Con dâu nhà giàu - Chương 167
Chương 167: Châu Châu
Trong phòng bệnh vô cùng tĩnh
mịnh, chỉ có tiếng máy điện tâm đồ chạy theo quy luật.
Triệu Hi Thành đi từng bước vào
phòng, mỗi bước đi như có đao chém, đau thấu tim gan. Thân thể anh run rẩy, mặt
không chút máu, trong mắt là sự đau đớn khôn cùng. Anh đi đến bên Chu Thiến,
Chu Thiến chỉ nhìn anh, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đẹp vốn ảm đạm lúc này lại
lóe ra tia sáng lạ thường tựa như ánh sáng cuối cùng của cuộc đời.
Cô nhìn anh, đôi môi tái nhợt
khẽ mỉm cười, chậm rãi vươn tay. Triệu Hi Thành vội nắm tay cô, bàn tay lạnh
lẽo của cô khiến tim anh như đông cứng lại.
- Hi Thành, xem con của chúng
ta chưa, bé tí, em chẳng biết là giống ai nữa…
Giọng cô nhỏ bé mà dịu dàng,
lặng lẽ vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Trước khi ra ngoài bác sĩ đã
quấn tã cho đứa trẻ rồi đặt bên cạnh Chu Thiến, cho đứa trẻ được ở bên mẹ ở
cuối đoạn đường.
Triệu Hi Thành nhìn đứa nhỏ nằm
trong tã, khuôn mặt nhỏ bé nhăn nhúm, còn có chút nước chưa được lau sạch, khó
mà nhìn ra giống ai nhưng anh vẫn nắm tay cô khẽ nói:
- Trông rất giống em, đáng yêu
lắm.
Nụ cười của Chu Thiến có chút
tiếc nuối:
- Em mong con giống anh, con
trai giống cha mới tốt…
- Vậy em mau khỏe đi, nhìn con
lớn lên, có lẽ lúc con lớn sẽ giống anh…
Triệu Hi Thành mỉm cười, môi
không tự chủ mà khẽ run run, cổ họng nghẹn đắng.
Nước mắt của Chu Thiến lặng lẽ
rơi xuống:
- Em không chờ được ngày đó… Hi
Thành, em rất luyến tiếc anh, luyến tiếc con…
Triệu Hi Thành tới gần cô, đặt
tay cô lên tay mình, nước mắt cuối cùng trào ra:
- Thiệu Lâm, đừng nói vậy, xin
em… đừng rời bỏ anh, xin em đừng rời bỏ anh…
Anh hôn lên khuôn mặt cô, hôn
lên môi cô, nức nở khóc, nước mắt của bọn họ hòa lẫn vào nhau như muốn cuốn đi
những bi thương, tuyệt vọng khôn cùng.
- Thiệu Lâm, đừng mà, Thế Duy
nhỏ như vậy, con không thể không có mẹ, sao em có thể nhẫn tâm bỏ mặc con, con
thậm chí còn chưa được nhìn em một lần, Thiệu Lâm, sao em lại nhẫn tâm… Còn cả
anh nữa, nhớ lại những ngày tháng vui vẻ của chúng ta, chúng ta cùng đi dạo
dưới ánh trăng, chúng ta nói chuyện phiếm trong hoa viên, em đã nói là rất
thích những ngày như vậy… Chúng ta có cả đời nữa… Căn phòng lớn như vậy, anh
không muốn ở một mình… Còn cả những chậu hoa trên lan can, anh sao chăm sóc hết
được, hoa sẽ chết … Thiệu Lâm, Thiệu Lâm, bên cạnh anh sao có thể vắng em. Anh
không dám tưởng tượng những ngày đó… Chúng ta khó khăn lắm mới có được hạnh
phúc, mọi thứ đều rất tuyệt vời, chúng ta có thể hạnh phúc cùng con lớn lên,
Thiệu Lâm, xin em, xin em đừng đi…
Anh nói năng lộn xộn, trong mắt
đầy những sợ hãi, bi thương, nước mắt rơi không ngừng, thấm ướt mặt cô, làm
bỏng tim cô. Bạch Tư Mẫn đứng phía sau ôm mặt khóc. Triệu Hi Tuấn cũng đứng ở
bên kia khóc nhìn cô, anh nhìn cô thật sâu như muốn khắc hình ảnh của cô vào
lòng.
