Leng keng hồng nhan phong thái hành thiên hạ - Chương 079

Chương 79: Kiên quyết

Như Phong một đường chạy đi, kỳ thật nàng cũng không biết mình phải đi đâu,
chỉ vì nếu tiếp tục ở học viện thì nàng không có cách nào đối mặt với Dục Tước
và Dục Tuyên, dù sao cũng là tự tay mình đã đưa vật đó cho Vân Thiên Trạch.

Như Phong cười khổ, không cần Vân Thiên Trạch hao tâm tổn trí tới giành,
chính cô đã tự động dâng lên tới cửa.

Nàng bây giờ cái gì cũng không muốn nghĩ, nhưng có một việc không hề nghi
ngờ, nàng rất muốn gặp Vân Thiên Trạch.

Một đường chạy thẳng, một đường mờ mịt, có chút cảm giác ngu ngốc, Như
Phong cười khổ, đại khái là do mười chín năm kiếp trước cùng mười bảy năm kiếp
này chưa từng có kinh nghiệm về mặt này đi, vì vậy nhất thời không biết phải
làm gì, cho nên hiện tại mới khó chịu như vậy.

Thế giới này…quả nhiên không đơn giản! Như Phong cảm thán, có cảm giác mình
trước kia quá thuận buồm xuôi gió rồi.

Như Phong nặng nề cảm khái, hai mắt chuyển động không có mục tiêu, trong
giây lát thì đụng phải người, Như Phong kinh ngạc tỉnh lại, xoa xoa cái hông bị
đụng phát đau, nhìn một chút vào người đã tông vào mình, hóa ra là một tiểu hài
tử, ánh mắt khẽ chuyển lại lơ đãng phát hiện, theo hướng tiểu hài tử biến mất
xuất hiện một cỗ xe ngựa bình thường.

Chính yếu này là, chính yếu là làn gió thổi qua, màn xe tốc lên, trong xe
ngựa bỗng dưng lộ ra nửa mặt của tiểu Thanh!

Như Phong cả người chấn động, chân vội chạy tới, xe ngựa lúc này cũng di
chuyển thật nhanh, Như Phong gì cũng không kịp nghĩ đã thi triển khinh công
đuổi theo, dọc đường đụng bao nhiêu người cũng không cần biết, trong mắt chỉ có
cỗ xe ngựa chạy phía trước.

Mắt thấy tốc độ của mình ngày càng không kịp, Như Phong nhanh chóng nhìn
xung quanh một chút, không chút do dự cướp một con ngựa, rút kiếm chặt đứt dây
cương, thả người bay lên ngồi trên lưng ngựa.

Chủ nhân con ngựa vội vàng quát mắng: “Tiểu tặc đừng mong trộm ngựa!” nói
xong nghiêng người nhào tới.

Như Phong biết mình vô tình vô lý, quay đầu lại nói: “Cho ta mượn một chút,
lúc quay lại sẽ trả cho ngươi!” Lời còn chưa dứt, người đã vung thanh kiếm mềm
tựa đai lưng quất xuống, ngựa ăn đau, hí một tiếng, lao đầu chạy, bỏ lại chủ
ngựa phía sau đang mắng mỏ um trời.

Như Phong không để ý, chỉ lo nhìn xe ngựa phía trước, đoàn người đi đường
hoảng cả lên, xe ngựa phía trước chạy như bay, con ngựa phía sau cũng như bay
truy đuổi.

Dần dần, xe ngựa cùng ngựa cũng ra khỏi Tương Châu thành, người đi trên
đường càng ngày càng ít, Như Phong một lòng sốt ruột, cuối cùng khẽ cắn môi,
sau đó bỏ ngựa, thi triển khinh công, tựa như làn khói, một trận bay đi, rốt
cục cũng đuổi kịp xe ngựa.

“Dừng lại!” Như Phong đứng ở giữa đường hét lớn.

“Hưu…” Tên phu xe quát khẽ, hai con ngựa vung cao chân trước, theo lời dừng
lại.

