Con dâu nhà giàu - Chương 162
Chương 162: Kế hoạch
Chu
Thiến lặng lẽ tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một nhà máy bỏ hoang, hai
tay hai chân đều bị người trói chặt. Chu Thiến giật giật, dây thừng thực sự rất
chặt, cô giãy vài lần mà đã thở hồng hộc nên cũng đành thôi. Cô kiểm tra lại
người mình, may mà ngoài đầu hơi choáng thì cũng không có gì bất ổn, còn có thể
cảm nhận được thai đạp, con hẳn là không sao. Chu Thiến thở phào nhẹ nhõm.
Chu
Thiến nhìn quanh, nơi này diện tích rất lớn, khắp nơi đều là gỉ sắt tro bụi,
dầu mỡ đầy đất, góc nhà mạng nhện giăng đầy, xem ra đã lâu không có người đến.
Mà đám người áo đen kia chẳng biết là đã đi đâu nhưng có thể nghe được loáng
thoáng tiếng đi lại bên ngoài, hẳn là đang canh giữ ở bên ngoài.
Chu
Thiến giờ đã hiểu, mình bị bắt cóc. Trước kia xem ti vi thường thấy cảnh người
nhà giàu bị bắt cóc tống tiền chỉ là không ngờ tình huống cẩu huyết này lại có
ngày xảy ra với mình.
Người
bị trói thường có hai kết cục, một là bọn cướp nhận được tiền rồi được thả đi,
một loại khác thì là con tin bị giết. Nghĩ vậy, lòng Chu Thiến run lên, mồ hôi
lạnh toát ra ướt đẫm lưng áo. Có lẽ là cảm nhận được sự sợ hãi của mẹ mà thai
nhi trong bụng cũng đạp đạp vài cái.
Chu
Thiến hít thật sâu, tự an ủi mình: đừng sợ đừng sợ, Hi Thành nhất định sẽ không
để chuyện đó xảy ra, Hi Thành nhất định sẽ đến cứu hai mẹ con, bọn họ sẽ bình
an trở về. Cô nói đi nói lại câu đó vài lần như đang an ủi mình và an ủi con.
Dần dần, cảm xúc của cô cũng bình ổn trở lại, thai nhi trong bụng cũng trở nên
yên tĩnh lại.
Nhưng
lúc này, một giọng nữ chói tai đột nhiên vang lên như đâm vào màng tai cô khiến
cô lại kinh hoảng.
- Thiệu
Lâm, tôi thực sự bội phục cô, đối mặt với tình huống này mà vẫn có thể bình
tĩnh được như vậy, không làm ầm không gây rối.
Giọng
nói quen thuộc này khiến Chu Thiến vội ngẩng phắt lên mà nhìn thẳng về nơi phát
ra tiếng. Lòng cô dâng lên cảm giấc không lành.
Vừa
dứt lời, Văn Phương bước ra khỏi chiếc máy hỏng, cô ta mặc bộ quần áo đỏ như
máu càng khiến sắc mặt tái nhợt. Cô ta cười cười nhìn Chu Thiến rồi lại quét
mắt về phía bụng Chu Thiến, vừa nhìn đến bụng cô thì vẻ mặt lại trở nên cực kì
phẫn hận.
Tim
Chu Thiến thắt lại, cô gắt gao nhìn Văn Phương, trầm giọng nói:
- Văn
Phương, thì ra là cô.
Nếu
là bọn cướp bình thường thì có lẽ cô còn có hi vọng sống nhưng lại là Văn
Phương…
Chu
Thiến nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Văn Phương mà tim như chìm xuống đáy vực.
Văn
Phương cười dài lanh lảnh như tiếng quỷ kêu khiến người ta dựng đứng lông tóc.
Cô ta đi đến bên Chu Thiến, từ cao nhìn xuống cô, cô ả nhếch môi cười, khóe môi
co rúm lại khiến khuôn mặt cô ta càng trở nên đáng sợ.
- Thiệu
Lâm, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày nằm trong tay tôi đúng không. Còn nhớ
trước kia cô đối xử với tôi thế nào không.
