Hái sao - Chương 01 - Phần 1

Chương 1: Gặp người quân tử lòng vui (1)

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại
www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Đó là một
buổi chiều cuối thu, nắng nhạt nhòa xa xăm.

Gia Hàng
chầm chậm xòe tay ra, đón những giọt nắng rơi qua từng kẽ lá.

Cái cây rất
to, một mình cô dang rộng hai tay cũng không ôm xuể. Trên cành cây treo một tấm
biển gỗ của Sở Quản lí Cây xanh; trên đó viết:

Cây ngô đồng Pháp

Tuổi: 150

Thuộc diện cây trồng quý hiếm cấp Một quốc gia.

Từ ngữ như
vậy hơi có phần phóng đại, cây cổ cây quý ở Bắc Kinh này vốn nhiều vào bậc nhất
cả nước. Ở những khu nhà cổ trong các vương phủ, đâu đâu cũng có thể thấy được
một cây cổ thụ hàng trăm tuổi, từng là chứng nhân cho bao chiến tranh bão lửa,
bao cung bậc cảm xúc của mọi triều đại, loại cây trăm tuổi này chỉ thuộc diện
tầm tầm mà thôi.

Nhưng hôm
nay, cái cây này cũng có vinh hạnh được chứng kiến một tin tức kinh thiên động
địa trong thế kỷ này. Cô mỉm cười ba phần tinh nghịch, bốn phần ranh mãnh; cũng
có thêm ba phần bất đắc dĩ.

Cây ngô đồng
cành lá sum suê, hai ngày trước trời có sương nhẹ khiến cành lá hơi ngả vàng.
Ánh nắng vất vả len lỏi qua tán lá, chỉ có vài giọt nắng lốm đốm rơi xuống bàn
tay, nhưng một vệt nắng chênh chếch từ một hướng khác hắt lên mặt đất, kéo dài
bóng cô.

Hình bóng
ấy, nếu đột ngột nhìn vào thì có hơi đáng sợ: Phía trên thân hình gầy gò mảnh
mai như có đính thêm một chiếc “nồi” cực to.

Khẽ vỗ nhẹ
vào cái “nồi” đó, bên trong còn có người phản ứng lại, như đang cùng hòa phách,
tôi một nhịp, anh một nhịp, hết sức nhịp nhàng.

Cô bật cười
khúc khích, đây là trò chơi gần đây cô thường hay chơi.

Làm mẹ ở
tuổi hai mươi ba, hình như hơi sớm.

Lúc mẹ sinh
cô ra, bà đã bốn mươi hai tuổi.

Lúc chị hai
sinh Tử Nhiên, chị ba mươi.

Nhưng...

Mẹ sinh cô,
là vượt kế hoạch, vi phạm chính sách của nhà nước, gia đình cô bị lãnh đạo Sở
Kế hoạch hóa gia đình làm cho tan tành, khuynh gia bại sản mới đủ tiền nộp
phạt.

Chị hai sinh
Tử Nhiên, đau suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng vẫn là sinh khó, cho đến giờ cơ
thể vẫn không được khỏe.

Cho nên...

- Gia Hàng?

Gió thu mang
theo tiếng gọi trầm trầm khe khẽ của một người đàn ông. Giọng nói hay, âm sắc
đẹp đẽ, chỉ có điều hơi lạnh, lại có sự uy nghiêm không cho phép người khác
coi thường.

- Tới đây!

Cô ngẩng đầu
lên theo phản xạ, hai chân khép lại. Với một thai phụ sắp tới ngày sinh nở,
động tác này thật khó khăn.

Ui da, quên
mất, hôm nay anh mặc thường phục.

Cô thở phào.

- Đến lượt
chúng ta rồi. – Người đàn ông đứng trên bậc thềm, đưa mắt nhìn cô từ trên cao.

- Ừ! – Cô
hít sâu khó nhọc lê từng bước lên bậc thang!

Người đàn
ông nhíu mày, đưa tay về phía cô.

Cô lắc đầu:

- Không cần,
em tự đi được.

Hơi thở phì
phò như trâu.

Người đàn
ông không cố ép, nhưng ánh mắt vẫn không rời cô nửa bước. Nếu có sự cố gì, anh
vẫn có thể ngay lập tức bảo vệ cô an toàn.

