Tiên cô bảo kiếm - Chương 13
Chương 13: Bí ẩn trong
trang viện
Trong màn đêm tĩnh mịch, chỉ có tiếng dế kêu đêm...
Nhưng đúng tại lúc này, Nhạc Tiểu Tuấn trong lòng bỗng khởi
lên linh tính có người, chàng cảnh giác ngưng thần lắng tai nghe ngóng, quả
nhiên thoang thoảng trong tiếng dạ phong, có tiếng người tựa hồ như ai đó vừa
bước vào rừng cây.
Thực tình thì điều này Trúc Thu Lan không phát hiện ra được,
vì từ nhỏ Nhạc Tiểu Tuấn đã luyện chính tông nội công, nên mỗi khi ngưng thần
lắng nhĩ, thì trong vòng vài trượng vuông, kim rơi trên nền đất có thể nghe
thấy tiếng.
Có điều ngay bản thân chàng cũng không biết được nội công
của mình đã đạt đến cảnh giới này, mà cứ ngỡ là tai chàng nghe thấy như vậy chỉ
là điều bình thường mà thôi.
Chàng quay day ghé sát tai Trúc Thu Lan rỉ nhỏ:
- Chúng ta nhanh ngồi xuống, có người đến.
Trúc Thu Lan mặc dù cũng đang lắng tai nghe ngóng, nhưng
tuyệt không nghe thấy gì. Nàng trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng cũng liền theo
lời chàng ngồi thụp xuống ngay.
Đây chỉ là chuyện xảy ra trong cái chớp mắt, khi bọn họ vừa
ngồi thụp xuống, thì “xẹt” một tiếng, một bóng người nhanh như chớp vọt vào
rừng, đứng cách nơi bọn họ đang ẩn chỉ chừng ba trượng.
Trong bóng đêm, chỉ thấy đây là một người thấp lùn, thân vận
đạo bào màu đen, đầu đội đạo quán, lưng đeo trường kiếm, trong tay lại cầm cây
phất trần màu trắng.
Cứ nhìn thân pháp người này huyễn hoặc nhẹ nhàng như thiên
ngoại phi lai, hẳn nhiên là một cao nhân bất tục. Có điều bằng vào trực giác,
khiến người ta nhận ra người này không phải là nhân vật chính phái.
Hắc bào đạo nhân vừa xuất hiện, bỗng nhiên “vù” một tiếng,
thêm một bóng người gầy nhỏ xuất hiện, lướt đến trước mặt hắc bào đạo nhân chắp
tay gọi lên:
- Sư phụ.
Nguyên là vừa rồi Nhạc Tiểu Tuấn ngưng thần nghe thấy tiếng
bước chân chính là của người gầy nhỏ này, giọng người vừa cất lên thì cả Nhạc
Tiểu Tuấn và Trúc Thu Lan đều nhận ra.
Hắn chính là tên tiểu tử gầy nhỏ mặt đen mà bọn họ gặp lần
trước trong quán rượu bên sông Qua Châu.
Hắc bào đạo nhân “ừm” một tiếng, rồi nói:
- Đồ nhi, có phải ngươi nói chính là trang viện này không?
Tiểu tử mặt đen gật đầu đáp:
- Dạ, chính là nơi này.
Hắc bào đạo nhân hỏi:
- Ngươi nói là đến cả Hắc Hổ Thần Triệu Quang Đẩu mà gặp vị
nữ nhân họ Thân cũng phải tỏ ra cung kính ư?
Tiểu tử mặt đen gật đầu đáp:
- Vâng, đúng thế.
- Nếu thế thì thật kì lạ, nữ nhân họ Thân kia thân thế lai
lịch thế nào chứ?
Tiểu tử mặt đen ngước nhìn sư phụ ngạc nhiên hỏi:
- Sư phụ cũng không biết sao?
Hắc bào đạo nhân trầm ngâm giây lát nói:
- Sư phụ còn chưa gặp mặt cô ta, thì làm sao biết được? Ừm,
thế nhưng đến Huy Khâm Nghiêu dưới tay cô ta cũng không qua ba chiêu đã thúc
thủ chịu trói, đủ thấy nữ nhân này lai lịch chẳng nhỏ...
Nhạc Tiểu Tuấn nghe đến đây thì sững cả người, thầm nghĩ:
- Huy Khâm Nghiêu, chẳng phải là thân phụ của Huy cô nương
sao? Ông ta được người trên giang hồ tôn xưng là Hoài Dương đại hiệp, cả một
vùng Bắc Trường giang được coi là nhân vật đứng hàng đầu, vậy mà bị bắt bởi tay
vị cô nương họ Thân kia chưa quá ba chiêu. Nhưng nói thế là phong thư tẩm độc
mà gã họ Từ kia lợi dụng đưa đến cho Tống đại lão gia, tin tức là sự thực chứ
không phải chỉ là tin bịa đặt để khủng bố.
Lúc này đã nghe tiểu tử mặt đen nói:
- Sư phụ, chúng ta có nên vào bên trong hay không?
Hắc bào đạo nhân ngưng mắt nhìn tường thành trang viện nói:
- Chúng ta đã đến đây, lẽ nào lại không vào bên trong xem hư
thực thế nào?
