Leng keng hồng nhan phong thái hành thiên hạ - Chương 167 phần 1

Chương 167

“Như Phong, nàng là một cơn gió phóng khoáng không chịu cảnh
tù túng, mà ta, đã bỏ lỡ một cơ hội tốt nhất để giam cầm nàng.”

___

Đêm trước ngày thành thân là một đêm không yên tĩnh.

Đẩy bọn sư đệ sư muội sắp vui đến phát điên kia đi chỗ khác,
Như Phong cũng không tài nào ngủ được, đều tại hai ngày này Mộc Vấn Trần không
hề tới quấy rối mình, ngoan ngoãn ngồi chờ trong phủ đệ của chính hắn. Bởi vì
đây là đại hôn cho nên hoàng đế đã tặng Mộc Vấn Trần một toà phủ đệ, thế nên
Như Phong hiện tại rảnh rỗi vô vàn.

“Tỷ tỷ, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Như Phong trực tiếp
tới sân bên cạnh tìm Như Tuyết.Quan hệ tỷ muội của hai người mấy hôm nay đã tốt
hơn khá nhiều, nhưng mà những lời nhẹ nhàng một câu cũng chưa nói với nhau.

Như Tuyết ngẩng đầu rời mắt khỏi giá thêu, nhìn Như Phong một
cái rồi nói: “Ta còn muốn thêu gối đầu hình “uyên ương hí thuỷ” tặng ngươi,
ngươi muốn nói gì thì nói nhanh đi.”

Như Phong lúng túng sờ mũi, nói: “Vấn Trần không phải đã bảo
người trong phường thêu hỗ trợ sao? Tỷ tỷ, ngươi không cần thêu cũng được mà.”
Nàng nhìn cảnh tượng trước mắt, dạ minh châu phát ra ánh sáng lóng lánh nhu
hoà, tóc Như Tuyết tựa mây đen được tỉ mỉ vấn lên cao cao, đầu nàng cúi thấp,
cái cổ mảnh khảnh trắng nõn liền thuận thế lộ ra ngoài. Giờ khắc này, ánh mắt
của nàng chăm chú nhìn vào giá thêu, những sợi chỉ đặc biệt trong tay không
ngừng thay đổi, Hương Lăng bên cạnh hầu hạ, giúp đỡ.

“Dù sao ngươi cũng là muội muội ta, ngươi có đặt làm rồi thì
thôi, nhưng mà dù sao bên nhà mẹ cũng phải tặng cho chút gì đó chứ.” Như Tuyết
lẳng lặng nói, đầu cũng không ngẩng lên.

“Tỷ tỷ, người nào có phúc lắm mới cưới được tỷ đó.” Như Phong
bật thốt lên, than thở. Tỷ tỷ của mình thật sự là một tài nữ, cầm kỳ thư hoạ,
nữ công gia chánh, không môn nào là không tinh thông.

Như Tuyết cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn Như Phong, ánh
mắt phức tạp nói: “Nếu là trước kia, ta sẽ cảm thấy ta rất tốt, nhưng bây giờ
thì không đúng rồi, Như Phong, ngươi tuy là thân nữ nhi nhưng lại đạt được
những thành tựu như vậy, những cô gái khuê các như chúng ta tự thấy mình không
cách nào có thể so sánh tới.” Hiện tại ở Tử La quốc ai mà không biết ở Tướng
quân phủ có một nữ tướng văn võ song toàn, hơn nữa còn có một tướng mạo khuynh
thành, dung nhan bế nguyệt tu hoa, khiến cho biết bao nhiêu nam tử Tử La quốc
ao ước, tơ tưởng? Chẳng qua là vì Như Phong sớm đã có nơi trao thân gửi phận mà
thôi.

Nhìn người muội muội không tô phấn điểm son trước mắt, chẳng
qua chỉ khoác vào một bộ y phục hồng sắc do bị mẫu thân cưỡng ép mặc vào, mái
tóc đen tuyền đơn giản cột lên, trên đầu lại không mang vật sức, mộc mạc như
thế nhưng lại khiến người ta không cách nào thu lại tầm mắt, rồi lại có cảm
giác những thiếu nữ khác mày vẽ, má phấn, môi son đều là dong chi tục phấn, tục
diễm cực kì.

