Con dâu nhà giàu - Chương 113 + 114 + 115
Chương 113: Ác mộng (2)
Cha Văn Phương đột nhiên đứng
lên, xông thẳng tới bên Triệu lão gia, vươn bàn tay dơ bẩn nắm chặt lấy áo
trắng của ông, quần áo trắng như tuyết lập tức để lại mấy dấu vân tay. Triệu
lão gia bị ông ta đột nhiên giữ lại thì nhất thời sửng sốt, kinh ngạc nhìn lại.
Cha Văn Phương hai mắt đục ngầu
nhìn Triệu lão gia tử, nói:
- Triệu gia lão gia, con gái
tôi vì giúp Triệu gia các người sinh con mới thành ra thế này. Sau này không
thể có con nữa, cả đời này của nó coi như bị hủy. Đứa con khỏe mạnh của tôi bị
Triệu gia các người hại thành thế này, các người tính sao bây giờ? Các người
phải bồi thường, nếu không chuyện này không xong đâu.
Triệu lão gia sao coi sự uy
hiếp của ông ta ra gì, ông cười lạnh một tiếng, hung hăng gạt ra rồi bực bội
phủi chỗ bị cha Văn Phương chạm vào nói:
- Bồi cái gì? Là con gái ông tự
muốn sinh con, cũng chính cô ta không cẩn thận mà sẩy thai.
Vừa rồi Triệu Hi Thành đã kể
lại chuyện cho ông. Đứa trẻ đang yên đang lành giờ không có, ông đã đủ tức
giận, giờ gã đàn ông như sắt gỉ này còn dám tới uy hiếp ông. Được, vừa khéo ông
đang tìm chỗ trút giận.
Lập tức Triệu lão gia tử nhìn
cha Văn Phương cười lạnh nói:
- Không xong? Được, ông cứ việc
làm. Tôi thử xem ông làm được gì? Tôi nói cho ông, chuyện này, Triệu gia chúng
tôi bồi thường là nhân nghĩa, không bồi thường là đúng đạo lý. Một xu tôi cũng
không cho ông, ông làm được gì?
Cha Văn Phương lập tức xụi
người, vội đổi giọng khép nép:
- Triệu lão gia, ông đừng giận,
tôi không có ý đó, chỉ là nhất thời lo lắng nên nói chuyện không đúng mực, ông
đừng so đo với kẻ quê mùa như tôi.
Bác sĩ bên kia chờ sớm đã mất
kiên nhẫn, lớn tiếng nói:
- Mấy người ai là người nhà,
mau kí tên còn phẫu thuật. Giờ là lúc nào mà chỉ lo cãi nhau.
Lúc này cha Văn Phương mới vội
kí tên rồi đưa giấy bảo đảm cho bác sĩ.
Triệu lão gia tử bị bác sĩ nói,
trong lòng cực tức giận lại thêm chuyện vừa mất cháu trai, nhìn đâu cũng thấy
chướng mắt, vung tay nói với Triệu Hi Thành:
- Là mày gây sự. Hừ, tao mặc kệ.
Triệu phu nhân nghe được thai
nhi không còn thì luôn thở dài, với chuyện của Văn Phương cũng chẳng mấy quan
tâm, nghĩ cho chút tiền là được. Giờ thấy chồng đi rồi cũng dặn dò Triệu Hi
Thành mấy câu, dặn anh chờ Văn Phương tỉnh lại, thu xếp chuyện cho thỏa đáng.
Sau đó cũng xoay người đi theo chồng.
...
Văn Phương như tỉnh khỏi cơn mê
dài, mở to mắt nhìn, thấy xung quanh tường trắng như tuyết thì biết mình đang ở
trong bệnh viện. Cô ta theo bản năng sờ bụng, lại phát hiện bụng phẳng lì thì
điên cuồng gào thét:
- Con của tôi đâu? Con của tôi
đâu?
Tay vung lên như muốn ngồi dậy
nhưng cả người chẳng có chút hơi sức.
