Leng keng hồng nhan phong thái hành thiên hạ - Chương 034 - 035
Chương 034: Hoài nghi
“Trì Phong, mặc kệ như thế nào đi
chăng nữa, ngươi sau này cũng tuyệt đối không được lui tới những nơi bướm hoa
như vậy!” Tuy biết rằng Trì Phong không có làm ra những chuyện gì vượt rào, bất
quá Dục Tước vẫn cảm thấy cần phải nhắc nhở hắn thêm một lần nữa.
Trì Phong bĩu môi, trả lời cho có lệ: “Tốt lắm, tốt lắm, đã nghe thấy rồi,
hiện tại cũng không sớm, chúng ta cũng nên nhanh chóng trở về ngủ đi.”
“Lùn đông qua, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, lần sau nếu để cho chúng ta
phát hiện ngươi lại trốn đi cái địa phương kia, vậy thì ngươi hãy nhân tiện giữ
gìn cẩn thận đôi chân của mình nga!” Dục Tuyên hung tợn mà cấu véo gương mặt
của Trì Phong.
Ách, rốt cuộc chuyện này có liên quan gì đến bọn họ cơ chứ? Trì Phong âm
thầm đảo mắt, đồng thời giả vờ như không có nghe thấy.
“Như thế nào? Lại muốn giả vờ không có nghe thấy à?” Dục Tuyên một tay ôm
chặt lấy bả vai nhỏ gầy của Trì Phong, còn tay kia thì nắm lấy cằm của nàng mà
xoay về phía mình.
Đến nước này, Trì Phong cũng không thể làm gì khác hơn cho nên đành phải
ngoan ngoãn nói: “Tốt lằm, tốt lắm, đã nghe được, Tuyên ca ca trước hãy mau
buông tay.”
Sau khi đã hung hăng hăm dọa thêm một hồi lâu, Dục Tuyên mới chịu buông
tay, rồi nói tiếp: “Trì Phong à, thân thể của ngươi thật sự là quá gầy yếu,
cũng không biết đã có phát dục hay chưa?”
Trì Phong trong lòng thầm cười khẩy, dù sao bản thân nàng vẫn là nữ nhi,
cần cao to vạm vỡ như hắn để làm chi?
“Bất quá làn da của ngươi thật tốt, so với nữ nhân còn muốn tốt hơn rất
nhiều, vừa mềm mại lại vừa mịn màng, tựa hồ như món đậu hũ chúng ta vừa mới ăn
hôm nay nga.” Dục Tuyên đột nhiên chuyển đề tài, khiến cho Trì Phong đứng ở bên
cạnh bất giác có điểm run rẫy.
Chỉ với một câu nói này, liền nhân tiện đem tầm mắt của tất cả mọi người
đang có mặt tại nơi đây tập trung vào khuôn mặt của Trì Phong, lúc bấy giờ nếu
tái quan sát kỹ một chút sẽ có thể dễ dàng nhận ra những đường nét trên khuôn
mặt Trì Phong hết sức nhu hòa, thêm vào đó dưới ánh sáng chập chờn của những
ngọn nến xung quanh càng khiến cho nàng có vẻ càng thêm vẻ dịu dàng huyền ảo.
Trì Phong cả kinh, vội vàng lớn tiếng reo lên: “Tuyên ca ca quả thật rất
đáng ghét, nhân gia làn da tốt một chút liền bị hồ nghi, vậy chẳng lẽ nam nhân
ai nấy làn da cũng giống như ngươi sấn sùi thô ráp cả hay sao? Các ngươi như
thế nào lại không hồ nghi Vân Thiên Trạch, hắn so với chúng ta càng giống nữ
nhân hơn nga!”
Lúc bấy giờ tầm mắt của mọi người lại nhanh chóng chuyển hướng sang Vân
Thiên Trạch, Vân Thiên Trạch mập mờ cười: “Trì Phong, ngày đó ngay lần đầu tiên
gặp mặt, ngươi chẳng phải là đã đem ta sờ soạn qua một lần rồi ư? Ta rốt cuộc
là nam hay là nữ ngươi vẫn còn chưa rõ nữa sao?”
Tầm mắt của mọi người vừa lại chuyển sang người Trì Phong, Trì Phong cũng
bắt chước theo Vân Thiên Trạch mập mờ cười: “Đúng vậy, làn da đó, cảm xúc đó,
ôi, cho dù từ trước cho đến nay ta vẫn chưa từng đụng chạm qua nữ nhân, nhưng
cũng có thể biết đó là cực phẩm nga!”
