Tiên cô bảo kiếm - Chương 28 (Hết)
Chương 28: Bát Nhã thiền
công
Tống Văn Tuấn cầm kiếm nhảy hẳn vào trong động, còn cách
động đạo chừng bảy tám xích thì dừng lại lớn tiếng thét:
- Vu bà tử, ngươi gian ác đa đoan còn chưa chịu ra đây chịu
chết với bổn công tử sao?
Thét rồi, liền men theo vách núi tiến đến gần động đạo hơn,
cách chừng bảy tám xích chỉ là một cái nhảy dài có thể đến nơi.
Bên trong tự nhiên có tiếng lão bà già nữa cười khanh khách
vọng ra:
- Thiếu trang chủ đó ư? Lão bà ta không muốn đả thương
ngươi, nhanh ra đi!
Tống Văn Tuấn vừa rồi quát nói chỉ để khích đối phương, lúc
này nghe tiếng quen thuộc đúng là Vu bà bà, tiếng nói vọng ra từ trong động đạo
bên phải chưa có gì biến đổi phương hướng.
Trong lòng Tống Văn Tuấn vốn căm hận Vu bà bà thấu xương
tủy, khi ấy vừa nghe tiếng không đợi dứt câu liền nhào người tới, hữu thủ hoa
lên một đạo hàn quang sáng ngời.
Một kiếm đã chuẩn bị trước, ra chiêu lại cực nhanh mà đột
ngột, khi thấy đạo hàn quang phát ra thì đã đến gần chỗ Vu bà bà vừa lên tiếng.
“Keng” một tiếng, mũi kiếm chạm vào vách đá lóe lên muôn tia
lửa, thì ra Vu bà bà vừa lên tiếng xong là thân hình đã di động đi nơi khác
rồi.
Tống Văn Tuấn một kiếm không thành, giật thót mình định nhảy
thoái lui phòng thủ, đúng lúc ấy nghe giọng Vu bà bà cười khanh khách:
- Lão bà ta vốn còn nể mặt Lão trang chủ đấy nhé, thôi nhanh
ra ngoài đi!
Tiếp theo lời nói một cổ kình chưởng phong đánh bật ngược
ra.
Tống Văn Tuấn một kiếm rơi vào khoảng không, muốn hóa chiêu
hộ thân cũng không kịp, phản ứng cực nhanh vung tả chưởng ra chiêu Thu Phong
Hoành Thuyền án ngữ trước ngực chống đỡ.
Hai chưởng tiếp nhau, Tống Văn Tuấn chỉ cảm thấy luồng
chưởng phong của đối phương vô cùng nhu nhược tựa như tấm nệm bông, nhưng lực
phản lại thì cực mạnh khiến cả người gã lảo đảo thoái về sau mấy bộ.
Cam Huyền Thông thấy vậy vội la lên:
- Thiếu trang chủ sao rồi?
Tống Văn Tuấn cũng kịp đáp:
- Vừa tiếp chưởng với mụ ta!
Trong khi nói thì cả người còn lảo đảo thêm mấy bước nữa,
hơi thở dồn đập rồi “huỵch” một tiếng ngã người trên đất.
Vô Trụ thiền sư cầm thiền trượng chạy đến, thấy vậy thì cả
kinh nói:
- Thiếu trang chủ trúng ám khí ư?
Tống Văn Tuấn chưa đáp được thì giọng Vu bà bà từ bên trong
truyền ra:
- Lão hòa thượng, ngươi công lực thâm hậu, chỉ cần kịp thời
dùng Bát Nhã thiền công đả thông Kì kinh bát mạch của hắn thì vô sự!
Cam Huyền Thông nghe thì giật mình thét lên:
- Ngươi dùng Âm thủ đả thương Tống thiếu trang chủ?
Vu bà bà cười lên khanh khách nói:
- Lão bà bà ta đã khuyên mà hắn không nghe, biết làm sao
được!
Hoắc Vạn Thanh lúc này đứng ở cửa động, nghe nói Thiếu trang
chủ của mình thụ thương thì hốt hoảng hỏi:
- Thiếu trang chủ trúng thương ở đâu?
Cam Huyền Thông đáp:
- Thiếu trang chủ trúng một chiêu Âm thủ của mụ già kia xem
ra không nhẹ đâu, Hoắc tổng quản nhanh đưa Thiếu trang chủ ra ngoài.
- Âm thủ?
Hoắc Vạn Thanh nghe thì chấn động, vội nhảy vào động đưa mắt
nhìn, chỉ thấy Tống Văn Tuấn nằm bất tỉnh nhân sự trên đất, giọng run run vừa
căm hận vừa hốt hoảng nói:
- Đã trúng Âm thủ, chỉ có mụ ta mới cứu được, làm sao bây
giờ?
Trong động đạo giọng Vu bà bà lại vọng ra:
- Lão bà bà đã nói với hòa thượng, chỉ cần dùng Bát Nhã
thiền công thì cứu được Thiếu trang chủ.