- Chúng ta còn định đi du lịch,
chẳng phải em muốn đi Cửu Trại Câu, em đã nói chờ con lớn một chút cả nhà chúng
ta đi du lịch, Thiệu Lâm, Thiệu Lâm… em đã từng nói sao lại nuốt lời, đừng đi,
đừng đi… đừng rời bỏ anh…
Trong mắt anh đầy sự cầu xin, vẻ
mặt sợ hãi kích động vô cùng. Triệu Hi Thành như thế này Chu Thiến chưa từng
thấy, giờ cơ thể cô như cây gỗ chết. Mọi đau đớn đều không còn, chỉ còn sự đau
đớn trong lòng thì đang cắn xé tâm hồn cô.
- Hi Thành, đừng đau lòng… em
sẽ không đi… em sẽ luôn ở bên cạnh anh…
Cô khó nhọc vươn tay, run run
xoa mặt anh, khẽ lau nước mắt cho anh nhưng nước mắt của cô lại càng đong đầy:
- Em sẽ cùng anh, cùng Thế Duy…
Em còn phải sinh em cho Thế Duy nữa… để bọn chúng chơi với nhau… em sẽ không
chết… đừng quá đau lòng… đàn ông mà khóc như vậy thì Thế Duy sẽ cười anh đấy.
Chu Thiến yếu ớt nói, mỗi lời
nói như lấy đi hết sức lực của cô, yếu ớt vô cùng nhưng cô vẫn mỉm cười mà nói.
Hai mắt nhìn anh đầy lưu luyến, buồn thương. Cô rất không nỡ rời khỏi anh, rời
khỏi con nhưng cô biết, thời gian của cô chẳng còn nhiều, cô cảm giác mỗi hơi
thở đều thật khó khăn, cảm nhận được tim càng lúc càng đau đớn, cảm nhận được
máu trong cơ thể đang đông lại nhưng nỗi đau trong mắt anh khiến cô thực sự đau
lòng, cô hận không thể lập tức ùa vào lòng anh, chỉ cần anh đừng đau lòng như
vậy. Nhưng cô không làm được, tim cô thực sự quá đau…
Hi Thành, có thể đừng đau lòng
như vậy được không, có thể mỉm cười nhìn em ra đi, có thể đừng quên em không…
Đừng, đừng quên em, em ích kỉ lắm, cho dù thấy anh đau lòng thì em cũng không
muốn anh quên em, hãy để em sống trong tim anh, để cho em mãi mãi ở bên anh.
Những lời này cô không còn sức
để nói, chỉ có thể bất lực, tuyệt vọng nhìn anh mà khóc.
Có lẽ cảm nhận được lòng cô,
hoặc cảm nhận được sức lực yếu ớt của cô, Triệu Hi Thành luống cuống lau nước
mắt, cười nụ cười khiến người ta còn đau lòng hơn khóc:
- Được, anh không khóc, em đừng
nói gì, nghỉ ngơi cho tốt, em nhất định sẽ khỏe mà, nhất định khỏe lại…
- Đúng… em nhất định… sẽ khỏe…
lại…
Cô hiểu rõ bản thân nhất nhưng
vẫn phụ họa theo chỉ mong anh dễ chịu hơn.
Bọn họ nhìn nhau, nước mắt
không thể ngừng lại nhưng vì muốn đối phương thoải mái hơn mà còn an ủi, lừa
gạt nhau mà vẫn phải mỉm cười.
Đây là tình cảm sâu đậm cỡ nào!
Triệu Hi Tuấn ở bên nhìn hai người bọn họ mà lòng đau như cắt. Anh bưng miệng
cố ngăn mình khóc thành tiếng, không muốn sự đau lòng của mình quấy rầy đến hai
người. Mắt thấy ánh sáng trong mắt Chu Thiến càng lúc càng ảm đạm thì không
nhịn được, cầm tay cô mà đau đớn khóc nấc lên:
- Chị dâu… chị dâu…
Anh gọi hai tiếng, sự đau đớn
trong lòng như nhấn chìm anh, anh không nhịn được mà òa khóc, như thể đem nước
mắt cả đời trút hết.
Chu Thiến quay đầu nhìn anh khẽ
nói:
- Thật khó coi… siêu sao Hi
Tuấn… lại khóc… thành ra thế này… chẳng đẹp gì cả… đừng buồn… chờ chị khỏe lại,
sẽ … tạo hình cho em…
Xin lỗi, đã để em đau lòng như
thế.