Chỉ hai từ
“anh tuấn” thì không thể miêu tả trọn vẹn người đàn ông trước mắt. Đương nhiên
anh chắc chắn là người anh tuấn, dáng đứng luôn thẳng tắp, mày rậm, mũi cao,
khóe môi khẽ nhếch lên theo thói quen, thoạt trông có phần nghiêm trang.

Nếu khí chất
tỏa ra từ một người đàn ông mạnh mẽ tới mức có thể khiến người ta bỏ qua vẻ
ngoài tuấn tú của anh ta, vậy thì, những thứ trong đầu anh ta chắc chắn còn
xuất sắc hơn vẻ ngoài đó.

Tức là; khi
nhìn anh ta, bạn sẽ chỉ bị chấn động bởi khí chất, mà quên mất rằng thì ra
tướng mạo của anh ta cũng rất đẹp.

Cô điều
chỉnh lại nhịp thở, nhìn khuôn mặt bên trái của anh, nhếch miệng:

- Chúng ta
vào trong thôi!

Hôm nay là
thứ Năm, hương vị ngày cuối tuần đã phảng phất, bầu không khí nhàn nhã đã bắt
đầu lan tỏa trong Sở Đăng ký kết hôn. Văn phòng vừa mới rộn tiếng cười nói
thoáng chốc đã lặng phắc như tờ.

Bốn vị viên
chức sững sờ trợn mắt nhìn hai người đang bước vào cửa - thai phụ điệu bộ lúng
túng vác theo chiếc bụng to tướng, cùng người đàn ông tuấn tú với chiếc má còn
hằn rõ năm vết ngón tay, hơn thế tuổi tác giữa họ có vẻ như cách biệt chẳng ít.

- Hai người
bỏ trốn? - Không biết ai ngu ngốc buột ra câu này, nói xong bèn âm thầm cắn
lưỡi.

Người đàn
ông không trả lời, điềm đạm lấy giấy xác nhận từ chiếc túi xách trong tay ra,
chuẩn bị hết sức chu đáo, ngay cả ảnh chụp chung của hai người cũng có.

Người nam
mặt mũi căng cứng, người nữ nhăn mắt nhíu mày. Cảm giác ấy không giống như tới
để kết hôn, mà giống như đang ra pháp trường.

Gia Hàng áy
náy mỉm cười, như thể cô rất ngại ngùng vì đã làm mọi người sửng sốt tới mức
này.

Cô xòe tay
phải ra, lật lên lật xuống mấy lần.

Rõ rồi,
những ngón tay ấy thanh mảnh, còn vết hằn trên má người đàn ông vừa thô vừa mạnh;
không phải là kiệt tác của cô. Mấy vị viên chức khẽ gật đầu.

Sự việc xảy
ra như sau: Hai tiếng trước, trong một tòa nhà sang trọng có binh sĩ bồng súng
đứng gác trước cửa, một người đàn ông cao lớn tóc hoa râm được ba quân tướng sĩ
hết lòng tôn kính đã vung tay lên, giáng xuống một cái tát cật lực. Nhất cử
nhất động của cánh tay ấy, trong những trường hợp công khai, đều khiến cả thế
giới phải dõi theo.

Khi cái tát
giáng xuống, những ô cửa sổ cũng phải rung lên bần bật.

Người bị
đánh vẫn đứng thẳng, không hề suy chuyển.

-Vô liêm sỉ!

Người đàn
ông tóc hoa râm kiệm lời như ngọc, chi vẻn vẹn mấy từ đã đủ nói rõ, giây phút
này, ông thất vọng đến nhường nào, căm hận lên đến đỉnh điểm.

Nếu được nổ
súng mà không có tội, ông đã dùng một phát súng kết liễu tên nghịch tử này từ
lâu.

- Thiệu Hoa,
chuyện này không giống tác phong của con. Giai Tịch mới đi chưa được ba tháng,
còn nó đã có bầu hơn tám tháng, hãy nói cho mẹ biết, đây không phải là sự thật!
– Người phụ nữ quý phái đứng giữa hai người đàn ông trợn trừng mắt với vẻ không
thể nào tin được.

- Từ nhỏ tới
lớn lúc nào con cũng khiến bố mẹ yên lòng. Mẹ và bố con đều nói, mấy cậu trẻ
tuổi trong quân đội ít nhiều gì cũng đều dựa bóng người nhà là quan lớn, chỉ có
mình con là tự mình nỗ lực, trở thành thiếu tướng trẻ nhất trong quân đội. Giai
Tịch qua đời, bố mẹ đều lo con cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng chưa bao giờ
nghĩ con sẽ làm chuyện hoang đường như vậy. Chuyện này...

