Con dâu nhà giàu - Chương 165

Chương 165: Một lưới bắt hết

Văn Phương nằm trên nền đất
lạnh lẽo, cơn đau đớn toàn thân như muốn nuốt chìm cô. Cô hiểu mạng sống của
mình cũng dần dần lụi tàn, cả người như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo khôn cùng.

Nhưng đúng lúc này, cô nghe
được giọng nói quen thuộc, giọng nói đã từng xuất hiện trong những giấc mơ của
cô. Là Hi Thành! Hi Thành đã đến, trời ạ, cảm ơn trời đất, cảm ơn người đã cho
tôi được gặp anh ấy lần cuối trước khi chết.

Cô dùng hết sức mới có thể hơi
ngẩng đầu lên, tuy rằng sắc mặt anh không tốt nhưng vẫn tuấn tú như xưa. Hi
Thành, nhìn qua đây đi, nhìn em đi, em xin anh, hãy nhìn em một lần.

- Hi Thành! Hi Thành…

Cô khó nhọc gọi nhưng giọng nói
của cô ta hoàn toàn bị chìm lấp, không còn sức để nói lớn hơn.

Rất nhanh cô phát hiện, cho dù
cô có gọi lớn hơn thì anh vẫn sẽ không để ý đến mình bởi vì toàn bộ sự chú ý
của anh đều đặt trên người đàn bà kia. Vẻ mặt anh dịu dàng như vậy, ánh mắt anh
đầy sự đau lòng, giọng nói anh đầy sự quan tâm, trong lòng anh căn bản chỉ có
Thiệu Lâm nên sao phát hiện được sự tồn tại của cô.

Anh phá song sắt đi vào rồi lại
chỉ lo ôm Thiệu Lâm, thủ thỉ với cô ấy. Anh chỉ cần khẽ cúi đầu là có thể nhìn
thấy ánh mắt đầy khát vọng của cô. Nhưng trong mắt anh, ngoài Thiệu Lâm ra thì
chẳng có ai là tồn tại.

Cho dù là lúc cô có quan hệ
thân mật nhất với anh thì anh cũng chưa từng nhìn cô với ánh mắt chân tình như
vậy, chưa từng nói chuyện với cô bằng ngữ khí dịu dàng như vậy.

Lòng Văn Phương chua xót, đau
đớn, ngay sau đó nỗi đau lại biến thành sự uất hận khôn cùng, vì sao, vì sao
lại đối với em như vậy! Em cũng là người phụ nữ từng mang thai với anh! Cho dù
anh đối với em chỉ bằng một phần mười cách anh đối xử với Thiệu Lâm thì em cũng
đã thỏa mãn rồi. Em sắp chết rồi, cô độc thê thảm như vậy vì sao còn phải nhìn
hai người hạnh phúc, ân ái! Không! Em không có được hạnh phúc thì hai người
cũng đừng mong được hạnh phúc! Giờ em đã sắp chết, hai người cũng chết cùng đi!

Cảm xúc của Văn Phương hoàn
toàn bị oán hận che lấp, cô hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng! Sự oán hận
như khiến sức lực toàn thân trở lại, cô muốn hét thật lớn, muốn gọi mọi người
tới, muốn hai người đó không thể trốn thoát, muốn hủy diệt bọn họ.

Tiếng hét như điên của Văn
Phương nhanh chóng khiến bọn Phong ca chú ý, ngoài cửa truyền đến những tiếng
hỗn độn.

Bọn Triệu Hi Thành hoảng sợ,
lúc này anh mới phát hiện sự tồn tại của Văn Phương, anh nhìn Văn Phương nằm
trong vũng máu, cả kinh nói:

- Văn Phương, sao cô lại ở đây!

Lập tức hiểu ra:

- Thì
ra đều là do cô giở trò.

Chu Thiến cũng hoảng sợ, vừa
rồi Triệu Hi Thành xuất hiện khiến cô vừa mừng vừa sợ nên quên đi sự tồn tại
của Văn Phương, không ngờ cô ta đã sắp chết rồi còn có thể hét lớn như vậy!
Nhìn người ngoài sắp xông vào mà vừa giận vừa vội!

Văn Phương nhìn bọn họ cười thê
lương:

- Giờ hai người chẳng ai đi
được nữa, ở lại cùng chết với tôi đi! Ha ha…

Tiếng cười đột nhiên ngừng bặt,
cô ta đột nhiên ho khan kịch liệt rồi phun ra một búng máu.

Kế hoạch chạy trốn bị Văn
Phương phá hoại, Hi Thành hận không thể một đạp đá chết cô ta nhưng giờ đã
không còn thời gian so đo với cô ta, anh vội đẩy Chu Thiến lên cửa sổ.

Phía sau, Lý Thêm lo lắng nói:

- Sếp Triệu, nhanh lên, nhân
lúc bọn họ chưa vào.

