Con dâu nhà giàu - Chương 091 + 092 + 093

Chương 91: Tống phu nhân

Chu
Thiến cùng Bạch Tư Mẫn đi vào phòng khách. Bạch Tư Mẫn nói:

- Hôm
qua chị về nhà mẹ đẻ, vốn định chiều mới về nhưng mẹ gọi cho chị bảo chị về
sớm, chị còn đang bực bội thì ra là em về nhà. Cô vui mừng nói.

Chu
Thiến nghĩ nhất định là Tống phu nhân thấy chị dâu và cô quan hệ tốt nên mới
gọi chị dâu về hát đệm nhưng cô thấy Bạch Tư Mẫn vui vẻ khi gặp cô như vậy thì
trong lòng cũng rất cảm động, thầm nghĩ, sau này có rỗi nhất định sẽ trò chuyện
với cô ấy nhiều hơn.

Đang
nói, Tống phu nhân đi ra, nhìn hai người thì nhíu mày:

- Thiệu
Lâm, sao đi lâu vậy?

Chu
Thiến cũng không nói chuyện mình đi xe bus, cô chỉ nói:

- Bị
tắc đường ạ!

Bạch
Tư Mẫn vội hát đệm:

- Đúng
vậy, con đi cũng bị tắc, vốn chỉ mất mười phút mà phải nửa tiếng mới đến nơi.

Tống
phu nhân cũng không nói cái gì nữa, bà gọi Lan tẩu đến, bảo bà sai phòng bếp
làm thêm nhiều đồ ăn rồi nói với Chu Thiến:

- Ở
đây ăn cơm đi, giữa trưa ba con và anh đều về.

Đều
trở về? Lòng Chu Thiến nhảy dựng, xem ra hôm nay cô phải đối mặt với tam đại
thẩm phán rồi. Nhưng mà cô cũng biết hôm nay về nói chuyện này không phải là
chuyện thoải mái. Bọn họ có thể hiểu đương nhiên là tốt nhưng nếu bọn họ không
ủng hộ thì cô cũng mặc kệ. Dù sao trong lòng cô, bọn họ mãi mãi không thể như
người thân, cha mẹ đẻ của cô được.

Tống
phu nhân dặn dò Lan tẩu xong, Lan tẩu nhìn Chu Thiến, vẻ mặt có chút lo lắng,
nghĩ hẳn bà đã biết chuyện mình rời khỏi nhà họ Triệu. Chu Thiến biết Lan tẩu
này thực sự yêu thương Thiệu Lâm, trong lòng cũng có cảm tỉnh với bà cho nên
mỉm cười nhìn bà, trong nụ cười có chút ý an ủi. Lúc này, sắc mặt Lan tẩu mới
hòa hoãn một chút.

Sau
khi Lan tẩu rời đi, Tống phu nhân nói với Chu Thiến:

- Con
đi theo mẹ.

Sau
đó xoay người đi lên lầu, chưa được hai bước lại quay đầu nói với Bạch Tư Mẫn:

- Con
cũng lên đi.

Bạch
Tư Mẫn khó hiểu mở to mắt nhìn Chu Thiến, Chu Thiến khẽ vỗ lưng cô cười nói:

- Không
có gì nghiêm trọng đâu, là chuyện của em thôi.

Bạch
Tư Mẫn càng nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều, đi theo lên lầu.

Tống
phu nhân dẫn bọn họ đi vào thư phòng ở lầu hai.

Rèm
cửa sổ che khuất ánh mặt trời, bên trong u tối râm mát, bên trong chủ yếu là
bày những giá sách lớn, một bàn học gỗ nâu lớn và một bộ sô pha cùng màu.

Tống
phu nhân bật đèn sau đó ngồi xuống sô pha:

- Các
con cũng ngồi đi.

Hai
người ngồi xuống rồi, Tống phu nhân hỏi Chu Thiến:

- Sao
con đột nhiên rời khỏi Triệu gia? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hi Thành cũng
đã thay đổi rất tốt, cãi nhau cái gì?