Lúc này, bên cạnh có một đôi
tay đè lại, sau đó nghe tiếng mẹ khóc:
- Phương Nhi ơi, đứa con khốn
khổ của mẹ…
Văn Phương nhìn mẹ, vẻ mặt kinh
hoàng:
- Mẹ, có phải con của con đã
không còn?
Mẹ Văn Phương vừa khóc vừa nói:
- Phương Nhi à, không chỉ đứa
trẻ không còn, con chảy máu rất nhiều, vì bảo toàn tính mạng mà bác sĩ đành
phải cắt tử cung của con rồi… sau này con không thể sinh con nữa…
Nói xong lại gào khóc.
- Cái gì?
Mắt Văn Phương dại ra nhìn trần
nhà không nhúc nhích, nửa ngày không nói gì. Sau đó, cô ta thê lương khóc nức
nở như quỷ kêu.
Mệ Văn Phương khóc càng đau
lòng:
- Con của mẹ, sau này con phải
làm thế nào…
Lúc này, Triệu Hi Thành ở ngoài
nghe được tiếng động thì đẩy cửa đi vào. Đến bên giường Văn Phương, lạnh lùng
nhìn cô ta.
Văn Phương nhìn thấy anh giống
như thấy tia hi vọng, run run vươn tay về phía anh khóc:
- Hi Thành, Hi Thành…
Triệu Hi Thành lặng yên không
động đậy, chỉ quay đầu nói với mẹ Văn Phương:
- Tôi muốn nói chuyện riêng với
Văn Phương.
Mẹ Văn Phương biết tương lai
con gái mình đều chỉ trong một suy nghĩ của người đàn ông này nên không dám cãi
lời. Bà đi đến bên cạnh Hi Thành, hai mắt đẫm lệ, cầu khẩn:
- Thiếu gia Hi Thành, giờ
Phương Nhi thành ra thế này, xin cậu đừng kích thích nó…
Sau khi mẹ Văn Phương rời đi,
Văn Phương nhìn Hi Thành không ngừng khóc. Cô ta khao khát anh bước đến ôm
mình, an ủi mình, sau đó nói rằng đó không phải là sự thật.
Nhưng bên tai lại chỉ nghe được
giọng anh lạnh băng:
- Văn Phương, tôi từng nói với
cô, nếu có ngày cô phải chịu kết cục bi thảm thì đó đều là cô tự tìm. Thật đúng
là hiệu nghiệm.
Nước mắt Văn Phương thấm đẫm
gối đầu, cô ta muốn ngồi nhưng không ngồi nổi, cuối cùng đành bất lực nằm đó,
cả người đau đớn.
Cô
ta khóc, cầu xin:
- Hi
Thành, anh đừng bỏ mặc em, em là vì anh mới thành ra thế này…
Triệu
Hi Thành nghe xong cũng không tức giận dường như sớm đoán cô ta sẽ nói vậy. Anh
chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt không chút ấm áp, ngay cả giọng nói cũng lạnh
như băng khiến cô ta có cảm giác lạnh thấu xương.
Anh
nói:
- Văn
Phương, cô đừng nghĩ đổ trách nhiệm lên đầu người khác. Từ đầu đến cuối cô đều
vì bản thân mình mà thôi. Từ đầu, quan hệ của chúng ta vốn chỉ là giao dịch,
tôi chưa từng hứa hẹn gì với cô. Hơn nữa tôi cũng trả công cho cô đầy đủ. Chẳng
qua cô nổi lòng tham, không thể tính tại tôi. Chuyện đó tôi không có lỗi với
cô, người tôi phải xin lỗi chính là Thiệu Lâm. Về phần đứa bé này, lại có thêm
chứng cứ về sự ích kỉ của cô. Đứa bé này, tôi chưa từng mong nó xuất hiện, cũng
không mong nó sinh ra. Cô giấu tôi, vì ý muốn xấu xa của mình mà một tay khống
chế vận mệnh của đứa bé.