Nhưng đã không kịp, Phong ca
mang theo một đám người cầm súng vọt vào, nhìn thấy Triệu Hi Thành thì đỏ mặt
giận dữ:

- Hay cho Triệu Hi Thành kia,
lại ngấm ngầm giở trò! Hôm nay đừng ai mong trốn thoát, tất cả đều để mạng lại
đây đi

Nói xong giơ súng lên định bắn
về phía bọn họ.

Triệu Hi Thành thấy cục diện
không ổn, trong nháy mắt, anh vội ôm chầm lấy Chu Thiến mà nhào ra. Đùng đoàng
hai tiếng, viên đạn phá tung cửa sổ, thủy tinh văng tung tóe. Triệu Hi Thành toát
mồ hôi lạnh, dù anh ngoan độc cỡ nào nhưng cũng chưa từng đối diện với tình
huống như vậy. Anh cúi đầu lo lắng hỏi Chu Thiến:

- Thiệu Lâm, em không sao chứ?

Chu Thiến ngẩng đầu, gương mặt
xinh đẹp vì sợ hãi mà trắng bệch, đôi mắt to kinh hoàng nhưng cô vẫn lắc đầu,
run run nói:

- Em… em không sao!

Bên kia, Lý Thêm cùng một số
huynh đệ cũng tìm chỗ né mà bắt đầu bắn nhau với bọn Phong ca. Nhất thời tiếng
súng ầm ĩ khắp nơi. Bọn Triệu Hi Thành không thoát ra được nhưng bọn Phong ca
cũng chẳng thể làm gì

Phong ca đứng đó giận dữ hét:

- Triệu Hi Thành, mày bội tín
bội ước! Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu. Không chỉ là mày mà cả nhà mày cũng
đều phải chôn cùng.

Chu Thiến bị tiếng súng đạn làm
cho hoảng sợ, cuộn mình trong lòng Triệu Hi Thành, nắm chặt áo của anh, cố ép
mình không hét lớn. Cô sống lâu như vậy nhưng chưa bao giờ trải qua tình cảnh
này, xem trong ti vi thì thấy phấn khích, nhiệt huyết sôi trào nhưng hiện thực
lại quá đáng sợ khiến thần kinh căng thẳng, như chỉ cần bất chợt là thần chết
có thể kéo đến ngay bên cạnh mình.

Như là cảm nhận được sự sợ hãi
của người trong lòng, Triệu Hi Thành ôm chặt cô rồi vỗ vỗ lưng cô, khẽ an ủi:

- Đừng sợ, cảnh sát sắp tới
rồi, chúng ta nhất định có thể an toàn rời đi.

Chu Thiến khẽ gật đầu trong
lòng anh. Cô tin tưởng anh, anh nói nhất định có thể an toàn ra ngoài thì bọn
họ nhất định sẽ an toàn. Nhưng tại thời khắc nguy cấp này, Chu Thiến lại cảm
thấy vùng eo thoát đau. Ban đầu chỉ là cơn đau nhẹ nhưng nỗi đau dần kéo đến,
ngay sau đó bụng cũng bắt đầu đau, càng lúc càng đau, sự đau đớn này khiến cô
toát mồ hôi lạnh.

Không phải là sẽ sinh chứ! Chu
Thiến dở khóc dở cười, con yêu à, con biết chọn thời gian thế.

Cô ngẩng đầu nhìn Triệu Hi
Thành, vẻ mặt anh rất nghiêm túc, thỉnh thoảng nhìn về phía đám người đang bắn
nhau kia, sự lo lắng hiện rõ trong mắt.

Không được, không thể nói cho
anh, nếu giờ nói cho anh nhất định anh sẽ mạo hiểm vì cô. Cô từng xem những
chương trình về phụ nữ có thai, sinh con không phải là chuyện nhanh chóng, ít
nhất phải đau bụng một thời gian thì mới sinh, có những trường hợp còn đau đến
hai ba ngày.

Chỉ cần nhịn một chút nữa, chờ
cảnh sát đến là bọn họ sẽ được an toàn! Không thể để Hi Thành mạo hiểm được!
Chỉ cần cố một chút.

Chu Thiến cắn răng, tay nắm
chặt thành quyền, dù đau đến tái mặt, đầu váng mắt hoa nhưng cũng cố không rên
một lời.

Triệu Hi Thành lúc này vừa lo
lắng vừa mất kiên nhẫn mà nghĩ, sao cảnh sát còn chưa đến, cũng không để ý được
sự bất ổn của Chu Thiến.

Đối diện, bọn cướp có mấy người
trúng đạn ngã xuống đất nhưng bên này bọn họ cũng có vài người bị thương. Bọn
cướp mà cùng xông lên là bọn họ cũng xong đời.

Văn Phương nằm trên đất mà cười
ha hả:

- Các người đều không chạy được
đâu, chết cùng tôi đi!