Tống
phu nhân trong lòng rất rõ ràng, trước tình cảm của con gái và con rể không hề
tốt nhưng cũng chưa từng bỏ nhà ra đi, lần này đột nhiên như vậy chắc chắn là
đã có chuyện nhưng hôm qua nghe giọng Hi Thành qua điện thoại thì vẫn rất để ý
đến Thiệu Lâm. Chỉ cần trong lòng nó có Thiệu Lâm thì không có gì to tát,
khuyên nhủ con gái sớm quay về là được.

Bạch
Tư Mẫn nghe vậy thì kinh dị nhìn Chu Thiến nói:

- Em
bỏ nhà đi?

Giọng
nói đầy sự bất ngờ, không thể tin cô sẽ làm như vậy.

Chu
Thiến thản nhiên nói:

- Không
phải cãi nhau, là con muốn ly hôn!

Câu
nói này khiến Tống phu nhân cả kinh nhảy dựng lên, Bạch Tư Mẫn cũng hoảng sợ.

- Ly hôn?! Hai người đồng thanh
hỏi

Tống phu nhân cả giận nói:

- Con đang nói chuyện ngu xuẩn
gì? Ly hôn? Con cho rằng đó là chuyện đơn giản?

Bạch Tư Mẫn nắm chặt tay Chu
Thiến nói:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
mà phải nghiêm trọng đến ly hôn, không phải trước đó các em vẫn hòa thuận? Hôm
yến hội còn rất hạnh phúc mà?

Lúc này Lan tẩu gõ cửa đi vào,
bưng trà lên cho mọi người, bà bưng cho Chu Thiến một ly trà hoa hồng, hương
hoa hồng ngào ngạt khiến sự chua xót trong lòng Chu Thiến thoáng dịu lại. Bạch
Tư Mẫn nói:

- Đây là trà hoa trước kia em
thích nhất, cũng khó cho Lan tẩu vẫn còn nhớ.

Chu Thiến ngẩng đầu nhìn khuôn
mặt dịu dàng của Lan tẩu, trong lòng ấm áp:

- Cảm ơn Lan tẩu.

Lan tẩu lui ra ngoài, Chu Thiến
bưng ly trà lên, sương mù lượn lờ trước mặt cô, cô dùng giọng nói bình tĩnh
nhất kể lại chuyện từ đầu đến cuối. Nhưng cô tránh đoạn Triệu lão gia nói về
nhà họ Tống.

Tống phu nhân nghe xong thì hơi
bình tĩnh lại, ánh mắt bà lóe lên, bưng trà lên, uống một ngụm, trầm ngâm một
hồi rồi nói:

- Lần này con bỏ đi là đúng,
chuyện này không thể thỏa hiệp như vậy được

Chu Thiến bất ngờ nhìn bà,
không ngờ người luôn phản đối cô ly hôn, muốn cô nhẫn nại nhất lại là người ủng
hộ cô.

Bạch Tư Mẫn rất tức giận, cô
căm tức nói:

- Không nghĩ Triệu gia coi
thường người khác như vậy, chẳng coi Tống gia chúng ta ra gì. Hi Thành này thật
làm chị quá thất vọng, anh ta sao có thể để người phụ nữ khác có con của mình,
đàn ông đúng là chẳng có ai tốt!

Câu cuối như lời cảm khái của
cô.

Tống phu nhân vội ho một tiếng,
Bạch Tư Mẫn ý thức được mình nói lỡ, vội cúi đầu. Tống phu nhân cũng nói:

- Đứa trẻ trong bụng Văn Phương
tuyệt đối không thể sinh. Sinh ra sẽ là đích tôn nhà họ Triệu, nếu nó thông
minh lanh lợi lại càng không được. Con của con có thể có địa vị gì, đều bị nó
chèn ép, làm không tốt sẽ không giữ được quyền lực nhà họ Triệu. Không được,
chuyện này tuyệt đối không để mặc bọn họ làm như vậy được.

