Xin lỗi nhé, cút rồi! - Chương 05 - 06
Chương 5: Huyện Tụ Vân sinh biến.
“Tướng công, huynh thật lợi hại
nha!”
Nửa
đêm, vùng hoang vu, con đường nhỏ.
Ánh
trăng xuyên qua viền những đám mây dày đặc, chiếu xuống mặt đất những tia sáng
nhợt nhạt, ảm đạm, trên mặt đất xuất hiện rất nhiều cái bóng đang chầm chậm di
chuyển. Nhìn kĩ, thì ra là một đoàn người, nhưng thoạt nhìn lại vô cùng quỷ dị.
Nói quỷ dị, là bởi vì nhóm người này cùng có những hành động kì lạ một cách
đồng nhất, đồng nhất đến mức giống như là cùng một người, thân thể bọn họ cứng
nhắc, nhưng bước đi hướng về phía trước rất có tiết tấu, nhìn sức lực bước đi
của họ thì mỗi bước chân đều rất gượng gạo, không có vẻ nhẹ nhàng, uyển chuyển
như khi người bình thường đi đường, nếu nhìn vào khuôn mặt những người trong
đoàn, tự dưng trong người sẽ sinh ra cảm giác ớn lạnh lạ thường.
Sắc
mặt bọn họ nhợt nhạt, khuôn mặt vô cùng đờ đẫn, hai mắt vô hồn, môi nửa mở,
dường như tâm trí đã không còn, máy móc mà thành thạo tiến vào sâu trong núi.
Tới trước một hang động tối om, đoàn người dừng lại một chút, nhưng sau đó rất
nhanh liền nối đuôi nhau tiến vào bên trong. Từ ngoài nhìn vào, trong động âm
u, sâu thẳm, không khí tỏa ra u ám và dữ tợn, nhưng cả đoàn người không ai có
chút sợ hãi, một người rồi lại một người tiến vào bên trong, bóng tối dần dần
bao trùm lấy bóng dáng bọn họ.
Độc
Cô Ngạn rõ ràng cảm thấy có điều gì đó không bình thường.
Mấy
ngày nay, các môn phái đến huyện Tụ Vân ngày càng nhiều, rất nhiều người hai
ngày đầu tinh thần còn hoàn toàn bình thường, nhưng chỉ sau một đêm liền trở
nên ể oải, sắc mặt tái nhợt, hai mắt hõm sâu, hơn nữa thân người cũng gầy gò đi
rất nhiều, giống như đột nhiên bị lấy đi toàn bộ sinh lực, tinh thần sa sút.
Bọn họ dường như không nhận thấy được sự thay đổi này, vô thức lặp đi lặp lại
những hành động ăn uống, đi lại, lên lầu, xuống lầu. Thế nhưng, dần dần vài
người bỗng dưng mất tích một cách kì lạ, không còn xuất hiện tại Tụ Hiền lâu
nữa, thậm chí cả ở huyện Tụ Vân.
Độc
Cô Ngạn đứng trên lầu hai của Tụ Hiền lâu, từ trên cao quan sát những người như
những con rối này, càng nhìn càng cảm thấy có chuyện gì đó, sự rối loạn trong
đầu như một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.
“Tướng
công, huynh đang làm gì vậy?” Hề Hề như một kẻ theo đuôi, thấy Độc Cô Ngạn đứng
đó không xa, rón rén lại gần như một tên trộm, còn không cho Đại Mao cùng Nhị
Nha đi theo, để tránh khỏi mục tiêu quá lớn lại bị Độc Cô Ngạn phát hiện ra.
Tới phía sau hắn rồi, nàng đột nhiên thốt lên một tiếng, có ý đồ hù cho hắn sợ
một chút, đáng tiếc chỉ đổi lại được một ánh mắt lạnh lùng.
Tướng
công thật là không có chút hài hước gì cả.
“Không
được gọi là tướng công.” Độc Cô Ngạn lãnh đạm ra lời cảnh cáo. Mấy ngày nay hắn
chưa sửa nàng, thật sự là bởi vì hắn còn đang bận làm chính sự, lười tranh cãi
với nàng mà thôi.
“Vì
sao?” Thật vất vả nàng mới tìm được người có thể hơn được người cha xấu xa của
nàng.