Ánh mắt lão vẫn ngưng nhìn vào trang viện, thoáng lộ chút
chần chừ, rồi quyết định trong đầu, quát nhỏ:
- Đồ nhi, chúng ta vào.
Dứt lời, không kịp nhìn đạo nhân thi triển thế nào, chỉ thấy
thân hình tựa hồ như lăng không ngự phong, lướt nhanh trên không trung, vượt
qua bức tường tầm ba trượng, biến mất hẳn vào bên trong.
Tiểu tử mặt đen cũng không dám chậm trễ, cả người phóng vút
lên lao vào bên trong trang viện như bóng chim nhạn dạ phi, nháy mắt khuất hẳn
vào bên trong tường thành.
Trúc Thu Lan ngồi thừ người, thở phào nhẹ nhõm nói:
- Nhạc huynh, huynh có biết nhân vật áo đen này không?
Nhạc Tiểu Tuấn thực tình đáp:
- Tại hạ xưa này chưa từng xuất đạo giang hồ, làm sao biết
lão đạo nhân kia là ai? Cứ bằng vào khẩu khí của hắc bào đạo nhân thì tựa hồ
như danh tiếng lão ta trên giang hồ không nhỏ?
Trúc Thu Lan nói:
- Ông ta gọi là Hắc Y Thuần Dương Công Tôn Quyền. À, đúng
rồi... Tiểu tử mặt đen kia chẳng phải là chúng ta đã gặp hắn trong quán rượu ở
Qua Châu hôm trước sao? Lúc đó còn chưa biết được lai lịch của hắn, không ngờ
lại là môn đồ của Hắc Y Thuần Dương Công Tôn Quyền, chừng như hắn được gọi là
Hắc Hài Nhi.
Nhạc Tiểu Tuấn hỏi:
- Vậy hiện tại chúng ta cũng nên vào chứ?
Trúc Thu Lan mỉm cười, nói:
- Tôi chừng như thấy Nhạc huynh rất nôn nóng muốn vào trong
đó phải không? Thực ra có một vị cao nhân như Hắc Y Thuần Dương thay chúng ta
vào thám thính hư thực thì chúng ta cứ việc thủ giữ ở đây là tốt nhất.
Nhạc Tiểu Tuấn nói:
- Chúng ta đứng ở đây bị bờ tường che khuất tầm mắt làm sao
nhìn thấy được tình hình bên trong, nhìn bên kia có tòa lương đình đám cổ tùng
cao kia có lẽ là ngọn giả sơn, nếu đứng ở đó mà nhìn xuống quan sát chẳng phải
là rõ ràng hơn sao?
Trúc Thu Lan hất mái tóc lùi bả vai, cười nói:
- Thôi được, nếu huynh muốn thì chúng ta vào vậy.
- Tại hạ đi mở đường.
Nhạc Tiểu Tuấn nói rồi liền thẳng người đứng lên, tung người
nhảy lên đầu tường thành, chính lúc đang định ngoái đầu đợi nàng, thì Trúc Thu
Lan cũng đã phóng lên theo, gấp giọng nói:
- Trên tường thành không thể dừng chân lâu được, nhanh vào
trong.
Nhạc Tiểu Tuân lúc này cũng phát hiện ra đứng ở trên đầu
tường thành là không ổn, đã trở thành mục tiêu phát hiện ra dễ dàng nhất, nên
đề khí tiếp tục tung người phóng vù xuống hòn giả sơn.
Trúc Thu Lan không có được khinh công thượng thặng như Nhạc
Tiểu Tuấn, phải cần đến ba bước nhảy mới đứng lên được trên hòn giả sơn, chân
vừa chạm đất liền ẩn thân nấp vào một lùm cây nhỏ, thấp giọng gọi:
- Nhạc huynh, nhanh đến đây.
Nhạc Tiểu Tuấn nghe gọi, bèn đến bên cạnh nàng.
Trúc Thu Lan thấp giọng nói:
- Ngọn giả sơn này còn cao hơn cả tường thành, tuy nó có thể
quan sát chung quanh, nhưng cũng là nơi dễ bị phát hiện ra nhất, hay là chúng
ta trước hết tìm một nơi nào ẩn nấp trước đã.
Nhạc Tiểu Tuấn gật đầu, bọn họ hai người sau một lúc tìm
kiếm, cũng tìm được một nơi ẩn kín đáo sau khối nham thạch gần ở chân giả sơn.
Hai bên có những đám cây nhỏ che chặn, đừng nói là ban đêm, nếu ban ngày người
đi bên ngoài cũng khó lòng phát hiện thấy. Thế nhưng nấp ở bên trong, có thể
nhìn ra ngoài qua những chiếc lỗ hổng tự nhiên của khối nham thạch mà lại nhìn
được cảnh vật chung quanh.
Hai người vừa ẩn người xong, bỗng “vèo” một tiếng, có bóng người
chẳng biết từ đâu phóng tới, dừng chân lại ngay trên đỉnh ngọn giả sơn.
Trúc Thu Lan cũng đã nghe tiếng người lướt gió, vội cảnh
giác kéo áo Nhạc Tiểu Tuấn thụp đầu nép thấp xuống.
