Bẫy văn phòng - Chương 09 phần 1

Chương 9

Sáng thứ Hai tuần sau sẽ diễn ra hội nghị thường kỳ của ban
đấu thầu Phổ Đạt.

Không ngoài dự liệu, Đàm Bân vừa đề xuất yêu cầu cần phải
thay đổi tư liệu kỹ thuật, mấy vị giám đốc sản xuất đã lập tức phản ứng, ai
cũng mồm năm miệng mười khiến cho phòng họp trở nên nhốn nháo.

“Đã mất cả tuần để chuẩn bị, lại phải đi tìm tư liệu lại từ đầu,
sao kịp chứ?”

“Đây đều là tiêu chuẩn hiện nay của thế giới, ai dám thay đổi
linh tinh? Nếu xảy ra vấn đề gì thì ai chịu trách nhiệm?”

“Giao lưu kỹ thuật cũng chỉ là màn dạo qua sân khấu thôi, tốn
nhiều kinh phí như thế để làm gì?”

Đàm Bân không lên tiếng, chỉ đan hai tay vào nhau, đặt trên
bàn, lẳng lặng đưa mắt nhìn bọn họ.

Ánh mắt cô chứa đầy sự trấn áp, các giám đốc sản xuất dần im
lặng, không hẹn mà cùng quay đầu hướng ánh mắt lên màn hình máy chiếu.

“Các vị nói xong chưa?” Đàm Bân hỏi.

Không ai trả lời, một lúc sau mới có hai cái đầu khẽ
gật.

“Mọi người đều đã được học qua khóa
giải pháp kinh doanh rồi, đúng
không? Làm thế nào để nhận được
sự đồng cảm của khách hàng, các vị còn nhớ không?”

Giải pháp kinh doanh chính là mô hình cố vấn bán hàng,
những năm gần đây quan niệm mô hình bán hàng mới khởi sắc. Nó nhấn mạnh thông qua việc nắm bắt và nâng cao tâm
lý khách hàng để khai thác nhu cầu đích thực của đối tượng.

Có người khẽ cười. “Ôi dào, chẳng phải là bài viết
trong cuốn The Seven Habits of Highly Effective People[1] nổi
tiếng hay sao?”

[1] Cuốn sách 7 thói quen để thành đạt của tác giả Stephen R.
Covey, được xuất bản lần đầu tiên năm 1989, đến nay đã được dịch ra 38 ngôn ngữ
với số lượng bán 15 triệu bản.

Đàm
Bân liếc mắt nhìn anh ta,
thần sắc nghiêm nghị, cơ hồ
như có cả sát khí.

Người đó lập tức im bặt như ve sầu ngủ đông, không dám mở
miệng nữa.

Đàm Bân thu lại ánh mắt, lúc này mới nói một cách thấu tình
đạt lý: “Tài liệu thuyết trình truyền thống của chúng ta đều thực hiện theo
cách nhồi nhét thông tin cho khách hàng, kiểu chúng tôi sẽ thế này, chúng tôi
sẽ thế kia. Nhưng mỗi nhà cung ứng chỉ có nửa ngày để thuyết trình, mà số thứ
tự của chúng ta bốc thăm được là gần cuối, các khách hàng đã bị bảy,
tám nhà cung ứng trước đó oanh tạc làm cho mệt phờ rồi, làm thế nào mới có thể
thu hút được ánh mắt chăm chú theo dõi của họ? Chỉ có ưu tiên suy nghĩ kĩ về
những vấn đề và điểm hứng thú của khách hàng mới có thể dễ dàng nhận được sự
đồng cảm, thu hút được sự chú ý của họ.”

Phản ứng của mọi người trong phòng không giống nhau, người
tán thành, người hờ hững, người chẳng có ý kiến, người thì xem như việc đó
không liên quan đến mình... Sắc mặt Đàm Bân không chút biểu cảm, cô đưa mắt
quét qua một vòng, trong nháy mắt đã nhìn thấy những biểu cảm trên từng khuôn
mặt.

Cũng may trước đó đã chuẩn bị sẵn, cô nhấp chuột vào
một file trong máy tính, chiếu lên màn hình lớn trong phòng hội nghị.

