Con dâu nhà giàu - Chương 237 + 238
Chương 237: Nửa năm sau
Một tuần sau, Chu Thiến và Tiểu
Mạt cùng tiễn Trương Bân ra sân bay. Hôm sau, Chu Thiến đến Yêu Ti Lệ chính
thức đi làm.
Từ sau khi kết thúc cuộc thi,
có rất nhiều công ty đều liên lạc với Chu Thiến mời cô về làm. Có công ty còn
hứa hẹn sẽ để cho cô vị trí quan trọng nhưng Chu Thiến đều khéo léo từ chối.
Làm trợ lý của Khắc Y, được học tập theo Khắc Y mới là điều Chu Thiến hằng mơ
ước, giờ đã có thể thực hiện được, sao cô có thể buông tay?
Với việc Chu Thiến đến làm, Yêu
Ti Lệ đương nhiên rất hoan nghênh. Chu Thiến như miếng ngọc thô, chỉ cần hơi
mài dũa thì tương lai sẽ tỏa sáng vô cùng. Thậm chí còn có thể trở thành một
Khắc Y thứ hai. Cho nên Yêu Ti Lệ lập tức kí hợp đồng năm năm với Chu Thiến,
thậm chí còn đồng ý hai năm sau sẽ tạo điều kiện cho cô ra nước ngoài đào tạo,
khi trở về nhất định sẽ được thăng chức.
Chu Thiến đương nhiên rất vui.
Thời gian sau đó, Chu Thiến bắt
đầu theo Khắc Y hối hả ngược xuôi, lăn lộn khắp các thành phố lớn. Đến lúc này
cô mới biết Khắc Y được chào đón cỡ nào, bận rộn cỡ nào! Cô thậm chí cũng từng
thử thức ba ngày ba đêm như ông chỉ vì tạo hình chỉnh thể cho một người khách.
Cuồng làm việc chính là từ dùng để chỉ những người như Khắc Y. Nhưng Chu Thiến
cảm thấy sự vất vả này rất có giá trị bởi vì cô đi theo Khắc Y, tiếp xúc được
với rất nhiều người, muôn hình muôn vẻ, làm thiết kế cho những người khác nhau,
học được rất nhiều điều, kinh nghiệm phong phú hơn rất nhiều.
Đồng thời, Khắc Y cũng rất hài
lòng với Chu Thiến. Cô gái này không nói nhiều nhưng tâm tư rất linh hoạt, rất
hiểu ý người. Có khi mình làm việc quên ăn thì cô còn mua cơm cho mình. Không
giống trợ lý nam, lúc Trương Bân làm trợ lý, thường thường hai người cùng nhịn
đói đến hai, ba ngày thì mới nhớ ra là phải ăn cơm. Hơn nữa cô cũng có thể chịu
vất vả, cho dù là thức suốt đêm cũng chẳng phàn nàn một câu. Quan trọng nhất
là, cô rất có năng lực, giúp mình giảm đi rất nhiều việc. Thậm chí một số thiết
kế không quá quan trọng, Khắc Y cũng tin tưởng mà giao cho Chu Thiến làm.
Cứ như vậy, nửa năm lặng lẽ
trôi qua.
Trong nửa năm này cũng đã xảy
ra rất nhiều chuyện. Chu Thiến qua công việc bận rộn mà dần dần gạt đi nỗi đau
mất Triệu Hi Thành. Cô chỉ cần ở trong thành phố thì tuần nào cũng cùng Tiểu
Mạt đến thăm Thế Duy. Có khi là đến nhà trẻ của Thế Duy, có khi là đến Triệu
gia. Nhưng mỗi lần đến Triệu gia thì đều tránh thời gian Triệu Hi Thành ở nhà.
Thế Duy dần dần lớn hơn, càng lúc càng hiểu chuyện, nói năng cũng lưu loát hơn.
Mỗi lần gặp Chu Thiến đều sà vào lòng cô mà cằn nhằn rất nhiều chuyện, trong đó
cũng sẽ nhắc đến Triệu Hi Thành, cậu bé nói:
- Cha hay uống rượu, bà nội
không vui
- Cha rất ít cười, bà nội bảo
chắc công ty bận.