Bà ta dùng Âm thủ đả thương Tống Văn Tuấn, giờ lại nói rõ ra
chỉ có Vô Trụ thiền sư dùng Bát Nhã thiền công đả thông Kì kinh bát mạch của
Tống Văn Tuấn thì cứu được, rõ ràng bên trong tất có dụng ý.
Dụng ý ấy là gì? Thứ nhất kéo dài thời gian, thứ hai làm hao
tổn tinh lực của Vô Trụ thiền sư!
Nên biết, trong cả đoàn người này thì phải nói Vô Trụ thiền
sư là người có võ công tinh thông, nội lực thâm hậu nhất. Chỉ cần Vô Trụ thiền
sư dùng Bát Nhã thiền công trị thương cho Tống Văn Tuấn, thì tự nhiên tiêu hao
tinh lực không ít, lúc ấy lực lượng của bọn họ cũng bị giảm đi không phải nhỏ.
- A di đà Phật!
Vô Trụ thiền sư chắp tay niệm Phật hiệu nói:
- Hoắc tổng quản, chúng ta tạm thời lui ra ngoài, bần tăng
cứu chữa cho Tống thiếu trang chủ là việc quan trọng!
Trong động đạo giọng Vu bà bà đắc ý nói:
- Kể ra cũng không phải là kế hay, nhưng các ngươi nhanh ra
ngoài thì hơn!
Hoắc Vạn Thanh hễ nghe giọng Vu bà bà là tức giận, liền gằn
giọng thét lớn:
- Lão bà tử, ngươi chớ vội đắc ý, Hoắc mỗ nhất định không
tha cho ngươi đâu!
Nói thì nói, nhưng liền bế Tống Văn Tuấn lui ra ngoài động.
Vu bà bà cười ha hả nói:
- Lão bà chờ các ngươi ở đây!
Phi Hồng Dực Sĩ thấy tình thế trước mặt lắc đầu nói:
- Mụ già này thật giảo quyệt đa đoan, cố thủ trong động đạo
lại liên tiếp đả thương hại người của chúng ta, xem ra khó có kế đối phó với mụ
ta!
Thần Điêu Đầu Hói nói:
- Đương nhiên mụ ta chỉ chiếm địa thế thuận lợi, so về võ
công thì chúng ta chẳng ai kém, huynh đệ nghĩ ra một kế khả thi là cứ cho mụ ta
một mồi lửa, xem thử còn cố thủ không chui ra nữa không!
Cam Huyền Thông nói:
- Mạnh đạo huynh chớ quên rằng Minh chủ hiện cũng bị giữ
trong động.
Lúc này Vô Trụ thiền sư đã ngồi bàn tọa vận công thi triển
Bát Nhã thiền công trị thương cho Tống Văn Tuấn, lão đặt tay lên người gã nói:
- Bần tăng đả thông Kì kinh bát mạch cho Thiếu trang chủ, ít
nhất cũng mất nửa canh giờ. Trong thời gian này tuyệt đối không để có người
quấy nhiễu, không chừng bọn Vu bà bà nhân cơ hội này xông ra đột phá vòng vây,
cho nên chư vị đạo huynh xin cẩn thận phòng bị cho!
Cam Huyền Thông nói:
- Đại sư cứ yên tâm, có chúng tôi bảo hộ, quyết không để sai
sót gì đâu.
Phi Hồng Dực Sĩ nói:
- Cam đạo huynh, hay là
chúng ta phân người canh giữ, tránh đến lúc lâm cơ trở tay không kịp.
Cam Huyền Thông nói:
- Trong số chúng ta có thể kinh nghiệm trận mạc thì Mạnh đạo
huynh là nhiều hơn cả, hay là mời Mạnh đạo huynh đứng ra điều binh khiển tướng,
chư vị thấy thế nào?
Phi Hồng Dực Sĩ gật đầu đồng tình ngay:
- Cam huynh nói chí phải,
Mạnh đạo huynh, giờ chúng ta nên dàn trận phòng thủ thế nào, xin nghe theo lời
đạo huynh.
Thần Điêu Đầu Hói xoa tay lên chiếc đầu vắng tóc của mình
cười đáp:
- Đạo huynh điều khiển cũng được mà?
Cam Huyền Thông nói:
- Thời gian rất gấp, Mạnh đạo huynh xin chớ khách khí, bần
đạo và chư vị đây đều nghe theo sự điều khiển của đạo huynh, không nên thoái
thác nữa.
Thần Điêu Đầu Hói đưa mắt nhìn động khẩu rồi cười nói:
- Theo ý huynh đệ, thì Cam đạo huynh và Lục đạo huynh phân
làm hai bên tả hữu trấn giữ cửa động không cho người trong động xông ra, ba vị
Sử đại hiệp, Nhạc thiếu hiệp và Trúc cô nương bảo vệ Vô Trụ thiền sư và Thiếu
trang chủ, Hoắc tổng quản giữ người Thiếu trang chủ, còn bần đạo sẽ giữ đường
lên núi.
