Con dâu nhà giàu - Chương 175 + 176

Chương 175: Gặp lại Hi Thành

Nghe giọng nói này, cả Chu
Thiến và Thế Duy đều chấn động.

Thế Duy nhanh chóng giãy ra
khỏi lòng Chu Thiến, chạy vội về phía sau Chu Thiến như con chim nhỏ.

- Cha!

Giọng nói ngọt ngào đáng yêu
khiến cho dù là người ý chí sắt đá cũng phải mềm lòng.

Người Chu Thiến thoáng run lên,
cô từ từ đứng dậy, lòng vui mừng kích động, lại có chút bối rối lo lắng. Tiểu
Mạt đi đến bên cô, khẽ cầm tay cô rồi cười cổ vũ.

Chu Thiến cũng mỉm cười lại với
cô, sau đó chậm rãi xoay người, đối mặt với người ngày nhớ đêm mong.

Triệu Hi Thành mặc âu phục màu
đen, quần áo cắt may khéo léo khiến cơ thể đẹp của anh càng được bộc lộ rõ, eo
thon lưng rộng, chân dài. Cánh tay dài của anh vội ôm Thế Duy đang chạy tới vào
lòng rồi quay cậu nhóc lên vài vòng khiến Thế Duy cười khanh khách.

Anh bế Thế Duy lên, nhìn khuôn
mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cậu bé, mỉm cười nói:

- Hôm nay Thế Duy làm những gì?

Chu Thiến nhìn anh, ngũ quan
của anh vẫn hoàn mỹ như vậy, chỉ là khuôn mặt gầy đi không ý khiến càng góc
cạnh hơn, lạnh lùng hơn. Tuy rằng mỉm cười nhưng trong mắt vẫn thoáng chút u
buồn. Tóc dài hơn một chút, càng thêm thành thục. Nếu nói trước kia Hi Thành
đầy khí phách thì giờ Hi Thành lại có vẻ lạnh lùng, u buồn hơn.

Thế Duy ngẩng mặt nhìn cha,
hãnh diện nói:

- Hôm nay Thế Duy bắt người xấu.

Triệu Hi Thành khẽ cau mày, vẻ
mặt vẫn vô cùng tuấn tú:

- Lại bắt người xấu sao! Cha
chẳng phải đã nói không được chơi trò này nữa rồi sao? Rất nguy hiểm.

Thế Duy mất hứng, bĩu bĩu đôi
môi đỏ hồng, miệng chu ra. Cậu nhóc giãy giãy chân ý muốn xuống. Triệu Hi Thành
cúi người thả cậu bé xuống. Thế Duy chạy được vài bước rồi đột nhiên cầm một
nắm đất lên giận dỗi mà ném vào một người hầu đứng bên. Mấy hạt cát nhất thời
bắn vào mắt, người hầu kia kêu lên một tiếng rồi vội bưng mắt chạy đi rửa mặt.
Nhưng Thế Duy vẫn không ngừng lại, cậu nhóc lại cầm một nắm đất lên ném vào
những người còn lại. Nhất thời đám người hầu đều hoảng sợ mà vội né tránh.

Triệu Hi Thành giận tái mặt
nói:

- Thế Duy, đừng có như thế nữa.

Cũng không ngờ Thế Duy lại ném
nắm đất về phía anh, sau đó chạy một mạch về phòng khách, vừa chạy vừa kêu:

- Bà nội ơi…

Chạy được vài bước thì vấp ngã,
lập tức đã có người hầu bước lên đỡ cậu bé dậy, mà lúc này Thế Duy vẫn còn bực
bội, lại đánh người hầu kia mấy cái.

Triệu Hi Thành nhìn con mình
ngang ngược như vậy thì cũng bực mình, đi tới bên Thế Duy, giơ tay lên định
đánh cậu nhóc nhưng nhìn đến khuôn mặt giống Thiệu Lâm như đúc kia mà lại mềm
lòng, tay nhẹ lại, thành phủi bụi trên quần áo cho Thế Duy.

Nhìn thấy cha giơ cao đánh khẽ,
Thế Duy càng không nể nang, ra sức đẩy người hầu trước mặt ra rồi chạy vào
trong nhà.