- Chỗ Tiểu Mạt… em nói với cô
ấy…
Triệu Hi Tuấn nắm chặt tay cô,
gật gật đầu mà lòng đau như cắt.
- Tư Mẫn…
Bạch Tư Mẫn đi qua, cô đã khóc
lạc giọng:
- Thiệu Lâm, sao có thể như
vậy…
- Tư Mẫn, cảm ơn chị đã đối tốt
với em…
Người con gái hồn nhiên, lương
thiện này đã đem lại cho cô sự ấm áp, là sự ấm áp duy nhất trong Tống gia. Cô
nhất định sẽ phù hộ cho cô ấy được hạnh phúc!
Bạch Tư Mẫn lắc đầu:
- Là vì em đã đối tốt với chị…
Nước mắt cô như sông vỡ đê…
Khóe miệng Chu Thiến cong cong:
- Đừng tự làm khổ mình…
- Ừ, chị biết…
Đột nhiên Chu Thiến thở dốc,
điện tâm đồ phát ra tiếng cảnh báo chói tai
Triệu Hi Tuấn vội ấn chuông
khẩn cấp trên tường.
Nhìn những đường cong mỏng manh
trên điện tâm đồ, người Triệu Hi Thành run bắn lên, anh hoảng sợ nhìn gương mặt
cô, miệng thì thào:
- Đừng mà… đừng mà…
Anh gắt gao nắm chặt tay cô,
như thể chỉ cần nắm chặt tay cô thì cô sẽ không rời khỏi anh. Anh mở to mắt
nhìn cô không chớp.
Chu Thiến nhìn anh, ngực phập
phồng, cô cảm thấy vô cùng đau khổ, phổi như nổ tung, hơi thở như bị ai chặn
lại, không thể thở được, cả người cô run rẩy, tim đau đớn. Cô còn rất nhiều lời
muốn nói với anh nhưng chẳng thể nói được gì, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn anh,
cuối cùng cô dùng hết sức mà khẽ mấp máy nói ba chữ: “em yêu anh…”. Ba chữ đó
cô giấu kín trong lòng chưa từng nói ra miệng. Những lời này cô lặng lẽ nhắn
gửi đến anh, thời khắc cuối cùng của cuộc đời, cô muốn những lời này sẽ khắc
sâu trong tâm khảm của anh…
Lồng ngực cô dần bình ổn lại,
ánh sáng trong mắt càng lúc càng mỏng manh, khuôn mặt của Hi Thành càng lúc
càng mơ hồ, càng lúc càng xa xôi, sau đó mọi tiếng động đều chìm khuất, thế
giới thật yên tĩnh. Cô như nhìn thấy vẻ mặt cực kì đau đớn của anh, anh há to
miệng như đang nói gì, Hi Thành, anh đang nói gì, em không nghe được, đừng đau
lòng như vậy, em sẽ rất buồn… Đột nhiên trước mắt tối sầm, cô cảm thấy vô cùng
mệt mỏi, chậm rãi khép mắt lại, mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng…
Triệu Hi Thành nhìn mắt cô dần
khép lại, bàn tay nắm chặt tay anh dần buông lỏng như đóa hoa tàn úa, mất đi sự
sống. Anh vô cùng đau đớn, muốn kêu nhưng lại không thể kêu thành tiếng, muốn
khóc mà lại mất đi sức lực, ngực như có cái gì đó chặn lại, cổ họng anh ú ớ rên
rỉ như con dã thú bị thương, sự đau đớn khiến anh phát cuồng.
Bác sĩ vội vã tiến vào, kiểm
tra qua tình hình của Chu Thiến, thực hiện sơ cứu một lượt, cố gắng một hồi vẫn
không thể khiến điện tâm đồ có tín hiệu gì. Tiếng “tít” từ điện tâm đồ lạnh
lùng tuyên bố Chu Thiến đã qua đời. Bác sĩ cũng đành buông tay, bỏ những dụng
cụ trên người Chu Thiến đi rồi quay đầu nhìn đám người Triệu Hi Thành lắc đầu.
Bạch Tư Mẫn không khỏi òa lên
khóc. Triệu Hi Tuấn nhìn đôi môi tím ngắt của Chu Thiến mà rơi nước mắt, đau
đớn khôn cùng.
