Con dâu nhà giàu - Chương 154
Chương 154: Máu mủ tình thâm
Triệu Hi Thành nhìn bức ảnh
trên báo, trong đầu như bị ai dùng búa đập mạnh, đau đớn vô cùng khiến anh
thiếu chút nữa không thể thở nổi.
Chu Thiến bị đám phóng viên vây
lấy khiến cô không thể không dựa người vào thành xe. Đám phóng viên dùng những
lời lẽ sắc bén mà dồn ép, sắc mặt cô tái nhợt chẳng còn chút máu nhưng hai mắt
đầy kiên nghị nhìn đám phóng viên nói:
- Đều là các người nói bậy, báo
chí nói sai sự thật.
Đám phóng viên hưng phấn, chỉ
cần đương sự chịu nói chuyện thì bọn họ có thể đào ra được nhiều thứ.
- Vậy cô giải thích sao về
chuyện cô và Hi Tuấn ôm nhau?
- Còn cả hoa tai của Hi Tuấn,
cô giải thích thế nào?
Đối mặt với những câu hỏi liên
tiếp của đám phóng viên, dù cô cố duy trì sự bình tĩnh thì cũng bắt đầu trở nên
bối rối, vì sao lại xảy ra chuyện này? Là ai chụp được bức ảnh này? Cô và Hi
Tuấn? Quá vớ vẩn!
Còn cả… Hi Thành….
Chu Thiến quay đầu nhìn về phía
Hi Thành, lúc này sắc mặt anh rất khó coi, tay nắm chặt lấy tờ báo, gân xanh
trên mu bàn tay hiện rõ, có thể thấy là anh rất khiếp sợ, phẫn nộ.
- Hi Thành….
Mắt Chu Thiến đầy sự kinh hoảng
và chờ đợi, cô nhìn anh, khẽ lắc đầu:
- Không phải như thế, chuyện
không như anh nghĩ đâu…
Hi Thành, van anh đừng tin
những điều báo chí viết, đừng tin vào bức ảnh đó. Hi Thành, chúng ta đã trải
qua bao nhiêu sóng gió, em có thể có được lòng tin thực sự từ anh? Chẳng vì
điều gì khác, chỉ đơn giản là anh chấp nhận tin tưởng em…
Các phóng viên cầm máy chụp
ảnh, điên cuồng chụp ảnh hai người, kì vọng có thể nhìn thấy cảnh ông chồng giận
dữ đánh đập người vợ lăng nhăng. Nếu vậy thì quá là cao trào! Một phóng viên
không biết sống chết, đưa phone tới trước mặt Triệu Hi Thành hỏi:
- Xin hỏi, Triệu tiên sinh có
suy nghĩ gì về việc này? Triệu tiên sinh sẽ tha thứ cho phu nhân chứ?
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía
Triệu Hi Thành, chờ mong anh nổi bão.
Triệu Hi Thành đột nhiên khẽ
ngẩng đầu, hung hăng nhìn chằm chằm vào phóng viên vừa nói kia, ánh mắt âm trầm
mà ngoan độc khiến cho gã phóng viên đó không khỏi hoảng sợ mà lui về phía sau
hai bước.
Anh nhìn Chu Thiến, ánh mắt cô
đầy sự kinh hoảng và hi vọng, cô đang sợ hãi, Thiệu Lâm đang sợ hãi. Cho dù cô
bỏ nhà ra đi, đối mặt với cuộc sống khó khăn cũng chưa từng lộ ra thần sắc này
mà giờ cô lại dùng ánh mắt này nhìn anh, cô đang sợ hãi điều gì? Sợ hãi phản
ứng của anh sao?
Sao anh có thể khiến cho cô sợ
hãi như vậy? Người anh vẫn luôn quý trọng, che chở, sao anh có thể để mặc người
khác bắt nạt cô.
Lập tức, Triệu Hi Thành ra sức
đẩy đám phóng viên đang dồn ép trước mặt Chu Thiến ra, có một số chiếc phone,
máy ảnh bị anh đẩy rớt xuống đất. Nhất thời, những tiếng loảng xoảng vang lên
không ngừng.
Đám phóng viên sợ hãi, đều lùi
lại.
