Hái sao - Chương 07 - Phần 1

Chương 7: Sắc cầm hòa hợp thêm mừng thêm vui (1)

Điện thoại
của Trác Thiệu Hoa gọi đến là sau hai ngày kể từ khi Gia Hàng bị cấm túc. Cô
không phải là người chịu gò bó, đang lúc buồn chán đến phát điên, tiếng chuông
điện thoại nghe thánh thót như âm thanh của đất trời, cô vội vàng bổ nhào ra
chụp lấy, không thèm xem người gọi đến là ai.

Sự hào hứng
kích động của cô khiến người gọi điện là Trác Thiệu Hoa giật mình, nhất thời
quên mất phải nói gì.

- A lô, a
lô? Chẳng lẽ mình bị ảo giác? - Gia Hàng ra sức vỗ mạnh vào điện thoại.

- Gia Hàng!

Cô không lưu
số điện thoại của anh, kích động cũng không phải vì anh, ngực Trác Thiệu Hoa
nhói lên.

- A… ơ, là
anh à! Anh đi công tác về rồi? - Gia Hàng cười khan hai tiếng, thầm rủa sự mất
bình tĩnh của mình.

- Chưa, vẫn
đang ở Lan Châu, bay chuyến 2h30, chuyến bay dài hai tiếng rưỡi, đến Bắc Kinh
là khoảng năm giờ chiều.

Cô có phải
trung tâm kiểm soát chuyến bay đâu, nói với cô những điều này làm gì?

- Hôm nay em
có bận không?

Một kẻ lông
bông thất nghiệp mà nói bận thì sẽ khiến người khác nội thương vì cười mất:

- Không bận,
em đang rảnh đến phát chán đây.

- Vậy tới
sân bay đón anh!

Cái gì… Gia
Hàng lạch bạch chạy ra cửa sổ.

Mặt trời đầu
đông rụt rè tỏa sáng trên bầu trời, xa xa, những tòa nhà tắm trong ánh nắng
trông như những bối cảnh được sắp đặt lộn xộn dưới ánh đèn sân khấu.

Là ban ngày, không phải là mơ.

- Em… không có xe.

Cô cực kỳ xấu hổ. Không chỉ không có xe, mà đến cả một tấm bằng lái xe hợp
pháp cô cũng không có. Nhưng kỳ quặc là, thủ trưởng có thể đi máy bay quân sự,
kể cả là đi máy bay dân sự đi chăng nữa, thì lính cần vụ cũng phải đợi sẵn ở
sân bay từ lâu rồi chứ.

- Từ sân bay vào thành phố có tuyến tàu điện ngầm riêng!

Gia Hàng muốn hỏi, chẳng lẽ thủ trưởng không biết đi tàu điện? Nhưng sợ anh
bị sốc, đành phải im lặng.

- Anh có thứ này cho em xem.

Cô động lòng, vỗ trán:

- Em cũng có thứ này cho anh xem.

- Tốt, năm giờ gặp nhau ở sân bay! - Trác Thiệu Hoa cúp máy một cách gọn
gàng dứt khoát.

Cầm điện thoại trong tay, cô ngẩn người, lập tức nhìn đồng hồ, trời ạ, đã
2h15 rồi, thủ trưởng gọi điện thoại từ sân bay, anh ấy không biết giao thông
Bắc Kinh cực kỳ đáng sợ hay sao?

Cô cuống quýt như kiến bò miệng chảo, vội vàng thay quần áo, để lại lời
nhắn cho chị hai, khoác túi xách chạy như bay ra bến xe.

Cuống cuồng như thế, đến được sân bay cũng phải gần năm giờ.

Xuống đến ga tàu điện ngầm, sực nhớ ra quên không hỏi thủ trưởng ở cửa ra
số mấy, gấp gáp đến mức mồ hôi ròng ròng trên mũi. Ngẩng đầu nhìn biển chỉ đường,
bóng dáng cao to của thủ trưởng đã đập ngay vào mắt.

Trong đầu bỗng vọt ra một câu nói: Nếu một người để ý tới bạn, anh ấy tuyệt
đối sẽ không để bạn vì anh ấy mà chịu một chút vất vả nào.

