Con chó của dòng họ Baskerville - Chương 06
Chương 6
LÂU ĐÀI BASKERVILLE
Chúng
tôi lên đường đi như giao ước. Lúc tiễn tôi ra sân ga, trong suốt đoạn
đường, Holmes đã chỉ dẫn và khuyên bảo tôi những điều cần thiết.
-
Tôi không nói với anh là tôi nghi ngờ ai và cũng không thiết lập những
giả thiết như thế nào để anh khỏi có định kiến nào cả. Tôi cần các
sự kiện được trình bày một cách tỉ mỉ, rồi tự bản thân tôi sẽ đối
chiếu chúng với nhau.
-
Vậy cái gì khiến anh quan tâm?
-
Tất cả những gì có liên quan tới vụ án, đặc biệt là mối quan hệ
giữa ngài Henry và những láng giềng của ông ta. Còn nếu anh ta biết
được điều gì mới mẻ về cái chết của ngài Charles thì hãy lưu ý
đến nó. Những ngày gần đây, tôi có dò hỏi, nhưng đáng tiếc chỉ mới
rõ được một điều: người thừa kế gần nhất, ông James Desmond, quả là
một con người hiền hậu. Ông ta không thể có một mưu đồ thâm hiểm nào
cả. Tôi nghĩ, chúng ta có thể mạnh dạn loại trừ việc tìm hiểu ông
vào những ngày sắp tới. Nghĩa là chỉ còn lại những người trực
tiếp sống quanh ngài Henry Baskerville.
-
Chẳng phải tốt hơn cả là sa thải ngay vợ chồng Barrymore hay sao?
-
Sao lại thế được? Nếu họ không có tội thì đó sẽ là một bất công
ghê gớm. Còn nếu họ có tội thì chính ta bị mất đầu mối dẫn tới
hung thủ. Không! Nếu tôi không lầm, trong danh sách tình nghi có người
đánh xe ngựa, hai điền chủ; bác sĩ Mortimer, có lẽ là một người
hoàn toàn ngay thẳng, và vợ của ông thì chúng ta chưa biết gì cả. Chớ
quên nhà tự nhiên học Stapleton với cô em gái. Nghe người ta nói đó là
cô gái trẻ trung và vô cùng quyến rũ. Thêm vào đó còn có ông
Frankland ở lâu đài Lafter. Rồi hai, ba người láng giềng khác nữa. Đấy
là những người cần được anh theo dõi.
-
Tôi sẽ cố gắng hết sức.
-
Anh có mang theo vũ khí không.
-
Có. Tôi cho vậy là khôn ngoan hơn.
-
Dĩ nhiên. Hãy mang theo súng lục cả ban ngày lẫn ban đêm.
Những
người bạn của chúng tôi đã kịp mua vé hạng nhất và đang chờ chúng
tôi trên sân ga.
-
Không, không có gì mới xảy ra cả - Bác sĩ Mortimer nói để đáp lại
câu hỏi của bạn tôi - Tôi có thể xin thề rằng trong hai ngày vừa qua,
không có ai bám gót chúng tôi cả.
-
Tôi hy vọng là những ngày vừa rồi các vị luôn ở cạnh nhau chứ?
-
Vâng trừ ngày hôm qua. Tôi dành trọn một ngày để tiêu khiển nhân
chuyến đi tới thành phố này. Hôm qua tôi ở Viện bảo tàng của Trường
đại học Y khoa.
-
Còn tôi thì đi công viên để ngắm người qua lại. Mọi chuyện đều tốt
đẹp. - Henry nói.
Holmes
chau mày và lắc đầu, nói:
-
Như vậy không được thận trọng lắm. Tôi yêu cầu ngài đừng có đi đâu khi
không có ai đi cùng, nếu không, ngài sẽ không thoát khỏi tai họa đâu.
Ngài đã tìm thấy chiếc giày cũ rồi à?
-
Chưa, nó vẫn biệt tăm.
