Leng keng hồng nhan phong thái hành thiên hạ - Chương 087
Chương 87: Báo danh
Sáu người ở bên ngoài tìm được một tửu lâu khá tốt để dùng cơm, Dương Vĩ
rất là sôi nổi, trên bàn cơm chuyện trò rôm rả, dường như rất hợp với Túy Trúc.
Dung Ức Ảnh chỉ yên lặng ngồi ăn cơm, thỉnh thoảng mới chêm vào một hai
câu.
Như Phong cùng Nam Sơn, Túy Nguyệt cũng bàn bàn luận luận.
Sau khi ăn xong, Như Phong thanh toán tiền rồi cùng bọn họ trở về.
Lúc này trời đã tối đen, từng nhà đều có ánh đèn, hầu hết mỗi hộ gia đình
đều thắp sáng ngọn đèn lồng treo ở trước cửa, làm cho việc hành tẩu trên đường
cũng thuận lợi hơn. Nhìn ngã tư đường rộng rãi sạch sẽ, gió thổi mát rượi bên
tai làm tâm trạng của Như Phong dễ chịu hơn hẳn.
Sau khi trở lại khách điếm, Như Phong và sư đệ, sư muội cùng nhau đến phòng
của nàng.
Một bàn ngồi bốn người, mỗi người vừa lúc chiếm một góc.
Bốn người yên lặng không nói gì, sau một hồi lâu, Túy Nguyệt mới mở miệng
hỏi: “Sư huynh, tâm trạng của ngươi không tốt sao?”
Túy Trúc chăm chú nhìn Như Phong, khó hiểu: “Đúng vậy, sư huynh, ta cảm
thấy huynh đang có tâm sự đó.”
Như Phong nâng mi mắt lên, chống cằm nói: “Ta có chút tâm sự, được rồi, các
ngươi tới đây làm gì?”
Nam Sơn và Túy Trúc liếc nhìn nhau một cái, sau đó Túy Trúc mới nói: “Sư
phụ biết huynh muốn nhập ngũ, cho nên bảo chúng ta hạ sơn.”
Như Phong chợt hiểu ra: “Các ngươi cũng muốn theo ta tòng quân?”
Nam Sơn cùng Túy Trúc gật đầu.
Thế nhưng Như Phong lại vội vã lắc đầu: “Không được không được, ngay cả ta
còn không muốn đi làm sao có thể kéo các ngươi theo được? Hơn nữa nhập ngũ cũng
không phải chuyện đùa, trên chiến trường nguy hiểm như vậy, nếu có chuyện vạn
nhất xảy ra, như vậy biết làm thế nào?”
Túy Trúc không phục: “Vậy tại sao Túy Nguyệt có thể đi cùng huynh?”
Túy Nguyệt cười dịu dàng: “Bởi vì ta biết y thuật a.” Ngữ khí có chút đắc
ý, trước mặt người nhà, Túy Nguyệt không tỏ ra cái kiểu ôn nhu trước sau như
một, thỉnh thoảng lại cười cười nói nói, trêu chọc mọi người.
Túy Trúc ghen tỵ nhìn Túy Nguyệt, thấp giọng reo lên: “Sớm biết thế thì lúc
đầu ta cũng học y cho rồi.”
Nam Sơn rốt cục cũng mở miệng: “Ngươi cảm thấy với tính cách hầu tử của
ngươi, ngươi có thể học y sao?”
Túy Trúc đánh qua một quyền, bởi vì không hề dùng lực, cho nên Nam Sơn rất
nhanh tiếp được.
Như Phong thờ ơ nhìn bọn họ diễn trò ngươi truy ta đuổi, chờ bọn hắn yên
tĩnh lại mới nói: “Ta không đồng ý hai người các ngươi theo ta nhập ngũ.”
“Sư huynh!” Túy Trúc áp sát làm nũng: “Sư huynh, cho chúng ta theo đi mà,
võ công của ta cũng rất khá đó.”
Nam Sơn mỉm cười, ngữ khí kiên quyết: “Ta nhất định phải theo.”