Nhạc Tiểu Tuấn cũng rút cổ thấp đầu xuống, trong lòng thầm
cảm phục:
- Xem ra hòn giả sơn này là một mục tiêu rất dễ bị phát
hiện, nếu vừa rồi không có chú ý của Trúc cô nương, nhanh ẩn thân xuống đây,
thì có lẽ đã bị người ta phát giác ra rồi.
Lại nói, chỗ bọn họ ẩn nấp vốn rất nhỏ hẹp, nhưng lúc này cả
Nhạc Tiểu Tuấn cũng rút cổ cúi đầu nép sát vào người nàng, mái tóc dài mượt của
Trúc Thu Lan thoang thoảng lên mùi hương ngan ngát dễ chịu. Chàng vốn xưa nay
chưa từng chung đụng với nữ nhân, tự nhiên bị làn hương dễ chịu làm ngây ngất,
tựa hồ như phút chốc quên hẳn cả người vừa xuất hiện trên đỉnh giả sơn còn chưa
biết là bạn hay địch.
Người vừa xuất hiện trên đỉnh ngọn giả sơn, chung quy cũng
không để tâm chú ý đến chỗ bọn họ ẩn nấp, chỉ lướt mắt quan sát quanh một vòng,
rồi tung người lướt xuống.
Trúc Thu Lan ghé mắt chăm chăm nhìn, mới hay người này thân
hình tầm thước, lưng đeo trường kiếm, vọt qua chiếc hồ nhỏ, vung tay phát một
cử chỉ như ra hiệu, rồi nương theo bóng tối của các bụi cây vọt đi tiếp, phút
chốc mất dạng.
Chính lúc người này vừa phóng đi, thì từ phía bên phải lại
xuất hiện hai bóng người khác lao nhanh như dạ ưng săn mồi, vượt vào bờ tường
là lập tức phóng theo chân người kia mất hút.
Vì cự li khá xa, nên bọn họ không nhìn thấy rõ hai người
này, nhưng chỉ bằng vào thân pháp của họ, cũng đủ thấy đều là hạng cao thủ nhất
lưu, đương nhiên cả ba người này phải là thâm dạ xâm nhập vào đây là để thám
thính.
Trúc Thu Lan thấp giọng rỉ tai Nhạc Tiểu Tuấn:
- Ba người này thân thủ bất phàm, xem ra đêm nay người vào
dò thám trang viện này không phải là ít.
Lúc nói xong, quay đầu lại nhìn lại mới phát hiện ra bọn họ
hai người tựa hồ như môi kề môi, má kề má, hơi thở phà vào nhau khiến nàng cảm
xúc mạnh đến ngây ngất.
Nhất thời sơ ý, khiến nàng vừa thích vừa thẹn, mặt ửng đỏ
lên, vội vàng quay đầu lại.
Nhạc Tiểu Tuấn vốn không nghe thấy câu nói của nàng, nhưng
khi nghe tiếng ừ hử khẽ của nàng thì sực tỉnh, mặt chợt nóng lên vì ngượng,
quay hỏi lại:
- Trúc cô nương vừa nói gì?
Trúc Thu Lan giọng thoáng chút hờn dỗi:
- Người ta đang nói chuyện với Nhạc huynh, huynh thì lại nghĩ
vớ vẩn đâu chứ?
- Tại hạ... đang nghĩ... Nghĩ xem chúng ta có nên vào trong
kia xem không?
Trúc Thu Lan dẩu môi nói:
- Huynh nghĩ là trong này yên tĩnh lắm sao? Nếu tôi không
đoán nhầm thì có lẽ đã có bố trí giám sát bên trong.
Vừa nói đến đó, hốt nhiên từ xa bên trong có hai ánh đèn
loáng sáng lên.
Nên biết, người luyện võ công tự nhiên đều luyện qua nhãn
quang dạ hành, mục quang vô cùng linh mẫn trước ánh sáng.
Vừa rồi trong hoa viên tối om om, cho nên nhãn tuyến bị hạn
chế khá nhiều, khó khăn nhìn thấy rõ ràng cảnh vật. Nhưng lúc này đã có ánh đèn
sáng cháy lên, tuy rất xa, nhưng cũng có thể nhận được là chiếu sáng từ hai
chiếc đèn lồng.
Đã lên đèn lồng thì tất có người cầm đi. Đèn lồng đó có hai
chiếc, đương nhiên là cũng phải có từ hai người trở lên.
Cứ suy luận mà biết, Nhạc Tiểu Tuấn ngưng mắt nhìn, quả
nhiên thấy hai người cầm đèn lồng sải bước đi tới, đang đi tựa hồ như hai nữ
nhân, bất giác chàng thấp giọng nói:
- Trúc cô nương, là hai nữ nhân cầm đèn.
Trúc Thu Lan nội công còn kém, chỉ thấy hai ánh đèn chứ
không nhận ra bóng người, bèn nói:
- Xem tựa hồ như đang đi đến đây. Ừm, bọn họ có thể là tay
chân của Thân cô nương, chúng ta đêm nay có lẽ không đến nỗi uổng công.