Người phụ nữ
liếc nhìn chiếc sô pha cạnh cửa bằng đôi mắt ngấn lệ. Gia Hàng xoa bụng, đáp
lại bằng một nụ cười áy náy. Xét cho cùng cũng là gia đình có ăn có học, không
hề trút giận lên đầu cô, chỉ coi cô vô hình như không khí.

Anh tên là
Trác Thiệu Hoa, Giai Tịch là người vợ kết hôn với anh đã bốn năm. Ba tháng
trước, một cơn cảm nhẹ đã cướp đi mạng sống của chị. Bác sĩ nói chị bị nhồi máu
cơ tim.

Sinh mệnh
tựa đóa hoa mong manh, không chống chọi nổi mưa gió. Gia Hàng thở dài thương
cảm.

- Chúng ta
phải ăn nói thế nào với bố mẹ của Giai Tịch đây? Nếu không phải bác sĩ đã chứng
minh, người ta sẽ nghi ngờ Giai Tịch là do con hại đó.

- Âu Xán! -
Người đàn ông tóc hoa râm gầm lên.

Cô lén lút le lưỡi, vu khống à nha!

Người phụ nữ vội vàng bịt miệng, chỉ có nước mắt vẫn ngân ngấn trong mi. Bà
sẽ không khóc thành tiếng trước mắt người ngoài, dù trong lòng đã nghẹn ngào
nức nở.

Đứa con trai ba mươi ba tuổi luôn là niềm tự hào của bà, đã bị huỷ hoại bởi
một chuyện tình cảm. Mà sự việc này, dùng bất cứ cách gì cũng không thể nào ỉm
đi được.

- Con xin lỗi, đây là sự thật! - Trác Thiệu Hoa lên tiếng, nói câu thứ hai.

Câu thứ nhất là: Bố, mẹ, con quyết định hôm nay sẽ đi đăng ký với Gia Hàng,
cô ấy mang thai đứa con của con.

Đây là trách nhiệm mà người đàn ông buộc phải gánh vác, không liên quan gì
đến tình yêu.

- Mày cút ngay cho tao, coi như tao chưa từng sinh ra mày. Người đàn ông
tóc hoa râm quay lưng lại, giọng nói lạnh lùng rít qua kẽ răng.

- Trác Minh, như thế này không được đâu… - Bà Âu Xán kéo cánh tay chồng.

- Đừng nói nữa. – Người đàn ông tóc hoa râm xua tay đầy
quả quyết. Nếu không chẳng lẽ bảo con oắt trông như trẻ con kia đi phá
thai chắc?

- Bố, mẹ, con xin lỗi! – Trác Thiệu Hoa xin lỗi thêm một lần nữa, rồi quay
người đi.

Cô nhìn vẻ mặt căng cứng như hóa đá của anh, ánh mắt lại lạnh lẽo bi ai.

Cô đứng dậy đi theo, trước khi ra cửa còn quay đầu lại lễ phép chào:

- Tạm biệt!

Ánh mắt bà Âu Xán ánh lên một tia căm hận lạnh lùng.

Cậu lính cần vụ lái xe đi, trên xe không tiện nói gì nhiều. Nhưng cô vẫn
không nhịn nổi... Trông bố mẹ anh đáng thương biết bao.

- Chuyện... chuyện kết hôn, hay là đợi thêm một thời gian nữa?

Ít ra nên cho họ chuẩn bị tư tưởng đã, bây giờ cứ như thể sét đánh giữa
trời quang, chết người đấy. Cả cái vết bạt tai kia nữa, sẽ khiến cho người ta
suy nghĩ lung tung.

- Đợi được sao? - Trác Thiệu Hoa nhìn cô, ánh mắt lướt xuống phía dưới.

Hôm qua anh đưa cô tới khám thai ở chỗ cậu bạn thân Thành Công. Thành Công
là chuyên gia sản khoa nổi tiếng, tuy là nam giới nhưng bệnh nhân đến khám nườm
nượp.

Gia Hàng
không thích anh ta.