Cũng may anh không mặc quân phục, nhưng như thế này cũng rất thu hút ánh
mắt người khác rồi. Cửa ga tàu điện ngầm tấp nập người ra vào, đều là khách
vãng lai, chẳng ai nhìn ai. Nhưng khi đi ngang qua thủ trưởng, họ đều không kìm
chế được ngoái lại nhìn anh một cái.

Anh chỉ nhìn cô.

- Đến rồi à!

Không nhanh không chậm.

Chiếc quần bò mài bó sát, áo khoác màu kaki siêu ngắn, gương mặt nhỏ nhắn
hình như đầy đặn hơn trước một chút, trắng trẻo hồng hào, tràn đầy sức sống
thanh xuân.

Thủ trưởng hơi gầy, cằm nhọn ra, chỉ có khí chất vẫn thâm trầm như cũ, ánh
mắt vẫn sắc bén như xưa.

- Hành lí đâu? - Cô thấy trong tay anh chỉ có một chiếc túi đựng máy tính.

- Anh không
mang hành lí.

Giờ này, cậu
lính cần vụ có lẽ đã đến sân bay quân sự, hành lí của anh sẽ về đến nhà trước
anh.

Tiếng loa
tổng đài vang lên, đoàn tàu rầm rập chạy tới, Gia Hàng tiến về phía trước mấy
bước.

Trác Thiệu
Hoa kéo cô lại:

- Đi chuyến
sau.

Hơi thở của
cô vẫn chưa ổn định lại.

Tưởng anh
mệt, Gia Hàng lùi lại mấy bước, bước ra khỏi vòng người hình bán nguyệt. Cửa
tàu lạch xạch mở ra rồi đóng lại, đoàn tàu lại sầm sập rời khỏi ga, nhà ga lại
trở nên yên ắng.

- Nhìn xem.
- Trác Thiệu Hoa rút ví trong túi ra, lấy ra đưa cho cô.

Ha, bên
trong nhét tấm ảnh cả nhà chụp chung hôm Phàm Phàm đầy tháng.

- Xem này,
trông em cũng ra vẻ mẹ hiền ra phết.

Phàm Phàm
ngọ nguậy mãi, sợ thằng bé ngã, cô dồn toàn bộ sự chú ý lên cu cậu, không nhìn
vào ống kính. Thủ trưởng hơi ôm eo cô từ phía sau, gương mặt vừa mới nghiêm
nghị bỗng trở nên vô cùng hiền hòa.

Trác Thiệu
Hoa lặng lẽ nhìn cô, thở dài, không nói.

Cô không
nhắc tới Phàm Phàm tiếng nào, không nhớ chút nào sao? Cô và Phàm Phàm đã ở bên
nhau gần một năm, anh mới quen cô được bao lâu, mới cách xa vài ngày đã cảm
thấy trong lòng trống vắng. Nảy ra ý nghĩ đi máy bay dân sự, chỉ vì muốn kiếm
cớ gặp lại cô sớm hơn một chút.

Gặp cô rồi,
sẽ làm gì, anh không nghĩ tiếp.

Lại một
chuyến tàu nữa vào ga.

Bọn họ là
những người cuối cùng lên tàu, anh đưa tay chắn sau lưng cô một cách tự nhiên,
bảo vệ cô khỏi bị người khác va vào. Trên tàu chật cứng, họ đi qua mấy toa rồi
đứng ở đoạn nối giữa các toa.

Đoàn tàu lăn
bánh, những mối nối lắc lư dữ dội, trán cô va vào ngực anh.

- Xin lỗi! -
Cô ngượng ngùng lên tiếng.

Hơi thở đàn
ông thanh mát phảng phất mùi thuốc lá nhàn nhạt, cô bất giác cảm thấy hơi
choáng váng.

Những người
con trai mà cô tiếp xúc, đa số đều hôi rình vì mấy ngày không tắm, lại thêm mùi
tất thối khiến người ta buồn nôn. Chu Văn Cẩn thì lại sạch sẽ, thích dùng một
loại xà phòng có mùi như bạc hà, rất thanh mát. Hôm tường lửa của anh được cấp
bằng sáng chế, khi đi uống rượu ăn mừng với bạn bè, anh cũng gọi cô theo. Tửu
lượng của cô bình thường, uống một ly bia rồi cắm đầu ăn thức ăn. Bọn con trai
đều say túy lúy, Chu Văn Cẩn là người duy nhất không gục xuống, bởi vì anh phải
trả tiền, cô nghĩ vậy.