“Cô
nương với ta không quen biết, cũng chưa thành thân, không thể xưng hô lung tung
được.” Độc Cô Ngạn nói xong liền đi xuống lầu. Hề Hề một bước cũng không rời,
nối gót theo sau, đưa ra rất nhiều câu hỏi: “Vậy huynh nói cho muội biết huynh
tên gì? Muội là Tiêu Hề Hề, như vậy chúng ta có thể coi là quen biết chưa? Sau
đó chúng ta có thể thành thân phải không? Sau đó muội có thể gọi huynh là tướng
công? Vậy đến lúc đó huynh phải theo muội quay về cốc nha…” Nàng lải nhải liên
tục không ngừng.
Độc
Cô Ngạn không thể nhịn được nữa liền quay người lại, sẵng giọng quát khẽ: “Câm
miệng!”
Hề
Hề lập tức nghe lời, không nói nữa, nhìn Độc Cô Ngạn mong chờ, hi vọng ngay
giây phút này hắn sẽ nói ra những điều mà nàng muốn nghe.
“Chúng
ta sẽ không thành thân, nên cô không được gọi ta là tướng công, không được đi
theo ta, nếu không…” Độc Cô Ngạn thuận tay cầm một chén trà ở trên bàn lên,
lòng bàn tay ra sức nắm chặt, không một tiếng động, chén trà vỡ vụn như bột
phấn, bột đó từ lòng bàn tay hắn rơi xuống, hắn không thèm nhìn, chỉ ném một
đĩnh bạc về phía trước ngực tiểu nhị đang há hốc mồm cách đó không xa, vô cùng
thỏa mãn nhìn đôi mắt tròn xoe cùng vẻ mặt sợ hãi đến ngây người ra của Hề Hề,
hắn hừ nhẹ một tiếng, chuẩn bị bỏ đi thì nghe thấy giọng nói cực kỳ sùng bái
của cô gái mặt dày kia: “Tướng công, huynh thật lợi hại nha!”
Khuôn
mặt luôn bình tĩnh của hắn đã bắt đầu nhăn lại, hai bên thái dương đã nổi gân
xanh, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được, hắn không muốn ở đây lãng phí thời
gian với cô gái buồn chán kia, phải điều tra xem những người này rốt cục đã xảy
ra chuyện gì. Cũng có một việc khiến hắn phải lưu ý, những người bán hàng rong
kỳ quái trước đó trên con đường này cũng không thấy xuất hiện nữa, trong một
đêm mà hoàn toàn biến mất không để lại chút dấu vết. Còn người dân huyện Tụ Vân
dường như không cảm thấy có chút thay đổi bất thường nào, vẫn sinh hoạt bình
thường như thể không có gì xảy ra.
Điều
này không phải rất kỳ lạ sao?
Toàn
bộ huyện Tụ Vân dường như bị bao trùm bởi một bóng ma thần bí, nhận thức không
bình thường, xảy ra rất nhiều thay đổi.
“Không
được theo ta.” Hắn bỏ lại một câu rồi phi thân ra ngoài
“Huynh
còn chưa nói cho muội biết tên của huynh?” Hề Hề ở phía sau kêu to, khiến cho
tiểu nhị đưa tới một ánh nhìn kì quái, nhưng những người trong đại sảnh dường
như không nhận thức được bất cứ việc gì trên đời, giống như một con rối, chỉ
biết đến việc đang làm.
Phỉ
Mặc đứng ở trước cửa phòng, khẽ nhíu đôi mắt phượng hình trăng khuyết, khóe
miệng dần hiện lên một nụ cười khó hiểu. Hắn nhẹ nhàng vẫy tay, trong nháy mắt,
một người áo đen xuất hiện, giống như hiện ra từ không trung. Phỉ Mặc nhẹ giọng
nói nhỏ vài câu, sau đó người nọ liền gật đầu, lại biến mất trong chớp mắt.
Đúng
là một cao thủ tuyệt đỉnh.
Hề
Hề buồn chán dẫn Nhị Nha cùng Đại Mao đi dạo, dù sao Tụ Hiền lâu cũng là một
không gian nhỏ bé, không thích hợp với hai con thú quá to lớn này. Đại Mao đặc
biệt hứng thú với đường phố náo nhiệt, không ngao du ở trên trời mà chuyển
thành đi dạo dưới mặt đất.