- Lời nói vô căn cứ! Các người
đừng có đặt điều! Chỉ có những người không biết gì mới có thể tin vào những lời
bịa đặt của mấy tờ báo nhảm nhí này. Tôi tin tưởng vợ tôi, cũng tin vào em trai
tôi, bọn họ tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện như vậy. Các người không cần
cứ đi theo chúng tôi nữa, nếu không đừng trách tôi không khách khí!
Triệu Hi Thành quát bọn họ. Anh
trừng mắt nhìn một người vẫn còn đang ngăn ở bên cạnh xe mình, người kia bị khí
thế của Triệu Hi Thành dồn ép, không tự chủ được mà lui về phía sau vài bước.
Triệu Hi Thành mở cửa xe ra, đỡ Chu Thiến đi vào, sau đó vòng qua bên kia mà
vào xe, khởi động xe, dưới con mắt theo dõi của mọi người mà thoải mái rời đi.
Mọi người thấy chiếc xe nhanh
chóng biến mất, hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không ngờ rằng Triệu Hi Thành lại
có phản ứng như vậy. Trước những chứng cứ vô cùng xác thực mà anh vẫn còn tin
tưởng vào vợ mình như vậy? Không thể nào! Làm sao còn người đàn ông như vậy?
Nhất định là chết cũng cố gắng gượng, không muốn mất mặt trước người ngoài.
Không khí trên xe yên tĩnh đến
độ khiến người ta hít thở không thông. Sắc mặt Triệu Hi Thành âm trầm, môi mím
chặt, không nói một lời mà chỉ chăm chú lái xe. Chu Thiến thỉnh thoảng nhìn về
phía anh, cuối cùng không nhịn được nói:
- Hi Thành, tấm ảnh kia là vì
lúc đó Hi Tuấn quá xúc động, nhất thời kích động mà thôi, tuyệt đối không có ý
gì khác. Em với cậu ấy vẫn như chị em, bạn bè thân thiết mà thôi, tuyệt đối
không có chuyện vớ vẩn như vậy. Anh nhất định phải tin tưởng em.
Triệu Hi Thành chỉ nhìn thẳng
về phía trước mà không trả lời. Chu Thiến thấy anh không có phản ứng gì thì sốt
ruột mà xoa xoa lên bàn tay trên vô lăng của anh:
- Hi Thành, em không muốn anh
nghi ngờ em…
Giọng nói của cô nhẹ nhàng,
thoáng chút run rẩy, đôi mắt trong như ngọc tràn ngập sự bối rối. Triệu Hi
Thành thở dài, nắm lại tay cô, dịu dàng nói:
- Thiệu Lâm, anh không nghi ngờ
em, vừa rồi anh đang nghĩ đến một việc.
- Anh thực sự tin em?
Triệu Hi Thành nhìn về phía
trước, hai tay giữ chặt vô lăng, anh nhẹ nhàng nói:
- Thiệu Lâm, em cũng quá xem
thường anh rồi. Chúng ta cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, vì sao chỉ vì
một bức ảnh mà anh nghi ngờ em được. Chỉ cần em nói không phải thì anh sẽ tin
em! Huống chi anh cũng rất hiểu Hi Tuấn, nó sẽ không làm ra chuyện này sau lưng
anh. Chỉ là thằng nhóc kia ở nước ngoài quá lâu, chuyện đúng đắn không học được
mà chỉ học được mấy thứ nhố nhăng. Lần này gây họa, còn liên lụy đến em, xem
anh dạy dỗ nó thế nào.
Chu Thiến nghe anh nói vậy thì
mới thoáng thả lỏng một chút, ngay sau đó, sự cảm động dâng lên trong lòng. Cô
tựa đầu vào vai anh, yết hầu như có gì đó chặn lại, nghẹn ngào nói:
- Hi Thành, cảm ơn anh, cảm ơn
sự tin tưởng của anh. Khi nãy em rất sợ, em sợ anh sẽ tin vào những điều này,
tin vào những lời nói của đám phóng viên, thực sự bọn họ viết rất thuyết phục.
Triệu Hi Thành vươn tay xoa tóc
cô, nhẹ nhàng nói:
- Cô gái ngốc này, chẳng lẽ đến
giờ anh còn không hiểu em sao? So với mấy tin đồn này, anh tin vào hai mắt của
mình, tin vào lòng mình hơn. Thiệu Lâm, nếu em thực sự là người như thế thì anh
sao có thể yêu em đến nước này?