Anh đưa cô
về lí túc xá. Đêm mùa hạ, sao đầy trời, gió còn chưa mang theo hơi nóng bức,
anh và cô kề sát gần nhau, cô không ngửi thấy mùi rượu trên người anh, mà ngửi
thấy mùi bạc hà mát lạnh. Cô còn hít sâu một hơi, cứ ngỡ là mùi hương của loài
hoa nào trong sân trường.

Trước cửa ký
túc xá, anh xoa đầu cô, nói tạm biệt. Chu Văn Cẩn cao hơn cô nửa cái đầu, cô
cũng chạm vào ngực anh như vậy, mới biết đó không phải là hương hoa, mà là hơi
thở của anh.

Chiều hôm đó
cô chơi hai trận bóng, chưa thay quần áo, khỏi cần nghĩ cũng biết, người cô hôi
như thế nào.

Lần đầu tiên
biết được xấu hổ cũng có thể khiến người ta muốn đi tự tử.

Tàu dừng
lại, toa tàu lại lắc lư dữ dội. Người rất đông, cô đứng không vững, lại nhào
vào lòng thủ trưởng.

Cô ngước đôi
mắt vô tội lên, thanh minh mình thật sự không phải kiếm cớ ăn đậu phụ[1]của
anh. 

[1] Từ lóng chỉ việc sàm sỡ.

Ánh mắt thủ
trưởng bao dung bình thản, khiến cô yên lòng.

- Đây là bài
hát gì thế nhỉ? Em đã từng nghe rồi, thật đấy, nhưng có phải ti vi bị trục trặc
không, sao chỉ có nhạc không vậy?

Cô đưa máy
nhìn chiếc ti vi treo bên cạnh cửa toa tàu, kiếm chuyện để nói.

- Bài hát
này có hai bản, một bản là có lời, bản kia chỉ như thế này thôi.

Cô ngoan
ngoãn trật tự, im lặng là an toàn.

Đã tới ga
của họ, ra khỏi ga tàu điện ngầm, bên ngoài bóng chiều đã thẫm.

Trong ánh
đèn rực rỡ, thủ trưởng nói:

- Chúng ta
đi ăn tối.

Gia Hàng
không phản đối. Lúc qua đèn xanh đèn đỏ, cô ngẩn ra, hình như đây là lần đầu
tiên cô và thủ trưởng ăn cơm ở ngoài một mình. Lần trước ăn cháo, có mặt Tiểu
Phàm Phàm. Hồi trước mang bầu, anh cũng chưa ăn cơm ở ngoài với cô.

- Muốn ăn
gì?

Trên con phố
này có rất nhiều hàng ăn, thủ trưởng dừng chân hỏi.

Nhà hàng cao
cấp thì phải đặt trước, KFC và McDonald lại quá đông, Gia Hàng chọn một tiệm ăn
nhanh lịch sự, không quá ồn ào, đang mở một bản nhạc sáo du dương.

Mỗi người
gọi một phần cơm trộn, màu sắc rất đẹp, hạt cơm óng ánh trong veo, thức ăn rực
rỡ đủ màu, xung quanh còn có nước sốt rưới đều ngấm vào cơm, trông rất ngon
mắt. Canh ăn kèm là canh thịt thái chỉ nấu rau, trông cực kỳ thanh mát.

- Ăn thôi! -
Gia Hàng ăn từng miếng to.

Ăn được một
nửa, mồm cô đầy thức ăn, quay người rút hợp đồng của Trì Sánh trong ba lô ra,
nhồm nhoàm nói:

- Suýt nữa
thì quên, anh đọc cái này đi!

Ánh mắt như
thể đứa bé con đang háo hức chờ được tuyên dương.

Trác Thiệu
Hoa đặt đũa xuống, nhìn cô thật sâu.

