Hãy chờ em đánh răng xong nhé! - Chương 21-22
CHƯƠNG 21 - TRỪNG PHẠT
Từ nơi
nào té ngã, sẽ
từ nơi đó bò lên, không phải sao?
-----------------------------------------
Hứa Đồng
sắc mặt không đổi, trấn định đáp:
"Là tôi!"
Ngón tay Cố Thần khẽ gõ trên mặt bàn, tiết tấu phát ra ngày càng
nhanh, như lập tức bắt đến bím tóc(1) của đối thủ, vì thế không tự chủ được,
dậy lên hưng phấn.
"Trước kia em nói, là Chương Thực Đồng". Hắn tiếp tục
hỏi.
Hứa Đồng
ha ha cười, "Được rồi, vấn đề này, thật sự là tôi nói dối – Chương Thực
Đồng là em gái tôi, ảnh kia mặc kệ là tôi chụp hay cô ta chụp kì thật giống
nhau. A! Nếu con người có thể trở về làm phôi thai, tôi thà chính mình không sinh ra ở
trên đời, cũng không muốn có một cô em gái không hay ho như vậy! Vấn đề này tôi
nhận tôi thua, là tôi lừa anh!"
Cố Thần lại mỉm cười. Chính là trên mặt tuy có ý cười, ánh mắt
lại lạnh băng băng.
"Vì
cái gì làm như vậy?" Thanh âm hắn mặc dù ổn trọng, quanh thân lại tản mát
ra một tia giận dữ.
"Muốn trừng phạt ai đó, hẳn là còn rất nhiều cách, vì cái gì muốn lựa chọn
cực đoan như vậy?"
Một cô gái chọn dùng một phương thức cực đoan như vậy đi tra tấn
một cô gái khác, kết quả đến tột cùng là ai chịu tổn thương nhiều hơn? Làm như
vậy? Đáng giá sao?
Mà bất tri bất giác,
cuốn vào trong đó là một người đàn ông hoàn toàn không hay không biết, hắn sẽ
dễ dàng tha thứ cho cô gái đã lừa hắn, lợi dụng hắn sao?
Cố Thần ở trong lòng trả lời chính mình: Không, hắn sẽ không tha
thứ!
Ở trong thế giới của hắn, hắn là cao cao tại thượng, với hắn mà
nói, bị phụ nữ lừa gạt là chuyện tuyệt đối không thể tha thứ. Đã có gan lừa
hắn, cũng phải có gan gánh vác hậu quả.
Hứa Đồng hạ mắt, một bộ thản nhiên, không sao cả hồi đáp:
"Lúc đó không nghĩ nhiều như vậy, chính là cảm thấy mình ăn ảnh, vì thế
chọn cách này"
Cố Thần gật đầu một cái, đứng lên, xoay người, lấy điện thoại
cầm tay mở ra. Cô nghe được hắn hỏi: "Đã đến rồi sao? ... Ân ... Tốt lắm
... nói cho bọn họ bắt đầu chuẩn bị, tôi qua ngay!"
Hắn cúp điện, lại quay về, đi đến bên cạnh Hứa Đồng, từ trên cao
nhìn xuống nhẹ nhàng hỏi: "Có phải hay không cá cược đã chịu thua?"
Hứa Đồng ngẩng đầu liếc hắn một cái, cảm thấy tư thế như vậy đối
với mình thật bất lợi, làm suy yếu của cô khí thế, vì vậy đem ánh mắt nhanh
chóng thu hồi, gật đầu một cái nói: "Đây là tự nhiên, chỉ cần Cố thiếu yêu
cầu không quá đáng!"
"Được!", hắn nói, "Tôi muốn em đi theo tôi một
chuyến!"
Hứa Đồng không khỏi nghi hoặc, ngẩng đầu hỏi hắn: "Đi nơi
nào? Làm cái gì?"
Cố Thần cười đáp: "Đi liền biết!". Tươi cười giống như
tràn ngập nguy hiểm.
Hứa Đồng chỉ cảm thấy sau lưng đột nhiên có một tầng khí lạnh.
Cô nhìn hắn lắc đầu: "Anh không nói, tôi không theo anh!"
Cố Thần nhẹ xuy một tiếng:"Dao Dao, chẳng lẽ em cảm thấy,
em còn có thể cùng với tôi cò kè mặc cả sao?"