-
Thật vậy ư? Kỳ thật! Xin chúc ngài mọi sự tốt đẹp - Holmes nói thêm
khi tàu bắt đầu chuyển bánh - Ngài Henry, mong ngài hãy nhớ lời
khuyên bảo của truyền thuyết kỳ lạ, xin đừng vào khu đầm lầy than
bùn lúc ban đêm, lúc mà những thế lực ác độc còn thống trị ở đó.
Tôi
ngoái nhìn ra ngoài cửa sổ và nhận thấy bóng hình gầy gò cao cao
của Holmes ở phía xa. Anh đứng bất động trên sân ga và nhìn theo con
tàu đang đi xa dần. Con tàu lướt nhanh, tôi thấy thích thú khi ngắm
bác sĩ Mortimer ngủ gà ngủ gật. Qua chừng hai ba giờ, đất đai dọc con
đường đã thay sắc nâu bằng sắc đỏ, gạch đã nhường chỗ cho đá hoa
cương, còn những cánh đồng cỏ mượt được ngăn ra, có những con bò cái
đang nhởn nhơ gặm cỏ.
Nhà
quý tộc trẻ tuổi không rời mắt khỏi cửa sổ, mồm luôn trầm trồ
trước phong cảnh của quê hương.
ông
nói:
-
Chỉ có tôi là chưa có dịp đến thăm từ khi rời khỏi đây, bác sĩ
Watson ạ! Dẫu sao vẫn không thể so sánh nơi đây với một nơi nào khác.
-
Có người nào lại không ca ngợi quê hương mình! – Tôi nhận xét.
-
Ngài Henry, hình như từ buổi ấu thơ đến giờ ngài vẫn chưa nhìn thấy
lâu đài Baskerville? – Bác sĩ Mortimer hỏi.
-
Tôi chưa bao giờ trông thấy, bởi chúng tôi sống tại một biệt thự nhỏ
trên bờ biển phía Nam. Lúc cha tôi qua đời tôi mới 13 tuổi. Tôi lập tức
đi đến Mỹ. Ở đây đối với tôi hầu như hoàn toàn mới lạ, và quả thật
tôi đang chờ xem khi nào đầm lầy than bùn sẽ xuất hiện.
-
Thế ư! Vậy thì ước mong của ngài sẽ được thực hiện. Ngài có thể
ngắm nhìn nó kìa! - Bác sĩ Mortimer vừa nói vừa chỉ ra ngoài cửa
sổ.
Xa
xa, phía sau những ô hình vuông xanh non của các bãi chăn gia súc, phía
sau bìa rừng lượn sóng là quả núi với đỉnh hình răng cưa màu xám
nổi lên hiu quạnh.
Nam
tước không rời mắt nhìn cảnh tượng đó. Cái nhìn nồng cháy. Con
người trẻ tuổi mặc bộ quần áo thể thao với giọng nói lơ lớ Bắc Mỹ
ấy ngồi cạnh tôi trong toa tàu đường sắt xoàng xĩnh. Cặp lông mày
rậm, lỗ mũi nhỏ và đôi mắt to màu nâu sẫm chứng tỏ lòng tự hào,
tính can trường và sức mạnh của ông. Nếu những cánh đầm lầy than
bùn đặt chúng tôi đối diện với một nhiệm vụ khó khăn và nguy hiểm,
thì chúng tôi cũng có thể vì con người này mà không quản ngại điều
gì, bởi lẽ ông cũng sẽ dũng cảm chia sẻ với chúng tôi bất kỳ hiểm
nguy nào.