Bà cẩn thận nhìn Chu Thiến, vẻ
mặt tán thường:

- Thiệu Lâm, giờ con làm việc
thành thục, ổn trọng hơn nhiều rồi, con không thỏa hiệp còn biết nhân lúc Hi
Thành đang chiều chuộc mà dùng ly hôn kích thích nó, hù dọa nó. Đúng, phải làm
như thế, cho nó lo lắng cũng tốt bằng không nó nghĩ nó làm gì cũng được. Ừm,
chuyện này con làm tốt lắm!

Chu Thiến cảm thấy mỗi lần nói
chuyện với Tống phu nhân đều có cảm giác bất lực. Ý nghĩ của hai người mãi mãi
như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không có điểm chung. Cô thở dài một
hơi nói:

- Con không hù dọa anh ấy, cũng
không kích thích anh ấy, con thật sự sẽ ly hôn, con đã bắt đầu viết đơn ly hôn
rồi, qua mấy ngày sẽ đưa cho anh ấy kí. Mẹ, con nói thật đấy.

- Cái gì?

Mày liễu của Tống phu nhân dựng
thẳng, chén trà cầm trong tay nặng nề vứt xuống, ba một tiếng, nước trà văng
tung tóe:

- Con nổi cơn điên cái gì, hù
dọa nó là được. Con mà thật sự đi thì đến lúc đó con có được cái gì? Vạn nhất
nó thực sự đồng ý ly hôn, đến lúc đó chỉ có con khổ thôi. Chỉ cần làm cho bọn
họ bỏ đứa bé đó đi là được rồi. Ly hôn với con thì có gì tốt, có gì tốt cho
Tống gia, chỉ thành tiện nghi cho Văn Phương thôi.

Nói xong, Tống phu nhân nhìn
cô, trong mắt có chút sắc bén:

- Văn Phương kia, chúng ta đúng
là xem thường cô ta, năm đó cô ta giả bộ ngoan ngoãn được mẹ tin tưởng, giờ
liên tiếp ngáng đường chúng ta, hừ, mẹ phải xem xem nó có thể sinh được con
không, đến lúc đó, chỉ cần nó mất chỗ dựa, xem mẹ xử lý nó thế nào.

Sắc mặt Tống phu nhân lạnh
lùng, giọng nói lạnh băng, Chu Thiến và Bạch Tư Mẫn đều thấy lạnh người. Tống
phu nhân vỗ bàn:

- Mẹ phải gọi điện thoại cho
Nguyệt Cầm, xem xem bà ta giải thích chuyện này thế nào!

Chương 92: Lợi ích của Tống gia

Tống phu nhân đi đến bên bàn
học, cầm lấy điện thoại, ngón tay nặng nề bấm số, chỉ chốc lát sau, bên kia đã
có người nhận. Giọng Tống Triệu Phu Nhân âm trầm:

- Là Nguyệt Cầm sao? Đúng,
Thiệu Lâm đã quay về. Nguyện Cầm, chúng ta làm bạn lâu năm như vậy, tôi giao
con gái duy nhất cho bà, không ngờ gia đình bà đối xử với nó như vậy.

Trong điện thoại, không rõ
Triệu Phu Nhân nói gì, sắc mặt Triệu Phu Nhân dần dịu xuống nhưng giọng nói vẫn
nặng nề:

- Nay con gái tôi làm ầm lên
muốn ly hôn, tôi thấy nó đau lòng như vậy cũng rất buồn, tôi không muốn nó chịu
tủi nhục.

Sau đó Chu Thiến thấy Tống phu
nhân gật gật đầu, thản nhiên nói:

- Được rồi, chuyện này gặp rồi
nói thì tiện hơn, vừa khéo trưa nay chồng tôi cũng về.

Trong chốc lát, Tống phu nhân
cúp máy, vẻ mặt vui mừng nói với Chu Thiến:

- Đợi mẹ chồng con đến trao đổi
xem sao, xem ra bọn họ vẫn rất thích con không muốn con rời khỏi Triệu gia.