Thấy Thế Duy ngang ngược như
vậy, thấy Hi Thành chiều con như vậy, Chu Thiến vừa giận vừa lo, sao có thể
chiều chuộng trẻ con như thế? Cứ mãi thế này, lớn lên sẽ thành thế nào đây?

Nhưng giờ cô có tư cách gì mà
nói? Với Hi Thành và Triệu gia mà nói, cô chỉ là một kẻ xa lạ.

Mãi khi Thế Duy đi vào thì Hi
Thành mới để ý đến hai người. Đầu tiên, anh lạnh lùng nhìn Chu Thiến một cái,
ánh mắt lạnh như băng khiến Chu Thiến cảm thấy từ đầu đến chân lạnh toát, lạnh
thấu tim gan. Chu Thiến tuy rằng có chuẩn bị nhưng lòng vẫn rất khổ sở. Nhưng
cho dù là thế thì anh cũng chỉ nhìn cô một lần rồi chuyển hướng về phía Tiểu
Mạt.

Thái độ với Tiểu Mạt thì vẫn
rất ôn hòa, ít nhất không lạnh lùng như với Chu Thiến. Anh mỉm cười nói với Tiểu
Mạt:

- Cảm ơn em luôn đến thăm Thế
Duy, Thế Duy từ nhỏ thiếu tình thương của mẹ, đó là điều không ai thay thế
được, cũng chỉ có em mới cho nó chút cảm giác có mẹ…

Anh thở dài, ánh mắt vô cùng bi
thương:

- Bởi vì em là bạn thân nhất
của mẹ nó…

Tiểu Mạt nói:

- Nhưng em cũng không thể thay
thế mẹ Thế Duy được, Thế Duy trưởng thành nhất định không thể thiếu đi một
người mẹ.

Ý của Tiểu Mạt vốn là muốn nói
trước giúp Chu Thiến nhưng Hi Thành nghe xong lời cô không biết lại nghĩ đi
đâu, ánh mắt thoáng chút do dự.

Tiểu Mạt hiểu rõ nội tình, thấy
anh như vậy thì hơi hoảng, vội kéo Chu Thiến ở bên tới nói:

- Hi Thành, đây là bạn của em,
là Chu Thiến, đây là Hi Thành.

Nhắc tới Chu Thiến thì Triệu Hi
Thành mới lại nhìn về phía cô lần nữa, nhưng vẫn chỉ lạnh lùng, hờ hững như
trước:

- Chào cô!

Đến cả giọng nói cũng lạnh lùng
khiến tim Chu Thiến thắt lại.

- Chào anh…

Chu Thiến nhẹ nhàng đáp lại như
một làn gió nhưng ánh mắt cô không thể nào rời khỏi anh.

Tiếp xúc đến ánh mắt nóng bỏng
mà buồn thương của Chu Thiến, Triệu Hi Thành không khỏi ngẩn ra, lập tức nhíu
mày nghĩ: lại là đứa con gái háo sắc, lòng không khỏi chán ngán.

Nhận thấy sự chán ghét trong
mắt anh, lòng Chu Thiến càng thêm buồn bã, cô cúi đầu tự an ủi mình: chỉ cần
nói cho Hi Thành, chỉ cần nói cho anh chân tướng thì mọi chuyện sẽ lại như
trước kia, cô vẫn có thể cùng Hi Thành và con hạnh phúc bên nhau.

Nhưng là... Thật sự sẽ là như
thế sao? Chu Thiến nhớ tới Tiểu Mạt từng nhắc đến một người phụ nữ, lòng đột
nhiên mơ hồ, bất định.

Tiểu Mạt nhìn bọn họ mà thầm
sốt ruột, có lòng muốn tạo cơ hội cho Chu Thiến nên nói:

- Hai người cứ nói chuyện, tôi
đi vệ sinh một chút.

Nói xong nhìn Chu Thiến một cái
rồi đi ra. Đi xa xa thì mới quay đầu lại, đứng sau lưng Triệu Hi Thành mà ra
hiệu cố lên với Chu Thiến.