Mình chắc cũng là một trong số những cô gái dong chi tục phấn
kia đi, nếu không phải thì tại sao chàng chưa từng nhìn thấy điểm tốt nào của
mình? Như Tuyết khổ sở nghĩ.

“Ta và các người không giống nhau, tư tưởng của chúng ta khác
nhau rất nhiều.” Hồi lâu sau Như Phong mới mở miệng nói, những thứ nàng đã trải
qua chính là không giống với các thiếu nữ ở nơi đây, nàng vốn xuyên qua mà
tới.May mà gặp được những người bạn tốt, còn có Vấn Trần bên cạnh bầu bạn, bao
dung những hành động khác người của mình.

“Thật ra thì nữ phẫn nam trang cũng không dễ dàng gì đâu a.”
Như Phong nhớ tới quãng thời gian khó khăn nơi chiến trường ngày ấy, có một
thời gian dài mình thậm chí không có nổi một giấc ngủ yên, đặc biệt là lúc vừa
mới bắt đầu giết người, khi ấy không có đêm nào chợp mắt được. Sau đó mình mới
tâm sự với Vấn Trần chuyện này, chàng liền trấn an mình, tiếp đó mình mới biết,
thì ra Vấn Trần cũng từng ra chiến trường, từng giúp đỡ gia gia, mặc dù chàng
chưa từng đích thân ra trận nhưng mưu kế của chàng đã khiến rất nhiều địch binh
phải bỏ mạng.

Vào khắc đó, Như Phong bỗng cảm thấy mình với tâm Vấn Trần
tựa hồ đã ở ngay sát bên.

“Đúng vậy, chẳng qua là ngươi có được một cơ hội như thế mà
thôi.” Như Tuyết lạnh nhạt nói, giơ tay lên ý bảo Hương Lăng đi ra ngoài.

Hương Lăng thắm thiết nhìn Như Phong một lần, sau đó ngoan
thuận gật đầu, xoay người rời đi.

Như Phong nhìn theo bóng lưng của nàng, nghĩ mãi không ra nỗi
ai oán trong mắt Hương Lăng từ đâu mà tới.

“Như Phong, ngươi thật sự không thích Thái tử điện hạ sao?”
Thanh âm của Như Tuyết kéo lại trí não đang lơ lửng của Như Phong.

“Thái tử?Ai đời thích hắn chứ?” Như Phong nghe hỏi lập tức
khinh miệt đáp, ngay sau đó dường như lại nghĩ đến cái gì, vội vàng mở miệng
cười cười, nói: “A a, sai rồi sai rồi, Thái tử hiện giờ là Dục Tước ca ca, ta
còn tưởng đâu tỷ đang nói tới tên khốn trước kia nữa đấy. Dục Tước giống như
một người anh lớn, ta rất thích hắn.” Như Phong gật đầu lia lịa còn không quên
trộm nhìn phản ứng của Như Tuyết.

“Đúng đó, ngươi thích hắn, hắn cũng thích ngươi.” Trong mắt
Như Tuyết xẹt qua một tia thống khổ, “Người như vậy, ta có thể gả vào sao?”
Mình thế nhưng đã chung tình với chàng được mấy năm, từ lúc Như Phong đi học
trở về.

“Nhưng mà…” Như Phong chậm rãi kéo giọng. “Ta hiện tại đã sắp
thành thân rồi, chuyện trước kia mọi người đều nên quên hết đi.” Như Phong cũng
không biết phải làm sao để xóa bỏ những khó chịu trong lòng Như Tuyết. Chuyện
như thế này, nàng sống qua hai đời rồi vẫn là lần đầu tiên đụng phải.

“Thôi, nếu đã yêu rồi vậy thì kiên trì tới cùng thôi.” Như
Tuyết cười nhạt, cuối cùng cũng bỏ được gánh nặng trong lòng, nói, “Rất nhiều
người trên thế gian này không thể ở cùng với người mình thích, mà nay ta đã có
được cơ hội này, đời chúng ta hẳn còn rất dài, cho nên sau này chàng cũng chưa
chắc sẽ không thích ta.”