- Cô
vốn không cần chịu nỗi khổ bây giờ, cô chỉ cần nói cho tôi tôi sẽ giúp cô phá
thai, hơn nữa cũng bồi thường cho cô, đủ cho cô bắt đầu cuộc sống mới. Còn nữa…
Triệu
Hi Thành nhìn cô ta, cái nhìn thấu đến tim gan:
- Vì sao cô sẩy thai? Vì sao cô
xuất hiện ở công ty? Lúc ấy cô nói gì với mọi người? Chủ ý trong lòng cô là gì
cô nghĩ tôi không biết? Cô chỉ vì lòng tham nực cười của mình mà có kết cục bây
giờ, cô còn trách được ai?
Mỗi câu nói của Triệu Hi Thành,
sắc mặt Văn Phương tái đi một phần. Trong lòng cô ta dâng lên sự khủng hoảng,
sau đó biến thành hận ý, như con rắn độc bò khắp người. Cô ta biết mình không
thể làm gì, chỉ oán độc nhìn anh:
- Chẳng lẽ anh cho rằng anh có
thể xóa sạch sao? Trong bụng em có con của anh, đó là chuyện thực.
Triệu Hi Thành cười lơ đãng:
- Đúng, tôi thừa nhận, cho nên
tôi mới còn đứng đây nói nhiều với cô như vậy. Còn không… cô nghĩ tôi muốn thấy
mặt cô?
Chương 114: Ảnh chụp
Triệu Hi Thành đến gần vài
bước, nhìn khuôn mặt trắng bệch như giấy của cô ta, đột nhiên mềm giọng:
- Văn Phương, trước chúng ta
đều sai rồi. Chuyện nam nữ không nên dùng cơ thể tình dục để ràng buộc. Thì ra
tâm hồn mới là chuyện đẹp nhất. Văn Phương, giờ cô đã thành vậy, tuy rằng chủ
yếu là vì cô gieo gió gặp bão nhưng chung quy cũng là do tôi. Tôi sẽ bồi thường
cô, cho cô số tiền đủ để cô đến nơi khác bắt đầu cuộc sống mới, cả đời không
lo. Văn Phương, cô đi đi, rời khỏi đây, đi đâu cũng được, ra nước ngoài cũng
được, đổi hoàn cảnh sống khác, quên mọi thứ đi.
Anh dừng lại, nhẹ nhàng thở dài
một tiếng:
- Mà tôi cũng không muốn lại
gặp cô nữa, bởi vì cô quan hệ của tôi và Thiệu Lâm sắp tan vỡ. Tôi không mong
cô lại xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa. Coi như cô tha cho tôi, cũng tha
cho chính mình đi.
Nước mắt Văn Phương lặng lẽ rơi
xuống, cô ta giãy giụa nắm chặt tay Triệu Hi Thành nhưng vì bụng đau đớn mà cả
người run run. Sắc mặt cô ta tái nhợt, môi cũng tím lại, cô ta gắt gao giữ chặt
Triệu Hi Thành, móng tay đâm vào da anh, giọng đầy tuyệt vọng:
- Hi Thành, chúng ta từng vui
vẻ như vậy, anh từng thích em như vậy. Hi Thành, đừng đuổi em đi, giờ em đã thế
này rồi còn đi đâu được. Hi Thành, anh đừng nhẫn tâm với em như thế, anh để em
ở bên anh, em sẽ ngoan ngoãn, em sẽ nghe lời, tuyệt đối không gây phiền toái,
cũng sẽ không để Thiệu Lâm biết. Hi Thành, coi như thương hại em, để cho em ở
bên anh đi.
Triệu Hi Thành định gạt tay cô
ta nhưng nhìn trên giường đầy vết máu loang lổ lại nhớ tới cô ta là bệnh nhân
vừa cắt bỏ tử cung. Lực trên tay cũng giảm đi nhiều, anh nhẹ nhàng rút tay về,
lui về phía sau mấy bước. Văn Phương mất trọng tâm, nằm lại giường, tuyệt vọng
khóc rống.