Như Phong khó hiểu: “Tòng quân là chuyện đùa vui lắm sao? Các ngươi như thế
nào một người hai người đều muốn tống mình vào đó?”
“Ta muốn kiểm chứng kết quả luyện tập của ta, hơn nữa ta sẽ không gây phiền
toái gì cho sư huynh đâu.” Nam Sơn vừa nói vừa mong đợi nhìn Như Phong, “Hơn
nữa sư phụ cũng hiểu được chỉ ở trên chiến trường thì sở học của ta mới không
bị mai một.”
Như Phong suy nghĩ một chút, xoay đầu nhìn Túy Trúc: “Vậy còn ngươi? Một nữ
hài tử, sẽ rất khổ cực.”
“Ta có thể nữ cải nam trang mà.” Túy Trúc thốt lên.
Túy Nguyệt lập tức cười, nhìn qua Như Phong nói: “Túy Trúc, ngươi không có
khả năng có thể cải nam trang đâu, sẽ không giống. Mặc dù trên mặt ngươi có
chút anh khí, nhưng vóc người của ngươi thì làm sao có thể giả? Thanh âm của
ngươi lại không trầm thấp, còn có trái cổ thì phải tính làm sao?”
Như Phong gật đầu đồng tình, nữ cải nam trang không phải chuyện dễ dàng như
vậy, mọi người đâu phải đầu heo, chính nàng đây, nếu không phải vừa sinh ra đã
làm như vậy, trong tiềm thức bản thân tự rèn luyện cho mình theo phương thức
rèn luyện nam nhi, nếu không người ngồi đây sẽ là một Úy Trì Như Phong ẻo lả
rồi.
“Bất quá…” Như Phong chớp mắt, nói: “Ngươi có thể ở cạnh Túy Nguyệt mà bảo
vệ nàng, dù sao ở đó thì chỗ nào chỗ nấy toàn là nam nhân, Túy Nguyệt thân là
một nữ nhi cũng không thuận tiện cho lắm, huống chi Túy Nguyệt của chúng ta lớn
lên xinh đẹp yêu kiều đến vậy, cũng không biết có thể gặp phải sắc lang hay thứ
gì khác hay không, thế nhưng ngươi có chịu hay không?”
Túy Trúc lập tức gật đầu, có chút hưng phấn nói: “Không có gì, chỉ cần có
thể cùng sư huynh ở cùng một nơi là tốt rồi.”
Như Phong nhìn qua Nam Sơn, thấy sắc mặt hắn không có gì thay đổi, lắc đầu
nói: “Chịu không nổi mấy người các ngươi.” Tuy nhiên Như Phong vẫn thêm vào một
câu: “Hy vọng quyết định lần này là do ý nguyện của các ngươi, không phải do bị
sư phụ tác động.”
Ba người kiên định gật đầu, tất cả đồng thanh nói: “Là do ý nguyện của
chúng ta.” Lời vừa nói hết thì nhìn nhau cười.
Như Phong cũng cười, phảng phất như được trở về những ngày còn sống trên
núi, bốn người bọn họ luôn rất ăn ý, đều cùng nhau trêu đùa mình, chuyện thường
thấy nhất là nhìn lén mình tắm rửa, thế nhưng một lần cũng không thành công,
sau đó bị mình chộp được lại đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, mỗi người nói xong
liền chuồn mất tăm.
Nam Sơn nói sang chuyện khác: “Sư huynh, ngươi còn chưa nói ngươi có tâm sự
gì đó?”
Như Phong lắc đầu nguầy nguậy: “Nếu đã là tâm sự thì làm sao có thể nói cho
các ngươi nghe?”
“SƯ HUYNH!” ba người cùng hét một lượt, thanh âm có chút lớn.
Như Phong lấy tốc độ của rùa mà nâng cái chén lên, uống vào một ngụm, cười
nói: “Muốn ồn ào kinh động đến người khác sao?”