Dân
chúng huyện Tụ Vân thật vất vả mới làm quen được với việc một con báo trắng
thường ngày đi lại nơi này, lúc này lại xuất hiện thêm một con quạ đen to lớn
kì dị, một số bé trai khi thấy Nhị Nha còn dám mở to đôi mắt ngây thơ, đứng mút
ngón tay nhìn từ xa, nhưng vừa thấy Đại Mao, chúng liền nhào ngay đến chỗ mẹ
chúng vừa khóc lớn vừa kêu: “Oa, có quái điểu muốn ăn thịt con…”
Vì
vậy, Hề Hề với vẻ mặt rất nghiêm túc, trên đường liên tục giải thích rằng thật
ra Đại Mao cũng giống như Nhị Nha, rất hòa nhã dễ gần, tuy nó xấu hơn Nhị Nha
rất nhiều… Đại Mao thấy oan ức, liên tiếp kêu lên: “Oa oa”, đáng tiếc là mọi
người đều không hiểu thứ ngôn ngữ của nó, trái lại, bọn họ càng thấy sợ hãi
hơn, đều tránh xa, thậm chí có người còn cố dùng dưa và trái cây tấn công nó.
Hề Hề không thể làm gì khác hơn là đem chúng ra khỏi thành. Ngoài thành là cánh
đồng hoang vu, lượng dân cư tương đối ít so với trong thành, Nhị Nha cùng Đại
Mao cũng có không gian lớn hơn để vận động.
“Đại
Mao, đừng khóc nữa, chẳng qua bọn họ chưa từng gặp loài chim nào như em, đương
nhiên sẽ cảm thấy sợ. Chẳng phải mẹ đã nói rồi sao? Những người dưới chân núi
lá gan đều rất nhỏ.” Hề Hề thấy Đại Mao tâm trạng suy sụp liền mở miệng an ủi.
Dọc đường đi, Đại Mao vẫn buồn rầu oa oa kêu khẽ, Nhị Nha ở một bên nhe răng,
nhếch mép, vểnh tai vui mừng đến cả nửa ngày trời, hiện giờ nó đã cảm nhận được
sâu sắc tầm quan trọng của sắc đẹp!
“Ngooaa,
ngoaaa oa...” Đại Mao duỗi thẳng hai cánh, tỏ vẻ chính mình nhìn cũng rất được
nha.
Hề
Hề ôm nó vào lòng, hôn nó rồi lại vỗ vỗ đầu nó: “Được rồi, được rồi, ai nói em
không đẹp chứ? Ta thấy em rất dễ thương, các loài chim khác đều kém xa em.”
Đại
Mao lúc này mới vui vẻ trở lại, vỗ vỗ hai cánh rồi oa oa kêu lên hai tiếng.
Vô
thức đi vào sâu trong núi rừng, trong đó, ngoại trừ tiếng chim hót líu lo chỉ
có tiếng lá xào xạc, Hề Hề nhìn xung quanh, thấy một gốc cây lớn, thân màu đỏ,
rất cao liền đi tới, ngồi trên đó có thể thấy được quang cảnh ở rất xa.
“Đại
Mao, Nhị Nha, lên đây đi.” Nàng leo lên một cành cây lớn ngồi xuống, gió mát
thổi tung mái tóc đen của nàng, cuộn thành những vòng tròn, nàng hớn hở vẫy tay
với bọn chúng, gọi bọn chúng lên chơi cùng.
Đại
Mao giương cánh bay lên cành phía trên, Nhị Nha cũng nhảy lên, đến bên cạnh
nàng cọ cọ vài cái, rồi cẩn thận dùng cái đuôi của mình cuốn thân thể của tiểu
chủ nhân vào trong lòng, phòng khi nàng nhất thời hưng phấn quá mà rơi xuống
dưới.
Hề
Hề lười biếng duỗi lưng, nhàn nhã tựa vào tấm lưng mềm mại của Nhị Nha, mắt mở
to vô thức nhìn xung quanh. A, phía trước bên trái, giữa sườn núi là một mảng
đỏ au, toàn là hoa rừng đang nở, thật là một cảnh đẹp, bên phải là một con
đường nhỏ, trên đường có hai con sóc đang nhảy qua nhảy lại í ới gọi nhau, hình
như chúng đang kiếm quả thông, ở phía chính diện có một người đang khom lưng đi
vào một hang động tối như mực, vì sao người kia nhìn qua lại quen mắt như vậy?