- Bà nội nói sắp tới sinh nhật
của Thế Duy rồi, nhưng bà ngoại nhắc đến sinh nhật của Thế Duy thì lại khóc.
Đôi mắt trong veo của Thế Duy
đầy sự khó hiểu:
- Vì sao bà ngoại khóc?
Chu Thiến ôm Thế Duy, khẽ thở
dài mà nói:
- Bởi vì bà ngoại nhớ mẹ Thế
Duy.
Thế Duy chớp chớp đôi mắt to.
- Thế Duy cũng nhớ mẹ, cha cũng
rất nhớ mẹ.
Chu Thiến khẽ thơm lên má thằng
bé:
- Thế Duy ngoan lắm.
Sự trưởng thành của Thế Duy
khiến cô vui vẻ nhưng sự theo đuổi của Hi Tuấn lại khiến cô không biết phải làm
gì. Nửa năm này, chỉ cần anh có thời gian thì sẽ xuất hiện bên cô, thậm chí còn
không quan tâm tin đồ này nọ. Nếu không phải vì Chu Thiến luôn chú ý thì chỉ sợ
tin đồn về hai người sớm đã bay đầy trời.
Anh dùng thân phận bạn bè mà
xuất hiện bên cạnh cô, rất có chừng mực, cũng không gây áp lực cho cô. Nhưng
chính vì như thế mới khiến Chu Thiến khó xử. Có đôi khi Hi Tuấn sẽ mời cô đi ăn
cơm. Lúc cô bận thì lại xuất hiện với cặp lồng cơm trên tay. Lúc cô thức đêm
làm việc thì mang đồ ăn khuya đến. Vẻ mặt luôn ấm áp tươi cười mà nhìn cô. Lặng
lẽ thể hiện quan tâm, trân trọng. Đến ngay cả Khắc Y cũng nói với Chu Thiến:
- Hi Tuấn có ý với em, em nên
suy nghĩ đi. Cậu ấy tuy là ngôi sao nhưng lại rất tốt với em, nhân phẩm cũng
rất tốt, là người đàn ông đáng để trao gửi. Bỏ lỡ thì đáng tiếc lắm.
Quả thực Chu Thiến cũng rất cảm
động. Cô và Triệu Hi Thành đã không thể bên nhau, về sau vẫn là sẽ cùng người
đàn ông khác kết hôn, sinh con. Nhưng người đàn ông đó có thể là bất kì ai chứ
tuyệt đối không thể là Hi Tuấn. Cô sao có thể làm em dâu Triệu Hi Thành? Cho dù
mọi người không biết thì cô cũng không làm được. Hơn nữa như vậy thì cơ hội gặp
Hi Thành sẽ càng nhiều. Nói thật, giờ cô vẫn chưa thể nào tự nhiên mà đối diện
với Hi Thành cho được.
Cho nên với sự quan tâm của
Triệu Hi Tuấn, Chu Thiến không tiện nói rõ nhưng thường ám chỉ cho Hi Tuấn là
không thể. Hi Tuấn cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu ý cô. Nhưng chỉ
cần cô chưa chọn người đàn ông nào khác thì anh sẽ không buông tay.
Mà Hi Thành, nửa năm này cô
luôn cố ý né tránh nên hai người chưa từng gặp lại.
Cứ như vậy, nửa năm qua đi, thu
đi đông đến. Thời tiết trở nên rét buốt, khắp thành phố chìm trong màu trắng
của tuyết.
Mà Chu Thiến đang chuẩn bị hành
lý đi Nhật Bản. Ngày mai cô và Khắc Y sẽ cùng sang Nhật Bản để tham dự tuần lễ
thời trang. Mà Khắc Y chính là nhà tạo hình được yêu thích.
Tiểu Mạt vừa giúp cô thu dọn
hành lý vừa nói:
- Thật không ngờ Khắc Y còn nổi
tiếng như vậy, mấy năm rồi, cứ đến đợt này là ông lại được mời sang Nhật Bản
tạo hình.
Chu Thiến mỉm cười nói:
- Thầy Khắc Y có sự độc đáo của
mình, so với những bậc thầy trên thế giới cũng chẳng kém chút nào.