Túy Trúc le lưỡi, đong đưa cánh tay của Như Phong: “Sư huynh, ngươi nói đi,
xem chúng ta có thể giúp được gì không?” Trong lòng thầm nghĩ, có thể chiếu cố
giúp sư huynh là chuyện vui vẻ cỡ nào! Hắc hắc.
Như Phong như cũ lắc đầu: “Đây là vấn đề của riêng ta, người nào cũng không
giúp được.”
Cảm giác của Nam Sơn luôn nhạy bén lập tức tiếp lời: “Sư huynh thật sự
không muốn gia nhập quân ngũ hay sao?”
Như Phong ngạc nhiên, xoay chén trà trong tay, tựa như lơ đãng nói: “Ta
không thích giết người.” Đây là nói thật, Như Phong vẫn không quên được cảm
giác khi giết người trước kia, tư vị không thể nói thành lời chỉ có thể âm thầm
một mình chịu đựng. Trên thực tế, Như Phong vẫn còn nghĩ nếu như quay trở lại
lúc đó thì mình có giết hắn hay không, mặc dù lý trí biết là không có khả năng
nhưng trong lòng luôn xúc động như vậy.
Ba người cũng ngây ngẩn nhìn nhau, không ai ngờ tới là vì lý do này.
Như Phong vung tay, từ trong ống tay áo nhẹ nhàng rơi xuống vài miếng phi
tiêu, từng cái từng cái rơi trên mặt bàn.
Túy Trúc đưa mặt nhìn sang, cẩn thận đếm từng cái, cuối cùng mới nói: “Sư
huynh, cái này không phải là vũ khí bí mật của ngươi sao? Sao hiện tại thiếu
một cái, ở đây chỉ có chín miếng thôi.”
“Còn có một cái ở chỗ người chết, không có đem về.” Như Phong lạnh lùng
nói, nhớ tới cảnh người kia trước khi chết hai tròng mắt mở to không tin vào sự
thật.
Túy Trúc im lặng, không dám hỏi lại.
“Bỏ đi, ta đã thông suốt rồi, chuyện qua lâu như vậy, ta sớm đã nên thông
suốt, đêm đã khuya, mọi người trở về ngủ đi, Túy Nguyệt đã giúp các ngươi đặt
phòng rồi.” Như Phong trầm mặt một hồi sau đó tươi cười đuổi khách.
Nam Sơn không chịu đứng dậy mà hỏi ngược lại: “Sư huynh, ngươi sợ cái gì?
Thế gian này vốn là như vậy, từ trước đến giờ vẫn như vậy, nếu không phải huynh
giết hắn, thì chính là hắn giết huynh, có đôi khi nhẹ dạ thương người sẽ tự đẩy
mình vào đường chết.”
Như Phong gật đầu, mình đáng ra nên đem cái cuộc sống hòa bình có pháp chế
vứt ra khỏi đầu, dù sao mình đã không thể quay trở về, mà một khi đã muốn tiếp
tục sinh tồn ở nơi này thì cũng nên thích ứng với cuộc sống nơi đây đi thôi.
Nghĩ vậy, Như Phong nhẹ cười: “Các ngươi nhanh nghỉ ngơi đi, coi như sư
huynh ta mới vừa càu nhàu lung tung là được rồi.”
Ba người vừa nghe, cũng lộ ra vẻ tươi cười, nói thật ra, sư huynh quả nhiên
không thích hợp với vẻ mặt u buồn như vậy.
Sau khi tống ba người bọn họ ra khỏi cửa, Như Phong lắc lắc đầu, quyết định
không nghĩ nhiều nữa, cái gì tới thì sẽ tới.
Đang muốn đóng cửa lại, chỉ nghe hưuu một tiếng, có cái gì đó hướng vào
cánh cửa phòng mình bay tới. Như Phong không cảm nhận được sát khí, nhưng cũng
không bắt lấy, chỉ nghiêng người tránh khỏi.
Phập! Vừa lúc cắm vào trên cánh cửa.
Như Phong quan sát phỏng chừng không đuổi theo kịp rồi, hơn nữa nàng cũng
đã đoán được là ai.