- Hi Thành….
Chu Thiến không ức chế được sự
xúc động trong lòng, nước mắt tràn mi
- Được rồi, giờ anh đưa em về,
em ở nhà nghỉ ngơi cẩn thận. Anh phải đến công ty xem sao. Lão gia tử chắc chắn
đã đọc tin, giờ nhất định đang nổi trận lôi đình, anh phải đến giải thích với
ông.
Chu Thiến ngẩng đầu nói:
- Em cũng muốn đi, chuyện là do
em gây ra, em đi giải thích với cha.
Triệu Hi Thành lắc đầu:
- Mấy ngày nay em đừng ra
ngoài, cũng đừng đi làm, giờ bên ngoài chỉ toàn đám phóng viên thôi. Anh không
muốn em bị tổn thương.
Chu Thiến cúi đầu:
- Hình như em luôn mang rắc rối
đến cho anh.
Triệu Hi Thành cười:
- Tin vào anh đi, hạnh phúc mà
em mang đến cho anh nhiều hơn phiền toái rất nhiều.
Đến nhà, Triệu Hi Thành đầu
tiên nhìn ra phía ngoài, phát hiện không có phóng viên thì mới cho Chu Thiến
xuống xe. Triệu Hi Thành nhìn Chu Thiến vào nhà rồi dặn với theo:
- Đóng hết cửa sổ vào nhé, rèm
cửa cũng che đi, ai tới tìm cũng đừng mở cửa.
Chu Thiến gật gật đầu, sau đó
nhìn Triệu Hi Thành lên xe, lái xe rời đi thì mới đóng cửa lại. Không lâu sau,
có điện thoại, Chu Thiến mở máy nghe:
- Xin hỏi là Tống tiểu thư phải
không? Tôi là phóng viên của tạp chí XX, chúng tôi muốn phỏng vấn cô, xin hỏi
chuyện cô và Hi Tuấn yêu nhau là thật sao? …
Chu Thiến không ngần ngại cúp
máy rồi tắt điện thoại. Sau đó, tiếng điện thoại bàn lại vang lên, người hầu
nhận điện thoại, không lâu sau thì ngẩng đầu nói với Chu Thiến:
- Phu
nhân, là tìm cô. Hình như là phóng viên!
Chu
Thiến phiền chán lắc lắc đầu:
- Nói
tôi không ở nhà, phàm làm phóng viên tìm đến thì cứ nói tôi không ở đây.
Đám
phóng viên này cũng chẳng quan tâm xem đó có phải là sự thật hay không, bọn họ
chỉ muốn tạo ra đề tài thu hút độc giả, gia tăng số lượng tiêu thụ báo mà thôi.
Cũng quá thần thông quảng đại, đến cả số điện thoại của cô, số điện thoại nhà
cũng tìm ra được.
Lòng
Chu Thiến phiền muộn vô cùng, tuy rằng Hi Thành tin tưởng cô nhưng Triệu lão
gia thì sao? Triệu phu nhân? Công ty? Đồng nghiệp? Bọn họ sẽ tin tưởng sao? Bọn
họ sẽ đối xử với cô thế nào đây?
Còn
cả Hi Tuấn nữa, cô là người ngoài cuộc mà còn chịu bao phiền toái như thế thì
anh là đại minh tinh đứng nơi đầu sóng ngọn gió sẽ thế nào? Giờ anh sao rồi? Có
phải là cũng đang bị đám phóng viên bám riết không?
Triệu
Hi Tuấn rời khỏi công ty theo lối cửa sau, trực tiếp lái xe rời đi, đi qua cửa
lớn thì bị đám phóng viên phát hiện, bọn họ ùa lên muốn vây lấy anh, nếu không
vì anh nghiến răng ra sức nhấn ga tiến lên thì chỉ sợ đã bị đám phóng viên vây
lấy mà không thoát được thân.
Anh
nhanh chóng đến Triệu thị, cứ luôn nghĩ đến sẽ tìm được anh cả, không ngờ rằng
Triệu Hi Thành còn chưa đến công ty. Anh nhìn văn phòng không một bóng người
của anh mình mà ngẩn người, không lâu sau lại nhận được điện thoại của anh mình
- Hi
Tuấn, em ở đâu?