Tiểu Mạt có chút tiếc nuối nói:
- Đáng tiếc là ở Kyoto, nếu ở
Tokyo thì có thể giúp mình thăm Trương Bân được.
Chu Thiến cười:
- Cho dù là ở Tokyo thì mình
cũng không có thời gian đâu, cậu cũng biết Khắc Y rồi đấy, một khi đã làm việc
là quên ăn quên ngủ, làm sao để mình đi được.
Tiểu Mạt lè lưỡi:
- Cũng đúng, được rồi, không
làm khó cậu nữa. Mình và Trương Bân chat qua QQ cũng được.
Hôm sau, Chu Thiến và Khắc Y
bay sang Nhật Bản.
Kyoto là một trong hai trung
tâm kinh tế, là thành phố lớn thứ hai của Nhật Bản.
Đi máy bay xong đã có người đến
đón bọn họ đến một khách sạn năm sao nghỉ ngơi. Ngày mai chính là buổi khai mạc
tuần lễ thời trang, hôm nay bắt đầu đi gặp qua người mẫu trước.
Chu Thiến và Khắc Y cũng chỉ
nghỉ ngơi một chút rồi đã đến hội trường. Bên tổ chức mời một phiên dịch đi
theo. Buổi chiều, Chu Thiến và Khắc Y đều cùng các nhà thiết kế bàn bạc, thảo
luận mà Khắc Y thì chủ yếu là phụ trách tạo hình của mấy người mẫu chính. Khắc
Y nhìn người mẫu mặc trang phục trình diễn xong thì nhanh chóng phác thảo ý
tưởng. Hai người làm việc đến khi trời tối mịt mới quay về khách sạn.
Năm giờ sáng, Triệu gia.
Triệu Hi Thành đột nhiên bị
tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức. Buổi tối anh đi tiếp khách uống không
ít rượu, rất đau đầu. Anh vừa day day trán vừa tìm điện thoại.
- Sếp Triệu!
Là Lý Thêm, giọng vô cùng lo
lắng. Lý Thêm tuyệt đối không vô duyên vô cớ gọi điện cho anh vào lúc này, lòng
Triệu Hi Thành dâng lên dự cảm không hay.
- Chuyện gì?
- Sếp Triệu, tối qua ở Kyoto
xảy ra động đất cấp tám.
Triệu Hi Thành nhíu mày:
- Thế thì sao?
- Là thế này, anh bảo tôi theo
dõi về Chu tiểu thư, cô ấy giờ đang ở Kyoto
- Cái gì?
Tim Triệu Hi Thành như chìm
xuống.
oNorm� tl�H0�G-top:6.0pt;margin-right:0cm;margin-bottom:6.0pt;
margin-left:0cm'>MC
ra dấu bảo mọi người yên lặng. Khắc Y mỉm cười tiếp tục nói:
- Xem
ra mọi người đều đã đoán được, tôi cũng không dài dòng nữa, không sai, đề thi
lần này chính là yêu cầu năm thí sinh tạo hình cho năm ngôi sao này.
Cả
trường quay ầm ầm lên, tiếng vỗ tay, tiếng bàn tán không dứt. Có thể làm tạo
hình cho các ngôi sao, cuộc thi lần này thực sự quá tuyệt vời!
Năm
thí sinh cũng đều vui mừng. Bọn họ đều là người mới, có lẽ có cơ hội tiếp xúc
với ngôi sao nhưng làm tạo hình cho ngôi sao thì chưa từng có! Còn là những
ngôi sao rất nổi tiếng. Cho dù lần này không thể trở thành quán quân thì cũng
để khiến bọn họ thấy hãnh diện rồi!
- Các
ngôi sao sẽ tự chọn thí sinh cho mình, mỗi thí sinh có một giờ để tạo hình,
trang điểm sân khấu cho bọn họ.
Ánh
mắt năm thí sinh đều bắn về phía hàng khách mời, mà trong đó mọi người đều đổ
dồn mắt về phía Hi Tuấn. Tuy rằng đều là ngôi sao nổi tiếng nhưng sức hút của
Hi Tuấn thì bốn người kia cũng không thể bằng. Nếu có thể làm tạo hình cho anh
thì đương nhiên sẽ càng được chú ý.