Tóc Như Phong có chút tán loạn, nhãn thần trong trẻo hữu thần, cầm trong
tay nhuyễn kiếm, lớn tiếng gọi: “Vân Thiên Trạch, ngươi ra mau!”

Phu xe thoạt nhìn giống như một hán tử kiên nghị, hắn trung thành cố thủ ở
vị trí của mình, tựa như không nhìn thấy Như Phong.

Hồi lâu, màn xe rung động, gương mặt tiểu Thanh lộ ra, trào phúng cười:
“Như Phong thiếu gia, ngươi không nên không biết tự lượng sức mình, ngươi đánh
không lại chúng ta đâu.” Dứt lời liền làm một động tác tay.

Theo hướng tay hắn, rất nhanh hai bên xuất hiện mấy chục tên cao to áo xám,
mắt nhìn chằm chằm vào Như Phong, khí thế kinh người.

Như Phong bất vi sở động, không thèm nhìn một cái, chỉ gắt gao nhìn chằm
chằm vào hai mắt tiểu Thanh: “Ta muốn gặp Vân Thiên Trạch.”

[bất vi sở động: không có hành động nào]

“Thiếu gia của chúng ta không muốn gặp ngươi!” Tiểu Thanh oán giận trừng
mắt liếc Như Phong, khẽ cắn môi, trong mắt hiện lên tia oán giận.

Như Phong nheo mắt, gạt gạt sợi tóc bị gió thổi loạn, nhẹ nhàng cười khẽ,
thanh sam tố nhan*, tay áo phiêu bay, kinh diễm điên đảo chúng sinh, nhưng hắn
rõ ràng là một nam nhân, mà trong tay hắn lại cầm nhuyễn kiếm đang tỏa ra bạch
quang quỷ dị, tăng thêm vài phần thị huyết. [thị huyết = khát máu(?)][thanh sam
tố nhan: áo xanh mặt đẹp (?) = người đẹp mặc thanh sam (?)]

Hình ảnh quỷ dị khiến người người bất an!

Mấy tên đại hán áo xám xung quanh không hẹn mà cùng tiến lên một bước.

Như Phong tiếp tục cười nhẹ: “Tiểu Thanh, muốn ta nói ra bí mật trong lòng
người đang cất giữ không?” Ngữ khí mang theo vài phần thờ ơ.

Tiểu Thanh bất vi sở động, thanh âm lạnh lùng, nói: “Tránh ra! Nể tình
ngươi cùng thiếu gia cùng học chung một năm, nếu không, đừng trách ta ra tay
không khách khí!”

Như Phong cầm kiếm trong tay, nhẹ nhàng vuốt phẳng, nói: “Tiểu Thanh, có
phải ngươi rất ghét ta hay không? Thậm chí hận đến nổi không thể không giết ta?
Úy Trì Như Phong ta mặc dù không tính là hoa gặp hoa nở, người gặp người thích,
nhưng lại có không ít người tương tư, ánh mắt các nàng nhìn ta, cùng ngươi….”

Câu tiếp theo Như Phong cũng không nói ra, sắc mặt tiểu Thanh nhất thời
chấn động, thanh âm nhuyễn xuống, nói: “Như Phong thiếu gia, mời tránh ra,
thiếu gia nhà ta sẽ không gặp ngươi.”

Như Phong thu lại tươi cười, châm chọc nói: “Là không muốn gặp, hay là
không dám gặp? Chuyện gì cũng đã làm, có cái gì không dám đối mặt, nói như thế
nào thì chúng ta cũng quen biết hơn một năm, hay là…”Như Phong chớp mắt, nói:
“Thiếu gia nhà ngươi ốm đau liệt giường, giờ đã quy thiên?”

Tiểu Thanh nhất thời tức đến sôi máu, nói: “Thiếu gia nhà ta mới không
chết, người hoàn toàn khỏe mạnh nằm trong xe ngựa!”