Nói xong bà nghiêm mặt:

- Lúc mẹ chồng con đến thì con
chỉ cần ngồi yên tỏ vẻ đau lòng là được, chuyện còn lại để cho mẹ. Mẹ cảnh cáo
con, đừng có lúc nào cũng ly hôn ly hôn, chuyện này nhắc một lần là đủ, lúc nào
cũng nói, bà ấy là người sĩ diện, nếu để bà ấy tức giận thì phiền đó.

Chu Thiến đứng lên, nhíu mày
nói:

- Mẹ, đây là chuyện của con,
xin để con tự giải quyết. Con đã lớn như vậy, nên làm như thế nào, sống như thế
nào con đều tự có chủ trương. Hơn nữa bọn họ sẽ không bỏ qua đứa bé kia, Triệu
lão gia rất quyết tâm, cho dù bọn họ miễn cưỡng chịu bỏ đứa bé đó….

Giọng cô thấp dần lộ ra vẻ chua
xót:

- Đến lúc đó, trong lòng ai
cũng đều có nút thắt, không vui vẻ gì.

Bạch Tư Mẫn đứng lên, nhẹ nhàng
nắm chặt tay cô, mắt tỏ vẻ thương xót. Chu Thiến gắt gao nắm chặt tay cô rồi
cười với cô như đang nói với Bạch Tư Mẫn rằng cô không sao, không cần lo lắng
vì cô.

Tống phu nhân lại giận tím mặt,
tính bà vốn nóng nảy nếu không vì con gái đã lớn như vậy thì chỉ sợ đã tát Chu
Thiến. Bà tức đến mặt trắng bệch sau đó tiến lên chỉ vào Chu Thiến nói:

- Cái
gì là chuyện của con. Thiệu Lâm, trước kia mẹ đã nói với con rồi, cuộc hôn nhân
của các con ảnh hưởng đến cả hai nhà. Con có biết Tống gia chúng ta có ràng
buộc chặt chẽ với Triệu gia không? Còn nữa, anh cả con có thể đứng vững ở công
ty chủ yếu là vì có Triệu thị đằng sau, nếu con thực sự ly hôn thì tổn thất chỉ
có chúng ta thôi, chỉ là là chúng ta thôi. Ly hôn sao, con chớ xem thường.

Chu
Thiến nghe đến đó thì nổi nóng, cô phản đối:

- Chẳng
lẽ chỉ vì chút chuyện đó mà con phải tiếp tục ở lại Triệu gia?


vô cùng tức giận, giờ là thời đại nào mà còn có chuyện cẩu huyết, phong kiến
kiểu lấy hạnh phúc của con cái làm mục đích trao đổi chính trị?

Tống
phu nhân cười lạnh:

- Thiệu
Lâm, đạo lý đơn giản đó con còn không biết? Chỉ có Tống gia tốt thì ngày tháng
của con mới an lành, nếu vì con mà công ty bị tổn thất, địa vị của anh con bị
tụt xuống, con ly hôn rồi, Thiệu Lâm, sau này con ở Tống gia sẽ đối mặt với
cha, anh con thế nào?

Thực
ra lời của Tống phu nhân tuy khó nghe nhưng cũng là nói thật, cũng không thể
nói bà không lo lắng cho con gái, không nghĩ cho con gái. Bà làm Tống phu nhân
nhiều năm như vậy cũng là một đường chông gai.

Chồng
luôn là kẻ phong lưu, bà lại không có thủ đoạn như Triệu Phu Nhân khiến con tư
sinh của chồng hết đứa này đến đứa khác ra đời. Nếu không vì nhà mẹ đẻ bà từng
giúp Tống thị, bà có cổ phần của Tống thị, hơn nữa sau này bà cũng học được
cách tàn nhẫn thì có lẽ ba chữ Tống phu nhân đã không còn là của bà nữa. Bà có
một trai một gái, nay con đều dựa vào Triệu thị mà đứng vững ở Tống thị nhưng
bên cạnh vẫn còn không ít anh em như hổ rình mồi. Nếu thật sự mất đi thông gia
này thì chỉ sợ địa vị của bà và các con ở Tống gia xuống dốc không phanh. Theo
bà nghĩ, Thiệu Lâm ly hôn rồi cũng sẽ nhờ vào nhà mẹ đẻ, đến lúc đó chồng và
con chỉ sợ sẽ không để Thiệu Lâm sống thoải mái. Về sau Thiệu Lâm muốn lấy được
chồng tốt chỉ sợ cũng không dễ dàng gì.