Hai ánh đèn cứ đi dọc theo con đường chính giữa trang viện,
có lúc xuyên qua hành lang, có lúc lại men theo giữa lâm viên, cho nên lúc ẩn
lúc hiện, chung quy càng lúc càng thấy đến gần hơn.
Chốc lát hai người đã đi đến bên kia hồ sen, lúc này thì
Trúc Thu Lan đã có thể nhìn rõ bọn họ.
Hai người xách lồng đèn quả nhiên là hai nữ nhân, đều vận y
phục màu xanh, sóng vai nhau mà bước. Bọn họ tay trái cầm lồng đèn, tay phải
mỗi người cầm một chiếc lẵng đậy kín không biết bên trong chứa gì. Bây giờ bọn
họ đã đặt chân lên chiếc cầu nhỏ khúc chiết trên hồ.
Trúc Thu Lan ghé đầu thầm thì:
- Chẳng lẽ bọn họ cũng đến hòn giả sơn này?
Nhạc Tiểu Tuấn chừng như không nghe thấy câu hỏi của nàng,
nhíu mày lẩm bẩm:
- Kì quái, sư đồ Hắc Y Thuần Dương vào đây trước tiên, không
biết đi đâu?
Trúc Thu Lan rỉ tai:
- Bọn họ đến giờ vẫn chưa thấy xuất hiện, có lẽ cũng đã ẩn
thân chỗ nào đó rồi.
Từ bên kia bờ hồ qua giả sơn, trước hết phải qua nhà thủy
tạ, hai nữ nhân áo xanh dừng chân lại trong nhà thủy tạ. Cả hai đều đặt lẵng
tre trong tay mình xuống, móc hai chiếc lồng đèn lên hai góc, rồi lau chùi
chiếc bàn đá trong nhà thủy tạ sạch sẽ.
Cuối cùng, một người mở chiếc lẵng tre của mình lấy ra bốn
chiếc chén cao đế và một bình trà bằng sành đặt ngay ngắn. Người kia ngược lại
lấy từ trong lẵng ra một lư hương nhỏ, bỏ đầy trầm hương vụn, rồi đốt xông lên.
Trúc Thu Lan cười thầm nói:
- Vị Thân cô nương này xem ra cũng khí phái ra trò.
Vừa lúc này, từ trong xa kia lại xuất hiện hai chiếc đèn
lồng khác, chỉ có điều lúc này ánh đèn lướt đến rất nhanh, chưa đầy chớp mắt đã
thấy ở trước cầu nhỏ bên hồ rồi.
Cầm lồng đèn vẫn là hai nữ nhân áo xanh khác, một người tay
cầm bao đựng kiếm, một người cầm chiếc túi đựng đàn. Ngay sau lưng hai nữ nhân
thanh y kia là một thiếu nữ toàn thân vận y phục đen tuyền.
Nhạc Tiểu Tuấn vừa nhìn thấy đã gấp giọng thì thào bên tai
Trúc Thu Lan:
- Cô ta chính là Thân cô nương.
Chưa hết, ngay sau lưng Thân cô nương còn tháp tùng một lão
bà gầy ốm, chính là Hồ đại nương.
Hai tì nữ vào đến nhà thủy tạ, liền treo đèn lồng lên như
hai tì nữ lúc nảy, nhà thủy tạ phút chốc được bốn chiếc đèn lồng chiếu sáng rực
rỡ, đã vậy mặt hồ sen gợn sóng lăn tăn lấp lánh chiếu hắt ánh đèn trở lại khiến
khung cảnh càng trở nên sáng hơn.
Huyền Y thiếu nữ, Thân cô nương lúc này đã vào đến nhà thủy
tạ, ngồi xuống trên một chiếc ghế.
Ả nữ hầu cầm chiếc túi đựng đàn, liền cởi bỏ bao vải bên
ngoài lấy ra một chiếc thất huyền cầm đặt trước mặt Thân cô nương.
Trúc Thu Lan nhìn kĩ Thân cô nương, thấy cô ta chỉ chừng hai
mươi, mắt hạnh mày ngài, mắt ngọc môi son, quả là một trang quốc sắc thiên
hương, duy nhất chỉ có một cổ hàn khí như phủ lấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng
khiến người ta phải phát khiếp.
Trúc Thu Lan cười thầm mỉa mai:
- Ranh rành một nữ tử lảng mạn giang hồ, còn bày đặt làm
kiểu cách khuê nữ quý phái, xông hương gảy đàn dưới trăng. Hừ!
Thân cô nương vừa ngồi xuống xong, tiện tay cầm lấy chén trà
đưa lên môi đào nhấp một ngụm, rồi ngước mắt nhìn ra bầu thinh không.
Trời không đẹp, không trăng không sao, chỉ là một màn tối
đen u ám. Thế nhưng, mặc cho trăng lặn sao mờ, Thân cô nương chừng như rất có
nhã hứng, nhấp xong ngụm trà, nhìn trời rồi tay cầm đàn, từng ngón tay thả nhẹ
trên dây đàn tấu lên từng tiếng một.
“Tang, tang, tình, tưng...”
Mỗi khi người ta chuẩn bị đàn, thường có những động tác so
dây, nhưng tiếng đàn thả chậm rãi nguyên chỉ mới là so dây mà thôi. Thế chừng
cứ từng tiếng xoáy vào trong tai Trúc Thu Lan khiến nàng có cảm giác như nghe
thấy tiếng sấm.