Phi Hồng Dực Sĩ vừa nghe xong, rút phắt thanh trường kiếm
cười nói:
- Mạnh đạo huynh quả nhiên có tài quân sư, chúng ta cứ theo
lệnh hành sự.
Nói rồi cùng Cam Huyền Thông trở vào lại trong động, phân
thủ hai bên động đạo, thần sắc rất uy vũ.
Sử Truyền Đỉnh vừa rồi trúng ám khí, nhưng đã được rút ra,
sau một hồi vận khí điều tức thì thương thế lành lại hơn nữa, lúc này cùng Nhạc
Tiểu Tuấn và Trúc Thu Lan tạo thành thế chân vạc vây tròn quanh Vô Trụ thiền sư
và Tống Văn Tuấn để bảo vệ.
Vô Trụ thiền sư thấy mọi người đã bày binh bố trận đâu vào
đấy, khi ấy yên tâm bắt đầu vận chân lực thi triển Bát Nhã thiền công trị
thương cho Tống Văn Tuấn.
Một tay đặt lên ngực, tay kia đặt trên huyệt Bách Hội của
Tống Văn Tuấn, một luồng chân khí phát khởi từ Đan Điền từ từ đẩy sang người họ
Tống.
Nên biết, đả thông thập nhị kinh mạch thì không khó, nhưng
muốn đả thông Kì kinh bát mạch thì chẳng dễ tí nào, điều đầu tiên cần nhất là
người đó phải có đến mấy mươi năm công lực hỏa hầu.
Nhất là đối với trúng Âm thủ, kinh lạc trong người bị âm khí
xâm nhập gây trì trệ tắc nghẽn. Vốn chỉ có đích thân người sử dụng Âm thủ, dùng
lại chính nó để hút hết âm khí ra khỏi người bị trúng thương, nếu không thì chỉ
còn một phép khả thi là dùng Bát Nhã thiền công của Thiếu Lâm để đả thông Kì kinh
bát mạch, mới cứu nổi.
Vô Trụ thiền sư là người đứng nhất nhì trong Thiếu Lâm phái
đương thời, võ học thặng thừa, nội công tinh thâm, mà đạo hạnh tu tập cũng đạt
đến cảnh giới chí cao. Lúc này vận nội lực mấy mươi năm tu tập thi triển Bát
Nhã thiền công tự nhiên pháp tướng trang nghiêm, khiến mọi người nhìn thấy
không khỏi sinh lòng kính trọng nể phục.
Phút chốc, trên mỏm núi lặng ngắt như tờ, chỉ còn nghe tiếng
dạ phong thổi qua vách đá u ú.
Không biết đã qua thời gian bao lâu, dưới núi chẳng thấy có người
xông lên, mà bọn Vu bà bà nấp trong đồng đạo cũng không thấy động tịnh gì, thời
gian cứ từng khắc từng khắc trôi qua trong khi mọi người vẫn căng thẳng phòng
bị.
Bỗng nhiên nghe Vô Trụ thiền sư quát một tiếng, tay đặt trên
huyệt Bách Hội của Tống Văn Tuấn thâu về.
Một tiếng Sư Tử Hống của thiền sư trong màn đêm tĩnh mịch
của núi rừng vang lên tựa như tiếng sấm nghe đến lùng bùng màng nhĩ.
Tống Văn Tuấn vẫn được Hoắc Vạn Thanh ôm trong tay, thân
hình giật nảy một cái, rồi như người vừa tỉnh sau cơn mê, mở bừng mắt ra ngơ
ngác hỏi:
- Ấy, tôi làm sao lại ngồi đây?
Nói rồi định trở người ngồi dậy, nhưng Hoắc Vạn Thanh cản
lại:
- Thiếu trang chủ thấy trong người khỏe nhiều rồi chứ?
Thương thế vừa lành, không nên động mạnh...
Tống Văn Tuấn quay đầu ngơ ngác hỏi:
- Hoắc tổng quản, ta làm thế nào?
Vô Trụ thiền sư thở ra một hơi, từ từ đứng lên tay chống
thiền trượng cười đôn hậu nói:
- Thiếu trang chủ đã không còn đáng lo ngại nữa, vừa rồi
nguy hiểm nhất chính là âm khí xâm nhập kinh lạc gây tổn thương lớn cho dương
khí trong nội thể, bần tăng đã dùng Bát Nhã thiền công đẩy bức âm khí ra khỏi
cơ thể, thương thế của Thiếu trang chủ đã hồi phục hoàn toàn.
Tống Văn Tuấn giờ mới nhớ ra mọi chuyện, đứng lên chắp tay
thi lễ nói:
- Đa tạ đại sư cứu mạng, tại hạ giờ đã nhớ ra mọi chuyện,
lúc ấy tại hạ cùng Vu bà bà đấu nhau một chưởng, chỉ cảm thấy chưởng lực của mụ
ta âm nhu yếu nhược nhưng có một lực xuyên mạnh kinh khủng, mà chưởng lực của
tại hạ không làm sao cản lại nổi. Tiếp rồi chỉ thấy người run lạnh lên, xương cốt
rã rời, cuối cùng thì đầu óc hôn trầm không còn biết gì nữa.