Con
tàu dừng cạnh nhà ga bé nhỏ, hiu quạnh. Chúng tôi bước xuống toa
tàu. Phía sau hàng rào thấp, có một cỗ xe bốn bánh được thắng bằng
một cặp ngựa vạm vỡ. Sự có mặt của chúng tôi rõ ràng là một sự
kiện lớn ở đây, bởi vì ngay cả người trưởng ga cùng các phu khuân
vác đều tranh nhau xách hành lý của chúng tôi. Đó là một thị trấn
thôn quê đáng yêu, tuy vậy tôi rất ngạc nhiên khi thấy cạnh cửa ra vào
của sân ga có hai người lính trong bộ quân phục màu sẫm đứng tựa vào
súng carbin và chăm chú nhìn chúng tôi. Người xà ích nhỏ bé, ngả mũ
chào ngài. Vài phút sau, chúng tôi đã lao nhanh theo con đường rộng
rãi. Dọc hai bên đường hiện lên những triền cỏ xanh tươi, những ngôi
nhà nhỏ mái nhọn nhô ra từ chòm là cây rậm rạp, nhưng ở phía trước,
nổi lên những đường viền mờ mờ của khu đầm lầy than bùn đang sẫm
lại nơi chân trời buổi chiều, bị đứt đoạn bởi đinh nhọn hoắt của
những quả đồi ẩn chứa muôn vàn điềm dữ.
Xe
chúng tôi rẽ vào con đường dốc và bắt đầu chạy giữa kẽ đất cao phủ
những cây mộc tặc mập mạp và làn rêu ẩm ướt. Những cây dương xỉ lấp
loáng trong ánh chiều tà. Khi tiếp tục lên cao, chúng tôi đi qua chiếc
cầu hẹp bằng đá vắt qua con suối chảy xiết, nước đập mạnh vào
những tảng đá xám tung bọt trắng xoá. Cả con đường lẫn con suối uốn
lượn theo thung lũng rậm rạp cây sồi và cây thông.
Ở
chỗ rẽ vào, nhà quý tộc sảng khoái kêu lên, và khi tò mò ngoảnh
nhìn khắp mọi phía, ông luôn dồn dập hỏi chúng tôi, những câu hỏi
hầu như vô cùng vô tận. Theo quan điểm của ông, mọi thứ ở đây đều
tuyệt vời, thế nhưng tôi lại không thoát khỏi nỗi buồn rầu mà những
cánh đồng có cùng những quả đồi thoai thoải phảng phất dấu vết của
mùa thu. Những chiếc lá vàng bay bay trên mặt đất phủ lên những con
đường mòn như những tấm thảm. Tiếng bánh xe không ngừng kêu bỗng như
bị chìm vào trong lớp cỏ mục dày đặc. Thiên nhiên đã ném xuống dưới
chân ông chủ mới của lâu đài Baskervill đến món quà thiểu não là sao
- Tôi chợt nghĩ.
-
Hãy nhìn kìa - Bác sĩ Mortimer đột nhiên kêu lên - Cái gì thế?
Trước
mắt chúng tôi hiện ra quả núi dựng đứng: Sắp tới khu đầm lầy than
bùn rồi. Trên đỉnh núi nổi rõ hình người cưỡi ngựa vươn về phía
trước với khẩu súng trường trong tay.
-
Kỳ lạ thật? Thế là thế nào? - Bác sĩ Mortimer hỏi.
Người
đánh xe ngựa ngoái cổ lại:
-
Thưa ngài, một người tù đã trốn khỏi trại giam Princetown. Người ta
lùng hắn ba ngày nay. Người ta đặt trạm canh trên tất cả các con
đường và ở tất cả các nhà ga mà vẫn vô ích.
-
Tôi nghe rằng người ta thưởng 5 bảng cho ai cung cấp tin tức về tên đào
tẩu.
-
Quả vậy thưa ngài. Nhưng chỉ 5 bảng Anh mà có thể bị hắn ta cứa cổ
thì ít quá. Đó không phải là tên ăn cắp vặt đâu.
-
Vậy hắn là ai?
-
Selden, kẻ giết người ở Notting Hill.
Tôi
nhớ rõ vụ án Selden, vì có thời gian Holmes đã tìm hiểu nó khi quan
tâm tới tính chất hung bạo và dã man không cần thiết của hung thủ.
Chiếc
xe bốn bánh bò lên quả đồi. Trải dài trước mắt chúng tôi là khoảng
không gian rộng rãi của khu đầm lầy. Gió lạnh quét qua đồi, và chúng
tôi run rẩy. Đâu đó trong vùng hoang vắng này, tên tội phạm đang ẩn
náu, oán hận loài người đã đẩy y ra ngoài lề xã hội.