Như Phong cầm kiếm chỉ đến, lớn giọng: “Vân Thiên Trạch, ngươi ra mau!”

Tiểu Thanh ảo não, tự trách mình quá dễ mắc lừa.

Không lâu, tiểu Thanh lui người đi vào, một thanh âm động lòng người theo
đó vang lên: “Ngươi vẫn là nên quay trở về.”

Như Phong im lặng không nói, gắt gao cắn chặt môi.

“Ngươi muốn viên châu đó?” Vân Thiên Trạch nói, chỉ cách một tấm màn xe
nhưng lại làm cho Như Phong cảm thấy thật xa lạ.

Như Phong khẽ cắn môi: “Nó vốn là của ta.”

“Cái này không thể cho ngươi, hơn nữa, đây là do chính tay ngươi đặt vào
tay ta.”

Như Phong lần thứ hai trầm mặc, không lời nào phản bác, một hồi lâu sau mới
chua chát nói: “Là ta quá dễ dàng tin tưởng người khác rồi.”

Không khí một mảnh trầm mặc, chỉ còn tiếng gió nhẹ nhàng thổi, tiếng lá cây
rơi rụng lả tả vang lên.

Như Phong nhớ tới trước kia cùng sống chung với Vân Thiên Trạch, phá vỡ yên
tĩnh, nói: “Ngươi một mực gạt chúng ta, gạt ta!” Trong lòng chua chát, trong
miệng đắng nghét, so với hồi bé khi mình nhờ sư phụ giúp đỡ Trúc Cơ, đổi lại
mình phải uống dược đắng còn đắng hơn gấp trăm lần!

Vân Thiên Trạch rốt cuộc cũng động đậy, bàn tay bạch ngọc chìa ra vén lên
màn cửa làm lộ gương mặt tuyệt mỹ, giờ phút này, hắn nhìn Như Phong.

Như Phong cũng nhìn hắn, trong mắt hai người đều lóe lên tia sáng phức tạp.

Vân Thiên Trạch than nhẹ: “Chúng ta không thể quay lại như trước nữa.”

Như Phong nhìn Vân Thiên Trạch, nói: “Thân thể của ngươi từ trước tới giờ
đều là rất khỏe mạnh.” Ngữ khí không khẳng định lắm, vì lúc này sắc mặt Vân
Thiên Trạch hồng nhuận, không giống như xưa tái nhợt, nhưng lại càng tuyệt mỹ
kinh người.

Vân Thiên Trạch không có phản bác.

Như Phong cuối cùng cũng hạ quyết tâm, tự cười giễu, âm thanh lạnh lùng
nói: “Ngươi nói không sai, chúng ta không thể quay về như xưa, đem viên châu
trả cho ta!” Lời vừa dứt, người đã như làn khói xanh bay tới, nhuyễn kiếm trong
tay rót đầy nội lực, trở nên cứng cáp, tựa như mũi tên lợi hại thẳng tắp bay
tới Vân Thiên Trạch.

Vân Thiên Trạch làm như không thấy, tay vén màn xe cũng không động, hai mắt
nhìn thẳng Như Phong.

Ánh mắt Như Phong kiên định, mang theo tuyệt vọng liều chết, nhưng còn chưa
tới gần Vân Thiên Trạch, mấy gã đại hán áo xám đã xông lên vây lấy, làm cho Như
Phong không thể không nửa đường thay đổi, nghênh chiến một đám người áo xám.

Đao quang kiếm ảnh, máu tươi vương vãi, thân thể xoay chuyển, góc áo tung
bay, áo xám cùng thanh sam day dưa cùng một chỗ, âm thanh kim loại va chạm chói
tai vang lên, lá cây đầu cành rung động mãnh liệt, xào xạt khóc than.