Nhưng
bà ngàn suy vạn nghĩ cùng không biết rằng Tống Thiệu Lâm bây giờ không còn là
đứa con gái nhu nhược trước kia nữa. Tống Thiệu Lâm bây giờ rất mạnh mẽ, sẽ
không để mặc bọn họ sắp đặt.

Chu
Thiến nghe bà nói xong thì đứng thẳng, ngẩng cao đầu nói:

- Con
không hề nghĩ ly hôn rồi phải dựa vào Tống gia. Con đã là người trưởng thành,
hoàn toàn có thể dựa vào chính mình.


luận “dựa vào chính mình” của con gái Tống phu nhân không phải lần đầu tiên
nghe được. Trước kia bà chỉ coi đó là chuyện cười nhưng giờ nhìn thần sắc kiên
định, ánh mắt rạng rỡ của con gái thì bà có cảm giác không ổn. Bà cảm thấy con
gái nói thật, bắt đầu nôn nóng. Nếu Thiệu Lâm thực sự muốn ly hôn thì chuyện
này chẳng dễ dàng. Bà đành dịu giọng:

- Thiệu
Lâm, con biết cái gì, con cho rằng thế giới bên ngoài tốt đẹp lắm sao? Con được
nuông chiều từ bé, có nuôi sống được bản thân không cũng là một vấn đề, Thiệu
Lâm, đợi xem mẹ chồng con có ý gì, nếu bọn họ thực sự buông tha đứa bé đó thì
con trở về tiếp tục làm đại thiếu phu nhân đi. Có chồng yêu, người nhà bao bọc
thật tốt, sao phải tự mình chịu khổ.

Chu
Thiến không thể chấp nhận được suy nghĩ của bà, môi hơi động thì Tống phu nhân
đã bực bội chặn đứng cô, giọng lạnh lùng:

- Nếu
con không nghe mẹ, sau này chịu khổ còn muốn quay về thì đừng trách cha mẹ nhẫn
tâm.

Tống
phu nhân đi ra cửa, đến cửa thì dừng lại nói:

- Giờ
mẹ xuống dưới chờ mẹ chồng con, con cũng xuống đi.

Nói
xong nhìn Bạch Tư Mẫn:

- Con
khuyên em đi, giờ nó đang hôn mê mất rồi

Tống
phu nhân đi ra ngoài, miệng vẫn lẩm bẩm:

- Ly
hôn, ly hôn, không biết trời cao đất rộng, ly hôn thực sự tốt như vậy mẹ đã sớm
ly hôn.

Tống
phu nhân đi xuống rồi, Bạch Tư Mẫn kéo Chu Thiến ngồi xuống rồi nói:

- Em
chờ gặp mẹ chồng đi, nghe xem bà ấy nói gì cũng tốt mà.

Chu
Thiến cười khổ:

- Gặp
thì cũng được nhưng em biết sẽ chẳng có gì thay đổi, bọn họ sẽ chỉ nghĩ mọi
cách sinh đứa bé đó ra, suy nghĩ mọi cách ép em chấp nhận đứa bé đó. Trong mắt
họ em chỉ là vật trang trí, chẳng qua em khiến bọn họ yêu thích nên mới cần tốn
chút công phu mà thôi. Nhưng chuyện sẽ chẳng vì một vật trang trí như em mà có
gì thay đổi. Thật đáng ghét là bọn họ còn nghĩ rằng em không biết phân biệt,
không hiểu chuyện! Chị dâu, em không muốn sống cuộc sống như vậy.