Tiểu Thanh nóng nảy: “Trì Phong thiếu gia, ngươi đừng nên nói lung tung như
vậy, công tử nhà ta đường đường chính chính là một thân nam nhi.”
“Điều trọng yếu nhất chính là, Trì Phong, tại sao ngươi không bao giờ chịu
đi tắm cùng với chúng ta? Chẳng lẽ thân thể của ngươi có gì bất đồng với chúng
ta ư?” Vân Thiên Trạch thản nhiên nói một câu thế nhưng lại khiến cho Trì Phong
không khỏi cảm thấy hoảng sợ.
Trong đáy mắt của Dục Tuyên cũng nhanh chóng lóe lên những tia quang mang
hoài nghi: “Đúng vậy, ngươi nhắc đến đây ta mới nhớ, ở chung phòng với hắn lâu
như vậy, ta vốn chưa bao giờ trông thấy hắn đánh xích bạc (cởi trần), mặt khác trên người lúc
nào cũng tản ra mùi thơm hoa cỏ a.”
“Các người đừng trêu chọc hắn nữa, chẳng lẽ các ngươi không phát hiện ra
hắn có trái cổ hay sao?” Dục Tước trông thấy Trì Phong tức giận đến cả người
phát run, cho nên vội vàng lên tiếng giảng hòa.
“Ô… ô…” Trì Phong một bên dùng chiếc tay áo rộng thùng thình che mặt lại,
một bên vùi đầu vào ngực Dục Tước mà khóc lóc kể lể, “Biết rõ thân thể của ta
có nhiều vết sẹo xấu xí, vậy mà hết lần này đến lần khác cứ đem ta ra làm trò
đùa, các ngươi quả thật vô cùng nhẫn tâm. Tâm linh của ta vốn rất yếu ớt, vạn
nhất tạo thành những thương tổn không thể hồi phục, vậy các ngươi phải tính sao
đây hả?”
Dục Tuyên không nhịn được liền vươn tay kéo Trì Phong ra khỏi lồng ngực của
Dục Tước, ôn nhu nói: “Được rồi, được rồi, chúng ta sẽ không trêu ghẹo ngươi
nữa, do đó đừng có giả vờ tỏ vẻ đáng thương như vậy nga. Trì Phong sao lại có
thể là nữ nhân được cơ chứ? Trong thiên hạ này làm gì có nữ nhân nào vừa to gan
lại vừa ngạo mạn như ngươi được?”
Trì Phong hờn dỗi liếc mắt nhìn hắn một cái: “Đáng ghét, ta đây vẫn chưa
hết giận đâu a.” Dáng vẻ ấy kiều mỵ đến cực điểm, khiến cho mọi người thấy rồi ngược
lại nổi lên một tầng da gà.
Vân Thiên Trạch vội nói: “Được rồi, được rồi, chúng ta hứa sẽ không tái
trêu chọc ngươi nữa, cho nên tốt nhất ngươi cũng nên thu hồi lại bộ dạng kinh
khủng kia đi.” Vừa nói xong liền nhân tiện lui về phía sau mấy bước.
Mọi người cứ như vậy cười cười nói nói mà quay trở về biệt viện của Vân
Thiên Trạch.
Tuy hắn chỉ nói rằng đây là một tòa biệt viện, nhưng kỳ thật nó còn muốn to
hơn nhà của những gia đình khác rất nhiều, bọn Trì Phong nhanh chóng tiến vào
Tây Sương phòng, mỗi người trụ một gian.
Sau khi đã cặn dặn đám hạ nhân đem dục thùng (bồn tắm) đổ đầy nước, Trì Phong cẩn thận chốt cửa lại,
buông xõa mái tóc, tháo trái cổ giả, trái cổ giả này vốn có một khuyết điểm,
nếu gặp nước sẽ mất đi tác dụng, cho nên bình thường phải bảo hộ rất kỹ lưỡng.
Tắm rửa sạch sẽ xong, Trì Phong gọi người dọn dục thùng ra ngoài, tiếp đó
liền muốn leo lên giường ngủ một giấc cho thật thoải mái, bình thường tại thư
viện mỗi khi ngũ nàng cũng luôn phải đề cao cảnh giác, ai biết được Dục Tuyên
có thể hay không đột nhiên chạy đến xốc chăn mên của nàng lên.