Những
vùng màu mỡ lùi lại ở đằng sau và phía dưới chúng tôi. Ngoảnh lại
nhìn, chúng tôi thấy những tia nắng ban chiều giống như những dải băng
vàng rực rỡ trên đất cày vỡ và trên những bụi cây rậm rạp. Con
đường vượt qua những đỉnh đèo màu ô liu pha đỏ càng trở nên tiêu điều
và hoang vắng hơn. Thỉnh thoảng, trước mắt chúng tôi hiện ra những
biệt thự nhỏ có tường đá bao quanh. Và sau đó, chúng tôi nhận thấy
một thung lũng giống như cái chén sâu với những cây sồi và những cây
thông khẳng khiu, quằn quại xơ xác. Nổi lên trên cây sồi là hai cái
tháp hẹp và cao. Người xà ích lấy roi chỉ về phía chúng và nói:
-
Lâu đài Baskerville đấy!
Người
chủ thái ấp đứng lên để nhìn cho rõ, má ửng đỏ, mắt sáng hẳn lên.
Vài phút sau, chúng tôi đến gần cánh cổng lớn bằng gang có hoa văn
với hai chiếc cột phủ đầy rêu có hình đầu gấu. Đó là biểu tượng
của dòng họ Baskerville. Ngôi nhà bằng đá với những chiếc vì kèo
lồi hẳn ra, trong tình trạng hoang phế. Tuy nhiên, phía trước ngôi nhà
tồi tàn này lại là một ngôi nhà mới, chưa hoàn thành, đó là công
trình đầu tiên mà ngài Charles tạo nên nhờ số vàng mang từ Nam Phi
về.
Hai
hàng cây cao già cỗi chạy phía sau cánh cổng. Cành lá chập lại làm
thành vòm cây mờ mờ tối ở trên đầu chúng tôi. Tiếng bánh xe chìm đi
trong âm thanh lạo xạo của lá cây. Ngài Henry rùng mình khi nhìn con
đường hun hút rợp bóng cây, ở cuối con đường hiện lên hình dáng ngôi
nhà hư ảo.
-
Chuyện xảy ra ở đây phải không? - ông thầm thì hỏi.
-
Không, không phải. Con đường thông đỏ ở phía kia cơ!
Người
thừa kế trẻ tuổi ném một cái nhìn u ám vào cảnh vật quanh mình,
nói:
-
Tôi chẳng ngạc nhiên vì sao bác tôi ở một nơi như thế này, lại thường
xuyên chờ đợi một nỗi bất hạnh nào đấy Nỗi kinh hoàng sẽ đổ xuống
đầu bất kỳ ai. Trong vòng 6 tháng, tôi sẽ kéo điện đến đây và rồi
các ông sẽ không nhận ra những chỗ này nữa đâu! Ở cạnh cửa ra vào
này, những ngọn đèn một nghìn nến sẽ cháy sáng.
Cuối
con đường là một thảm cỏ rộng, chúng tôi vòng qua đó, đi đến tòa
nhà. Trong lúc nhá nhem tối, tôi chỉ có thể trông thấy mặt tiền và
bậc thềm nhà; nổi lên trên một bên của tòa nhà là hai chiếc tháp
hình răng cưa với những lỗ châu mai cũ kỹ. Tiếp giáp với chúng, cả
phía bên phải và bên trái là hai chái nhà ngang làm bằng đá hoa cương
đen. Ánh đèn tù mù hắt qua những ô cửa sổ trong ra bãi cỏ, làn khói
đen lơ lửng bên trên mái nhà nhọn dựng đứng với những ống khói cao
nhất.
-
Nồng nhiệt chúc mừng ngài Henry! Chúc mừng ngài đã đến lâu đài.