Hoắc Vạn Thanh cũng đứng lên nói:
- Vu bà bà thi triển độc chưởng kia chính là Âm thủ, may mà
có đại sư ở đây dùng nội gia công pháp Phật môn Bát Nhã thiền công mới đả thông
được Kì kinh bát mạch cứu Thiếu trang chủ.
Tống Văn Tuấn lần nữa thi lễ Vô Trụ thiền sư:
- Thửa mong ân tứ cứu mạng của thiền sư, tại hạ cảm kích vô
cùng.
Thần Điêu Đầu Hói chen vào nói:
- Thiếu trang chủ chớ nên nói lời khách khí như vậy, Vu bà
tử nãy giờ đã lâu không thấy động tịnh gì, lão hủ cảm thấy đáng hoài nghi lắm,
hay là chúng ta tìm cách vào trong xem sao?
Cam Huyền Thông vuốt chòm râu đen lưa thưa dưới cằm, trầm
ngâm suy nghĩ đoạn nói:
- Mạnh đạo huynh nói không sai, Vu bà bà đã dùng Âm thủ đả
thương Thiếu trang chủ, cớ gì lại tự nói ra cho đại sư dùng Bát Nhã thiền công
giải cứu, rõ ràng là đã có ý tính kế hoãn binh kéo dài thời gian.
Sử Truyền Đỉnh nói:
- Thế nhưng mụ ta không có binh chi viện đến, dùng kế hoãn
binh phỏng có ích gì?
Thần Điêu Đầu Hói nói:
- Có thể do chúng ta kéo lên đây nhanh quá, tặc đảng bày
binh bố trận không kịp, viện binh cũng không kịp tới chăng?
Tống Văn Tuấn nói:
- Nói vậy thì chúng ta nên nhanh chóng xông vào, tặc bà kia
chỉ lợi dụng địa thế thuận lợi ngầm ở trong đánh chưởng ra, lần này tại hạ cho
mụ ta nếm mùi lợi hại!
Nói xong là vung kiếm phát lên thành tiếng định xông lên
trước ngay.
Sử Truyền Đỉnh nói:
- Thiếu trang chủ, tại hạ đi cùng Thiếu trang chủ đánh trận
đầu, nhất định phải bắt sống mụ tặc bà này!
Vô Trụ thiền sư ngăn lại:
- Nhị vị xin dừng bước!
Tống Văn Tuấn, Sử Truyền Đỉnh dừng chân lại quay đầu hỏi:
- Đại sư có gì chỉ giáo?
Vô Trụ thiền sư nói:
- Vu bà bà gian giảo trí trá, chúng ta muốn xông vào thì
cũng cần phải có kế hoạch chu đáo mới được. Theo ý bần tăng, trước khi chúng ta
tấn công vào động nên đề cử một người chỉ huy, có vậy mới không bị hỗn loạn khi
lâm sự...
Cam Huyền Thông ủng hộ nói ngay:
- Đại sư đức cao vọng trọng, tài trí hơn người, chính là vị
lãnh đạo tốt nhất.
Vô Trụ thiền sư chắp tay nói:
- Bần tăng không dám, nhưng bần tăng xin cử một người chính
là Mạnh thí chủ, kiến văn quảng bác, vừa rồi điều động phòng hờ cho bần tăng
không chút sơ xuất, lần này tấn công hang động, do Mạnh thí chủ lãnh đạo là hay
nhất!
Phi Hồng Dực Sĩ nói:
- Đại sư nói rất đúng, Vu bà bà giảo hoạt như con hồ li,
chúng ta cũng cần phải chọn một lão hồ li để đối phó lại với mụ ta mới không bị
đo ván! Ha ha...
Thần Điêu Đầu Hói nói:
- À, con cò ma ngươi cho ta là lão hồ li ư!
Phi Hồng Dực Sĩ càng cười lớn:
- Ha ha... Đại sư bảo ngươi là người kinh nghiệm phong phú,
kiến thức quảng bác, chẳng phải hồ li thì là gì?
Vô Trụ thiền sư nói:
- A di đà Phật, Lục đại huynh dẫn lời bần tăng như vậy, thật
tội này bần tăng xin gánh chịu!
Cam Huyền Thông thấy bọn họ nói đùa mãi, bèn chen vào cắt
ngang:
- Thôi, thôi, chúng ta nên nói nghiêm túc, ý của đại sư thật
cao kiến, chúng ta vừa rồi ba lần vào động không thành công, lần này cần có
người chỉ huy mới được, Mạnh đạo huynh cũng không nên thoái thác, chúng ta nhất
nhất nghe theo Mạnh đạo huynh.
Thần Điêu Đầu Hói lắc đầu cười nói:
- Thôi được, để lão hủ làm lão hồ li một lần!