Nằm ở trên giường lăn qua lăn lại mà suy nghĩ đến những chuyện phát sinh
ngày hôm nay, trong lòng Trì Phong bất giác cảm thấy có chút nghi hoặc, tại sao
bỗng nhiên mọi người lại đem vấn đề về giới tính của nàng ra bàn luận như vậy?
Nghĩ đến đây, Trì Phong rất nhanh liền bật người ngồi dậy rồi đi đến trước bàn
trang điểm, ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trong tấm gương đồng.
Hình ảnh ánh lên trong gương lúc bấy giờ là hình ảnh của một giai nhân, với
đôi lông mày cong cong lá liễu, đôi mắt to đen tràn đầy linh khí, một chiếc mũi
thẳng, một đôi môi đỏ mọng tự nhiên, đưa tay chạm vào da mặt, Trì Phong khẽ
nhăn mặt nhíu mày.
Trong lòng thầm than, tuy rằng trước kia nàng đã rất cố gắng rèn luyện sao
cho cử chỉ và hành động của chính mình trông thật giống với nam nhân, nhưng
theo độ tuổi tăng trưởng, thân thể càng ngày lại càng bộc lộ ra nhiều điểm nữ
tính, có đôi khỉ chỉ cần lơ đãng một chút đã vô tình toát ra một cỗ mỵ thái mềm
mại, đây chính là điểm khó có thể khống chế nhất.
Suy nghĩ một chút, có lẽ đêm nay sẽ có người hoài nghi, vì vậy nàng quyết
định phải đi dò thám một phen.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, sau khi đã lần lượt đem phòng của bọn họ
tra xét, không thấy bóng dáng bất cứ người nào, rốt cuộc cũng tìm được bọn họ
đang tập trung tại phòng của Vân Thiên Trạch.
“Tốt lắm, tụ họp đông đủ lại cùng một chỗ như vậy mà không gọi ta!” Trì
Phong thầm nghĩ, tiếp đó liền vội vàng thi triển khinh công bay lên nóc nhà,
cẩn thận nghe ngóng.
“Chúng ta có nên gọi Trì Phong đến hay không?” Dục Tuyên trầm giọng hỏi.
“Ta nghĩ không nên, dù sao thời gian gần đây hắn vốn cũng đã rất mệt mỏi vì
việc thi cử, cho nên hôm nay hãy để cho hắn nghĩ ngơi sớm. Hơn nữa hắn lại còn
nhỏ tuổi như vậy, uống rượu sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe.” Dục Tước quan
tâm nói.
“Ca ca thật là, ngươi đối với Trì Phong còn muốn tốt hơn đối với ta rất
nhiều, chẳng phải trước kia khi ta vừa tròn mười sáu tuổi, ngươi đã chủ động
dạy ta uống rượu hay sao?”
“Như thế nào, ngươi ghen à?”
“Ta mà ghen ư? Hừ, nếu như Trì Phong không phải là nam nhân, ta còn tưởng
rằng ngươi thích hắn đấy!”
Mọi người cười to một phen.
“Bất quá các ngươi không cảm
thấy Trì Phong thật sự có điểm giống như nữ nhi sao? Người học võ vốn thường
nhạy cảm hơn những người bình thường khác, ta cảm giác được Trì Phong có vẻ gì
đó không giống như chúng ta.”
Núp trên nóc nhà, Trì Phong
cực kỳ chấn động, nhưng rất nhanh liền cố gắng trấn tĩnh lại bản thân, tuy nàng
biết rằng võ công của chính mình so với tất cả những người ở đây là cao nhất,
bằng không giờ phút này đã sớm bị Dung Ức Ảnh phát hiện ra, thế nhưng tốt nhất
vẫn nên cẩn thận đề phòng một chút, nhất là trong những thời điểm như hiện tại.
Dục Tuyên cười ha hả: “Ha ha,
bề ngoài có thể nói là rất giống với nữ nhi, bất quá hắn tính tình thô lỗ ngạo
mạng như vậy, làm sao là nữ nhi được?”
Vân Thiên Trạch khóe môi hơi
nhếch lên lộ ra một nụ cười tà mỵ: “Hay chúng ta hãy thử hắn một lần xem sao?”
“Đừng nên quá đáng, cẩn thận
Trì Phong sẽ nổi giận nga.” Dục Tước lắc đầu nhắc nhở.