Không! Nói đúng hơn chỉ như tiếng sét đánh, khiến trong ngực
đập thình thịch, cả người như bị điện giật, suýt nữa thì đâm sầm đầu vào khối
nham thạch trước mặt.
Nhạc Tiểu Tuấn giật mình, vội vàng đưa tay giữ vững lấy
người nàng, thấp giọng nói:
- Trúc cô nương, làm sao vậy?
Trúc Thu Lan hai tay ôm lấy ngực, mặt còn hiện nét khủng
hoảng, gấp giọng nói:
- Nhạc huynh, tiếng đàn này nghe thực cổ quái.
Nhạc Tiểu Tuấn thấy kì hỏi:
- Tiếng đàn cổ quái thế nào?
Trúc Thu Lan kinh ngạc quay đầu nhìn chàng chăm chú hỏi:
- Huynh không hề có cảm giác gì sao?
- Không, thực ra là thế nào?
- Tôi vừa...
Nói đến đó, từ trong nhà thủy tạ tiếng đàn của Thân cô nương
lại bắt đầu trỗi lên:
- Tang tang tình tang...
Trúc Thu Lan cả người giật bắn lên, mặt mày khiếp đảm, vội
vàng đưa hai tay bít kín tai, nói gấp:
- A, nghe thấy tiếng đàn so dây của cô ta, tựa hồ như bị một
tảng đá nện vào đầu.
- Không... không ổn rồi, tiếng đàn này... này rõ ràng là tà
môn ngoại đạo.
Câu này tựa hồ như cô ta cắn răng cố nói thành tiếng, cả
người chừng như sắp đổ xuống.
Nhạc Tiểu Tuấn chân tay luýnh quýnh, đến lúc này thì chẳng
còn phân biệt nam nữ thọ thọ bất thân, hai tay choàng ra ôm chặt lấy người Trúc
Thu Lan, thầm thì:
- Cô nên bình tĩnh lại, thực tình là chuyện thế nào chứ?
Tiếng đàn vẫn tình tang liên miên bất tuyệt, lúc trầm lúc
bổng, du dương êm dịu nghe thật thích tai. Thế nhưng, Trúc Thu Lan thì hơi thở
dồn dập, cả người cứ rung giật theo tiếng đàn, tay chân vung đập loạn xạ, cứ
như người bị uống một loại kịch độc đốt cháy rát cả tâm can.
Nhạc Tiểu Tuấn ôm nàng trong vòng tay càng phát hoảng hơn,
chưa biết làm thế nào để cô ta ổn định thần trí trở lại, bây giờ bỗng tay đặt
lên lưng nàng, chợt nghĩ ra một điều, liền vận chân khí quán chú vào huyệt Linh
Đài, theo đó vào châu thân khí mạch của nàng ta.
Một chiêu này quả nhiên công hiệu, Trúc Thu Lan như người
bệnh nặng gặp thuốc thần, thân hình mềm nhẹ trở lại, từ từ thở hắt ra một hơi,
nói:
- Đa tạ Nhạc huynh, nếu huynh không kịp thời truyền chân khí
vào người trợ giúp, thì có lẽ tiếng đàn kia làm đoạn tuyệt tâm mạch của tôi
rồi.
Nhạc Tiểu Tuấn cũng thở phào nhẹ nhõm nói:
- Chuyện nghiêm trọng đến thế sao? Tại hạ từ đầu đến giờ
không nhận ra điều gì khác lạ.
- Có lẽ vì công lực của Nhạc huynh quá thâm hậu...
Bọn họ vừa nói với nhau đến đó, đột nhiên nghe “vèo” một
tiếng, một bóng người lướt tới trước nhà thủy tạ quát lớn:
- Tiện nhân còn chưa chịu ngừng tay ư?
Người vừa xuất hiện này chính là Hắc Y Thuần Dương đạo nhân,
chỉ thấy lúc này tay phải nắm chiếc phất trần trắng như tuyết, tay còn lại cắp
một người.
Tiếng đàn của Thân cô nương cũng theo đó ngừng lại, cô ta
quay lại nhìn Hồ đại nương hất hàm nói:
- Hồ má má, ra ngoài xem ai đến la hét ầm ĩ thế?
Hồ đại nương ứng thanh “dạ” một tiếng, rồi cử bước đi nhanh
ra ngoài, bà ta rõ ràng nhìn thấy Hắc y đạo nhân, thế nhưng cố tình làm như
không thấy, lớn tiếng quát hỏi:
- Thân cô nương đang gảy đàn hứng thú, kẻ nào dám quát tháo
ầm ĩ, hử?
Hắc Y Thuần Dương Công Tôn Quyền đặt tiểu đồ mình đứng
xuống, vỗ nhẹ vào lưng hắn một cái, tiểu tử mặt đen mới tỉnh lại đứng vững. Bây
giờ lão ta mới cười gằn mấy tiếng, trầm giọng nói:
- Là lão phu đây.
Lão ta thân vận đạo bào, chẳng xưng “bần đạo” mà lại xưng “lão
phu” thực là trái khoáy.