Vừa
dứt lời, Văn Phương đã vung tay tát Chu Thiến.
Mặt
Chu Thiến bị cô ta tát mà lệch qua một bên, gò mà trắng nõn nhất thời ửng đỏ.
Văn
Phương ngồi xổm xuống vỗ vỗ mặt cô nói:
- Ai
ôi, nhìn khuôn mặt đáng yêu chưa này, vừa khẽ chạm vào đã đỏ rồi. Triệu gia
chăm cô như chăm bảo bối, chăm cô cả người cao quý, giờ lại còn mang thai…
Nói
xong vuốt bụng Chu Thiến, ánh mắt lóe ra tia oán hận.
Chu
Thiến không khỏi run lên, quát:
- Đừng
chạm vào tôi!
Nói
xong lùi về phía sau, tựa vào cạnh tường.
Văn
Phương đắc ý cười:
- Thiệu
Lâm, cô sợ à? Vì sao không van xin tôi? Có khi cô van xin tôi thì tôi sẽ thả cô
đấy.
Nói
xong lại cười rộ lên như kẻ tâm thần.
Chu
Thiến rất muốn chửi ầm lên nhưng cô biết lúc này Văn Phương đang trong cơn
điên, nếu chọc giận cô ta chỉ sợ mình và con sẽ bất lợi. Cho nên cô vội lấy lại
tinh thần, không tỏ vẻ sợ hãi trước mặt cô ta, chỉ cắn môi lạnh lùng nhìn cô ả
mà không nói gì.
Văn
Phương cười một hồi, thấy mình khiêu khích nhưng không được đáp lại, cũng không
thấy Thiệu Lâm sợ hãi van xin như dự định thì cảm thấy vô vị.
Nhưng
cô ta hao hết tâm tư bắt Thiệu Lâm đến thì sao chịu bỏ qua dễ dàng thế được.
- Thiệu
Lâm, cô hạnh phúc thật đấy. Tôi xem ti vi thấy cô và Triệu Hi Thành tay nắm tay
như hoàng tử, công chúa trong truyện cổ tích. Giờ cô lại có thai, cuộc sống
hạnh phúc, hoàn mỹ quá nhỉ?
Nhắc
tới đứa trẻ, giọng Văn Phương lại trở nên sắc nhọn.
- Nhưng
vốn dĩ những thứ này đều là của tôi. Hi Thành yêu tôi, ngày nào anh ấy cũng ở
bên tôi! Cô chỉ có danh phận, trong lòng Hi Thành cô chả là gì hết. Tôi còn có
con với Hi Thành, chúng tôi vốn sẽ là một gia đình hạnh phúc. Là cô, là cô cướp
đi Hi Thành, là cô cướp đi hạnh phúc của tôi. Là cô hủy hoại cuộc sống của tôi.
Văn
Phương đứng lên gào lớn, cảm xúc kích động mà điên cuồng, tóc như mớ cỏ khô xõa
tung, cô ta chỉ vào Chu Thiến, mắt lóe ra tia sang ác độc:
- Chính
là cô! Mọi chuyện đều là do cô tạo thành. Là cô hủy hoại tôi.
Chu
Thiến nhìn Văn Phương như kẻ điên, hơi thở dần trở nên dồn dập, phải cãi nhau
với người điên sao? Kết quả chỉ là phí công, đáng sợ. Cô không khỏi dịch về
phía sau, hoảng sợ nhìn cô ta chằm chằm.
- Cô
hủy hoại tôi, cô lại sống cuộc sống hạnh phúc. Trên đời này làm gì có chuyện
tốt như thế. Thiệu Lâm, cô nghĩ rằng tôi sẽ trơ mắt nhìn các người hạnh phúc
sao?
Ánh
mắt cô ta đột nhiên nhìn về phía bụng Chu Thiến:
- Nhìn cô sinh con cho Hi Thành.