Nói rồi vỗ vào vai Vô Trụ thiền sư nói tiếp:
- Đại sư trao lại chiếc hỏa đồng của Trúc cô nương cho lão
hủ, trước khi tiến công vào động, lão hủ muốn quan sát lại thực địa lần nữa.
Vô Trụ thiền sư liền lấy chiếc hỏa đồng trong áo ra trao cho
lão.
Thần Điêu Đầu Hói cầm hỏa đồng trong tay, nhìn bọn Tống Văn
Tuấn và Sử Truyền Đỉnh nói:
- Sử đạo huynh và Thiếu trang chủ lần này hộ tống cho lão hủ
nhé!
Hoắc Vạn Thanh thấy Thiếu trang chủ của mình thương thế vừa
hồi phục sợ không ổn bèn nói ngay:
- Mạnh đại hiệp, lão hủ cũng xin tháp tùng.
Thần Điêu Đầu Hói xua tay nói:
- Bỗn tướng quân chỉ đi thực sát địa hình, không nên đông
người, chư vị tạm chờ ở đây.
Nói rồi phất tay áo, cả người đã phóng tới hướng của hang
động.
Sử Truyền Đỉnh và Tống Văn Tuấn lập tức phân hai bên theo
phía sau.
Thần Điêu Đầu Hói dùng truyền âm nhập mật nói:
- Nhị vị chớ nên đi quá gần lão hủ, giữ khoảng cách bảy tám
xích là được, chú ý đối phương lại phóng ám khí!
Truyền hết câu thì người cũng đã vào trong động, còn cách
động đạo bên phải chừng tam xích vội dừng chân ở vị trí an toàn, tạch một tiếng
khô khan, chiếc hỏa động bật cháy sáng tỏa soi toàn động.
Đây là việc trái thường nguy hiểm, vì đối phương ẩn bên
trong càng nhận rõ mục tiêu tấn công, việc làm đại kị với những người hành động
trong bóng tối. Thế nhưng, ánh lửa cháy sáng một lúc, trong động vẫn im phăng
phắt, không một chút động tịnh nguy hiểm.
Thần Điêu Đầu Hói đằng hắng một tiếng rồi cao giọng nói:
- Lão hủ Mạnh Đạt Nhân của Lục Hợp môn, mời Vu bà bà ra nói
chuyện!
Trong động vẫn tịch lặng như tờ, chẳng có người đáp lại.
Nên biết, Thiên lí hỏa động là vật đặc chế của Mai Hoa bà bà
dùng để hành tẩu trên giang hồ, ánh sáng của nó rất mạnh, có thể phát chiếu rõ
mọi vật xa hai trượng, Thần Điêu Đầu Hói đứng chỉ cách động đạo chừng bảy tám
xích, đương nhiên ánh sáng soi thấu vào trong động đạo.
Lão ta lên tiếng tự báo ra tính danh, đương nhiên là muốn
khiêu chiến theo đúng lễ giang hồ, đối phương không thể nào ra tay đánh lén.
Huống gì với khoảng cách khá xa này, thì dù đối phương có
dùng ám khí tập kích, thì lực đến đó cũng giảm nhiều, đủ thời gian để đối phó.
Thực ra, lão khiêu chiến là để kéo dài thời gian, lúc này
ánh mắt đưa nhau quan sát địa thế trong động, không bỏ sót một nơi nào.
Thế nhưng không nhìn thì thôi, đã nhìn thì khiến lão chau
mày nhíu mặt. Nhân vì tình thế trong động rất lắt léo khúc khuỷu, động mở rộng
rồi hẹp lại ở cửa động đạo bên phải, động đạo cao tầm một người vừa đi lọt qua,
nhưng vào sâu bên trong chừng ba bộ thì đường động đạo bị chặn ngang bởi bức
tường đá, rõ ràng là động đạo rẽ sang trái. Cho nên tầm quan sát thăm dò bất
quá cũng dừng lại ở bức tường đá chặn ngang sâu trong động đạo được ba bước đó
mà thôi, còn động đạo chạy sâu đến đâu, hình thế bên trong như thế nào thì chịu.
Thần Điêu Đầu Hói đứng lặng người một lúc, thấy không ai đáp
lại cũng không có chút động tịnh nào thì trong lòng thầm sinh nghi:
- Chẳng lẽ trong động này còn có một lối thoát khác? Nếu
đúng như vậy thì vừa rồi mụ ta dùng Âm chưởng đánh thụ thương Tống Văn Tuấn,
rồi bảo Vô Trụ thiền sư dùng Bát Nhã thiền công cứu chữa, chính là kế hoãn
binh, mục đích chỉ kéo dài thời gian yểm hộ cho Xuân Mai theo lối hậu thoát ra
ngoài rồi. Ái, Minh chủ rõ ràng là đã bị chúng đưa đi nơi khác chứ chẳng nghi?
Nghĩ đến đó, lòng lão gấp lên, thét lớn:
- Vu bà bà, lão hủ muốn nói chuyện với ngươi, rõ chứ?