Như Phong cảm thấy mình chưa bao giờ tĩnh lặng như thế này, trước kia khi
nàng cùng người khác đánh nhau, dù sau cũng sẽ có khẩn trương cùng bất an, cho
dù nàng tự tin đến mấy, trong đầu cũng sẽ vừa nghĩ loạn vừa thông suốt, nhưng
lúc này, đầu của nàng trống rỗng, tay cũng thuần thục mà xuất ra hết thảy tuyệt
học của bản thân, trống rỗng quơ bảo kiếm, thân thể đám người nọ ngã xuống,
chất lỏng tanh nồng cứ như thế bắn lên mặt mình, lên tay mình, nhưng mình cũng
không cảm nhận được.

Trong lúc vô ý, gương mặt Vân Thiên Trạch xuất hiện trong tầm mắt, không có
ưu tư, thẳng tắp nhìn chằm chằm mình.

Một người chợt dao động.

Nhiệt huyết phun trào.

Cảm giác tê dại không ngừng đốt cháy cánh tay phải, đau đớn cắn nuốt toàn
bộ giác quan của mình.

Rất đau, nhưng rồi không còn đau nữa, bởi vì bảo kiếm trong tay vẫn đang
không ngừng huy động.

……….

“Ngươi thật sự muốn giúp hai huynh đệ hắn lấy lại hạt châu?” Vân Thiên
Trạch thì thào, nhưng truyền vào tai Như Phong rõ ràng đến từng câu chữ.

Như Phong toàn thân nhiễm huyết, hai mắt hóa đỏ, thanh âm khàn khàn: “Không
sai!”

Vân Thiên Trạch cả người chấn động, trong tay xuất ra một cái hộp, nói: “Ta
giao cho ngươi!”

Cái hộp tà tà bay vào đao quang kiếm ảnh, Như Phong tinh thần chấn động,
đang muốn đi đoạt lấy, nhưng giờ lại càng có nhiều cây kiếm chỉa về cái hộp,
tức giận kinh người, trường kiếm trong tay không lưu tình bổ xuống một nhát.

Như Phong ngơ ngác nhìn hạt châu cho dù ở ban ngày vẫn tỏa ra ánh sáng xanh
tím, ngay trước mặt mình, vỡ tan…

Kiếm đã xuất ra làm sao thu lại được, viên châu độc nhất vô nhị người người
đều muốn có, cuối cùng hóa thành bột phấn.

Mọi người ngẩn ngơ sửng sốt, Như Phong nhìn trường kiếm trong tay, toàn
thân đông cứng.

Một trận đau đớn dữ dội truyền đến, bả vai đau quá, trường kiếm trong tay
không một tiếng động rơi trên mặt đất, biến trở lại thành một cái đai lưng mềm
nhũng, thân hình Như Phong lảo đảo, cuối cùng ngã xuống, bụi đất tung bay, hôn
mê bất tỉnh.

Chỉ là ta không cam lòng a…Như Phong nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Vân Thiên
Trạch rồi chìm vào bóng tối.

* * * * * * *

“Thiếu gia, nên đi thôi, phía sau có lẽ có truy binh.” Tiếng tiểu Thanh lần
nữa vang lên.

Vân Thiên Trạch nhìn thân ảnh ngã trên mặt đất, mặt không đổi sắc, tĩnh
lặng như tượng*, khiếp sợ vừa rồi tựa như chỉ là ảo giác của Như Phong. [nguyên
văn: diện vô biểu tình, tĩnh nhược điêu tượng: mặt không có cảm xúc, biểu tình
gì hết, yên tĩnh, trơ ra như tượng]

“Thiếu gia!” cuối cùng xa phu gọi một tiếng, vung lên roi ngựa, xe ngựa lăn
bánh, lao qua cạnh người Như Phong, bụi đất bay mù mịt.

Bụi đất tản đi, trên mặt đất chỉ còn lại thân ảnh của Như Phong, còn có đai
lưng của nàng, còn có máu tươi rơi vãi trên mặt đất, chứng minh đao quang kiếm
ảnh vừa rồi đã từng xảy ra.

Xe ngựa lao đi, nhanh chóng biến mất nơi cuối đường.