Đem thư gở xuống, quả nhiên, bút tích quen thuộc hiện ra trong tầm mắt.
Như Phong cười khổ, gia gia còn sợ mình nửa đường bỏ trốn sao?
Bất đắc dĩ mở thư tín ra xem, nửa ngày sau, Như Phong bóp nát phong thư,
sau đó nhét mình lên giường, thở một hơi dài. Hô~~~~gia gia càng ngày càng hiểu
rõ tính tình của mình rồi, phong thư này không cường ngạnh giống phong thư
trước, ngược lại nói bản thân đã lớn tuổi, giờ đã hơn sáu mươi rồi, còn sống
cũng không được bao nhiêu năm, gần đây quân vụ nặng nề, địch quốc lại nhìn chằm
chằm như hổ đói, sau đó nói toàn bộ hy vọng của Úy Trì gia đều đặt hết trên
người ngươi, cho nên ngươi không thể do dự, mau nhanh chóng đến doanh trại báo
danh đi.
Như Phong nhớ tới lần trước mình về nhà gặp gia gia, đang lúc nửa đêm còn
xử lý văn kiện trong khi cơn ho khan không ngừng kéo đến, đúng vậy, gia gia đã
già rồi, tóc bạc rất nhiều, nói như thế nào thì hắn vẫn là một lão nhân, mặc dù
trước kia hắn vẫn luôn không thừa nhận.
Cho nên giờ chính là lúc mình nên đảm đương phần trách nhiệm này.
Sau khi Như Phong nghĩ thông liền chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày sau, Như Phong trở người một cái rồi thức dậy, đầu tiên là
đứng ở hành lang mà co duỗi người, sau đó lại đi gõ cửa.
“Thức dậy nào, phải lên đường rồi.” Như Phong hô.
Dương Vĩ đầu tóc rối bời, ỉu xìu mở cửa, hai mắt mông lung: “Sao lại sớm
như vậy? Không ngủ thêm một chút?
Như Phong hắc hắc cười: “Không còn sớm đâu, chúng ta đi sớm một chút thì có
thể sớm nghỉ ngơi.”
Cánh cửa đối diện Dương Vĩ vừa lúc mở ra, là Cao Càng Tề, lúc này nhìn hắn
đã thu dọn xong hành lý chuẩn bị rời đi.
Bốn mắt nhìn nhau, Như Phong chào hỏi trước, cười nói: “Càng Tề, chào buổi
sáng.”
Hắn nhìn Như Phong một hồi, đáp: “Chào buổi sáng.”
“Ngươi chuẩn bị tới doanh trại?” Đang lúc Như Phong tưởng hắn không muốn
tiếp chuyện thì hắn đột nhiên mở miệng hỏi.
Như Phong rất nhanh trả lời: “Đúng vậy.”
Càng Tề không nói thêm gì, thân hình cao lớn bước đi, như một toà núi nhỏ
vững vàng đứng trước mặt Như Phong.
Như Phong không nhịn được, tán thưởng: “Ngươi thật là cao!” Chắc cũng tới
một thước chín a, cao hơn cả mình, vốn mình cũng rất cao rồi đó.
Cao Càng Tề trong mắt lộ rõ nét cười, nói: “Ngươi đã từng nói vậy rồi.”
“Nhưng ta vẫn muốn nói lại lần nữa, đại khái là bởi vì ta rất lùn, cho nên
ta mới hâm mộ người cao như ngươi vậy.” Trên thực tế, Như Phong nói là nói vậy
thôi, nếu thật cho nàng cao như vậy, nàng cũng không muốn đâu, nếu như thế thì
sau này nàng còn có thể gả được ra ngoài sao?
“Gặp lại trong doanh trại.”
Cao Càng Tề nói xong thì gật đầu chào Dương Vĩ một cái, sau đó đi xuống lầu,
chắc là đi dùng điểm tâm rồi.
Dương Vĩ nhìn dáng người cao
lớn đó rồi nói: “Hắn có phải là học trưởng Lạc Lâm thư viện không? Hội thao lần
trước, hình như hắn là người đứng đầu võ thuật, người kia rất dũng mãnh, khí
lực rất lớn, hơn nữa hắn bắn tên cũng rất khá.”