Đây là biểu đồ đường cong thể hiện mức tăng trưởng thu nhập
và lợi nhuận của Phổ Đạt trong mười năm gần đây. Biểu đồ này thể hiện rất rõ
đường cong thu nhập luôn xuất hiện với xu thế tăng trưởng mạnh, còn đưòng cong
lợi nhuận thì mới chỉ bắt đầu xuất hiện ba năm gần đây, tốc độ tăng trưởng có
xu hướng bằng bằng.

Đàm Bân dùng bút laser chỉ vào đường vẽ biểu thị lợi nhuận.
“Đây chính là điểm đau đầu nhất của Phổ Đạt lúc này, còn điểm hứng thú của bọn
họ, không phải là sản phẩm của chúng ta có hay không có kỹ thuật tiên tiến toàn
cầu, mà là...” Cô ngừng lại một chút, cố ý nhấn mạnh. “... có thể giúp bọn họ
giải quyết vấn đề nhức nhối trước mắt hay không.”

Kiều Lợi Duy ở bên cạnh từ đầu đến giờ chẳng nói lời nào bỗng
chen ngang: “Theo như cô nói thì tôi có chút lo lắng, vòng thứ nhất chúng ta đã
tích cực như vậy, liệu có để lộ thực lực quá sớm hay không? Liệu chúng ta có
trở thành cái gai trong mắt những nhà cung ứng khác không?”

Đàm Bân thầm nổi cáu. Lần nào cũng như vậy, tuy cùng phụ
trách một việc nhưng tư duy của hai người lại không cùng hướng.

Cô quay đầu lại, khẽ mỉm cười, uyển
chuyển nói: “Thị phần của MPL ở Phổ Đạt luôn xếp thứ hai, các nhà cung cấp khác đã sớm hiểu rõ tình hình
nội bộ của chúng ta. Lão Kiều, anh cho rằng có thể giấu giếm được ư?
Đối thủ cạnh tranh lúc này chưa xem MPL như cái gai trong mắt ư?”

Kiều Lợi Duy lắc lắc đầu tỏ vẻ như
nam tử hán không cần phải tranh cãi với nữ nhi. “Tôi nói vậy, nghe hay
không là việc của cô.” Anh ta cười gằn một tiếng. “Dù sao thì cô mới
là Bid Manager, chẳng qua là tôi cảm thấy thời gian dành cho việc này
không còn nhiều nữa.”

Đàm Bân phải hít thở thật
sâu đến hai lần mới có thể khống chế được ngọn lửa tức giận đang bùng
lên trong lòng.

Cô dứt khoát xem như anh ta không
tồn tại, chỉ quay sang
nói với mấy vị giám đốc sản xuất: “Tôi có kiến nghị, trước mắt bộ phận chủ đạo nên thay
đổi bảng giới thiệu vắn tắt về MPL, đổi thành bản giới thiệu dịch vụ mới và
thành công trên toàn cầu.”

Có người giơ tay hỏi: “Dịch vụ mới và lợi nhuận
của Phổ Đạt có quan hệ gì không?”

“Do áp lực cạnh tranh và người tiêu dùng yêu cầu hạ giá thành trong giai đoạn kinh doanh
cuối, giá dịch vụ truyền thông của Phổ Đạt hằng năm đều
giảm, đây chính
là nguyên nhân chủ yếu kìm hãm mức tăng trưởng lợi nhuận.”

“Chúng ta có thể làm gì giúp họ?”

“Dịch vụ mới này phải hoàn toàn không giống với những đối thủ
cạnh tranh khác, cùng những ví dụ thành công của những khách hàng tương tự trên
toàn thế giới.”

Một vị giám đốc sản xuất cuối cùng không kiên trì được nữa,
nói: “Cherie, cô nói với lãnh đạo của chúng tôi trước đi, nếu ông ấy đồng
ý chúng tôi sẽ làm theo.”