“Vậy là đúng rồi!” Như Tuyết vỗ tay cười, nói, “Tỷ tỷ, ngươi
tốt như vậy, chắc chắn có thể.” Mấy ngày trước gia gia đã bàn chuyện hôn sự với
Dục Tước rồi, không biết kết quả ra sao đây?

“Vậy… tỷ tỷ, ta về trước ha.” Như Phong nhỏ giọng nói, ở
trước mặt Như Tuyết luôn có cảm thấy rằng mình nợ nàng, cảm giác không tốt lắm,
cho nên vẫn nhanh chân về sớm thì hơn.

Như Tuyết nhìn Như Phong một hồi, gật đầu nói: “Ngày mai
ngươi đã thành tân nương tử, đúng là nên ngủ sớm một chút.”

Sau khi tạm biệt Như Tuyết, Như Phong vui vẻ nghĩ, mình dù
sao cũng là tỷ muội của Như Tuyết, cho nên không có chuyện thù dai nhớ lâu, sau
này nhất định sẽ tốt thôi. Chỉ là… nàng vuốt vuốt cằm, ngày mai là mình lập gia
đình rồi, còn chưa đủ mười chín tuổi đâu, quá sớm!

Một đường vừa đi vừa nghĩ, bất giác đã về tới phòng mình, bất
chợt phát hiện trong phòng sớm đã có người đang đợi.

“Sư phụ, người tới rồi!” Như Tuyết vui vẻ nhào tới, lần này
mình có thể cùng với Vấn Trần ở bên nhau không thể không kể tới công của sư phụ
đâu nha. Vị vậy, dù mặt sư phụ lúc nào cũng lạnh như băng nhưng Như Phong vẫn
dung cảm liều mình nhào qua, cùng lắm là bị hắn “bặc bặc” mấy phát bay đi.

[*nguyên văn: Pia – đây là ngôn ngữ
mạng, dân cư mạng thường thường nói “Tặng ngươi một cái tát!” mà tát qua một
cái tất nhiên sẽ phát ra tiếng vang, Pia chính là từ tương thanh được hình
thành từ cái hành động văn nhã này.]

“Tiểu nha đầu, đây là nam nhân của ta, ngươi vẫn nên nhào vào
ta đi.”Thanh âm của một nữ tử truyền tới, đầu Như Phong tức khắc chạm vào ngực
nàng.

Cảm giác mềm mại truyền tới làm Như Phong không khỏi dụi dụi
một hồi, sau mới rề rề rà rà nói: “Ta phải gọi người là sư nương hay vẫn như cũ
gọi là Lan đại nương?”

“Ha ha… tiểu nha đầu, ta biết thế nào mình cũng không qua mặt
được ngươi mà!”Lan đại nương ha ha cười to, sờ sờ đầu Như Phong.

“Hai người quen nhau khi nào?” Vô Tình Kiếm híp mắt nhìn Như
Phong, ánh mắt còn mang theo ý vị dò xét.

Như Phong cười khan một tiếng, vội vàng giải thích: “Sư phụ,
con gặp sư nương ở Phong Hiền thư viện, khi đó con cũng đâu biết thân phận của
sư nương đâu.” Cho nên sự thật là mình không hề cố ý giấu giếm đâu à nha.

“Chàng muốn làm gì?”Sư nương cũng híp mắt lại, không vui nhìn
Vô Tình Kiếm.

Vô Tình Kiếm thấy vậy đành phải cười trừ, mắt lại trừng Như
Phong.

Như Phong vô tội chớp chớp mắt, nhìn Lan đại nương trước mặt,
dáng vẻ chừng ba chục tuổi đầu, thân hình tinh tế, nhanh nhẹn, da mặt trơn nhẵn
không có lấy một nếp nhăn dù là bé tẹo, đôi mắt hẹp dài, khoé mắt cong cong, là
một cô gái cổ điển điển hình nhất, nhưng nét anh khí giữa mi tâm làm cho nàng
không giống với các cô nương khác.

“Sư nương, người thật trẻ a, tính ra sư phụ cũng đã có thể
làm cha của người lận đó.” Như Phong với sư nương tầm mắt ngang nhau, hai người
cơ hồ cao xấp xỉ nhau.