Hứa Đồng cũng cùng hắn nhẹ nhàng cười ra: "Cố thiếu, hay
anh cho là, anh có thể lấy gì ở nơi này áp chế tôi?" Hắn đã viết giấy cam
đoan không giải tỏa Lão Nhai, cô không nghĩ ra trừ lần đó chính mình còn cái gì
bị hắn quản chế.
Cố Thần một tay đặt trên ghế tựa dưới lưng Hứa Đồng, một tay đặt
trên bàn, cúi xuống, hai gò má cùng cô cách nhau rất gần, anh mắt nhìn thẳng,
chóp mũi cơ hồ có thể chạm nhau.
Hắn hô hấp thoảng qua mặt cô, chăm chú nhìn, gắt gao khống chế,
gằn từng chữ: "Dao Dao, tôi chỉ cam đoan không giải tỏa Lão Nhai, đối với
em cũng chưa từng nói qua, tôi sẽ không giúp đỡ công ty khác một lần nữa khởi
động lại hạng mục này!"
Hứa Đồng trong lòng chấn động.
Nhớ lại lúc ấy khi hắn viết giấy cam đoan, khóe miệng trào lên
nụ cười quỷ dị, nguyên lai, là đây!
●︶︶●
Hứa Đồng đi theo Cố Thần ra khỏi quán mạt chược, trước khi lên
xe, cô trấn định đối với mọi người nói: "Ta cùng Cố thiếu đi ra ngoài uống
hai chén, các ngươi trông cửa hàng, có việc gấp trực tiếp tìm anh trai ta"
Mọi người thấy cô thong dong mỉm cười, liền không nghi ngờ gì,
tùy ý để Cố Thần đem cô rời đi Lão Nhai.
●︶︶●
Cố Thần một đường chạy đến khách sạn ven biển. Dừng xe, ý bảo
Hứa Đồng xuống xe. Hứa Đồng cười một cái, tháo dây an toàn, xuống xe xong cũng
biết Cố Thần muốn đưa cô đi nơi nào, cũng không chờ hắn, cũng không hỏi hắn,
xoay người về phía trước đi đến.
Cố Thần đem xe giao cho phục vụ khách sạn, hai ba bước đã đuổi
kịp Hứa Đồng.
Đi đến trước thang máy, hắn cùng cô cách nhau một bước, đứng ở
phía sau cô. Lúc chờ đợi, hắn khẽ cười hỏi: "Chắc chắn như vậy sao?"
Cô lên tiếng trả lời, quay đầu nhìn hắn, trên mặt hắn có chút lành lạnh, nhìn
kĩ lan theo khóe miệng cười kia là một tia mỉa mai châm chọc.
Hứa Đồng cùng hắn cười, "Tất nhiên! Bằng không thì làm sao
lại mang tôi đến khách sạn này? từ nơi nào té ngã, sẽ từ nơi đó bò lên, không
phải sao? Chính là không biết Cố thiếu ở trong phòng chuẩn bị khổ hình như thế
nào đợi tôi!"
Quay đầu lại, cô khẽ cắn môi. Cô biết hắn muốn dẫn cô đi, chính
là phòng kia, nơi hắn đã cùng cô mây mưa. Cô ở nơi nào lừa hắn, hắn làm đại nam
nhân cũng không thể để tôn nghiêm bị hao tổn. Vì thế hắn cũng muốn ở nơi đó cho
cô một ít giáo huấn, lấy phương thức này làm nhục cô để thu hồi tôn nghiêm.
Cố Thần ha ha cười, tiếng cười thản nhiên dễ nghe, giống như
trong lòng vô cùng thoải mái, thích ý, giống như cô là tri âm trong lòng hắn
bình thường.
Nhưng dù vô luận tiếng cười của hắn có bao nhiêu vô tư, thì nụ
cười ngoài mặt kia cũng không phải chân thành, cũng không thư sướng. Cô đứng ở
phía trước hắn, cho nên cũng không nhìn đến, hắn mặc dù cười, nhưng khóe miệng
vẫn đậm một tia trào phúng, đáy mắt ẩn một tầng băng lạnh, linh hồn cũng cảm
thấy trống rỗng lạnh lùng.