Chương 6: Núi Tụ Vân
Hề Hề đứng trước hố không cách
nào nhúc nhích, cái đầu đơn giản của nàng chưa từng nghĩ đến có một ngày mình
sẽ gặp chuyện như vậy, vì thế, nàng không cách nào giải thích được hành động
của tiểu nhị, càng không hiểu vì sao hắn phải làm như vậy.
Đó
chẳng phải tiểu nhị của Tụ Hiền lâu sao? Vừa rồi rõ ràng hắn còn ở nhà trọ mà,
vì sao?
Tiểu
nhị kia vào trong hang động một lúc lâu vẫn chưa ra, Hề Hề không khỏi có chút
lo lắng hắn gặp nguy hiểm, vì trong hang động thường là nơi một số mãnh thú như
sư tử, hổ sinh sống. Tuy không biết hắn đi vào làm gì, nhưng hắn chỉ có một
mình, lại thấp bé gầy yếu, nhỡ may thật sự gặp phải dã thú, nhất định sẽ gặp
nạn. Nàng từng đọc trong sách, cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù giả*,
tuy nàng không biết phù giả là cái gì, nhưng nhất định đó là một thứ rất vĩ
đại!
* Lạy mợ, là “cứu một mạng người
hơn xây bảy tháp Phù Đồ”!!!
“Đại
Mao, em đi trước nhìn xem tiểu nhị ca ca thế nào rồi, ta sẽ tới ngay.” Hề Hề
dặn dò Đại Mao. Đại Mao kêu lên một tiếng, bay qua thăm dò.
Kết
quả nàng còn chưa kịp nhảy từ trên cây xuống đã thấy tiểu nhị đi ra, hắn đã
thay một bộ quần áo màu xanh, đầu đội một chiếc mũ nồi màu xanh, nhìn qua có vẻ
giống màu lùm cây ở bên cạnh, vì vậy đứng trong đó cũng không dễ bị phát hiện.
Nhưng càng kỳ quái hơn là, hắn còn khiêng một người đàn ông cao lớn mặc quần áo
màu đỏ đi ra, người đàn ông kia cao gần tám thước, thân hình vạm vỡ, to lớn gần
gấp đôi tiểu nhị, nhưng lại bị hắn khiêng đi như bay, dễ dàng như khiêng một
túi bông.
Hề
Hề rất có ấn tượng với người đàn ông mặc quần áo màu đỏ kia, bởi vì trong toàn
bộ khách trọ tại Tụ Hiền lâu, chỉ có một mình hắn mặc quần áo màu đỏ rực rỡ như
thế, lúc đó bạn đồng hành của hắn còn cười trang phục đó gây chú ý như trang
phục của tân lang, hắn cũng không để ý. Hai ngày trước hắn còn ở trong đại sảnh
Tụ Hiền lâu đánh bạc với mọi người, khi hắn thua đã rất hào sảng mà uống một
bình rượu lớn. Không ngờ lúc này lại bị tiểu nhị khiêng ra như một người đã
chết, bị ném vào một cái hố rất sâu phía sau lùm cây.
Tiểu
nhị ném người đàn ông vào trong hố xong, quay lại tiếp tục khiêng một người nữa
ra, trong khoảng hai khắc, hắn khiêng ra hai mươi ba người, đều ném vào trong
hố. Có người Hề Hề biết, có người nàng chưa từng gặp bao giờ, tất cả đều không
nhúc nhích, mặc kệ tiểu nhị sắp xếp.
Hề
Hề ngồi trên cành cây nhìn đến choáng váng. Tiểu nhị này, hắn muốn làm gì vậy?
Nhị Nha thấp giọng gừ một tiếng, đương nhiên nó mẫn cảm hơn tiểu chủ nhân, có
thể nhận ra nguy hiểm ngay lập tức, vì vậy, nó càng cuộn Hề Hề chặt vào trong
lòng, ngăn không cho nàng phát ra tiếng kêu lớn, làm cho người kia chú ý. Nàng
vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm những hành động của tiểu nhị, tập trung chú
ý cao độ.
Tiểu
nhị cẩn thận nhìn xung quanh, không phát hiện điều gì khả nghi. Hắn móc ra một
bình sứ màu nâu từ trong người, mở nắp, rắc một ít thuốc bột vào trong hố, ngay
lập tức, trong cái hố kia tỏa ra một làn khói nhè nhẹ màu xanh, cũng vang lên
tiếng xèo xèo và mùi thối gay mũi, giống như có thứ gì đó bị ăn mòn trong nháy
mắt.