Từ
bóng tối đổ xuống nơi bậc thềm, một ngươi cao cao xuất hiện. Ông ta
mở cửa xe. Trong lối cửa ra vào được chiếu sáng của tòa lâu đài,
một bóng đàn bà xuất hiện. Bà ta cũng đi lại chỗ chúng tôi, giúp
người đàn ông xách va li.
-
Ngài Henry, ngài sẽ không phản đối nếu tôi đi thẳng về nhà chứ? Nhà
tôi đang chờ tôi - Bác sĩ nói.
-
Hãy nán lại ăn tối với chúng tôi đã.
-
Thôi, quả là không thể được. Tôi sẽ rất vui lòng chỉ dẫn cho ngài
ngôi nhà của mình, thế nhưng Barrymore sẽ làm việc đó tốt hơn tôi. Xin
chúc mọi sự tốt đẹp. Nhớ là bất cứ lúc nào ngài cần đến tôi, thì
hãy gọi tôi đến, đừng ngại ngùng gì cả đấy!
Tiếng
bánh xe chìm dần vào trong con đường rợp bóng cây, cánh cửa nặng nề
đóng sầm lại phía sau chúng tôi.
Lâu
đài là một tòa nhà rất đẹp, thoáng rộng với những chiếc xà to
chắc bằng gỗ sồi sẫm lại vì thời gian. Trong lò sưởi cũ kỹ có
thanh ngang để những thanh củi nổ lép bép, cháy xèo xèo. Bị buốt
lạnh sau một chuyến đi kéo dài, tôi và ngài Henry cùng hơ tay trên
ngọn lửa. Sau đấy, chúng tôi bắt đầu quan sát sự trang trí trong lâu
đài: cửa kính màu cao và hẹp, những đầu hươu và gia huy trên tường
lờ mờ nổi lên trong ánh sáng mờ ảo của đèn chùm.
-
Chính chúng tôi cũng hình dung tất cả mọi thứ như thế này - Ngài
Henry nói - Đây là tổ ấm thực sự của dòng họ, tổ tiên tôi đã sống
ở ngay ngôi nhà này trong những năm thế kỷ. Tôi gần như cứng người
lại khi tưởng tượng lại cảnh huy hoàng.
Khuôn
mặt rắn rỏi của ông ánh lên một nỗi sảng khoái hồn nhiên. Ông đứng
trong quầng ánh sáng đổ xuống từ đèn chùm còn những chiếc bóng dài
đổ xuống các bức tường và đặc quánh lại như một bức màn đen trên
đầu ông.
Barrymore
mang va li của chúng tôi về phòng từng người, rồi ông ta trở lại,
kính cẩn sẵn sàng tuân thủ đòi hỏi của chúng tôi. Ông ta có cái
dáng oai vệ, với bộ râu đen rậm làm nổi rõ gương mặt tai tái.
-
Ngài muốn dùng cơm tối ngay không?
-
Đã chuẩn bị rồi chứ?
-
Vài phút nữa, thưa ngài. Nước nóng đã có trong phòng của ngài. Tôi
và vợ tôi sẽ rất sung sướng ở lại đây phục vụ ngài, nhưng với những
nề nếp mới, ngài sẽ cần số lượng biên chế lớn hơn chăng.
-
Những nền nếp mới nào vậy?
-
Ngài Charles có nếp sống biệt lập và cả hai chúng tôi hoàn toàn có
thể phục vụ ngài ấy. Còn ngài chắc sẽ sống khoáng đạt hơn và sẽ
sắp xếp lại tất cả theo trật tự mới.
-
Nghĩa là ông cùng vợ ông muốn đi khỏi nơi này?
-
Nếu như điều đó không gây sự phiền lòng nào cho ngài.
-
Tuy nhiên tổ tiên của ông trong vài thế hệ đã từng sống ở lâu đài
Baskerville. Ta không muốn phá bỏ những mối liên hệ gia đình lâu đời
ấy.
Tôi
nhận thấy những dấu hiệu lo ngại trên bộ mặt tái nhợt của viên quản
lý.