Bên ngoài phòng mổ, đám người
Tống phu nhân nghe thấy tiếng Bạch Tư Mẫn khóc thì vội chạy vào, nhìn thấy cảnh
tượng này thì cũng khóc rống lên. Triệu Quốc Xương cũng lặng lẽ quay đầu đi lau
nước mắt. Tống Trí Hào nhìn con gái nằm trên giường mà lòng cũng đau đớn.
Chỉ có Triệu Hi Thành lúc này
lại yên lặng đến ngạc nhiên. Anh nắm tay Chu Thiến không buông, chỉ lặng lẽ
nhìn cô, hai mắt dại ra. Đứa trẻ bên cạnh như cũng cảm nhận được mẹ đã rời xa
mà đột nhiên khóc òa. Nhưng tiếng khóc này cũng không khiến Triệu Hi Thành chú
ý. Anh vẫn nhìn cô không chớp mắt, như thể cứ nhìn cô thế này, giây lát sau cô
sẽ tỉnh lại, nhìn anh mỉm cười, dịu dàng gọi anh một tiếng: - Hi Thành.
Nhưng bất kể anh thầm gọi cô
thế nào, đôi mắt như ngọc kia mãi mãi không mở ra nữa…
Thiệu Lâm, Thiệu Lâm, Thiệu
Lâm… em vẫn rời bỏ anh mà đi, giờ đây anh biết phải tìm em nơi đâu…
Đã không còn em nữa, anh sẽ thế
nào đây, anh… không dám nghĩ…
Thiệu Lâm…
......
Chu Thiến mở to mắt, phát hiện
mình đang nằm trong bóng đêm, bốn phía im ắng, giơ tay lên không nhìn thấy ngón
tay nhưng dần dần, mắt cô đã thích ứng được với bóng tối, phát hiện xung quanh
có rất nhiều cây cối, có lẽ là một bìa rừng nhỏ.
Lòng cô đầy nghi hoặc, thế là
làm sao? Cô chẳng phải vừa mới ở trong bệnh viện sao? Sao lại đến đây? Hi Thành
đâu? Hi Tuấn đâu? Con yêu đâu? Sao chỉ có mình cô ở đây.
Còn nữa, cô không phải đã chết
sao? Sao lại tỉnh lại? Chẳng lẽ cô được cứu sống? Nhưng cũng không đúng, chữa
trị phải ở trong bệnh viện, sao có thể một mình ở đây?
Lòng cô hoảng hốt, chẳng lẽ đây
là nơi chôn thân của cô? Cũng không đúng, cô nằm trên đất, không có bia mộ gì
xung quanh, Triệu gia tuyệt đối sẽ không đối xử với cô như vậy!
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Chu Thiến hoàn toàn không hiểu.
Cô cẩn thận đứng dậy, vừa cử
động thì phát hiện trên đùi và trán hơi đau đau, vươn tay sờ thì thấy dấp dính,
chắc là chảy máu. Quái lạ, vết thương này là từ khi nào?
Bốn phía có tiếng động nhỏ,
tiếng côn trùng kêu, tiếng gió thổi lá cây xào xạc, trong đêm tối này có vẻ âm
trầm đáng sợ. Chu Thiến không khỏi rụt vai lại.
Cô định đứng lên nhưng chân rất
đau, trong đêm tối lại không thấy rõ được vết thương, cũng không thể nhìn rõ
đường. Cô nghĩ, mọi chuyện chờ trời sáng rồi tính. Cô không dám cử động, an vị
một chỗ, cũng may thời tiết ấm áp nên không bị lạnh.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm,
ánh trăng cong cong hình lưỡi liềm, ánh sao như ngọc trên bầu trời đêm, tựa như
vô số đôi mắt đang nháy mắt tinh nghịch. Giờ mới là mùa xuân sao lại có nhiều
sao vậy? Thật là lạ.
Nhìn một hồi, cơn mệt mỏi ập
tới, bốn phía vẫn vô cùng im ắng, cô không cảm thấy nguy hiểm nên lại nằm xuống
đất, dù sao người cũng bẩn rồi, cứ đơn giản là được, cứ ngủ một giấc đã, lấy
lại tinh thần để mai con đối mặt với mọi chuyện khó hiểu này.