Hắn bên cười bên nói: "Dao Dao a Dao Dao, lúc trước tôi còn
thực tin tưởng, nghĩ đến em ngây thơ ngốc nghếch, nào biết em lại như vậy can
đảm?" Hắn hơi vươn người ra phía trước, đem thân thể sát vào sau tai cô,
giống như hôn, giống như liếm nhẹ, đối với cô ái muội nói nhỏ: "Thông minh
lại đa đoan giảo hoạt!". Nhiệt khí theo miệng hắn bắt đầu thở ra, hướng
đến tai cô, cảm thấy sau gáy chợt nóng lên, không tự chủ được rụt cổ.
Hắn đứng thẳng lại, cùng cô đi vào, vẫn tươi cười, trong mắt có
một tầng sóng ngầm, khi mở miệng thanh âm đã bắt đầu có chút lành lạnh:
"Dao Dao, trước kia em lừa tôi, em nói, tôi có hay không nên phạt em?"
Hứa Đồng quay đầu nhìn hắn. Mí mắt không chút để ý nâng lên, đối
với hắn mỉm cười, cực nhanh thoáng nhìn, lại nhanh chóng cúi xuống, hạ hai mi,
không để lộ ra mình trong lòng lo lắng.
Không kịp trả lời, bên tai nghe được "Đông" một tiếng,
thang máy đến lầu một.
Hứa Đồng đi trước bước vào, Cố Thần theo sau rảo bước tiến lên,
đứng bên cạnh cô. Thang máy đóng lại bắt đầu đi lên. Hứa Đồng đột nhiên nhẹ
nhàng mở miệng, đối với vấn đề Cố Thần vừa đề cập lấy hỏi mà đáp: "Nếu tôi
nói nên, anh có phạt hay không?"
Cố Thần thản nhiên nói: "Tôi sẽ tôn trọng ý kiến của em!"
Hứa Đồng đối với kết quả này có một chút ngoài ý muốn, lại hỏi:
"Vậy nếu tôi nói không phạt? Anh có hay không không phạt?"
Thang máy dừng lại, cửa lại "đông" một tiết mở ra. Lần
này là Cố Thần bước trước.
Hắn đi ra ngoài, sau lưng lưu lại một câu nhẹ nhàng đến làm cho
người ta nổi một hồi lạnh.
"Dao Dao, em chỉ có một cơ hội lựa chọn!"
Hứa Đồng đi theo sau hắn, nhún nhún vai bàng quan cười.
A! Buồn cười! Nói giống như là hắn đã cho cô cơ hội, chính là cô
không biết nắm lấy.
Nếu cô trước hỏi hắn bằng câu kia, cô không tin hắn sẽ trả lời:
"Tôi sẽ tôn trọng ý kiến của em!". Đến lúc đó, hắn nhất định sẽ sửa
miệng nói: "Làm sai sẽ phải gánh lấy hậu quả. Không bị giáo huấn, sẽ không
nhớ lâu!"
Cô biết, từ lúc cuộc điện thoại ở quán mạt chược kia bắt đầu,
trong lòng hắn cũng đã có quyết định. Giờ phút này, bất luận cô nói nên hay
không nên, kết quả cũng không có gì thay đổi.
Hắn như vậy hỏi cô, chẳng qua là thử chơi đùa với cô. Trước hết
làm cho cô cảm giác được còn có một tia hi vọng, đến khi cô bám lấy, lại tàn
nhẫn nói cho cô biết tất cả chỉ là cô ảo tưởng, cô sớm không thể tránh, không
có đường để trốn, vô luận thế nào đều vì từng lừa hắn mà phải trả giá.
Hứa Đồng đem tất cả ý tưởng từ từ nói ra.
Đứng ở trước của phòng, cô cười hỏi Cố Thần: "Tôi nói có
đúng không?"
Cố Thần quay đầu nhìn cô.
Hai mắt hắn như thăm thẳm sâu không đáy, mặc dù lạnh lùng, lại
hàm chứa một lực hấp dẫn vô hạn. Làm đối phương nhìn, sẽ không tự giác tiến vào
đó, không tự chủ được đình trệ trong đó, mông muội tiến sâu vào bên trong.
Cô nghe được hắn nhẹ nhàng nói: "Phụ nữ lên ngốc một chút,
như vậy mới dễ dàng có được hạnh phúc!"
Nghe xong, cô không khỏi ngửa đầu cười to.