Nhưng giờ ai còn có tâm tình để
ý đến cô ta? Đột nhiên, một kẻ trong bọn cướp bị bắn trúng mà ngã xuống, súng
trong tay rơi đến cách Văn Phương không xa…

Đang lúc bọn Lý Thêm sắp hết
đạn thì tiếng hú còi của xe cảnh sát truyền đến. Tiếng hú này chính là liều
thuốc an thần cho bọn Triệu Hi Thành. Thật tốt quá, có viện binh rồi, sống rồi!
Mà người bên kia thì biến sắc, chỉ nghe bọn họ kêu la:

- Không hay rồi, cảnh sát đến,
Phong ca chạy mau!

Phong ca cũng hét lớn:

- Triệu Hi Thành, mày còn muốn
đẩy tao vào chỗ chết! Chúng ta cứ chờ xem sao

Triệu Hi Thành nhìn về phía Lý
Thêm:

- Không được để bọn chúng chạy,
mau ngăn lại!

Bọn Lý Thêm biết cảnh sát đến
nên cũng chẳng tiếc đạn, nổ súng truy sát. Bọn Phong ca vừa phải né đạn vừa
phải chạy trốn nên rất mất thời gian, chỉ chốc lát sau cảnh sát đã vây kín nơi
đây.

Bên ngoài tiếng loa vang lên:

- Tất cả hạ vũ khí, giơ tay đầu
hàng nếu không chúng tôi sẽ bắn!

Bọn Lý Thêm nghe cảnh sát nói
thì đều ngừng bắn chỉ tìm chỗ trốn để tránh bị đối phương bắn trúng. Mà đối
phương đều là những kẻ liều mạng, thấy không thể trốn thoát, bị bắt cũng chỉ có
nước chết nên cũng mặc kệ bọn Triệu Hi Thành, cả đám ra sức xả đạn về phía cảnh
sát mong trốn thoát

Lần này, cảnh sát nhận được
điện thoại của Triệu Quốc Xương thì đều biết phải đối phó với những kẻ buôn ma
túy có súng ống đạn dược, thấy bọn họ chống trả thì cũng quyết vây bắt bằng
được. Những tay súng bắn tỉa giỏi bắn chết hết đám người bên cạnh Phong ca,
cuối cùng chỉ còn mình hắn sống sót. Phong ca thấy đại thế đã mất, muốn kéo bọn
Triệu Hi Thành cùng chết cũng không được, bị bắt cũng chỉ có đường chết mà còn
có thể bị tra tấn thì mất hết can đảm, cầm súng nhắm ngay huyệt thái dương của
mình…

Đoàn một tiếng, sau đó mọi thứ
đều trở nên yên tĩnh.

Cảnh sát xông vào, bọn Lý Thêm
đều buông súng giơ tay đầu hàng, Triệu Hi Thành gật đầu trấn an bọn họ. Lý Thêm
cũng không lo, anh theo Triệu Hi Thành lâu như vậy, biết anh sẽ không dễ dàng
bỏ mặc mình.

Triệu Hi Thành ôm lấy Chu Thiến
đứng lên, lúc này mới phát hiện sắc mặt của cô trắng như tờ giấy, đầu toát mồ
hôi, môi dưới cắn đến bật máu thì hoảng sợ nói:

- Thiệu Lâm, em sao vậy?

Chu Thiến ngẩng đầu cười yếu ớt
với anh, vì chống chọi với cơn đau này mà cô hao hết sức lực toàn thân:

- Em không sao, em nghĩ… em sắp
sinh…

Ngay sau đó một cơn đau ập tới,
Chu Thiến không nhịn được mà rên rỉ lớn, mồ hôi trên trán đầm đìa.

Triệu Hi Thành thấy cô đau như
vậy nhưng vẫn không nói gì thì biết cô vì sự an toàn của mình mà nhẫn nhịn nên
vừa cảm động lại vừa đau lòng, cũng bất chấp cảnh sát đang ở đây mà bế Chu
Thiến lên kích động nói:

- Em đúng là đồ ngốc… đau như
vậy mà không chịu nói, chúng ta đến bệnh viện!

Kiếp nạn qua đi, mọi người đều
bình an vô sự, hơn nữa bé cưng sắp chào đời, lòng Chu Thiến vừa ngọt ngào vừa
ấm áp. Cô tựa vào vai Triệu Hi Thành mỉm cười hạnh phúc. Đến lúc này, đột nhiên
cô thoáng động tâm, theo bản năng nhìn về phía Văn Phương, vừa nhìn thì đã hồn
phi phách tán. Chỉ thấy tay cô ta run run nắm lấy khẩu súng, mà họng súng thì
nhắm về phía Hi Thành.

- Hi Thành!

Chu Thiến hét to một tiếng,
giữa lúc chỉ mành treo chuông, không biết sức lực từ đâu truyền tới mà cô có
thể đẩy Hi Thành qua một bên…

Đoàng!

 

Báo cáo nội dung xấu