Thành Công
trông như một nghệ sĩ đang suy sụp, da mặt trắng nhợt, tóc dài, anh mắt uể oải
mơ màng, cảm giác hơi giống chàng bác sĩ lưu manh do Lương Triều Vĩ diễn.

Thành Công
liếc đúng năm giây vào kết quả siêu âm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười
xấu xa.

- Là một tên
nhóc quậy tưng bừng, ở trong đó nghịch với dây nhau rõ là sung sướng!

- Nghĩa là
sao? - Trác Thiệu Hoa hỏi.

Đứng sau tấm
rèm chỉnh trang lại quần áo, cô tò mò dỏng tai lên nghe.

- Tràng hoa
quấn cổ; ba vòng. - Thành Công ra dấu quanh cổ.

- Như thế
nghĩa là gì? - Trác Thiệu Hoa lại hỏi.

- Nghĩa là
bất thình lình nó bỗng muốn treo cổ tự vẫn. - Thành Công không kiêng dè gì nhe
hàm răng trắng ởn ra, hệt như ma cà rồng trong phim Chạng vạng.

Trác Thiệu
Hoa mím chặt môi, người cứng đờ.

Thành Công
nhún vai:

- Cũng đừng
căng thẳng quá, chuẩn bị sinh mổ thôi. Tên nhóc này mà ra đời, tôi sẽ đá cho nó
một cước, toàn làm khổ người khác!

Vừa nói
Thành Công vừa vô tình hay hữu ý liếc nhìn Gia Hàng.

- Được, ngày
mai tôi tới làm thủ tục nhập viện.

- Vậy ngày
kia mổ. - Thành Công liếc xéo Gia Hàng, lấy khuỷu tay huých Trác Thiệu Hoa. -
Nói cho tôi biết, có phải hồi xưa cô ta cho cậu uống thuốc không? Nếu đúng, thì
thù này tôi phải trả.

- Cậu thật
vớ vẩn. - Trác Thiệu Hoa đẩy anh ta ra.

Cho nên hôm
nay bọn họ báo cáo với phụ huynh, sau đó đăng ký kết hôn, buổi tối nhập viện chờ
đẻ. Một ngày xây được cả một tòa thành Rome!

Chu Đức Dung[1] nói:
Tình yêu là cõi mơ, hôn nhân là cảnh khó.

[1] Tác giả truyện tranh nổi tiếng của Đài Loan.

Cô tự chui
đầu vào rọ, nhưng mong có một ngày heo có thể phá rọ bay lên trời cao.

Cái bụng to
nhường này, cái tát tai kia, rốt cuộc là tình huống gì?

Vị cán bộ
phòng đăng ký trong lòng tò mò muốn chết; nhưng vẫn phải dằn lòng lại, làm việc
chính trước.

- Gia Hàng,
cô thật lòng muốn lấy anh Trác Thiệu Hoa chứ?

- Muốn! –
Đối với yêu của phía quân đội, dân đen vẫn nên ngoan ngoãn hợp tác là hơn.

- Trác Thiệu
Hoa, anh… có đồng ý cưới cô Gia Hàng không?

- Đồng ý! –
Thiệu Hoa trả lời thẳng thắn dứt khoát, không chút chần chừ do dự.

- Vậy hi
vọng hai người... hạnh phúc.

Chật vật mãi
mới thốt ra được lời kết.

Thông
thường, bọn họ đều nói: Chúc anh chị hạnh phúc, lời đã ra đến miệng, không
biết bay đi đâu mất.

Con dấu đỏ
tươi đóng cộp xuống. Cầm tờ giấy đăng ký đỏ rực trong tay, Gia Hàng thoáng ngẩn
ngơ.

Ván đã đóng
thuyền, giương buồm ra khơi.

- Thủ
trưởng, bây giờ đi đâu ạ? - Cậu lính cần vụ nhìn thẳng về phía trước, không
liếc ngang liếc dọc.

- Bệnh viện!

Thành Công
đã sắp xếp phòng bệnh xong xuôi, phòng đơn ở góc trong cùng của hành lang, rộng
rãi, yên tĩnh. Đặc quyền chính là làm việc gì cũng thuận lợi, cô lẩm bẩm rồi
cầm điện thoại lên xem ngày giờ.

15 tháng
Mười, nếu ca mổ thuận lợi, sinh nhật của nhóc con sẽ là ngày 16 tháng Mười,
không tồi, một ngày đại cát đại lợi.