Nhưng Giám đốc Philip của bộ phận sản xuất lại không nói hay
được như vậy. Anh ta tham gia hội nghị qua hệ thống điện thoại, nói một câu
bằng tiếng phổ thông Hồng Kông, giọng nói mềm mại, chừng mực: “Hỗ trợ bán hàng
đương nhiên là nhiệm vụ của chúng ta, nhưng điều đó cũng liên quan tới một số
chính sách, tôi thấy thật khó thực hiện... Cherie, cô xem thế này có được
không? Cô soạn một email gửi cho team của tôi, đồng thời gửi luôn cho Dotted
LineManager[2] của trụ sở chính, xem anh ta có ý kiến gì
không.”

[2] Một chức vụ quản lý cấp cao, quản lý gián tiếp, không phụ
trách riêng một bộ phận, khu vực mà có chức năng giám sát nhiều hơn.

Đàm Bân tức khắc lặng thinh.

Dựa theo kết cấu tổ chức, bộ phận sản xuất và bộ phận kinh
doanh địa vị ngang nhau, không có quan hệ cấp trên, cấp dưới, yêu cầu của
Philip cũng không có gì đáng chê trách.

Nhưng bất kể là việc gì, cứ lên đến trụ sở chính
thì đều từ đơn giản trở thành phức tạp, ítnhất phải mất đến nửa tháng, nếu
không, mọi việc sẽ không thể giải quyết rõ ràng được.

Đàm Bân muốn gục đầu xuống bàn. Thảo nào các khách hàng luôn
trách móc MPL phản ứng chậm chạp, có mỗi việc nhỏ mà trong nội bộ đã cãi cọ,
làm hao tổn bao nhiêu công sức, không biết đã lãng phí bao nhiêu thời gian.

Bình thường hợp tác với các giám đốc sản xuất cũng không khác
gì dỗ dành ông lớn. Người làm kỹ thuật da mặt thường mỏng, khách hàng
vừa có chút phản đối đã giận dỗi. Đàm Bân lại phải vội vàng an ủi tâm hồn dễ bị
tổn thương của bọn họ.

Cô âm thầm cắn răng chịu đựng, thầm nghĩ một ngày nào đó mình
có quyền, việc đầu tiên cô làm chính là cho những người này xuống ngồi ở vị trí
phía sau, để họ được nếm thử cảm giác phải nịnh nọt, bợ đỡ khách hàng là như
thế nào.

Buổi chiều, Chủ tịch Lưu Bỉnh Khang lại gọi điện bảo cô lên
phòng ông ta, báo cáo những tiến triển mới nhất.

Nhắc đến những phản ứng của các giám đốc sản xuất hôm nay,
Đàm Bân cười khổ. “Sir, tôi không làm được.”

Lưu Bỉnh Khang vừa đi họp ở Châu Âu về, xem ra tâm trạng rất
vui vẻ. Ông ta uống một ngụm cà phê, mỉm cười, chăm chú nhìn cô. “Cho nên cô hy
vọng tôi sẽ giúp cô thuyết phục Philip?”

“Chủ tịch thật có con mắt tinh tường.” Đàm Bân đỏ mặt thừa
nhận.

“Vì sao nhất định phải làm như vậy?”

Đàm Bân lấy từ trong cuốn sổ tay bài phỏng vấn đã được in ra,
nhẹ nhàng đặt lên bàn trước mặt ông ta.

Lưu Bỉnh Khang chỉ đưa mắt liếc nhìn tiêu đề rồi bật cười.
“Tôi đã có vinh dự đọc qua.”

Đàm Bân nói sơ qua quan điểm của mình, sau đó hỏi: “Ngài cảm
thấy cách nghĩ của tôi có hợp lý không?”

Lưu Bỉnh Khang dựa người vào ghế, cười tủm tỉm, cầm hai tờ
giấy lên, nói: “Cô có thể nắm bắt những thông tin có ích từ đây, rất tốt. Nhưng
Cherie, có một điểm rất quan trọng nhưng cô chưa hề để ý.”

Đàm Bân đứng thẳng, nói rành rọt: “Tôi đã đọc từng chữ, từng
chữ một.” Kỳ thực cô muốn nói: không thể nào.