Giọng
của anh cả đầy sự giận dữ, xem ra anh đã biết chuyện này. Vậy còn chị dâu? Cô
ấy giờ sao rồi?
Hi
Tuấn vội nói:
- Anh
ơi, giờ em ở ngay trong văn phòng của anh. Anh nghe em giải thích, chuyện thực
sự không như báo nói đâu…
Còn
chưa dứt lời đã bị anh trai lạnh lùng cắt ngang:
- Em
không cần nói gì cả, cứ ở đó chờ anh.
Hi
Tuấn lo lắng đi đi lại lại trong văn phòng. Giờ phút này, anh hoàn toàn không
quan tâm mình sẽ thế nào, anh chỉ lo lắng, liệu anh cả sẽ trách cứ chị dâu sao?
Truyền thông sẽ quấy rầy cô ấy sao? Đều là mình không tốt, mang đến cho cô
phiền toái lớn như vậy. Hôm đó, sao anh không tự khắc chế bản thân?
Anh
buồn bực, hận không thể tự đánh mình thật đau.
Lúc
này cửa đột nhiên bị người dùng sức đầy ra, đập vào tường đánh rầm một tiếng,
có thể thấy người mở cửa đang vô cùng giận dữ.
Hi
Tuấn theo tiếng nhìn lại, thấy đứng ở cửa chính là cha, ông tay cầm tờ báo, mặt
đỏ bừng, nhìn thấy anh thì hai mắt trợn tròn, dường như đến cả tóc cũng dựng
đứng lên.
Triệu
lão gia tử sáng sớm đọc báo, tức giận đến suýt nữa bệnh tim tái phát, ông nổi
giận đùng đùng tìm đến văn phòng con cả để hỏi cho rõ ràng nhưng không ngờ lại
nhìn thấy thủ phạm ở đây! Lúc này, ông không thèm nói gì, tiến lên hung hăng
tát anh một cái, cái tát đó như dùng hết sức lực toàn thân, đanh cho Triệu Hi
Tuấn ngã nhào vào bàn làm việc.
Triệu
Hi Tuấn ôm chỗ bị đánh, kinh hãi nhìn cha mình.
Triệu lão gia tử chỉ vào Hi
Tuấn, tay run run:
- Tao đã bảo mày không được
tham gia mấy trò ca hát nhảy múa, tao đã bảo mày đừng có làm Triệu gia mất mặt!
Nhưng mày nhìn đi, mày làm trò gì thế này, mày đem tai tiếng lớn như vậy cho
Triệu gia, đem mặt mũi Triệu gia đi quét rác! Mày để Triệu gia thành trò cười
cho thiên hạ. Mày còn khiến anh chị mày bị xấu hổ, mày bảo anh chị mày phải làm
thế nào để đối mặt với những chuyện này.
- Cha à, cha nghe con giải
thích, chuyện không như báo chí nói đâu…
- Tao đương nhiên biết không phải,
nếu phải thì tao là người đầu tiên đánh chết mày.
Triệu Hi Tuấn dần dần buông
tay, không dám tin nhìn ông:
- Cha, cha tin con ….?
Triệu Hi Tuấn nhìn ông không
chớp mắt, trong mắt đầy sự khó tin.
Triệu lão gia tử hừ lạnh một
tiếng:
- Tao không tin mày, tao tin
Thiệu Lâm, Thiệu Lâm tuy rằng từng chống đối tao nhưng tao biết, nó không phải
là loại người như thế. Mọi chuyện đều là do mày mà ra. Mày ra nước ngoài chỉ
học được những thứ nhố nhăng, động một tí là ôm ôm ấp ấp, giờ mày còn có thể
tùy tiện như trước được không? Nếu mày đã bước chân vào vòng luẩn quẩn này thì
mày phải học được cách cẩn thận, bằng không, hại mày là chuyện nhỏ nhưng phiền
hà người khác mới là chuyện lớn! Giờ mày kéo cả chị dâu mày vào vũng bùn, tao
xem xem mày ăn nói với anh mày thế nào đây.
Triệu Hi Tuấn xông lên ôm lấy
Triệu lão gia tử, trong lòng anh là cảm giác xúc động vô cùng, anh kích động
nói:
- Cha à, cảm ơn cha có thể tin
tưởng con. Cha yên tâm, con nhất định sẽ giải quyết việc này một cách thỏa
đáng, con sẽ không bôi nhọ Triệu gia đâu.