Hồ đại nương quét mắt nhìn sư đồ lão ta một cái, rồi hỏi:
- Ngươi đến đây làm gì hử?
Hắc Y Thuần Dương ánh mắt như điên, quát lớn:
- Ngươi hẳn là Huyền Hồ, Hồ đại nương, hắc hắc... Ngay đến
cả lão phu mà cũng không nhận ra sao?
Hồ đại nương nheo mắt tựa nửa như cười nửa như không, đáp:
- Bọn lục lâm thảo khấu giang hồ, lão bà bà ta gặp quá
nhiều, nào nhớ cho xuể.
Trúc Thu Lan ghé sát tai Nhạc Tiểu Tuấn nói:
- Hồ đại nương mà dám buông một câu này với Hắc Y Thuần
Dương, ắt là mụ ta dựa hơi vào yêu nữ kia mới dám bạo gan đến thế. Bằng không,
mụ ta có ăn nhầm gan trời, thì cũng không dám chọc giận đến lão ta.
Quả nhiên, một câu này vừa nghe xong, ánh mắt Hắc Y Thuần
Dương quắc lên lộ sát khí, chừng như lão ta giận cực độ hóa cuồng tiếu, cất một
tràng cười dài, rồi nói:
- Hồ bà tử, ngươi dám to gan thất lễ hỗn xược với lão phu,
hảo. Lão phu trước hết lấy mạng ngươi.
Dứt lời, tay áo phất nhẹ lên, một cổ cuồng phong kèm theo
tiếng rít, cuồn cuộn ập tới người Hồ đại nương.
Hồ đại nương đương nhiên quá thừa biết Hắc bào đạo nhân là
ai, bà ta không dám trực tiếp nghênh chiêu, vội vàng nhảy người lui sau né
tránh.
Chính tại lúc này, trong nhà thủy tạ, Thân cô nương cong một
ngón tay búng nhẹ vào chiếc lư hương.
Làn khói hương thoang thoảng vốn chỉ dùng để người ta cảm
thấy thanh thản tâm hồn, thân hình thoát nhẹ, nhưng lúc này bằng vào một động
tác của Thân cô nương, làn khói xám ngưng tụ lại mà không tỏa ra, rồi theo chỉ
lực vừa phát ra, làn khói như một viên đạn bắn nhanh về hướng Hắc Y Thuần Dương
đang đứng bên ngoài nhà thủy tạ.
Nhạc Tiểu Tuấn giật mình thót lên:
- Thì ra Thân cô nương đốt lư hương này là để dùng làm ám
khí.
Hắc Y Thuần Dương là cao thủ thượng thừa, đạt đến cảnh giới
chiêu thức kình lực tự phát tự thâu không chút trở ngại.
Lúc này thấy có ám khí bắn ra, liền ngưng truy kích Hồ đại
nương, tay trái tấn công, tay phải ngọn phất trần phất lên một chiêu, thuận tay
nắm lấy môn đồ thoái lui về sau đến tam xích.
Hồ đại nương đã thoái nhập vào nhà thủy tạ.
Thân cô nương liền hỏi:
- Hồ má má, người này là ai?
Hồ đại nương cúi người đáp:
- Hội bẩm Thân cô nương, người này là Công Tôn Quyền, người
ta thường gọi y là Hắc Y Thuần Dương.
Thân cô nương lại hỏi:
- Lai lịch y thế nào?
- Nghe nói lão ta xuất thân từ Hắc Hải, về sau... Về sau
hình như đầu nhập vào...
Thân cô nương xua tay cắt ngang, nói:
- Không cần nói nữa, hắn ngoại hiệu là Hắc Y Thuần Dương, đủ
thấy hợp với điều kiện bổn phái...
Hồ đại nương cười giả lả nói:
- Thân cô nương nhận thấy hắn có thể sai khiến, vậy thì lưu
hắn lại vậy.
Cứ nghe khẩu khí của bọn họ cũng khiến người ta giật mình,
nhân vật thành danh không nhỏ như Hắc Y Thuần Dương Công Tôn Quyền mà dám nói
là có thể dùng sai khiến, tùy nghi lưu giữ lại mà không cần hỏi đến bản thân
lão ta.
Nhưng chỉ nghe thấy Thân cô nương “ừm” một tiếng, tiếp liền
cong ngón tay phát liền ba luồng chỉ lực, từ chiếc lư hương ba vệt khói ngưng
tụ phóng vọt ra theo hình chữ phẩm nhằm người Hắc Y Thuần Dương.
Rõ ràng một chiêu này có ý giữ Hắc Y Thuần Dương lại đây.
Hắc Y Thuần Dương phát một tràng cười dài, hữu thủ dương
lên, phất mạnh chiếc phất trần.
Cũng kì quái, chiếc phất trần này vốn cán bằng ngọc, sợi bện
bằng tơ trắng như tuyết, nhưng lúc này lão phất lên phát chiêu, từ trong ngân
tơ trắng như tuyết có những sợi tơ đen tuyền bắn ra bay ngược vào trong nhà
thủy tạ.
Thân cô nương nhìn thấy Hắc Y Thuần Dương phất chiếc phất
trần phát ra mười mấy sợi tơ đen, thì vội vàng phát chỉ lực đẩy xuất từng đóm
khói đen đối chiếu.