"Ngốc một chút càng hạnh phúc? Ha ha! Như thế nào có khả
năng! Nếu một người phụ nữ, chồng cô ta có người khác bên ngoài, nhưng cô ta
ngốc nghếch không biết, vì thế cái này gọi là hạnh phúc? Cáp! Chẳng lẽ chính là
nói chỉ cần chính cô ta không phát hiện, như vậy, sẽ thấy chồng mình coi mình
là trung tâm? Cái này gọi là hạnh phúc? Không, không, không, như thế này không
gọi là hạnh phúc, cái này gọi là ngu xuẩn, là lừa mình dối người!"
Cửa phòng vẫn chưa khóa, để lại một tia khép hờ. Cô đưa tay đặt
lên trên cửa, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt dần dần trở nên mê li, thì thào hỏi:
"Anh đoán tôi có dám đi vào hay không?" Hỏi xong một chút, cô cười rộ
lên, trên mặt đột nhiên phát ra ánh sáng mê người, làm cô trong phút chốc có
hương vị ngọt ngào như thiên sứ.
Hắn nheo nheo hai mắt. Cẩn thận nhìn lại, lại phát hiện hai con
ngươi như co rút, giống như bị ánh sáng mạnh chiếu vào, không chịu nổi.
Cô hai tay đưa về phía trước đẩy, cửa phòng mở ra.
Cô hướng phía bên trong nhìn vào. Thấy rõ tình hình, không khỏi
ha ha cười lên tiếng.
Trong phòng tổng cộng có 6 người đàn ông, trừ một người ăn mặc
chỉnh tề, năm người còn lại đều khoác một chiếc áo choàng tắm. Vạt áo trễ trễ ở
bên hông, để lộ ra một phần thân thể. Người đàn ông mặc chỉnh tề duy nhất, trên
vai mang một chiếc máy quay, ngoài ra còn một chiếc khác đặt trên một giá ba
chân, cũng đã mở sẵn.
Ống kính hai chiếc máy quay cùng hướng tới giữa phòng, nơi đặt
một chiếc giường trắng rất lớn.
Hứa Đồng bước vào trong phòng. mỗi bước chân đều trấn định trầm
ổn, không thấy nửa phần khiếp đảm kích động.
Đi tới giữa phòng, cô dừng lại. Quay đầu nhìn Cố Thần đứng ở
cửa, lại tươi cười, bộ dáng nói không nên lời xinh đẹp, ngọt ngào. Cô mở miệng,
thanh âm ôn nhu, đối với hắn nhẹ nhàng nói: "Cố thiếu là muốn bọn họ cùng
tôi chụp ảnh?"
-----------------------
(1)Trong trò chơi đuổi bắt, người chạy bím tóc thường ở lại sau
cùng, người đuổi nếu bắt được coi như thắng.
CHƯƠNG 22 - TUYỆT VỌNG
Giống
như một trận đấu thể thao, ai thể hiện mình lo lắng, liền thua.
--------------------------------
Nhìn năm người đàn ông, hai chiếc máy
quay cùng một gã quay phim, Hứa Đồng lập tức hiểu được Cố Thần muốn làm gì.
Hắn muốn quay
lại cô bị năm người đàn ông này làm nhục.
Cố Thần từ ngoài cửa thong thả bước vào. Hắn đi lại thoải mái,
thần thái vui vẻ, cả người thoạt nhìn thư sướng.
Đi đến trước
sô fa, hắn xoay người ngồi xuống, hai chân tao nhã gác lên nhau, hai tay đan
xen để cùng một chỗ.
Hắn ngẩng đầu, thâm ý cười, nhìn Hứa
Đồng nói: "Em không phải nói thấy mình thực ăn ảnh sao? Dao Dao, kì thật
tôi cũng hiểu được em thực ăn ảnh, vì thế cố ý từ Nhật Bản mang bọn họ đến đây
chụp cùng em!" Hắn nâng tay, chỉ vào sáu người đàn ông trong phòng giới
thiệu: "bọn họ đều là do tôi dùng một số tiền lớn từ Nhật Bản mời đến, đạo
diễn giỏi nhất cùng nhóm nam ưu(1) tốt nhất. Năm người kia, mỗi người đều năng
lực siêu quần, chịu đựng tốt, kĩ thuật bậc nhất. Dao Dao, từ từ hưởng thụ, tin tưởng đạo diễn sẽ đem em chụp thật sự
đẹp, tình hình lúc ấy, theo như lời em nói, em nhất định phi thường ăn ảnh!"