- Văn Phương, nhờ có Thiệu Lâm
mà tôi biết tình yêu là gì. Giữa tôi và cô ấy không thể có kẻ khác chen chân
nữa. Chuyện này xem ra cô không hiểu được rồi. Ngày mai tôi sẽ chuyển tiền vào
tài khoản cô, sau này cô tự lo liệu, sống cho tốt.
Triệu Hi Thành nói xong thì
lạnh lùng xoay người, bóng lưng kiên định khiến tim Văn Phương như bị dao cắt.
Cô ta thấy dường như mọi sự ấm áp trên đời đều biến mất, chỉ còn bóng tối lạnh
lẽo nuốt dần lấy mình. Lòng cô ta cực sợ hãi, tuyệt vọng đến tột cùng, mãi cho
đến khi sự điên cuồng, oán hận dâng lên.
- Thiệu Lâm, Thiệu Lâm. Trong
lòng anh chỉ có Thiệu Lâm nhưng anh chắc chắn rằng cô ta chỉ yêu anh.
Triệu Hi Thành xoay người, âm
trầm nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Văn Phương:
- Cô nói cái gì?
Giọng Văn Phương như quỷ, sắc
bén, chói tai:
- Anh nghĩ rằng đứa trẻ không
còn, tôi rút lui thì Thiệu Lâm sẽ quay lại bên anh? Ha ha… thì ra Triệu Hi
Thành cũng là kẻ ngây thơ như vậy
Triệu Hi Thành trầm giọng nói:
- Văn Phương, chú ý lời nói của
cô, cứ cố chấp thì người chịu thiệt chỉ là cô thôi.
Nhưng giờ Văn Phương bị oán hận
và tuyệt vọng che mất lý trí, căn bản không quản được miệng mình
- Thiệu Lâm sẽ không quay lại
với anh đâu. Cô ta yêu Kiều Tranh, không phải anh. Tình cảm của bọn họ sâu đến
mức nào anh không biết được đâu. Cô ta trước khi lấy anh đã từng tự tử vì Kiều
Tranh. Cô ta vì mất hi vọng sống mới lấy anh. Anh lấy về chẳng qua chỉ là cái
xác không hồn mà thôi. Anh không tin thì có thể điều tra, anh đến trường đại
học đó hỏi xem, đến giáo sư cũng biết bọn họ yêu nhau cỡ nào.
- Đúng thế, cô ta mất trí nhớ
nhưng còn chưa hoàn toàn quên Kiều Tranh. Bọn họ bây giờ còn lén lút gặp mặt.
Tôi biết, tôi biết hết. Bởi vì tôi vẫn luôn mời thám tử tư theo dõi bọn họ, tôi
còn có ảnh của bọn họ nữa. Hi Thành, anh có muốn xem không?
Mặt cô ta đột nhiên đỏ bừng
lên, môi co rúm, giọng khàn khàn khó nghe:
- Ảnh rất đẹp nhé. Dưới tán
cây, hai người yêu nhau ôm chặt nhau, nhìn nhau chân thành, đó là hình ảnh đẹp
cỡ nào. Hi Thành, nhất định anh phải xem, nhất định anh phải xem, Thiệu Lâm có
từng dùng ánh mắt đó nhìn anh chưa, Thiệu Lâm…
Bốp!
Văn Phương im bặt, mặt cô ta bị
Triệu Hi Thành tát mạnh mà nghiêng sang một bên, cả người đổ rạp xuống giường.
Khóe miệng cô ta chảy máu nhưng lại vẫn điên cuồng cười lớn, cười đến không thở
nổi.
Mẹ Văn Phương ở ngoài nghe
tiếng vội chạy vào, thấy Văn Phương chảy máu thì biết đã xảy ra chuyện gì, vội
đỡ con gái nằm lại rồi khóc nói với Triệu Hi Thành:
- Thiếu gia Hi Thành, nó vừa giải
phẫu xong, sao cậu có thể đánh nó?