Miệng quát, nhưng chân liền lần bước tới gần động khẩu hơn.
Giờ chỉ cần tung người nhảy tới ngay chỗ rẽ, thì có thể nhìn
thấy động đạo dẫn về bên trái chạy đến đâu. Thế nhưng đó không phải là chuyện
đơn giản!
Quả nhiên không sai, chân chỉ còn cách động đạo chừng ba
xích, Thần Điêu Đầu Hói đột nghe vù vù mấy tiếng, ba chiếc đũa sáng trắng bắn
ra như phi tiễn.
Tiếp đó là tràng cười của Vu lão bà, nói:
- Mạnh lão đầu, ngươi chỉ cần tiến thêm một bước nữa, thì
mạng ngươi không còn.
Thần Điêu Đầu Hói vừa nghe đúng giọng Vu bà bà thì khấp khởi
vui mừng nghĩ nhanh:
- Mụ ta còn đây, như vậy rõ ràng động này không có lối thoát
khác!?
Trong khi nghĩ, thì đã phất tay áo lên, một đạo kình lực cực
mạnh đánh bật ba chiếc đũa bay ngược trở lại ghim vào vách đá.
Nhưng lão vẫn sinh nghi, đưa tay áo lên xem, dưới ánh hỏa
động đã thấy rõ mấy chiếc kim châm nhỏ như cọng lông chân, lão thầm giật mình
kêu lên:
- Hiểm thật! Đoạt mệnh châm của mụ ta thật hiểm, thủ đoạn ra
tay cũng tinh xảo, tá lực mấy chiếc đũa kia để thi triển Đoạt Mệnh châm, đúng
là mụ hồ li chẳng sai. May mà ta đã sớm đề phòng chỉ dùng trửu công ứng phó,
bằng không cũng lãnh vài chiếc Đoạt Mệnh châm này vào lòng bàn tay.
Lão cười gằn mấy tiếng nói lớn:
- Đoạt Mệnh châm của ngươi hiểm thật, chẳng ngờ muốn lúc mấy
chiếc đũa kia để thi triển ám khí, may mà lão phu sớm nhận ra được thủ đoạn của
ngươi.
Vu bà bà lạnh giọng nói:
- Mạnh lão đầu, đây chỉ là lời cảnh cáo của lão bà bà ta mà
thôi, nếu ngươi còn không nghe mà tiến thêm vào một bước, lão bà bà bảo đảm
ngươi bỏ mạng tại đây ngay lập tức!
- Hảo, Thần Điêu Đầu Hói đâu phải là hạng tầm thường mà bị
đối phương hù dọa.
Lão cười rung cả chòm râu sơn dương nói lớn:
- Chúng ta ở đây nói chuyện cũng không sao!
Vu bà bà Hừ một tiếng hỏi:
- Ngươi có gì thì nói mau?
Thần Điêu Đầu Hói để tâm lắng nghe tiếng nói của Vu bà bà,
để phán đoán ra nơi ẩn thân của bà ta, thế nhưng nghe xong vẫn không nhận ra
nơi nào, có lẽ vì vách đá nhiều mà lại chật hẹp tiếng dội liên tục.
Lão là người lịch duyệt kinh nghiệm giang hồ, đương nhiên đã
nghĩ ra có thể Vu bà bà áp miệng sát vào vách đá để nói, cho nên âm thanh mới
truyền dội vào vách đá liên tục như thế.
Nhưng lão vờ như không hay biết, sang sảng nói tiếp:
- Vu bà bà, các ngươi kiên quyết cố thủ trong này không phải
là thượng sách, song phương nếu cứ kéo dài thế này thì phần chịu thiệt đương
nhiên thuộc về các ngươi.
Vu bà bà nói:
- Hừ, chúng ta thiệt gì chứ? Chẳng phải các ngươi xông vào
đây đã có hai tên bị thụ thương đó sao?
Thần Điêu Đầu Hói nói:
- Chúng ta giờ không cần xung đột với các ngươi, có hai cách
để các ngươi tự chui đầu ra.
- Hắc hắc... Các ngươi buộc lão bà tự chui ra e khó hơn lên
trời đấy!
Thần Điêu Đầu Hói ngửa cổ cười khà khà nói:
- Thứ nhất là dùng hỏa công, chỉ cần cho một đống củi khô
vào đây đốt cháy lên, lửa tuy không táp được vào sâu bên trong, thế nhưng khói
thì không cản nổi nó đâu, đến lúc đó các ngươi ho sặc sụa, rúc ra như người ta
xông chuột vậy mà!
Vu bà bà “hừ” một tiếng lạnh lùng đáp:
- Thách các ngươi dùng hạ sách này đấy!
Câu này nghĩa là sao, đương nhiên bà ta đã nắm được Võ lâm
Minh chủ trong tay, chí ít khiến đối phương ném chuột cũng sợ vỡ bình?