Hề
Hề dùng sức bịt kín miệng và mũi. Nàng hoàn toàn không hiểu tiểu nhị đang làm
gì, nhưng theo bản năng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Qua
khoảng một khắc, cái hố không bốc khói nữa, tiểu nhị cười lạnh lùng, nhét cái
lọ vào trong người, đá một ít đất vào hố rồi xuống núi.
Hề
Hề ngồi trên cành cây thật lâu mới bình tĩnh lại từ trong khiếp sợ và khó hiểu,
Đại Mao vừa bay đi đến giờ vẫn chưa về, nàng nhảy từ trên cây xuống, lá gan to
hơn, ôm cổ Nhị Nha rón rén tới trước hang động thần bí mà tiểu nhị vừa mới ra
vào. Nàng vươn đầu vào dò xét, tối tối, ngoằn ngoèo, ẩm thấp, nàng run rẩy
không dám đi vào nên lại tới trước cái hố nhìn một lát, trong hố vẫn còn tràn
ngập mùi hôi thối không rõ từ đâu, nhưng ngoại trừ màu đất tối hơn một chút,
bên trong hố không có gì khác.
Hơn
hai mươi người cường tráng trong thời gian ngắn như thế đã bị ăn mòn không còn
chút dấu vết.
Hề
Hề đứng trước hố không cách nào nhúc nhích, cái đầu đơn giản của nàng chưa từng
nghĩ đến có một ngày mình sẽ gặp chuyện như vậy, vì thế, nàng không cách nào
giải thích được hành động của tiểu nhị, càng không hiểu vì sao hắn phải làm như
vậy. Nhị Nha dùng răng cắn góc váy nàng, kéo kéo nàng, Hề Hề ngơ ngác nhìn về
phía Nhị Nha, trên gương mặt đờ đẫn không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ có đôi mắt
là tiết lộ sự hoảng sợ của nàng.
“Oa.”
Đại Mao từ trong động bay ra, trong mỏ còn ngậm cái gì đó. Hề Hề nhận lấy xem,
là một loại quả to bằng trứng chim bồ câu. Loại quả này nàng đã từng nhìn thấy
trong phòng thuốc của cha, năm lần bảy lượt cha nói với nàng loại trái cây này
có kỳ độc, không thể ăn, hơn nữa chỉ sinh trưởng ở Nam Cương. Vì sao nó lại
xuất hiện ở đây?
Ngây
ngốc về tới nhà trọ, nàng sửng sốt phát hiện tiểu nhị vẫn đang vội vàng chạy ra
chạy vào như trước, cũng mặc bộ trang phục bằng vải thô màu xám và đội mũ nỉ
màu xám như bình thường, hắn nhiệt tình bắt chuyện với khách, giống như chuyện
trong núi chưa từng xảy ra.
Hề
Hề không khỏi hỗn loạn, lẽ nào nàng nhìn nhầm? Người kia thật ra không phải
tiểu nhị?
Tiểu
nhị thấy Hề Hề đứng ngẩn người trước cửa nhìn hắn, cười sáng lạn bắt chuyện:
“Tiêu cô nương, cô nương đã về rồi à? Vừa rồi Phỉ công tử tìm cô nương vài lần,
có lẽ có việc gấp, cô nương mau đi xem sao.” Trong lời nói không có điều gì kỳ
lạ, giống như hắn và tiểu nhị trên ngọn núi kia là hai người hoàn toàn khác
nhau.
Môi
Hề Hề giật giật, cuối cũng vẫn không nói gì, chỉ gật đầu, yên lặng lên lầu tìm
Phỉ Mặc. Tiểu nhị nhìn bóng lưng của nàng, lắc đầu cười, lại bắt đầu quay lại
với công việc của hắn. Dù sao Hề Hề trong mắt hắn vẫn luôn có vẻ ngây ngô như
búp bê như thế, cho dù hôm nay nàng càng thêm không thích nói cười thì cũng
chẳng có gì kỳ lạ.
“Hi
Hi, muội đã đi đâu vậy?” Phỉ Mặc thấy Hề Hề đã trở về, đi tới nhẹ giọng hỏi.
Hắn cẩn thận chu đáo nhận ra Hề Hề có chút khác lạ, thường ngày tuy nàng ngốc
nghếch ngơ ngác, nhưng ánh mắt luôn sáng rực, linh hoạt. Hôm nay, ánh mắt nàng
mờ mịt, giống như bị mây đen bao trùm vậy.