“Úy Trì Như Phong, đừng tưởng rằng ngươi đã xuất sư rồi ta
liền không quản được ngươi, ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì?” Vô Tình Kiếm mắng,
thấy nương tử nhà mình sủng ái nhìn Như Phong, thì ra các nàng đã sớm quen
nhau, khó trách Lan nhi đối với Như Phong tốt như vậy.

Như Phong hì hì cười một tiếng, nàng biết hết rồi, sư phụ
chẳng qua chỉ là một con cọp giấy, có sư nương ở đây còn sợ cái gì?

Tiếp theo, Vô Tình Kiếm bị quăng sang một bên, Như Phong và
sư nương hai người trò chuyện với nhau vui vẻ vô cùng, để cho ai đó bốc mùi
chua không ngớt.

“Nói như vậy, sư nương trước kia lúc người nữ cải nam trang
cũng chỉ có mỗi sư phụ phát hiện thôi sao?” Như Phong kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, cho nên ta mới gả cho hắn.”Lan nương cười nói, sờ
sờ đầu Như Phong, giải thích, “bởi vì sư phụ ngươi biết y thuật.”

Như Phong nghe vậy, bẹt miệng nói: “Vấn Trần cũng biết y
thuật đây nè, cho nên hắn cũng phát hiện ra thân phận thật của con.” Nếu không
biết thì hay rồi, mình sẽ đùa một phen, đáng tiếc.

Nhìn Như Phong than thở, Lan nương cười: “Ngươi đó, còn không
biết đủ, ta thấy tiểu tử kia tốt vô bờ mà.”

“Chính là tốt vô bờ bến.” Như Phong mặt khổ qua chêm thêm một
câu trái ngược, “ Cái đồ phẫn trư ăn lão hổ, con cảm thấy mình đã lên nhầm
thuyền giặc.” Lúc đầu cảm thấy Vấn Trần vừa đơn thuần vừa đáng yêu, dáng người
lại đẹp đến không có thiên lý như vậy, ngỡ là mình đã nhặt được bảo bối rồi,
không nghĩ tới mấy ngày nay hắn liền lộ ra nguyên hình, phương diện bá đạo cũng
từ từ hiện rõ, tỷ như nói… chuyện giường chiếu.

“A a, phu thê chung sống là chuyện đại sự cả đời, sau này
ngươi từ từ sẽ hiểu thôi.” Lan nương liếc nhìn Vô Tình Kiếm đang nhàm chán ngồi
một chỗ, nói: “Chúng ta đi trước, ta đoán một lát nữa sẽ có người tới tìm
ngươi. Còn có, hôn lễ của ngươi chúng ta không tham gia được, có chuyện gấp
phải làm, sư phụ ngươi với ta định đi một chuyến sang Thạch Nam quốc, tìm hiểu
một vài chuyện cũ.”

Như Phong vừa nghe, vội vàng kéo tay của nàng, kêu lên: “Sư
nương, người còn chưa nói nữ nhân cứu con ở ngoài thành Tương Châu năm xưa có
phải là sư nương hay không mà?” Như Phong nhìn bộ hồng y trên người nàng, mặc
dù đã đoán được nhưng vẫn muốn xác nhận một lần.

“Haha, chuyện này có gì hay đâu mà hỏi? Chúng ta đi đây, chờ
đến lúc ngươi sinh con rồi chúng ta sẽ trở lại thăm ngươi.” Nói xong liền nhẹ
nhàng hất tay Như Phong ra, củng Vô Tình Kiếm một trước một sau nhảy cửa sổ ra
ngoài.

“Hai người cư nhiên đều không tham gia hôn lễ của ta!!!” Như
Phong bất mãn nhìn bóng lưng của họ biến mất trong bóng đêm, ngay cả lễ vật
cũng không có, cứ như vậy tay không mà tới?! Còn có, sư phụ a, cho dù gia gia
giận ngươi không nói cho ông nghe thân phận của ta, ngươi cũng không cần vì vậy
mà không tới tham gia hôn lễ của ta a. Thiệt là làm người ta buồn bực mà!

Đang lúc Như Phong trề môi oán trách lại trông thấy trên bàn
có thứ gì đó, vôi vàng cầm lên nhìn, nhất thời hết ý kiến ý cò. Đó là một cái
bình nhỏ màu trắng, bên trong đựng dược hoàn, vừa mở nắm bình liền có một mùi
thơm xộc vào mũi.