MC
mời các ngôi sao chọn thí sinh cho mình. Bọn họ đều rất thú vị, hơn nữa cũng
biết, có thể vào top năm thì nhất định tay nghề không tồi, cũng không sợ bọn họ
sẽ làm hỏng hình tượng của mình nên đều khiêm tốn nhường nhau nhận trước.
Hi
Tuấn vẫn mỉm cười đột nhiên nói:
- Nếu
mọi người vẫn khiêm tốn như vậy thì để tôi chọn trước đi.
Anh
nhìn về phía Chu Thiến, trong mắt hiện lên ánh dịu dàng:
- Tôi
chọn Chu Thiến.
Được
Hi Tuấn chọn, Chu Thiến không hề thấy bất ngờ, cô nhìn Hi Tuấn mỉm cười.
Triệu
Hi Thành ngồi dưới nhìn thấy nụ cười này mà cả người cứng đờ, lông mày nhăn
tít, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng.
Trong
đầu anh nhớ lại lúc Chu Thiến tạo hình cho mình, đôi bàn tay dịu dàng kia,
người cô gần sát khiến hương thơm vấn vít bên cạnh anh. Vừa nghĩ đến Hi Tuấn
cũng sẽ cảm nhận được điều này thì Triệu Hi Thành lại khó chịu. Đổi lại làm
người khác thì anh sẽ chẳng khó chịu như thế. Nhưng Triệu Hi Tuấn có ý với Chu
Thiến mà Chu Thiến lại như rất thân với Hi Tuấn. Hai người tiếp xúc thân mật
như vậy, có thể sẽ càng gần gũi không? Vừa nghĩ đến điều này, Triệu Hi Thành
càng tức giận. Nhưng anh có thể làm gì? Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn!
Tống
Thiệu Vân ngồi bên cảm nhận được sự khác lạ của Triệu Hi Thành. Cô liếc nhìn
Triệu Hi Tuấn đang đi đến bên Chu Thiến rồi lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Triệu
Hi Thành, sóng mắt lưu chuyển, thoáng chút đã hiểu ra vấn đề.
Chương 234: Đổ dầu vào lửa
Bốn
ngôi sao còn lại cũng chọn xong stylist. Đang lúc các thí sinh khác ghen tị vì
Chu Thiến tốt số, có thể làm tạo hình cho Hi Tuấn thì MC lại cố ý hỏi giám
khảo:
- Vì
sao tạo hình của ngôi sao lại khó làm?
Một
vị giám khảo trả lời:
- Các
ngôi sao hay thay đổi hình tượng, về cơ bản các loại tạo hình đều đã từng thử
qua. Tạo hình cho ngôi sao không khó nhưng để tạo ra được hình tượng vừa đặc
biệt mà vừa thích hợp cho ngôi sao lại không dễ.
- Vậy
chẳng phải là ngôi sao càng nổi tiếng, ra mắt từ lâu thì càng khó tạo hình sao?
- Có
thể nói như vậy! Giám khảo gật gật đầu.
Nghe
xong giám khảo nói lời này, những kẻ ghen tị với Chu Thiến lại bình thường trở
lại. Bởi vì năm ngôi sao này, bàn về ra mắt thì không kém nhau là bao nhưng
luận về nổi tiếng thì bây giờ khắp Châu Á có ai có thể so với Hi Tuấn?
Quả
nhiên, đâu có chuyện may mắn mãi được.
Quy
tắc lần này có chút bất đồng, lần trước người mẫu là trang điểm trước mặt mọi
người nhưng lần này các ngôi sao sẽ tạo hình ở trong hậu trường rồi mới đi ra.
Khán giả chỉ có thể nhìn qua màn hình lớn mà thôi. Lần này cần phải khiến cho
mọi người có cảm giác bất ngờ.
Trên
màn hình thay phiên truyền cảnh các thí sinh chọn quần áo cho các khách mời.
Đến
lượt Chu Thiến, màn hình xuất hiện hình ảnh Chu Thiến mỉm cười ướm thứ từng bộ
quần áo lên người Hi Tuấn. Hi Tuấn đứng đối diện mỉm cười tủm tỉm hỏi Chu
Thiến:
- Cái
này thế nào? Có giống người nhện không, hay là em tạo hình thành người nhện cho
tôi đi! Tôi thích làm người nhện lắm.