Như Phong gật đầu: “Đã nghe
nói tới.” Thật ra, còn có một điều Như Phong không nhắc tới, thống lĩnh đại
nguyên soái lần này chính là gia gia của nàng Úy Trì Hòe Dương, còn phó nguyên
soái lại là phụ thân của Cao Càng Tề.
Phong hàm nguyên soái này chỉ
được phong tạm trong thời kỳ chiến tranh, không có phẩm bậc, giống như chủ soái
điều khiển quân đội xuất chinh, chinh chiến kết thúc thì lập tức thu hồi, khôi
phục nguyên quân hàm. Cho nên có lúc, gia gia mình là tướng quân, hình như
trước đó không lâu lại được thăng quan, phong làm trấn quốc đại tướng quân,
thuộc hàng thượng phẩm, so với phẩm hàm trước kia cao hơn một bậc.
Đương nhiên, Như Phong không
bỏ qua ánh mắt trước khi đi của Cao Càng Tề, bên trong hiện lên ý khiêu chiến
cùng vẻ khinh thường.
Như Phong nhớ lại tối hôm qua
nhìn thấy Bạch Nhất Quân, suy nghĩ không rõ lý do tại sao hắn cũng muốn nhập
ngũ. Tuy nhiên, có thể khẳng định các tân binh lần này chắc chắn sẽ rất náo
nhiệt.
“Như Phong, ta càng ngày càng
mong chờ cuộc chiến tranh này rồi.” Dương Vĩ cắt đứt suy nghĩ của Như Phong,
nắm chặt tay nói: “Ta không đánh người Xuân Đằng quốc về chầu ông bà thì quyết
không trở về.”
Như Phong cảm thấy kỳ lạ,
liếc mắt nhìn hắn: “Ta đây rất là hoài nghi động cơ tham chiến của ngươi, không
phải có một tên Xuân Đằng quốc nào đó cướp đi nữ nhân của ngươi chứ?”
Dương Vĩ lập tức kêu to: “Ta
không có ta không có!”
Như Phong mở to hai mắt,
không thèm nhắc lại. Không phải chứ? Mình nói lung tung cũng đúng sao?
Dương Vĩ kéo ống tay áo Như
Phong, giải thích: “Ta thật sự không có.”
Như Phong chụp lại tay hắn,
nói: “Ngươi trước hết đi sửa soạn đi, ta đến chỗ sư muội của ta.” Nói xong cũng
không để ý tới Dương Vĩ nữa, trực tiếp đi ngang qua cửa phòng của mình, sau đó
gõ cửa: “Các vị mỹ nữ, ta có thể tiến vào không?”
Mọi người sau khi dùng xong
điểm tâm, cầm theo một ít lương khô và nước sạch, cả đám liền cưỡi kỵ mã cùng
nhau rời khỏi thành Hắc Châu.
Lúc này, Như Phong đã bôi đen
da tay của mình, sau đó lại dán một vết sẹo lên nốt ruồi son trên trán, mấy cái
này là do Túy Nguyệt chế ra, nghe nói không làm thương tổn gì đến da tay cho
nên Như Phong rất an tâm.
Đang lúc giữa trưa, mặt trời
chói chang, mọi người ngừng lại nghỉ ngơi dưới bóng cây đại thụ, nhân tiện ăn
uống một chút.
Nam Sơn nhìn Như Phong nửa
ngày, rốt cục không nhịn được hỏi: “Sư huynh, hình dạng ban đầu của huynh rất
tốt, sao lại bôi đen đi?”
Túy Trúc cũng gật đầu: “Đúng
vậy, làm cho chỗ xinh đẹp nhất của sư huynh cũng bị che mất, bây giờ giống như một
cục than, không đẹp không đẹp.”