Đột nhiên mặt cô ta đỏ lên như
là dùng hết sức mà hét:
- Cô đừng mơ! Cô đừng mơ! Tôi
không có được thì cô cũng đừng mong có được.
- Điên rồi… điên rồi…
Chu Thiến nhìn gương mặt đáng
sợ kia của cô ta mà không nhịn được khẽ nói. Giờ cô rất sợ, nay Văn Phương hoàn
toàn là kẻ điên, hoàn toàn mất trí. Nếu chỉ có mình cô thì cô không sợ nhưng cô
đang mang thai, sắp sinh con, chuyện cô sợ nhất chính là Văn Phương sẽ làm hại
đứa con của cô. Giờ tay chân cô đều bị trói chặt, ngay cả bảo vệ bản thân cũng
không thế chỉ đành co người lại, cố giấu bụng đi.
- Đúng, tôi là kẻ điên đó! Nếu
cô sống cuộc sống như tôi thì cô cũng thành kẻ điên mà thôi
- Không, tôi sẽ không sống
giống như cô.
Cô vĩnh viễn sẽ không đi cướp
chồng người khác, sẽ không mang thai với chồng người khác, đường là do tự mình
chọn, chưa bao giờ có ai ép buộc cô ta hết. Nhưng những lời này Chu Thiến sợ sẽ
khiến cô ta giận dữ nên cũng không nói ra.
- Đúng, cô ngậm trong miệng
khóa vàng, từ nhỏ sống cuộc sống cẩm y ngọc thực, đương nhiên sẽ không đến mức
như tôi…
Giọng cô ta đột nhiên hạ thấp
lại, giọng nói chất chứa sự hối tiếc, tự thương thân. Bỗng nhiên cô ta lại rùng
mình, cả người run run. Cơ mặt cô ta co rúm lại, như quỷ dữ khủng bố. Chu Thiến
không biết cô ta thế nào, chỉ đứng đó sợ hãi nhìn cô ta.
Văn Phương run run lấy trong
túi áo ra một ống tiêm, sau đó cởi áo khoác, vội vã kéo tay áo lên để lộ ra
cánh tay xương xẩu đầy gân và mạch máu. Cô ta coi như không thấy gì, chỉ vội vã
tiêm vào mạch máu, đẩy chất lỏng bên trong vào thì mới trầm tĩnh lại, tựa vào
tường. Dần dần, cô ta hết run, vẻ mặt đầy sự thỏa mãn.
- Văn Phương, cô nghiện thuốc
phiện!
Chu Thiến kinh ngạc nhìn cô ta,
thực sự không thể tin vào những gì đã thấy
Văn Phương nhắm mắt lại như
đang hưởng thụ điều gì đó, vẻ mặt tái xanh, đáng sợ vô cùng.
Một lát sau, cô ta mở to mắt,
quay đầu nhìn về phía Chu Thiến, ánh mắt trống rỗng:
- Cô biết tôi sống cuộc sống
thế nào không? Tôi bị cô cướp đi mọi thứ, hơn nữa sau này cũng không thể sinh
con! Tôi có thể làm gì? Tôi chỉ có thể dùng rượu gây mê chính mình, dần dần,
tôi quen với một băng đảng, tôi tìm được thứ khiến tôi thoải mái.
Cô ta giơ ống tiêm trong tay
ra, chất lỏng còn sót lại dưới ánh sáng từ cửa sổ mà lóe ra tia quỷ dị.
- Đó chính là thứ tốt nhất trên
đời. Nó giúp ta vượt qua những ngày đau khổ, giúp tôi kiên trì đến bây giờ,
giúp tôi có cơ hội báo thù cô.
Nói xong, mắt cô ta chợt lóe
lên đầy sự âm trầm, cô ta chậm rãi đi tới gần Chu Thiến, vừa kéo hai bên tay áo
lên để lộ ra hai cánh tay đầy vết tiêm chích:
- Nhìn thấy không, tôi sống
những ngày như thế đó. Tôi tiêu hết tiền Hi Thành cho, bất đắc dĩ mà phải làm
việc cho bọn họ. Cô biết tôi đau khổ thế nào không? Cô biết tôi phải khóc bao
nhiêu, chịu đựng bao nhiêu không, mà cô thì sao? Cô ở trong biệt thự hưởng thụ
sự yêu chiều của Hi Thành, giúp Hi Thành sinh con. Thiệu Lâm, cô khiến tôi thế
này thì bảo tôi sao cam tâm? Đổi lại là cô, cô sẽ bỏ qua cho người đã hủy hoại
mình sao?