“Cô đọc lại đoạn thứ hai từ dưới lên xem.”

Đàm Bân nhận lấy tờ giấy, đọc cẩn thận.

Ý của đoạn đó rất mơ hồ, đại ý là, đầu năm sau rất có thể phổ
Đạt sẽ cơ cấu lại tổ chức.

Đầu óc hơi rối loạn, cô không nắm bắt được manh mối rõ ràng.

Lưu Bỉnh Khang hỏi: “Có biết vì sao không?”

Đàm Bân lắc đầu.

“Bởi vì bọn họ muốn xâm nhập thị trường nước ngoài.”

“Trời ạ!” Đàm Bân giật mình. “Đây mới là hành động then
chốt.”

Đàm Bân chống cằm, không nói gì, hiển nhiên là đang tự trách
mình không nhạy bén.

Lưu Bỉnh Khang cười cười. “Cô là phụ nữ, đối với chuyện chính
trị không quá mẫn cảm, mọi tình thế đều có nguyên do của nó.”

Cụm từ “là phụ nữ” vô tình hé lộ hàm ý xem thường khiến cho
Đàm Bân cảm thấy có phần không thoải mái, nhưng cô chỉ có thể nhún vai, lắng
nghe mà thôi.

“Được rồi.” Lưu Bỉnh Khang thu giấy tờ trên bàn lại, xem ra
muốn kết thúc cuộc nói chuyện tại đây. “Công việc trước mắt vẫn đang nằm trong
phạm vi kiểm soát, khá tốt rồi. Văn bản thay đổi kỹ thuật không
phải là việc khó, cô cho triển khai đi. Nếu có khó khăn gì, cứ
trực tiếpđến tìm tôi.”

Đàm Bàn phản ứng rất nhanh, lập tức phối hợp ưng ý, tỏ ra rất
vui mừng, cảm động, đáp lại một tiếng giòn tan: “Dạ!”

Cô rất hiểu, thực ra bản thân mình đã có chút tận lực khi cầm
lông gà làm lệnh tiễn, nhưng không ngờ ông ta lại ra mặt giúp cô dàn xếp ổn
thỏa.

Ngày hôm đó, lúc tan tầm, phải đến mười giờ đêm cô mới đạp
cửa bước vào nhà được.

Các giám đốc sản xuất làm thêm giờ, cô cũng phải ở lại để
giúp đỡ, còn phải cùng với trợ lý lo ăn lo uống cho mọi người.

Lẽ ra mấy giám đốc kinh doanh cũng có thể xúm vào giúp một
tay, nhưng mấy người đó ai cũng lấy lý do là phải sắp xếp địa bàn, Đàm Bân thực
cũng không muốn gây thêm phiền phức cho bọn họ.

Cô nhìn vào gương, khuôn mặt mộc, hốc hác, chẳng có chút thần
thái, giống như chiếc lá khô vậy.

Cô hốt hoảng, nghĩ đến ngày sinh nhật lần thứ hai mươi chín
vừa qua, không khỏi thầm than vãn, quả nhiên thời gian như phi dao đuổi người
ta chạy đến tuổi già.

Trước khi đi ngủ cô tranh thủ đắp mặt nạ, phải tự thương mình
một chút chứ, nhưng rõ ràng là cô đã đắp nhiều gấp đôi rồi.

Đang định nằm dài trên sofa chợp mắt một lúc, cô bỗng nhận
được điện thoại của Văn Hiểu Tuệ.

“Đàm Bân, cậu đã ngủ chưa?” Giọng của Văn Hiểu Tuệ không có
vẻ kỳ quái giống thường ngày mà có chút ủ rũ.

“Vẫn chưa, tớ vừa đắp mặt nạ, đang chờ khô.”

“Bây giờ tớ muốn qua chỗ cậu, có tiện không?”

Cuối cùng Đàm Bân cũng nhận ra trong giọng nói của cô ấy
có vẻ không ổn. “Hiểu Tuệ, cậu khóc đấy à? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Văn Hiểu Tuệ im lặng một lát rồi nói: “Tớ đến rồi nói,
được không?”

“Được cậu đến đi. Có cần tớ qua đón không?”