Bọn họ ở cự li cách nhau tầm ba bốn trượng, thế nhưng cách
không phát chiêu động thủ, thực là phi thường.
Mười mấy sợi hắc tơ, mười mấy đóm khói đen vút lên không rồi
tiếp phải lẫn nhau biến mất trong màn đêm vô thanh vô sắc, tựa hồ như không một
điều gì xảy ra.
Thế nhưng, tận mắt chứng kiến thấy những đóm khói đen nhỏ
tưởng chừng như dễ tan nhanh trong làn dạ phong, vậy mà quần tụ biến thành cổ
ám khí, đủ thấy người thi triển phải vận kình phát ra một lực đạo rất mạnh, mới
có thể thi triển nổi.
Từng sợi hắc tơ trong chiếc phất trần trắng mượt cũng liên
miên bất tuyệt bay ra nghênh tiếp những đóm khói đen của Thân cô nương, song
phương không một ai chịu nhường nửa bước.
Đây là một trường tỉ đấu nội gia công pháp tĩnh lặng vô
thanh vô túc, không hề phát ra một tiếng động nhỏ. Thế nhưng cả Thân cô nương
lẫn Hắc Y Thuần Dương thần sắc đều ngưng tụ tập trung cao độ, đủ thấy bọn họ
quyết đấu chẳng phải tầm thường chút nào.
Từng đóm khói đen vẫn bay ra từ chiếc lư hương, từng sợi hắc
tơ vẫn phát ra từ ngọn phất trần của đạo sĩ, song phương không những ai chịu
nhường nửa bước, trực đấu với nhau kéo dài đến thời gian chừng một tuần trà.
Trúc Thu Lan thấy thế nhỏ giọng nói:
- Vị Thân cô nương này có thể đấu nội gia công pháp với Hắc
Y Thuần Dương bất phân thắng bại, đủ thấy nhất thân tuyệt học cao cường thế nào
rồi, thảo nào mà có ta buông giọng cuồng ngạo tự kiêu.
Nhạc Tiểu Tuấn lần đầu tiên mới nhìn thấy một trận đấu thế
này, trong lòng thấy kì lạ vô cùng, bèn buột miệng hỏi:
- Cô nương có biết bọn họ đấu với nhau thế nào không?
Trúc Thu Lan lắc đầu nói:
- Tôi không biết, thế nhưng tôi nghĩ nhất định làn khói đen
trong lư hương của Thân cô nương và những sợi hắc tơ từ chiếc phất trần của Hắc
Y Thuần Dương phải là một loại thành danh...
Chính lúc họ lẩm nhẩm nói chuyện với nhau đến đó, bỗng nghe
Hắc Y Thuấn Dương cười gằn mấy tiếng, quát lớn:
- Tiểu nha đầu, Độc Long Yên của ngươi bất quá cũng chỉ có
thế mà thôi.
Dứt lời vung tay, ngọn phất trần lại phất lên.
Nhưng lần này ngọn phất trần phất lên, cả trăm sợi tơ bạc
vân vũ phát ra hàng trăm ngọn hắc tơ kết tập thành đoàn tựa như vân vũ bay ập
vào người Thân cô nương trong nhà thủy tạ, tốc độ lại cực nhanh.
Cùng lúc với chiếc phất trần phát lên, mười mấy đốm khói đen
lại bắn ra, lần này thì không ngăn cản nổi quần vân vũ hắc tơ bay tới.
Trúc Thu Lan thì thầm trong tai Nhạc Tiểu Tuấn:
- Thì ra làn khói đen trong lư hương của Thân cô nương lại
là Độc Long Yên, tôi nghe mẹ tôi nói loại khói độc này ngưng kết bất tận, vô
cùng lợi hại...
Thân cô nương chừng như cũng không nhẫn nại, cười lên lanh lảnh
hét lớn:
- Hừ, bổn cô nương vốn cũng chẳng coi Hắc Thanh Tơ của lão
đạo ngươi vào đâu.
Vừa nói cô ta vừa nhanh nhẹn thả mười đầu ngón tay lên chiếc
đàn, trên bảy sợi dây phát ra một trận tiếng đàn cuồng loạn.
“Tang tình tang tình...”
Tiếng đàn đột khởi như phong ba cuồng nộ, như thủy động ba
đào, như muôn thác cùng đổ, tiếng dội ầm ầm lại như tiếng sấm rền.
Chỉ trong nháy mắt, không gian yên tĩnh hoàn toàn bị chấn
động biết tiếng đàn cuồng nộ, đến nhân vật thịnh danh như Hắc Y Thuần Dương lúc
này nhận ra tình hình bất ổn, lão cả người phóng vút lên không trung như làn
sương mỏng, thoáng cái đã biến mất trong màn đêm. Lão hốt hoảng tháo chạy đến
quên cả mang theo gã môn đồ ưu ái.
Nguyên là tiểu tử mặt đen, ngay khi tiếng đàn đầu tiên khởi
lên đã bị chấn động mạnh ngã lăn trên đất, công lực thất tán, Hắc Y Thuần Dương
chẳng kịp chộp hắn mang chạy.