Chu Thiến nhích đi, cố gắng
cách xa cô ta một chút. Giờ cảm xúc của Văn Phương thực không ổn định, tranh
cãi với cô ta là hành động ngu xuẩn nhất, cô dùng giọng nói nhẹ nhàng để tránh
kích thích đến cô ta:
- Văn Phương, cô bình tĩnh một
chút, giờ đâu phải đã hết hi vọng, cô có thể cai nghiện, tôi có thể giúp cô, cô
thả tôi ra, nhân lúc chuyện chưa trở nên rắc rối, cô thả tôi ra, tôi giúp cô
cai nghiện, tôi đưa cô đến trại cai nghiện tốt nhất, còn sống là còn hi vọng.
- Ha ha, hi vọng? Tôi nghiện
nặng lắm rồi, hết hi vọng rồi! Thiệu Lâm, tôi nói cho cô, tôi không sợ làm to
chuyện, chuyện đến nước này thì tôi sợ gì nào. Chẳng qua chỉ là cái mạng tàn,
chỉ cần hại được các người, chỉ cần các người cũng thê thảm như tôi thì có gì
mà sợ. Chuyện càng lớn càng hay, tôi sợ gì chứ.
Chu Thiến nhìn khuôn mặt dị
dạng của cô ta mà da đầu run lên:
- Văn Phương, cô bắt tôi đến
đây làm gì?
- Tôi
bắt cô, ha ha ha.
Văn Phương lại cười như con tâm
thần:
- Tôi còn chưa có khả năng đó
đâu, là Phong ca của chúng tôi bắt cô đến. Biết đại ca của chúng tôi làm ăn
chuyện gì không?
Lòng Chu Thiến toát mồ hôi lạnh
cô không đáp mà chỉ cảnh giác nhìn Văn Phương:
- Đại ca mua bán thuốc phiện,
làm ăn rất lớn. Chỉ là gần đây cảnh sát quá gắt gao, có một mớ hàng hóa không
thể nào vận ra ngoài.
Nói đến đây, Văn Phương cười
quỷ dị rồi tiếp:
- Vì thế tôi hiến kế với đại
ca, nếu giấu hàng trong kho của Triệu gia thì sẽ dễ dàng vận chuyển ra ngoài.
Đại ca nói, đó là chuyện tốt nhưng sao Triệu gia chịu phối hợp, vốn là không
thể nào.
Văn Phương thuật lại lời Phong
ca, học theo giọng điệu của hắn ta, vẻ mặt âm trầm vô cùng.
- Tôi lại nói, nếu anh có thể
khống chế thứ quý nhất của Triệu gia trong tay thì Triệu Hi Thành sẽ nghe lời anh.
Đại ca lại hỏi: cái gì là quý nhất Triệu gia?
Nói đến đây, Văn Phương vươn
bàn tay gầy guộc như củi khô mà vuốt mặt Chu Thiến rồi cười khanh khách:
- Tôi vội nói cho đại ca, thứ
quý nhất Triệu gia chính là một người phụ nữ có thai. Thiệu Lâm, chẳng phải
chính là cô sao! Ha ha ha…
Tim Chu Thiến như bị kim đâm,
cô liều lĩnh kêu:
- Văn Phương, cô bị điên rồi!
Cô muốn Hi Thành vận chuyển thuốc phiện? Cô sẽ hại chết Hi Thành!