Bị con mình ôm như vậy, lòng
Triệu lão gia không rõ là cảm giác gì, cơn giận của ông dần bình ổn lại. Đây là
con ông, ông sao không hiểu con mình. Con ông tuyệt đối sẽ không làm ra những
chuyện bại hoại đạo đức như vậy. Ông tin tưởng Thiệu Lâm cũng như tin tưởng con
mình vậy. Chỉ là ông rất bực vì tính tình tùy tiện của con mình, bực vì anh
không chịu nghe theo sự sắp đặt của ông nên mới mang đến rắc rối lớn cho gia
đình.
Vì vậy, vẻ mặt ông vẫn rất tức
giận, ông đẩy anh ra quát:
- Thói quen này của mày nhất
định phải sửa, gặp ai cũng ôm ấp là thế nào? Chuyện này tốt nhất là xử lý cho
thỏa đáng cho tao, nếu bôi nhọ Triệu gia thì tao nhất định đăng báo đoạn tuyệt
quan hệ cha con với mày.
Triệu lão gia tử tạm dừng một
hồi rồi lại nói tiếp:
- Tao với mấy người trong giới
truyền thông cũng có chút quan hệ, tao sẽ nghĩ cách để bọn họ đừng làm quá.
Vẻ mặt Triệu lão gia có chút
mất tự nhiên:
- Tao không phải vì mày mà vì
danh dự của Triệu gia, mày phải nhanh chóng làm sáng tỏ chuyện này, nếu không…
hừ, hừ!
Triệu lão gia tử hừ hai tiếng,
lại hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái rồi quay đầu đi thẳng ra khỏi văn
phòng.
Triệu Hi Tuấn nhìn bóng cha
mình rời đi, lòng cảm động suýt khóc. Trước kia anh luôn trách cha không hiểu
mình, trách ông quá ngang ngược, bá đạo nhưng khi anh gặp khó khăn thì cũng là
cha ủng hộ anh. Đây chính là gia đình phải không? Dù có bao nhiêu khúc mắc,
khắc khẩu nhau cỡ nào cũng không thể nào ngăn cách được dòng máu chảy trong tim
mình.
Triệu lão gia tử đi không lâu
thì Triệu Hi Thành đến.
Triệu Hi Thành nhìn anh, xanh
mặt, ánh mắt lạnh lùng. Anh cúi đầu dưới ánh mắt của Triệu Hi Thành. Với anh
cả, anh thấy rất áy náy, anh đã có suy nghĩ, tình cảm không đúng với vợ của anh
mình, tuy rằng anh đã cố gắng khắc chế nhưng không ngờ vẫn xảy ra chuyện, mang
đến rắc rối cho bọn họ.
Triệu Hi Thành nhìn nhìn khuôn
mặt sưng đỏ của anh nói:
- Sao
thế, cha tới rồi à?
Ở
trong này dám động thủ đánh Hi Tuấn thì chỉ có người cha nóng tính mà thôi.
Triệu Hi Tuấn cúi đầu, khẽ gật gật đầu.
Triệu
Hi Thành hừ lạnh:
- Nếu
đã thế thì anh không đánh mày nữa.
Anh
tiến lên, nắm cổ áo Hi Tuấn, hung tợn nói:
- Mày
có biết anh muốn đánh mày thế nào không? Nếu không vì mày, hôm nay Thiệu Lâm đã
không bị đám phóng viên bao vây, chật vật như vậy. Vừa nghĩ đến cảnh lúc đó thì
anh chỉ hận không thể đánh chết mày!
Triệu
Hi Tuấn quan tâm hỏi:
- Chị
dâu thế nào? Chị ấy ổn chứ?
Triệu
Hi Thành liếc anh một cái, sau đó buông anh ra:
- Giờ
không sao, anh đưa cô ấy về nhà rồi.
Anh
nhìn chằm chằm vào chiếc hoa tai trên tai Hi Tuấn rồi lạnh lùng nói:
- Chiếc
hoa tai này là Thiệu Lâm đưa?