Như Phong ngửi một cái, không rõ thứ này có tác dụng gì, nhìn
lại, thì ra phía dưới còn có một tờ giấy, sau khi xem xong, Như Phong nhịn
không được liên cười ha hả: “ Ha ha, sư nương thật hiểu lòng người a.” Lần này
xem ra mình không thể nhanh có con rồi.

 

Mới vừa mừng trộm không thôi lập tức bên ngoài truyền vào
tiếng gõ cửa, ngỡ là cha nương tới nên Như Phong vội nói to: “Vào đi, cửa không
khoá.”

Qua một hồi, ngoài cửa vẫn không có thanh âm, Như Phong quay
đầu nhìn lại lại ngoài dự liệu nhìn thấy Dục Tước và Dục Tuyên.

Tước ca ca, Tuyên, ngọn gió nào đưa các ngươi tới đây a?” Như
Phong mừng rỡ nói, lần trước từ biệt ngoài cửa cung xong đến giờ bọn họ vẫn
chưa gặp lại nhau, Như Phong trong lòng thấp thỏm bất an, nàng trước sau vẫn
cảm thấy áy náy với hai người này.

Dục Tuyên miễn cưỡng cười cười, bước tới nhìn Như Phong, nói:
“Ngày mai ngươi xuất giá rồi, ta luyến tiếc ngươi, cho nên mới tới nhìn một
chút.”

Dục Tước cũng bước tới, nhìn Như Phong chằm chằm, nói: “Đúng
vậy, không nghĩ tới người thành thân sớm nhất trong chúng ta lại chính là Như
Phong nàng, ngày trước gặp ngươi mới nhỏ xíu xiu, y như đứa trẻ trẻ người non
dạ, vậy mà chớp mắt một cái ngươi đã thành thân.”

Như Phong sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: “Sắp sang năm mới rồi,
sang năm ta cũng đã mười chín, nương ta nói mười chín tuổi không thể lập gia
đình, Vấn Trần cũng không muốn chờ, vậy nên cũng đành gấp rút thành thân thôi.”

“Như Phong!” Dục Tuyên đột nhiên ôm Như Phong vào lòng, ghì
chặt, nói: “Như Phong, ta thật sự rất thích ngươi.”

Như Phong căng cứng mình, suy nghĩ một hồi, ngó sang Dục Tước
đang nhìn chỗ khác, lúc này mới vươn tay ra ôm lại Dục Tuyên, nói: “Tuyên, cảm
ơn ngươi.” Vào giờ khắc này, nàng cũng không biết nên nói cái gì nữa.

“Yên tâm, ta sẽ không sao đâu, Như Phong, nếu hoàng thúc đối
ngươi không tốt, ngươi có thể tới tìm ta, ta lúc nào cũng chào đón ngươi.”Dục
Tuyên trêu chọc, ấy mà giọng nói lại nghiêm túc chưa từng thấy.

Như Phong gật mạnh đầu, nói: “Được, cảm ơn Tuyên.” Gì thì gì
cũng nên an ủi trước đi, chuyện sau này để sau này nói.

Sau khi phát tiết xong, Dục Tuyên nói: “Ta ra ngoài trước,
ngươi với ca ca trò chuyện đi.” Dục Tuyên nhẹ nhàng hôn má Như Phong một cái,
hơn nữa còn thừa dịp Như Phong không chú ý bất chợt liếm môi Như Phong thêm một
cái, lúc này mới hài lòng nói, “Còn đây là lễ vật ta tặng ngươi.”

Như Phong đưa tay nhận lấy, nhìn nhìn, là một bức hoạ, đang
muốn mở ra xem, Dục Tuyên lại hôn mặt nàng thêm một cái, không cam lòng nói:
“Thật muốn cướp ngươi đi, sau đó hai chúng ta lưu lạc thiên nhai, không trở về
đây nữa. Ayy, đáng tiếc, ca ca lại đang nhìn ta.”Nói xong lập tức xoay người
bước đi.

Như Phong nhìn bóng lưng của hắn mà dở khóc dở cười, may là
Vấn Trần không có ở đây, không thì mình thảm rồi, tuy tên kia hai ngày nay
không thể tới, nhưng mỗi ngày đều bảo Chu Tiền báo cáo tin tức bên này, quan
trọng nhất chính là không được để cho Dục Tước với Dục Tuyên thừa cơ hội tiến
vào, chiếm tiện nghi.