Như Phong chậm rãi cắn một
mẩu bánh nướng, thản nhiên đáp: “Ta không muốn cho bọn họ biết ta là cháu của
nguyên soái.” Nốt ruồi son trên trán giờ đã là dấu hiệu nhận biết độc nhất của
Úy Trì Như Phong rồi, không che sao được?
Dung Ức Ảnh nghe xong trầm
mặc nửa ngày, mới nói: “Nhưng, cho dù chúng ta không nói, những người khác cũng
sẽ nói ra.”
Như Phong cười, nói: “Người
biết ta đa phần là người thuộc Phong Hiền viện hoặc Lạc Lâm viện, tất cả mọi
người đều là người khôn ngoan, tự nhiên biết được dụng ý của ta, hơn nữa, có lẽ
cũng có một đống người lại ước gì ta không tiết lộ thân phận.”
Dương Vĩ lắc đầu: “Ta không
hiểu.”
Như Phong nhìn hắn một cái:
“Không có việc gì, không cần ngươi hiểu.”
Túy Nguyệt nhẹ cười: “Sư
huynh như vậy cũng tốt, bằng không với gương mặt cũ, phỏng chừng không lâu sau
cả doanh trại sẽ truyền bá tin tức ngươi có sở thích đoạn tụ nữa.” vừa nói vừa
nhìn Như Phong.
Mấy người cùng nhau cười rộ
lên.
Như Phong cười tủm tỉm, dùng
tay niết cằm của Túy Nguyệt, nói: “Tiểu nương tử, lúc đó ta liền ôm ngươi vào
lòng rồi hôn hôn, ta đây xem còn có ai dám nói ta có yêu thích đoạn tụ gì đó
hay không?” Dù sao bây giờ Hàn Sơn cũng không có ở đây, ăn một chút đậu hủ cũng
có ai phản bác đâu.
Túy Trúc một bên reo lên: “Sư
huynh, hay là ngươi ôm ta đi.”
Nam Sơn vội liếc nàng một
cái: “Không biết xấu hổ.”
“Chừng nào ngươi tuấn tú
giống như sư huynh đi thì mới nói những lời này.” Túy Trúc khinh thường.
Như Phong cùng Túy Nguyệt hai
mặt nhìn nhau không nói gì, hai người bọn họ lại tới cơn nữa rồi.
Giữa trưa ngày thứ hai, cả
đám người Như Phong rốt cục cũng chạy tới nơi cách quân doanh gần một quận
huyện, tên là Lạc Nhạn huyện, còn chỗ bọn họ tới gọi là Lạc Nhạn thành, nơi này
cách biên quan rất gần, tân binh đều báo danh ở đây, chổ này cũng có quân đội
trú lại, nhưng đa số binh lính đều dựng trại ở ngoại thành.
Túy Nguyệt cùng Túy Trúc vốn
là nữ hài tử, hơn nữa lần này Túy Nguyệt lấy thân phận quân y để gia nhập cho
nên một mình đi báo danh. Còn bọn Như Phong vận khí không tốt đến thế, phải xếp
hàng dài dài.
Ngắm nhìn một hàng đội ngũ
dài ơi là dài, Như Phong đề nghị tới khách điếm cất hành lý trước, sau đó mới
lại đi báo danh.
Như Phong nhìn một vài người
đi trên phố, thành Lạc Nhạn không giống những tòa thành khác, nó khá nhỏ, nhưng
lại đầy sức sống, hoàn toàn giống một quân thành, bởi vì binh lính tụm năm tụm
ba khắp nơi trên đường cái, bọn họ mặc một kiện y phục giống nhau, chẳng qua
không có mặc giáp chiến bào thôi.
Trừ binh lính ra còn lại có
rất nhiều dân chúng, thương phẩm bày bán trên đường cũng rực rỡ muôn màu, đa
dạng phẩm loại, không khác gì với những nơi khác, Như Phong cảm thấy kỳ lạ, tại
sao chiến tranh sắp xảy ra rồi mà những người ở nơi này vẫn chưa rời đi?