Trác Thiệu
Hoa không ở lại bệnh viện, không giống kẻ lông bông vô công rồi nghề như cô, anh
có rất nhiều việc cần thu xếp.

Thành Công
đưa một người phụ nữ to khỏe hơn bốn mươi tuổi tới, họ Đường. Nói đó là bà vú
mới thuê, rất nhiều kinh nghiệm.

Buổi tối,
thím Đường ngủ cùng cô, cô ngủ rất ngon, cả đêm không mộng mị.

Sáng ngủ
dậy, thím Đường giúp cô tắm rửa gội đầu. Y tá đưa cô đi làm các xét nghiệm
thông thường trước ca mổ, trước khi tiêm thuốc tê. Trác Thiệu Hoa tới,
Thành Công bảo anh ký tên lên giấy mổ.

Hình như anh
lại chẳng ngủ ngon, con ngươi đen thẫm vằn lên mấy tia máu, dưới mắt cũng thâm
quầng, nhưng bộ quân phục vẫn chỉnh tề ngay ngắn.

- Này... tôi
hỏi câu này nhé! - Cô khẽ hắng giọng, hai người đàn ông cùng quay lại nhìn cô.

- Nếu trong
khi mổ xảy ra sự cố, anh muốn con hay là...

- Cô nghi
ngờ tay nghề của tôi sao? - Thành Công ngắt lời cô bằng một nụ cười nham hiểm.

- Không
phải, hỏi thế thôi. - Tên này xen vào làm gì, có phải hỏi hắn ta đâu.

- Tôi cho cô
hay, không thể nào có chuyện đó được. - Thành Công nghiến răng ken két.

- Chẳng may
thì sao?

Lần này
người trả lời là Trác Thiệu Hoa:

- Tôi sẽ lấy
em làm trọng.

Cô chột dạ
nhếch mép, trời ạ, chẳng hiểu ý nhau gì cả, thực ra đó không phải là câu trả
lời cô mong muốn.

- Đồ phụ nữ
tự tư tự lợi, lòng dạ khó lường. - Thành Công hung hãn lườm cô, tà áo blouse
vung lên, lướt thẳng ra cửa.

- Thành Công
là chuyên gia phụ sản hàng đầu trong nước, em không cần lo lắng. - Giọng nói
của Thiệu Hoa bình thản như nước.

Anh đang an
ủi cô sao?

Ha!

Thực ra,
từng này tuổi rồi, đây là lần đầu tiên cô nhập viện, trước đó ngay cả cảm mạo
vớ vẩn cũng rất ít khi mắc phải. Bố bảo cô là con heo con chịu ăn chịu ngủ.

Mang thai
không tính là bị bệnh, đó là quá trình, là tu hành.

Chỉ hơi căng
thẳng một chút, không nhiều.

Cô được đẩy
vào phòng phẫu thuật, tất cả mọi người đều giống nhau, đội mũ phẫu thuật, đeo
khẩu trang, áo mổ màu xanh nhạt, cô vẫn nhận ra người đứng gần cô nhất là Thành
Công.

- Đều tại
cô, hại Thiệu Hoa đến mức người người chỉ trích. Tôi ghét cô!

Thành Công
hừ một tiếng lạnh lùng, đưa tay ra, y tá phụ mổ đặt lên đó một con dao mổ.

Lưỡi dao sắc
bén lấp loáng ánh bạc dưới ánh đèn thủy ngân, theo bản năng, cô nhắm mắt
lại.

***

Hồi học đại
học, Gia Hàng đã quen với việc ăn tối xong sẽ về ký túc xá để lên mạng, lúc đó,
Ninh Mông luôn nằm rạp trên bệ cửa sổ cầm chiếc ống nhòm lia ra bốn phía.

Chiếc ống nhòm
đó là của thầy sĩ quan trẻ tặng cô nàng trong đợt tập huấn quân sự.

Ninh Mông
vóc người nhỏ nhắn, lúc nhìn người khác thích híp mắt lại, như thể đang quyến
rũ người ta. Thực ra cô nàng bị cận thị. Người ta hoa rơi hữu ý, cô nàng lại
nước chảy vô tình.