Đáng tiếc, vô ích rồi, Như Phong cười khổ.

“Tiểu tam, ta rất hâm mộ dũng khí của hắn.” Dục Tước lẳng
lặng mở miệng.

Như Phong dời tầm mắt về, nhìn Dục Tước một thân bạch y, cười
hỏi: “Tên đó lúc nào cũng vậy, Tước ca ca, chúc mừng ngươi trở thành Thái tử.”

Dục Tước trầm mặc, cũng đến gần Như Phong, từ trong ngực lấy
ra một cây trâm bạch ngọc, phía trên khắc cành mai hoa đang đón gió, xinh đẹp
vô ngần, tinh khiết tựa hoa sen. Hắn ôn nhu cười một tiếng, cầm trâm cài lên
tóc Như Phong, trên đầu Như Phong không có vật sức nào, giờ lại cài một cây
trâm bạch ngọc khắc hoa, lập tức tôn lên suối tóc đen mượt, động lòng người
biết bao.

“Mặc dù nói tục vật trần gian không xứng với nàng, nhưng ta
vẫn cho người chế tạo ra cái này, coi như là người ca ca này vì nàng mà chuẩn
bị lễ vật, ngày sau ta đăng cơ, nếu nàng có chuyện muốn giúp đỡ, có thể cầm nó
đến tìm ta.” Dục Tước nhẹ nhàng thở dài, ấn cái đầu đang ủ rũ cúi thấp của Như
Phong vào ngực mình.

“Như Phong, nàng là một cơn gió phóng khoáng không chịu cảnh
tù túng, mà ta, đã bỏ lỡ một cơ hội tốt nhất để giam cầm nàng.” Hắn thật thở
dài thật dài.

Chuyện mười mấy năm trước tựa hồ còn phảng phất đâu đây, tiểu
nhân nhi ngày ấy tinh nghịch, phá phách, tiểu nhân nhi ngày đó rung đùi đắc ý
ngâm thơ trong gió xuân lồng lộng, tiểu nhân nhi giật dây mình đánh nhau với
người khác trên đường phố, thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết, phong lưu phóng
khoáng ở Phong Hiền viện, người ngọt ngào gọi mình “Tước ca ca”…

Bất tri bất giác, nàng đã trở thành một cô nương nghiêng nước
nghiêng thành, sắp trở thành nương tử của người ta.Từ đó về sau, nàng đem tóc
vấn thành búi*, ở trong lòng người nam nhân khác cười duyên, mình cũng không
thể lại được gặp nàng thường xuyên nữa, cũng không thể giống như bây giờ ôm
nàng vào lòng.

Mình, phát hiện quá muộn… cũng đã tới quá muộn!

Dục Tước rũ mắt, ôm Như Phong, siết chặt hơn, the thẻ nói:
“Như Phong, nàng nhất định phải hạnh phúc.” Từ nay về sau, mình trở thành Thái
tử của quốc gia này, lại thêm mấy năm, mình trở thành vua một nước, sau này,
không thể tuỳ hứng như bây giờ nữa, cũng không thể tuỳ ý biểu đạt tâm tình của
mình.

“Ta sẽ hạnh phúc mà, Tước ca ca.” Nước mắt Như Phong lặng lẽ
rơi, nàng vẫn luôn biết rõ tình cảm Dục Tước dành cho mình, hắn đau sủng, hắn
dung túng, hắn ở kinh thành vì mình lên tiếng nói, hắn giúp đỡ mình, hắn nhượng
bộ, e rằng mình tại nơi chiến trường còn phải lo thêm nhiều việc, cũng không dễ
dàng có được hạnh phúc như vậy.

“Có thể có được một giọt lệ của nàng, ta mãn nguyện rồi.” Dục
Tước nhìn vào mắt Như Phong, ôn nhu lau đi nước mắt của nàng, cuối cùng nhẹ
nhàng đặt một nụ hôn lên trán, nói: “Như Phong, nàng nhất định sẽ mãi hạnh
phúc.” Bởi vì có ta ở đây dõi theo nàng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3