●︶︶●
Hứa Đồng khanh
khách cười rộ lên, tiếng cười giống như dùi trống, một chút một chút gõ trong
lòng người khác.
Cô bên cười
bên hỏi: "Không bằng tôi cũng hỏi một vấn đề, Cố thiếu anh đoán, tôi hiện
tại trong lòng đến tột cùng có sợ hay không?"
Cố Thần cũng
cười: "Vô phương, bất luận em sợ hay không sợ, khi chụp lên, tôi tin trong
ảnh, biểu tình của em thực mê người!"
Hứa Đồng cười
lạnh, "Anh muốn ở tôi nhìn thấy cái gì? Muốn bọn họ bức tôi đến hỏng mất?
Sau đó nghe được tôi khóc lóc giãy dụa kêu to không muốn không muốn, vất bỏ tôn
nghiêm quỳ xuống dưới chân anh cầu xin tha thứ phải không?"
Cố Thần vuốt
cằm cười, "Dao Dao, em thật sự là thông minh! Không sai, như lời em nói,
tôi nghĩ muốn, chính là điều đó! Nếu em làm được, em có thể làm cho tôi không
cần thực hiện"
Hắn dần dần
thu hồi tươi cười, sắc mặc giây lát trở nên đông lạnh, hai mắt hơi hơi nheo,
đáy mắt dày đặc hàn ý.
Cô giờ phút này
rốt cục nhìn thấy được bộ mặt chân thật của hắn
Cô nghe được
hắn nói với mình: "Dao Dao, tin tưởng tôi, chẳng sợ em đối với ta khóc lóc
quỳ xuống cầu xin tha thứ, tôi cũng sẽ không làm cho bọn họ dừng lại. tôi nói
rồi, đừng cho tôi biết, em gạt tôi. Đã lừa gạt, lợi dụng tôi, nhất định phải bị
trừng phạt!"
Hứa Đồng nhìn
Cố Thần miễn cưỡng cười, không thèm nhắc lại. Hắn chắc chắn cô không thể làm gì
khác, trừ bỏ đối hắn cầu xin tha thứ, cô không còn đường để đi.
Cô giương mắt
nhìn phía năm người kia. Bọn họ nhất định đã bị uống thuốc, ánh mắt nhìn cô
đáng khinh lại tràn ngập cơ khát. Trong lòng cô nổi lên một tia ghê tởm, có
chút buồn nôn, lại sợ bị hắn chê cười, vì thế cố gắng kìm xuống.
Cô tuyệt đối
không cầu xin hắn tha thứ, bởi vì cô biết, như vậy tức là mình thua!
●︶︶●
Cố Thần quay
lại nói một câu tiếng Nhật, thanh âm thản nhiên, ngữ điệu mềm mại, giống như
cùng người khác tùy ý đàm luận chuyện hôm nay trời nắng đẹp.
Hứa Đồng đoán
câu tiếng Nhật kia là để phân phó đạo diễn cùng những người đàn ông kia bắt đầu
"công tác".
Hắn nói xong,
cô liền cảm thấy cả người như say. Người đàn ông thứ nhất khẩn cấp đem cô áp
đảo trên giường lớn, mãnh liệt mà cơ khát duyện hôn ở cổ. Bốn người còn lại đỏ
mắt, nôn nóng chờ một bên.
Cô nằm ở đó,
mặc cho một người đàn ông xa lạ ở trên đè nặng hừ hừ gập gáp thô lỗ đoạt lấy,
cô một tiếng cũng không kêu, vẫn không nhúc nhích, im lặng mà đờ đẫn, mặt bị
chuyển sang một bên, mở to hai mắt nhìn phía Cố Thần, không nháy mắt.
Mặc kệ đôi tay
làm người ta buồn nôn kia luống cuống cởi của cô áo, thắt lưng, bừa bãi chạy
trên thân thể, cô vẫn như cũ bất động, không nói một lời, chỉ nằm nơi đó,
nghiêng đầu, dùng hai mắt vô hồn nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sô fa,
lẳng lặng, không một tiếng động, dường như linh hồn đã bay khỏi thể xác, toàn
thân không có một tia sinh khí.