Nhìn Tiểu Mạt một lòng nghĩ cho
mình như vậy, Chu Thiến vô cùng cảm động. Cô khẽ hít sâu, tự nói với mình, bất
kể thế nào, cô cũng phải cố gắng hết sức một lần. Đây là chồng cô, là người đã
ước hẹn cả đời với cô, đó là con cô, là đứa con cô mang thai chín tháng mười
ngày. Chỉ cần Hi Thành không thay lòng đổi dạ, không hứa hẹn với người phụ nữ
khác thì cô quyết không buông tay, không bỏ qua hạnh phúc của chính mình.

Cô thầm sắp xếp từ ngữ, xem nên
nói sao cho thích hợp. Lòng vô cùng lo lắng, tay nắm chặt lại, móng tay bấm vào
da thịt nhưng không có cảm giác đau.

Mà Triệu Hi Thành lại không có
hứng thú nói chuyện với cô. Anh đứng đó, ánh mặt trời chạng vạng chiếu lên
người anh nhưng cũng không giảm bớt đi sự lạnh lùng của anh.

Anh đứng đó, sắc mặt lạnh lùng,
ánh mắt nhìn phía nơi khác, xem ra nếu Chu Thiến không phải là bạn của Tiểu Mạt
thì anh đã bỏ đi từ lâu rồi, chẳng lãng phí thời gian ở đây.

Chu Thiến nhếch miệng, làm như
không thấy sự lạnh lùng của anh, nhẹ nhàng mà bình tĩnh nói:

- Hi Thành, em là…

Vừa mới nói đến đó thì đã bị
một giọng nói nhẹ nhàng cắt ngang:

- Hi Thành, anh đang nói chuyện
với ai thế?

Chương 176: Hàng nhái

Hậu hoa viên của Triệu gia đang
độ trăm hoa đua nở, cây cối xanh mát. Góc hoa viên có cả một tiểu đình bát giác
nhỏ, mái lát ngói lưu ly xanh như ngọc, cột gỗ sơn son, bên trong bày một bộ
bàn ghế bằng đá cẩm thạch.

Triệu Hi Thành và Chu Thiến
đứng ở bên cạnh lương đình không nói gì, ánh tịch dương chiếu lên người bọn họ,
trên mặt đất hai bóng người trải dài.

Nghe giọng nói mềm mại kia, vẻ
mặt Triệu Hi Thành vẫn không chút thay đổi, anh nhìn về phía phát ra tiếng nói
rồi đi lên vài bước. Vài bước này khiến hai bóng đen vốn tách bạch lại in lẫn
vào nhau.

Chu Thiến cũng nhìn theo hướng
giọng nói kia, chỉ thấy một bóng người mảnh mai đang đi tới. Cô ta dần đến gần
thì Chu Thiến cũng dần thấy rõ khuôn mặt của cô ta. Khi cô ta đi đến bên cạnh
Triệu Hi Thành mỉm cười với anh thì Chu Thiến như bị sét đánh, ngây ngốc…

Thì
ra là thế! Thì ra là thế...

Đây
là lí do vì sao Tiểu Mạt nói cô ta là kẻ phiền phức! Thì ra là thế!

Chu
Thiến như bị ai hắt gáo nước lạnh lên người, lạnh thấu xương.

Chu
Thiến nhìn cô ta, làn da trắng nõn, tóc đen như mực, mắt to, mũi thanh, đôi môi
như cánh hồng. Đúng vậy, cô ta rất đẹp nhưng đó không phải là điều quan trọng
nhất, quan trọng là cô ta giống Tống Thiệu Lâm đến chín phần. Giống đến kinh
người! Đến ngay cả kiểu tóc, cách ăn mặc cũng giống hệt lúc trước khi cô còn ở
trong cơ thể Tống Thiệu Lâm.

Nếu
không phải biết rõ mọi chuyện thì chỉ e rằng cô đã nghĩ, đây chính là Tống Thiệu
Lâm.

Chu
Thiến vô cùng sợ hãi, sao lại thế này? Chẳng lẽ Tống Thiệu Lâm cũng có chị em
sinh đôi? Không phải chứ! Trong nhật kí của Tống Thiệu Lâm không hề nhắc đến,
Tống phu nhân cũng không thấy đề cập, chẳng lẽ cũng như nhà mình, không muốn
nhắc tới chuyện đau lòng đã qua? Không đâu, Tống gia giàu có như thế, sao có
thể để con mình mất tích?