Tiểu nhị nhìn Như Phong một
cái, tựa hồ trách cứ sự kinh ngạc của nàng: “Ngươi không biết sao? Có Úy Trì
tướng quân ở đây thì còn sợ cái gì, Tử La quốc chúng ta rất ít khi thua, trải
qua bao nhiêu năm, mỗi năm lại có một hai lần như vậy, chúng ta riết cũng thành
quen, còn chạy cái gì mà chạy? Hơn nữa, nơi này là quê cha đất tổ, muốn bỏ đi
cũng không bỏ được, cũng không còn chỗ nào khác để đi nữa.”
Như Phong không nói gì, thì
ra là thế, dân nơi này không coi chiến tranh là chuyện lớn, trên mặt vẫn nở nụ
cười tươi sáng, chẳng qua trạng thái tinh thần tốt là được rồi. Còn nữa, thì ra
gia gia ở chỗ này thật là có uy tín nha.
Dương Vĩ kề sát vào Như Phong
nói: “Như Phong, nơi này khác biệt so với thành Tương Châu ha.”
Như Phong gật đầu: “Rất có
sức sống.”
Hỏi thăm mới biết, nơi này
phân thành bốn khu đông, tây, nam, bắc. Phía tây là khu dành cho quân đội cao
cấp, cũng là nơi các tướng lĩnh cùng các quan viên địa phương ở; phía nam là
khu buôn bán, bán rất nhiều đồ vật này nọ; tận cùng bên trong là khu bắc, là
nơi dân thường sinh sống, còn lại khu đông là một nơi hỗn tạp.
Dương Vĩ lập tức nhỏ giọng:
“Như Phong, gia gia ngươi ở ngay tây khu rồi.”
Như Phong trừng mắt liếc hắn
một cái: “Vậy thì thế nào?”
“Gia gia ngươi không biết
ngươi đã đến rồi sao?” Hắn lại hỏi.
Như Phong lắc đầu không nói,
nhìn qua Nam Sơn cùng Dung Ức Ảnh, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Sau một canh giờ xếp hàng, đã
đến phiên Như Phong.
“Ngươi gọi là Như Phong?” Người ngồi ở chỗ kia chăm chú nhìn Như Phong,
hỏi.
Như Phong liếc liếc mắt nhìn cái danh thiếp hồng ấn, trên mặt viết vài chữ
“Mộc Như Phong”, ngay từ đầu Như Phong đã không muốn để lộ thân phận cho nên
Mộc Vấn Trần đến phủ Ngự Sử giúp nàng chuẩn bị một cái chứng minh thư, không
ngờ tới mình lại bị đổi thành họ Mộc.
“Có cái gì không đúng sao?” Như Phong nghi hoặc hỏi thăm.
“Không có gì, chỉ là hỏi một chút mà thôi, ngươi được đặt tên rất đẹp.”
Binh lính nọ cười cười, rất nhanh đã gọi: “Kế tiếp!”
Sau khi hoàn thành mọi thủ tục, Như Phong mới biết được mình và Dung Ức
Ảnh, Nam Sơn cùng được huấn luyện chung trong một doanh trướng tân binh, doanh
trướng số bốn mươi ba, mỗi doanh trướng có đến năm trăm người. Xem ra, mình đến
đây tương đối muộn.
Một kỳ huấn luyện tân binh, nguyên bản là hai tháng, đương nhiên, nếu như
chiến tranh nổ ra sớm thì sẽ sớm lên chiến trường, nếu như không có đánh nhau
thì lại tiếp tục huấn luyện.
Sau khi trở lại khách điếm, bọn người Như Phong vội vã dùng cơm trưa xong
rồi lập tức thu dọn hành lý, sau đó chạy tới quân doanh cách thành mười lý để
báo cáo, đến lúc đó phải ở chỗ khác, phỏng chừng muốn về nơi này ở cũng rất khó
khăn.
Như Phong nhớ tới quân huấn (1) hiện đại, nhưng quân huấn nơi này so với
hiện đại khắc nghiệt hơn nhiều lắm, tàn nhẫn hơn nhiều lắm, hơn nữa còn bị nguy
hiểm tới tánh mạng.