Hề
Hề ngơ ngác nhìn Phỉ Mặc, giống như hoàn toàn không nghe thấy hắn nói gì. Phỉ
Mặc sờ thử lên trán nàng, không nóng, ngược lại còn hơi lạnh, hắn kéo nàng ngồi
xuống: “Sao vậy? Thân thể khó chịu hay có tâm sự gì? Nói cho Mặc ca ca nghe thử
xem.” Từ sau khi nghe nàng nói nàng tự chọn tướng công, hắn khăng khăng yêu cầu
nàng gọi hắn như vậy.
Hề
Hề mím môi, vô thần nhìn cẩm bào màu tím nhạt của Phỉ Mặc, không biết nên nói
từ đâu. Nhìn gương mặt rất giống cha nàng kia của Phỉ Mặc, nàng thì thào nói
nhỏ một câu: “Ta buồn ngủ…”
Đôi
mắt phượng của Phỉ Mặc nhẹ nhàng nhướng lên, khóe môi hắn cong lên một độ cong
xinh đẹp, mở miệng nói: “Vậy muội đi ngủ một giấc thật ngon đi nhé, nếu đói
bụng thì gọi tiểu nhị mang mấy món ăn lên.”
Khi
nghe được hai chữ tiểu nhị, thân mình Hề Hề rõ ràng run lên, đương nhiên Phỉ
Mặc không bỏ qua chi tiết nhỏ này. Nàng yên lặng đứng dậy trở về phòng mình,
nằm trên giường một lúc lâu vẫn không ngủ được, trong đầu đều là hình ảnh tiểu
nhị cầm cái chai rắc thuốc bột vào trong hố, và cả nụ cười u ám kia của hắn.
Thấy
Hề Hề đi rồi, Phỉ Mặc liền gọi Huyền Vân ra: “Điều tra được chuyện gì?”
“Bẩm
các chủ, huyện Tụ Vân quả thật có một tổ chức thần bí ẩn nấp bên trong, rất
nhiều người bán hàng rong trước đó giờ không thấy nữa, chỉ còn lại một số tiểu
thương, dân chúng bình thường. Ngoài ra, núi Tụ Vân cách thành hai dặm có chút
khác thường, thuộc hạ nghi ngờ sự mất tích của những người trong các môn phái
khác có liên quan tới núi Tụ Vân. Đúng rồi, hôm nay Hề Hề cô nương có đến núi
Tụ Vân, khi thuộc hạ trở về nhìn thấy cô nương ấy từ trong núi đi ra.” Huyền
Vân báo cáo lại những tin tức mình đã điều tra được.
“Nàng
vào núi?” Phỉ Mặc suy nghĩ một lát, sau đó nói với Huyền Vân: “Tiểu Vân Tử,
ngươi lại đi điều tra hư thực ở núi Tụ Vân, đi xem xem thứ gì ẩn nấp trong núi
sâu giả thần giả quỷ!”
“Vâng.”
Huyền Vân lên tiếng trả lời.
Lăn
qua lăn lại một lúc lâu mà vẫn không bình tĩnh lại được, Hề Hề vò vò đầu, bật
người ngồi dậy. Nàng nghiêng đầu nhìn ánh mắt lo lắng của Nhị Nha và Đại Mao,
nhảy từ trên giường xuống, ôm lấy đầu bọn chúng dụi dụi đầu vào: “Các em đừng
lo cho ta, có các em ở đây, ta không sợ.” Trước đây, khi nàng gặp bất cứ chuyện
gì nguy hiểm, mẹ và Nhị Nha, Đại Mao đều sẽ chạy tới trong thời gian ngắn nhất,
giải cứu nàng, khi đó Nhị Nha mới chỉ là một con thú nho nhỏ đã dũng mãnh xông
lên cắn con trăn to lớn. Tuy hiện giờ mẹ không ở bên cạnh, nhưng nàng có hai
người bạn tốt ở đây, nàng cũng rất yên tâm.
“Không
nghĩ nữa, đi, chúng ta đi xem tướng công đã về chưa.” Chạy đến trước cửa sổ
nhìn sang, cửa sổ phòng bên cạnh đang mở, nàng vội vàng vươn nửa người ra ngoài
cửa sổ, nửa người bám trên bệ cửa sổ, kêu lên hai tiếng với căn phòng sát vách:
“Tướng công, tướng công!”