“Không cần, tớ đi xe đến.” Nói xong, cô ấy liền cúp
máy. Đàm Bân vô cùng kinh ngạc.

Trong ấn tượng của cô, Văn Hiểu Tuệ là người cho dù trời có
sập xuống đầu thì cũng vô cùng bình tĩnh. Cô ấy khá xinh xắn, từ nhỏ đã là đối
tượng để các nam sinh xun xoe, nịnh nọt. Đàm Bân chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy
mang vẻ mặt bơ phờ.

Trong lúc đợi chờ nhàm chán, cô cầm điện thoại, gọi cho Thẩm
Bồi thêm một lần nữa. Vẫn là thông báo không liên lạc được.

“Đáng ghét!” Đàm Bân nói thầm một tiếng, ném điện thoại sang
một bên rồi đi chuẩn bị quần áo ngủ, chăn màn.

Chuông cửa reo, cô vội vàng chạy ra mở cửa, quả nhiên người
đứng ngoài đó là Văn Hiểu Tuệ.

Nhìn thoáng qua thì có vẻ như cô ấy không có điều gì bất ổn,
trên người là chiếc váy liền có hoa văn đen trắng, chỉ dài đến trên đầu gối,
chân đi đôi xăng đan quai mảnh cao bảy phân. Cô ấy lộp cộp bước vào.

Vừa vào đến cửa cô ấy đã đi thẳng đến phòng tắm, Đàm Bân đứng
ngoài đưa quần áo ngủ, khăn tắm và sửa rữa mặt cho cô ấy. Quay ra rồi cô vẫn
còn nghe thấy Văn Hiểu Tuệ than thở sao mà sữa rửa mặt nhiều kiềm thế.

Mặc quần áo ngủ, chui vào trong chăn, cô ấy mới dám đối diện
với ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Đàm Bân, nhoẻn miệng cười trừ.

Đàm Bân thấy sợ. Cô chưa bao giờ bắt gặp ánh mắt
chứa đựng nhiều mâu thuẫn như vậy, thờ ơ, hờ hững, lại chất chứa sự
cương quyết đoạn tuyệt.

Cô vừa định hỏi đã xảy ra chuyện gì thì Văn Hiểu Tuệ đã mở
lời: “Tớ và Trương Vĩ Quang chấm dứt rồi.”

“Hả?” Đàm Bân chỉ thốt lên được một tiếng ngắn
ngủi, không dám nói năng tùy tiện.

Trương Vĩ Quang là phó tổng giám đốc của một công ty bất động
sản, bạn trai của Văn Hiểu Tuệ. Theo như Đàm Bân nhớ, nửa năm trước hai người
này đã bàn tính đến chuyện kết hôn.

Văn Hiểu Tuệ nói: “Anh ta có người khác, không những thế hôm
nay còn bị tớ bắt gặp ngay trên giường.”

“Cái gì?” Đàm Bân bị nghẹn đến cứng họng, thiếu chút nữa thì
không thở nổi, cô hoài nghi tai mình có vấn đề.

“Cậu không nghe nhầm đâu.” Văn Hiểu Tuệ cười mỉa mai. “Cậu
biết không, cô gái đó mới mười chín tuổi, vắt mũi chưa sạch, còn là sinh viên
năm thứ nhất nữa chứ.”

Đàm Bân khẽ thở dài. “Cái này gọi là lừa gạt thiếu nữ ngây
thơ, anh ta không sợ tổn thọ hay sao?”

“Ngây thơ? Cậu nói con bé đó?” Văn Hiểu Tuệ ngẩng đầu cười,
cười đến nỗi nước mắt từng giọt, từng giọt lăn dài trên má.

Đàm Bân với lấy chiếc khăn ở đầu giường, nhét vào tay cô ấy.

Văn Hiểu Tuệ không ngừng lau nước mắt, nước mắt cứ tuôn
xối xả. Tuy vậy cô vẫn cố giữ nét cười, giọng nói bình tĩnh đến kỳ lạ.