Thấy sĩ quan
trẻ chính là bị mê hoặc bởi đôi mắt quyến rũ khác người đó. Sau đợt tập huấn
quân sự, anh thầy đến thăm Ninh Mông mỗi tuần một lần, lúc thì mang theo một bó
hoa dại, lúc thì một túi hoa quả. Hôm sinh nhật Ninh Mông, anh thầy tặng chiếc
ống nhòm này, nói dù là thầy có đang ở đâu, em đều có thể nhìn thấy.

Nói phét!
Cái ống nhòm này tiêu cự không lớn, cùng lắm chỉ nhìn sang được ký túc nam đối
diện mà thôi.

Một học kỳ
trôi qua, câu chuyện giữa Ninh Mông và viên sĩ quan trẻ đã kết thúc, chiếc ống
nhòm trở thành công cụ nhìn trộm của cô nàng Ninh Mông.

Phòng Gia
Hàng ở ngay đối diện với phòng để nước của ký túc xá nam, bữa tối tụi
con trai vận độc một cái quần sịp đánh răng rửa mặt, tắm rửa ở đó, cánh
cửa sổ đầy bụi chưa bao giờ khép lại.

Ninh Mông tấm
tắc khen ngợi, trường học đúng là có tình người, ký túc nữ và ký túc nam
cách nhau một cánh cửa sổ, ngoài cửa sổ hoa thơm khoe sắc! Quả là muôn hình
muôn dạng, mỗi người một vẻ. Đây là câu cửa miệng của Ninh Mông, lúc nói cô
nàng còn đưa tay lên xoa mũi, sợ không cẩn thận lại chảy máu mũi.

Gia Hàng
chưa bao giờ có hứng thú với những thứ đó, hồi nhỏ cô suốt ngày lăn lộn với bọn
con trai, chưa bao giờ cảm thấy bọn chúng có chỗ nào đáng hấp dẫn.

Cô bạn Mạc
Tiểu Ngải cùng phòng thỉnh thoảng chạy ra liếc một cái, còn chưa kịp nhìn kĩ đã
xấu hổ đỏ lựng cả mặt.

Mạc Tiểu
Ngải là cô bé ngoan, bạn bè và thầy cô đều nói vậy.

- Chúa ơi,
Heo! - Ninh Mông hét toáng lên, như thể UFO vừa hạ cánh xuống nóc tòa nhà đối
diện vậy.

Chúa với heo
có thể gộp chung thành một chủ đề sao? Gia Hàng chẳng thèm ngước mắt lên, cô
đang đào vàng trên máy tính; đó là một trò chơi cực kỳ thiểu năng, nhưng chơi
rồi thì thấy rất thoải mái.

- Sư huynh
Chu Văn Cẩn kìa, mình đợi suốt ba tháng, cuối cùng cũng nhìn thấy anh ấy, kích
động quá trời. Ôi trời ơi, siêu đẹp trai, vai rộng, eo nhỏ, chân dài, quyến rũ
chết đi được!

- Ít nhắc
tới con người này trước mặt mình thôi. - Gia Hàng đập bàn nhảy dựng lên.

Ninh Mông
nhìn trừng trừng không chớp mắt:

- Vẫn còn
xấu hổ vụ bị anh ấy chụp ngực sao? Thôi nào, mình ngưỡng mộ cậu không để đâu
cho hết ý.

Năm thứ nhất
đại học mới mẻ; tràn đầy nhiệt huyết với mọi thứ. Khi cuộc sống sinh viên thật
sự bắt đầu, liền có cảm giác giống như bị lừa. Đống sách kia, nghe tên thì đầy
trí tuệ, học vào mới biết là khô khan và nhàm chán, với chuyên ngành máy tính
điều này càng rõ nét hơn.

Thầy giáo
lại càng đáng thất vọng, giảng bài có thể khiến người ta ngủ gục, cũng có thể
xui người ta bỏ học.

Bài giảng
thì vô vị, tinh lực lại dồi dào, chỉ có thể tìm con đường khác để phát tác.

Với Ninh
Mông là yêu đương.

Với Mạc Tiểu
Ngải là đọc truyện tranh.

Với Gia Hàng
là chơi bóng rổ.

Gia Hàng
chơi bóng rổ cự giỏi, tóc cắt ngắn, người dong dỏng cao, mặc chiếc áo phông
rộng thùng thình, quần cộc, da ngăm đen vì phơi nắng, đứng lẫn trong đám con
trai, bỗng chốc vàng thau lẫn lộn.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3