Sau đó, bà nhấc chăn lên, đột
nhiên cả kinh kêu lớn:
- Ai dà, chảy máu, chảy nhiều
máu quá, tôi đi gọi bác sĩ.
Mẹ Văn Phương hoang mang chạy
đi.
Triệu Hi Thành nhìn Văn Phương
đang thở yếu ớt, hung hăng nói:
- Văn Phương, là cô tự chuốc
lấy. Cô hết thuốc chữa. Vô sỉ tới cực điểm, còn dám mời thám tử theo dõi Thiệu
Lâm. Cô nghĩ rằng tôi sẽ tin cô sao? Văn Phương, tôi không tin cô, cô công cốc
rồi. Vì cái mạng nhỏ này, cô tích chút đức đi.
Văn Phương nằm trên giường, khó
khăn ngẩng đầu nhìn anh nói:
- Thiệu Lâm sẽ không trở lại
bên anh. Cô ta sẽ từ chối anh! Khụ… khụ… Chờ cô ta khôi phục trí nhớ cô ta sẽ
không coi anh ra gì… khụ… cô ta sẽ vội tới bên Kiều Tranh.
Sau đó, không chống đỡ nổi nữa,
Văn Phương hôn mê.
Ngoài cửa truyền đến bác sĩ
mắng:
- Sao lại chảy máu nữa? Không
phải bảo các người để ý cô ta, đừng để bệnh nhân cử động sao? Nhà bà chăm sóc
bệnh nhân kiểu gì thế…
Bác sĩ đi vào, kiểm tra rồi tức
giận nói:
- Nhất định là để cô ta cử
động, vừa cắt bỏ tử cung lại chảy máu nhiều, các người chờ mà kí giấy thông báo
bệnh nguy kịch đi.
Bác sĩ, y ta đẩy Văn Phương hôn
mê đi. Mẹ Văn Phương oán hận nhìn Triệu Hi Thành nhưng không dám nói gì, khóc
lóc đi theo.
Triệu Hi Thành một mình đứng
giữa căn phòng đầy mùi máu tanh, vẻ mặt ngơ ngác, trong đầu nhó lại những lời
Văn Phương vừa nói: … “Chờ cô ấy khôi phục trí nhớ cô ấy sẽ không coi anh ra
gì… khụ… cô ấy sẽ vội tới bên Kiều Tranh”…
Trong lúc nhất thời, trăm ngàn
cảm xúc dâng lên trong lòng, mà cuối cùng bị sự sợ hãi thật sâu thay thế.
Chương 115: Nắm giữ hạnh phúc
Chu Thiến cầm điện thoại, nửa
ngày mất hồn. Sẩy thai? Sao đột nhiên lại sẩy thai?
Trong điện thoại, giọng Tống
phu nhân đầy vui mừng khi người gặp họa:
- Thật khoái trá quá đi, mẹ sớm
biết con khốn này không sinh được con mà. Chỉ là không ngờ đứa bé chết trên tay
mẹ nó. Ấy, Thiệu Lâm à, con có đang nghe không đấy? Nói chuyện đi.
- Có, con đang nghe.
- Thiệu Lâm, con về đi, mẹ có
lời muốn nói với con.
Về? Chu Thiến nhíu mày, cô hoàn
toàn có thể tưởng tượng người nhà Tống gia sẽ nói gì với cô. Cô thật sự không
muốn nghe nên từ chối:
- Thời gian này con không rảnh,
tạm thời không thể về, chờ lúc nào rỗi con sẽ về. Ai, điện thoại sắp hết pin
rồi, con cúp đây.
Nói xong cũng không chờ Tống
phu nhân đáp lời, vội vàng tắt điện thoại.
Quay đầu lại, thấy Tiểu Mạt
chớp mắt tò mò nhìn mình. Cô hỏi:
- Sẩy thai? Ai sẩy thai?
Sau đó giật mình:
- Là Văn Phương kia?
