái trúng một kiếm của Chu
Mộng Châu, tuy chỉ là kiếm gỗ, nhưng Chu Mộng Châu đã vận đến ba thành công lực
vào đó. Cho nên trúng một kiếm này cũng đủ để Liêu Thứ vai tê dại, đứng chống
kiếm chết trân cả người.
Nói thì chậm, nhưng diễn biến lại xảy ra nhanh như chớp mắt, Hồ Vân Thường
hiển nhiên không nhận ra Chu Mộng Châu đã ra chiêu như thế nào, nhưng có một
người từ đầu đến giờ nấp người sau một gốc tùng quan sát. Bấy giờ tận mắt nhìn
rõ Chu Mộng Châu ra mấy chiêu kiếm kỳ ảo, thì giật thót mình buộc miệng la lên:
- Bích Long kiếm pháp!
Chu Mộng Châu giật mình quay người lại, thì thấy một bóng người đi tới,
chàng đã nhận ra người kia là ai, thốt lên:
- Hồ đại thúc!
Nguyên người kia chính là Liên Vân Bảo chủ Hồ Dã. Lão từ chiều đến tối
không lúc nào không nghĩ đến vị hắc y tăng kỳ lạ kia. Lão ngờ ngợ như đã gặp
qua ở đâu, nhưng chung quy vẫn không thể nhận ra đó là Chu Mộng Châu, vì chàng
trên mặt đã hóa trang thành một vết bớt đen lớn. Lúc này thì lão đã hoàn toàn
nhìn rõ mặt chàng, run giọng:
- Chu Mộng Châu, tiểu điệt đã về...
Vừa nhìn thấy Hồ Dã, mối hận trong lòng Chu Mộng Châu đã khởi dậy, thế
nhưng dù gì tình cảm nhiều năm chàng ở trong Liên Vân Bảo mà Hồ Dã đã dành cho
chàng, cũng khiến chàng ít nhiều phải nhẹ lòng.
Khi ấy chàng giữ bình tĩnh nói:
- Phải, chính Châu tiểu điệt đây! Lẽ ra tiểu điệt đã ra mặt từ đâu, nhưng vì
có nhiều chuyện bất tiện, nên mới đành thất lễ thế này.
Hồ Dã ngược lại vừa nhận ra hắc y tăng chính là Chu Mộng Châu thì trong
lòng lão nổi lên một nỗi sợ hãi nhen nhúm, chẳng phải vô căn vô cớ. Nguyên là
vì từ sau khi chuyện phó hội ở Quy Hồ Bảo, tuy lão lánh mặt nhưng mọi tình tiết
thì đã được Quy Hồn bảo chủ Đằng Thân nói cho biết. Cứ như Đằng Thân nói một
cách chắc chắn thì Chu Mộng Châu trúng ngọn Quy Hồn châm tẩm độc, quyết không
thể có ai giải cứu nổi, chỉ sau giờ tý thì tuyệt mạng. Để cho chắc chắn bọn họ
đã phái người lùng sục khắp quanh vùng rừng núi rộng lớn, không một hang hốc
ngõ hẻm nào bỏ sót. Vậy mà tìm liền mấy ngày vẫn không hề thấy một dấu vết nào
của Chu Mộng Châu.
Hồ Dã trong lòng bán tín bán nghi sự quả quyết của Đằng Thân, nhưng dầu gì
đó cũng là niềm trấn an duy nhất của lão. Trong lòng lão tuy hối hận về chuyện
đã làm năm xưa, nhưng cũng rất lo lắng một sự trả thù đang rình rập quanh lão,
cho nên ngày đêm mất ăn mất ngủ.
Thời gian cứ chầm chập trôi đi, năm ngày, mười ngày, nửa tháng, rồi một
tháng, tin tức về Chu Mộng Châu vẫn bặt vô âm tín. Lão bây giờ mới thấy hơi nhẹ
lòng.
Tiếp liền năm tháng trôi qua êm ả, Hồ Dã quả thực đã quên hẳn đi nỗi lo nơm
nớp trong lòng. Lần này lão chính định chấn hưng uy danh Liên Vân Bảo, nên nhân
cơ mở lôi đài kén rể, ra uy cùng thiên hạ. Không ngờ cuối cùng trước mắt lão sờ
sờ Chu Mộng Châu xuất hiện.
Đã vậy Chu Mộng Châu lại luyện được pho Bích Long kiếm pháp, thử hỏi lão
chẳng run lên sao được?
Sau phút lặng người, Hồ Dã lấy lại bình tĩnh nói:
- Châu nhi về sao không báo trước với ta, để ta đón tiếp?
Chu Mộng Châu cố nén tâm sự dằn vặt trong lòng, cười nói:
- Bảy năm trước Châu nhi ra đi không một lời với Hồ đại thúc, đại thúc
không quở trách là đã phúc lắm rồi, có đâu dám kinh động phiền hà cho mọi
người.
Hồ Dã liếc mắt nhìn Liêu Thứ và Hồ Vân Thường lúc này đang đứng bên nhau
trố mắt nhìn Chu Mộng Châu còn đầy kinh ngạc. Lão hắng giọng nói:
- Liêu Thứ, Thường nhi, Chu Mộng Châu đã trở lại với chúng ta, các ngươi
phải nên mừng. Nhưng chuyện đêm nay tuyệt đối không được nói ra cho bất cứ
người nào biết, các ngươi nhớ rõ chứ?