Hi
Tuấn vội vàng tháo xuống, giải thích:
- Anh
à, anh đừng tin những lời trên báo, cái này chẳng qua là lần trước chị dâu tạo
hình cho em thì tặng em, em… em rất thích nên mới đeo.
Triệu
Hi Thành nhận lấy chiếc hoa tai, nhìn kĩ rồi nói:
- Đây
chẳng qua chỉ là chiếc hoa tai bình thường, có gì mà mày thích?
Triệu
Hi Tuấn bị anh hỏi mà cấm khẩu. Anh cả không như chị dâu, nói kiểu vì nó đem
lại may mắn gì gì đó để gạt anh là vô dụng.
Triệu
Hi Thành nhìn sắc mặt anh thì có thể chứng thực suy nghĩ trong lòng. Đứa em này
chỉ sợ là đã thích Thiệu Lâm rồi. Đổi lại là trước đây, anh nhất định sẽ lớn
tiếng chất vấn Hi Tuấn, hoặc là đoạn tuyệt quan hệ anh em, nếu không thì cũng
không dây dưa gì đến nhau. Nhưng giờ anh đã dần dần hiểu được, có một số việc
nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, giống như anh yêu Thiệu Lâm, Thiệu Lâm yêu
anh vậy.
Thiệu
Lâm là cô gái tốt như vậy, lại quan tâm Hi Tuấn như vậy, Hi Tuấn yêu cô cũng
chẳng có gì lạ. Hi Tuấn vẫn luôn phải khống chế bản thân, che giấu mọi chuyện
nhất định cũng rất đau khổ. Mà mình đã có được Thiệu Lâm, tuy rằng cái ôm đó
anh cũng rất để ý nhưng chẳng qua là vì em trai nhất thời kích động mà thôi,
sao phải quá so đo?
Triệu
Hi Thành đưa chiếc hoa tai lại cho Hi Tuấn:
- Nếu
em thích thì cứ giữ đi. Chỉ là về sau những hành động này đừng tái diễn nữa.
Hơn nữa về sau cũng đừng quá thân cận với cô ấy, dù sao em cũng là người của
công chúng, nhất cử nhất động đều bị mọi người chú ý, anh không muốn Thiệu Lâm
lại bị cuốn vào vòng thị phi này. Còn nữa, chuyện lần này của em thực sự phiền
phức, có cần anh giúp gì không?
Triệu
Hi Tuấn vẫn luôn nghĩ anh sẽ chất vấn mình nhưng lại thấy anh không hỏi gì, còn
quan tâm đến mình thì càng áy náy, cảm động. Anh cúi đầu, nghẹn ngào nói:
- Anh
à, em xin lỗi, đều là lỗi của em… em…
Triệu
Hi Thành nhẹ nhàng cắt lời:
- Không
phải nói gì cả, anh hiểu…
Anh
đi qua người Hi Tuấn, đi đến bên bàn làm việc, trên bàn là báo chí của ngày hôm
nay. Anh cầm một tờ báo, nhìn những bức ảnh trên báo
Triệu
Hi Tuấn cũng đi đến bên cạnh, nhìn vào nói:
- Chẳng
biết là ai chụp nữa? Là phóng viên sao? Nhưng hậu trường dạ tiệc hôm đó không
cho phóng viên vào. Hơn nữa, ảnh chụp này…
Hi
Tuấn chỉ vào một số bức ảnh nhỏ khác:
- Những
bức ảnh này là chụp ở công ty em, ảnh chụp quần áo mặc không giống nhau, không
phải là trong một ngày. Những bức ảnh này chụp trong phòng hóa trang nên em
nghi người chụp là người ở ngay bên cạnh em, là người thân cận bên người. Có
thể là nhằm vào em, chị dâu chỉ là vô tình bị lôi vào.
Triệu
Hi Thành trầm tư một hồi, sau đó lắc đầu, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên ánh
tàn khốc:
- Không,
những bức ảnh của hắn ta đều chụp hai người, hiển nhiên là muốn nắm lấy gót
chân Asin của hai người. Mặc kệ thế nào, người này đã thích khiêu chiến Triệu
gia chúng ta thì phải có dũng cảm chấp nhận hậu quả mới được! Anh tuyệt đối sẽ
không bỏ qua hắn! Bất kể dùng cách gì, cho dù đào sâu ba thước đất cũng phải
tìm ra hắn cho bằng được.