Chu
Thiến bưng miệng cười, khán giả cũng cười ầm lên. Đương nhiên mọi người chẳng
ai cho rằng Hi Tuấn đang cố ý lấy lòng Chu Thiến mà chỉ nghĩ rằng Hi Tuấn rất
gần gũi, thì ra Hi Tuấn lại đáng yêu như vậy.
Người
duy nhất không cười là Triệu Hi Thành. Mặt anh tái mét nhìn chằm chằm lên màn
hình, hai tay nắm chặt lấy tay vịn ghế như đang khắc chế điều gì đó.
Tống
Thiệu Vân tiến đến thì thầm vào tai anh:
- Hi
Tuấn và Chu Thiến quan hệ tốt thật, nhìn hai người cười thật vui vẻ. Em chưa
từng thấy Hi Tuấn nhiệt tình với cô gái nào như thế!
Cô
ta vừa nói vừa xem xét phản ứng của Triệu Hi Thành, quả nhiên thấy sắc mặt
Triệu Hi Thành càng lúc càng âm trầm.
Lòng
Tống Thiệu Vân tức giận. Hai anh em Triệu
gia làm sao thế? Mắt mù hết cả à? Lại cùng thích loại con gái như Chu Thiến! Cho dù cô ta có
được quán quân thì sao? Mình vung chút tiền là đủ để cô ta phải hầu hạ mình,
nghe mình sai bảo. Loại người hèn kém như vậy lại được hai anh em Triệu gia ưu
ái?
Cô
ta rất tức giận, nhìn thấy Triệu Hi Thành ghen ghét bọn họ thì lòng cũng có
chút sung sướng. Lòng cô ta dâng lên khoái cảm khi trả được thù, còn nói tiếp:
- Hình
như Chu Thiến cũng có hảo cảm với Hi Tuấn. Anh xem, ánh mắt cô ấy nhìn Hi Tuấn
kìa, cả nụ cười nữa chứ. Em là con gái nên em biết, đây chính là vẻ mặt khi đã
rơi vào lưới tình. Cũng khó trách, Hi Tuấn vừa đẹp trai lại vừa nổi tiếng.
Người con trai như vậy, loại con gái như Chu Thiến không động lòng mới là lạ!
Lúc
này vừa vặn Hi Tuấn thay quần áo đi ra. Chu Thiến lại sửa sang cho anh như lần
trước làm cho Triệu Hi Thành. Sửa lại cổ áo, cổ tay. Bàn tay trắng nõn mềm mại
như múa trên người Hi Tuấn. Hi Tuấn cười khẽ nói gì đó với Chu Thiến. Chu Thiến
dù đang bận rộn thì cũng ngẩng đầu nhìn anh mỉm cười mà đáp lại đôi câu.
Trong
mắt mọi người chẳng qua là chuyện bình thường khi một stylist tạo hình cho
khách hàng nhưng trong mắt Triệu Hi Thành lại trở thành cảnh tượng vô cùng ái
muội.
Triệu
Hi Thành nhìn chằm chằm lên màn hình lớn, hai mắt như muốn phun hỏa. Lòng anh
vô cùng ghen tị, bất an. Vốn đã cực độ phiền chán lại bị Tống Thiệu Vân ở bên
nói năng rườm lời, đổ dầu vào lửa, Triệu Hi Thành hoàn toàn trút giận lên cô ta.
Anh
quay phắt lại, hung hăng nhìn chằm chằm vào cô ta, trong mắt đầy sự âm độc. Anh
thấp giọng mà ngoan độc nói:
- Tống
Thiệu Vân, nếu cô còn dám nói thêm chữ nào nữa thì tôi sẽ cho cô cả đời này
không dám nhìn mặt ai.
Anh
nói từng từ từng chữ, nghiến răng nghiến lợi, như là có thâm cừu đại hận gì với
cô ta vậy.