Thần Điêu Đầu Hói đương nhiên cũng nghĩ ra được điều này,
trong lòng mừng khấp khởi, vì như vậy có nghĩa là Minh chủ vẫn còn trong thạch
động này chứ chưa bị đưa đi xa.
- Cứ cho là chúng ta không dùng hỏa công đốt động, nhưng chỉ
cần giữ chặt bên ngoài, các ngươi mang theo lương khô có hạn, vài ba ngày chẳng
lẽ chịu chết đói mà không chui ra?
Vu bà bà nói cứng:
- Cứ thử xem!
- Cho nên lão hủ mới khuyên các ngươi chỉ cần buông binh khí
tự ra đầu hàng, thì lão hủ sẽ đảm bảo an toàn cho các ngươi.
Vu bà bà cười khan mấy tiếng nói:
- Mạnh lão đầu, chúng ta mèo nào cắn mỉu nào còn chưa biết,
ngươi khuyên lão bà bà đầu hàng thì ngươi đang nằm mộng đấy!
- Mèo nào cắn mỉu nào? Ha ha... Vu bà bà, ngươi nói cứ như
ngươi đủ khả năng địch lại chúng ta nhỉ?
- Hừ, lão bà bà tuy không phải là đối thủ với các ngươi, thế
nhưng cũng có người khống chế các ngươi!
Thần Điêu Đầu Hói lần này cười thầm trong lòng, từ ngữ khí
của bà ta đã nhận rõ đối phương đang dùng kế hoãn binh. Vừa rồi dưới chân vách
núi, Lang Sơn Nhất Bái tháo chạy, nhất định là đi cầu viện binh, chỉ cần càng
kéo dài thời gian thì đối với Vu bà bà càng có lợi.
Lão nghĩ nhanh trong đầu kế hay nhất là tốc chiến tốc quyết,
như vậy mới tránh bị đối phương nội công ngoại kích.
Nghĩ vậy liền định nhanh kế hoạch trong đầu, cười vang ha hả
nói:
- Hảo, để lão hủ xem người nào khống chế nổi chúng ta? Vu bà
bà, lão hủ chờ ngươi ngoài động.
Vu bà bà cười nhạt đáp:
- Ngươi cứ chờ mà xem!
Thần Điêu Đầu Hói tắt chiếc hỏa động, rồi quay người nói:
- Sử đạo huynh, Thiếu trang chủ, chúng ta ra thôi!
Bọn Sử Truyền Đỉnh và Tống Văn Tuấn không biết lão có kế gì,
nhưng nghe vậy thì liền rút ra trước, kế đến Thần Điêu Đầu Hói cũng ra theo.
Vô Trụ thiền sư thấy bọn họ trở ra bước đến nghênh đầu hỏi:
- Mạnh đạo huynh quan sát rồi, hẳn đã có kế gì hay?
Thần Điêu Đầu Hói lắc đầu đáp:
- Hình thế trong động thật lắt léo, giữ dễ công khó, thế
nhưng lão hủ từ miệng mụ ta đã nhận ra một điểm.
Phi Hồng Dực Sĩ vội hỏi:
- Đạo huynh phát hiện gì sao?
Thần Điêu Đầu Hói đáp:
- Ban đầu lão hủ ngờ rằng mụ ta dùng kế hoãn binh để Xuân
Mai đủ thời gian mang Minh chủ theo một lối thoát khác ra ngoài...
Hoắc Vạn Thanh gật đầu nói ngay:
- Điều này cũng rất có thể!
Thần Điêu Đầu Hói mỉm cười nói tiếp:
- Thế nhưng sau mấy câu vờ bắt chuyện với mụ ta, thì nghe ra
trong động này không còn lối thoát nào khác, và Minh chủ vẫn còn ở trong động.
Nói đến đó lão thấp giọng hơn:
- Vừa rồi bọn Lang Sơn Nhất Bái và Cửu Chỉ La Hán vội vàng
tháo chạy, có lẽ là đi cầu viện binh, nếu cứ kéo dài thời gian thì rất bất lợi
cho chúng ta.
Mọi người như hiểu ra, Vô Trụ thiền sư hỏi:
- Vậy theo ý Mạnh đạo huynh, chúng ta nên làm gì?
Thần Điêu Đầu Hói nói:
- Trước khi viện binh đối phương chưa đến kịp, chúng ta
nhanh xông vào động cứu Minh chủ, đó là thượng sách!
Cam Huyền Thông nói:
- Mọi chuyện đều nghe theo điều binh khiển tướng của Mạnh
quân sư.
Thần Điêu Đầu Hói vuốt chòm râu sơn dương cười cười nói
tiếp:
- Mọi người lại đây, tiểu đệ có một kế nhỏ này.
Nói rồi lão bước đến một phiến đá bên phải cửa động ngồi
xuống, mọi người thấy thần thái bí mật của lão cũng liền bước đến vây quanh.