Lần này thì Nhạc Tiểu Tuấn đã nhận ra, tiếng đàn bên trong
ngầm chứa tà môn sát khí, chàng tuy không đến nỗi bị chấn động, nhưng Trúc Thu
Lan đang ở trong tay chàng thì khác, nghe tiếng đàn vừa cất lên, Trúc Thu Lan
đã buột miệng la lên:
- Nguy rồi...
Cả người theo tiếng đàn giãy nảy lên, tay chân loạn xạ không
còn tự chủ được nữa.
Nhạc Tiểu Tuấn nhìn thấy nhân vật thành danh như Hắc Y Thuần
Dương mà cũng không chịu nổi tiếng đàn, đến bỏ cả môn đồ phóng chân tháo chạy,
đủ thấy tiếng đàn của Thân cô nương lợi hại đến chừng nào rồi.
Thế nhưng, bản thân chàng thì không thấy hề hấn gì, đương
nhiên là chàng không hiểu ngay từ nhỏ chàng đã luyện môn Nghịch Thiên huyền
công khiến khí huyết chuyển nghịch kinh mạch vận hành, cho nên mới không bị ảnh
hưởng tiếng đàn xông vào chấn động tâm mạch.
Vừa rồi chàng đã cứu nguy một lần cho Trúc Thu Lan, giờ
trước mặt thấy nàng cả người giãy giụa, vội vàng ôm nàng vào lòng, rồi y như
lần trước đặt tay lên huyệt Linh Đài trên lưng nàng, bắt đầu vận công truyền
chân khí sang, giúp nàng kháng cự lại tiếng đàn.
Cũng may, tiếng đàn lần này phát ra rất nhanh, chừng như
nhìn thấy Hắc Y Thuần Dương đã bỏ chạy, Thân cô nương cũng liền buông thõng
tay, lập tức tiếng đàn im bặt.
Lúc này mới nhận ra thần sắc cô ta bơ phờ, hai khuỷu tay
chống lên mặt bàn, thở hổn hển ở xa mấy trượng cũng có thể nghe rõ. Rõ ràng vừa
rồi thi triển nội gia công pháp đấu với Hắc Y Thuần Dương, đã vận kình lực phát
ra tiếng đàn kia đã khiến cô ta hao tổn chân khí không ít.
Trúc Thu Lan đã tỉnh trí lại, vẫn còn ở trong lòng chàng,
thở phào nhẹ nhõm nói:
- Tiếng đàn thật là lợi hại.
Nhạc Tiểu Tuấn quan tâm hỏi:
- Cô nương thấy trong người thế nào?
Trúc Thu Lan nhoẻn miệng cười tươi:
- Tiếng đàn cô ta im bặt là tôi khỏe lại ngay, huynh không
cần phải truyền chân khí cho tôi nữa. Ái... Cây đàn của cô ta thật cổ quái,
trước giờ tôi chưa từng nghe nói qua, tiếng đàn mà có thể khiến người ta thất
tán hết chân lực, ghê gớm thật.
Nhạc Tiểu Tuấn thâu tay lại, chàng chưa kịp nói gì bỗng thấy
ánh mắt Trúc Thu Lan sáng lên, nàng “á” một tiếng nhỏ đầy kinh ngạc, gấp giọng
nói:
- Xem kìa. Chẳng phải là Tống Văn Tuấn và Huy cô nương đấy
sao? Bọn họ làm sao thế?
Nhạc Tiểu Tuấn nghe vậy vội nhướng người lên nhìn ra ngoài,
quả nhiên thấy từ phía bên kia một đoàn bốn người đang bước qua cầu. Đi đầu là
một thiếu niên công tử vận lam bào, mang trường kiếm, chẳng ai khác chính là
Tống Văn Tuấn.
Tiếp liền theo hắn là hai bóng người nhỏ thó chính là Huy Huệ
Quân và Tiểu Thúy, và người đi cuối cùng thân vận trường bào màu xanh, tuổi
trạc tứ tuần, chỉ nhìn cũng biết chính là đang áp giải bọn ba người kia đến
đây.
Nhạc Tiểu Tuấn vừa nhìn thấy người này, bỗng nhiên phát nộ,
nghiến răng nói:
- À, thì ra là hắn.
Trúc Thu Lan nghiêng đầu hỏi:
- Nhạc huynh nói ai?
Nhạc Tiểu Tuấn đáp:
- Gã đại hán áp giải bọn ba người kia chính là tên đã giả
trúng thương nhờ tôi mang thư đến cho Tống đại lão gia, hắn tự xưng là họ Từ,
lần này tôi quyết tận mặt hỏi hắn...
Nói rồi chàng vươn người định đứng lên, nhưng Trúc Thu Lan
vội vàng nắm tay chàng kéo lại, nhỏ giọng nói:
- Nhạc huynh tạm thời nhịn một chút, chúng ta trước hết ngầm
theo dõi chúng nói gì với nhau, rồi sau đó lộ diện đối đầu vấn khẩu còn chưa
muộn mà.
Nhạc Tiểu Tuấn nghe nàng nói có lí, khi ấy mới chịu kiên
nhẫn ngồi thụp xuống bên nàng.