(1) Quân huấn: huấn luyện quân sự
Mọi người tự mình cưỡi ngựa, rất nhanh đã chạy tới quân doanh, dọc theo
đường đi xuất hiện một vài thảo nguyên xanh cùng sơn lĩnh (2), trên thảo nguyên
trồng đủ loại lương thực, thỉnh thoảng có thể bắt gặp một vài người nông dân
đang bận rộn ở đấy.
Sau khi tới quân doanh, từ bên ngoài đã nghe được âm thanh thao luyện binh
lính, thanh âm đều nhịp, chấn động màng nhĩ.
(2) Sơn lĩnh: núi non trùng điệp.
Trong quân doanh không được phép kỵ mã, cho nên bọn họ đã sớm xuống ngựa,
tức thì sau đó có người chuyên trách đến dắt ngựa đi.
Như Phong lưu luyến không rời nhìn Kinh Phong của mình, cuối cùng vẫn không
thể không theo đội ngũ binh lính.
Trước đại môn quân doanh có hai binh lính uy vũ đứng gác, trên người mặc
khôi giáp, thoạt nhìn uy phong lẫm lẫm, lầu phía trên cổng cũng có lính gác,
đại môn cùng lầu đều được xây từ đá, xem ra chúng đều đã trải qua một đoạn lịch
sử lâu dài rồi.
Bốn phía quân doanh được vây quanh bởi những bức tường gỗ dựng tạm, Như
Phong đã từng đọc qua trong sách, phương pháp chế tạo tường gỗ trước tiên là
chặt hai thân cây, một thân ngắn một thân dài, đem phần bên dưới đốt trọi rồi
đem chôn cả vào đất, thân cây dài xếp thành một loạt bên ngoài, thân cây ngắn
xếp thành một loạt bên trong, sau đó trong lúc sắp xếp hai loại thân cây thì
đặt tấm ván gỗ vào giữa, chia làm hai tầng trên dưới, như vậy phần dài ra của
thân cây dài trở thành bộ phận che chở tường, tấm ván gỗ phía trên có thể cho
binh sĩ đi tuần tra canh gác, tầng dưới có thể đặt vũ khí phòng ngự và làm chỗ
cho binh lính nghỉ ngơi.
Bây giờ vừa nhìn, quả nhiên so với trong sách vở không sai biệt gì lắm.
Như Phong nhìn sang phía khác của quân doanh, toàn bộ đều là lều vải, lớn
nhỏ đồng đều, giống nhau như đúc, liếc mắt một cái nhìn không thấy giới hạn.
“Này, tiểu tử mặt đen, ngươi hết nhìn đông lại nhìn tây cái gì?” Tên lính
phía sau quát.
Như Phong giật mình, biết hắn đang nói mình, vì vậy không dám nhìn quanh
quất nữa, trong lòng lại kêu rên: trời ạ, nghe nói truyền thống trong quân đội
cổ đại phi thường hủ bại, quan quân tùy ý ức hiếp binh sĩ, lão binh kết bè kết đảng
chèn ép tân binh, trong quân nhân lập bang kết phái đấu tranh gay gắt…
Vừa nghĩ như vậy, Như Phong
đánh run trong lòng. Quân đội, quả nhiên không phải là nơi tốt gì.
Tiếp theo, Như Phong cảm thấy
ngày càng khổ sở rồi, trong cái lều vải, bên trái có một loạt giường gỗ, ở giữa
không có phân cách, một giường ngủ tới ba mươi người, bên phải là nơi binh lính
để đồ vật này nọ.
Như Phong nhìn Bạch Nhất Quân
cùng Cao Càng Tề chậm rãi bước vào, ý thức đột nhiên thanh tỉnh, vì vậy bật
người chạy vội qua, đem hành lý của mình nhét vào cái giường tận cùng bên
trong, nói: “Ta ngủ chổ này, Nam Sơn ngủ bên cạnh ta.”
Sau đó, mặt Bạch Nhất Quân co
rút lại, Cao Càng Tề lại cảm thấy không sao cả.