Vậy
người phụ nữ kia là sao? Sao có thể giống Thiệu Lâm như vậy?

Chu
Thiến vì sự xuất hiện của người phụ nữ này mà đầu váng mắt hoa, mà bên kia, cô
ta dần tới gần, khuôn mặt dần rõ ràng thì vẻ lạnh lùng của Triệu Hi Thành cũng
dần biến mất. Lúc cô ta cười rộ lên trước mặt Hi Thành thì trong ánh mắt Hi
Thành cũng có sự dịu dàng hoảng hốt, giống như đắm chìm trong giấc mơ đẹp không
muốn tỉnh lại.


ta tiến lên ôm lấy cánh tay anh, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy tình cảm chứa
chan, khóe miệng mỉm cười ngọt ngào. Hi Thành vẫn đang si mê, hoảng hốt, cúi
đầu nhìn cô hồi lâu. Ánh tịch dương chiếu lên người bọn họ tầng ánh sáng vàng
tựa như một bức tranh động lòng người, vô cùng chân tình, tha thiết.

Chu
Thiến đứng ở bên, cảm thấy mình như người thừa, lòng như bị ai cào xé, đau đớn
toàn thân. Cô rất muốn quay đầu bỏ đi nhưng lý trí lại nói cô phải ở lại đây.
Cô muốn xem, muốn hiểu cho rõ, Hi Thành thực sự yêu thương người con gái này
sao? Là vì cô ta có vẻ ngoài giống Thiệu Lâm?


gái kia mỉm cười, vẻ mặt vô cùng thân thiết:

- Hi
Thành, đã về rồi sao không tìm em, chiều hôm nay em ở đây suốt, em gọi điện cho
anh anh quên à?

Giọng
nói mềm mại của cô ta có vẻ nũng nịu đến phát ngán, khác hẳn sự dịu dàng, ôn
nhuận của Thiệu Lâm.

Nghe
tiếng nói của cô ta, Triệu Hi Thành khẽ nhíu mày, chỉ là hơi hơi thôi nên không
dễ phát hiện, cho nên cô ta cũng không nhìn ra, vẫn bám chặt tay Hi Thành.
Nhưng Chu Thiến hiểu rất rõ về anh thì lại nhìn ra, Hi Thành không vui.

Anh
như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ánh mắt cũng tỉnh táo lại, thoáng chút thất vọng
và đau buồn.

Anh
lặng lẽ rút tay ra nói:

- Anh
vừa về, vừa gặp Thế Duy ở đây nên chơi với nó một chút

Bị
Triệu Hi Thành đẩy ra, cô ta có chút thất vọng nhưng lại lập tức tỏ vẻ tự
nhiên, nhìn quanh bốn phía rồi nói:

- Thế
Duy đâu?

- Vừa
rồi anh dạy dỗ nó một chút, khó chịu chạy vào trong rồi!


gái kia tỏ vẻ đau lòng:

- Sao
anh lại trách cứ nó? Nó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, hơn nữa từ nhỏ đã không có…


ta thấy sắc mặt Hi Thành đột nhiên tối sầm lại thì vội nuốt chữ “mẹ” vào trong
bụng rồi lại nói:

- Thật
sự là đứa trẻ khiến người ta yêu thương, anh đừng nên trách mắng nó

Nhắc
tới con, Triệu Hi Thành vừa đau lòng lại vừa buồn bực, cuối cùng chỉ đành thở
dài đầy bất đắc dĩ.


gái kia quay đầu nhìn Chu Thiến như thể bây giờ mới phát hiện ra cô. Cô ta khẽ
giật tay áo Hi Thành, động tác này của cô khiến Chu Thiến hận không thể kéo cô
ta ra khỏi Hi Thành. Làm gì có người phụ nữ nào thấy có kẻ khác quấn quýt lấy
chồng mình mà thờ ơ được? Nhưng thân phận lúc này của Chu Thiến lại không cho
phép cô nổi giận, đột nhiên cô nảy ra một ý nghĩ, chỉ vào dưới chân cô gái kia
mà hét:

- Chuột
kìa!