Điện thoại
của cô có tin nhắn, là của Ninh Mông. Qua Mạc Tiểu Ngải, cô nàng này biết được
cô về Bắc Kinh nên rất phấn khởi. Ninh Mông bây giờ thuộc tầng lớp làm công ăn
lương ổn định, tiếp xúc nhiều với giới IT, rất ra dáng tinh hoa đô thị, huênh
hoang nói muốn dẫn Gia Hàng đi cho biết bộ mặt phồn hoa đô hội.

Trác Thiệu
Hoa xem sơ qua hợp đồng, anh không phải là luật sư, nhưng cũng nhận thấy được
công ty Trì Sánh rất có thành ý, thể hiện rõ suy nghĩ muốn hợp tác lâu dài với
Gia Hàng, hợp đồng không có cạm bẫy, giá đưa ra hết sức khả quan.

Đây thật sự
là một công việc kiếm được rất nhiều tiền, Gia Hàng không hề nói quá.

Cô thành
thật cho anh xem hợp đồng như vậy, không phải là muốn hỏi ý kiến của anh, mà là
muốn nói cho anh biết, cô có khả năng tự nuôi sống mình rất tốt, anh không cần
phải có trách nhiệm với cô. Cũng có thể nói thế này, sau này anh không cần phải
hỏi thăm cô, không cần phải lo lắng hay liên lạc với cô nữa.

Chẳng trách
lúc đầu cô từ chối khi anh muốn tìm việc cho cô.

Cô muốn tung
cánh rồi, anh đang trở thành sợi dây ràng buộc cô.

Anh gấp hợp
đồng lại, cầm đũa lên, và mấy hạt cơm vào miệng, cơm hơi nguội, không ngon như
vừa nãy.

- Xem xong
chưa? - Gia Hàng ấn nút gửi rồi ngẩng đầu lên. - Có phát hiện ra bây giờ em
cũng được coi là người có tiền rồi không?

Vẻ mặt tiểu
nhân đắc chí.

- Ừ, bữa cơm
này em trả tiền nhé. - Trác Thiệu Hoa chậm rãi nuốt miếng cơm trong miệng.

- Không
thành vấn đề, anh còn muốn ăn gì nữa em mua cho. - Gia Hàng rất hào phóng.

- Có thể
muốn thứ khác được không? - Anh hỏi tỉnh bơ.

Cô gật đầu
như bổ củi:

- Được chứ!

Anh gật đầu.

Ăn cơm xong,
anh dắt cô đi qua mấy dãy phố, tới một cửa hàng chuyên bán đồ trẻ em.

- Trời lạnh
rồi, Phàm Phàm cần thêm mấy cái áo bông nữa. Em bảo hiệu nào tốt?

Chưa vào
hàng trẻ em bao giờ, cô tò mò nhìn những bộ quần áo bé xíu của hãng Fendudu[2]treo
trên giá:

[2] Một nhãn hàng thời trang trẻ em của Trung Quốc.

- Hãng nào
cũng tốt. - Cô hào phóng khen ngợi.

Anh mô tả
chiều cao và tuổi của Phàm Phàm cho cô bán hàng đang cười dịu dàng, chỉ trong
nháy mắt, cô ấy đã lấy ra một đống quần áo.

- Mấy cái
này thế nào? - Anh gọi Gia Hàng lại.

- Đẹp lắm,
cái nào em cũng thích.

Gia Hàng chỉ
hận một nỗi không thể quay ngược thời gian để quay trở lại thành một đứa trẻ.

- Vậy em trả
tiền đi, để anh bảo người ta gói hết lại.

Mặt Gia Hàng
lập tức đen sì như cái đít nồi, len lén liếc nhìn bảng giá. Ăn cướp chắc, mấy
bộ quần áo bé xíu mà mắc lè lưỡi.

- Không muốn
mua thì thôi. - Thủ trưởng cực kỳ thấu tình đạt lí.

- Quầy thu
ngân ở đâu? - Gia Hàng cầm túi xách, nghiến răng ken két.

Cô thu ngân
tỉnh bơ cầm cái thẻ, quẹt một cái nhẹ như không, vứt bút và giấy ký tên ra, bàn
tay cầm bút của Gia Hàng run lên, trái tim rỉ máu.