Tống
Thiệu Vân ngây người. Cô chưa từng thấy anh như vậy bao giờ, cô không phải
không nghe nói rằng Triệu Hi Thành rất âm hiểm nhưng bình thường anh tuy có
chút lạnh lùng nhưng chưa từng ác độc như vậy. Lúc này cô ta mới cảm nhận được
con người khác của Triệu Hi Thành. Đó là một con người đáng sợ, âm hiểm, khiến
người khác sợ run. Tống Thiệu Vân tái mặt, môi run run. Cô ta cúi đầu, không
dám nhìn anh cũng không dám nói thêm một từ nào nữa.
Lòng
Tống Thiệu Vân lạnh lẽo. Cô ta cũng muốn buông tay, dù sao anh không có tình
cảm với mình, lại là người đáng sợ như vậy nhưng vừa nghĩ đến địa vị không ai
sánh bằng, nguồn tài phú dồi dào của Triệu gia, khuôn mặt hoàn mỹ của Triệu Hi
Thành, vừa nghĩ đến những gì mình từng trả giá thì lại không cam tâm. Cô ta khẽ
cắn môi, bất luận thế nào cũng phải quấn lấy anh, nhất định phải trở thành con
dâu Triệu gia.
Nửa
tiếng qua đi, các ngôi sao đã thay đồ xong, bắt đầu tiến hành trang điểm.
Trên
màn hình cũng sẽ truyền ra vài cảnh trang điểm nhưng chỉ có thể nhìn lướt qua
chứ không được xem rõ, điều này càng khiến các khán giả mong ngóng được trông
thấy các ngôi sao xuất hiện.
Hậu
trường.
Ban
đầu Chu Thiến còn có chút lo lắng, tạo hình của Hi Tuấn quả thực không dễ làm.
Nếu là bình thường thì tốt nhưng giờ là cuộc thi quyết định, nếu lại sử dụng
phong cách trước kia thì chẳng có gì mới mẻ nữa? Khêu gợi, cao quý, lạnh lùng…
đều đã làm qua nhiều lần rồi! Hi Tuấn thấy cô nghĩ ngợi thì cũng đưa ra vài ý
kiến. Chu Thiến suy nghĩ hồi lâu rồi mới đột nhiên nghĩ ra, nếu có thể tổng hợp
tất cả lại thì sao? Đem tất cả những tính chất này tổng hợp lại trên người anh,
có phải sẽ có được hiệu quả bất ngờ không?
Nghĩ
vậy, cô lập tức bắt tay vào làm.
Trong
lòng đã có định hướng, Chu Thiến bắt đầu trang điểm cho Hi Tuấn. Qua nửa tiếng,
Chu Thiến đã hoàn thành thiết kế của mình.
Các
thí sinh khác cũng đã hoàn thành thiết kế của mình, sau đó rút thăm quyết định
thứ tự. Chu Thiến bốc phải số một, Triệu Viện Viện số hai, Giang Phong số ba,
Trương Bân số bốn và Bạch Diễm cuối cùng.
Triệu
Viện Viện ai oán nói với Chu Thiến:
- Chúng
mình thật xui xẻo, là hai người đầu tiên, thiệt quá.
Bởi
vì còn chưa xem được các thiết kế sau nên các giám khảo sẽ chấm điểm cẩn thận
mà không chấm cao, càng về sau điểm chấm sẽ càng dễ hơn nhiều
- Hẳn
là cùng nhau lên mới đúng.
Triệu
Viện Viện lại oán giận nói. Nhưng phía ban tổ chức muốn tạo sự hồi hộp nên nếu
tất cả cùng ra sẽ chẳng còn gì thú vị nữa.
Chu Thiến an ủi cô:
- Các giám khảo sẽ nghĩ đến
chuyện này, điểm sẽ công bằng thôi.
- Chỉ mong là thế!
Nhân viên công tác ra dấu cho
Chu Thiến lên sân khấu. Hi Tuấn cúi đầu cười với cô một cái rồi khẽ nói:
- Thật tốt, có thể cùng em đứng
chung một sân khấu!
Chương 238: Động đất
Chu Thiến và Khắc Y làm xong thì
cùng phiên dịch đi ăn cơm. Lúc tới gần khách sạn, Khắc Y đột nhiên nhớ ra còn
một số tài liệu quên ở hội trường, vốn định quay lại lấy nhưng Chu Thiến thấy
vẻ mặt ông mệt mỏi thì nói:
- Thầy cứ đi nghỉ ngơi trước
đi, để em đi cũng được.