Cô gật gù:
- Quả nhiên là người làm trời
nhìn, loại đàn bà phá hoại hạnh phúc gia đình người khác sẽ chẳng có kết cục
tốt!
Tiểu Mạt đi đến bên Chu Thiến,
kéo Chu Thiến ngồi xuống bên giường nói:
- Thiệu Lâm, trước kia sở dĩ
cậu rời khỏi Triệu Hi Thành là vì đứa bé, giờ đứa bé đã không còn, cậu và Triệu
Hi Thành đã không còn trở ngại gì, cậu có quay về Triệu gia không?
Chu Thiến suy nghĩ một hồi, cô
đứng lên, đi đến bên cửa sổ, nhìn hoàng hôn bên ngoài đang bao phủ lên cảnh vật
ánh sáng vàng rỡ, cây cối, nhà cửa đều phủ bóng hoàng hôn khiến người ta như bị
áp lực nặng nề.
Chu Thiến dựa vào cửa sổ, tóc
buông trên vai, gió nhẹ thổi qua, mấy sợi tóc xẹt qua má, cô vuốt tóc, động tác
nhẹ nhàng, thong thả, sau đó khẽ nói:
- Tiểu Mạt, mình không muốn về.
Nghe tin đó rồi lòng mình rất loạn. Trước kia mình rất hận Văn Phương nhưng
nghe cô ta sẩy thai mình cũng chẳng vui lên tí nào, chỉ có cảm giác chết lặng.
Thời gian này, mình vẫn luôn nghĩ, thật ra giữa mình và Hi Thành không chỉ là
vấn đề đứa bé…
- Trước đó, mình từng nghĩ mình
có thể tìm được hạnh phúc trong căn phòng lớn đó. Ở đó, mình không cần lo lắng
kiếm sống, người nhà họ Triệu cũng tốt với mình lắm, Hi Thành cũng vì mình mà
tự thay đổi, có một thời gian, mình thật sự cảm thấy mình là người hạnh phúc
nhất trần đời. Nhưng đến khi xảy ra chuyện kia… Lúc đó mình mới hiểu, hạnh phúc
nằm trong tay người khác là thứ hạnh phúc mong manh nhất. Mình cái gì cũng phải
dựa vào Triệu gia, một đồng một hào cũng là nhận từ họ cho nên tự nhiên phải
nhận sự sắp đặt của bọn họ. Vừa có chuyện xảy ra, sự hi sinh của mình sẽ thành
đương nhiên.
- Cho dù là trong lòng Hi
Thành, anh ấy cũng sẽ cho rằng mình bỏ đi là quá đáng, trong lòng anh ấy có lẽ
cho rằng, cho dù mình có bị tủi thân thế nào cũng có thể chịu đựng vì tình cảm
của hai người. Cậu xem, tiềm thức của bọn họ đều cho rằng mình là thứ yếu, cảm
thụ của mình cũng là thứ yếu. Xét đến cùng, chẳng phải là vì mình dựa vào bọn
họ nên bọn họ là chính, mình là phụ sao? Nếu chuyện này không thể thay đổi,
chuyện Văn Phương qua rồi cũng sẽ vẫn có những chuyện khác ngăn cản bọn mình.
Những lời này khiến Tiểu Mạt
như có cảm giác rơi vào đám mây mù. Cô đi đến bên Chu Thiến, học theo cô dựa
vào cửa sổ rồi nhìn vành tai cong cong của cô nói:
- Cậu nói nhiều như vậy nhưng
mình không hiểu cậu muốn thế nào. Theo mình thấy, Triệu Hi Thành yêu cậu, đó là
chuyện rõ ràng. Cậu yêu Triệu Hi Thành, mình cũng nhìn ra được. Văn Phương có
thai là chuyện trước kia linh hồn cậu bị thay đổi, anh ấy phản bội Tống Thiệu
Lâm chứ không phải cậu. Hơn nữa, cậu đã tha thứ chuyện quá khứ của anh ấy.