Thần Điêu Đầu Hói giọng rất thấp từ từ nói:
- Chúng ta lần này tất cả cùng xông vào, thế nhưng nhiệm vụ
mỗi người khác nhau. Đại sư, Cam đạo huynh và Lục đạo huynh ba vị đảm nhiệm
trấn giữ cửa động, đề phòng viện binh đối phương kéo đến tập hậu, quyết giữ
không để chúng xông vào động.
Vô Trụ thiền sư, Cam Huyền Thông và Phi Hồng Dực Sĩ gật đầu.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Thần Điêu Đầu Hói nói tiếp:
- Hoắc tổng quản, Tống thiếu trang chủ và Sử đạo huynh ba vị
theo huynh đệ áp sát vào động đạo khiêu chiến với Vu bà bà, cứ vờ làm như quyết
xông vào thật nhưng cần nhớ kĩ là không nên quá hư trương thanh thế, cũng không
được mạo hiểm xông đến quá gần!
Hoắc Vạn Thanh cảm thấy khó hiểu hỏi:
- Chúng ta chỉ hư trương thanh thế, vậy ai sẽ trực tiếp xông
vào?
Thần Điêu Đầu Hói cười đáp:
- Đương nhiên là có lí của nó bên trong, chỉ cần Hoắc tổng
quản theo mệnh huynh đệ mà làm là được.
Nói rồi lão đưa mắt nhìn Trúc Thu Lan hỏi:
- Người tiên phong xung trận chính là Trúc cô nương, Nhạc
thiếu hiệp trợ phò, cô nương dám chứ?
Nghe một câu này ai cũng ngớ người.
Trong cả đoàn người, Vô Trụ thiền sư, Phi Hồng Dực Sĩ và Cam
Huyền Thông có thể nói là những người có võ công cao hơn cả, vậy mà chỉ ở ngoài
phòng thủ động khẩu.
Đến khi bản thân lão và Hoắc Vạn Thanh cũng chỉ là hư trương
thanh thế, ngược lại người tiên phong xông vào lại là vị cô nương có võ công
kém nhất trong bọn. Thử hỏi nghe chuyện này không khiến ai cũng kinh ngạc sao?
Mọi người còn nhao nhao xầm xì bàn tán, thì Trúc Thu Lan đã
cười tươi đáp:
- Tiểu nữ tử tuân lệnh quân sư, chỉ có điều xin quân sư hiến
cho diệu kế?
Thần Điêu Đầu Hói cười nói:
- Đương nhiên, đương nhiên! Thôi, mọi người giải tán, chỉ
một mình ngươi lĩnh tiên phong ở lại nhận lệnh, quân cơ cần nhất tối mật!
Phi Hồng Dực Sĩ nhún vai cười khà khà nói:
- Xem ra Mạnh đạo huynh có tướng làm quân sư thật đấy, có
điều không biết cẩm nang diệu kế của quân sư có linh hiệu hay không mà thôi?
Thần Điêu Đầu Hói cũng cười đáp lại:
- Không linh hiệu há làm nổi quân sư? Thời gian đã gấp lắm
rồi, xin mọi người giải tán cho!
Bọn Vô Trụ thiền sư liền kéo nhau đi đến cửa động, Nhạc Tiểu
Tuấn từ đầu đến giờ không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng theo chân bọn họ. Lúc ấy
mới thấy Thần Điêu Đầu Hói ghé sát tai Trúc Thu Lan nói nhỏ một hồi. Trúc Thu
Lan thần thái tỏ ra hơi lúng túng, lí nhí nói gì với lão. Thần Điêu Đầu Hói lại
nói thêm một hồi, chừng như đã thuyết phục được nàng. Trúc Thu Lan gật đầu,
nghe lão ta nói thêm mấy câu nữa thì cả hai mới đứng lên.
Thần Điêu Đầu Hói nói lớn:
- Tốt, giờ thì chúng ta có thể vào.
Rồi lão nhìn Nhạc Tiểu Tuấn căn dặn:
- Nhiệm vụ của Nhạc thiếu hiệp là yểm hộ Trúc cô nương, tất
cả lão hủ đã nói rõ với Trúc cô nương, nếu thấy cô ta chưa gặp gì quá cấp bách
nguy hiểm, thì Thiếu hiệp tuyệt đối không được xuất thủ!
Nhạc Tiểu Tuấn gật đầu đáp:
- Tại hạ đã nhớ.
- Hảo, Trúc cô nương, Nhạc thiếu hiệp, nhị vị theo sau lưng lão
hủ, cứ nhìn ám hiệu mà hành động.
Nói rồi, lão sải chân đi trước tiên vào trong động.
Trúc Thu Lan và Nhạc Tiểu Tuấn liền bước theo sau.
Kế đó là bọn Hoắc Vạn Thanh, Sử Truyền Đỉnh và Tống Văn
Tuấn.
Còn lại Vô Trụ thiền sư, Phi Hồng Dực Sĩ và Cam Huyền Thông
ba người ở bên ngoài làm nhiệm vụ trấn giữ cửa hang động.
Thực hiện bởi
nhóm Biên tập viên Gác Sách:
Mai – Fuju – thao1011
(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)