Chu
Thiến lẳng lặng nhìn cô, trong lòng thầm nghĩ đối phương sẽ trả lời thế nào. Sẽ
vì chồng mà khuyên cô làm chuyện cô không muốn sao? Nếu thực sự như vậy thì cô
nhất định rất thất vọng, dù sao cô cũng thực lòng coi cô ấy là bạn bè.

Chu
Thiến biết mình sẽ không vì lợi ích Tống gia mà bỏ qua nguyên tắc của chính
mình.

Ai
ngờ Bạch Tư Mẫn quyết đoán nói:

- Thiệu
Lâm, chị quyết không vì mình mà ép em làm chuyện em không muốn. Thiệu Khang có
được vị trí hôm này đều nhờ vào em nên mọi người đều nghĩ em hi sinh vì Tống
gia là chuyện đương nhiên. Như vậy quá tủi cực cho em. Em hãy cứ làm những việc
em muốn. Thiệu Khang cũng phải học cách tự dựa vào chính mình, có lẽ sau này
anh ấy nên dùng thời gian để làm việc, tránh chuyện chơi bời lêu lổng.


Mẫn cười rồi nhìn Chu Thiến, chân thành nói:

- Chỉ
hi vọng quyết định của em là đúng, hi vọng em có thể hạnh phúc. Có một số việc,
chị cũng không thực sự hiểu nhưng chị biết, phụ nữ đều mong có người chồng thật
lòng với mình. Chị cũng vậy thôi, chỉ là giờ chị đã có con…


thở dài:

- Hơn
nữa chị không có dũng khí như em, Thiệu Lâm, em thực sự khiến chị nhìn bằng cặp
mắt khác xưa, như đổi thành người hoàn toàn khác, giờ em tràn đầy sức sống
khiến cho người ta thật hâm mộ!

Chu
Thiến nghe cô nói thì trong lòng vô cùng cảm động. Cô ôm chặt Tư Mẫn, nghẹn
ngào nói:

- Chị
dâu, cảm ơn những lời này của chị, cảm ơn chị ủng hộ em.

Thật
lâu sau, hai người tách ra, phát hiện mắt đối phương đỏ hồng thì không khỏi
nhìn nhau cười, Chu Thiến lau khóe mắt, sau đó nói:

- Giờ
chúng ta xuống lầu xem mẹ chồng em nói gì đi.

Chương 93: Nói chuyện (1)

Lúc
Chu Thiến và Bạch Tư Mẫn xuống lầu thì Tống Trí Hào và Tống Thiệu Lâm đang một
trước một sau đi vào.

Vẻ
mặt Tống Trí Hào mệt mỏi, Tống phu nhân đi tới giúp ông cởi áo khoác đưa cho
người hầu. Tống Trí Hào đi đến sô pha ngồi xuống, thở dài một hơi, nhắm mắt
dưỡng thần một hồi. Tống Thiệu Khang cũng ngồi xuống. Lan tẩu nhanh chóng bưng
trà lên cho bọn họ. Tống Thiệu Khang đón chén trà, khẽ nhấp một ngụm rồi nói:

- Thiệu
Lâm đâu, không phải bảo là nó sẽ về?

Lúc
này Chu Thiến đang xuống lầu, Bạch Tư Mẫn nắm tay Chu Thiến đi tới, vừa đi vừa
nói:

- Sớm
đã đến, vừa rồi bọn em ở trên lầu.

Chu
Thiến đi đến bên cha, thản nhiên chào:

- Cha,
anh cả.

Đối
với cặp cha con này cô thực sự không có cảm tình mấy.

Tống
Trí Hào nhẹ nhàng ừm một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng:

- Rốt
cuộc là có chuyện gì mà phải bỏ nhà ra đi.

Tống
phu nhân sợ con gái nói sẽ làm chồng tức giận nên nhỏ giọng kể lại mọi chuyện
một lần. Chu Thiến thì chăm chú nhìn Tống Trí Hào.

Tống
Trí Hào nghe xong vợ kể thì phì cười rồi nhìn Chu Thiến:

- Cha
còn tưởng chuyện gì lớn, chẳng phải là chỉ một đứa bé sao? Bọn họ chỉ muốn đứa
bé đó chứ đâu cần con đàn bà kia. Con sợ cái gì. Còn bỏ nhà đi? Triệu Quốc
Xương chắc chắn sẽ cho rằng nhà chúng ta không gia giáo.