Trước không có đứa bé, mọi thứ đều trong sáng, giờ chẳng phải phù thủy bị tiêu
diệt, hoàng tử và công chúa sống cuộc sống hạnh phúc sao? Cậu nói nhiều như vậy
khiến mình hồ đồ mất rồi.
Chu Thiến cười cười rồi ôm cánh
tay Tiểu Mạt, cùng nhau ngắm mặt trời đang dần khuất núi.
- Tiểu Mạt, cậu đừng lo lắng
cho mình, yên tâm, mình sẽ không tự làm khổ mình. Mình chỉ muốn nắm giữ hạnh
phúc trong tay mình. Nếu thực sự muốn sống hạnh phúc cùng Hi Thành thì nhất
định phải làm cho bọn họ học cách tôn trọng mình, đặt mình ở địa vị ngang hàng.
Để làm được điều này, mình nhất định phải tự lập, không thể lại dựa vào bọn họ!
Nếu không, cái gọi là tôn trọng chẳng qua chỉ là nói suông mà thôi.
Chu Thiến nhìn ra ngoài cửa sổ,
khóe miệng cười tự tin, đôi mắt đẹp sáng bừng. Ánh chiều tà chiếu lên mặt cô
khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô như tỏa sáng.
Lúc này, Tiểu Mạt đột nhiên kêu
lớn:
- Ai, bị muộn rồi.
Chu Thiến cũng quay người, tối
còn phải đi làm nữa. Hai người quay về là chuẩn bị cơm nước, tắm rửa rồi đi làm
nhưng Tống phu nhân vừa gọi điện thoại khiến hai người quên hết mọi thứ. Chu
Thiến nhìn đồng hồ nói:
- Không kịp nấu cơm rồi, chúng
mình tắm rửa đi, ra ngoài mua đồ ăn tạm vậy
Hai người tắm rửa rồi đến quán
ăn ven đường ăn tạm, sau đó vội vàng đi làm.
Vẫn may, đến quán bar cũng chưa
quá muộn, hai người thay đồng phục, bắt đầu chuẩn bị mở cửa.
Thời gian dần trôi, khách càng
lúc càng đông. Đến chín giờ thì chỗ nào quán bar cũng có người, nhạc chát chúa,
vô cùng náo nhiệt.
Chu Thiến cùng mọi người xoay
như chong chóng.
Quản lí đột nhiên tìm cô, bảo
cô bưng một chai rượu vào phòng Vip. Chu Thiến mừng rỡ đồng ý, trước kia những
khách mà quản lý kêu cô phục vụ đều rất hào phóng, boa không ít tiền.
Chu Thiến bưng khay đến trước
cửa phòng, gõ cửa rồi mới vào, nhìn người bên trong thì không khỏi thoáng sửng
sốt. Đây là phòng Vip rộng nhất, có thể chứa mấy chục người nhưng giờ ở đó lại
chỉ có một người ngồi.
Triệu Hi Thành.
Chu Thiến đoán anh sẽ đến tìm
cô nhưng không ngờ anh lại đến đây.
Anh mặc bộ âu phục màu đen xa
xỉ, khuôn mặt lạnh lùng có chút tiều tụy, lẳng lặng ngồi ở trên sô pha, người
anh tỏa ra hơi thở lạnh băng khiến độ ấm trong phòng giảm đi mấy phần. Anh nghe
tiếng thì xoay người nhìn về phía cửa, khuôn mặt lạnh băng nháy mắt trở nên hiền
hòa, vui mừng đứng lên nhìn cô khẽ gọi:
- Thiệu Lâm.
Chu Thiến đi tới, ngồi trước
bàn trà, đặt khay lên bàn, chuẩn bị ly rồi hỏi:
- Có cần mở ra luôn không?
Triệu Hi Thành vội kéo cô lại:
- Thiệu Lâm, em đừng như vậy,
anh đến đây là để tìm em chứ không phải để uống rượu.
Chu Thiến ngẩng đầu nhìn anh,
nói:
- Nhưng giờ là giờ làm việc của
em. Anh đến đây chính là khách.