Ngồi ở bên cạnh, Dục Tuyên
hứng trí hô lên: “Thử dò xét một chút cũng không được sao? Chỉ là trêu ghẹo hắn
một chút mà thôi, tên kia bình thường kiêu ngạo như vậy, ta từ trước đến nay
vốn đã muốn chỉnh hắn một phen.”
Vì vậy, đám người ngay tức
thì liền chụp đầu vào cùng một chỗ mà thì thầm to nhỏ điều gì đó, Trì Phong mặc
dù đã cố gắng hết sức để lắng nghe, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ nghe được mơ mơ hồ
hồ.
Mấy tên đáng chết này, không
biết bọn họ đã nghĩ ra phương pháp gì rồi? Trì Phong oán hận nghĩ, nếu như đã
không nghe được, tốt hơn hết là nên trở về phòng mà tìm cách đối phó.
Nghĩ như thế, Trì Phong cẩn
cẩn dực dực rời đi.
Đêm đó, Trì Phong vẫn giống
như khi còn ở tại thư viện, mặc chiếc áo ngủ đặc chế của chính mình, chiếc áo
ngủ này có thể nói là rất đặc biệt, nó giúp che dấu đi dáng vẻ nữ tính của bản
thân. Nàng biết, ngay ngày mai bọn họ nhất định sẽ tiến hành cuộc kiểm tra.
Chẳng phải người xưa đã có
câu ‘Binh đến tướng cản nước đến đất ngăn’ hay sao? Các ngươi hãy cứ chờ mà xem
Úy Trì Phong ta sẽ đối phó như thế nào!
Chương 35: Thăm dò
Ngày hôm sau, do không có giờ
học nên Như Phong thức dậy muộn hơn so ngày thường.
Sau khi mặc xong cái áo màu
xanh và thắt đai lưng, Như Phong mở cửa phòng ra, không ngờ đã có hai vị cô nương
cúi đầu đứng chờ sẵn. Trên tay các nàng là chậu nước và muối súc miệng, vừa
thấy Như Phong đi ra, các nàng vội nói: “Như Phong công tử.”
“Có chuyện gì vậy?” Như Phong
gãi gãi đầu, nghi hoặc hỏi. Nàng sống ở thế giới này đã 16 năm, trừ lúc còn
bé, thì đa số mọi việc sinh hoạt đều tự mình lo liệu, không hề có người hầu hạ.
“Như Phong công tử, chính chủ
nhân đã cố ý giao phó tỷ muội nô tỳ hầu hạ người, bây giờ xin mời công tử rửa
mặt.” Cô nương mặc áo màu hồng lên tiếng.
“Ơ, sao tối hôm qua ta không
nhìn thấy các ngươi? Các ngươi tên gì thế?” Như Phong sờ sờ cằm, kinh ngạc hỏi.
“Thưa Như Phong công tử, nô
tỳ tên là Tiểu Hà.” Nữ tử mặc áo màu hồng, trên đầu búi hai chùm tóc khom người
trả lời, hai má trên mặt ửng đỏ.
“Nô tỳ gọi là Tiểu Hạ.” Một cô nương khác mặc quần áo cũng giống Tiểu Hà
nhưng màu cam cũng nhanh tiếng trả lời. Ánh mắt cụp xuống, có vài phần căng
thẳng tránh nhìn vào mắt của Như Phong.
Như Phong cười: “Ha ha, trước mặt ta hai vị cô nương không cần khách sáo,
cứ xưng ‘ta’ là được. Được rồi, ngẩng đầu lên đi, cho ta nhìn rõ một chút.”
Như Phong làm như là tên vô lại ở trên đường chuẩn bị đùa giỡn con gái nhà
lành, vừa nói vừa cười, giọng điệu có chút ngả ngớn.
Khi hai vị cô nương đó ngẩng đầu lên, Như Phong một phen kinh ngạc, lại
thấy hai cô nương ấy nhìn mình mỉm cười. Da thịt trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp,
đôi môi đỏ, hai má ửng hồng. Nhưng quan trọng nhất là … cả hai là một đôi song
sinh!
Vốn dĩ cả hai nàng đã xinh đẹp, nhưng khi có hai người xinh đẹp giống nhau
cùng đứng bên nhau thì nét đẹp càng tăng gấp đôi.
Như Phong liền cảm thấy rất hứng thú, nàng cười nói:
Hứng thú của Như Phong nhất thời bị khơi mào, nhìn hai nàng rồi cười nói:
“Hai vị tỷ tỷ, trong hai người ai là tỷ tỷ ai là muội muội?”