Trên đất có cỏ, nằm hơi nhặm
nhưng cô cũng đành chịu, cơn buồn ngủ ập đến, cô chậm rãi khép mắt lại.
Bất kể thế nào, được sống đã là
một niềm hạnh phúc.
- Này, tỉnh lại đi, tỉnh lại
đi!
Có người cứ vỗ vỗ mặt Chu Thiến
như thể không lay tỉnh cô thì không tha, mặt cô bị vỗ đến nóng rát.
Lòng Chu Thiến dâng lên cảm
giác tức giận, muốn đánh thức tôi thì có cần vỗ mặt tôi thế không, quá không
tôn trọng người khác! Cô vươn tay nắm tay người nọ, miệng làu bàu:
- Đừng đánh nữa, tôi…
Chu Thiến mở mắt ra thì thấy
ngay khuôn mặt của một người trẻ tuổi, người nọ thấy cô tỉnh lại thì cười:
- Châu Châu, sao lại ngủ ở đây,
chắc lạc đường đúng không! Em đã lớn thế này rồi sao lại không nhớ được đường?
Ngữ khí rất thân thiết:
- Châu Châu?
Lòng Chu Thiến dâng lên một dự
cảm, không thể chứ…
Chu Thiến lập tức cúi đầu nhìn
lại mình, quần áo cũ nát, cái này không tính nhưng làn da vốn trắng nõn cũng
chẳng còn mà thay vào đó là làn da vàng vọt, đôi tay này cũng chẳng phải là đôi
tay thon dài của Tống Thiệu Lâm nữa.
Không thể nào… Chu Thiến kinh
hoảng.
Người kia lắc đầu, tặc lưỡi:
- Còn quên cả tên mình nữa! Bảo
em ngốc thật đúng là không sai tí nào, chẳng hiểu sao có thể sống được bao
nhiêu năm như vậy.
Chu Thiến chỉ kinh ngạc nhìn
người kia, nhìn đôi môi anh ta đóng rồi lại mở, lòng nghĩ: không thể nào… sao
có thể cẩu huyết như vậy được.
Người nọ cũng chẳng để ý đến vẻ
mặt thảng thốt của cô cho lắm, dường như như vậy là chuyện rất bình thường. Sau
đó anh ta lại nhìn vết thương trên người cô rồi nói:
- Vết thương nghiêm trọng như
vậy, anh cõng em về, bảo bác sĩ Lưu trong thôn khám cho em.
Nói xong ngồi xổm xuống trước
mặt cô.
Chu Thiến vẫn nhìn anh ta ngẩn
người, vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần
Người nọ mất kiên nhẫn quát:
- Anh nói anh cõng em về, nghe
không hiểu à? Đặt tay lên vai anh, dựa vào lưng anh.
Bị anh ta quát vậy thì Chu
Thiến mới tỉnh táo lại một chút, cô nghĩ, bất kể thế nào, rời khỏi đây rồi
tính, hơn nữa vết thương trên người vẫn phải chữa trị.
Chu Thiến theo lời anh ta nói,
dựa vào lưng anh ta. Anh chàng kia đứng dậy, cõng cô đi về phía trước, có lẽ
cõng cô với anh ta chỉ là chuyện đơn giản. Chu Thiến nhìn cánh tay gầy trơ
xương của mình mà nghĩ, khó trách anh ta cõng mình dễ dàng như vậy. Khối cơ thể
này thật quá gầy.
Người nọ nhanh chóng đi men
theo con đường nhỏ mà ra khỏi rừng, cõng cô xuống núi. Chu Thiến nhìn những
ngôi nhà thấp càng lúc càng gần mà trong lòng bất ổn. Thế này là sao? Đã xảy ra
chuyện gì?
Người nọ cõng Chu Thiến đi đến
bên đường quốc lộ. Một bên là những cánh đồng lúa, bên kia là một ngôi nhà lầu.
Trước nhà có một bàn mạt chược, bọn họ nhìn thấy thì đều chào hỏi:
- Hổ Tử, Châu Châu lại bị
thương?
- Hổ Tử, cậu tìm được con bé ở
đâu?
Hổ Tử vừa đi vừa nói với bọn
họ:
- Tôi đưa Châu Châu đến chỗ bác
sĩ trước đã.
- Mau đi đi! Những người kia
vẫy tay với bọn họ.