Hai bên rừng cây đột nhiên xuất hiện một bóng người, đường cong tinh tế, có
thể thấy được đây là nữ nhân, nàng ôm lấy Như Phong trên mặt đất, nhặt lên đai
lưng, vội vã trở về.

* * * * * *

Túy Nguyệt dựa theo thông lệ, giờ này đang ở trong Thực Vi Thiên, đang bắt
mạch cho một gã khách nhân, sau khi giới thiệu cho hắn ăn dược thiện gì đó,
nàng nhìn xung quanh quán một chút, không còn bao nhiêu người, đã qua lúc cao
điểm rồi.

Đứng dậy, cùng chưởng quỹ nói vài câu liền chuẩn bị trở về hậu viện nghỉ
ngơi, nhưng lại phát hiện một người xông vào quán, hồng y nữ tử, đầu quấn khăn
che mặt làm cho người ta không nhìn rõ mặt mũi.

Túy Nguyệt lúc này cũng không chú ý đến ngoại hình của nàng ta, xuất phát
từ nhạy cảm của một đại phu, trước hết nàng nhìn người nằm trong lòng nữ nhân
ấy, quần áo quen thuộc, trang sức quen thuộc, cánh tay vô lực buông thỏng, ngón
tay thon dài rỏ xuống từng giọt máu, trên thanh sam nhuốm một màu đen sẫm.

Trái tim Túy Nguyệt kịch liệt nhảy lên, trong tâm dấy lên một trận khủng
hoảng.

“Sư huynh!” Nàng thét lên một tiếng.

Vài người khách lại rối loạn, chưởng quỹ đã rất nhanh trấn định, lập tức
sai tiểu nhị đỡ Như Phong xuống, thế nhưng Hàn Sơn tựa như một cơn gió từ hậu
viện lao tới, chứng kiến tình cảnh trước mắt, không nói hai lời, nhanh tay lẹ
chân đem Như Phong ôm vào trong lòng, nói với Túy Nguyệt: “Ngươi sợ cái gì mà
sợ, nhanh đi đến hậu viện, còn nữa, mau chuẩn bị nước nóng…”

Túy Nguyệt nhất thời giật mình tỉnh lại, lấy lại tinh thần, trong tay đã
cầm đai lưng, nhận ra đây là thứ sư huynh thường suyên mang theo bên người,
nhìn lại, hồng y nữ tử đã không còn.

Không có thời gian suy nghĩ nhiều, Túy Nguyệt lấy tốc độ nhanh nhất phóng
về phía hậu viện.

Đầu tiên cho Như Phong nuốt một viên dược, lúc này mới nhớ đuổi Hàn Sơn ra
khỏi phòng, sau đó Túy Nguyệt tập trung tinh thần cầm tay Như Phong lên bắt
mạch.

Một lúc lâu sau, tay mới run rẩy rời đi, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm,
không sao không sao, đưa tới kịp thời.

Nhưng khi nhìn đến tấm lưng tuyết trắng một mảng xanh tím, trên vai rỉ máu,
cánh tay phải vết thương sâu tận xương, toàn thân trên dưới không chỗ nào không
trầy xước, tay Túy Nguyệt không cầm được run rẩy.

Không phải là chưa từng thấy vết thương kinh khủng như vậy, nhưng người bị
thương trước mắt chính là sư huynh của mình a!

“Sư huynh!” Nghẹn ngào gọi một tiếng, tay cũng không dám ngừng chà lau.

Đến lúc lau đến mặt, thế nhưng lại phát hiện Như Phong nhíu mày, khóe mắt
chậm rãi rơi xuống một giọt nước mắt, trong lòng Túy Nguyệt cảm thấy vô cùng
đau xót.

Sau khi xử lý tốt vết thương, Túy Nguyệt chấn chỉnh lại tâm tình, đẩy cửa
bước ra.

Cánh cửa vừa mở ra, phát hiện một trận lốc xoáy cuốn tới trước giường Như
Phong, người đó cẩn thận nhìn Như Phong một hồi, lúc này mới đi ra, đóng cửa
lại, nghiêm túc mà nhìn Túy Nguyệt: “Hắn bị thương thế nào?”