Văn Phương hung hăng lườm cô
một cái:
- Thiệu Lâm, cô nên tự lo cho
mình đi. Cô cho rằng Hi Thành sẽ thực sự không tiếc bản thân vì cô sao? Cô cho
rằng cô thực sự quan trọng thế sao? Tôi sẽ cho cô thấy, trong lòng anh đấy, địa
vị của tôi cao hơn cô cỡ nào. Hi Thành sẽ không đồng ý. Vận chuyển ma túy là
tội lớn, bị bắt nhất định sẽ tử hình, dù có bao nhiêu tiền cũng không thể thoát
chết. Hi Thành biết rõ điều này, anh ấy sẽ không chết vì cô đâu. Cô chờ bị anh
ấy vứt bỏ đi, giống tôi này, bị anh ấy vứt bỏ không thương tiếc.
Sau đó, cô ta lạnh lùng vuốt
bụng cô, cười lạnh:
- Sau đó, tôi sẽ cho cô từ từ
hưởng thụ giống tôi. Có phải là rất vui không. Dù sao tôi cũng rất vui, ha ha ha…
Văn
Phương đứng lên, đứng thẳng người nhìn cô, vẻ mặt vô cùng đắc ý:
- Cô
cứ từ từ mà đợi vận mệnh bi thảm như tôi đi. Thiệu Lâm, là bạn bè, tôi thực sự
cũng không nỡ đâu! Ha ha…
Cô
ta vừa cười vừa đi ra ngoài.
Chờ
Văn Phương đi rồi, Chu Thiến nhìn quanh phòng, vội suy tính, giờ cô rất lo
lắng, ngay cả sự lo lắng cho bản thân cũng bị nỗi sợ này áp chế. Không được,
nhất định không thể để bọn họ uy hiếp Hi Thành, mình phải nghĩ cách trốn đi,
không thể chờ mọi chuyện xảy ra được.
Trước
tiên phải cởi trói mới được. Cô nhìn trên đất thấy có một miếng sắt, vội nhích
ra mà nhặt lên, miếng sắt đầy rỉ sét, cô lau lên quần áo rồi cẩn thận cọ vào
dây thừng. Trong ti vi nhìn người ta cọ lên dây thừng chỉ hai ba lần là đã đứt,
không ngờ trong thực tế lại khó khăn đến vậy. Chu Thiến vừa nghĩ vừa cắn răng
cọ, tay ở sau lưng mắt không nhìn được, chỉ có thể làm bằng cảm giác. Đến cả
nửa này, nghỉ ngơi vài lần mới cọ đứt dây thừng. Chu Thiến toát mồ hôi đầm đìa.
Gỡ
đứt được dây thừng trên tay, lại tháo dây thừng ở chân, xoa xoa cổ tay cổ chân
bị trói rồi mới chậm rãi đứng dậy. Cô nhìn xung quanh, phát hiện chỉ có một
đường ra duy nhất là cánh cửa lớn kia, cô cẩn thận rón rén đi tới đó.
Đi
tới cửa, lén nhìn trộm ra bên ngoài, ngoài cửa có mấy kẻ áo đen đứng canh quay
lưng lại đây. Văn Phương cùng vài người đang đứng bên ngoài một phòng khác, có
lẽ Phong ca nào đó đang ở trong.
Từ
nơi này trốn ra là không thể! Chu Thiến thờ dài, lùi lại về phía sau. Song cửa
sổ rất lớn, thủy tinh đã bị đập nát, cô mở cửa sổ ra, nhìn chiếc song sắt gỉ
sét mà ngẩn người. Cô từng xem ti vi thấy có người dùng quần áo cọ đứt song sắt
mà chạy trốn nhưng giờ đừng nói cô không có sức, có sức thì … cô cúi đầu nhìn bụng
bầu của mình…
Chu
Thiến nhìn ra cửa sổ, bốn phía là đồng không mông quạnh, muốn vứt giấy cầu cứu
cũng không được. Chỉ có ở phía xa xa có một tòa nhà cao tầng, bên tường sơn chữ
“Thiên Hưng” rất to. Quá xa, dù gọi to cũng chẳng có ai nghe thấy, hơn nữa,
người bên ngoài sao để cô kêu lớn được được? Nếu lại như lần trước lấy thuốc mê
đánh mê cô đi thì càng phiền, chẳng biết gì chỉ đành để bọn họ sắp xếp, hơn nữa
thuốc mê sợ còn có ảnh hưởng xấu đến thai nhi.