Khắc Y day day thái dương nói:
- Em chưa quen thì liệu có đi
được không?
- Không sao, em bảo anh Trương (người phiên dịch) đi cùng một chút là
được.
Khắc Y nhìn người phiên dịch,
anh ta nói:
- Không sao, để tôi đưa cô ấy
đi.
Khắc Y thực sự mệt mỏi, gật gật
đầu nói với Chu Thiến:
- Được, em đi cẩn thận, đi
nhanh về nhanh!
- Thầy cứ yên tâm!
Đến khách sạn, Khắc Y xuống xe,
Chu Thiến và phiên dịch lại quay về hội trường. Đến hội trường, phiên dịch đột
nhiên nhận được một cuộc điện thoại, cúp máy rồi thì ngại ngùng nói với Chu Thiến:
- Chu
tiểu thư, ngại quá, giờ tôi có chút việc phải đi trước, dù sao cũng đến đây
rồi, cô có thể tự đi không?
Chu Thiến không muốn làm khó
anh ta nên nói:
- Không sao, tôi tự tìm được,
anh có việc thì cứ đi thôi.
Lúc sắp đi phiên dịch dặn cô:
- Lúc về khách sạn cô chỉ cần
đọc tên khách sạn hoặc đưa danh thiếp của khách sạn là được. Kyoto rất an ninh, cô đừng lo.
Phiên dịch đi rồi, Chu Thiến
dùng thẻ làm việc mà vào hội trường, lúc này trời đã tối muộn, trong hội trường
ngoài nhân viên an ninh và nhân viên phải làm việc thêm thì cũng chẳng còn mấy
người. Chu Thiến đi vào phòng làm việc lúc trước, tìm được tài liệu ở trên bàn,
đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên căn phòng chao đảo khiến người Chu Thiến bị
đẩy bật qua chỗ khác, suýt thì ngã xuống. Cô vội vịn vào cạnh bàn, còn chưa
đứng vững thì lại lảo đảo, thậm chí sự rung động còn lớn hơn lúc trước. Chu
Thiến chỉ cảm thấy mọi thứ đều rung lên, cả căn phòng như con thuyền giữa sóng
lớn. Bàn ghế đều di chuyển, rung động phát ra tiếng ầm ầm. Giấy trong văn phòng
bay toán loạn.
Chu Thiến hoảng sợ mở to mắt,
trong đầu hiện lên hai chữ: “Động đất”. Lòng cô hoảng sợ, chiếc bàn trước mặt
không ngừng di động mà phát ra những âm thanh khủng bố. Chu Thiến hoàn toàn mất
đi trọng tâm, cả người di động theo chiếc bàn, căn bản không thể đứng vững.
Ánh đèn sáng nhấp nháy, bên
ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát dồn dập, dường như hàng vạn người đang đổ
ra đường, những tiếng la hét, than khóc. Chu Thiến không hiểu tiếng Nhật, nghe
vậy lại càng thêm hoảng sợ.
Chu Thiến đối mặt với cơn động
đất đáng sợ này, cô sợ hãi, thực sự sợ hãi. Cô chưa từng gặp phải tình huống
này, hoàn toàn không biết phải làm sao. Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, đi ra
ngoài! Cô muốn ra ngoài!
Nhưng cơn động đất vẫn còn tiếp
tục, vách tường đã bị nứt ra. Lòng Chu Thiến càng thêm hoảng loạn, cô rất muốn
kêu to, rất muốn cao giọng kêu “cứu mạng” nhưng họng như bị cái gì đó chẹn lại,
không thể nói được gì. Cô nhìn chằm chằm về phía cửa, nghiến răng mà chạy qua.
Nhưng vừa đi được hai bước, sàn
nhà lại như sóng trào mà rung lên, cô như con thuyền nhỏ giữa đại dương, hoàn
toàn không có chỗ bám víu. Cô định vịn vào chiếc bàn nhưng bàn ghế lại đồ dồn
về một phía khác. Cô muốn đứng lên nhưng lại hoàn toàn không thể. Động đất
khiến mọi thứ rung động, ngay cả lục phủ ngũ tạng cô cũng như rung lên, vô cùng
khó chịu.