Chuột
có lẽ là thiên địch của mọi cô gái, cô gái kia vừa nghe có chuột thì sợ đến mức
hoa dung thấy sắc, cô ta vội buông tay khỏi người Hi Thành, ôm mặt mà nhảy
loạn, vẻ mặt vô cùng chật vất khiến Chu Thiến rất buồn cười, sự buồn bực trong
lòng cũng tiêu tán không ít.


gái kia mặt tái nhợt hỏi Hi Thành:

- Chuột
đâu rồi? Đâu rồi?

Chu
Thiến buồn cười nói:

- Chạy
đi rồi!

Triệu
Hi Thành lườm cô một cái thật sắc như thể đã xem thấu trò đùa của cô. Chu Thiến
không hề yếu thế mà lườm lại. Sao chứ, cô chẳng qua chỉ là dọa cô ta một chút,
thế đã là khách khí lắm rồi.


lẽ, những người khác sẽ bị ánh mắt này của anh dọa nhưng cô thì sao thế được?
Cô đã từng thấy anh vô cùng dịu dàng, chân thành, cả đời này cô cũng không sợ
anh.

Bị
Chu Thiến lườm lại, Triệu Hi Thành ngẩn người, người khác nếu bị anh lườm như
vậy thì đã cúi đầu sợ hãi nhưng cô còn lườm lại anh! Trong lòng anh dâng lên
cảm giác kì dị, vì sao lại thấy quen thuộc như vậy?

Nhưng
cảm giác này chỉ thoáng qua giây lát, Triệu Hi Thành lại trở về trạng thái lạnh
lùng.

- Hi
Thành, ai vậy?


gái kia như thẹn quá hóa giận mà trừng mắt nhìn Chu Thiến một cái.

Triệu
Hi Thành thản nhiên nói:

- Đây
là bạn của Lâm Tiểu Mạt, cùng Tiểu Mạt đến

- Lâm
tiểu thư…

Trong
mắt cô gái kia lại có chút mất tự nhiên:

- Vậy
cô ấy đâu? Sao lại để bạn ở đây một mình?

- Cô
ấy đi toilet.

- Thế
sao…


ta đi đến bên Chu Thiến, vươn tay với cô, mỉm cười nói:

- Chào
cô, rất vui được biết cô, tôi là Tống Thiệu Vân!

Tống
Thiệu Vân? Quả nhiên là có chút liên hệ với Thiệu Lâm. Chắc chắn không phải là
Tống phu nhân sinh ra, là con riêng của Tống Trí Hào sao?

Cũng
không phải cùng mẹ thì sao lại giống nhau đến vậy?

Nhưng
dù Chu Thiến không thích cô ta thì vẫn phải tỏ vẻ khách sáo. Cô cũng mỉm cười
vươn tay bắt tay Tống Thiệu Vân, thoải mái nói:

- Chào
cô, tôi là Chu Thiến.

Rất
bực mình vì thấy cô!

Nhân
cơ hội này, Chu Thiến cẩn thận nhìn kĩ Tống Thiệu Vân một phen. Quan sát gần
thì cô mới nhìn ra được một tia manh mối.


ta đã từng phẫu thuật thẩm mỹ.

Mũi
thanh tú là vì có độn thêm, cằm hoàn mỹ chỉ sợ cũng đã từng độn, tuy rằng kỹ
thuật tốt khó mà nhìn ra nhưng giả vẫn là giả, hàng nhái chỉ là hàng nhái, luôn
có thể nhìn được.

Hơn
nữa, lông mày cô ta vốn rất thô nhưng vì muốn bắt chước mày liễu của Tống Thiệu
Lâm mà phải nhổ sạch lông mày, chỗ từng nhổ có để lộ vết, trông không được tự
nhiên.

Tống
Thiệu Vân thấy Chu Thiến nhìn chằm chằm mình như vậy thì có chút cảnh giác. Cô
ta buông tay rồi lùi về đến bên Triệu Hi Thành. Chu Thiến nhìn cô ta mỉm cười
thoải mái khiến Tống Thiệu Vân không hiểu ra sao, không biết cô có ý gì.