Bạc trắng
không phải là dễ kiếm đâu nhé, tốn biết bao tế bào thần kinh, thức trắng biết
bao đêm đấy, cái thằng nhóc thối chỉ biết ăn với ngủ kia, dựa vào cái gì mà mặc
quần áo đẹp đến thế. Cô lớn từng này rồi còn chưa bao giờ xa xỉ như thế đâu.

Đau lòng
quá!

Nhớ kĩ rồi,
sau này nói gì phải uốn lưỡi bảy lần trước khi lên tiếng.

Thủ trưởng
chu đáo không để cô phải xách túi, lại còn rất ga lăng để cô đi vào phía trong
vệ đường.

- Gia Hàng,
mấy hôm nay chúng ta đều không ở nhà, một mình thím Đường trông Phàm Phàm rất
vất vả, dì Lữ nhọc lòng bồi bổ cho Phàm Phàm, cũng nên mua hai bộ quần áo cho
họ làm quà năm mới. Thế nào?

Cô ngoan
rồi, ngậm chặt miệng không đáp.

- Quần áo
đắt tiền quá họ cũng chẳng có dịp nào mà mặc, mua hai cái áo lông vũ là được. -
Anh kéo cô vào một cửa hàng, đi tới quầy bán áo lông vũ, anh phụ trách nhờ nhân
viên chọn áo, cô phụ trách trả tiền.

Tim đau tới
mức tê liệt.

Lúc đi thang
máy xuống, ánh mắt anh quét qua cửa hàng Erdos phía dưới, ở nơi bắt mắt nhất
treo một chiếc khăn quàng cổ sọc đen trắng.

- Gia Hàng,
cái khăn kia anh quàng thì thế nào?

Muốn khóc mà
không có nước mắt, Erdos đó, sờ vào là phải bốn con số đấy.

- Già lắm. -
Cô khẳng khái đáp.

- Công việc
của anh cần phải già dặn một chút. Tuổi tác của anh với sinh viên không cách
biệt mấy, anh vẫn lo họ thấy anh quá trẻ, sẽ nghi ngờ trình độ của anh.

Anh bước
thẳng tới quầy Erdos.

Cô kéo anh
lại:

- Cái khăn
ấy lắm lông, quàng lên cổ ngứa lắm.

- Anh chịu
được.

- Anh toàn
mặc quân phục… không có cơ hội quàng đâu!

- Những lúc
như thế này, anh có thể quàng bên trong áo khoác. Chẳng lẽ em không muốn tặng
anh?

- Không
phải, ha ha… Anh thích là được rồi!

Cười trông
còn khó coi hơn khóc.

- Gia Hàng,
anh thật sự rất thích. - Anh cam đoan hết sức nghiêm túc.

Vậy thì mua
thôi.

Hơn hai ngàn
ngân lượng, một lần nữa trôi theo dòng nước.

Gia Hàng cảm
thấy tấm thẻ trong tay nhẹ đi rất nhiều.

Cuối cùng
cái gì cũng đã mua xong, cũng may anh không đề nghị mua quà cho cậu lính cần
vụ.

- Chúng ta
đi taxi về nhà. - Anh nhìn vào bóng đêm mênh mông.

- Đừng, đi
xe buýt. - Lát nữa anh lại bắt cô trả tiền xe, cô xót tiền, bây giờ tiết kiệm
được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.

- Nhiều đồ
thế này, ngồi xe buýt không tiện. Tiền xe anh trả. - Anh thương lượng.

Cô không có
ý kiến, đi mãi hai chân đã mỏi nhừ, huống chi tim còn đang đau như cắt.

Gọi một
chiếc taxi, anh ngồi ghế phụ lái, cô ngồi sau với một đống túi tắm. Trên đường
đi, cô chỉ mải nhẩm tính thiệt hại của ngày hôm nay, không để ý đến cảnh sắc
bên ngoài cửa sổ. Nghe thấy tiếng kêu khoa trương của dì Lữ, mới phát giác đã
về tới tứ hợp viện rồi.