Ông
trầm mặt:

- Giờ
mau quay về xin lỗi cha mẹ chồng con, đừng gây rối nữa

Chu
Thiến nhìn ông mà thầm cười lạnh. Quả nhiên cô sớm biết từ miệng ông ta sẽ
chẳng có lời gì hay. Cô cũng chẳng phản đối chỉ lạnh lùng đứng đó bởi vì cô
biết nói chuyện với người như vậy chẳng được gì. Ông ta vốn bất chính đương
nhiên sẽ chẳng cho rằng người khác làm vậy thì có gì sai. Nghĩ đến Triệu gia
cũng có suy nghĩ đó, cho nên mới cho rằng cô không bao dung. Dù sao mình chẳng
cầu xin gì ông ta, ông ta nói cứ coi như gió thổi qua ta là được. Chống đối ông
ta, nếu ông ta nhất thời tức giận lại tát mình như Triệu lão gia tử tát Triệu
Hi Thành thì đúng là lỗ to.

Tống
phu nhân nghe xong lời chồng nói, chắc tự nghĩ đến mình mà thần sắc rất khó coi
nhưng bà không thể phát tác trước mặt chồng, chỉ nhẹ nhàng nói ra suy nghĩ của
mình. Tống Trí Hào nghe bà nói xong thì thoáng yên lặng rồi nói:

- Bà
nói cũng đúng nhưng tôi đoán Chủ Tịch Triệu sẽ không bỏ mặc đứa bé đó đâu. Ông
ta đã già như vậy mới có đứa cháu nội đầu tiên, sao bỏ được…

Ông
nặng nề hừ một tiếng, trầm giọng với Chu Thiến:

- Nói
đến nói đi đều chẳng phải do con, kết hôn với Hi Thành lâu như vậy cùng không
có con. Nếu con sinh cháu cho Triệu gia thì bọn họ đương nhiên coi con như bảo
bối, giờ xảy ra chuyện này còn trách được ai?

Tống
phu nhân nghe xong lời chồng thì khẽ thở dài nhưng vẻ mặt hiển nhiên cũng nghĩ
như vậy. Bạch Tư Mẫn ở bên cạnh vỗ vỗ lưng cô an ủi. Trong lòng dù bực mình
thay Chu Thiến nhưng chuyện này cô vốn không có tư cách nói. Tống Thiệu Khang
thì chỉ hờ hững nhìn.

Chu
Thiến thiếu chút nữa tức đến ngất, đây đúng là lời nói của cha mình? Nếu không
nể bọn họ là trưởng bối và có chút tò mò xem Triệu Phu Nhân sẽ nói gì thì cô đã
sớm phất tay áo bỏ đi.

Nhưng
cô vẫn nhịn không được lạnh lùng nói:

- Chuyện
con tư sinh con tuy thấy nhiều nhưng không có nghĩa là con sẽ chấp nhận. Con
chẳng trách ai, cũng chẳng cầu gì, chỉ muốn bỏ đi thôi, ai có thể trách con?

Tống
Trí Hào bị câu này của cô làm tắc nghẹn, vẻ mặc phẫn nộ, kinh ngạc nhìn cô. Chu
Thiến cũng lạnh lùng nhìn lại, môi mím chặt, trong lòng thầm cảnh giác, nếu
phát hiện ông có dấu hiệu đánh người thì phải né cho nhanh. Tuyệt không thể để
loại người đó tát mình được.

Bên
kia, Tống Thiệu Khang vẫn không nói chuyện đột nhiên xen vào:

- Em
à, em đừng chống đối cha, chúng ta còn không phải vì em? Nếu em thực sự li hôn
thì sau này đau khổ chỉ có em chịu thôi. Nghe lời cha mẹ, đợi Triệu Phu Nhân
đến thì xuống thang đi, bà ấy tự mình đến đón em thì đã quá nể mặt em rồi.