Không có gì
ngoài tiếng người đàn ông phía trên nhanh chóng ép hoan, không khí còn lại chỉ
là chết lặng tĩnh mịch.
Hắn ngồi trên
sô fa, tao nhã đạm cười, đáy mắt không có một tia gợn sóng, thong dong chờ đợi,
giống như chỉ một giây tiếp theo, cô sẽ không thể chịu đựng được một người đàn
ông xa lạ đối với thân thể mình làm đủ mọi xâm phạm.
Cô cùng hắn,
tầm mắt giao hội giữa không trung, một đạo mỉm cười lãnh khốc, một đạo trong
suốt mông lung, giao nhau ẩn chứa vô biên những ngọn sóng thủy triều hung hãn.
●︶︶●
Giống như một
trận đấu thể thao, ai thể hiện mình lo lắng, liền thua.
Cô cảm giác
người đàn ông trên người đang dùng sức xé rách vạt áo. Cô vẫn như cũ bất động,
cũng không tránh né, chỉ cùng hắn lẳng lặng đối diện. Trên mặt không thể hiện
một tia yếu đuối, đáy lòng lại bắt đầu tràn lên tuyệt vọng
Hương vị tuyệt
vọng này, cũng không xa lạ, trước kia cô cũng từng hai lần nếm được. Một lần là
khi Chương Khang Năm bị người đàn bà họ Tiền cướp đi, từ đó về sau cô mất đi
ba. Một lần ra khi mẹ sinh bệnh rời đi, từ đó về sau cô không còn mẹ.
Nghĩ đến không
cha không mẹ, cô đều có thể hăng hái sống đến bây giờ, lúc này đây, không thể
phản kháng lại bị người khác xâm phạm, nói thế bất quá cũng chỉ là thất thân
thất tiết mà thôi, mà ngay cả đêm đầu tiên của cô cũng không có được bao nhiêu
trân trọng, một phen này, làm sao có thể sợ hãi.
Cô cắn răng,
nói cho mình không được yếu đuối, không được cầu xin tha thứ, dù cho chuyện
tình kế tiếp có thế nào cũng không thể khuất phục, cũng không thể tuyệt vọng đi
xuống.
Dần dần cô
giống như cảm nhận được linh hồn của mình dần lặng yên phiêu cách. Cô giống như
trờ về lúc còn nhỏ, từ nhà trẻ tan học về nhà, nhìn đến ba mẹ hai người đang ở
trước cửa đang đứng đón cô. Thấy cô trở về, bọn họ giang hai cánh tay đối cô
mỉm cười, chờ cô nhào vào trong lòng họ. Cô vui vẻ chạy đến ôm cổ mẹ, lại gọi
một tiếng ba, hạnh phúc tràn đầy.
Cô tưởng niệm,
nhớ nhung khóc. Thật sự đã rất lâu, rất lâu, cô không nhìn đến mẹ. Có thể trở
lại những ngày tháng trước đây thật tốt. Khi đó mẹ còn khỏe mạnh, trong nhận
thức của cô, vẫn còn một người ba, cô cũng không hề biết rằng kì thật ông còn
một đứa con khác, đó là của ông ta cùng với thư kí của mình sinh ra, khi cô
chưa tròn một tuổi, gọi là "Thực Đồng"
Đã lâu lắm cô
khao khát được mẹ ôm ấp, đưa tay chạm vào hai má bà, thật cẩn thận, chỉ sợ mạnh
một chút, mẹ sẽ ở trước mắt biến mất không thể tìm thấy.
Bên tai giống
như nghe được mẹ gọi cô Lắc Lắc, một tiếng lại một tiếng, cao thấp, phiêu
phiêu, xa xa gần gần.
Thanh âm kia
dần dần trở nên rõ ràng.
"Dao Dao!
Dao Dao! Tỉnh lại Dao Dao! Dao Dao!"
Hai má giống
như bị người khác vỗ nhẹ.
Cô dần dần
tiếp nhận ánh sáng. Trước mắt như có sương trắng giăng mịt mờ, mơ hồ chậm rãi
trở nên rõ ràng.
Ở trên người
cô, không biết khi nào, từ người đàn ông kia đã đổi thành Cố Thần.
----------------------------------
(1) Chỉ những
người đóng vai nam chính trong AV = =*