Cô cắn răng mà chạy về phía
cửa, dù là chết thì cô cũng phải đi ra ngoài. Cô không muốn chết một mình ở
đây, chết ở nơi đất khách quê người, chết ở chỗ không có người thân, bạn bè.
Cha còn ở quê chờ cô, sắp đến sinh nhật của Thế Duy, cô mua quà sinh nhật cho
thằng bé nhưng còn chưa kịp tặng.
Còn cả Hi Thành, cà Hi Thành
nữa… Nửa năm qua, mỗi đêm khuya cô đơn cô đều nhớ tới anh, trong giấc mộng cô
luôn nhìn thấy bóng dáng của anh. Nếu lần này có thể sống sót, nếu lần này có
thể sống sót…
Tôi không thể chết ở đây được!
Tôi phải chạy ra! Tôi phải sống!
Cô nghiến chặt răng chạy về
phía trước, sức lực dồn vào tay thì mới có thể bò chậm trong cơn động đất này.
Chỉ một lát, hai tay cô đã rớm máu. Nhưng cửa lớn đã ở ngay trước mặt, rất
nhanh thôi là đã ra đến cửa rồi.
Nhưng còn chưa kịp vui, lại ầm
ầm một tiếng, tủ lớn bên cạnh rung lên rồi đổ xuống, chắn ngay chỗ cửa lớn.
Chu Thiến hận không thể khóc òa
lên nhưng cô biết giờ không phải là lúc để khóc. Khe nứt trên tường càng lúc
càng lan rộng, căn phòng có thể sập xuống bất cứ lúc nào, nếu không muốn bị
chôn sống thì phải mau chóng tìm đường ra ngoài.
Chu Thiến vịn vào tủ mà đứng
lên nhìn quanh. Ngoài cửa lớn còn có một cửa sổ lớn có thể chui ra được nhưng
cửa sổ lại tít ở góc kia căn phòng, cách chỗ cô đứng vài thước, căn phòng thì
đang rung lên như nhảy múa, cô có thể bình an chạy qua bên kia không?
Mặc kệ, thế nào cũng phải thử
một lần, còn hơn là dây dưa để rồi bị chôn sống ở đây.
Chu Thiến lảo đảo đi về phía cửa
sổ, chưa được hai bước, trên đầu đột nhiên có một mảnh vữa lớn nện xuống đầu,
mắt Chu Thiến tối sầm lại rồi ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Cũng chẳng biết qua bao lâu,
Chu Thiến nghe loáng thoáng có người gọi tên cô:
- Chu Thiến, Chu Thiến, em ở
trong này sao?
Ban đầu giọng nói rất xa, nhưng
càng lúc càng gần hơn như thể là ở ngay ngoài cửa. Ý thức của Chu Thiến dần dần
tỉnh táo lại, cô chậm rãi đứng lên, cẩn thận lắng nghe.
- Chu Thiến, Chu
Thiến…
Nước mắt Chu Thiến lập tức trào
ra, bởi vì giọng nói này quá quen thuộc, giọng nói từng xuất hiện trong những
giấc mơ đêm về của cô.
Cô ngẩng đầu, đầu đau nhức, cô
vừa sờ thì đã thấy tay đầy máu.
Lúc này đã không còn động đất,
mọi thứ đều bình ổn lại. Cửa sổ bị phá, ánh mặt trời theo khe hở tiến vào. Thì
ra trời đã sáng! Cô hôn mê ở đây suốt một tối. Cô nhìn khe hở qua vách tường,
nhẹ thở phào, cảm ơn trời đất, khi nãy tường không bị đổ nếu không cô đã bị
chôn sống.
Bên ngoài, tiếng gào càng lúc
càng lo lắng, Chu Thiến vội đáp:
- Em ở đây!
Vừa lên tiếng mới phát hiện yết
hầu thực sự rất đau.
Đám người bên ngoài nghe được
tiếng của cô thì vội chạy đến bên cửa lớn, giọng nói đầy sự vui mừng:
- Chu Thiến, em ở bên trong
sao?
- Đúng, em ở trong này, cửa bị
chặn rồi, em không ra được.