Trên
tay anh ta có mấy công trình đều chờ Triệu gia đầu tư, có thể nói anh ta là
người không muốn thấy cô ly hôn nhất. Nhưng về sau còn phải dựa vào cô nhiều
nên giọng nói vẫn khách khí. Đang nói thì Lan tẩu vào báo:

- Triệu
phu nhân đã đến.

Tống
phu nhân đứng lên nói:

- Trước
hết nghe xem Triệu gia có tính toán gì đã.

Người
hầu dẫn Triệu Phu Nhân vào, hôm nay bà mặc bộ váy ngắn màu đậm, tóc uốn khá cầu
kì vừa nhìn đã biết là mới từ thẩm mỹ viện về. Tống phu nhân thấy thế thầm
nghĩ, con dâu bỏ đi mà còn có tâm tư đến thẩm mỹ viện? Xem ra bà không để ý
chuyện này như mình nghĩ thì thoáng chột dạ.

Triệu
phu nhân tiến vào liền cười nói:

- Ôi,
cả nhà đều ở đây đón tôi sao, thật không dám nhận.

Sau
đó bà nhìn Chu Thiến cười nói:

- Thiệu
Lâm, con về nhà an toàn là tốt rồi, tối đó biết con không về, cả nhà ai cũng lo
lắng.

Chu
Thiến thản nhiên đứng đó nói:

- Để
mẹ lo lắng, thật ngại quá.

Tống
phu nhân mời Triệu phu nhân ngồi xuống, người hầu rất nhanh mang trà lên. Tống
Trí Hào nhìn ra ngoài cửa nói:

- Bà
thông gia, chỉ có mình bà đến? Cậu cả không đến?

Triệu
phu nhân chớp mắt:

- Nó
không biết tôi đến đây, tôi không nói cho nó, hôm nay là tôi muốn nói chuyện
với mọi người.

Sau
khi Thiệu Lâm bỏ đi, chồng vô cùng tức giận, mấy hôm nay sắc mặt rất khó coi
nhưng quyết tâm giữ đứa bé càng kiên định, kiên quyết không chấp nhận uy hiếp
này của con dâu. Nếu không phải bà luôn nói tốt cho Thiệu Lâm, hơn nữa quá khứ
quả thật Thiệu Lâm rất được bọn họ yêu thích, con cũng thật sự yêu Thiệu Lâm
thì có lẽ mọi chuyện cũng để mặc cô. Nhưng chuyện này không thể thương lượng
cho nên hôm nay bà đến đây không cho con biết. Con thật lòng với Thiệu Lâm bà
biết, nếu để nhà thông gia biết thì chỉ sợ mục đích hôm nay đến khó mà đạt
được.

Tống
Trí Hào mở miệng nói:

- Bà
thông gia, hai nhà chúng ta giao tình thâm sâu, tôi vẫn luôn tin tưởng mọi
người, yên tâm giao con gái cho bà không ngờ lại xảy ra chuyện này, thật khiến
chúng tôi thất vọng. Nhà bà giữ đứa bé kia lại chẳng phải khiến con gái tôi khó
xử?

Ông
nghe vợ nói xong cũng hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này, vạn nhất sau
này Triệu gia không do cháu mình làm chủ thì không phải là chuyện tốt.

Triệu
phu nhân cũng không phải không biết chuyện của Tống Trí Hào, nghe ông ta nói
xong thì chỉ thấy buồn cười. Để người khác nói thì thật nghiêm túc… Nhưng vẻ
mặt bà vẫn rất khẩn thiết:

- Chuyện
này nói thế nào cũng là chúng tôi không đúng, là chúng tôi sai. Nhưng việc đã
đến nước này, cũng xin mọi người thông cảm. Chúng tôi tuổi đã lớn, vẫn luôn
mong có cháu, nay đứa trẻ kia đã hơn bốn tháng, mọi người bảo chúng tôi sao có
thể nhẫn tâm.


thở dài cúi đầu, lời nói tha thiết.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3