Chu Thiến phát hiện dân cư nơi
này nói giọng hơi khác, chẳng lẽ đây là Tứ Xuyên? Lòng cô càng lúc càng nghi
ngờ. Giờ cô chỉ muốn có cái gương để chứng thực suy nghĩ trong lòng.
Chờ bọn họ đi qua, những người
kia đều khẽ bàn tán:
- Trẻ con không cha không mẹ
thật đáng thương, giờ ngay cả bà cũng mất, chẳng ai để ý đến con bé, lại còn là
đứa ngốc…
- Đúng thế, nếu không có mọi
người thay phiên nhau đưa cơm suốt hai năm qua thì nó sớm đã chết đói rồi.
- Nhưng cứ thế này cũng không
phải là cách! Miệng ăn núi lở, chẳng lẽ chúng ta phải nuôi nó cả đời sao?
- Ai, nói sau đi! Người như con
bé chẳng biết tự chăm sóc mình, chẳng biết sống được bao lâu… thôi đừng nói!
Lập tức, mọi người lại vui vẻ
chơi mạt chược mà bỏ qua câu chuyện về Châu Châu.
Hổ Tử cõng Chu Thiến đến một
căn nhà nhỏ. Đi vào đã gọi:
- Bác sĩ Lưu, mau ra xem, Châu
Châu lại bị thương.
Anh ta đặt cô lên chiếc giường
nhỏ rồi nói:
- Em ở đây chờ anh, ở nhà anh
còn có việc, phải về trước đã.
Hổ Tử này kể cũng thật nhiệt
tình, Chu Thiến gật gật đầu, cảm kích nói:
- Cám ơn anh.
Hổ Tử ngẩn ra, sờ sờ đầu, không
tin nói:
- Anh không nghe sai chứ! Em mà
biết nói cảm ơn? Học ai thế?
Câu cuối cùng cũng chẳng phải
hỏi Chu Thiến mà là đang lầm bầm, tự nghi hoặc nên Chu Thiến cũng chẳng cần trả
lời.
Hổ Tử lắc đầu đi ra ngoài.
Không lâu sau, một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi đi vào, mặc áo xanh
đậm, quần đen rất giản dị. Nhìn thấy Chu Thiến thì nói:
- Lại ngã, đã dặn cháu đi đường
phải cẩn thận, sao không nhớ được? Đau đầu quá!
Chu Thiến phát hiện những người
từng nói chuyện với cô đều chỉ là lầu bầu như không mong cô sẽ đáp lời. Bác sĩ
Lưu này cũng vậy, nói xong bước đến bên tủ thủy tinh mà lấy thuốc mỡ, bông
băng.
Chu Thiến cũng không nghĩ
nhiều, giờ cô chỉ muốn xem mình thế nào, có đúng với suy nghĩ của mình hay
không. Cho nên cô nói với bác sĩ Lưu:
- Có thể cho cháu soi gương
không?
Cô nói hoàn toàn là tiếng phổ
thông.
Bác sĩ Lưu sửng sốt, sau đó vội
xoay người nhìn cô, mắt trợn tròn.
Chu Thiến lại lặp lại một lần:
- Cháu muốn mượn gương.
Vẻ mặt bác sĩ Lưu vô cùng kinh
ngạc nhưng vẫn lấy ra chiếc gương nhỏ rồi đưa cho cô. Chu Thiến đón lấy rồi vội
vã soi gương, vừa nhìn đã hoảng hốt suýt thì vứt gương đi.
Sự kinh ngạc của cô không phải
vì không còn nhìn thấy gương mặt của Tống Thiệu Lâm, điều này từ khi Hổ Tử gọi
cô là Châu Châu cô đã chuẩn bị tâm lý. Tuy rằng chuyện này rất quỷ dị nhưng cô
từng có kinh nghiệm nên chẳng lạ.
Nhưng vấn đề là, gương mặt
trong gương… trán cao cao, mắt to, lông mày đen, tuy rằng da không đẹp, tuy
rằng mặt bẩn, nhưng đây rõ ràng chính là cô – Chu Thiến… dung mạo ban đầu của
chính cô.
Lòng Chu Thiến khiếp hãi vô
cùng, có chuyện gì thế này? Thân thể cô không phải đã chết rồi sao? Trên đời
này còn có người giống cô đến mức độ này sao?