Chu
Thiến lòng nóng như lửa đốt, chẳng lẽ mặc kệ bọn họ dùng mình uy hiếp Hi Thành
sao? Cô có thể khẳng định chắc chắn Hi Thành sẽ rất lo lắng cho mình, nếu đám
người này dùng thủ đoạn thì chưa biết chừng Hi Thành sẽ đồng ý! Không có lý do
gì hết, cô tin chắc anh sẽ không buông tay cô.
Mà
niềm tin này càng khiến cô nóng lòng.
Cô
ngồi xuống, tự an ủi mình đừng hoảng loạn, có lẽ Hi Thành sẽ tìm được chỗ cô
trước mà cứu cô ra, như vậy sẽ chẳng sợ bị ức hiếp nữa.
Ánh
sáng bên ngoài càng lúc càng tối, cũng muộn rồi, nhiệt độ dần lạnh xuống.
Cùng
lúc đó, trong căn phòng nhỏ bên ngoài xưởng, Phong ca đang cùng vài người
thương lượng chuyện này, Văn Phương và mấy người phụ nữ khác đang ngồi cùng
nhau.
Phong
ca nói:
- Ngày
mai lại gọi điện cho Triệu gia đi, cứ để bọn họ lo lắng một đêm đã thì mai mới
dễ dàng đồng ý.
Một
người áo đen nói:
- Phong
ca nói rất có lý, trong bụng người đàn bà đó là đích tôn nhà Triệu gia, bọn họ
vì sự an toàn của hai mẹ con nhất định sẽ đồng ý với mọi chuyện của chúng ta
Phong ca cười đắc ý:
- Có một là có hai, chỉ cần lần
này bọn họ đồng ý thì chẳng khác nào đã lên thuyền của chúng ta, về sau chúng
ta chuyển hàng có Triệu gia làm hậu thuẫn, chuyển ra nước ngoài cũng được.
Nói xong nhìn Văn Phương bằng
ánh mắt tán thưởng:
- Lần này đều là công của Văn
Phương, về sau mọi người buôn bán có lời sẽ không quên phần của cô em.
Văn Phương bên ngoài cười ngọt
ngào:
- Cảm ơn Phong ca.
Nhưng trong lòng lại cười lạnh,
mày đừng mơ! Loại người như Triệu Hi Thành sao có thể vì một người đàn bà mà hi
sinh bản thân mình, cho dù là con thì loại người như anh ta còn sợ thiếu người
sinh con cho sao? Để ý mới là lạ! Chẳng qua tao lợi dụng mày để xử lý Thiệu Lâm
thôi, chờ Triệu gia từ chối rồi mày chắc chả giữ người làm gì nữa đâu. Đến lúc
đó tao sẽ từ từ xử lý nó để giải hận.
Phong ca hoàn toàn không biết
tính toán này của cô ta, hắn ta và đám đàn em thương lượng một hồi, sau đó nghi
hoặc nhìn về phía nhà xưởng nói:
- Người phụ nữ kia hay thật,
tỉnh lại lâu như vậy mà không gây lộn gì, giảm bớt việc cho chúng ta rồi! Xem
ra phụ nữ nhà giàu vẫn có sự khác biệt một chút.
Ban đầu bọn chúng đã tính nếu
con tin gây rối thì sẽ bịt miệng cô lại, hoặc không thì đánh thuốc mê, giờ thấy
hẳn là không cần.
- Ăn cơm trước đi, Văn Phương,
cô ăn xong đưa đồ ăn cho người đàn bà kia, cô ta mang thai, chúng ta còn phải
dựa vào cô ta để thương lượng điều kiện với Triệu gia, đừng để cô ta xảy ra
chuyện gì!
Văn Phương không cam lòng nói:
- Biết rồi!