Cô nói: “Bạn yêu ơi, cậu thật ngây thơ quá! Các
cô gái mới lớn bây giờ không giống chúng ta ngày xưa đâu. Người ở trước
mặt tớ phải nói là vô cùng bình tĩnh, tớ còn chưa nói gì, cô ta
đãgiáo huấn tớ một trận...”

Đàm Bân ngắt lời, xoa nhẹ tay cô ấy, nói: “Hiểu Tuệ, tớ vẫn
còn thuốc an thần, cậu uống một viên đi. Đừng nghĩ gì nữa, ngủ một giấc thật
sâu, còn chuyện gì thì để mai chúng ta nói tiếp.

“Tớ không sao, tớ vẫn ngủ được mà.” Văn Hiểu Tuệ gỡ tay
cô ra. “Cậu biết con nhóc đó nói gì không? Nó nói: “Bà chị à, chị sắp ba
mươi rồi, bán mình đi thôi, chị dựa vào cái gì mà dámtranh giành với tôi?
Chị không tranh nổi với tôi đâu!”.”

Nói xong, cô ấy bật cười ha ha, khuôn mặt xinh
đẹp nhăn nhúm.

“Hiểu Tuệ, Hiểu Tuệ!” Đàm Bân cảm thấy xót xa, ôm cô bạn
vào lòng, vỗ vỗ vai. “Cậu chấp với loại người ấy làm gì, vừa nhìn đã thấy chẳng
có chút gia giáo rồi. Cậu tức giận như vậychẳng phải là tự hạ thấp giá trị
của mình hay sao?”

Tiếng cười của Văn Hiểu Tuệ càng lúc càng lớn, cuối cùng
cô ấy gục đầu vào vai Đàm Bân, khóc nức nở.

Đàm Bân ôm cô ấy thật chặt, trong lòng đau đớn vô cùng.

Có thể khóc thì cũng có nghĩa là bắt đầu khỏi bệnh, cô đã
từng trải qua nên có kinh nghiệm như vậy.

Cuối cùng thì Văn Hiểu Tuệ cũng dần bình tĩnh lại, lau khô
nước mắt, ngồi ngẩn ngơ nhìn hai bàn tay của mình, không nói lời nào.

Đàm Bân rất hiểu cảm giác của cô ấy lúc này, cô hỏi: “Hiểu
Tuệ, cậu ăn tối chưa?” Cô muốn phân tán sự chú ý của Hiểu Tuệ.

Văn Hiểu Tuệ lơ mơ nhìn cô, một lúc sau mới lắc đầu.

Đàm Bân vào trong bếp, bưng ra một cốc sữa nóng, lén bỏ vào
đó một viên thuốc an thần, sau đó hỏi: “Còn có thể cứu vãn được không?”

“Cứu vãn?” Văn Hiểu Tuệ cười nhạt. “Còn gì đâu mà cứu vãn. Tớ
tát cho cô ta một cái rồi bỏ đi luôn.”

“Còn Trương Vĩ Quang?”

“Anh ta đúng là một tên cặn bã, từ đầu đến cuối, chẳng dám
hé răng nói nửa lời.”

Đàm Bân cũng chẳng thốt nên lời, gặp phải loại đàn ông đó,
còn có thể làm gì được chứ?

Chỉ có thể xem như mình gặp xui xẻo.

Hai mắt Văn Hiểu Tuệ đỏ mọng, giọng run run nói: “Tớ sợ, Đàm
Bân ạ... Tớ sợ ngay từ lúc bắt đầu, tớ mong thời gian có thể quay ngược lại, để
tớ chưa từng gặp gỡ anh ta...”

Đàm Bân lại ôm cô ấy. “Tớ hiểu, tớ hiểu hết. Hiểu Tuệ, cậu
quên rồi sao? Tớ cũng đã từng trải qua chuyện như thế này mà. Nghe tớ đi, đừng
nghĩ gì nữa, cứ thế mà bước về phía trước, đến năm sau, khi cậu quay đầu nhìn
lại, cậu sẽ cảm thấy thật may mắn vì anh ta đã từ bỏ cậu, cậu đã không phải
lãng phí nhiều thời gian để ở bên anh ta.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3