Lúc
này Chu Thiến đã có chút kết luận, đây là con gái riêng của Tống Trí Hào, khả
năng là có chút giống Thiệu Lâm nên đi phẫu thuật thẩm mỹ và cố gắng bắt chước
để trở thành Thiệu Lâm thứ hai. Mục đích của cô ta đương nhiên là giữ được tim
Hi Thành, gả vào Triệu gia nhưng để làm được điều này chắc chắn phải có sự ủng
hộ của lão hồ ly Tống Trí Hào kia. Mất đi một đứa con gái rồi lại đẩy đứa con
gái khác đến, kiên quyết giữ quan hệ với Triệu gia!


Hi Thành…

Nghĩ
đến đây, Chu Thiến lại đau lòng. Hi Thành nhất định là vì mất cô mà rất đau
lòng, đột nhiên gặp được một Thiệu Lâm khác, tuy rằng biết rõ là không phải
nhưng vì tâm lý mà mới chấp nhận cô ta.

Quả
thật như lời Tiểu Mạt nói, không thể trách anh. Ai có thể thờ ơ với người giống
hệt người yêu đã mất của mình. Huống chi người phụ nữ kia còn trăm phương ngàn
kế bắt chước Thiệu Lâm, tạo ảo giác cho anh…

Nhưng
là...

Rốt
cuộc với Tống Thiệu Vân, Hi Thành có tình cảm gì? Sẽ vì cô ta giống Thiệu Lâm
mà yêu thương cô ta sao?

Nói
cách khác, Hi Thành yêu mình, Chu Thiến tin tưởng, trước kia cô vẫn nghĩ Hi Thành
yêu là mình chứ không phải là Thiệu Lâm vì anh và Thiệu Lâm tình cảm không tốt.
Nhưng giờ cô thấy Hi Thành chịu chấp nhận một người con gái ngoại hình giống
với Thiệu Lâm thì lại không dám chắc chắn.

Giờ
cô đã chẳng còn vẻ ngoài xinh đẹp của Thiệu Lâm, Hi Thành còn có thể chấp nhận
bề ngoài bình thường mà tâm hồn tương tự không?

Hi
Thành, tâm hồn và bề ngoài, anh chọn thế nào?

Chu
Thiến đột nhiên không còn muốn nói ra sự thật nữa.

Bên
kia, Tiểu Mạt mãi mới quay về, thấy Tống Thiệu Vân đứng bên Hi Thành thì vội đi
về phía Chu Thiến, cầm tay cô đầy lo lắng nhưng thấy cô vẫn còn bình tĩnh thì
thoáng thoải mái lại nhưng cũng buồn bã thay cô rất nhiều


sao số Chu Thiến lại vất vả như vậy?

Hi
Thành thấy Tiểu Mạt đến thì cười nói với cô:

- Tiểu
Mạt, cùng bạn ở lại ăn cơm tối đi.

Tống
Thiệu Vân thấy Tiểu Mạt thì vẻ mặt tuy tươi cười nhưng trong mắt lại rất lạnh
lùng. Nghe Triệu Hi Thành giữ bọn họ ở lại ăn cơm thì dù không vui nhưng vẫn tỏ
vẻ rộng rãi:

- Đúng
vậy Tiểu Mạt, vừa khéo đã đến bữa, ở lại ăn cơm chiều đi.

Tiểu
Mạt thấy cô ta tỏ vẻ như chủ nhà thì rất khó chịu. Vốn đã không có hảo cảm với
người phụ nữ cố ý bắt chước Thiệu Lâm để được Hi Thành để ý này nhưng đây không
phải là chuyện cô có thể quản. Nếu là trước kia, tuyệt đối cô sẽ không ở lại ăn
cơm. Nhưng hôm nay, mục đích của cô là làm cho Chu Thiến có thời gian ở bên
Triệu Hi Thành càng lâu càng tốt nên cô cười nói với Hi Thành:

- Được,
đã lâu rồi không ăn đồ ăn của Lưu sư phụ (đầu bếp Triệu gia) làm, cũng có chút
nhớ.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3