Tiểu Hạ kia trả lời: “Nô tỳ…a…ta là tỷ tỷ.”
“Vậy thì người này là muội muội rồi.” Như Phong quay sang Tiểu Hà “Còn nữa,
hình như là muội muội có vẻ hơi mắc cỡ, khuôn mặt trắng trẻo lại ửng hồng, thật
sự là nhan sắc như nàng tiên nữ.”
Như Phong đưa tay vuốt vào mặt của Tiểu Hà, rồi cười nói: “Tiểu Hà đừng
trách nha, ta chỉ nhất thời bị mê hoặc, mạo phạm nên mong nàng lượng thứ cho.”
Tiểu Hà vội vàng lắc đầu, cái cổ trắng ngần cũng đã đỏ bừng.
“Trời ơi, sao ta lại quên mời hai vị tỷ tỷ vào phòng rồi, khổ cực cho các
nàng rồi, ta thật sự lại quên làm lụy khổ hai người.” Như Phong đột nhiên nhớ
ra, vỗ vào đầu mình, vội vàng đưa tay bê chậu nước. Hai vị tỷ muội không chịu,
nhưng lại không ngăn được Như Phong, đành tay không đi vào phòng.
Như Phong khéo léo từ chối sự giúp đỡ của hai nàng: “Việc thô thiển này làm
sao có thể để cho hai vị tỷ tỷ xinh đẹp động tay vào, Như Phong tự mình làm
đựơc mà.” Vừa nói vừa hớp một ngụm nước muối, ùng ục một hồi rồi phun ra, sau
đó tự mình lau rửa mặt, còn phải chú ý trái cổ nếu không nó sẽ bị rớt ra.
Hai vị tỷ muội kia thấy không có việc gì giúp được, giường chiếu cũng được
Như Phong xếp gọn gàng, nên tính lau dọn cái bàn một chút.
“Ui…” Tiểu Hà đau đớn mà mặt có chút biến sắc, nước mắt rưng rưng, ngây
người nhìn ngón tay bị chảy máu.
Như Phong vội quay đầu nhìn, thì thấy ngón trỏ của Tiểu Hà bị cạnh bàn cứa
phải, vẽ một đường màu đỏ.
“Để ta xem.” Một đôi bàn tay trắng nõn thon dài, năm ngón tay nhỏ và dài,
da tay không phải là của cô nương thấp kém, ngay cả nốt chai cũng không có.
Như Phong cầm bàn tay của người ta, dùng cái miệng hồng nhỏ nhắn hôn lên
tay, rồi nhẹ nhàng ôn nhu mà thổi, miệng còn an ủi: “Ngoan, không đau, không
đau, lỗi là tại cái bàn này, không biết thương hoa tiếc ngọc, làm đau tay Tiểu
Hà muội muội. Nó đáng bị bổ làm củi mới đúng, để ở chỗ này thật là chướng mắt.”
Mặt Tiểu Hà càng ngày càng hồng, vội vàng rút tay về nói: “Là lỗi do ta.”
“Làm sao có thể là lỗi của mỹ nhân chứ? Tất cả mỗi lỗi đều là lỗi của người
khác hết.” Như Phong vội nói, đau lòng nhìn tay nàng.
“Lại đây Tiểu Hạ, thuốc này ngươi bôi cho Tiểu Hà đi. Da thịt xinh đẹp như
vậy, nếu có vết sẹo nào thì không tốt đâu.” Như Phong kéo Tiểu Hạ qua, rồi đem
thuốc đặt vào lòng bàn tay nàng.
Cuối cùng hai tỷ muội khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng kính cẩn cúi chào Như Phong
rồi bước ra khỏi phòng.
Từ trong tay áo, Như Phong rút ra chiết phiến mà phe phẩy giống như một
công tử phong lưu. Nghêng ngang mà bước tới, chuẩn bị tìm bọn họ mà trêu đùa.
Nếu như nhìn kĩ sẽ thấy chiết phiến vô tình che khuất một khuôn mặt đang
rất mắc cười.
Không mắc cười sao được? Như Phong thầm nghĩ, mình đang hứng thú mong chờ
kế hoạch của bọn họ. Không ngờ bọn họ lại nghĩ ra cái chiêu kém như thế? Hai vị
tỷ muội vừa rồi nhìn là biết không phải là thân phận nô tỳ thấp kém. Tay của
hai tỷ tỷ ấy da đã trắng noãn như tuyết lại không có một chút vết chai nào. Nếu
đứng cạnh bên còn có thể ngửi được mùi thơm của son phấn đắc tiền.