-
Chúng tôi rất gắn bó với ngài Charles và cho đến giờ chúng tôi vẫn
chưa trấn tĩnh lại được sau cái chết của ngài. Chúng tôi cảm thấy
nặng nề nếu ở lại đây. Từ nay, tại lâu đài này, chúng tôi sẽ không
thể thấy thoải mái như trước đây.
-
Thế ông đã có ý định làm gì rồi?
-
Thưa ngài, tôi hy vọng là chúng tôi sẽ thành công trong việc thu xếp
một công việc nào đó. Còn bây giờ, hãy cho phép tôi đưa các ngài về
phòng.
Cầu
thang hai nhịp dẫn lên gác của lâu đài cổ kính được bao quanh bởi
hành lang có tay vịn. Từ đó chạy dọc theo tòa nhà là hai hành lang
dài dẫn vào các phòng ngủ.
Phòng
của tôi nằm cùng phía với phòng của Henry. Hầu như cửa hai phòng ăn
thông với nhau. Thì ra những căn phòng này lại hiện đại hơn so với
phần trung tâm của ngôi nhà. Những tấm giấy dán tường sáng sủa, rất
nhiều ngọn nến cháy sáng ngay lập tức đã làm dịu đi những ấn tượng
nặng nề ở trong tôi.
Tuy
vậy, phòng ăn ở tầng dưới lại làm chúng tôi kinh ngạc bởi cái vẻ
ảm đạm của nó. Đấy là một căn phòng chạy dài có bệ làm bàn cho
chủ nhà, được tách ra với phần kia của phòng ăn dành cho những người
ở địa vị thấp hơn. Phần cuối của căn phòng là nơi dành cho ban hát
rong. Phía trên cao là những chiếc xà nhà đen trũi, trần nhà ám đầy
khói. Ngày xưa những bó đuốc rực cháy trong những bữa tiệc lớn có
lẽ đã làm cho bầu không khí vui tươi hơn. Nhưng giờ đây, trong vùng ánh
sáng của ngọn đèn dầu duy nhất, giữa hai người đàn ông ăn mặc toàn
màu đen, như có cái gì chùng xuống và họ không buồn trò chuyện. Câu
chuyện trong bàn ăn tẻ nhạt thế nào ấy, tôi cảm thấy dễ chịu hơn khi
bữa ăn kết thúc và chúng tôi chuyển sang hút thuốc trong phòng chơi bi
da.
-
Biết nói thế nào được, tình cảnh không có gì là vui vẻ cả - Ngài
Nam tước nói - Cố nhiên, có thể rồi cũng chịu được tất cả những
cảnh tượng ấy, thế nhưng giờ đây tôi cảm thấy áy náy khôn nguôi.
Chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu bác tôi đã phát cuồng lên khi sống
một mình trong ngôi nhà này. Có lẽ sáng mai không khí sẽ đỡ buồn tẻ
hơn.
Trước
khi đi ngủ, tôi vén rèm, nhìn qua cửa sổ thảm cỏ trước cửa ra vào.
Những cây cao phía sau thảm cỏ rên siết, vặn mình trong gió. Mặt trăng
lấp ló giữa những đám mây trôi quanh và trong quầng ánh sáng lạnh
lùng của ánh trăng phía sau lùm cây nổi lên những dãy núi dài và
đường viền dài của khu đầm lầy. Tôi kéo kín rèm lại: ấn tượng sau
cùng của tôi về lâu đài Baskerville không có gì là vui vẻ và tôi chỉ
muốn đi ngủ.
Nhưng
tôi trăn trở hoài mà giấc ngủ vẫn không đến. Xa xa ở một nơi nào đó,
đồng hồ cứ 15 phút lại điểm một lần. Đột nhiên trong đêm khuya vắng
vẻ một âm thanh rõ rệt vang đến tai tôi. Đúng vậy, đó là tiếng thổn
thức mãnh liệt, cố nén của một người đàn bà. Tôi nhổm dậy trên
giường và chăm chú lắng nghe thấy âm thanh gì khác ngoài tiếng đồng
hồ và tiếng xào xạc của cây trường xuân.