Túy Nguyệt từng gặp qua hắn, đã không còn vẻ thanh nhã xuất trần bình
thường, bây giờ ánh mắt hắn vô cùng lo lắng, kèm theo vài tia bối rối.

“Đã không có việc gì, trên người có vô số vết thương nhỏ, trên cánh tay bị
đâm một kiếm, trên vai cũng trúng một kiếm, có điều trên thân kiếm có bôi mê
dược đậm đặc nên sư huynh mới ngủ say không tỉnh, mặt khác, nội lực của sư
huynh bị suy kiệt, ngũ tạng lục phủ lại tổn thương, phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng
vài tháng mới được.” Túy Nguyệt bình tĩnh, chậm rãi nói ra.

Hàn Sơn như trút được gánh nặng, lúc này mới nói: “Cảm ơn sơn trưởng đã
quan tâm sư huynh nhà ta.”

Mộc Vấn Trần cũng đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, thản nhiên nói: “Ta đem
hắn đến chỗ của ta dưỡng thương.”

Túy Nguyệt và Hàn Sơn vội vàng ngăn cản.

“Không được, sư huynh bây giờ không thể di chuyển, hơn nữa, chỉ có ta mới
có thể chăm sóc tốt cho nàng ấy!” Túy Nguyệt không chút do dự cự tuyệt.

“Nhưng nơi này của các ngươi rất ồn ào, không tốt để dưỡng thương.” Mộc Vấn
Trần sắc bén vạch trần.

Túy Nguyệt cứng người, rốt cuộc thỏa hiệp nói: “Vậy chờ sư huynh tỉnh lại,
nếu hắn nguyện ý, ngươi hãy đưa hắn đi.”

“Được!” Suy ngẫm chốc lát, Mộc Vấn Trần liền đồng ý.

Lúc này, Mộc Đồng thở hồng hộc chạy tới, nói: “Chủ tử, ngài đi thật nhanh.”
Lời vừa dứt thì nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Mộc Vấn Trần.

Mộc Đồng vội cúi đầu, nhìn qua Túy Nguyệt và Hàn Sơn.

Hai người thức thời, Túy Nguyệt đi đến dược phòng, Hàn Sơn đi chuẩn bị vài
món cần thiết cho Như Phong.

Thấy bốn bề vắng lặng, Mộc Đồng mới nói: “Vân Thiên Trạch kia quả nhiên lợi
hại, thủ hạ đi theo đều là cao thủ, đả thương vô số người của chúng ta.”

Mộc Vấn Trần lạnh lùng nói: “Tại sao ta không biết bọn chúng từ lúc nào đã
trở nên vô dụng rồi?”

Mộc Đồng vội vã bối rối cúi đầu, đáp: “Sự tình cũng vừa xảy ra mà? Những
tưởng rằng không có gì nguy hiểm liền rút về, chỉ để lại ba người theo sau, vốn
nghĩ như vậy đã đủ, ai ngờ tên Vân Thiên Trạch đó còn chưa rời khỏi thành Tương
Châu, đúng lúc trên đường gặp phải Như Phong, sau đó phát sinh ẩu đả, lúc bọn
họ đang muốn phát tín hiệu thì bị công kích, vì thế…”

Mộc Vấn Trần cắt ngang lời hắn, vững vàng nói: “Ngươi đi chịu phạt đi.”

Dứt lời cũng không để ý tới Mộc Đồng, trực tiếp đi vào phòng của Như Phong.

Mặt Mộc Đồng trắng bệch, nhìn cửa phòng đóng kín trước mắt.

Như Phong vẫn mê man như cũ, hai ngày sau thì tỉnh, thế nhưng một lời cũng
không nói, trong mắt một mảng bình lặn không gợn sóng.

Quyển 2: Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi (Chinh chiến xưa nay ai trở lại?)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3