Nghĩ thời gian chỉ còn một ngày, ý chí chiến đấu của Như Phong lại càng
mạnh mẽ. Nhân dịp này làm cho bọn họ hết hi vọng luôn.
Lúc này Như Phong không thấy ở nơi kia có một đám người tụm lại.
Dục Tuyên dựa người vào tường vừa ngáp một cái, nói: “Uổng công hôm nay
thức sớm như vậy? Tên Như Phong này sao có thể là nữ nhân được? Có nữ nhân nào
mà như vậy hả? Nhìn hắn giống tên háo sắc hơn thì có.”
“Bởi vậy ta nói các ngươi đều hồ đồ mà.” Dục Tước đứng lên, phủi phủi ống
tay áo, chuẩn bị rời đi. Bản thân cũng không tin Như Phong là nữ tử nhưng cũng
đến để góp vui, bây giờ cả một tia hy vọng nhỏ nhoi cũng tan biến rồi.
“Tại sao lại như vậy? Nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp như thế, nếu Như Phong là
nữ thì chắc sẽ đố kị mới đúng. Tại sao còn cố ý che chở?” Vân Thiên Trạch tuy
nhăn mặt nhưng vẫn là bộ dạng tuyệt mỹ, vẫn không chịu hết hi vọng. Nhưng hai
tỷ muội kia là do mẫu thân phân làm thị nữ cho mình, cũng coi như đã từng thấy
người tuấn tú, nhưng hôm nay lại bị Như Phong khiêu khích làm cho xuân tình
nhộn nhạo.
Dung Ức Ảnh cũng không chịu hết hy vọng. Hắn vẫn ôm kiếm như trước, giống
như gốc cây tùng thẳng đứng, nói: “Mặc kệ là như thế nào, chứ ta thì ta vẫn tin
vào trực giác của mình. Ta cảm thấy Như Phong có điểm gì đó không thích hợp.”
Dục Tuyên giễu cợt: “Chẳng lẽ ngươi đố kị Như Phong vì có khuôn mặt khôi
ngô đó sao? Nhưng mỹ nam là ta so ra còn hơn hắn nhiều. Nhưng Như Phong là loại
mỹ nam đặc biệt quyến rũ, ta chưa từng thấy qua. Khó trách hai vị cô nương vừa
rồi bị câu mất hồn.”
“Nếu vậy chúng ta hãy thử lại một lần nữa.” Vân Thiên Trạch hỏi.
“Ừ, chỉ cần Như Phong chưa cởi áo trước mặt ta thì ta không tin hắn là nam
nhân đâu.” Dung Ức Ảnh phụ họa nói.
“Kỳ lạ…” Vân Thiên Trạch đi một vòng quanh Dung Ức Ảnh còn miệng thì lại
trêu chọc: “Tiểu Ảnh à, từ khi ta biết ngươi tới nay thì hôm nay là ngươi nói
nhiều nhất. Nói mau, ngươi có ý đồ gì với Như Phong hả?”
May là Dung Ức Ảnh da đen, bằng không thì không thể che giấu được
khuôn mặt đỏ lự của hắn, chỉ thấy hắn không đáp lại lời nào, cứ đứng im như cái
cây tùng à.
Vân Thiên Trạch cũng chỉ hơi mỉm cười. Dục Tuyên thì lại cảm thấy hăng hái
lên: “Chúng ta còn cách khác mà. Ta sớm đã hiếu kỳ với Như Phong, nhìn da tay
hắn trắng noãn như vậy ta tin là dưới lớp quần áo kia cũng đẹp như vậy. Ta thật
muốn nhìn xem coi là hắn giấu cái gì?” Dứt lời liền xăn tay áo lên, chuẩn bị
khởi động một hồi, người khác không biết còn tưởng là hắn chuẩn bị đi đánh
cướp.
Mặc kệ, tất cả đều không cam lòng, bốn người tụm vào rồi cùng nhau bàn
luận. Tiểu thư đồng nhàm chán đứng một bên nhìn các thiếu gia, trong lòng thầm
nghĩ: “Ngộ ngỡ Như Phong thiếu gia thật sự là nữ nhân thì đến lúc đó có nhiều
người nhìn thân thể của hắn như vậy, rốt cuộc ai sẽ chịu trách nhiệm này đây.