- Sao phu
nhân lại hoang phí như vậy, chăm sóc mọi người là bổn phận của chúng tôi. - Dì
Lữ và thím Đường đồng thanh cảm ơn.

Cô âm thầm
mặc niệm, cô cũng không muốn hoang phí, cô bị người ta gài bẫy có được không
hả?

Tiểu Phàm
Phàm kích động ưỡn thẳng bụng, cu cậu ít nịnh bợ nhất, không phải là vì quà
cáp, mà là vì nhìn thấy cô.

Cô cẩn thận
bế thằng bé lên, gương mặt sầm sì suốt mấy tiếng liền bừng lên vài tia nắng,
thơm chụt lên đôi má Tiểu Phàm Phàm:

- Ôi ôi,
Tiểu Phàm Phàm, nhớ Heo không?

- Phu nhân,
mau vào nhà thôi, hôm nay tôi vừa thông gió cho phòng của cô, chăn cũng phơi ra
nắng rồi. - Dì Lữ mỉm cười giục giã.

Cô bỗng rùng
mình, đột nhiên nhớ ra sao cô lại đến đây làm gì?

Nếu đã đến
rồi, muốn đi không phải là dễ.

Thím Đường
báo cáo tình hình tiến bộ và thay đổi của Tiểu Phàm Phàm mấy ngày qua với Gia
Hàng, bao gồm cả số lần đi tè đi ị. Nhìn điệu bộ yêu nghề của thím Đường, cô
đành phải gật đầu, thỉnh thoảng lại “à”, “ờ” vài tiếng lấy lệ.

Dì Lữ cần
mẫn xuống bếp nấu đồ ăn đêm, bưng đồ ăn bốc khói nghi ngút lên, khiêm tốn nói
không biết phu nhân về, nếu không đã chuẩn bị thịnh soạn hơn, như thế này đạm
bạc quá. Cô nói đâu có đâu có!

Tiểu Phàm
Phàm rất có tiềm chất hưng phấn vì có khách tới chơi, mười giờ hơn rồi mà chẳng
hề buồn ngủ chút nào, cứ dựa vào lòng cô. Cô đi vào nhà vệ sinh một chút mà cu
cậu nước mắt nước mũi đầm đìa.

Cô bịt tai,
ngồi trên bồn cầu gọi điện cho chị Gia Doanh.

Lại một lời
nói dối:

- Chị, em
đến lấy tài liệu ở chỗ Mạc Tiểu Ngải, tối em ngủ ở đây luôn.

Gia Doanh
dặn cô sáng mai về sớm, chị và Lạc Gia Lương đều bận, nếu về muộn quá thì Gia
Hàng tới trường đón Tử Nhiên.

Cô gập điện
thoại lại, thở dài một hơi, cô căng thẳng tới mức tim cứ đập thình thịch.

Thủ trưởng
đánh răng tắm rửa xong, cuối cùng cũng đã hiện thân với điệu bộ khoan khoái,
Phàm Phàm nhìn thấy anh như thể nhìn thấy cái giường, ngáp một cái nho nhã rồi
ngoan ngoãn dựa vào lòng anh.

- Em cũng đi
ngủ sớm đi! - Anh gỡ bàn tay đang vò đầu của cô xuống, vò nữa là thành tổ quạ
mất.

Cô ấm ức
lườm anh, vừa quay người đi liền ngáp một cái, bôn ba nửa ngày trời, cô cũng rã
rời rồi.

Loạng choạng
ra khỏi cửa, chân tự giác tìm phương hướng. Công tắc ở hướng nào, áo ngủ đặt ở
đâu, không cần bật đèn cũng biết đi mấy bước là bồn cầu, bồn rửa mặt.

Nơi này cũng
coi như là nửa cái nhà của cô, quá quen thuộc rồi.

Nhắm mắt lại,
nằm ngả ra, ngủ một giấc vùi không mộng mị.

Nhìn thấy
đèn trong phòng dành cho khách tắt rồi, Trác Thiệu Hoa mới đi vào phòng ngủ.
Tiểu Phàm Phàm đã say ngủ trên tay anh, anh nhẹ nhàng thay tả, đắp chăn cho
thằng bé, rồi từ từ nằm xuống.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3